Dục Lạc

Chương 122:

Hải Lang

22/09/2021

"Phen này để ta cho ngươi thử mùi bùa chú. Ha ha ha ha."

Chắc là Đại Lục đang lập đàn làm mấy cái dị thuật, lúc trước hắn hay làm lắm nhưng từ hồi Hàn Trung Động dựng lên vững chắc thì hắn không chơi ba cái trò tiểu nhân nữa. Lần này hắn ra tay thì đảm bảo con thuồng luồng đó tiêu rồi. Thấy vậy, ta mới lấy trong túi áo ta một cái xúc tua nhỏ đưa cho hắn:

"Xử con bạch tuộc đó giúp ta. Ta thấy thịt nó ngon quá nên định đem về một chút để nấu, ngươi cứ lấy dùng tạm đi."

Hắn trả lời:

"Ta chỉ có một con người rơm thì làm sao làm được? Cô tự lo thân mình đi, một lúc nữa con bạch tuộc tới thì chết cả đám bây giờ."

"Ta già rồi nên không thích đánh. Con bạch tuộc khốn kiếp đó chém nãy giờ vẫn chưa hết xúc tua, ta mệt quá, bạch hổ của ta hình như sợ nước nên vừa nãy chạy đi rồi."

"Không phải ở đây còn một con hổ sao?"

"Ý ngươi là.."

Hiểu được ý của Đại Lục, ta vội la lớn lên:

"Tiểu Văn! Ta bị thương rồi!"

Ngay lúc này Tiểu Văn hớt hải dừng trận đấu với con quái thuồng luồng mà bay tới chỗ thuyền rồi lo lắng đỡ lấy ta:

"Nàng bị thương ở đâu? Có đau lắm không?"

Ta liền nói

"Đau chết ta rồi. Ngươi giết con bạch tuộc đó cho ta."

"Được được, ta giúp nàng trả thù."

"Đi nhanh đi!"

Hắn vội bỏ ta ra rồi quay lại một mình đấu với cả hai con thủy quái. Lúc này ta lại xích tới gần Đại Lục hơn, nhìn thấy con người rơm đó có dính máu nên ta hỏi:

"Ngươi lấy máu của con quái vật đó à?"

Hắn trả lời:

"Là nghề của ta mà, dễ như ăn cháo. Cô muốn dùng thuật yếm này thì phải có máu hoặc tóc mới được."

"Nhưng.. nhưng bạch tuộc thì làm sao có máu và tóc? À mà phải rồi, con thuồng luồng đánh với ngươi sao nãy giờ không thấy?"

"Đương nhiên là nó đang đau khổ quằn quại dưới nước rồi. Cô lấy máy chèo vào trong bờ đi, lát nữa nó điên lên lỡ làm lật thuyền thì ta chết thật đấy."

"Hứ, ai bảo ngươi không biết bơi."

"Đừng nhắc tới chuyện đau khổ đó của ta. Nếu không phải ta bị lão già cha ta nhấn nước lúc nhỏ thì ta cũng không sợ nước như vậy."

Ta quay qua tìm máy chèo rồi chèo thuyền vào bờ. Vừa xa được một đoạn thì lại bị say sóng, ta nằm dài xuống thuyền rồi nôn xuống nước:

"Chết ta rồi, không ổn, không ổn. Ta không chèo thuyền nữa."

Đại Lục đột nhiên vỗ vai ta:

"Con thuồng luồng đó chết rồi. Để ta chèo cho."

Ta đổi qua cho Đại Lục chèo còn ta thì úp mặt xuống nước mà nôn, nước biển thì mặn mà nước nôn ra thì hôi, làm ta càng thêm muốn ngất. Bỗng nhiên thuyền nhúm mạnh một cái, ta quay lại thì thấy Tiểu Văn ngồi bên cạnh, hắn đỡ ta ngồi dậy, nói:

"Hai con thủy quái trốn rồi. Nàng không sao chứ?"

Ta vật dựa ngồi dậy: "Ta không muốn sống nữa, ta hết sức rồi."

"Trời ạ. Đi đánh thủy quái mà một kẻ say sóng, một kẻ không biết bơi là sao?"

Không trả lời được câu hỏi đó, ta bắt đầu nhìn vào mặt hằn và ô tình để ý thấy mặt Tiểu Văn hơi đỏ, ta liền thắc mắc hỏi:

"Mặt ngươi bị sao vậy?"

Hắn trả lời ta: "Khi nãy ta cắn phải xúc tua của con bạch tuộc đó nên chắc nổi dị ứng rồi."

Ta ngạc nhiên:

"Thịt sống mà ngươi cũng ăn được sao?"

Ta dừng lại một chút rồi định hỏi tiếp, nhưng cùng lúc đó Đại Lục cũng hỏi đồng loạt một câu với ta:

"Có ngon không?"



