Dục Lạc

Chương 139:

Hải Lang

26/09/2021

Sau này, mỗi tối ta hãy đi lòng vòng xung quanh doanh trại để kiểm ra thì hay bắt gặp Tiểu Văn ngồi dưới đóm lửa nhỏ ở một góc vắng người lấy bánh nướng của ta ăn rồi khóc một mình. Nhìn thấy hắn như vậy ta cũng không biết phải làm sao, có ý muốn đến nói chuyện vài câu nhưng lại sợ gieo thêm hi vọng nên thôi.

Nửa tháng trôi qua, mọi việc dần đi vào quỷ đạo, ta cũng dần thích nghi với mọi thứ, nhìn Đại Lục cũng tự nhận là của riêng mình chứ không coi như qua đường nữa. Ta từng hưởng lạc qua đường với nhiều nam nhân như vậy, cứ tưởng lập gia đình rồi cũng giống như thế thôi nhưng không ngờ cảm giác sẽ rất khác. Mặc dù chỉ là ba cái lạy, một ít lễ vật thôi nhưng nó tạo cho ta cảm giác sống có trách nhiệm với bản thân và gia đình hơn, không còn phóng đãng ham tìm của mới bên ngoài nữa. Hiện tại ta cảm giác như thế, nhưng hôn nhân chỉ mới đây, ta không dám chắc không thời gian dài mình sẽ không thấy hối hận.

…Hôm đó, Đông Hải Long Vương cùng với Bắc Hải Long Vương gộp sức đánh vào căn cứ của ta ở Bắc Hải. Ta thấy lực lượng binh của hai bọn họ không nhiều nên cho Đại Lục cầm 5 vạn binh đi đến tiếp viện cho tướng quấn trấn thủ ở Bắc Hải

Đêm đầu sau khi Đại Lục đi, đây là lần đầu ta ngủ một mình sau nửa tháng thành thân với Đại Lục, trong lòng bỗng có chút không quen. Tối đó nằm lăng qua lăng lại mãi mà chẳng thể ngủ được nên ta định đi lòng vòng dạo một chút. Nhưng không ngờ, khi ta vừa bước ra ngoài thì thấy Sơn Tiểu Văn đang ngồi trước trại của ta. Nhìn thấy hắn ta có chút hoang mang, hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Sao ngươi không về trại ngủ?”

Hắn vẫn ngồi im đó một cách rất bình thản, trả lời: “Ta nhớ nàng, muốn đến đây ngồi để cảm nhận được gần nàng chút thôi.Còn nàng, sao không ngủ mà đi ra đây?”

“Ta…ta thấy khó ngủ nên định đi dạo.”

“Vậy sao? Thiếu hắn nên khó ngủ có phải không? Nếu nàng không chê, ta có thể thay hắn giúp nàng ngủ ngon giấc.”

Vừa nghe câu này, ta liền tức giận đá tuyết dưới chân vào mặt hắn:

“Vô sỉ! Ngươi cút khỏi đây cho ta.”

Hắn nhếch môi cười, đưa tay phủi tuyết trên mặt mình rồi đứng dậy, cái thái độ và vẻ mặt đó rất ma mị, hơi đáng sợ một chút. Thấy hắn đứng dậy, ta tưởng hắn biết nhục mà rời khi, nhưng không ngờ hắn lại đi vào trại của ta. Ta vội vã chạy theo kéo hắn lại nhưng hắn chỉ cần xoay tay một cái đã thoát khỏi tay ta rồi. Hắn đi thẳng hướng tới giường của ta rồi tháo búi tóc xõa xuống rồi nắm lên gối ngủ của ta, mỉm cười nói:

“Giường này có mùi có nàng đó, chiếc gối này nàng vừa nằm có phải không?”

Đến nước này ta không thể nhịn nổi hắn nữa, ta bước tới rút thanh kiếm đặt trên kệ ra chỉ vào cô hắn, nghiêm giọng nói:

“Mau cút khỏi đây cho ta! Ngươi còn muốn giởn trò bệnh hoạn trong phòng của phu thê ta hay sao?”

Lưỡi kiếm đã kề cổ nhưng hắn không hề thấy sợ, môi hắn nhếch lên đầy đắc ý rồi đưa ngón tay từ từ vuốt lên thân kiếm của ta. Vuốt một lúc thì tới cán tay cầm, hắn chạm vào da tay của ta một cái rất nhẹ rồi thu tay lại, điệu bộ cười rất đáng ghét rồi kéo chăn của ta đắp lên người. Ta tức muốn phát điên, quát hắn:

“Tại sao ngươi mặt dày quá vậy hả? Ngươi không được dạy lễ nghĩa, không được phép xen vào gia đình của người khác sao?”

