Chương 9: Tiểu Huyệt Trắng Múp Nhiều Nước…
Đông Trúc
15/01/2024
Văn Lê liếc nhìn văn kiện rơi lả tả trên mặt đất, trong nháy mắt quá sợ hãi: “Ba... Không phải như ba nghĩ... Con...”
“Câm miệng!”
Văn Quốc Đống xanh mặt, lạnh lùng nhìn người đàn ông hoảng hốt: “Bây giờ, nể mặt con mang họ Văn, là con của tôi, tôi chùi đít giúp anh, nếu để tôi phát hiện có lần sau, cút ra ngoài cho tôi!”
“Ba... Con... Con đã biết sai.”
Văn Lê quỳ trên đất luống cuống tay chân nhặt văn kiện và ảnh chụp, trong mắt hiện lên lửa giận không thể kìm chế.
Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, mãi đến khi Văn Lê thu dọn tất cả mọi thứ, trong lòng run rẩy đứng dậy.
“Ba... Mấy, mấy thứ này làm sao... Làm sao bây giờ...”
Văn Quốc Đống quét mắt nhìn máy hủy giấy bên cạnh, gương mặt âm trầm có thể nhỏ nước: “Khi kết bạn ở ngoài đôi mắt sáng lên một chút là được! là người hay quỷ cũng không phân biệt được, sau này Văn gia sao có thể rơi vào trên người cậu?”
“Sau này con sẽ chú ý.”
Trong lồng ngực Văn Lê nghẹn một hơi, nhưng vừa nhìn thấy thứ trên tay, lại tức tới mức ngực sinh đau.
“Con phải nhớ kỹ, người ta lấy lòng con, nịnh bợ con, không phải vì con là Văn Lê, mà đó là vì con là con trai của Văn Quốc Đống này...”
“Vâng...”
Văn Lê cúi đầu không nói một lời nghe ông giáo huấn, ở bên ngoài Văn Quốc Đống vẫn luôn là cục trưởng Văn nho nhã lịch sự, chỉ có anh biết dưới vẻ ngoài này là sự lạnh lùng không có tình cảm.
“Bỏ thuốc sớm đi.”
Văn Quốc Đống cởi mắt kính ra, lộ ra đôi mắt sắc bén: “Nghe lời mẹ con nói, có con với Tô Bối, con muốn làm gì ba không ngăn cản con.”
Tay Văn Lê cứng đờ: “Ba, chúng con còn trẻ, không muốn có con sớm như vậy.”
“Bây giờ không có con, đợi thêm hai năm nữa cơ thể con hoàn toàn suy yếu mới muốn sao?”
Văn Quốc Đống nghĩ đến Lâm Quyên không thích Tô Bối, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Tốt nhất là con nên giấu những chuyện dơ bẩn của con ở bên ngoài cho cẩn thận! Đừng tưởng rằng cưới một cô gái không có thân phận không có bối cảnh, thì có thể tùy tiện nắn bóp đối phương!”
Văn Lê cúi đầu nghe giáo huấn, không dám nói một câu.
“Để Tô Bối từ chức về nhà chuẩn bị mang thai, nếu thụ thai tự nhiên có khó khăn, thì thử thụ thai nhân tạo...”
“Ba... Bối Nhi còn trẻ... Không chịu nổi những thứ thuốc đắng đó...”
“Không uống được đắng? Con cũng biết mẹ con không thích con bé, vì tốt cho con bé nên sinh con sớm một chút.”
“Là một người đàn ông của Văn gia, thất bại thành như vậy! Không chỉ làm mất mặt ba! Còn làm mất mặt cả người Văn gia!”
“Con đã biết…”
Văn Lê nghe những lời quở trách không chút lưu tình này, đôi mắt nghẹn đến mức đỏ bừng ra cửa.
Từ nhỏ tới lớn, anh nghe nhiều nhất chính là hổ phụ không khuyển tử.
Cho dù anh có ưu tú hơn nữa, có tốt hơn nữa, ở trong mắt người khác vĩnh viễn không bằng ba anh. Hơn 20 năm qua, anh không phải sống dưới bóng ma của ba, thì là sống dưới bóng ma của một đám em họ ưu tú.
Cho nên anh mới lựa chọn tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn với Tô Bối xuất thân bình thường.
Anh ở bên ngoài chưa bao giờ dựa vào Văn gia, anh muốn chứng minh mình rời Văn gia vẫn sẽ ưu tú, nhưng mà sự nghiệp mà anh dốc sức gây dựng bị người ta tính kế kéo xuống biển, hỏng bét.
*
Sau khi Văn Lê về phòng, làm như không có chuyện gì lôi kéo Tô Bối tiếp tục trêu đùa.
“Bà xã lẳng lơ...... Còn chưa mặc quần áo? Cứ như vậy muốn ông xã trở về thao em?!”
Tô Bối bình tĩnh nhìn Văn Lê, nghĩ tới cuộc đối thoại của hai ba con trong điện thoại vừa rồi.
Trong lúc giật mình mới phát hiện, có lẽ cho tới bây giờ cô chưa từng hiểu rõ Văn Lê, tựa như Văn Lê cũng chưa từng chân chính hiểu rõ cô.
Nếu không sẽ không lừa gạt cô nhiều năm như vậy, thậm chí khi hai người họ kết hôn, đều chỉ vì cô là người phụ nữ “không thân phận không bối cảnh” trong mắt Văn Lê.
Văn Lê bị ánh mắt Tô Bối nhìn đến nỗi trong lòng chột dạ: “Bà xã, làm sao vậy? Sao lại nhìn anh như vậy?!”
Tô Bối đưa tay vuốt ve khuôn mặt trẻ trung phấn chấn của Văn Lê, ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: “Văn Lê... Anh có yêu em không?”
Văn Lê không chút suy nghĩ trả lời: “Đương nhiên là yêu em rồi, đồ ngốc! vợ anh đẹp như vậy, người đàn ông nào lại không yêu chứ?”
“Lưu manh... Anh chỉ yêu mặt em thôi à?”
“Đương nhiên không phải!”
Văn Lê vùi đầu vào giữa cổ của Tô Bối, cắn vành tai nhạy cảm của cô: “Còn yêu tiểu huyệt trắng múp nhiều nước của vợ dâm đãng...”
Nghe thấy thế, trong mắt Tô Bối lạnh lẽo.
Nếu lúc trước cô còn có một chút áy náy vì lợi dụng Văn Lê trèo cao, thì bây giờ…
Một tia áy náy kia không chỉ không còn sót lại chút gì, thậm chí còn càng thêm kiên định thúc đẩy bước chân cô nhanh làm theo kế hoạch.
“Câm miệng!”
Văn Quốc Đống xanh mặt, lạnh lùng nhìn người đàn ông hoảng hốt: “Bây giờ, nể mặt con mang họ Văn, là con của tôi, tôi chùi đít giúp anh, nếu để tôi phát hiện có lần sau, cút ra ngoài cho tôi!”
“Ba... Con... Con đã biết sai.”
Văn Lê quỳ trên đất luống cuống tay chân nhặt văn kiện và ảnh chụp, trong mắt hiện lên lửa giận không thể kìm chế.
Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, mãi đến khi Văn Lê thu dọn tất cả mọi thứ, trong lòng run rẩy đứng dậy.
“Ba... Mấy, mấy thứ này làm sao... Làm sao bây giờ...”
Văn Quốc Đống quét mắt nhìn máy hủy giấy bên cạnh, gương mặt âm trầm có thể nhỏ nước: “Khi kết bạn ở ngoài đôi mắt sáng lên một chút là được! là người hay quỷ cũng không phân biệt được, sau này Văn gia sao có thể rơi vào trên người cậu?”
“Sau này con sẽ chú ý.”
Trong lồng ngực Văn Lê nghẹn một hơi, nhưng vừa nhìn thấy thứ trên tay, lại tức tới mức ngực sinh đau.
“Con phải nhớ kỹ, người ta lấy lòng con, nịnh bợ con, không phải vì con là Văn Lê, mà đó là vì con là con trai của Văn Quốc Đống này...”
“Vâng...”
Văn Lê cúi đầu không nói một lời nghe ông giáo huấn, ở bên ngoài Văn Quốc Đống vẫn luôn là cục trưởng Văn nho nhã lịch sự, chỉ có anh biết dưới vẻ ngoài này là sự lạnh lùng không có tình cảm.
“Bỏ thuốc sớm đi.”
Văn Quốc Đống cởi mắt kính ra, lộ ra đôi mắt sắc bén: “Nghe lời mẹ con nói, có con với Tô Bối, con muốn làm gì ba không ngăn cản con.”
Tay Văn Lê cứng đờ: “Ba, chúng con còn trẻ, không muốn có con sớm như vậy.”
“Bây giờ không có con, đợi thêm hai năm nữa cơ thể con hoàn toàn suy yếu mới muốn sao?”
Văn Quốc Đống nghĩ đến Lâm Quyên không thích Tô Bối, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Tốt nhất là con nên giấu những chuyện dơ bẩn của con ở bên ngoài cho cẩn thận! Đừng tưởng rằng cưới một cô gái không có thân phận không có bối cảnh, thì có thể tùy tiện nắn bóp đối phương!”
Văn Lê cúi đầu nghe giáo huấn, không dám nói một câu.
“Để Tô Bối từ chức về nhà chuẩn bị mang thai, nếu thụ thai tự nhiên có khó khăn, thì thử thụ thai nhân tạo...”
“Ba... Bối Nhi còn trẻ... Không chịu nổi những thứ thuốc đắng đó...”
“Không uống được đắng? Con cũng biết mẹ con không thích con bé, vì tốt cho con bé nên sinh con sớm một chút.”
“Là một người đàn ông của Văn gia, thất bại thành như vậy! Không chỉ làm mất mặt ba! Còn làm mất mặt cả người Văn gia!”
“Con đã biết…”
Văn Lê nghe những lời quở trách không chút lưu tình này, đôi mắt nghẹn đến mức đỏ bừng ra cửa.
Từ nhỏ tới lớn, anh nghe nhiều nhất chính là hổ phụ không khuyển tử.
Cho dù anh có ưu tú hơn nữa, có tốt hơn nữa, ở trong mắt người khác vĩnh viễn không bằng ba anh. Hơn 20 năm qua, anh không phải sống dưới bóng ma của ba, thì là sống dưới bóng ma của một đám em họ ưu tú.
Cho nên anh mới lựa chọn tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn với Tô Bối xuất thân bình thường.
Anh ở bên ngoài chưa bao giờ dựa vào Văn gia, anh muốn chứng minh mình rời Văn gia vẫn sẽ ưu tú, nhưng mà sự nghiệp mà anh dốc sức gây dựng bị người ta tính kế kéo xuống biển, hỏng bét.
*
Sau khi Văn Lê về phòng, làm như không có chuyện gì lôi kéo Tô Bối tiếp tục trêu đùa.
“Bà xã lẳng lơ...... Còn chưa mặc quần áo? Cứ như vậy muốn ông xã trở về thao em?!”
Tô Bối bình tĩnh nhìn Văn Lê, nghĩ tới cuộc đối thoại của hai ba con trong điện thoại vừa rồi.
Trong lúc giật mình mới phát hiện, có lẽ cho tới bây giờ cô chưa từng hiểu rõ Văn Lê, tựa như Văn Lê cũng chưa từng chân chính hiểu rõ cô.
Nếu không sẽ không lừa gạt cô nhiều năm như vậy, thậm chí khi hai người họ kết hôn, đều chỉ vì cô là người phụ nữ “không thân phận không bối cảnh” trong mắt Văn Lê.
Văn Lê bị ánh mắt Tô Bối nhìn đến nỗi trong lòng chột dạ: “Bà xã, làm sao vậy? Sao lại nhìn anh như vậy?!”
Tô Bối đưa tay vuốt ve khuôn mặt trẻ trung phấn chấn của Văn Lê, ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: “Văn Lê... Anh có yêu em không?”
Văn Lê không chút suy nghĩ trả lời: “Đương nhiên là yêu em rồi, đồ ngốc! vợ anh đẹp như vậy, người đàn ông nào lại không yêu chứ?”
“Lưu manh... Anh chỉ yêu mặt em thôi à?”
“Đương nhiên không phải!”
Văn Lê vùi đầu vào giữa cổ của Tô Bối, cắn vành tai nhạy cảm của cô: “Còn yêu tiểu huyệt trắng múp nhiều nước của vợ dâm đãng...”
Nghe thấy thế, trong mắt Tô Bối lạnh lẽo.
Nếu lúc trước cô còn có một chút áy náy vì lợi dụng Văn Lê trèo cao, thì bây giờ…
Một tia áy náy kia không chỉ không còn sót lại chút gì, thậm chí còn càng thêm kiên định thúc đẩy bước chân cô nhanh làm theo kế hoạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.