Ta quay lại nhìn Đại Lục, rồi ba mặt đối diện nhìn nhau, mỗi người một vẻ nhưng kẻ nào cũng rất ngạc nhiên. Tiểu Văn do dự một lúc thì trả lời:

"Ngon."

Ngay lập tức giống như vào đúng chủ đề, ta với Đại Lục ríu rít nói chuyện, ta nói:

"Một hồi dù có chết cũng phải giết con bạch tuộc đó lấy xác đem về."

Đại Lục đáp lại ngay:

"Giết xong thì đem về liền ăn mới tươi. Xúc tua có thể đem đi nướng. Ái chà, nhiều xúc tua lại còn to như vậy chắc phải dùng tiệc ba ngày ba đêm mới hết đó."

Ta nghĩ tới mà phát thèm:

"Phải thêm chút bột ớt cực cay nữa mới ngon. Cả một cái xúc tua lớn như vậy cho vào miệng thì còn gì bằng. Ha ha ha ha."

Đại Lục: "Cô đừng nói nữa. Hơn một tuần nay ta chỉ uống nước nên giờ sắp đói chết rồi này."

Ta ngồi dậy, đánh vào lưng Đại Lục:

"Nói mới nhớ, ngươi còn bị phạt thì không được ăn đâu. Ta một mình ăn hết, há há há!"

Đại Lục quay lại đưa bộ mặt đáng thương ra năn nỉ ta:

"Đi mà. Ta chỉ ăn hết con bạch tuộc này với cô rồi sẽ tiếp tục chịu phạt."

Quả không hổ là kiện tướng của ta, vì miếng ăn mà nhục nhã như vậy thì chẳng ai ngoài hắn. Miếng ăn là miếng tồi tàn thật không sai.

Ta quay lại nhìn Tiểu Văn:

"Đi chọc giận con bạch tuộc đó rồi bắt về đi."

Tiểu Văn trả lời: "Tại sao ta phải đi? Ta cũng đâu ăn được."

Đại Lục ngáy mắt với ta, ta lại nháy mắt với Tiểu Văn:

"Ngươi bắt nó về, ta ăn no thì sẽ làm cho ngươi 1 yêu cầu."

Tiểu Văn lập tức bị dụ, hắn đứng dậy:

"Nàng nhớ đó."

Nói rồi, hắn bay đi. Ta và Đại Lục hí hửng kẻ chèo tay người chèo máy thật nhanh bơi vào bờ.

Thuyền vừa cập bến, ta không đi nổi nữa mà trườn xuống thuyền, binh sĩ và Cảnh Khang hốt vội chạy ra:

"Chủ nhân, người không sao chứ? Người bị thương sao?"

Ta bám vào lưng Đại Lục rồi trả lời họ:

"Không sao. Là say sóng thôi. Các ngươi vào lại chỗ an toàn đi"

Binh sĩ dần tản ra. Ta được Cảnh Khang và Đại Lục dìu vào trong, dựa vào một tản đá. Cảnh Khang ấn ấn vài chỗ trên đầu ta thì lập tức ta tỉnh táo hẳn. Xong việc, Cảnh Khang hỏi ta:

"Tiểu Văn nó đâu rồi?"

Ta mỉm cười vỗ vai Cảnh Khang:

"Lần này hắn làm được việc rồi. Lát nữa ta đãi ngươi bạch tuộc nướng."

Cảnh Khang ngạc nhiên:

"Đừng nó hai người muốn ăn thịt cả thủy quái nha?"

Ta và Đại Lục nhìn nhau rồi bật cười, Đại Lục nói: "Ăn như vậy mới kích thích. Ngươi không ăn thì thôi."

Cảnh Khang vội đáp lại:

"Ta ăn."

Ba người bọn ta phá lên cười rồi ta vỗ vai Đại Lục:

"Chuẩn bị củi lửa đi. Lát nữa là có ăn thôi, ta đói quá rồi."

Cảnh Khang đột nhiên móc trong chiếc túi nhỏ ra một cái keo nhỏ đưa cho Đại Lục:



"Đây là bột ớt cay cực hạn. Cho ta góp công với."

Ta vỗ vai Cảnh Khang, thích chí mà cười:

"Bằng hữu lâu năm vậy mới phải chứ? Ha ha ha ha.."

* * *

Củi lửa đã cháy đỏ, đồ chấm và rượu cũng chuẩn bị sẵn. Ba bọn ta háo hức ngồi chờ Tiểu Văn về nhưng một lúc rồi mà không thấy bóng gì. Cảnh Khang lo lắng hỏi ta:

"Có khi nào Tiểu Văn đánh không lại không?"

Ta vẫn yên tâm mà trả lời: "Hắn không thua đâu. Ta biết sức hắn mà."

Đúng lúc đó, ở phía trước có một cái bóng to lớn đến gần. Cả ba bọn ta vội chạy ra. Tiểu Văn bay tới, ném con bạch tuộc bự chảng xuống đất. Không ai thèm nhìn Tiểu Văn lấy một cái, ta và Đại Lục lôi con bạch tuộc còn Cảnh Khang thì đẩy vào. Tiểu Văn đi theo bên cạnh, hỏi:

"Cảnh Khang cũng ăn sao?"

