Chương 20: Thuyền xuôi Nam Giang
Tuyết Sinh
02/08/2022
Trời tờ mờ, ngoài phố đã bắt đầu huyên náo, Tuyết Sinh thức dậy rất
sớm rời khỏi khách xá, cửa chính khách xá hỏng mất một cánh, trên mặt
đường vương vãi vụn gỗ cùng vết máu, hiển nhiên là do chiến đấu từ tối
hôm qua lưu lại.
Bước ra đường phố lập tức cảm nhận được bốn phía hàn ý khốc liệt quét tới, Tuyết Sinh nhíu mày, rùng mình một cái, lục lọi bên trong túi chứa đồ một tấm áo bông khoác tạm lên thân, trên đường người qua kẻ lại huyên náo, đều nhằm hướng cổng thành mà đi, giống như thây ma lang thang trong đêm.
Tuyết Sinh cảnh giác quan sát bốn phía, dao găm nằm im dưới ống tay áo, như lời Tần Phượng nói, đám người kia có lẽ sẽ ghi hận, tìm tới trả thù.
Một đường không có biến cố.
Cổng thành vừa mở, Tuyết Sinh nhanh chóng đi qua chòi canh giao nộp phí tổn sau đó chính thức bước vào Mạo Nhi Thành.
Một cỗ cảm giác thâm trầm đại khí ngay lập tức đập thẳng vào mặt, lầu cao gác mái điêu lan ngọc thế, bên dưới là thiên gia vạn hộ chìm trong giấc ngủ, rất ít người thức dậy, hàng quán vẫn còn thưa thớt.
Ánh đèn leo lét chạy dọc các con phố, kéo dài vô tận cuối cùng bị tường thành chặn lại giống như chân trời cắt ngang.
Tuyết Sinh đi dọc đại lộ, con đường này lát gạch thẳng tắp, hai bên trồng đầy Dương Liễu xanh um, phía xa đứng im lìm một cái tửu lâu cao lớn, cánh cửa sổ tại tầng thứ ba bị gió cạy mở, va vào nhau vang lên thanh âm lạch cạch, lạch cạch đều đặn.
Sau cánh cửa có một cái bàn trang điểm, tấm gương đồng đang phản chiếu ánh sáng mờ mờ, dây phơi căng ngang đầu cửa, bên trên treo một con búp bê nhỏ màu đỏ máu, búp bê đong đưa trong gió giống như chào mời, cười nói thì thầm.
Xa xa có tiếng hát trầm đục, một chiếc thuyền đen đi vào mịt mù, biến mất dưới chân cầu trước mặt.
Dương Liễu rũ bóng ngoái đầu nhìn, ánh trăng rất nhạt cố chấp vẩy xuống dư huy, bởi rất nhanh thôi khi Thiên Không thức dậy nó liền biến mất cho nên tiếc nuối rơi trên mặt sông để cho sóng nước bàng bạc cũng mang theo ý buồn, cầu người đến vớt.
Tuyết Sinh đi dọc đại lộ, ngắm từng con phố ngang dọc, từng cái kiến trúc xa lạ, tất cả gợi nhắc cho hắn khung cảnh Hùng Thành.
Không hiểu vì lý do gì ở đây người ta trồng rất nhiều Dương Liễu.
Một cái hàng ăn đã mở cửa, chủ quán tay nấu tay bưng cực kỳ bận rộn, bên trong có mấy khách hàng đến sớm ăn mỳ đang húp nước xì xụp, Tuyết Sinh cảm thấy bụng đói, ghé vào gọi một bát mỳ thịt, một bình trà nóng.
Ăn xong mỳ, uống hết trà cũng là lúc mặt trời lên khỏi cổng thành, tân dương như thường lệ mang theo sinh khí tràn ngập, một tiếng gà gáy chói tay vang vọng Mạo Nhi Thành xuyên qua từng góc phố, xua sạch sương mù cùng hắc ám.
Rất nhanh, ngoài đường có người qua lại, càng lúc càng đông thanh âm huyên náo rộ lên từ đầu đường cuối phố, rốt cuộc Mạo Nhi Thành chính thức tỉnh giấc.
Mặt trời lên xua tan hàn ý, Tuyết Sinh đem áo bông cất đi.
"Hôm nay La Sát Môn chiêu sinh!" Một thực khách đi vào, hướng đồng bạn bên cạnh thì thầm.
"Ta cũng nghe nói, lần chiêu sinh này có chút đặc biệt, hình như một vị trưởng lão nào đó của La Sát Môn trực tiếp chủ trì" Sự kiện kia giống như rất trọng đại, trong mắt bọn họ hiện lên mong chờ.
Tuyết Sinh im lặng lắng nghe, đứng dậy đi tới bên cạnh hai người, khẽ ôm quyền.
"Hai vị! Cho hỏi địa điểm khảo hạch ở đâu?".
"Huyền Vũ ốc đảo..Đi xuống Nam Giang, xuôi thuyền một dặm là tới nơi, ngươi cũng tham gia khảo hạch sao?" Một người gác đũa, ngẩng đầu nhìn Tuyết Sinh, nhiệt tình giải đáp.
"Đa tạ!" Tuyết Sinh ôm quyền, quay người rời đi.
Hỏi han mấy vòng Tuyết Sinh mới tìm được bến đò Nam Giang.
Ngay trên bến đò có một cây cầu bắc ngang qua sông, đầu cầu trồng một tấm bia đá lớn, trải qua nắng mưa phong hoá không còn nguyên vẹn, hiện lên màu xanh vị cổ.
"Liễu Diệp Kiều" Tuyết Sinh thì thầm.
Phía xa, một chiếc thuyền gỗ nhẹ nhàng lướt trên mặt sông lặng lẽ đi tới, phu thuyền chống sào điều khiển thuyền gỗ chậm rãi tiếp cận bến đò.
Một chuyến này không nhận quá nhiều hành khách, năm tên thiếu niên trạc tuổi Tuyết Sinh, có lẽ bọn hắn cũng xuôi Nam Giang tham gia khảo hạch.
Lão phu thuyền ung dung chống sào, đem người xuôi Nam Giang.
Đầu thuyền treo một cái đèn lồng, tấm lưới rách nát nằm trên sàn gỗ, mấy con cá nhỏ thiếu thở vùng vẫy nhưng càng vùng càng sa vào mắt lưới.
Nam Giang rất đẹp, hai bên sông mọc đầy lau sậy, bờ nam có cồn cát nương dâu chạy dài, có lẽ ở trong năm tháng đã từng là Thương Hải, bị tuế nguyệt vùi dập cho nên Thương Hải hoá ruộng dâu.
"Thuyền xuôi Nam Giang tiễn anh hùng
Ba năm khi ấy chí còn nung
Trăm năm cồn cát thành núi lớn
Nam Giang còn đó đón anh hùng!".
Lão phu thuyền hứng chí ngâm một bài thơ, mỉm cười nhìn đám thiếu niên đang lắc lư bám chặt mạn thuyền, lão đưa khách nhiều năm, mà cảnh tượng mỗi ngày đều không có gì khác lạ, người đến người đi đều như sóng nước, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, có lẽ trong số những thiếu niên, thiếu nữ kia sẽ xuất hiện một vài người tại trăm năm sau còn mở mắt nhìn thấy Nam Giang.
Thuyền ra thượng lưu, mặt sông hoá lớn, phía trước ngã ba sông xuất hiện một cái ốc đảo hình dạng như Huyền Vũ đang nằm.
Cát vàng óng ánh, núi non trập trùng, bốn bề là sông nước, ánh nắng rơi trên sông như khoác lên áo lụa.
"Chúc các ngươi may mắn!" Lão phu thuyền mỉm cười vẫy tay, vội vã chống thuyền quay trở lại kịp đón lượt khách tiếp theo.
Tuyết sinh theo đám thiếu niên đạp trên cát vàng mà đi, ngay lưng chừng núi có một toà lương đình ngói đỏ cao lớn, phía dưới là một khoảng sân rộng, chính là địa điểm khảo hạch.
Có lẽ bọn hắn đến sớm, bên trên vẫn chưa có người, thiếu niên lạ lẫm không ai nói với ai cái gì, đoàn người nối đuôi nhau leo núi, càng leo càng gần.
Cách toà lương đình mấy trăm thước có một cái cầu thang đá dẫn lên tới đỉnh Huyền Vũ, bậc thang cổ kính rêu phong, bên trên còn đọng lại sương sớm, nếu như bước không cẩn thận rất dễ trượt ngã, rơi xuống vách núi.
Tuyết Sinh đi sau cùng, hắn cũng không vội vàng gì, dù sao vẫn chưa tới thời gian khảo hạch.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, Nam Giang lúc này giống như một thanh kiếm lớn đâm xuyên ở giữa, chia đôi Mạo Nhi Thành.
Ba tên thiếu niên, hai thiếu nữ, trong đó có một người khiến cho Tuyết Sinh khắc sâu ấn tượng, hắn cũng giống như Tuyết Sinh, một thân hắc y, vai mang đại kiếm, toàn thân trên dưới tản ra một cỗ sát khí rất nặng, Tuyết Sinh đối với sát khí cực kỳ nhạy cảm, vừa nhìn liền biết thiếu niên kia không tầm thường.
Mà lúc này Tuyết Sinh bỗng nhiên híp mắt, bởi bước chân của bọn hắn cùng lúc chậm lại, mỗi một bước bước xuống đều cực kỳ nặng nề.
Bậc thang đầu tiên giống như bùn nhão, đặt chân xuống rồi không rút lên được.
"Cái này!!" Tuyết Sinh kinh ngạc thì thào, cúi đầu quan sát bậc thang.
Thổ Chi Cảnh.
Ngoài ba chữ kia, hết thảy không có gì khác lạ nhưng mà cảm giác nặng nề lại hết sức rõ ràng, năm tên thiếu niên đi phía trước, vị trí có chút thay đổi, thiếu niên áo đen vai mang đại kiếm đã bước lên bậc thang thứ tám, hai thiếu nữ đáng ra phải đi đầu tiên lúc này bị bỏ lại phía sau.
Cuối cùng là Tuyết Sinh đang ở bậc thang đầu tiên.
Tới lúc này bọn hắn đều mơ hồ nhận ra, đây chính là một trong những cửa khảo nghiệm của La Sát Môn, bởi không phải ai cũng có tư cách đặt chân lên lưng Huyền Vũ, bước vào lương đình.
Tuyết Sinh âm thầm vận chuyển Ma Thiên Thể Quyết, theo tu vi chấn động, dứt khoát rút chân bước lên bậc thang thứ hai.
Lôi Chi Cảnh... Dưới chân hiện ra ba chữ.
Không gian trước mắt bỗng nhiên nứt vỡ, không phải Huyền Vũ ốc đảo, giống như càn khôn biến hoá, thế giới này vậy mà trở thành một mảnh Lôi Trì.
Tại Thiên Không tử vân tím trời, ù ù thanh âm lôi đình quanh quẩn, áp lực ngưng tụ đè ép khiến cho bát phương nổ vang, ngàn vạn tia sét tụ tập tựa hồ một đầu Thái Cổ Lôi Thú đang cuộn mình.
Chớp mắt, vô số đạo lôi đình rít gào bổ xuống đánh lên cơ thể Tuyết Sinh, một cỗ đau nhức khủng khiếp từ linh hồn bạo phát đi ra, hắn biết đây là Huyễn Cảnh, nhưng mà Huyễn Cảnh này cũng quá mức chân thực..
Tuyết Sinh cắn răng gầm nhẹ.
Huyết khí dâng trào, hư ảnh Huyết Quỷ xuất hiện ngẩng đầu nhìn Lôi Trì trên cao gào thét trong im ắng.
Giờ phút này hắn không giữ lại, tu vi Luyện Thể toàn bộ thả ra, thế giới sau lưng Tuyết Sinh cũng hoá thành một mảnh Huyết Hải..
Vô số sợi máu bốc lên cuốn lấy lôi đình đang rơi xuống, điên cuồng cắn nuốt.
Tu vi Luyện Khí tầng một càng thêm vững chắc, lúc này bước vào đỉnh phong, thiếu một chút nữa liền có thể đột phá tầng hai.
"Cái này?.. Vậy mà khiến cho tu vi tăng lên!!" Tuyết Sinh thì thào, bước thêm một bước.
Bậc thang thứ ba...Hoả Chi Cảnh.
Một cỗ cảm giác nóng bức tại chỗ nổ tung bao trùm lấy cơ thể Tuyết Sinh, thế giới hoá thành Hoả Vực, khắp nơi đều là lửa cháy, Thiên Không cũng có từng đạo hoả vũ rơi xuống.
"Tất cả đều là Huyễn Cảnh, khảo nghiệm nghị lực..Đau nhức này không là gì so với đoạn cốt, đoạn cân, tích huyết.." Tuyết Sinh gầm thét, thanh âm im ắng từ cổ họng đi ra hoá thành phong bạo thổi bay hết thảy, quét sạch Hoả Vực.
Hắn không quan tâm đám người kia đi đến đâu.
Lúc này toàn tâm toàn ý đặt vào bậc thang thứ tư.
Phong Chi Cảnh.
Mây bụi mù trời, kình phong xâm chiếm thế giới, từng đạo gió lốc đi ngang tụ thành phong nhận cắt chém cơ thể, máu tươi phun ra, khắp nơi đều là vết thương mà phong nhận càng lúc càng trở nên dồn dập..
Cả người Tuyết Sinh hoá thành huyết nhân, mặc dù biết chỉ là Huyễn Ảnh nhưng tràng cảnh kia để cho kẻ yếu bóng vía phải sụp đổ tâm linh.
Bậc thang thứ năm..
Thế giới băng hàn, bốn bề trắng tinh màu băng tuyết, vạn vật hủ bại không thứ gì có thể sinh tồn, lạnh lẽo thấu xương, không còn nghe được tiếng tim đập, hơi thở biến mất, máu huyết toàn thân trực tiếp đóng băng.
"Phá cho ta!".
Bước ra đường phố lập tức cảm nhận được bốn phía hàn ý khốc liệt quét tới, Tuyết Sinh nhíu mày, rùng mình một cái, lục lọi bên trong túi chứa đồ một tấm áo bông khoác tạm lên thân, trên đường người qua kẻ lại huyên náo, đều nhằm hướng cổng thành mà đi, giống như thây ma lang thang trong đêm.
Tuyết Sinh cảnh giác quan sát bốn phía, dao găm nằm im dưới ống tay áo, như lời Tần Phượng nói, đám người kia có lẽ sẽ ghi hận, tìm tới trả thù.
Một đường không có biến cố.
Cổng thành vừa mở, Tuyết Sinh nhanh chóng đi qua chòi canh giao nộp phí tổn sau đó chính thức bước vào Mạo Nhi Thành.
Một cỗ cảm giác thâm trầm đại khí ngay lập tức đập thẳng vào mặt, lầu cao gác mái điêu lan ngọc thế, bên dưới là thiên gia vạn hộ chìm trong giấc ngủ, rất ít người thức dậy, hàng quán vẫn còn thưa thớt.
Ánh đèn leo lét chạy dọc các con phố, kéo dài vô tận cuối cùng bị tường thành chặn lại giống như chân trời cắt ngang.
Tuyết Sinh đi dọc đại lộ, con đường này lát gạch thẳng tắp, hai bên trồng đầy Dương Liễu xanh um, phía xa đứng im lìm một cái tửu lâu cao lớn, cánh cửa sổ tại tầng thứ ba bị gió cạy mở, va vào nhau vang lên thanh âm lạch cạch, lạch cạch đều đặn.
Sau cánh cửa có một cái bàn trang điểm, tấm gương đồng đang phản chiếu ánh sáng mờ mờ, dây phơi căng ngang đầu cửa, bên trên treo một con búp bê nhỏ màu đỏ máu, búp bê đong đưa trong gió giống như chào mời, cười nói thì thầm.
Xa xa có tiếng hát trầm đục, một chiếc thuyền đen đi vào mịt mù, biến mất dưới chân cầu trước mặt.
Dương Liễu rũ bóng ngoái đầu nhìn, ánh trăng rất nhạt cố chấp vẩy xuống dư huy, bởi rất nhanh thôi khi Thiên Không thức dậy nó liền biến mất cho nên tiếc nuối rơi trên mặt sông để cho sóng nước bàng bạc cũng mang theo ý buồn, cầu người đến vớt.
Tuyết Sinh đi dọc đại lộ, ngắm từng con phố ngang dọc, từng cái kiến trúc xa lạ, tất cả gợi nhắc cho hắn khung cảnh Hùng Thành.
Không hiểu vì lý do gì ở đây người ta trồng rất nhiều Dương Liễu.
Một cái hàng ăn đã mở cửa, chủ quán tay nấu tay bưng cực kỳ bận rộn, bên trong có mấy khách hàng đến sớm ăn mỳ đang húp nước xì xụp, Tuyết Sinh cảm thấy bụng đói, ghé vào gọi một bát mỳ thịt, một bình trà nóng.
Ăn xong mỳ, uống hết trà cũng là lúc mặt trời lên khỏi cổng thành, tân dương như thường lệ mang theo sinh khí tràn ngập, một tiếng gà gáy chói tay vang vọng Mạo Nhi Thành xuyên qua từng góc phố, xua sạch sương mù cùng hắc ám.
Rất nhanh, ngoài đường có người qua lại, càng lúc càng đông thanh âm huyên náo rộ lên từ đầu đường cuối phố, rốt cuộc Mạo Nhi Thành chính thức tỉnh giấc.
Mặt trời lên xua tan hàn ý, Tuyết Sinh đem áo bông cất đi.
"Hôm nay La Sát Môn chiêu sinh!" Một thực khách đi vào, hướng đồng bạn bên cạnh thì thầm.
"Ta cũng nghe nói, lần chiêu sinh này có chút đặc biệt, hình như một vị trưởng lão nào đó của La Sát Môn trực tiếp chủ trì" Sự kiện kia giống như rất trọng đại, trong mắt bọn họ hiện lên mong chờ.
Tuyết Sinh im lặng lắng nghe, đứng dậy đi tới bên cạnh hai người, khẽ ôm quyền.
"Hai vị! Cho hỏi địa điểm khảo hạch ở đâu?".
"Huyền Vũ ốc đảo..Đi xuống Nam Giang, xuôi thuyền một dặm là tới nơi, ngươi cũng tham gia khảo hạch sao?" Một người gác đũa, ngẩng đầu nhìn Tuyết Sinh, nhiệt tình giải đáp.
"Đa tạ!" Tuyết Sinh ôm quyền, quay người rời đi.
Hỏi han mấy vòng Tuyết Sinh mới tìm được bến đò Nam Giang.
Ngay trên bến đò có một cây cầu bắc ngang qua sông, đầu cầu trồng một tấm bia đá lớn, trải qua nắng mưa phong hoá không còn nguyên vẹn, hiện lên màu xanh vị cổ.
"Liễu Diệp Kiều" Tuyết Sinh thì thầm.
Phía xa, một chiếc thuyền gỗ nhẹ nhàng lướt trên mặt sông lặng lẽ đi tới, phu thuyền chống sào điều khiển thuyền gỗ chậm rãi tiếp cận bến đò.
Một chuyến này không nhận quá nhiều hành khách, năm tên thiếu niên trạc tuổi Tuyết Sinh, có lẽ bọn hắn cũng xuôi Nam Giang tham gia khảo hạch.
Lão phu thuyền ung dung chống sào, đem người xuôi Nam Giang.
Đầu thuyền treo một cái đèn lồng, tấm lưới rách nát nằm trên sàn gỗ, mấy con cá nhỏ thiếu thở vùng vẫy nhưng càng vùng càng sa vào mắt lưới.
Nam Giang rất đẹp, hai bên sông mọc đầy lau sậy, bờ nam có cồn cát nương dâu chạy dài, có lẽ ở trong năm tháng đã từng là Thương Hải, bị tuế nguyệt vùi dập cho nên Thương Hải hoá ruộng dâu.
"Thuyền xuôi Nam Giang tiễn anh hùng
Ba năm khi ấy chí còn nung
Trăm năm cồn cát thành núi lớn
Nam Giang còn đó đón anh hùng!".
Lão phu thuyền hứng chí ngâm một bài thơ, mỉm cười nhìn đám thiếu niên đang lắc lư bám chặt mạn thuyền, lão đưa khách nhiều năm, mà cảnh tượng mỗi ngày đều không có gì khác lạ, người đến người đi đều như sóng nước, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, có lẽ trong số những thiếu niên, thiếu nữ kia sẽ xuất hiện một vài người tại trăm năm sau còn mở mắt nhìn thấy Nam Giang.
Thuyền ra thượng lưu, mặt sông hoá lớn, phía trước ngã ba sông xuất hiện một cái ốc đảo hình dạng như Huyền Vũ đang nằm.
Cát vàng óng ánh, núi non trập trùng, bốn bề là sông nước, ánh nắng rơi trên sông như khoác lên áo lụa.
"Chúc các ngươi may mắn!" Lão phu thuyền mỉm cười vẫy tay, vội vã chống thuyền quay trở lại kịp đón lượt khách tiếp theo.
Tuyết sinh theo đám thiếu niên đạp trên cát vàng mà đi, ngay lưng chừng núi có một toà lương đình ngói đỏ cao lớn, phía dưới là một khoảng sân rộng, chính là địa điểm khảo hạch.
Có lẽ bọn hắn đến sớm, bên trên vẫn chưa có người, thiếu niên lạ lẫm không ai nói với ai cái gì, đoàn người nối đuôi nhau leo núi, càng leo càng gần.
Cách toà lương đình mấy trăm thước có một cái cầu thang đá dẫn lên tới đỉnh Huyền Vũ, bậc thang cổ kính rêu phong, bên trên còn đọng lại sương sớm, nếu như bước không cẩn thận rất dễ trượt ngã, rơi xuống vách núi.
Tuyết Sinh đi sau cùng, hắn cũng không vội vàng gì, dù sao vẫn chưa tới thời gian khảo hạch.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, Nam Giang lúc này giống như một thanh kiếm lớn đâm xuyên ở giữa, chia đôi Mạo Nhi Thành.
Ba tên thiếu niên, hai thiếu nữ, trong đó có một người khiến cho Tuyết Sinh khắc sâu ấn tượng, hắn cũng giống như Tuyết Sinh, một thân hắc y, vai mang đại kiếm, toàn thân trên dưới tản ra một cỗ sát khí rất nặng, Tuyết Sinh đối với sát khí cực kỳ nhạy cảm, vừa nhìn liền biết thiếu niên kia không tầm thường.
Mà lúc này Tuyết Sinh bỗng nhiên híp mắt, bởi bước chân của bọn hắn cùng lúc chậm lại, mỗi một bước bước xuống đều cực kỳ nặng nề.
Bậc thang đầu tiên giống như bùn nhão, đặt chân xuống rồi không rút lên được.
"Cái này!!" Tuyết Sinh kinh ngạc thì thào, cúi đầu quan sát bậc thang.
Thổ Chi Cảnh.
Ngoài ba chữ kia, hết thảy không có gì khác lạ nhưng mà cảm giác nặng nề lại hết sức rõ ràng, năm tên thiếu niên đi phía trước, vị trí có chút thay đổi, thiếu niên áo đen vai mang đại kiếm đã bước lên bậc thang thứ tám, hai thiếu nữ đáng ra phải đi đầu tiên lúc này bị bỏ lại phía sau.
Cuối cùng là Tuyết Sinh đang ở bậc thang đầu tiên.
Tới lúc này bọn hắn đều mơ hồ nhận ra, đây chính là một trong những cửa khảo nghiệm của La Sát Môn, bởi không phải ai cũng có tư cách đặt chân lên lưng Huyền Vũ, bước vào lương đình.
Tuyết Sinh âm thầm vận chuyển Ma Thiên Thể Quyết, theo tu vi chấn động, dứt khoát rút chân bước lên bậc thang thứ hai.
Lôi Chi Cảnh... Dưới chân hiện ra ba chữ.
Không gian trước mắt bỗng nhiên nứt vỡ, không phải Huyền Vũ ốc đảo, giống như càn khôn biến hoá, thế giới này vậy mà trở thành một mảnh Lôi Trì.
Tại Thiên Không tử vân tím trời, ù ù thanh âm lôi đình quanh quẩn, áp lực ngưng tụ đè ép khiến cho bát phương nổ vang, ngàn vạn tia sét tụ tập tựa hồ một đầu Thái Cổ Lôi Thú đang cuộn mình.
Chớp mắt, vô số đạo lôi đình rít gào bổ xuống đánh lên cơ thể Tuyết Sinh, một cỗ đau nhức khủng khiếp từ linh hồn bạo phát đi ra, hắn biết đây là Huyễn Cảnh, nhưng mà Huyễn Cảnh này cũng quá mức chân thực..
Tuyết Sinh cắn răng gầm nhẹ.
Huyết khí dâng trào, hư ảnh Huyết Quỷ xuất hiện ngẩng đầu nhìn Lôi Trì trên cao gào thét trong im ắng.
Giờ phút này hắn không giữ lại, tu vi Luyện Thể toàn bộ thả ra, thế giới sau lưng Tuyết Sinh cũng hoá thành một mảnh Huyết Hải..
Vô số sợi máu bốc lên cuốn lấy lôi đình đang rơi xuống, điên cuồng cắn nuốt.
Tu vi Luyện Khí tầng một càng thêm vững chắc, lúc này bước vào đỉnh phong, thiếu một chút nữa liền có thể đột phá tầng hai.
"Cái này?.. Vậy mà khiến cho tu vi tăng lên!!" Tuyết Sinh thì thào, bước thêm một bước.
Bậc thang thứ ba...Hoả Chi Cảnh.
Một cỗ cảm giác nóng bức tại chỗ nổ tung bao trùm lấy cơ thể Tuyết Sinh, thế giới hoá thành Hoả Vực, khắp nơi đều là lửa cháy, Thiên Không cũng có từng đạo hoả vũ rơi xuống.
"Tất cả đều là Huyễn Cảnh, khảo nghiệm nghị lực..Đau nhức này không là gì so với đoạn cốt, đoạn cân, tích huyết.." Tuyết Sinh gầm thét, thanh âm im ắng từ cổ họng đi ra hoá thành phong bạo thổi bay hết thảy, quét sạch Hoả Vực.
Hắn không quan tâm đám người kia đi đến đâu.
Lúc này toàn tâm toàn ý đặt vào bậc thang thứ tư.
Phong Chi Cảnh.
Mây bụi mù trời, kình phong xâm chiếm thế giới, từng đạo gió lốc đi ngang tụ thành phong nhận cắt chém cơ thể, máu tươi phun ra, khắp nơi đều là vết thương mà phong nhận càng lúc càng trở nên dồn dập..
Cả người Tuyết Sinh hoá thành huyết nhân, mặc dù biết chỉ là Huyễn Ảnh nhưng tràng cảnh kia để cho kẻ yếu bóng vía phải sụp đổ tâm linh.
Bậc thang thứ năm..
Thế giới băng hàn, bốn bề trắng tinh màu băng tuyết, vạn vật hủ bại không thứ gì có thể sinh tồn, lạnh lẽo thấu xương, không còn nghe được tiếng tim đập, hơi thở biến mất, máu huyết toàn thân trực tiếp đóng băng.
"Phá cho ta!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.