Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!
Chương 152
Nấm Vàng Cô Đơn
07/11/2023
Nàng vừa nói xong những lời này, quả nhiên nhìn thấy Hạ Nhược Đồng nhíu chặt đôi mày đẹp, hiển nhiên rất không đồng ý với những lời nàng nói.
“Quân đại tiểu thư, chỉ e là ngươi đã hiểu lầm Tần trắc phi, ta và Tần trắc phi quen biết rất nhiều năm, chỉ biết nàng ta có tính cách yếu đuối, làm việc cẩn thận chặt chẽ, sợ đi sai đi nhầm một bước, lại rất tốt bụng, nhận nuôi những đứa bé bị bỏ rơi, một người như thế này sao có thể là người không tốt được chứ?”
Hạ Nhược Đồng nói một lèo.
Tần Lam thở dài.
Bạn thân vẫn là người bạn thân kia, chỉ là đối tượng nàng ta bảo vệ đã biến thành một người khác.
Nhưng Tần Lam lại không thể nào giải thích rõ.
Nàng phải nói như thế nào đây? Tính cách mềm yếu kia chỉ là giả vờ? Làm việc cẩn thận chặt chẽ là bởi vì nàng ta có tính cách âm u, cẩn thận từng bước một? Tốt bụng, đứa trẻ bị bỏ rơi kia thật ra chính là con ruột do chính nàng ta sinh?
Nhưng nàng không muốn bạn thân bị lừa gạt như thế mãi.
Bởi vì nàng biết, Tần Hồng Sương sẽ nhanh chóng trả đòn.
Nàng đã vạch trần bí mật cái chết của Tần Lam, Tần Hồng Sương sao có thể tha cho nàng được chứ? Còn có Tiêu Thành Vũ, chỉ e là lúc này hai người bọn họ đã về phủ thương lượng xem làm cách nào để giết chết nàng, che giấu bí mật.
Tần Lam thở dài, nàng không muốn Hạ Nhược Đồng bị Tần Hồng Sương lợi dụng.
“Linh Nhi, muội dẫn Lục Trúc qua bên kia chờ tỷ, lát nữa tỷ sẽ qua đó tìm muội.”
Tần Lam nhìn về phía Quân Linh Nhi và Lục Trúc nói.
Quân Linh Nhi không muốn đi, nhưng lại không dám cãi lời đường tỷ nói, chỉ đành khó chịu nói: “Vậy được rồi.”
Lập tức dẫn Lục Trúc đứng ở đầu đường, nhưng thật ra trong lòng đã vô cùng cồn cào, sao đường tỷ còn đi nói nhỏ với Hạ Nhược Đồng kia chứ.
“Hạ cô nương, con người Tần Hồng Sương tuyệt đối không hề vô hại như mặt ngoài ngươi nhìn thấy đâu, tâm cơ của người này thầm trầm và độc ác nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi, ta hi vọng ngươi có thể cách nàng ta xa xa một chút.”
Nghe Quân Phi Yến nói như thế, Hạ Nhược Đồng chỉ bật cười, chỉ nghe nàng ta nói: “Quân đại tiểu thư đang nói là ta không biết nhìn người sao? Tân trắc phi có tính cách như thế nào, ta biết rõ hơn ngươi, không phiền Quân đại tiểu thư phải nói cho ta biết.”
Tần Lam thở dài.
Nàng phải nói với Hạ Nhược Đồng như thế nào đây?
Nàng suy tư rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Hạ cô nương, vậy ngươi còn nhớ rõ Tần Lam sao?”
“Lam Lam?”
Đột nhiên nghe được tên của Tần Lam, Hạ Nhược Đồng sửng sốt, sau đó mới mở miệng nói: “Ta đương nhiên là nhớ rõ, đó chính là bạn thân khuê phòng tốt nhất của Hạ Nhược Đồng ta, là tri kỷ cả đời này, Quân đại tiểu thư, không phải chúng ta đang nói chuyện của Tần trắc phi sao? Sao bây giờ ngươi lại nhắc đến nàng ấy?”
Hạ Nhược Đồng đương nhiên biết Quân Phi Yến luôn coi Lam Lam là kẻ thù giả tưởng, còn tưởng rằng nàng lại muốn nói mấy lời khó nghe để châm chọc Tần Lam, đã chuẩn bị sẵn sàng để cãi lại rồi.
Tần Lam thấy nàng ta như thế, âm thầm thở dài trong lòng: “Nếu ta nói với người, sự mất tích của Tần Lam có liên quan đến Tần Hồng Sương thì sao?”
“Ngươi nói cái gì!”
“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không!”
“Ngươi nói có liên quan đến ai chứ??!”
Hạ Nhược Đồng đột nhiên thay đổi sắc mặt, hai mắt gần như lập tức xuất hiện tơ máu, không thèm để ý đến lễ nghi của quý nữ thế gia nữa, môi nàng ta run rẩy, vội vàng tức giận trừng mắt nhìn Quân Phi Yến ở đối diện: “Quân đại tiểu thư, ngươi đang ăn nói bậy bạ cái gì đó? Ngươi có chứng cứ sao? Ngươi căn cứ vào đâu mà nói những lời này?”
Vài câu chất vấn liên tiếp, không hề che giấu vẻ khiếp sợ trong ánh mắt.
Tần Lam thấy Hạ Nhược Đồng như thế, trong lòng cũng khó chịu theo, trong mắt phủ đầy sương mù, nàng lại cưỡng ép bản thân phải nuốt nước mắt ngược trở về.
Cánh tay đang rũ bên người của Hạ Nhược Đồng hơi siết lại, đôi mi dài của nàng ta hơi run, áp xuống cảm xúc chấn động trong lòng, sau đó mới mở miệng: “Lam Lam không hề mất tích, nàng ấy chỉ là...”
