Chương 129:
Hải Lang
23/09/2021
"Sáng giờ có nấu gì cho ta ăn không? Đem ra đây cho ta."
Cô gái đó vội chạy vào bưng 2 dĩa thức ăn, một dĩa gà chiên và một dĩa mực nướng. Ta cầm lấy rồi nhanh chân về phòng, để ăn. Ở trong phòng vừa ngồi ăn được một lúc thì chợt nghe có tiếng Tiểu Văn cãi nhau ngoài cửa, hắn hình như rất nóng:
"Con không biết gì hết! Hàn Hàn bây giờ có thai rồi. Có chết con cũng không nghe lời người nữa. Người nên sớm đi khỏi đây đi. Con cũng không cần người dạy nữa. Đừng có đi theo lãi nhãi mãi, con sắp điên rồi đây này!"
Hắn cãi nhau với ai thế? Xưng con, chẳng lẽ là cãi nhau với Thùy Dung sao? Nghe có vẻ căng thẳng quá. Thùy Dung tiếp lời:
"Con vốn dĩ đang bị điên đó. Cô ta là yêu tinh đó, cô ta có tới 9 cái đuôi, ta hỏi con, ở tứ hải bát hoang có con mèo nào chín đuôi không? Thanh Khâu tộc muốn có được chín đuôi cũng không phải ai cũng có. Nói không chừng ả ta dùng yêu thuật mê hoặc con, hút hết dương khí trong người con đó."
Tiểu Văn hít một hơi, ta nhỏ tiếng lại:
"Bây giờ mẫu thân rời khỏi đây giùm con có được không? Một hồi nữa Hàn Hàn về, con không muốn nàng ấy thấy cảnh này. Bây giờ con chỉ muốn để cho nàng ấy biết con yêu nàng ấy tới mức nào. Người đi đi, người không cho con được một gia đình hạnh phúc thì để con xây gia đình của mình. Đi đi, làm ơn đó!"
"Con thật không nói nổi nữa rồi..."
"Không nói nổi nữa thì đừng nói! Hàn Hàn mà bỏ rơi con thì đừng trách sao con giết cả người! Đừng có để con điên lên, con quá mệt rồi! Quá mệt rồi! "
Hai người họ im lặng một lúc, sau đó Thùy Dung rời đi. Tiểu Văn vẫn đứng đó, hắn liên tục đá chân vào cột.
Lát sau Tiểu Văn mở cửa vào phòng, vừa nhìn thấy ta hắn có chút biến sắc, mắt đảo tránh qua hướng khác, vừa nhìn đã biết là sợ ta trách phạt. Ta cũng không rãnh phạt hắn thêm làm gì bởi vì sắp tới có việc cho hắn lắm. Ta bỏ miếng gà xuống, lấy khăn lau miệng rồi ngồi thẳng lưng nghiêm túc nói với hắn:
"Ngươi đi giúp cho ta một việc."
Hắn đi tới ngồi vào bàn, hỏi: "Là việc gì? "
Ta đáp: "Ngươi đi giết giúp ta 100 yêu thú, giết càng nhiều yêu thú mạnh thì càng tốt."
Hắn nhìn ta với ánh mắt hơi nghi ngờ:
"Giết nhiều thế làm gì? Đợi vài hôm nữa ta đi có được không? Nàng vừa mới bị thương, ta phải ở lại sắc thuốc cho nàng."
"Không được, phải là bây giờ, mai mốt gì đó ta sẽ đưa Vạn Sát kiếm cho ngươi. Ta ở một mình không sao đâu. Ngươi đi sớm về sớm là được."
"Nếu đã gấp vậy thì ta cũng đành đi. Nhưng mà ta xong việc thì nàng sẽ thưởng gì?”
Nghe hắn nói ta liền lấy ngứa miệng muốn chửi, cái tên này chưa làm được gì đã muốn thưởng, ta chiều hắn quá nên sinh hư đây này. Mắt ta bắt đầu không kiềm được mà liếc hắn. Vừa thấy ánh mắt của ta hắn liền khép nép vội xóa chuyện mới nãy:
"Thôi, không thưởng, không thưởng, nàng ăn tiếp đi.”
Ta tạm bỏ qua cho hắn cúi đầu ăn tiếp. Ăn được một lúc, hắn lại lân la kéo ghế qua gần ta rồi vui vẻ kiếm chuyện nói:
“Nàng nhớ lúc trước không?”
Ta lạnh lùng, hỏi lại: “Lúc nào?”
“Là lúc ở hạ giới đó, lúc cả hai mắt nàng đều bị mù."
Nghe tới đây, tim ta như chậm lại một nhịp. Ta đã cố gắng quên hết chuyện đó nhưng tại sao hắn lại nhắc lại làm gì? Ai mà muốn nhớ chuyện kinh khủng đó nữa chứ? Nhưng mà hắn nói với ta với một vẻ mặt giống như đang kể lại quá khứ tươi đẹp vậy. Hắn vui vẻ nói tiếp:
"Lúc đó nàng bị mù rồi nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp. Ngày nào chúng ta cũng bên nhau, ta thì không lúc nào là không muốn có được nàng cả nhưng khổ nổi nàng đang trong cơ thể phàm nhân, nếu chúng ta bên nhau, ta sẽ hại nàng. Nàng còn nhớ chúng ta đã làm gì để vẫn được bên nhau mà không ảnh hưởng tới sức khỏe của nàng không? "
Nghe tới đoạn này, bao nhiêu ký ức kinh hoàng như ùa về. Ta đã không muốn kể cũng không nhắc đến quá nhiều cho ai hiểu rõ nhưng tại sao hắn lại khơi gợi lại rồi? Ta không muốn nói ra, nhưng ta có thể tưởng tượng cơ bản trong một khoảng khắc là như thế này. Hắn bắt ta sống như một con búp bê, ngày ngày thay quần áo, tắm rửa cho ta, đêm đêm lại ôm ta mà ngủ, hôn hít khắp nơi, vị trí nào cũng không bỏ, nhiều lúc hắn còn chẳng cho ta một mảnh vải nào để che thân khi ngủ. Mỗi đêm hắn lại vuốt ve, đụng chạm để mãn dục vọng của hắn. Lúc ta gặp hắn lần đầu sau khi chuyển kiếp sang Linh Hàn là lúc ta 5 tuổi. Từ năm 5 tuổi đến 15 tuổi hắn còn đối xử bình thường với ta nhưng khi ta vừa tròn 16 tuổi hắn đã không còn bình thường như vậy. Đêm nào cũng muốn cưỡng đoạt ta, muốn ta thành của hắn hoàn toàn, từng chút từng chút ép ta vào con đường không biết ngày mai là gì. Chỉ biết sáng ngủ còn tối thì cùng hắn thỏa mãn dục vọng kinh khủng đó của hắn. Tuy chỉ là vuốt ve bên ngoài nhưng cũng đủ làm cho ta ám ánh cả đời, hắn càng không có được ta thì càng muốn, khi càng muốn, hắn sẽ càng thèm khát nuốt chửng lấy ta. Thử hỏi, cả đời này có ai chịu nổi được điều đó mà không sợ? Sau này ta chết rồi may mắn là không còn nhớ ra nữa. Bây giờ ta mạnh mẽ rất nhiều rồi nhưng khi nhớ lại vẫn khiến ta ghê tởm.
Ta ngoảnh mặt đi, coi như không thấy sự hiện diện của hắn. Hắn lại không biết điều mà lại hỏi:
"Nàng sao vậy? Ta nói gì làm nàng buồn sao?"
Ta cộc cằn trả lời:
"Ngươi đừng nhắc tới quá khứ đáng sợ đó. Ta không muốn nhớ lại."
