Chương 11: Chị Dâu Nhỏ…
Đông Trúc
15/01/2024
Ánh mặt trời mùa đông lạnh lẽo chiếu qua những đám mây rơi xuống trên người.
Trên cây mai phủ một lớp tuyết mỏng, từng đóa mai vàng trên ngọn cây nở rộ trong rét lạnh một mình, cho dù không có người đến thưởng thức.
Hương thơm thoang thoảng bay trong không khí khiến Tô Bối nhớ đến một bài thơ.
Vạn thụ hàn vô sắc, nam chi độc hữu hoa.
Hương văn lưu thủy xử, ảnh lạc dã nhân gia.*
*( Bài thơ cổ của tác giả Đạo Nguyên thời nhà Minh. Dịch sơ:
Hàng ngàn cây lạnh lẽo, không màu, chỉ có cành phương nam là có hoa.
Nơi hương thơm bay tới, bóng hoa đổ xuống nhà nông trang.) Baidu
Bài thơ này bây giờ rất thích hợp, đặc biệt là đối với cô .
Một mình lang thang bên ngoài, không có bề ngoài thì thế nào, còn không phải chỉ có thể ‘Ảnh lạc dã nhân gia’*.
*Ý nữ chính là chỉ có thể sống thuận theo người khác ở nơi xa xứ.
Văn Uyển vừa loay hoay với dụng cụ vẽ tranh, vừa nhìn Tô Bối, thấy người đang nhìn chằm chằm hoa mai xuất thần, liền mở miệng hỏi: “Chị dâu cũng thích hoa mai?”
Tô Bối ngoái đầu khó hiểu nhìn về phía Văn Uyển: “Cũng?”
“Những cây mai mà chị dâu nhìn thấy bây giờ đều do bác em trồng, từng cây một...Phải hơn mười năm chăm sóc mới có được quy mô như ngày nay...”
Nghe vậy, Tô Bối không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía bóng lưng bên kia.
Hoa mai cao ngạo và thanh lãnh...
Cô cho rằng tính tình Văn Quốc Đống thích những cây trúc yên tĩnh, xem ra sự hiểu biết của cô đối với Văn Quốc Đống vẫn còn quá nông cạn.
Dưới vẻ ngoài nho nhã của Văn Quốc Đống, cất giấu một trái tim sâu không thấy đáy…
Lông mày Tô Bối hạ xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười khẽ.
“Chị dâu...”
Nghe tiếng, Tô Bối khẽ cười ngoái đầu nhìn lại: “Hả?”
Trong biển hoa, giai nhân ngoái đầu nhìn lại cười bách mị sinh, lục cung phấn đại thất sắc*.
*( Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh,
Lục cung phấn đại vô nhan sắc.
_ Trường hận ca - Bạch Cư Dị _
Nàng liếc mắt lại , nở một nụ cười , trăm vẻ đẹp phát sinh .
Khiến cho các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc.)
Cảnh này rơi vào trong mắt Văn Uyển, trên mặt tràn đầy hứng thú: “Chị dâu... Nếu chị không kết hôn với anh trai em, không chừng em sẽ theo đuổi chị...”
Chẳng bao lâu, động tĩnh của hai người bên rừng đã khiến cho người đàn ông câu cá bên đập chứa nước chú ý.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Văn Quốc Đống nhìn Văn Uyển đang chăm chú vẽ tranh, cuối cùng ánh mắt cũng dừng ở trên người Tô Bối thướt tha duyên dáng trong biển hoa.
Sau khi quan sát một lúc lâu, trên mặt người đàn ông lộ rõ vẻ lỗ mãng: “Anh cả... Tiểu Uyển đã tìm thấy nữ sinh đại học này ở đâu vậy? Nhìn thì có vẻ mảnh mai… Nhưng xem cơ thể trước lồi sau vểnh kìa…”
Người đàn ông còn chưa nói xong, đã thấy Văn Quốc Đống bên cạnh trầm mặt xuống.
“Anh.... cái này.... cái kia.... nên.... không phải là.... chị dâu nhỏ chứ....”
Người đàn ông thấy vẻ mặt Văn Quốc Đống không tốt, nhất thời nói lắp bắp.
Văn Quốc Đống nghe tiếng “chị dâu nhỏ” này, nghĩ đến hôm tế tổ đêm giao thừa, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mà Tô Bối ở đầu kia hoàn toàn không biết gì cả, cô chỉ cảm thấy hai người bên cạnh đập chứa nước hình như đang để mắt tới mình.
Tô Bối vẫn duy trì bộ dáng quyến rũ mà Văn Uyển muốn, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn rừng mai bên kia.
Người đàn ông bên cạnh không được tự nhiên ho hai tiếng.
“Ha ha.... Ánh mắt anh cả rất tốt.... Chị dâu nhỏ....”
Văn Quốc Đống lạnh lùng quét mắt nhìn gã ta, sắc mặt khó coi quay sang rừng mai hô một tiếng: “Tô Bối....”
Nghe thấy tiếng gọi, Tô Bối thu lại vẻ quyến rũ trên mặt, lắng nghe giọng điệu tức giận ẩn giấu của người đàn ông, khó hiểu nhìn về phía đó.
“Lại đây.”
Sau khi Văn Uyển gật đầu, Tô Bối chậm rãi đi tới đập chứa nước.
“Ba.... Làm sao vậy?!”
Văn Quốc Đống liếc nhìn hai chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra khi Tô Bối đang đi, trầm giọng nói: “Trở về...”
Bức tranh trên tay Văn Uyển còn thiếu chút nữa mới hoàn thành, nghe thấy tiếng nói bèn cao giọng hô lên với Văn Quốc Đống: “Không được! Chị dâu là người mẫu cháu mời tới.... Bài tập của cháu còn chưa vẽ xong đâu?!”
Tô Bối cắn môi khó xử nhìn Văn Quốc Đống, dịu dàng gọi: “Ba...”
Giọng nói dịu dàng mềm mại kêu một tiếng “Ba”, lại cộng thêm dáng vẻ quyến rũ kia.
Thấy vậy, người đàn ông bên cạnh Văn Quốc Đống bất giác ho khan.
Văn Quốc Đống đã sớm nhìn quen thủ đoạn ong bướm bay lượn bên người nhiều năm như vậy, nên đã có phần miễn nhiễm với những thủ đoạn dụ dỗ vô tình hay cố ý của phụ nữ.
Nghe một tiếng “Ba” lặp đi lặp lại của Tô Bối, tuy rằng không nghĩ sâu xa, nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày.
Trong lòng dù có bao nhiêu lời răn dạy, cuối cùng khi đến bên miệng chỉ còn lại một câu: “Thời tiết lạnh, về sớm một chút.”
“Văn Uyển đã dán cho con miếng giữ nhiệt.... Không lạnh....”
Tô Bối nói xong, làm bộ vén một góc sườn xám lên, lộ ra một đôi chân trắng nõn mảnh khảnh.
Trên cây mai phủ một lớp tuyết mỏng, từng đóa mai vàng trên ngọn cây nở rộ trong rét lạnh một mình, cho dù không có người đến thưởng thức.
Hương thơm thoang thoảng bay trong không khí khiến Tô Bối nhớ đến một bài thơ.
Vạn thụ hàn vô sắc, nam chi độc hữu hoa.
Hương văn lưu thủy xử, ảnh lạc dã nhân gia.*
*( Bài thơ cổ của tác giả Đạo Nguyên thời nhà Minh. Dịch sơ:
Hàng ngàn cây lạnh lẽo, không màu, chỉ có cành phương nam là có hoa.
Nơi hương thơm bay tới, bóng hoa đổ xuống nhà nông trang.) Baidu
Bài thơ này bây giờ rất thích hợp, đặc biệt là đối với cô .
Một mình lang thang bên ngoài, không có bề ngoài thì thế nào, còn không phải chỉ có thể ‘Ảnh lạc dã nhân gia’*.
*Ý nữ chính là chỉ có thể sống thuận theo người khác ở nơi xa xứ.
Văn Uyển vừa loay hoay với dụng cụ vẽ tranh, vừa nhìn Tô Bối, thấy người đang nhìn chằm chằm hoa mai xuất thần, liền mở miệng hỏi: “Chị dâu cũng thích hoa mai?”
Tô Bối ngoái đầu khó hiểu nhìn về phía Văn Uyển: “Cũng?”
“Những cây mai mà chị dâu nhìn thấy bây giờ đều do bác em trồng, từng cây một...Phải hơn mười năm chăm sóc mới có được quy mô như ngày nay...”
Nghe vậy, Tô Bối không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía bóng lưng bên kia.
Hoa mai cao ngạo và thanh lãnh...
Cô cho rằng tính tình Văn Quốc Đống thích những cây trúc yên tĩnh, xem ra sự hiểu biết của cô đối với Văn Quốc Đống vẫn còn quá nông cạn.
Dưới vẻ ngoài nho nhã của Văn Quốc Đống, cất giấu một trái tim sâu không thấy đáy…
Lông mày Tô Bối hạ xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười khẽ.
“Chị dâu...”
Nghe tiếng, Tô Bối khẽ cười ngoái đầu nhìn lại: “Hả?”
Trong biển hoa, giai nhân ngoái đầu nhìn lại cười bách mị sinh, lục cung phấn đại thất sắc*.
*( Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh,
Lục cung phấn đại vô nhan sắc.
_ Trường hận ca - Bạch Cư Dị _
Nàng liếc mắt lại , nở một nụ cười , trăm vẻ đẹp phát sinh .
Khiến cho các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc.)
Cảnh này rơi vào trong mắt Văn Uyển, trên mặt tràn đầy hứng thú: “Chị dâu... Nếu chị không kết hôn với anh trai em, không chừng em sẽ theo đuổi chị...”
Chẳng bao lâu, động tĩnh của hai người bên rừng đã khiến cho người đàn ông câu cá bên đập chứa nước chú ý.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Văn Quốc Đống nhìn Văn Uyển đang chăm chú vẽ tranh, cuối cùng ánh mắt cũng dừng ở trên người Tô Bối thướt tha duyên dáng trong biển hoa.
Sau khi quan sát một lúc lâu, trên mặt người đàn ông lộ rõ vẻ lỗ mãng: “Anh cả... Tiểu Uyển đã tìm thấy nữ sinh đại học này ở đâu vậy? Nhìn thì có vẻ mảnh mai… Nhưng xem cơ thể trước lồi sau vểnh kìa…”
Người đàn ông còn chưa nói xong, đã thấy Văn Quốc Đống bên cạnh trầm mặt xuống.
“Anh.... cái này.... cái kia.... nên.... không phải là.... chị dâu nhỏ chứ....”
Người đàn ông thấy vẻ mặt Văn Quốc Đống không tốt, nhất thời nói lắp bắp.
Văn Quốc Đống nghe tiếng “chị dâu nhỏ” này, nghĩ đến hôm tế tổ đêm giao thừa, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mà Tô Bối ở đầu kia hoàn toàn không biết gì cả, cô chỉ cảm thấy hai người bên cạnh đập chứa nước hình như đang để mắt tới mình.
Tô Bối vẫn duy trì bộ dáng quyến rũ mà Văn Uyển muốn, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn rừng mai bên kia.
Người đàn ông bên cạnh không được tự nhiên ho hai tiếng.
“Ha ha.... Ánh mắt anh cả rất tốt.... Chị dâu nhỏ....”
Văn Quốc Đống lạnh lùng quét mắt nhìn gã ta, sắc mặt khó coi quay sang rừng mai hô một tiếng: “Tô Bối....”
Nghe thấy tiếng gọi, Tô Bối thu lại vẻ quyến rũ trên mặt, lắng nghe giọng điệu tức giận ẩn giấu của người đàn ông, khó hiểu nhìn về phía đó.
“Lại đây.”
Sau khi Văn Uyển gật đầu, Tô Bối chậm rãi đi tới đập chứa nước.
“Ba.... Làm sao vậy?!”
Văn Quốc Đống liếc nhìn hai chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra khi Tô Bối đang đi, trầm giọng nói: “Trở về...”
Bức tranh trên tay Văn Uyển còn thiếu chút nữa mới hoàn thành, nghe thấy tiếng nói bèn cao giọng hô lên với Văn Quốc Đống: “Không được! Chị dâu là người mẫu cháu mời tới.... Bài tập của cháu còn chưa vẽ xong đâu?!”
Tô Bối cắn môi khó xử nhìn Văn Quốc Đống, dịu dàng gọi: “Ba...”
Giọng nói dịu dàng mềm mại kêu một tiếng “Ba”, lại cộng thêm dáng vẻ quyến rũ kia.
Thấy vậy, người đàn ông bên cạnh Văn Quốc Đống bất giác ho khan.
Văn Quốc Đống đã sớm nhìn quen thủ đoạn ong bướm bay lượn bên người nhiều năm như vậy, nên đã có phần miễn nhiễm với những thủ đoạn dụ dỗ vô tình hay cố ý của phụ nữ.
Nghe một tiếng “Ba” lặp đi lặp lại của Tô Bối, tuy rằng không nghĩ sâu xa, nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày.
Trong lòng dù có bao nhiêu lời răn dạy, cuối cùng khi đến bên miệng chỉ còn lại một câu: “Thời tiết lạnh, về sớm một chút.”
“Văn Uyển đã dán cho con miếng giữ nhiệt.... Không lạnh....”
Tô Bối nói xong, làm bộ vén một góc sườn xám lên, lộ ra một đôi chân trắng nõn mảnh khảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.