Chương 98: Bị Quái Vật Hôn Là Loại Cảm Giác Khó Tả.
Hải Lang
17/09/2021
"Nhìn cái gì mà nhìn! Quỳ đó xám hối đến khi nào ta cho phép thì mới được đứng dậy!
Hắn cúi đầu không một chút phản kháng lại và tỏ ra rất sợ ta. Vậy là thật rồi! Ta đã có cách khắc chế hắn. Sơn Tiểu Văn chính là một dạng nam nhân hiếm gặp, đánh hắn, lớn tiếng với hắn thì hắn sẽ nghe theo. Còn cầu xin, năn nỉ thì tuyệt đối sẽ không nghe, ngược lại còn làm tới. Đặc biệt hơn nữa, bị mắng chửi lại hắn tuyệt đối sẽ làm theo và nghe vô điều kiện dù đó là chuyện gì thậm chí còn sợ và phục tùng hơn lúc nói nhỏ nhẹ. Hắn là hội tụ của tính cách của một con hổ chỉ sợ người dữ hơn nó. Quả đúng là như vậy! Ta quả thật quá thông minh, bây giờ có mười Tiểu Văn là quái thú ta cũng không sợ, việc quan trọng là phải giữ giọng thật tốt để nạt hắn và phải biết lúc nào nên nói nhỏ thì nói, lúc nào mắng chửi thì mắng.
Thấy hắn quỳ ta cũng để hắn quỳ xem được bao lâu. Ta nhìn hắn một hồi rồi nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng thực chất là đang tự chữa vết thương, ta sắp chữa xong rồi. Lúc đang cố gắng hết sức thì đột nhiên nghe có giọng nói Đại Lục trong đầu:
" Hàn Hàn, cô không sao chứ? Cô đang ở đâu? Cảnh Khang nói cô bị Sơn Tiểu Văn bắt đi, hắn đưa cô đi đâu vậy? Cô có bị hắn làm gì không? Cô mau quay về đi, ta lo cho cô quá! "
Ta giật mình mở mắt ra, dùng truyền âm truyền lại:" Đại Lục, ta đang ở Sơn gia nhưng ngươi đừng tới, nơi này kinh khủng lắm, ngươi đi vào là chỉ còn 3 phần công lực mà thôi. Ở yên đó chờ ta, đợi lát nữa ta tìm cách quay về. "
Truyền âm xong rồi ta quay mặt qua nhìn Tiểu Văn, hắn vẫn quỳ đó và hình như đang ngủ gục. Ta chợt lóe lên một suy nghĩ nhỏ để thử xem tính cách của hắn sẽ thay đổi như thế nào khi nghe ta gọi tên Chiến Thần trong mơ. Ta vờ nhắm mắt lại và gọi tên:
" Mạc Phong! Mạc Phong cứu ta! "
Tiểu Văn lập tức bừng tỉnh, hắn vừa nghe ta gọi liền nhíu mày, tức giận đi về phía ta, hắn đưa tay lên hình như định đánh nhưng rồi lại kìm chế lại, hắn quay qua cầm chiếc màn xé mạnh. Ta giả vờ như vừa thức dậy, hắn vừa nhìn thấy liền liếc nhìn ta hậm hực:" Nàng còn gọi tên ông ta? "
Ta ngây ngô:" Tên ai? "
" Là tên ông ta.. "
" Ông ta nào? Ta cho ngươi đứng lên khi nào vậy hả? Quỳ xuống! "
" Không quỳ. "
" Quỳ! "
Hắn lập tức quỳ xuống, ấm ức mà nhìn ta:
" Ta nhường nàng lần này. Lần sau nàng còn dám mơ tưởng tới ông ta thì cứ xem ta giết ông ta tàn độc ra sao. "
" Hức! Ta hiểu ngươi rồi. "
" Nàng hiểu gì? "
" Ta muốn về. "
" Ta cấm nàng về. Nàng phải ở lại đây cả đời với ta. "
" Ở lại đây với ngươi cả đời, ngươi cho ta được gì? Có gì thú vị? "
" Ta có thể nấu ăn cho nàng, sáng cùng nàng ngắm hoa, tối cùng nàng bắt đom đóm. Ta có thể săn bắn, có thể may vá. "
" Cho ta thứ tốt hay chỉ để đánh ta? Hôm nay ngươi đánh ta, chắc gì ngày mai ngươi sẽ không giết ta? "
" Ta sẽ không bao giờ giết nàng cả. Nếu nàng chịu ngoan ngoãn ta làm gì mà nổi giận đánh nàng? Chiến Thần hại nàng bao nhiêu thứ vậy mà nàng cứ không hiểu sao lại bênh vực, ông ta có gì tốt? "
" Ông ấy là ân nhân cứu mạng của ta, là người nuôi dạy ta khôn lớn, là người cho ta tất cả và cả mối tình đầu. Ta đang tiếc nuối, giá như không phải vì ta là con gái của nữ nhân Ma tộc thì đã khác rồi. "
" Vậy nàng định đánh Thiên tộc mà không giết ông ta sao? "
" Không biết.. "
Ta vừa dứt lời, hắn đột nhiên nỗi điên lên đi lại vịnh vào vai ta, lay mạnh:
" Nàng giết lão già đó cho ta! Nàng còn tơ tưởng đến hắn thì đừng hòng ta cho nàng yên! "
Ta ho vài tiếng, không biết làm sao để hắn có thể bớt tính cách này lại. Một lát sau hắn dừng lại, ánh mắt hắn nhìn ta giống như có gì đó dồn nén, cũng có phần đau thương, hắn nằm lên ngực ta rồi khóc thút thít:
" Ta làm sao để nàng chỉ yêu ta đây? Ta phải làm sao? Ta không muốn phải mãi như vậy, ta không muốn phải lúc nào cũng lo sợ.. "
Ta rất bất ngờ khi hắn làm như vậy nhưng cũng không muốn làm gì để an ủi hắn cả. Ta nói tiếp:
" Hay là ngươi buông ra cho lòng được thanh thản. Ta có việc riêng, ngươi cũng có việc riêng. Ngươi cứ lâu lâu lại bắt ta đi, làm như vậy ảnh hưởng rất lớn tới ta mà ngươi cũng chẳng được gì? "
Hắn ngẩng mặt lên nhìn ta:
" Vậy nàng nói ta nên thả nàng ra? Nàng có từng yêu ta không vậy? Những thứ mà trước nay ta cho nàng, có làm nàng động lòng chút nào không? "
Ta mở to mắt nhìn hắn, bộ dạng này của hắn thật làm người ta run sợ. Ta tránh ánh mắt của hắn:
" Không rung động chút nào. "
" Nàng nói là thật sao? Trước giờ nàng chưa từng yêu ta, một chút cũng không, cả những giây phút ta ân cần chăm sóc cho nàng cũng không làm nàng yêu ta? Nàng ghét ta như vậy sao? "
" Phải.. "
Hắn câm lặng. Nói ra những lời đó làm cho lòng ta có gì đó khó chịu rất lạ. Ta thấy hắn im lặng cũng lâu nhưng không động đậy gì nên thử liếc qua nhìn thử nào ngờ đâu lại chạm ngay vào ánh mắt đau thương đó của hắn. Hắn lùi lại, tay đặt lên tim mình hình như hắn đang đau tim. Hắn là Quỷ Thiên Vương mà vẫn mang bệnh của Sơn gia sao? Ta hỏi hắn:
" Phát bệnh à? "
Hắn cắn chặt răng giống kiểu kìm chế cắn người. Ta lùi lại:
" Ngươi.. ngươi làm gì nhìn ta kì vậy? Muốn gì đây? "
Hắn vẫn lườm ta. Đáng sợ quá! Ta phải làm sao đây? Đừng nói hắn muốn đánh ta tiếp? Tay ta gãy rồi, ta không đánh lại hắn đâu. Thôi chết rồi!
Người hắn cứ như phát ra lửa, xung quanh không khí bắt đầu nóng lên, dưới chân giường đột nhiên bốc cháy rồi lan nhanh ra, ta hốt hoảng kéo chăn lại, sợ bị cháy lây:
" Ngươi làm gì vậy? "
" Nàng không yêu ta thì chúng ta cùng chết, ta không muốn tiếp tục sống như vầy nữa. "
" Ngươi điên à? Đầu ngươi có não không vậy? Người ta không yêu ngươi, ngươi liền muốn chết chung sao? Sao ngươi cực đoan quá vậy hả? Chết cháy không có vui đâu! Mau dập lửa! "
Ngọn lửa bắt đầu cháy lớn lên vào gần lan tới chỗ ta, khói trong phòng khắp nơi đều có, ngộp vô cùng. Ta chạy cũng không được mà ở lại cũng xong, dưới sàn cháy đỏ cả rồi, chỉ còn trên giường là không cháy, tay ta cùng lúc đó cũng đã tự chữa xong, ta lấy tay che miệng mình lại, khói đen bay từng đợt ùa vào mắt mà mũi làm ta chợt nhớ đến giây phút nhà lao ở Miêu tộc bị cháy, lúc đó ta la hét dữ dội nhưng không ai tới cứu cả, lửa cháy bỏng cả hai chân thì mới liều mạng mà chạy ra. Tiểu Văn vẫn ngồi im ở đó, hắn không để ý đến gì cả, lửa cháy y phục của hắn cũng không nhìn. Hắn đưa tay định chạm vào ta, ta hốt hoảng xua đuổi hắn:
" Ngươi ra đi! Ta không muốn đến gần con người bệnh hoạn như ngươi nữa. Hôm nay ta mà chết cháy, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi! Ngươi điên thật rồi! Điên rồi! "
Hắn nhìn ta mà mỉm cười:
" Được chết cùng nàng, ta có bị nàng nói là bị điên được. Ta đã lấy hết tim can mà yêu nàng, chúng ta chết chung thì chẳng ai chia rẻ được. "
" Đồ điên! "
Ta cố dùng pháp thuật dập lửa nhưng sao dập không được, ta chỉ còn cách tạo kết giới tự giữ mạng mình. Lửa cháy lớn lắm rồi nhưng hình như hắn không đổi ý định. Trong tình cảnh thế này, ta quyết định liều mạng chạy ra ngoài, nhưng vừa đưa chân ra lửa ta đã bị bỏng ngay, vừa đau vừa rát chẳng giống vết bỏng thường, lửa này cả khi ta ở trong kết giới nó cũng đốt được, thật quá lợi hại. Ta đành bất lực ngồi lại giường nhìn ngọn lửa cháy dần tới chỗ mình, ngọn lửa cháy ngầm trong lớp bông dưới ga giường, hơi nóng dâng lên hừng hực. Sợ bỏng người, nhảy lên đứng trên đùi Tiểu Văn vì cơ thể hắn rất to, dang tay của hắn có thể ôm được ba người, đùi cũng hắt to gấp ba lần bàn chân của ta, bởi vậy ta mới nói hắn chính là quái vật. Lửa chưa tới chỗ hắn nhưng ta đã huýnh lên hết, vỗ mạnh vào đầu hắn:
" Dập lửa đi! Cháy tới rồi kìa! "
Ta sợ nóng nên từ từ cũng leo lên vai hắn cho cao, như vậy sẽ an toàn hơn. Thấy ta như thế hắn cười lại trong khi ta sắp bị hâm nóng chết rồi, cái tên này ở trong hình dạng của Quỷ Thiên Vương hình như da rất dày, hắn không sợ lửa.. Lửa từ từ cháy gần tới chỗ Tiểu Văn ngồi, ta quyết định không cố chấp sỉ diện nữa, cảm thấy bồn nôn một chút cũng không chết nhưng lửa cháy là chết thật, ta đánh liều một lần, chủ động hôn lên má hắn. Bây giờ cũng không có gì quý hơn cái mạng này của ta nữa. Được ta hôn, hắn tròn xoe mắt nhìn ta rồi cuối cùng cũng chịu dừng cho lửa cháy, chỉ còn chút nữa là lửa cháy tới nơi rồi.
Thấy lửa đã tắt, ta mừng rỡ thờ phào đặt chân lại xuống đùi hắn, cứ tưởng đã qua thì bất ngờ lúc này hắn chạm tay vào mông của ta, một bàn tay của hắn đã gom được trọn hai bên mông của ta rồi. Ta giật mình đẩy hắn ra, hắn không buông mà còn kéo mạnh tay xuống ngồi bệt lên người hắn, một tư thế vô cùng ngại khi bộ váy của ta mặc quá mỏng, hắn có thể thấy hết. Ta cũng biết ngại nên vội khép đùi lại. Hắn nhìn từ dưới lên trên, liếm môi cười rất dâm đãng, hắn đưa tay lên chạm vào mặt ta:
" Ta biết, chỉ khi nào buộc phải chọn giữa sinh tử nàng mới chịu chọn ta. Lửa cháy sợ lắm phải không? Nàng còn dám chủ động hôn ta để ta không cho lửa cháy nữa, nàng hi sinh hơi nhiều rồi đấy."
Nói dứt câu hắn bất ngờ khóa môi ta, một tay còn ở sau kiềm chặt đầu ta không cho cử động. Ta trợn tròn mắt, ta hôn một con quái vật ư? Thật buồn nôn...
Hắn cúi đầu không một chút phản kháng lại và tỏ ra rất sợ ta. Vậy là thật rồi! Ta đã có cách khắc chế hắn. Sơn Tiểu Văn chính là một dạng nam nhân hiếm gặp, đánh hắn, lớn tiếng với hắn thì hắn sẽ nghe theo. Còn cầu xin, năn nỉ thì tuyệt đối sẽ không nghe, ngược lại còn làm tới. Đặc biệt hơn nữa, bị mắng chửi lại hắn tuyệt đối sẽ làm theo và nghe vô điều kiện dù đó là chuyện gì thậm chí còn sợ và phục tùng hơn lúc nói nhỏ nhẹ. Hắn là hội tụ của tính cách của một con hổ chỉ sợ người dữ hơn nó. Quả đúng là như vậy! Ta quả thật quá thông minh, bây giờ có mười Tiểu Văn là quái thú ta cũng không sợ, việc quan trọng là phải giữ giọng thật tốt để nạt hắn và phải biết lúc nào nên nói nhỏ thì nói, lúc nào mắng chửi thì mắng.
Thấy hắn quỳ ta cũng để hắn quỳ xem được bao lâu. Ta nhìn hắn một hồi rồi nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng thực chất là đang tự chữa vết thương, ta sắp chữa xong rồi. Lúc đang cố gắng hết sức thì đột nhiên nghe có giọng nói Đại Lục trong đầu:
" Hàn Hàn, cô không sao chứ? Cô đang ở đâu? Cảnh Khang nói cô bị Sơn Tiểu Văn bắt đi, hắn đưa cô đi đâu vậy? Cô có bị hắn làm gì không? Cô mau quay về đi, ta lo cho cô quá! "
Ta giật mình mở mắt ra, dùng truyền âm truyền lại:" Đại Lục, ta đang ở Sơn gia nhưng ngươi đừng tới, nơi này kinh khủng lắm, ngươi đi vào là chỉ còn 3 phần công lực mà thôi. Ở yên đó chờ ta, đợi lát nữa ta tìm cách quay về. "
Truyền âm xong rồi ta quay mặt qua nhìn Tiểu Văn, hắn vẫn quỳ đó và hình như đang ngủ gục. Ta chợt lóe lên một suy nghĩ nhỏ để thử xem tính cách của hắn sẽ thay đổi như thế nào khi nghe ta gọi tên Chiến Thần trong mơ. Ta vờ nhắm mắt lại và gọi tên:
" Mạc Phong! Mạc Phong cứu ta! "
Tiểu Văn lập tức bừng tỉnh, hắn vừa nghe ta gọi liền nhíu mày, tức giận đi về phía ta, hắn đưa tay lên hình như định đánh nhưng rồi lại kìm chế lại, hắn quay qua cầm chiếc màn xé mạnh. Ta giả vờ như vừa thức dậy, hắn vừa nhìn thấy liền liếc nhìn ta hậm hực:" Nàng còn gọi tên ông ta? "
Ta ngây ngô:" Tên ai? "
" Là tên ông ta.. "
" Ông ta nào? Ta cho ngươi đứng lên khi nào vậy hả? Quỳ xuống! "
" Không quỳ. "
" Quỳ! "
Hắn lập tức quỳ xuống, ấm ức mà nhìn ta:
" Ta nhường nàng lần này. Lần sau nàng còn dám mơ tưởng tới ông ta thì cứ xem ta giết ông ta tàn độc ra sao. "
" Hức! Ta hiểu ngươi rồi. "
" Nàng hiểu gì? "
" Ta muốn về. "
" Ta cấm nàng về. Nàng phải ở lại đây cả đời với ta. "
" Ở lại đây với ngươi cả đời, ngươi cho ta được gì? Có gì thú vị? "
" Ta có thể nấu ăn cho nàng, sáng cùng nàng ngắm hoa, tối cùng nàng bắt đom đóm. Ta có thể săn bắn, có thể may vá. "
" Cho ta thứ tốt hay chỉ để đánh ta? Hôm nay ngươi đánh ta, chắc gì ngày mai ngươi sẽ không giết ta? "
" Ta sẽ không bao giờ giết nàng cả. Nếu nàng chịu ngoan ngoãn ta làm gì mà nổi giận đánh nàng? Chiến Thần hại nàng bao nhiêu thứ vậy mà nàng cứ không hiểu sao lại bênh vực, ông ta có gì tốt? "
" Ông ấy là ân nhân cứu mạng của ta, là người nuôi dạy ta khôn lớn, là người cho ta tất cả và cả mối tình đầu. Ta đang tiếc nuối, giá như không phải vì ta là con gái của nữ nhân Ma tộc thì đã khác rồi. "
" Vậy nàng định đánh Thiên tộc mà không giết ông ta sao? "
" Không biết.. "
Ta vừa dứt lời, hắn đột nhiên nỗi điên lên đi lại vịnh vào vai ta, lay mạnh:
" Nàng giết lão già đó cho ta! Nàng còn tơ tưởng đến hắn thì đừng hòng ta cho nàng yên! "
Ta ho vài tiếng, không biết làm sao để hắn có thể bớt tính cách này lại. Một lát sau hắn dừng lại, ánh mắt hắn nhìn ta giống như có gì đó dồn nén, cũng có phần đau thương, hắn nằm lên ngực ta rồi khóc thút thít:
" Ta làm sao để nàng chỉ yêu ta đây? Ta phải làm sao? Ta không muốn phải mãi như vậy, ta không muốn phải lúc nào cũng lo sợ.. "
Ta rất bất ngờ khi hắn làm như vậy nhưng cũng không muốn làm gì để an ủi hắn cả. Ta nói tiếp:
" Hay là ngươi buông ra cho lòng được thanh thản. Ta có việc riêng, ngươi cũng có việc riêng. Ngươi cứ lâu lâu lại bắt ta đi, làm như vậy ảnh hưởng rất lớn tới ta mà ngươi cũng chẳng được gì? "
Hắn ngẩng mặt lên nhìn ta:
" Vậy nàng nói ta nên thả nàng ra? Nàng có từng yêu ta không vậy? Những thứ mà trước nay ta cho nàng, có làm nàng động lòng chút nào không? "
Ta mở to mắt nhìn hắn, bộ dạng này của hắn thật làm người ta run sợ. Ta tránh ánh mắt của hắn:
" Không rung động chút nào. "
" Nàng nói là thật sao? Trước giờ nàng chưa từng yêu ta, một chút cũng không, cả những giây phút ta ân cần chăm sóc cho nàng cũng không làm nàng yêu ta? Nàng ghét ta như vậy sao? "
" Phải.. "
Hắn câm lặng. Nói ra những lời đó làm cho lòng ta có gì đó khó chịu rất lạ. Ta thấy hắn im lặng cũng lâu nhưng không động đậy gì nên thử liếc qua nhìn thử nào ngờ đâu lại chạm ngay vào ánh mắt đau thương đó của hắn. Hắn lùi lại, tay đặt lên tim mình hình như hắn đang đau tim. Hắn là Quỷ Thiên Vương mà vẫn mang bệnh của Sơn gia sao? Ta hỏi hắn:
" Phát bệnh à? "
Hắn cắn chặt răng giống kiểu kìm chế cắn người. Ta lùi lại:
" Ngươi.. ngươi làm gì nhìn ta kì vậy? Muốn gì đây? "
Hắn vẫn lườm ta. Đáng sợ quá! Ta phải làm sao đây? Đừng nói hắn muốn đánh ta tiếp? Tay ta gãy rồi, ta không đánh lại hắn đâu. Thôi chết rồi!
Người hắn cứ như phát ra lửa, xung quanh không khí bắt đầu nóng lên, dưới chân giường đột nhiên bốc cháy rồi lan nhanh ra, ta hốt hoảng kéo chăn lại, sợ bị cháy lây:
" Ngươi làm gì vậy? "
" Nàng không yêu ta thì chúng ta cùng chết, ta không muốn tiếp tục sống như vầy nữa. "
" Ngươi điên à? Đầu ngươi có não không vậy? Người ta không yêu ngươi, ngươi liền muốn chết chung sao? Sao ngươi cực đoan quá vậy hả? Chết cháy không có vui đâu! Mau dập lửa! "
Ngọn lửa bắt đầu cháy lớn lên vào gần lan tới chỗ ta, khói trong phòng khắp nơi đều có, ngộp vô cùng. Ta chạy cũng không được mà ở lại cũng xong, dưới sàn cháy đỏ cả rồi, chỉ còn trên giường là không cháy, tay ta cùng lúc đó cũng đã tự chữa xong, ta lấy tay che miệng mình lại, khói đen bay từng đợt ùa vào mắt mà mũi làm ta chợt nhớ đến giây phút nhà lao ở Miêu tộc bị cháy, lúc đó ta la hét dữ dội nhưng không ai tới cứu cả, lửa cháy bỏng cả hai chân thì mới liều mạng mà chạy ra. Tiểu Văn vẫn ngồi im ở đó, hắn không để ý đến gì cả, lửa cháy y phục của hắn cũng không nhìn. Hắn đưa tay định chạm vào ta, ta hốt hoảng xua đuổi hắn:
" Ngươi ra đi! Ta không muốn đến gần con người bệnh hoạn như ngươi nữa. Hôm nay ta mà chết cháy, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi! Ngươi điên thật rồi! Điên rồi! "
Hắn nhìn ta mà mỉm cười:
" Được chết cùng nàng, ta có bị nàng nói là bị điên được. Ta đã lấy hết tim can mà yêu nàng, chúng ta chết chung thì chẳng ai chia rẻ được. "
" Đồ điên! "
Ta cố dùng pháp thuật dập lửa nhưng sao dập không được, ta chỉ còn cách tạo kết giới tự giữ mạng mình. Lửa cháy lớn lắm rồi nhưng hình như hắn không đổi ý định. Trong tình cảnh thế này, ta quyết định liều mạng chạy ra ngoài, nhưng vừa đưa chân ra lửa ta đã bị bỏng ngay, vừa đau vừa rát chẳng giống vết bỏng thường, lửa này cả khi ta ở trong kết giới nó cũng đốt được, thật quá lợi hại. Ta đành bất lực ngồi lại giường nhìn ngọn lửa cháy dần tới chỗ mình, ngọn lửa cháy ngầm trong lớp bông dưới ga giường, hơi nóng dâng lên hừng hực. Sợ bỏng người, nhảy lên đứng trên đùi Tiểu Văn vì cơ thể hắn rất to, dang tay của hắn có thể ôm được ba người, đùi cũng hắt to gấp ba lần bàn chân của ta, bởi vậy ta mới nói hắn chính là quái vật. Lửa chưa tới chỗ hắn nhưng ta đã huýnh lên hết, vỗ mạnh vào đầu hắn:
" Dập lửa đi! Cháy tới rồi kìa! "
Ta sợ nóng nên từ từ cũng leo lên vai hắn cho cao, như vậy sẽ an toàn hơn. Thấy ta như thế hắn cười lại trong khi ta sắp bị hâm nóng chết rồi, cái tên này ở trong hình dạng của Quỷ Thiên Vương hình như da rất dày, hắn không sợ lửa.. Lửa từ từ cháy gần tới chỗ Tiểu Văn ngồi, ta quyết định không cố chấp sỉ diện nữa, cảm thấy bồn nôn một chút cũng không chết nhưng lửa cháy là chết thật, ta đánh liều một lần, chủ động hôn lên má hắn. Bây giờ cũng không có gì quý hơn cái mạng này của ta nữa. Được ta hôn, hắn tròn xoe mắt nhìn ta rồi cuối cùng cũng chịu dừng cho lửa cháy, chỉ còn chút nữa là lửa cháy tới nơi rồi.
Thấy lửa đã tắt, ta mừng rỡ thờ phào đặt chân lại xuống đùi hắn, cứ tưởng đã qua thì bất ngờ lúc này hắn chạm tay vào mông của ta, một bàn tay của hắn đã gom được trọn hai bên mông của ta rồi. Ta giật mình đẩy hắn ra, hắn không buông mà còn kéo mạnh tay xuống ngồi bệt lên người hắn, một tư thế vô cùng ngại khi bộ váy của ta mặc quá mỏng, hắn có thể thấy hết. Ta cũng biết ngại nên vội khép đùi lại. Hắn nhìn từ dưới lên trên, liếm môi cười rất dâm đãng, hắn đưa tay lên chạm vào mặt ta:
" Ta biết, chỉ khi nào buộc phải chọn giữa sinh tử nàng mới chịu chọn ta. Lửa cháy sợ lắm phải không? Nàng còn dám chủ động hôn ta để ta không cho lửa cháy nữa, nàng hi sinh hơi nhiều rồi đấy."
Nói dứt câu hắn bất ngờ khóa môi ta, một tay còn ở sau kiềm chặt đầu ta không cho cử động. Ta trợn tròn mắt, ta hôn một con quái vật ư? Thật buồn nôn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.