Cảnh Khang trả lời:

"Hàng hiếm thì phải ăn thử cho biết chứ."

Chỉ một lát sau, con bạch tuộc bị phanh thây ra rồi đem đi nướng đầy cả một thuyền nhỏ. Ta, Đại Lục và Cảnh Khang ngồi ăn ngấu nghiến khen ngon còn Tiểu Văn thì ngồi lặng một góc mà nhìn. Vừa uống một ngụm rượu vào, ta vô tình nhìn thấy đám binh sĩ đang đứng từ xa nhìn thèm thuồng, ta liền nói với chúng:

"Các ngươi tu vi thấp kém không tiêu hóa được con thủy quái này đâu. Đói thì ra biển bắt cá mà ăn, lát nữa chúng ta về rồi."

Chưa khi nào ta cảm thấy ăn ngon như thế này. Ăn cũng no rồi, ta chống tay ra sau, xoa bụng:

"No thật!"

Cảnh Khang và Đại Lục cũng no nê rồi. Đại Lục vươn vai đứng dậy:

"Ta điều binh về đây. Cảnh Khang, trả ngươi tàu đó."

Đại Lục rời đi, một lúc sau Cảnh Khang cũng đi. Bây giờ ta mới để ý tới Tiểu Văn ở một góc xa, ta gọi hắn:

"Tiểu Văn, lại đây!"

Tiểu Văn đứng dậy đi tới ngồi cạnh. Ta bèn cầm một cái xúc tua còn xót lại đưa cho hắn:

"Ăn không?"

Hắn lắc đầu rồi nói:

"Ta có1 yêu cầu."

Ta bật cười, vỗ vai hắn:

"Nói đi là gì?"

Hắn chừng chừ không dám nói nhưng ta thừa biết hắn sẽ yêu cầu tà tránh xa Đại Lục. Vừa lúc đó, ta nhìn thấy tay hắn có máu chảy ra nên nghĩ ra một ý tưởng. Ta vờ hỏi:

"Khi nãy bị thương sao?"

Hắn đáp: "Ừm, nhưng không sao. Bị nhẹ thôi."

Ta nắm tay hắn lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của hắn:

"Mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là tay. Bỏ đi một thứ, người đau chính là ta. Hai bên hòa thuận mà sống, cánh tay sẽ không phải khổ. Đời người có được bao nhiêu năm tuổi trẻ, suốt ngày đuổi theo tình yêu chính là thứ vô nghĩa nhất. Ta đã trải qua rồi nên ta biết, cảm giác khi mất đi thứ tình cảm mà mình cất công vun vén rất đau đớn."

"Ta sẽ không để mất nàng đâu."

"Sao cũng được. Bây giờ ta phải về rồi."

Nói rồi, ta liền đứng dậy rời đi.

* * *

Tối cùng ngày, ta quay về Đan Điểu Thành cùng Tiểu Văn còn Đại Lục và Cảnh Khang lại tiếp tục ở lại Hàn Trung Động nhưng ta lại lo lắng hắn lại làm việc thiếu suy nghĩ nên cho Ly tướng và vài người nữa ở lại cùng Đại Lục để có gì còn khuyên răng.

Vừa về tới Đan Điểu Thành định là sẽ ôm Trác Liên thật chặt vào lòng và cả Mạt Xuyên nữa nhưng ngỡ ngàng mới biết, hóa ra chúng được Cảnh Khang đem tới Hàn Trung Động từ lâu rồi. Ta buồn rũ rượi đi về phòng, vừa về tới cửa thì thấy con chó nhỏ màu trắng chạy ra nhảy lên người ta. Ta vui vẻ ôm lấy nó rồi vào phòng, ta biết nãy giờ Tiểu Văn đang đi theo nhưng tỏ ra không quan tâm, lúc ta đóng cửa lại hình như hắn cũng đang muốn vào.

Vừa vào tới phóng, ta đặt con chó lên bàn rồi cởi áo ra thì mới biết ở chỗ trúng độc trên tay đã bầm tím cả rồi, lúc vận công may mà ta tụ độc lại được. Không chần chừ gì thêm, ta lấy thanh kiếm ra, rạch vào đó một nhát rồi nặn hết máu độc ra ngoài. Xong xuôi hết việc, ta tìm bộ y phục khác để mặc thì mới biết đã hết đồ, chắc không có Đại Lục nên chẳng ai dám giặt đồ cho ta. Lúc nãy không nghĩ tới sẽ không có đồ nên đã cởi ra hết rồi, bây giờ làm sao đây?

Ta suy nghĩ một lúc rồi cầm một bộ bước tới cửa, gọi:

"Tiểu Văn, ngươi có đó không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook