Dục Lạc

Chương 131:

Hải Lang

24/09/2021

Lời nhận sai này ta đã đợi rất lâu rồi, trong lòng ta có chút xúc động nhưng vẫn cố tỏ cứng rắn:

"Ta không dám để Chiến Thần nợ mình. Ta chỉ cảm thấy lạ thôi. Thê tử của chàng đâu? Con cái chàng đâu? Họ không giúp chàng ư?"

"Ta không còn mặt mũi nào nhìn họ nữa. Chiến Thần ta cả đời oanh liệt, chỉ vì một phút không khống chế được tâm ma mà làm chuyện trời đất khó dung. Bây giờ ta có thể nói một câu ta ấp ủ lâu nay rồi, ta xin lỗi..."

"Xin lỗi cũng chẳng ích lợi gì? Ta cũng phải cảm ơn chàng, nếu không nhờ chàng, ta cũng không có hôm nay."

"Cô hận ta lắm có phải không? Cũng đến lúc rồi...cô giúp ta kết liễu đi, được chết trong tay cô ta cũng thấy thanh thản hơn."

"Ông muốn ta ra tay thật sao?"

"Đúng vậy, giúp ta đi!"

Ta dừng lại, lấy Ma Phong ra, Chiến Thần nhắm mắt lại có lẽ là chờ ta ra tay nhưng ta sẽ không làm vậy, ta chỉ dùng Ma Phong thổi một đoạn Trường Sinh khúc. Chiến Thần lắng tai nghe rồi đột nhiên bật khóc, khi dừng thổi, ta nhẹ nhàng bước tới chạm tay lên vai Chiến Thần, nước mắt ta không thể kiềm lại được nữa rồi, ta nói:

"Ta không thể giết chàng. Năm vạn năm thanh xuân, ba vạn năm không thấy mặt trời không phải chỉ một mũi kiếm là trả hết được. Ta thà để chàng một đời nhục nhã còn hơn để chàng thanh thản mà đi. Ta không hạnh phúc thì cũng không cho chàng hạnh phúc. "

Chiến Thần đột nhiên rất xúc động, hàm râu dài và mới tóc đã phai màu cứ bay bay trong gió, ánh mắt ngài ấy hiện lên như chất chứa một nỗi đau cuối đời không thể giải bài. Có lẽ ông ấy ân hận. Ta bước đến gần hơn, nhìn vào cái ánh mắt buồn bã kia. Bấy nhiêu năm rồi lại chứng kiến cảnh người mình yêu ân hận, ta từng rất mong sẽ có ngày này nhưng giờ sao thấy xót xa quá. Không muốn nhìn ngài ấy đau khổ, ta nói chậm và rõ ràng từng chữ:

"Nếu được, chàng có muốn đi với ta không? Ta sẽ giúp chàng rời khỏi đây, cho chàng một tuổi già an nhàn."

Ngài ấy khẽ lắc đầu:

"Ta sống là ở đây, chết cũng ở đây. Giang sơn Thiên tộc trải dài tứ hải là do Mạc gia đỗ máu mà dành. Đời này ta đã giữ trọn nó, ta giữ được chữ tín, chữ nghĩa nhưng lại bỏ mất chữ tình. Một kiếp lạc nhau, ngàn vạn năm không thể gặp lại, duyên phận tàn rồi, danh lợi cũng đi rồi, nghĩa cũng trọn rồi, ta muốn an nghỉ để cho hồn phách bay khắp tứ phương được nhìn nhắm những thứ trước nay ta không để ý tới. Ta sống đã đủ rồi..."

Ngài ấy lại từ chối ta rồi, tim ta càng thổn thức:

"Đã vậy thì ta cũng không còn nói gì nữa. Sau này chết rồi thì đừng đi vội, chờ ta cùng đi. Tình cảm một thời tuổi trẻ không thể nói bỏ là bỏ. Không còn tình thì vẫn còn nghĩa, ta vẫn cảm ơn chàng đã nuôi dạy ta. Kiếp sau có duyên phận...sẽ gặp lại nhưng mong là không phải yêu. Tới giờ ta đi rồi, tạm biệt..."

Ta nói đến đây Chiến Thần mới hốt hoảng ngẩng mặt lên nhìn ta, gương mặt hốc hác tiều tụy, mái tóc bạc cùng vài nếp nhăn làm ta thương xót. Ánh mắt của ngài ấy đầy sự lưu luyến:

“Đừng đi!”

Nghe hai tiếng này lòng ta rất vui nhưng cũng nặng nhọc, có lẽ vì còn yêu nên ta yếu đuối, ta ôm chầm lấy Chiến Thần, tựa đầu vào ngực chàng, nức nở:



“Cuối cùng chàng cũng chịu nói muốn ta ở lại cùng chàng rồi. Ta chỉ chờ một câu này mà thôi. Chiến Thần, sao chàng ra nông nổi này, chàng làm gì sai sao?”

Chiến Thần đáp:

“Thiên đế đã dấu thì chính là chuyện cô không nên biết. Hôm nay ta chờ cô đến là để gặp mặt nhau lần cuối, đời này chúng ta đã nợ nhau quá nhiều rồi.”

“Chàng cũng biết là chúng ta nợ nhau sao?”

Nói xong câu này, hai ánh mắt của ta và ngài ấy chạm nhau, dù ngài ấy đã già hơn trước rất nhiều nhưng ánh mắt vẫn như thế, ta vẫn không kiềm được lòng trước ngài ấy mà tiến tới ôm cổ nhón chân hôn lên đôi môi khô cằn đó. Trong lúc hôn, ta cảm nhận được ngài ấy cũng muốn, ta cũng nổi lên một chút ý nghĩ da thịt. Sau một hồi hôn nhau, có lẽ cả hai đều muốn. Chiến Thần bỗng trở nên rất mạnh mẽ, ngài ấy tự thoát khỏi xích trói, rõ ràng ngài ấy có thể thoát ra nhưng chỉ là cố tính để bị bắt mà thôi. Khi vừa thoát khỏi dây xích, Chiến Thần ôm lấy ta một cách rất vồ vập rồi kéo ta đến sau cột to ở sau lưng. Ta vô cùng bất ngờ, lúc còn chưa kịp định hình thì ngài ấy đã kéo vai áo ta xuống và hôn lên đó. Hành động của Chiến Thần làm ta hơi sợ, ngài ấy rất vồ vập, rất mạnh tay, ta muốn dừng lại một chút để bình tĩnh lại nhưng ngài ấy không cho phép. Đến một lúc, Chiến Thần dừng lại rồi bỗng hôn lên vành tay của ta, thỏ thẻ:

“Hàn Hàn, ta yêu nàng.”

Nghe được câu đó, tim ta và cả cơ thể này đều muốn dâng trọn cho người đàn ông với mái tóc bạc này, ta không kiềm chế được mình nữa, bất chấp tất cả mà trao trọn vẹn cho ngài ấy. Và cứ thế, ta và Chiến Thần đã bên nhau ở cái nơi chết chóc của bao chúng tiên tội lỗi, nơi mà bắt đầu sự chia ly hơn mười vạn năm của ta và Chiến Thần. Sự dịu dàng đó vẫn còn trong từng hành động nhưng hoàn cảnh không còn như xưa nữa rồi….

Sau khi ân ái, Chiến Thần giúp ta mặc lại quần áo, ngài ấy nói với ta một cách rất dịu dàng:

“Bây giờ nàng trở về hãy sống theo ý của nàng. Ta sẽ ở lại đây chịu tội của ta, nhưng nàng hãy nhớ, từ giây phút này cho dù có thế nào ta cũng sẽ ủng hộ nàng, cũng sẽ yêu nàng.”

Ta nhìn vào mắt ngài ấy, nhận ra rằng tim ta chẳng còn dành trọn cho con người này nhưng vẫn dựa vào lòng ngài ấy và bỗng chốc trở nên dịu dàng, nhỏ nhẹ:

“Chàng không đi cùng ta sao? Ta muốn chúng ta mãi bên nhau.”

Chiến Thần vuốt nhẹ vai ta: “Không được, ta là con cháu của Mạc gia, ta không thể rời đi.”

“Nhưng ta lo cho chàng.”

“Không cần lo đâu, Thiên quân sẽ không giết ta. Nếu có chết ta vẫn sẽ chọn chết vì nàng.”

“Hôm nay ta đã là người của chàng rồi, nếu chàng chết ta cũng sẽ chết theo chàng.”

Chiến Thần mỉm cười hôn lên tóc ta, ánh mắt đó có, nụ cười đó quả thật là của nam nhân ta từng yêu rồi. Ta chẳng muốn rời khỏi vòng tay của chàng nữa nhưng vai ta nặng gánh trả thù, còn vai chàng ấy nặng gánh gia tộc. Duyên tình này trong lòng cả hai chúng tôi đều tiếc nuối nhưng đều biết nó chỉ nồng nàn được đêm cuối cùng này mà thôi.

Buổi tiệc nào rồi cũng tàn, tình nồng trong đêm rồi cũng đến lúc xa. Ta quay buộc phải quay lưng rời xa người mình yêu trong lưu luyến, những gì đã trãi qua đêm nay có lẽ cả đời ta cũng sẽ không quên. Giá như ông trời không chia cắt thì giờ đây đôi ta có phải quyến luyến mà rời xa thế này không? Đã hơn nửa đời người rồi, ai cũng đã già, ai cũng đã đủ bi thương, thêm một tình yêu mới là chuyện quá khó khăn, chỉ có mối tình cũ mỗi khi nhớ đến lại thổn thức là mãi trong tim mà thôi.