Hắn không đáp lại, vẫn với cái điệu bộ khó ưa đó mà lùi người ra sau nằm vào gối của Đại Lục. Lúc này ta mới điên lên thật đây, ta bước tới nắm tóc hắn kéo mạnh, nghiến răng nói:

“Ngươi đứng dậy cho ta, ta không có phép ngươi nằm ở chỗ của Đại Lục. Mặc kệ ta có kéo mạnh tay cách mấy cũng không lay chuyển được hắn, hắn còn dùng thái độ cợt nhã trêu ghẹo ta:

“Nếu nàng không muốn ta nằm ở chỗ của Đại Lục thì nàng có thể vào đây nằm, còn ta nằm ở chỗ của nàng.”



Cảm thấy con người này đã hết thuốc chữa, ta không muốn nhiều lời với hắn nữa nên bỏ tay ra đi lại bàn rót chút trả ra ly rồi đem tới hất vào người hắn. Bị ta xua đuổi nói mức đó mà môi hắn vẫn cười, hắn còn lấy tay chấm nước trà trên áo đưa lên miệng mút ngay trước mặt ta. Hành động đó chẳng khác gì một hành động khiêu dâm, ta tức giận đến nóng cả người nhưng vẫn không thể làm gì được hắn, đành ấm ức đi ra khỏi trại ngồi bên ngoài chờ khi hắn ra.

Tính ta mặc dù thiếu kiên trì nhưng cũng nhẫn nhịn đợi được hơn một canh giờ. Ấy vậy mà Sơn Tiểu Văn vẫn không chịu bước ra. Ta tò mò đi vào trong xem hắn thế nào thì mới biết hắn đã ngủ khò từ bao giờ. Nhưng vào lúc này đột ngột có một binh sĩ gấp rút chạy vào, nói với giọng rất hốt hoảng:

"Chủ nhân chủ nhân! Tin từ Đại Lục tướng quân, cầu viện binh."

Vừa nghe, ta giật mình hỏi lại ngay: "Cái gì? Sao lại cầu viện binh?"

Binh sĩ đáp: "Đại Lục tướng quân bị lừa nên rơi vào vòng vây của địch, đã chiến đấu hơn nửa ngày rồi, bây giờ 5 vạn đại binh chỉ còn 2 vạn, Đại Lục tướng quân bị thương rất nặng e là..."

Nghe tin dữ tim ta bỗng đập rất mạnh, cảm giác có chuyện chẳng lành, ta hối hả biến Vạn Sát kiếm ra, chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa nói với tên lính chạy theo sau:

"Thông báo đến Ma Quân và Liêu Kỹ, 7 vạn binh theo ta phá vòng vây. Nhanh lên!"

Nói rồi, ta lo lắng triệu hồi bạch hổ đến để đi trước. Đại Lục, ngươi ổn chứ?

….

Một lúc lâu sau, ta tới được Bắc hải, vừa tới nơi đã nhìn thấy vòng vây địch vây quanh, ta không màn sống chết xông thẳng vào. Binh của chúng rất đông, ta chưa từng tính ra nó lại đông như thế. Ta điên cuồng đánh trả, chưa bao giờ ta lại lo đến như vậy. Ta liên tục gọi:

"Đại Lục! Ngươi đâu rồi? Đại Lục!Đại Lục! "

Đánh nãy giờ vẫn không thấy ai bên phe ta, chẳng lẽ chết hết rồi sao? Ta bay lên cao, biến Ma Phong ra và thổi vào đó, đám quân địch trở nên điên loạn tự đánh lẫn nhau. Ngay lúc đó ta thấy được đoàn người của mình, ta vội bay xuống cạnh chúng:

"Đại Lục đâu? Đại Lục sao rồi?"

Một kẻ chỉ tay ra phía sau:

"Đại Lục tướng quân đang đấu với Mạc Khiển ở bên kia ngọn núi."

Mạc Khiên ư? Hắn không phải con trai của Mạc Phong hay sao? Không phải trận này chỉ có Đông Hải và Bắc Hải hợp lực đánh sao? Tại sao còn có cả người của Thiên tộc vào? Đoán ra mình đã sập bẫy, ta hốt hoảng chạy về hướng người đó chỉ. Và rồi khi đến nơi, ta nhìn thấy những dũng sĩ cuối cùng của quân ta còn sót lại chỉ chừng 10 người. Đại Lục bị thương rất nhiều nhưng hắn vẫn đánh và vừa lúc đó, hắn bị tên tướng địch chém một nhát vào vai. Ta nhìn thấy Đại Lục ngã xuống, mắt hắn hướng về ta. Ta như một kẻ không còn tâm trí, cứ đâm đầu chạy thẳng chỗ của Đại Lục, đánh tên tướng địch văng ra xa rồi sau đó đỡ Đại Lục dựa vào trong lòng mình. Ta tức giận tột cùng, mắt ta nhìn quân địch đầy căm phẫn, bọn chúng tràn đến như vũ bão buột lòng ta phải tự lấy kiếm cắt vào tay mình rồi tướii máu lên Ma Phong, đám ma linh tản ra tứ phía, nơi ta ngồi được bảo vệ bởi một kết giới.

Lúc này Đại Lục nắm lấy tay ta, máu trong miệng hắn cứ trào ra khiến hắn không thể mở miệng nói được.Ta để hắn nằm trong lòng, truyền công lực trị thương cho hắn, vừa hận vừa đau xót khôn cùng:

"Tại sao không báo cho ta sớm hơn? Đại Lục, ngươi nhất định không được có chuyện gì đó. "

Hắn thở chậm lại, ánh mắt đau đớn đó khứa vào tim ta từng nhát một, hắn thoi thóp nói:

"Ta...ta bị Mạc...Khiển lừa. Ta....là ta đi sai bước rồi."



"Ta hiểu mà. Bây giờ ngươi phải ráng lên. Ta không muốn thành góa phụ đâu."

Đúng lúc này kết giới vì bị tên bắn liên tục mà tan biến, một mũi tên bay đâm vào vai ta nhưng nó chẳng đau bằng nỗi đau chứng kiến tri kỷ của mình trút hơi tàn. Những tử sĩ cuối cùng đem khiêng đến chắn bên ngoài cho ta.

Đại Lục nằm trong đó, ta trị thương nhưng không có tác dụng, máu chảy rất nhiều, có một mũi tên đâm vào vị trí tim của hắn, hắn nằm thoi thóp và càng lúc yếu đi, nhìn thấy cảnh đó ta chỉ biết mình phải ôm lấy hắn, khóc nức nở:

"Đại Lục, ngươi không được chết đâu. Ta cầu xin ngươi! Ngươi đừng chết mà."

Giọng hắn nhỏ như một tiếng đàn đứt dây, như đèn treo trước gió:

"Ta...ta...không ngờ mình lại có ngày...hôm nay. Ta còn...còn chưa gặp Trác Liên...Mạt Xuyên...còn chưa cùng nàng chia đôi thiên hạ..."

Và lúc đó những người bảo vệ xung quanh từng người ngã xuống, cơn mưa tên bay về phía ta, ta ôm chặt lấy Đại Lục:

"Đừng nói nữa. Ngươi phải sống cho ta. Chúng ta phải uống rượu cùng nhau. Ngươi chết trước ta thì kiếp sau phải làm nô tài cho ta. Ngươi phải sống!"

Hắn nằm chặt vai ta, máu liên tục chảy, mắt hắn nhắm lại dần:

"Ta không xong rồi. Kiếp sau...ta làm nô tài cho nàng. Tha thứ cho ta…không thể cùng nàng sống tiếp quãng đời còn lại…"

"Ta tha thứ hết. Ngươi phải cố lên. Bây giờ ta đưa ngươi về doanh trại."

"Không kịp nữa rồi. Hàn Hàn...nàng có thể gọi ta...gọi ta là phu quân lần cuối không? Cả đời của ta chỉ có mỗi mơ ước thế thôi..."

Ta hôn lên trán hắn rồi không do dự gì cả, ta nói:

"Phu quân, chúng ta về nhà thôi. Chúng ta quay về thăm con, Trác Liên và Mạt Xuyên đang đợi chúng ta, chúng là con ruột của chúng ta. Ngươi đi rồi thì ta biết sống sao đây?"

Hắn mỉm cười đầy mãn nguyện rồi đưa tau chạm lên mặt ta:

"Thê tử...ta sẽ không chết nữa... Chúng ta sẽ về nhà, về nhà thôi...chúng ta không đánh nữa... Ta dẫn nàng đi ngao du thiên hạ có được không? "

"Được, ta không đánh nữa. Ta đi cùng ngươi. Một nhà 4 người chúng ta không màn thế sự nữa, chúng ta sẽ bên nhau trọn đời."

Lúc này binh của ta đã tràn đến chi viện, coi như được cứu rồi. Ta dồn hết sức lực đứng dậy cõng hắn lên vai nhưng vừa lúc đó bàn tay hắn đột nhiên buông lỏng ra, một tiếng thở mạnh ra ngoài, ta bần thần quay lại phía sau, hắn ngã xuống đất, tim ta trong thời khắc đó đã chết rồi. Nước mắt ta cứ trào ra, ta quỳ gối mạnh xuống, chạm tay lên mặt Đại Lục rồi như có một nổi đau không thể dồn nén được nữa, ta hét lên:

"ĐẠI LỤC!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook