Chương 136:
Hải Lang
25/09/2021
Lúc ta thức dậy hình như đã là sáng hôm sau, vẫn còn mơ màng chưa chịu bước khỏi giường thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi:
"Hàn Hàn ơi! Tuyết rơi rồi, ra đây đi!"
Ta ngồi dậy và theo bản năng ta bước xuống giường, mang giày vào nhưng khi xỏ chân vào ta mới chợt phát hiện ra. Làm sao ta biết giày nằm ở đây? Và rồi ta tháo vải băng mắt ra, mở mắt thật to ra để nhìn. Đôi giày màu tím, băng vải là màu trắng, trước mắt ta là một chiếc áo choàng. Vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng, ta đứng phất lên, đi thật nhanh lại gương và bắt đầu nhìn ngắm mình:
"Ta nhìn thấy lại rồi. Là thật, ta không mơ sao? Chẳng lẽ Cảnh Khang tìm được mắt khác?"
Ta mừng rỡ chạy ra ngoài ngắm nhìn thế giới. Vừa mở cửa ra, luồn gió tuyết thổi xông vào mặt. Ta che mắt lại rồi lại tiếp tục chạy đi và thấy Tiểu Văn đang ngồi nặng người tuyết, hắn đang ngồi quay lưng về hướng ta, thấy vậy ta chậm rãi đến rồi chợt dừng bước, Tiểu Văn diện bạch y từ từ quay đầu lại. Khi nhìn thấy mặt hắn, ta liền lặng người trong sự ngỡ ngàng. Hai mắt Tiểu Văn được băng bằng một mảnh vải màu trắng, trên lớp vải vẫn còn vương máu. Hắn đưa tay ra trước, bước từng bước đi một. Ta lặng căm.
Rồi Tiểu Văn đi ngang qua ta mà không nhận ra ta đang có mặt, hắn vẫn nở nụ cười trên môi mà tự nói với mình:
"Con mèo này sao không thức dậy xem tuyết? Lại ngủ nướng rồi."
Nước mắt ta bỗng nhiên rưng rưng, ta như chết lặng, khẽ nhẹ người quay lưng lại và rồi nhớ đến lời nói của Tiểu Văn hôm qua. Có một thứ cảm xúc khiến ta không thể cất tiếng lời được, ta chỉ cảm thấy mũi như bị nghẹt lại. Ta không dám tin là thật. Tiểu Văn đã đổi mắt cho ta ư? Tại sao hắn ngốc như vậy? Hắn làm vậy chẳng lẽ không nghĩ tới ngày tháng sau này ư?
Ta bước bước đi đầu tiên và rồi đi thật nhanh tới chạm vào vai Tiểu Văn từ phía sau, hắn hơi bất ngờ nhưng khi quay lại liền mỉm cười:
"Thức rồi à? Ta nói nàng nhất định sẽ nhìn thấy lại được là đúng phải không? Tuyết rơi rồi đó, có đẹp không? "
Ta không thấy biết ơn hắn mà chỉ thấy tức giận mà thôi. Ta quát lớn đầy giận dữ:
"Ai cho ngươi cái quyền này? Ngươi đã xin phép ta chưa?"
Hắn trở nên bối rối:
"Ta không phải cố ý không nói với nàng. Chuyện này tối qua ta mới nghĩ tới thôi. Ta không muốn nàng buồn..."
"Im đi! Liên Hàn Hàn này có chết cũng không muốn mắc nợ ngươi. Ngươi đổi mắt cho ta, vậy ngươi sẽ ra sao? Đến bao giờ ngươi mới hết ngu ngốc đây? Ta rõ ràng không yêu ngươi, cũng không muốn một đời sống chết có nhau. Ta lợi dụng ngươi rất nhiều thứ ngươi có biết không? Ngươi làm như vậy thì ta biết hận ngươi thế nào đây? Ngươi muốn chọc tức ta phải không? "
Càng nói ta càng xúc động, nước mắt ta cay cay chảy ra, ta chưa bao giờ cảm thấy có lỗi và mắc nợ nhiều như bây giờ. Ta nhìn lại được rồi nhưng chẳng vui gì cả. Sau này ta lại nợ hắn một ơn tình, hắn làm ta phân vân giữa việc có nên tiếp tục hận hắn hay không? Một tên đầu bò ngu ngốc đến đáng ghét.Tiểu Văn tiến tới gần ta, hắn nhỏ giọng nói:
"Ta xin lỗi vì đã không hỏi ý nàng. Việc này là ta tự nguyện cho nàng. Nếu mà vì chuyện này mà nàng buồn thì nàng cứ đánh ta đi, chỉ cần làm cho nàng vui vẻ, chuyện gì ta cũng sẽ làm được.”
Ta tức tưởi nhìn hắn. Nam nhân tuấn tú này chọn một con đường khiến ta đau lòng quá độ, kẻ ngốc nghếch biết bao giờ mới thông minh ra đây? Lòng ta bừng lên cơn tức giận, ta đánh mạnh vào ngựa hắn mấy cái, hắn vẫn cắn răng mà chịu. Đánh hắn một hồi thì dừng lại, ta chạm tay lên mắt hắn, đôi mắt này từng dịu dàng biết bao, ấy vậy mà…Hắn không hề có chút buồn bã, tay hắn đưa lên nắm lấy tay ta đặt lên má nhìn, đôi môi cong nhẹ dịu dàng nói:
"Sau này nàng phải biết quý trọng đôi mắt này. Ta không thể chăm sóc nàng như trước nữa, nàng phải biết tự chăm sóc mình biết không? Ta sẽ không hối hận ngày hôm nay đâu."
Ta nén cảm xúc, khẽ hỏi hắn: "Ta biết lấy gì báo đáp cho ngươi đây?"
Hắn liền đáp: "Đời này nàng chính là báo đáp lớn nhất. Chỉ cần ta biết nàng yêu ta thôi. Ta không cần gì nữa cả."
“Ngươi không biết rằng bất kỳ thứ gì ta cũng có thể cho ngươi nhưng riêng tình cảm và thể xác này của ta thì không thể cho ngươi không? Ngươi quá ngu muội, ngươi tưởng ta sẽ cảm động rồi yêu ngươi hay sao? Sau này ta có thể không làm khó ngươi nữa, nhưng ta vẫn sẽ không yêu ngươi đầu đồ ngốc à.”
Nói dứt lời, ta bỏ tay Tiểu Văn ra rồi quay lưng rời đi. Tuyết trắng mà hôm nay ta nhìn thấy đáng lẽ là hắn nhìn, nhưng hắn vì si tình đến độ không thiết hi sinh thế rồi. Việc này ta không hề ép hắn, nhưng có lẽ vì kiếp trước hắn nợ ta nên kiếp này phải trả. Là luật nhân quả mà thôi. Tuy là nói thế nhưng sau này ta vẫn sẽ đối xử với hắn tốt hơn để báo đáp ơn tình này, dù gì ta cũng không phải loại người vô ơn.
Sau khi được nhìn lại ánh sáng, điều đầu tiên ta nghĩ tới là phải tới doanh trại. Đại Lục và Cảnh Khang thấy ta nhìn lại được ai nấy đều rất bất ngờ. Ta hỏi bọn họ có ai biết Tiểu Văn đổi mắt cho ta khi nào không thì bọn họ lắc đầu, cả Cảnh Khang có lẽ cũng không biết. Chuyện này nói ra ai cũng bất ngờ, cả ta cũng vậy mà.
Tối đến, ta lại đến tìm Đại Lục bàn chuyện thì hay tin sau khi Miêu Quân chết Thần thú tộc rất tức giận, bây giờ đã tập kết quân ở Đông hải chờ tiếp viên từ Đông hải Long Vương để đánh ta. Ta cảm thấy chuyện này không thể xem thường được nên vừa suy nghĩ một chút ta liền nói với Đại Lục:
"Ngươi dẫn năm vạn binh đi tập kích doanh trại bọn chúng. Đừng để chúng có cơ hội phản công."
Đại Lục đồng ý. Ta lại chợt nhớ đến Ma quân nên hỏi tiếp:
"Ma quân thế nào rồi?"
Hắn trả lời:
"Hôm qua ông ta đến hạ giới để thu phục lại con quái thú lúc trước ông ta nuôi nhưng chạy thoát, bây giờ làm hại ở nhân gian. Nghe nói tìm không ra, sáng này ông ta đến gặp thê tử của mình nói ra tất cả. Phu nhân giận quá nên đã từ ông ta rồi, bây giờ ông ta như cái xác không hồn vậy."
Ta ngạc nhiên: "Con quái thú đó có gì quan trọng vậy sao?"
"Con thú đó đến hạ giới tạo nghiệp, giết hại cả một vùng, bây giờ Thiên tộc cũng đang định bắt nó lại nhưng nó quá mạnh, giết không được."
"Nó ghê gớm vậy sao?"
Nói xong chuyện, ta tranh thủ trở về sớm, ngày mai Đại Lục xuất binh ta sẽ đi tiễn hắn.
Sáng hôm sau ta dậy sớm nhất có thể để đến nơi tiễn Đại Lục, trước lúc đi ta vỗ vai Đại Lục và nói:
"Binh địch chưa đoán được bao nhiêu. Nếu đi có cảm thấy không ổn thì cứ quay về đừng nghĩ tới chuyện gì khác. Nếu đánh được thì đánh, không được thì phải phòng thủ, đừng quá nóng vội."
Đại Lục mỉm cười trả lời:
"Ta tự biết mà, cô không cần lo. Cô vừa mới nhìn thấy lại được, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Khi nào thắng trận trở về, ta cùng cô đi thăm con của chúng ta, được không? "
"Được chứ."
Sau đó Đại Lục rời đi. Ta đứng trông một lúc lâu theo bóng hắn rồi thở dài, lòng này đầy phiền não rồi bỗng nhớ tới Chiến Thần ở Tử Tiên Đài nhưng lại không thể tới nơi đó nữa. Tâm sự này của ta cứ không thể giải bày. Ta lại thở dài rồi lặng lẽ quay lưng vào thành.
Hôm đó ta không về phòng sớm mà đến doanh trại xem binh, tình cờ gặp được Liêu Kỹ, ta đem hết chuyện Tiểu Văn đổi mắt cho ta nói với ông ta vậy là ông ta đi tìm Tiểu Văn mắng cho một trận ra hồn, có lẽ ông ta tức lắm, Tiểu Văn dù sao cũng là thiếu chủ của Qủy tộc mà. Ta cũng đi gặp Thùy Dung để nói và đúng như dự đoán, cô ta tức giận mắng ta:
"Tại sao cô lại để nó làm như vậy? Cô thật độc ác!"
Ta không cãi lại, sau này cũng sẽ không cãi với cô ta nữa, nhường nhịn một chút để Tiểu Văn vui lòng. Sau đó ta lại đến gặp Cảnh Khang đi lòng vòng cùng hắn và cuối cùng là gặp mẫu thân ta nhưng chỉ nhìn nhau, uống hết tách trà rồi về , gặp xong hết đủ mặt rồi ta liền thui thủi đi ra sau khu cỏ cho ngựa ăn. Chiều, ta ngồi một mình ở đó chờ mặt trời lặn, ánh nắng rẽ qua tán lá chiếu sáng khắp nơi, ta thẫn thở nhìn trời và lúc này một con hạc bay đến thả xuống một cuộn giấy, ta liền mở cuộn giấy đó ra xem, một ánh sáng kìa dịu bay lên, nó đẹp lung linh với đủ màu sắc, lúc này có tiếng nói của Tu Lệ cất lên:
"Đây là cực quang ở phía bắc băng giá mà cô nói, ta tìm được cho cô rồi."
Ta nhìn nó rồi mỉm cười, thứ ta mơ ước được gặp bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực chỉ tiếc là không đúng lúc tâm trạng vui.
Ánh mặt trời đỏ dần lên rồi cũng lặn, màu của cực quang cũng tan biến dần, ta ngã ra sau nền cỏ, khung cảnh bây giờ thật êm đềm, có lẽ đối với ta được ở một mình mới là tốt nhất. Ta không muốn quay về để tiếp tục nhìn thấy nam nhân hi sinh cho ta nhiều nhưng cũng khiến ta hận nhiều đó. Thoáng chốc chuyện gì cũng qua, ta cũng hơn 17 vạn tuổi rồi, sống rất lâu...chuyện gì cũng thấy nhưng không phải chuyện gì cũng hiểu, thứ ta không hiểu bây giờ có ba chuyện. Một là tại sao ta không thể gần gũi với mẫu thân? Hai là tại sao ta không thể cùng Tiểu Văn nghĩ về một hướng? Người cùng nghĩ về một hướng với ta là Đại Lục thì ta lại phụ lòng hắn. Ba là ta và Chiến Thần tại sao còn yêu mà khó quay về với nhau như vậy?
Sống lâu để làm gì? Sống để giằng xé.
Tối nay ta nên quay về đâu đây?
"Hàn Hàn ơi! Tuyết rơi rồi, ra đây đi!"
Ta ngồi dậy và theo bản năng ta bước xuống giường, mang giày vào nhưng khi xỏ chân vào ta mới chợt phát hiện ra. Làm sao ta biết giày nằm ở đây? Và rồi ta tháo vải băng mắt ra, mở mắt thật to ra để nhìn. Đôi giày màu tím, băng vải là màu trắng, trước mắt ta là một chiếc áo choàng. Vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng, ta đứng phất lên, đi thật nhanh lại gương và bắt đầu nhìn ngắm mình:
"Ta nhìn thấy lại rồi. Là thật, ta không mơ sao? Chẳng lẽ Cảnh Khang tìm được mắt khác?"
Ta mừng rỡ chạy ra ngoài ngắm nhìn thế giới. Vừa mở cửa ra, luồn gió tuyết thổi xông vào mặt. Ta che mắt lại rồi lại tiếp tục chạy đi và thấy Tiểu Văn đang ngồi nặng người tuyết, hắn đang ngồi quay lưng về hướng ta, thấy vậy ta chậm rãi đến rồi chợt dừng bước, Tiểu Văn diện bạch y từ từ quay đầu lại. Khi nhìn thấy mặt hắn, ta liền lặng người trong sự ngỡ ngàng. Hai mắt Tiểu Văn được băng bằng một mảnh vải màu trắng, trên lớp vải vẫn còn vương máu. Hắn đưa tay ra trước, bước từng bước đi một. Ta lặng căm.
Rồi Tiểu Văn đi ngang qua ta mà không nhận ra ta đang có mặt, hắn vẫn nở nụ cười trên môi mà tự nói với mình:
"Con mèo này sao không thức dậy xem tuyết? Lại ngủ nướng rồi."
Nước mắt ta bỗng nhiên rưng rưng, ta như chết lặng, khẽ nhẹ người quay lưng lại và rồi nhớ đến lời nói của Tiểu Văn hôm qua. Có một thứ cảm xúc khiến ta không thể cất tiếng lời được, ta chỉ cảm thấy mũi như bị nghẹt lại. Ta không dám tin là thật. Tiểu Văn đã đổi mắt cho ta ư? Tại sao hắn ngốc như vậy? Hắn làm vậy chẳng lẽ không nghĩ tới ngày tháng sau này ư?
Ta bước bước đi đầu tiên và rồi đi thật nhanh tới chạm vào vai Tiểu Văn từ phía sau, hắn hơi bất ngờ nhưng khi quay lại liền mỉm cười:
"Thức rồi à? Ta nói nàng nhất định sẽ nhìn thấy lại được là đúng phải không? Tuyết rơi rồi đó, có đẹp không? "
Ta không thấy biết ơn hắn mà chỉ thấy tức giận mà thôi. Ta quát lớn đầy giận dữ:
"Ai cho ngươi cái quyền này? Ngươi đã xin phép ta chưa?"
Hắn trở nên bối rối:
"Ta không phải cố ý không nói với nàng. Chuyện này tối qua ta mới nghĩ tới thôi. Ta không muốn nàng buồn..."
"Im đi! Liên Hàn Hàn này có chết cũng không muốn mắc nợ ngươi. Ngươi đổi mắt cho ta, vậy ngươi sẽ ra sao? Đến bao giờ ngươi mới hết ngu ngốc đây? Ta rõ ràng không yêu ngươi, cũng không muốn một đời sống chết có nhau. Ta lợi dụng ngươi rất nhiều thứ ngươi có biết không? Ngươi làm như vậy thì ta biết hận ngươi thế nào đây? Ngươi muốn chọc tức ta phải không? "
Càng nói ta càng xúc động, nước mắt ta cay cay chảy ra, ta chưa bao giờ cảm thấy có lỗi và mắc nợ nhiều như bây giờ. Ta nhìn lại được rồi nhưng chẳng vui gì cả. Sau này ta lại nợ hắn một ơn tình, hắn làm ta phân vân giữa việc có nên tiếp tục hận hắn hay không? Một tên đầu bò ngu ngốc đến đáng ghét.Tiểu Văn tiến tới gần ta, hắn nhỏ giọng nói:
"Ta xin lỗi vì đã không hỏi ý nàng. Việc này là ta tự nguyện cho nàng. Nếu mà vì chuyện này mà nàng buồn thì nàng cứ đánh ta đi, chỉ cần làm cho nàng vui vẻ, chuyện gì ta cũng sẽ làm được.”
Ta tức tưởi nhìn hắn. Nam nhân tuấn tú này chọn một con đường khiến ta đau lòng quá độ, kẻ ngốc nghếch biết bao giờ mới thông minh ra đây? Lòng ta bừng lên cơn tức giận, ta đánh mạnh vào ngựa hắn mấy cái, hắn vẫn cắn răng mà chịu. Đánh hắn một hồi thì dừng lại, ta chạm tay lên mắt hắn, đôi mắt này từng dịu dàng biết bao, ấy vậy mà…Hắn không hề có chút buồn bã, tay hắn đưa lên nắm lấy tay ta đặt lên má nhìn, đôi môi cong nhẹ dịu dàng nói:
"Sau này nàng phải biết quý trọng đôi mắt này. Ta không thể chăm sóc nàng như trước nữa, nàng phải biết tự chăm sóc mình biết không? Ta sẽ không hối hận ngày hôm nay đâu."
Ta nén cảm xúc, khẽ hỏi hắn: "Ta biết lấy gì báo đáp cho ngươi đây?"
Hắn liền đáp: "Đời này nàng chính là báo đáp lớn nhất. Chỉ cần ta biết nàng yêu ta thôi. Ta không cần gì nữa cả."
“Ngươi không biết rằng bất kỳ thứ gì ta cũng có thể cho ngươi nhưng riêng tình cảm và thể xác này của ta thì không thể cho ngươi không? Ngươi quá ngu muội, ngươi tưởng ta sẽ cảm động rồi yêu ngươi hay sao? Sau này ta có thể không làm khó ngươi nữa, nhưng ta vẫn sẽ không yêu ngươi đầu đồ ngốc à.”
Nói dứt lời, ta bỏ tay Tiểu Văn ra rồi quay lưng rời đi. Tuyết trắng mà hôm nay ta nhìn thấy đáng lẽ là hắn nhìn, nhưng hắn vì si tình đến độ không thiết hi sinh thế rồi. Việc này ta không hề ép hắn, nhưng có lẽ vì kiếp trước hắn nợ ta nên kiếp này phải trả. Là luật nhân quả mà thôi. Tuy là nói thế nhưng sau này ta vẫn sẽ đối xử với hắn tốt hơn để báo đáp ơn tình này, dù gì ta cũng không phải loại người vô ơn.
Sau khi được nhìn lại ánh sáng, điều đầu tiên ta nghĩ tới là phải tới doanh trại. Đại Lục và Cảnh Khang thấy ta nhìn lại được ai nấy đều rất bất ngờ. Ta hỏi bọn họ có ai biết Tiểu Văn đổi mắt cho ta khi nào không thì bọn họ lắc đầu, cả Cảnh Khang có lẽ cũng không biết. Chuyện này nói ra ai cũng bất ngờ, cả ta cũng vậy mà.
Tối đến, ta lại đến tìm Đại Lục bàn chuyện thì hay tin sau khi Miêu Quân chết Thần thú tộc rất tức giận, bây giờ đã tập kết quân ở Đông hải chờ tiếp viên từ Đông hải Long Vương để đánh ta. Ta cảm thấy chuyện này không thể xem thường được nên vừa suy nghĩ một chút ta liền nói với Đại Lục:
"Ngươi dẫn năm vạn binh đi tập kích doanh trại bọn chúng. Đừng để chúng có cơ hội phản công."
Đại Lục đồng ý. Ta lại chợt nhớ đến Ma quân nên hỏi tiếp:
"Ma quân thế nào rồi?"
Hắn trả lời:
"Hôm qua ông ta đến hạ giới để thu phục lại con quái thú lúc trước ông ta nuôi nhưng chạy thoát, bây giờ làm hại ở nhân gian. Nghe nói tìm không ra, sáng này ông ta đến gặp thê tử của mình nói ra tất cả. Phu nhân giận quá nên đã từ ông ta rồi, bây giờ ông ta như cái xác không hồn vậy."
Ta ngạc nhiên: "Con quái thú đó có gì quan trọng vậy sao?"
"Con thú đó đến hạ giới tạo nghiệp, giết hại cả một vùng, bây giờ Thiên tộc cũng đang định bắt nó lại nhưng nó quá mạnh, giết không được."
"Nó ghê gớm vậy sao?"
Nói xong chuyện, ta tranh thủ trở về sớm, ngày mai Đại Lục xuất binh ta sẽ đi tiễn hắn.
Sáng hôm sau ta dậy sớm nhất có thể để đến nơi tiễn Đại Lục, trước lúc đi ta vỗ vai Đại Lục và nói:
"Binh địch chưa đoán được bao nhiêu. Nếu đi có cảm thấy không ổn thì cứ quay về đừng nghĩ tới chuyện gì khác. Nếu đánh được thì đánh, không được thì phải phòng thủ, đừng quá nóng vội."
Đại Lục mỉm cười trả lời:
"Ta tự biết mà, cô không cần lo. Cô vừa mới nhìn thấy lại được, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Khi nào thắng trận trở về, ta cùng cô đi thăm con của chúng ta, được không? "
"Được chứ."
Sau đó Đại Lục rời đi. Ta đứng trông một lúc lâu theo bóng hắn rồi thở dài, lòng này đầy phiền não rồi bỗng nhớ tới Chiến Thần ở Tử Tiên Đài nhưng lại không thể tới nơi đó nữa. Tâm sự này của ta cứ không thể giải bày. Ta lại thở dài rồi lặng lẽ quay lưng vào thành.
Hôm đó ta không về phòng sớm mà đến doanh trại xem binh, tình cờ gặp được Liêu Kỹ, ta đem hết chuyện Tiểu Văn đổi mắt cho ta nói với ông ta vậy là ông ta đi tìm Tiểu Văn mắng cho một trận ra hồn, có lẽ ông ta tức lắm, Tiểu Văn dù sao cũng là thiếu chủ của Qủy tộc mà. Ta cũng đi gặp Thùy Dung để nói và đúng như dự đoán, cô ta tức giận mắng ta:
"Tại sao cô lại để nó làm như vậy? Cô thật độc ác!"
Ta không cãi lại, sau này cũng sẽ không cãi với cô ta nữa, nhường nhịn một chút để Tiểu Văn vui lòng. Sau đó ta lại đến gặp Cảnh Khang đi lòng vòng cùng hắn và cuối cùng là gặp mẫu thân ta nhưng chỉ nhìn nhau, uống hết tách trà rồi về , gặp xong hết đủ mặt rồi ta liền thui thủi đi ra sau khu cỏ cho ngựa ăn. Chiều, ta ngồi một mình ở đó chờ mặt trời lặn, ánh nắng rẽ qua tán lá chiếu sáng khắp nơi, ta thẫn thở nhìn trời và lúc này một con hạc bay đến thả xuống một cuộn giấy, ta liền mở cuộn giấy đó ra xem, một ánh sáng kìa dịu bay lên, nó đẹp lung linh với đủ màu sắc, lúc này có tiếng nói của Tu Lệ cất lên:
"Đây là cực quang ở phía bắc băng giá mà cô nói, ta tìm được cho cô rồi."
Ta nhìn nó rồi mỉm cười, thứ ta mơ ước được gặp bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực chỉ tiếc là không đúng lúc tâm trạng vui.
Ánh mặt trời đỏ dần lên rồi cũng lặn, màu của cực quang cũng tan biến dần, ta ngã ra sau nền cỏ, khung cảnh bây giờ thật êm đềm, có lẽ đối với ta được ở một mình mới là tốt nhất. Ta không muốn quay về để tiếp tục nhìn thấy nam nhân hi sinh cho ta nhiều nhưng cũng khiến ta hận nhiều đó. Thoáng chốc chuyện gì cũng qua, ta cũng hơn 17 vạn tuổi rồi, sống rất lâu...chuyện gì cũng thấy nhưng không phải chuyện gì cũng hiểu, thứ ta không hiểu bây giờ có ba chuyện. Một là tại sao ta không thể gần gũi với mẫu thân? Hai là tại sao ta không thể cùng Tiểu Văn nghĩ về một hướng? Người cùng nghĩ về một hướng với ta là Đại Lục thì ta lại phụ lòng hắn. Ba là ta và Chiến Thần tại sao còn yêu mà khó quay về với nhau như vậy?
Sống lâu để làm gì? Sống để giằng xé.
Tối nay ta nên quay về đâu đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.