Qua đêm hôm đó, lòng ta lại tập trung vào chiến sự. Bởi vì đã có động binh nên sợ bị đột kích bất ngờ, cả Đan Điểu Thành canh phòng nghiêm ngặt hết sức có thể. Chim hồng hạt truyền tin đều nói rằng tất cả đã sẵn sàng, Ma Quân và Đại Lục đều chuẩn bị xong, chỉ chờ đúng hẹn chiến thư rồi ra trận.



Đêm đó lo lắng trong lòng nên ta đi lòng vòng thành để kiểm tra sẵn tiện đi dạo. Đi được một lúc thì bắt gặp Cảnh Khang đang ngồi uống trà trong nhà nghỉ chân. Thấy vậy ta mời đi lại ngồi cùng hằn để giải bài chút lo lắng. Ta vừa bước vào, còn chưa kịp đặt mông xuống thì hắn đã đưa cho ta một tách trà, chăm chú nhìn ta, hỏi nhỏ:

"Cô ở bên cạnh Tiểu Văn có phải rất lo sợ không?”

Hơi bất ngờ với câu hỏi của hắn, ta ngồi xuống uống tách trà hắn đưa, trầm ngâm một chút rồi mới trả lời:

"Ta với hắn từ đầu đến cuối chưa từng gọi là ở cạnh nhau, hắn chỉ giống như những tướng lĩnh hay binh sĩ khác mà thôi. Cũng chẳng có lo sợ gì vớ hắn ngoài chuyện hẳn phản ta. Thứ mà ta gọi là tình yêu từ lâu đã cho hết Chiến Thần rồi. Ta có lợi dụng hắn, ta thật sự chưa từng chú ý tới hắn.”

“Vậy sao? Vậy ta hỏi cô, nếu lỡ ngày mai Tiểu Văn chết trước mặt cô, cô sẽ làm gì?"

"Ta sẽ có chút buồn vì mất đi một kẻ giúp mình liều mạng, nhưng sau đó sẽ vui mừng mà thưởng cho kẻ đó."

"Vậy nếu như Tiểu Văn tự sát?"

"Đương nhiên là đem hắn đi chôn, thắp hương cho hắn, xong thì ai đi đường nấy."

Cảnh Khang bỗng nhiên bật cười. Hắn mở hộp trà ra rồi bỏ vài lá và bình. Mùi trà pha lẫn với mùi hương trầm, không khí se lạnh của sương khuya này làm cho suy nghĩ của ta như chậm lại. Cảnh Khang lại đưa một tách trà khác cho ta, ta cầm tách trà đó đưa lên miệng uống thì hắn nói tiếp:

"Cô có biết ta cũng từng hỏi Tiểu Văn những câu y hệt như vậy không? Đầu tiên ta hỏi hắn, nếu như trong trận quyết đầu mà cô chết thì hắn sẽ làm gì? Hắn không nghĩ ngợi gì, trả lời rằng sẽ không bao giờ nó để trường hợp đó xảy ra, nếu cô bị người khác giết, nó sẽ khiến cả thiên hạ này chết cùng cô.... Còn khi ta hỏi, nếu như cô tự sát thì sao? Hắn lại trả lời rằng, hắn sẽ tự sát cùng với cô. Ta cũng tự hỏi mình những câu như vậy rồi nhưng ta chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ cùng cô chết. Ta cũng hỏi Đại Lục, khi được hỏi đến câu thứ hai, hắn cũng không nói sẽ chết cùng cô. Duy nhất chỉ có Sơn Tiểu Văn nói vậy."

Nghe tới đây ta liền bỏ tách trà xuống, xung quanh đột nhiên lắng đọng lại, có chút gì đó đọng lại vào lòng ta.Ta hỏi nhỏ Cảnh Khang:

"Tiểu Văn nói vật thật sao?

“Ừm…”

Ta trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

"Ta không giỏi quan sát người khác nên không hiểu nhiều hành động của hắn cho lắm, ngươi là người ngoài cuộc, ngươi thấy Tiểu Văn là người thế nào?"

Cảnh Khang trả lời:

"Tiểu Văn khá nội tâm, lại ít nói còn rất hay gắt gỏng, hắn không bao giờ nói chuyện nhiều với ta quá 5 câu, ta cũng chưa từng thấy hắn cười với bất kỳ ai, cả mẫu thân cũng bảo hắn rất ít cười và ít nói. Cô nói xem, tại sao khi Tiểu Văn ở cạnh cô hắn lại nói nhiều như vậy?

Ta đáp: "Ta không biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook