Dục Lạc

Chương 141:

Hải Lang

26/09/2021

Hắn hỏi ngược lại ta: "Sơn Linh thạch gì? Không phải nàng giữ hay sao?"

"Đừng có giả bộ. Trả đây!"

Hắn bật cười rồi đưa tay lên, lòng bàn tay của hắn liền xuất hiện một ngọn lửa, hắn thấp đèn sáng lên rồi đứng dậy, môi cười một cách rất gian xảo:

"Sơn Linh thạch vốn là của ta, nàng giữ nó làm gì?"

Ta đánh đá đáp lại: "Ta muốn nó, mau đưa ra đây. Ngươi đừng quên ta là người gắn vòng triệu hồi vào cổ ngươi, ngươi là của ta, ta có quyền ra lệnh cho ngươi. Mau đưa đồ ra!"

"Nàng vẫn đanh đá vậy sao? Ta yêu nàng nên đồ của ta chính là đồ của nàng, để sau này ta đưa cho."

"Nếu nó đã là đồ của ta thì ngươi không còn quyền quyết định nữa. Trả đây nhanh lên!"

"Binh phù nàng giữ rồi thì ta phải giữ Sơn Linh thạch chứ."

Ta tức giận nắm chặt nắm đấm lại: "Ngươi! Ngươi dám trả treo sao? Bây giờ ta không muốn cãi nhau với ngươi, một là ngươi đưa Sơn Linh thạch ra, hai là ta đánh chết ngươi."

Dù ta có hù dọa thế nào hắn cũng tỏ ra rất bình tĩnh, hầu như không có chút phản ứng gì. Hắn hỏi ngược lại ta tiếp: "Nàng cần Sơn Linh thạch làm gì? Ta không muốn nàng dùng nó lần nào nữa đâu. Bị thương một lần còn chưa đủ hay sao?”

Ta đáp: “Ta trả thù cho Đại Lục.”

"Trả thù à? Hắn chết, nàng có thể đi tìm nam nhân khác được mà. Ta luôn sẵn sàng đây. Nàng trả thù cho hắn làm gì cho nguy hiểm?"

“Câm cái miệng chó của ngươi lại đi. Ta biết Đại Lục chết ngươi là người vui vẻ nhất. Nhưng mà ngươi đừng có mơ ta sẽ cho ngươi cơ hội, cả đời nay ta cũng sẽ không cho ngươi bất kỳ thứ gì đâu.”

Hắn nhếch môi một cách khinh bỉ: “Vậy ư? Để ta xem.”

“Rồi có đưa hay không? Ta giết ngươi thật đấy!”



Hắn cười cười rồi lùi lại một bước, đưa tay chỉ vào ngựa, nói:

“Đưa thì đưa, nhưng muốn lấy thì vào đây mà lấy.”

Ta tức giận nghiên chặt răng, nhưng bất đắc dĩ phải làm thôi, ta phải dùng Sơn Linh thạch để gia tăng công lực cho mình, có thế mới trả thù cho Đại Lục được. Nghĩ rồi, ta hạ quyết tâm bước đến gần Tiểu Văn, luồn tay vào túi bên trong ngực váo của hắn. Tay ta vừa luồn vào, thứ ta chạm được đầu tiên là ti ngực của hắn, rõ ràng áo này không hề có túi, và hơn hết hắn không mặc áo lót ở bên trong. Lúc ta vừa giật mình nhận ra, còn chưa kịp thu tay lại thì hắn đã tóm lấy tay ta trước không cho ta lấy ra. Tức giận, ta dùng tay còn lại đánh vào vai hắn, ta quát:

“Buông ra! Đồ hạ lưu! Cả quả phụ đang để tang chồng ngươi cũng không tha sao?”

Hắn nở một nụ cười ma mị, điều khiển bàn tay của ta đang bị hắn kiểm sót từ từ đưa lên miệng mình, lè lưỡi liếm ngón tay của ta. Cái cảm giác kinh tởm này lan khắp các dây thần kinh của ta, ta dùng hết sức giật tay lại, tay khác còn dùng hết sức tung đòn vào mặt hắn, nhưng lại bị hắn tránh được và còn tóm được cả tay còn lại. Lúc này hai tay của ta đều bị kiểm soát, hắn bất ngờ quật mạnh ta lên bàn, tách trà lúc đó nằm ngay bên dưới cấn vào lưng ta đau vô cùng. Ta vừa nằm xuống bàn, hắn ngay lập tức bước đến chân của ta kéo ra, hắn đứng vào giữa hai chân ta. Như một phản xạ, ta vùng vẫy đạp chân bởi tay không thoát được, nhưng ta càng đạp thì hắn càng đi tới rất gần điểm giữa hai chân ta. Trong lúc ta đang hoảng loạn như vậy thì hắn lại cười, một nụ cười lộ rõ sự máu lạnh, gian ác. Hắn khom người thổi hơi vào tai rồi cười thành tiếng rất nhỏ giống như đang cợt nhã và còn nói bằng một giọng rất nổi da gà:

"Hắn vừa chết 3 ngày mà người của nàng bây giờ đã hết mùi của hắn rồi. Ta có nên giúp nàng có mùi hương mới không đây?"

Ta căm phẫn nhìn vào gương mặt vô sỉ của hắn, cứng rắn đáp trả:

“Ngươi đừng tưởng ta không thoát được là do ta yếu hơn ngươi. Ngươi có giỏi thì đừng dùng lựa với ta, ra đấu pháp lực đi.”

Hắn nhếch môi cười: “Hức! Cho dù có đấu thế nào thì nàng cũng sẽ thua thôi. Nàng đó, ra đường có thể là mãnh hổ, nhưng về với ta thì cũng chỉ là con mèo yếu đuối. Muốn đấu với ta, ta sẽ nhường nàng hết.”

“Ta không cần ngươi nhường! Nếu muốn đấu, ta với ngươi đấu đến khi nào có ngươi chết mới thôi!”

“Chụt chụt chụt chụt…Nàng nói nghe tàn nhẫn quá, ta không muốn làm nàng chết đâu. Nếu mà nàng không muốn ta nhường xem ra là chuyện khó, ta yêu nàng đến mức này, nàng bị thương lòng ta sẽ đau lắm. Nhưng trừ phi…trừ phi chúng ta đấu ở trên giường, ta nhất định sẽ không nhường nàng.”

Ta tức tối: “Ngươi dám sỉ nhục ta! Ta không tin không đánh chết được ngươi!”

Nói rồi, ta tiếp tục vùng vẫy, dùng hết sức mới co được một chân lên đạp vào bụng hắn, hắn bị đạp lùi ra xa. Ngay lập tức, ta ngồi bật dậy, biến ra Vạn Sát kiếm nhào tới nhắm vào ngực hắn mà đâm. Nào ngờ đâu hắn đoán trước được đường kiếm, một tay đơn giản hất mũi kiếm của ta ra. Giết hụt, ta phẫn nộ tiếp tục đâm hắn tiếp. Ta làm rất nhanh, lần này nhất định sẽ giết được hắn. Mũi kiểm của ta đang đến gần, chỉ còn một chút nữa là xuyên vào ngực hắn thì đột ngột đầu ta đâu đến mức như chẻ làm đôi. Ta khổng kiềm chế thêm một giây phút nào nữa, ngay lập tức ta bỏ kiếm ôm đầu gào thét thống khổ. Thấy ta bị như vậy, Sơn Tiểu Văn liền cười lớn:

“Ha ha ha ha! Đau lắm có phải không? Ta cho nàng đau thêm một chút nữa, có đau gấp trăm ngàn lần nàng cũng sẽ không đau bằng một phần nỗi đau trong lòng của ta.”



Ta cố sức hỏi hắn: “Ngươi đã làm ta vậy hả?”

Hắn bẻ khớp ngón tay kêu lên vài tiếng rồi bước tới nắm cổ áo của ta kéo ta đứng dậy, điểu bộ của hắn bây giờ nhìn vô cùng đáng sợ, hắn nói:

“Nàng quên ta là Qủy Thiên Vương sao? Mảnh sừng của ta vẫn còn trong đầu của nàng, đáng lẽ ta có thể làm cho nàng sống không bằng chết, nhưng ta vì lo lắng cho nàng mà đã không làm thế, bỏ qua hết lần này tới lần khác. Ta một lòng một dạ nghĩ rằng chỉ cần hi sinh, đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ xiêu lòng, nhưng ta có nằm mơ cũng không thể ngờ nàng là nữ nhân không có trái tim. Nàng dùng đôi mắt của ta để đêm đêm nhìn cơ thể bẩn thỉu nam nhân đó, hai người ân ái nồng thắm lắm có phải không? Ta nhịn nhục mà trở về đây chỉ có một ý định duy nhất là trả thù con người tàn độc của nàng! Hắn chết rồi, nàng thành quả phụ, chính là giây phút này đây, ta chờ ngày này đây!”

