Chương 37: Tiểu Dâm Phụ Thật Muốn Bị Ba Bắn Vào Trong Mỗi Ngày... (H)
Đông Trúc
15/01/2024
“A... ba... ba... nhẹ... nhẹ một chút...” Tô Bối bị Văn Quốc Đống mãnh liệt làm tình nên đầu có chút choáng váng: “Ba... chậm một chút... con... con không được...”
Văn Quốc Đống mắt điếc tai ngơ trước lời cầu xin tha thứ của Tô Bối, cúi người ngậm lấy nhũ tiêm trên ngực Tô Bối, mút trong miệng dùng sức cắn.
Chỗ này là nơi mẫn cảm nhất toàn thân Tô Bối, lần đầu tiên cô chủ động nâng cho Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống cũng không chịu hút cho cô.
Bây giờ lại chủ động mút ngực cô, chủ động làm cô... Cô có ngu xuẩn hơn nữa cũng biết đây là biểu hiện phòng tuyến tâm lý của Văn Quốc Đống đã lỏng lẻo.
“Ừm... ba... tốt... thật thoải mái... a...”
Tô Bối tận hết sức lực lên tiếng rên rỉ, chỉ cần cô kêu một tiếng, Văn Quốc Đống sẽ dùng khí lực đâm cô nặng thêm vài phần.
Trên giường lớn hỗn loạn không chịu nổi, loạn đến nỗi không thể nhìn nổi.
Hai thân thể trần truồng gắt gao quấn lấy nhau trên giường, trong không khí tất cả đều là hơi thở dâm mỹ.
“Ba... con... con sắp tới rồi...”
Tô Bối vừa muốn lên tiếng rên rỉ, miệng đã bị Văn Quốc Đống chặn lại, hai đầu lưỡi quấn quít không ngớt.
“Chờ một chút... ừm...”
Văn Quốc Đống buông tay Tô Bối ra, hai tay xoa bóp núm vú nhỏ mẫn cảm, huyệt hoa dưới thân đột nhiên siết chặt côn thịt.
Văn Quốc Đống khàn khàn âm thanh nói: “Sắp... sắp tới rồi... ah...”
“A... ba... ra... ra rồi...” Tô Bối khàn giọng thét chói tai một tiếng, âm dịch ở sâu trong hoa tâm phun ra.
Thịt thô cứng rắn của Văn Quốc Đống bị âm dịch nóng rực của Tô Bối xối lên, mãnh liệt đụng vào tử cung nơi sâu nhất bên trong huyệt hoa chừng mười cái.
“A...”
Tô Bối mới cao trào xong lại bị Văn Quốc Đống va chạm như vậy, huyệt hoa vừa xót vừa tê, một cỗ khoái cảm nói không nên lời lan rộng toàn thân.
“Ba... A...”
Trong tiếng thét chói tai co quắp của Tô Bối, Văn Quốc Đống đâm mạnh vào tử cung Tô Bối, tinh dịch nóng bỏng rót toàn bộ vào trong tử cung.
“Ừ...” Văn Quốc Đống bắn xong, không lập tức rút ra như lần đầu tiên.
Cả người trực tiếp đè lên người Tô Bối.
“Ba... ba... nặng quá...”
Tô Bối bị đè không thở nổi, đang muốn đẩy Văn Quốc Đống, côn thịt trong huyệt hoa dưới thân đúng lúc nhảy dựng.
Văn Quốc Đống vùi đầu vào trước ngực Tô Bối, ngậm quả anh đào đỏ mọng mút một ngụm, kích thích Tô Bối không khỏi khẽ ngâm một tiếng: “Ôi... Ba... Không... Không cần...”
Lời còn chưa dứt, côn thịt còn chưa mềm trong huyệt hoa lại chậm rãi rút ra chọc vào.
Thân thể Tô Bối cứng đờ: “Ba?”
“Một đêm làm hai lần... Con sẽ không nghĩ chỉ như vậy mà thỏa mãn được ba?”
Nói xong, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tô Bối, Văn Quốc Đống đứng dậy rút côn thịt ra, kéo người từ trên giường dậy để Tô Bối tách chân quỳ rạp trên giường.
Hai chân Tô Bối sảng khoái đến mềm nhũn, còn chưa quỳ vững, Văn Quốc Đống đã từ phía sau tiến vào huyệt hoa.
“Ba... quá sâu...”
Văn Quốc Đống cầm gậy thịt ác liệt mài mài ở giữa hoa tâm Tô Bối, trên cặp mông trắng nõn tất cả đều là dấu ngón tay của hắn, bên ngoài huyệt nhỏ sưng đỏ của Tô Bối còn vương tơ dịch trắng đục.
Nhìn đến đây, thân thể Văn Quốc Đống nóng lên, nhất là với góc độ này còn có thể nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt ảnh cưới của Văn Lê và Tô Bối.
Tô Bối cũng thấy được tấm ảnh cưới kia, trong miệng nhẹ giọng nức nở: “Ư... côn thịt của ba thật lớn... a... thao chết con rồi...”
Nghe cô rên, Văn Quốc Đống tát một cái vào bờ mông trắng nõn vểnh lên của Tô Bối: “Tao hóa! Bị ba của chồng mình thao liền sung sướng như vậy!?”
“Vâng… Ba thao sướng lắm...”
Nửa người trên của Tô Bối nằm sấp ở trên giường, vểnh cái mông nhỏ nghênh hợp với Văn Quốc Đống, giọng nói phóng đãng: “Tiểu huyệt chỉ bị ba với Văn Lê làm qua... ư... Văn Lê anh ấy... anh ấy... gậy thịt của anh ấy không có cứng ngắc giống ba... đâm không sung sướng như ba...”
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nói, cảm thấy côn thịt dưới thân lại lớn: “Chỉ bị hai cây côn thịt thao qua!?”
“Ừm... người ta thật sự chỉ bị ba và Văn Lê làm qua...” Tô Bối lắc mông: “Ừm... Văn Lê cũng... liếm... liếm... ư...”
Văn Quốc Đống nghĩ đến mình với con trai cùng thao một cái huyệt, trong đáy lòng trào dâng cỗ tình triều vừa kỳ lạ vừa hung mãnh.
“Ba..ư… ba thao thoải mái nhất” Tô Bối bị đâm tới đê mê, dâm dục lắc lắc cái mông, giọng nói phóng đãng: “Ba bắn cũng nhiều hơn Văn Lê... vừa nhiều lại nóng... lỗ nhỏ đều chứa không nổi...”
“Tiểu dâm phụ thật muốn bị ba bắn vào bên trong mỗi ngày... ba... tiểu huyệt thật đói... thật muốn ba mỗi ngày đến rót tinh dịch...”
Văn Quốc Đống mắt điếc tai ngơ trước lời cầu xin tha thứ của Tô Bối, cúi người ngậm lấy nhũ tiêm trên ngực Tô Bối, mút trong miệng dùng sức cắn.
Chỗ này là nơi mẫn cảm nhất toàn thân Tô Bối, lần đầu tiên cô chủ động nâng cho Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống cũng không chịu hút cho cô.
Bây giờ lại chủ động mút ngực cô, chủ động làm cô... Cô có ngu xuẩn hơn nữa cũng biết đây là biểu hiện phòng tuyến tâm lý của Văn Quốc Đống đã lỏng lẻo.
“Ừm... ba... tốt... thật thoải mái... a...”
Tô Bối tận hết sức lực lên tiếng rên rỉ, chỉ cần cô kêu một tiếng, Văn Quốc Đống sẽ dùng khí lực đâm cô nặng thêm vài phần.
Trên giường lớn hỗn loạn không chịu nổi, loạn đến nỗi không thể nhìn nổi.
Hai thân thể trần truồng gắt gao quấn lấy nhau trên giường, trong không khí tất cả đều là hơi thở dâm mỹ.
“Ba... con... con sắp tới rồi...”
Tô Bối vừa muốn lên tiếng rên rỉ, miệng đã bị Văn Quốc Đống chặn lại, hai đầu lưỡi quấn quít không ngớt.
“Chờ một chút... ừm...”
Văn Quốc Đống buông tay Tô Bối ra, hai tay xoa bóp núm vú nhỏ mẫn cảm, huyệt hoa dưới thân đột nhiên siết chặt côn thịt.
Văn Quốc Đống khàn khàn âm thanh nói: “Sắp... sắp tới rồi... ah...”
“A... ba... ra... ra rồi...” Tô Bối khàn giọng thét chói tai một tiếng, âm dịch ở sâu trong hoa tâm phun ra.
Thịt thô cứng rắn của Văn Quốc Đống bị âm dịch nóng rực của Tô Bối xối lên, mãnh liệt đụng vào tử cung nơi sâu nhất bên trong huyệt hoa chừng mười cái.
“A...”
Tô Bối mới cao trào xong lại bị Văn Quốc Đống va chạm như vậy, huyệt hoa vừa xót vừa tê, một cỗ khoái cảm nói không nên lời lan rộng toàn thân.
“Ba... A...”
Trong tiếng thét chói tai co quắp của Tô Bối, Văn Quốc Đống đâm mạnh vào tử cung Tô Bối, tinh dịch nóng bỏng rót toàn bộ vào trong tử cung.
“Ừ...” Văn Quốc Đống bắn xong, không lập tức rút ra như lần đầu tiên.
Cả người trực tiếp đè lên người Tô Bối.
“Ba... ba... nặng quá...”
Tô Bối bị đè không thở nổi, đang muốn đẩy Văn Quốc Đống, côn thịt trong huyệt hoa dưới thân đúng lúc nhảy dựng.
Văn Quốc Đống vùi đầu vào trước ngực Tô Bối, ngậm quả anh đào đỏ mọng mút một ngụm, kích thích Tô Bối không khỏi khẽ ngâm một tiếng: “Ôi... Ba... Không... Không cần...”
Lời còn chưa dứt, côn thịt còn chưa mềm trong huyệt hoa lại chậm rãi rút ra chọc vào.
Thân thể Tô Bối cứng đờ: “Ba?”
“Một đêm làm hai lần... Con sẽ không nghĩ chỉ như vậy mà thỏa mãn được ba?”
Nói xong, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tô Bối, Văn Quốc Đống đứng dậy rút côn thịt ra, kéo người từ trên giường dậy để Tô Bối tách chân quỳ rạp trên giường.
Hai chân Tô Bối sảng khoái đến mềm nhũn, còn chưa quỳ vững, Văn Quốc Đống đã từ phía sau tiến vào huyệt hoa.
“Ba... quá sâu...”
Văn Quốc Đống cầm gậy thịt ác liệt mài mài ở giữa hoa tâm Tô Bối, trên cặp mông trắng nõn tất cả đều là dấu ngón tay của hắn, bên ngoài huyệt nhỏ sưng đỏ của Tô Bối còn vương tơ dịch trắng đục.
Nhìn đến đây, thân thể Văn Quốc Đống nóng lên, nhất là với góc độ này còn có thể nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt ảnh cưới của Văn Lê và Tô Bối.
Tô Bối cũng thấy được tấm ảnh cưới kia, trong miệng nhẹ giọng nức nở: “Ư... côn thịt của ba thật lớn... a... thao chết con rồi...”
Nghe cô rên, Văn Quốc Đống tát một cái vào bờ mông trắng nõn vểnh lên của Tô Bối: “Tao hóa! Bị ba của chồng mình thao liền sung sướng như vậy!?”
“Vâng… Ba thao sướng lắm...”
Nửa người trên của Tô Bối nằm sấp ở trên giường, vểnh cái mông nhỏ nghênh hợp với Văn Quốc Đống, giọng nói phóng đãng: “Tiểu huyệt chỉ bị ba với Văn Lê làm qua... ư... Văn Lê anh ấy... anh ấy... gậy thịt của anh ấy không có cứng ngắc giống ba... đâm không sung sướng như ba...”
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nói, cảm thấy côn thịt dưới thân lại lớn: “Chỉ bị hai cây côn thịt thao qua!?”
“Ừm... người ta thật sự chỉ bị ba và Văn Lê làm qua...” Tô Bối lắc mông: “Ừm... Văn Lê cũng... liếm... liếm... ư...”
Văn Quốc Đống nghĩ đến mình với con trai cùng thao một cái huyệt, trong đáy lòng trào dâng cỗ tình triều vừa kỳ lạ vừa hung mãnh.
“Ba..ư… ba thao thoải mái nhất” Tô Bối bị đâm tới đê mê, dâm dục lắc lắc cái mông, giọng nói phóng đãng: “Ba bắn cũng nhiều hơn Văn Lê... vừa nhiều lại nóng... lỗ nhỏ đều chứa không nổi...”
“Tiểu dâm phụ thật muốn bị ba bắn vào bên trong mỗi ngày... ba... tiểu huyệt thật đói... thật muốn ba mỗi ngày đến rót tinh dịch...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.