“Chỉ là cái gì? Chỉ là đi tư bôn với người khác sao?”
“Quân đại tiểu thư, chỉ e là ngươi đã hiểu lầm Tần trắc phi, ta và Tần trắc phi quen biết rất nhiều năm, chỉ biết nàng ta có tính cách yếu đuối, làm việc cẩn thận chặt chẽ, sợ đi sai đi nhầm một bước, lại rất tốt bụng, nhận nuôi những đứa bé bị bỏ rơi, một người như thế này sao có thể là người không tốt được chứ?”
Hạ Nhược Đồng nói một lèo.
Tần Lam thở dài.
Bạn thân vẫn là người bạn thân kia, chỉ là đối tượng nàng ta bảo vệ đã biến thành một người khác.
Nhưng Tần Lam lại không thể nào giải thích rõ.
Nàng phải nói như thế nào đây? Tính cách mềm yếu kia chỉ là giả vờ? Làm việc cẩn thận chặt chẽ là bởi vì nàng ta có tính cách âm u, cẩn thận từng bước một? Tốt bụng, đứa trẻ bị bỏ rơi kia thật ra chính là con ruột do chính nàng ta sinh?
Nhưng nàng không muốn bạn thân bị lừa gạt như thế mãi.
Bởi vì nàng biết, Tần Hồng Sương sẽ nhanh chóng trả đòn.
Nàng đã vạch trần bí mật cái chết của Tần Lam, Tần Hồng Sương sao có thể tha cho nàng được chứ? Còn có Tiêu Thành Vũ, chỉ e là lúc này hai người bọn họ đã về phủ thương lượng xem làm cách nào để giết chết nàng, che giấu bí mật.
Tần Lam thở dài, nàng không muốn Hạ Nhược Đồng bị Tần Hồng Sương lợi dụng.
“Linh Nhi, muội dẫn Lục Trúc qua bên kia chờ tỷ, lát nữa tỷ sẽ qua đó tìm muội.”
Tần Lam nhìn về phía Quân Linh Nhi và Lục Trúc nói.
Quân Linh Nhi không muốn đi, nhưng lại không dám cãi lời đường tỷ nói, chỉ đành khó chịu nói: “Vậy được rồi.”
Lập tức dẫn Lục Trúc đứng ở đầu đường, nhưng thật ra trong lòng đã vô cùng cồn cào, sao đường tỷ còn đi nói nhỏ với Hạ Nhược Đồng kia chứ.
“Hạ cô nương, con người Tần Hồng Sương tuyệt đối không hề vô hại như mặt ngoài ngươi nhìn thấy đâu, tâm cơ của người này thầm trầm và độc ác nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi, ta hi vọng ngươi có thể cách nàng ta xa xa một chút.”
Nghe Quân Phi Yến nói như thế, Hạ Nhược Đồng chỉ bật cười, chỉ nghe nàng ta nói: “Quân đại tiểu thư đang nói là ta không biết nhìn người sao? Tân trắc phi có tính cách như thế nào, ta biết rõ hơn ngươi, không phiền Quân đại tiểu thư phải nói cho ta biết.”
Tần Lam thở dài.
Nàng phải nói với Hạ Nhược Đồng như thế nào đây?
Nàng suy tư rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Hạ cô nương, vậy ngươi còn nhớ rõ Tần Lam sao?”
“Lam Lam?”
Đột nhiên nghe được tên của Tần Lam, Hạ Nhược Đồng sửng sốt, sau đó mới mở miệng nói: “Ta đương nhiên là nhớ rõ, đó chính là bạn thân khuê phòng tốt nhất của Hạ Nhược Đồng ta, là tri kỷ cả đời này, Quân đại tiểu thư, không phải chúng ta đang nói chuyện của Tần trắc phi sao? Sao bây giờ ngươi lại nhắc đến nàng ấy?”
Hạ Nhược Đồng đương nhiên biết Quân Phi Yến luôn coi Lam Lam là kẻ thù giả tưởng, còn tưởng rằng nàng lại muốn nói mấy lời khó nghe để châm chọc Tần Lam, đã chuẩn bị sẵn sàng để cãi lại rồi.
Tần Lam thấy nàng ta như thế, âm thầm thở dài trong lòng: “Nếu ta nói với người, sự mất tích của Tần Lam có liên quan đến Tần Hồng Sương thì sao?”
“Ngươi nói cái gì!”
“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không!”
“Ngươi nói có liên quan đến ai chứ??!”
Hạ Nhược Đồng đột nhiên thay đổi sắc mặt, hai mắt gần như lập tức xuất hiện tơ máu, không thèm để ý đến lễ nghi của quý nữ thế gia nữa, môi nàng ta run rẩy, vội vàng tức giận trừng mắt nhìn Quân Phi Yến ở đối diện: “Quân đại tiểu thư, ngươi đang ăn nói bậy bạ cái gì đó? Ngươi có chứng cứ sao? Ngươi căn cứ vào đâu mà nói những lời này?”
Vài câu chất vấn liên tiếp, không hề che giấu vẻ khiếp sợ trong ánh mắt.
Tần Lam thấy Hạ Nhược Đồng như thế, trong lòng cũng khó chịu theo, trong mắt phủ đầy sương mù, nàng lại cưỡng ép bản thân phải nuốt nước mắt ngược trở về.
Cánh tay đang rũ bên người của Hạ Nhược Đồng hơi siết lại, đôi mi dài của nàng ta hơi run, áp xuống cảm xúc chấn động trong lòng, sau đó mới mở miệng: “Lam Lam không hề mất tích, nàng ấy chỉ là...”
“Chỉ là cái gì? Chỉ là đi tư bôn với người khác sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.