"Đáng sợ sao? Ta thấy nó vui mà. Ta có thể ở bên nàng, chăm sóc từng chút một cho nàng, cưng chiều nàng hết mực. Tuy nàng không thấy ta nhưng ta thấy nàng rất rõ, nàng cũng giống hệt như bây giờ vậy, vô cùng xinh đẹp và đáng yêu nhưng lúc đó nàng hiền hơn nhiều."
"Ta bảo đừng nói nữa! Ta không muốn nghe, ngươi mau đứng dậy đi."
"Cho ta hôn một cái rồi ta sẽ ngồi dậy."
Ta tức giận quay mặt lại nhìn hắn, ta lấy giọng nghiêm nhất để nói:
"Ngươi nói đủ chưa? Mau đi ra ngoài đi. Ta chỉ nhờ ngươi làm việc lần cuối thôi, làm xong việc này ta sẽ không bảo ngươi làm gì nữa.”
Đã đến mức đó mà hắn vẫn chưa chịu đi, bực bội quá nên ta cầm một miềng gà chiên lên rồi đi ra khỏi phòng trước. Đi ra ngoài rồi, ta liền nhớ ra việc nên làm. Ta đi xuống hạ giới để tìm thêm vài xác chết nữa. Mọi thứ về cơ bản đã xong, chỉ chờ ngày tử chiến nhưng ta không thể ở yên chờ được.
Vừa đặt chân tới đất hạ giới thì liền bị một con quạ từ đâu bay tới đậu lên vai. Ta liền vội xua đuổi nói đi, vừa bay đi nó lại kêu:
"Quạ quạ quạ!"
Ta phủi vai mình, khó chịu nhìn theo con quạ đen đó:
"Có cầm điềm báo sớm vậy không? Xui xẻo quá đi mất!"
Ta bước đi tiếp. Lúc này đi vào trấn, ta biến ra chút ngân lượng rồi cầm đi lòng vòng xem thử, ngân lượng này của ta tuyệt đối là thật. Là do ta tích đức, đền thờ hưng thịnh nhan khói nên nói đến cùng ta vẫn là thần tốt trong mắt phàm nhân, lẽ đương nhiên ta sẽ giàu có. Đi được một lúc thì ta dừng lại mua hai cái đùi gà ăn, vừa ăn ta vừa xoa bụng mình.Đang hí hửng đảo mắt ngắm nào nhiệt thì đột nhiên có ai đó kéo váy ta lại, ta dừng bước rồi nhìn qua thì thấy một bà già lưng gù, đầu tóc rối xù, nhìn vô cùng dơ bẩn. Bà ta ngẩng mặt nhìn ta:
"Cô gái trẻ, cho bà già này chút đồ ăn được không hả? Bà đói lắm rồi."
Thấy vậy, ta liền đưa chiếc đùi chưa ăn cho bà ta:
"Nè, ăn đi!"
Bà ta cầm lấy rồi lại nói thêm:
"Cô có thể...có thể cùng bà già ăn mày này ngồi ở đây ăn không? Bà rất lâu rồi không được ăn cơm với gia đình."
Ta không do dự gì, lập tức ngồi xuống cạnh bà ta rồi đưa tay gọi ông chủ bán bánh bao đối diện:
"Này, bán cho ta 40 cái bánh bao."
Ông chủ sạp bánh bao nhìn ta lom lom nhưng vẫn chuẩn bị bánh. Trong thời gian đợi, ta tiếp ăn hết phần còn lại của cái đùi gà. Người đi qua lại rất đông, thấy ta ngồi như vậy họ liền lắc đầu và còn có kẻ bỏ tiền ra cho nữa. Một kẻ tỏ ra rất thương hại còn cho ta rất nhiều tiền, người đó nói:
"Xinh đẹp như vậy mà lại làm ăn mày, thật tội quá! Quá đáng thương."
Ta cầm tiền rồi cười khút khắc:
"Người ta cho tiền luôn này. Để xem ngồi tới tối được bao nhiêu tiền. Hé hé hé..."
Bà lão đó quay sang hỏi ta:
"Cô xinh đẹp như vậy lại phải ngồi ăn cùng bà già dơ bẩn như ta nhưng sao lại không thấy ngại?"
Ta cười tươi trả lời:
"Ngại gì chứ? Bà còn sạch hơn ta lúc trước. Hồi đó suốt 800 năm ta sống trong ngục chung với gián, với chuột lại còn có rắn rết. Nhiều khi mấy con rắn nuốt trọng cả con chuột, nhìn ghê vô cùng."
"Cô nói là 800 năm sao?"
Ta lấp lửng, chợt nhớ ra phàm nhân làm gì có tới 800 năm: "Không, không. Là...là 8 năm, ta nói lộn."
"Ra là vậy. Cô bị nhốt như vậy, vậy cha mẹ cô đâu?"
"Lúc đó phụ thân là người nhốt ta còn mẫu thân thì gả cho người khác rồi. Sau này ta cũng chưa từng nói cho bà ấy biết chuyện đó. À mà... ta nói với bà làm gì nhỉ? Thôi bà ăn đi!"
Đúng lúc đó bánh bao được đem đến, ta móc ngân lượng ra trả rồi lại lấy số bánh có nhân mời bà ấy:
"Bà ăn đi. Hôm nay ta làm từ thiện một chút."
Bà lão đó phủi tay rồi cầm một cái lên ăn, lúc này ta cứ cảm thấy ánh mắt bà ấy rất quen, cách bà ấy nhìn ta cũng lạ nữa. Ta ăn cái đùi gà rồi ăn hết 30 cái bánh bao xong thì đứng dậy:
"Cho bà tiền người ta cho ta đó. Ta đi đây!"
Nói xong, ta thong thả sải bước đi tiếp tục trên phố, đi được một đoạn thì nhìn lại đã không thấy bà lão đó đâu. Quái lạ thật! Đúng lúc đó trong nhà dân đột nhiên vang lên tiếng hét:
"Chết rồi!"
Vừa nghe tiếng đó ta vội mừng rỡ tung cửa nhà chạy vào:
"Ai chết ai chết? Có đất chôn không? Để ta hỏa tán giúp cho!"
Cô gái đó vội chạy vào bưng 2 dĩa thức ăn, một dĩa gà chiên và một dĩa mực nướng. Ta cầm lấy rồi nhanh chân về phòng, để ăn. Ở trong phòng vừa ngồi ăn được một lúc thì chợt nghe có tiếng Tiểu Văn cãi nhau ngoài cửa, hắn hình như rất nóng:
"Con không biết gì hết! Hàn Hàn bây giờ có thai rồi. Có chết con cũng không nghe lời người nữa. Người nên sớm đi khỏi đây đi. Con cũng không cần người dạy nữa. Đừng có đi theo lãi nhãi mãi, con sắp điên rồi đây này!"
Hắn cãi nhau với ai thế? Xưng con, chẳng lẽ là cãi nhau với Thùy Dung sao? Nghe có vẻ căng thẳng quá. Thùy Dung tiếp lời:
"Con vốn dĩ đang bị điên đó. Cô ta là yêu tinh đó, cô ta có tới 9 cái đuôi, ta hỏi con, ở tứ hải bát hoang có con mèo nào chín đuôi không? Thanh Khâu tộc muốn có được chín đuôi cũng không phải ai cũng có. Nói không chừng ả ta dùng yêu thuật mê hoặc con, hút hết dương khí trong người con đó."
Tiểu Văn hít một hơi, ta nhỏ tiếng lại:
"Bây giờ mẫu thân rời khỏi đây giùm con có được không? Một hồi nữa Hàn Hàn về, con không muốn nàng ấy thấy cảnh này. Bây giờ con chỉ muốn để cho nàng ấy biết con yêu nàng ấy tới mức nào. Người đi đi, người không cho con được một gia đình hạnh phúc thì để con xây gia đình của mình. Đi đi, làm ơn đó!"
"Con thật không nói nổi nữa rồi..."
"Không nói nổi nữa thì đừng nói! Hàn Hàn mà bỏ rơi con thì đừng trách sao con giết cả người! Đừng có để con điên lên, con quá mệt rồi! Quá mệt rồi! "
Hai người họ im lặng một lúc, sau đó Thùy Dung rời đi. Tiểu Văn vẫn đứng đó, hắn liên tục đá chân vào cột.
Lát sau Tiểu Văn mở cửa vào phòng, vừa nhìn thấy ta hắn có chút biến sắc, mắt đảo tránh qua hướng khác, vừa nhìn đã biết là sợ ta trách phạt. Ta cũng không rãnh phạt hắn thêm làm gì bởi vì sắp tới có việc cho hắn lắm. Ta bỏ miếng gà xuống, lấy khăn lau miệng rồi ngồi thẳng lưng nghiêm túc nói với hắn:
"Ngươi đi giúp cho ta một việc."
Hắn đi tới ngồi vào bàn, hỏi: "Là việc gì? "
Ta đáp: "Ngươi đi giết giúp ta 100 yêu thú, giết càng nhiều yêu thú mạnh thì càng tốt."
Hắn nhìn ta với ánh mắt hơi nghi ngờ:
"Giết nhiều thế làm gì? Đợi vài hôm nữa ta đi có được không? Nàng vừa mới bị thương, ta phải ở lại sắc thuốc cho nàng."
"Không được, phải là bây giờ, mai mốt gì đó ta sẽ đưa Vạn Sát kiếm cho ngươi. Ta ở một mình không sao đâu. Ngươi đi sớm về sớm là được."
"Nếu đã gấp vậy thì ta cũng đành đi. Nhưng mà ta xong việc thì nàng sẽ thưởng gì?”
Nghe hắn nói ta liền lấy ngứa miệng muốn chửi, cái tên này chưa làm được gì đã muốn thưởng, ta chiều hắn quá nên sinh hư đây này. Mắt ta bắt đầu không kiềm được mà liếc hắn. Vừa thấy ánh mắt của ta hắn liền khép nép vội xóa chuyện mới nãy:
"Thôi, không thưởng, không thưởng, nàng ăn tiếp đi.”
Ta tạm bỏ qua cho hắn cúi đầu ăn tiếp. Ăn được một lúc, hắn lại lân la kéo ghế qua gần ta rồi vui vẻ kiếm chuyện nói:
“Nàng nhớ lúc trước không?”
Ta lạnh lùng, hỏi lại: “Lúc nào?”
“Là lúc ở hạ giới đó, lúc cả hai mắt nàng đều bị mù."
Nghe tới đây, tim ta như chậm lại một nhịp. Ta đã cố gắng quên hết chuyện đó nhưng tại sao hắn lại nhắc lại làm gì? Ai mà muốn nhớ chuyện kinh khủng đó nữa chứ? Nhưng mà hắn nói với ta với một vẻ mặt giống như đang kể lại quá khứ tươi đẹp vậy. Hắn vui vẻ nói tiếp:
"Lúc đó nàng bị mù rồi nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp. Ngày nào chúng ta cũng bên nhau, ta thì không lúc nào là không muốn có được nàng cả nhưng khổ nổi nàng đang trong cơ thể phàm nhân, nếu chúng ta bên nhau, ta sẽ hại nàng. Nàng còn nhớ chúng ta đã làm gì để vẫn được bên nhau mà không ảnh hưởng tới sức khỏe của nàng không? "
Nghe tới đoạn này, bao nhiêu ký ức kinh hoàng như ùa về. Ta đã không muốn kể cũng không nhắc đến quá nhiều cho ai hiểu rõ nhưng tại sao hắn lại khơi gợi lại rồi? Ta không muốn nói ra, nhưng ta có thể tưởng tượng cơ bản trong một khoảng khắc là như thế này. Hắn bắt ta sống như một con búp bê, ngày ngày thay quần áo, tắm rửa cho ta, đêm đêm lại ôm ta mà ngủ, hôn hít khắp nơi, vị trí nào cũng không bỏ, nhiều lúc hắn còn chẳng cho ta một mảnh vải nào để che thân khi ngủ. Mỗi đêm hắn lại vuốt ve, đụng chạm để mãn dục vọng của hắn. Lúc ta gặp hắn lần đầu sau khi chuyển kiếp sang Linh Hàn là lúc ta 5 tuổi. Từ năm 5 tuổi đến 15 tuổi hắn còn đối xử bình thường với ta nhưng khi ta vừa tròn 16 tuổi hắn đã không còn bình thường như vậy. Đêm nào cũng muốn cưỡng đoạt ta, muốn ta thành của hắn hoàn toàn, từng chút từng chút ép ta vào con đường không biết ngày mai là gì. Chỉ biết sáng ngủ còn tối thì cùng hắn thỏa mãn dục vọng kinh khủng đó của hắn. Tuy chỉ là vuốt ve bên ngoài nhưng cũng đủ làm cho ta ám ánh cả đời, hắn càng không có được ta thì càng muốn, khi càng muốn, hắn sẽ càng thèm khát nuốt chửng lấy ta. Thử hỏi, cả đời này có ai chịu nổi được điều đó mà không sợ? Sau này ta chết rồi may mắn là không còn nhớ ra nữa. Bây giờ ta mạnh mẽ rất nhiều rồi nhưng khi nhớ lại vẫn khiến ta ghê tởm.
Ta ngoảnh mặt đi, coi như không thấy sự hiện diện của hắn. Hắn lại không biết điều mà lại hỏi:
"Nàng sao vậy? Ta nói gì làm nàng buồn sao?"
Ta cộc cằn trả lời:
"Ngươi đừng nhắc tới quá khứ đáng sợ đó. Ta không muốn nhớ lại."
"Đáng sợ sao? Ta thấy nó vui mà. Ta có thể ở bên nàng, chăm sóc từng chút một cho nàng, cưng chiều nàng hết mực. Tuy nàng không thấy ta nhưng ta thấy nàng rất rõ, nàng cũng giống hệt như bây giờ vậy, vô cùng xinh đẹp và đáng yêu nhưng lúc đó nàng hiền hơn nhiều."
"Ta bảo đừng nói nữa! Ta không muốn nghe, ngươi mau đứng dậy đi."
"Cho ta hôn một cái rồi ta sẽ ngồi dậy."
Ta tức giận quay mặt lại nhìn hắn, ta lấy giọng nghiêm nhất để nói:
"Ngươi nói đủ chưa? Mau đi ra ngoài đi. Ta chỉ nhờ ngươi làm việc lần cuối thôi, làm xong việc này ta sẽ không bảo ngươi làm gì nữa.”
Đã đến mức đó mà hắn vẫn chưa chịu đi, bực bội quá nên ta cầm một miềng gà chiên lên rồi đi ra khỏi phòng trước. Đi ra ngoài rồi, ta liền nhớ ra việc nên làm. Ta đi xuống hạ giới để tìm thêm vài xác chết nữa. Mọi thứ về cơ bản đã xong, chỉ chờ ngày tử chiến nhưng ta không thể ở yên chờ được.
Vừa đặt chân tới đất hạ giới thì liền bị một con quạ từ đâu bay tới đậu lên vai. Ta liền vội xua đuổi nói đi, vừa bay đi nó lại kêu:
"Quạ quạ quạ!"
Ta phủi vai mình, khó chịu nhìn theo con quạ đen đó:
"Có cầm điềm báo sớm vậy không? Xui xẻo quá đi mất!"
Ta bước đi tiếp. Lúc này đi vào trấn, ta biến ra chút ngân lượng rồi cầm đi lòng vòng xem thử, ngân lượng này của ta tuyệt đối là thật. Là do ta tích đức, đền thờ hưng thịnh nhan khói nên nói đến cùng ta vẫn là thần tốt trong mắt phàm nhân, lẽ đương nhiên ta sẽ giàu có. Đi được một lúc thì ta dừng lại mua hai cái đùi gà ăn, vừa ăn ta vừa xoa bụng mình.Đang hí hửng đảo mắt ngắm nào nhiệt thì đột nhiên có ai đó kéo váy ta lại, ta dừng bước rồi nhìn qua thì thấy một bà già lưng gù, đầu tóc rối xù, nhìn vô cùng dơ bẩn. Bà ta ngẩng mặt nhìn ta:
"Cô gái trẻ, cho bà già này chút đồ ăn được không hả? Bà đói lắm rồi."
Thấy vậy, ta liền đưa chiếc đùi chưa ăn cho bà ta:
"Nè, ăn đi!"
Bà ta cầm lấy rồi lại nói thêm:
"Cô có thể...có thể cùng bà già ăn mày này ngồi ở đây ăn không? Bà rất lâu rồi không được ăn cơm với gia đình."
Ta không do dự gì, lập tức ngồi xuống cạnh bà ta rồi đưa tay gọi ông chủ bán bánh bao đối diện:
"Này, bán cho ta 40 cái bánh bao."
Ông chủ sạp bánh bao nhìn ta lom lom nhưng vẫn chuẩn bị bánh. Trong thời gian đợi, ta tiếp ăn hết phần còn lại của cái đùi gà. Người đi qua lại rất đông, thấy ta ngồi như vậy họ liền lắc đầu và còn có kẻ bỏ tiền ra cho nữa. Một kẻ tỏ ra rất thương hại còn cho ta rất nhiều tiền, người đó nói:
"Xinh đẹp như vậy mà lại làm ăn mày, thật tội quá! Quá đáng thương."
Ta cầm tiền rồi cười khút khắc:
"Người ta cho tiền luôn này. Để xem ngồi tới tối được bao nhiêu tiền. Hé hé hé..."
Bà lão đó quay sang hỏi ta:
"Cô xinh đẹp như vậy lại phải ngồi ăn cùng bà già dơ bẩn như ta nhưng sao lại không thấy ngại?"
Ta cười tươi trả lời:
"Ngại gì chứ? Bà còn sạch hơn ta lúc trước. Hồi đó suốt 800 năm ta sống trong ngục chung với gián, với chuột lại còn có rắn rết. Nhiều khi mấy con rắn nuốt trọng cả con chuột, nhìn ghê vô cùng."
"Cô nói là 800 năm sao?"
Ta lấp lửng, chợt nhớ ra phàm nhân làm gì có tới 800 năm: "Không, không. Là...là 8 năm, ta nói lộn."
"Ra là vậy. Cô bị nhốt như vậy, vậy cha mẹ cô đâu?"
"Lúc đó phụ thân là người nhốt ta còn mẫu thân thì gả cho người khác rồi. Sau này ta cũng chưa từng nói cho bà ấy biết chuyện đó. À mà... ta nói với bà làm gì nhỉ? Thôi bà ăn đi!"
Đúng lúc đó bánh bao được đem đến, ta móc ngân lượng ra trả rồi lại lấy số bánh có nhân mời bà ấy:
"Bà ăn đi. Hôm nay ta làm từ thiện một chút."
Bà lão đó phủi tay rồi cầm một cái lên ăn, lúc này ta cứ cảm thấy ánh mắt bà ấy rất quen, cách bà ấy nhìn ta cũng lạ nữa. Ta ăn cái đùi gà rồi ăn hết 30 cái bánh bao xong thì đứng dậy:
"Cho bà tiền người ta cho ta đó. Ta đi đây!"
Nói xong, ta thong thả sải bước đi tiếp tục trên phố, đi được một đoạn thì nhìn lại đã không thấy bà lão đó đâu. Quái lạ thật! Đúng lúc đó trong nhà dân đột nhiên vang lên tiếng hét:
"Chết rồi!"
Vừa nghe tiếng đó ta vội mừng rỡ tung cửa nhà chạy vào:
"Ai chết ai chết? Có đất chôn không? Để ta hỏa tán giúp cho!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.