Hắn vừa nói hết câu, đầu ta lại đau hơn gấp trăm vạn lần. Ta sắp ngất rồi, đau còn hơn cả lót thịt, chặt xương. Tiểu Văn tỏ rõ sự đắc ý, hắn cười rất đáng sợ, thẳng tay nắm cổ của ta kéo lên rồi khóa chặt lấy môi ta. Ta vùng vẫy, tay đánh mạnh vào vai hắn, cổ của ta sắp gãy mất thôi. Hắn không những hôn một cách thô bạo mà còn dùng lưỡi đảo trong miệng của ta, ta nghĩ mình sắp nôn rồi. Càng lúc càng mạnh, càng lúc càng thô bạo đến nổi môi ta chỉ một lúc sau đã chảy máu, ta không chịu nổi nữa nên dùng hạ sách là cắn vào lưỡi của hắn. Tới lúc này, hắn mới thấy đau và đẩy ta ra. Nụ hôn vừa dứt, ta thở hổn hển liếc mắt nhìn hắn rồi nhanh chân tháo chạy. Nhưng chẳng chạy được bao nhiêu bước, ta lại vì cơn đau đầu mà vấp vả, đập trán xuống đất rồi bất tỉnh.Lúc ta hoàn toàn mất ý thức, ta đã thấy Đại Lục, Đại Lục nắm tay dẫn ta cùng đi vào một vườn hoa, vườn hoa vô cùng đẹp, đủ trăm hoa đua nở, ta và Đại Lục vui vẻ nhắm hoa, cùng nhau ôn lại quá khứ huy hoàng. Đại Lục mỉm cười nhìn ta rất lâu làm ta bỗng nhớ tới ngày ta và hắn thành thân, ngày đó chỉ mới đây thôi mà? Thiết nghĩ, giờ ta có được Thiên giới thì sao? Đánh bại Thiên tộc thì sao? Không còn tri kỷ bầu bạn, ngàn chén rượu ngon cũng chỉ là nước lã, giáp sắt, khiêng đồng khác gì gông cùm. Xông pha sa trường bao nhiêu vạn năm nay, ta chưa bao giờ cảm thấy lạc lõng như bây giờ, cái cảm giác nhớ nhung, hối tiếc này có mấy ai hiểu được...

Không lâu sau khi ta ngất đi, ta giật tỉnh lại, đầu ta khi ấy bị một thứ rất nặng đè lên. Ta hoàn toàn không biết thứ đó là gì, chỉ khi ta đưa tay lên cầm thử thì mới biết đó là một túi chườm đá. Ngay sau đó, từ ngoài cửa Tiểu Văn chống gậy đi vào phòng. Hắn dường như không biết ta đã tỉnh, trên tay hắn có một chén tổ yến nóng còn nghi ngút khói. Bước vào phòng, hắn gác gậy vào ghế rồi cầm chén tổ yến thổi, thổi đến khi không còn thấy khói nóng bóc lên nữa thì bỏ xuống bàn rồi mò đường đi lại giường ta đang nằm. Trông hắn có vẻ rất khó khăn với đôi mắt mù đó, hắn phải lần mò vách giường rồi mới tìm chỗ ngồi xuống được. Hắn định đưa tay chạm vào đầu ta, ta đẩy tay hắn ra, ném túi đá lạnh vào người hắn. Lúc ấy môi hắn liền mỉm cười, cầm lấy túi đá đặt sang một bên rồi nói:

“Nàng tỉnh rồi sao? Có còn thấy đau đầu không?”

Ta nhìn hắn một cách căm ghét, khó chịu nói lại:

“Là người hại ta đau đầu mà giờ còn tỏ ra quan tâm chăm sóc sao? Nói đi, lúc ta bất tỉnh ngươi có làm gì ta không?”

“Ta thì làm được gì nàng chứ! Ta rất quân tử, không thừa nước đục thả câu đâu.”

“Phải không? Ta mà biết ngươi động vào người ta thì đừng có trách!”

“Không có mà. Nàng quên ta từng nói khi chúng ta bên nhau cả hai đều phải tỉnh táo hay sao? À, quên mất! Ta có nấu tổ yến cho nàng, để ta đem tới.”

Nói rồi, hắn đứng dậy định đi lấy. Lúc này ta cũng không còn hứng thú ở gần hắn nữa nên tranh thủ lén đi ra ngoài. Nhưng lúc ta đi tới cửa thì bỗng nhiên Tiểu Văn lên tiếng:

“Mấy đứa con của nàng ở hạ giới dạo này sống tốt quá nhỉ?”

Vừa nghe câu đó ta liền dừng bước, dự cảm có chút không đơn giản, ta nghiêm giọng quay lại hỏi hắn:

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook