Dục Lạc

Chương 149: Đã không thiết sống thì sống chỉ chờ chết.

Hải Lang

29/09/2021

Cô lại viết "Ta không muốn cả đời cô độc."

"Nàng vẫn còn ta mà. Ta chính là phu quân của nàng, nàng làm sao mà cô độc được? "

Cô lại viết tiếp" Ngươi bảo ta sống tàn phế cả đời hay sao?"

Hắn đáp: "Nàng không cần làm gì cả, một mình ta làm là được rồi."

Cô viết tiếp "Nhưng ta không muốn..."

Không để ta viết xong ý nữa, Tiểu Văn lập tức giận dữ nắm chặt lấy tay cô, quát:

"Ta đã bảo nàng phải sống thì phải sống. Nàng không có quyền nói chết! Chết rồi nàng cũng không thanh thản hơn đâu. Nàng còn nợ ta, nợ biết bao nhiêu sinh mạng, nàng nói chết là xong hay sao?"

Cô vẫn nằm im ở đó, sau đó quay mặt nơi khác rồi lại khóc. Lúc này Tiểu Văn buông tay cô ra rồi bỏ đi nhưng chỉ một lúc sau hắn lại đi vào không kiềm được tức giận, hắn lớn tiếng hét ầm lên:

"Ta còn chưa nói tới chuyện nàng tự sát vì Chiến Thần. Trước lúc chết nàng còn nắm chặt tay Chiến Thần như vậy, nàng yêu ông ta lắm sao? Ta cũng yêu nàng nhưng tại sao khi đòi sống chết với họ, nàng không nghĩ tới ta sẽ có cảm giác thế nào. Nàng có nghĩ tới cảm giác của ta hay không?"

Cô không nói gì. Nhưng hắn lại nói tiếp:

“Nàng nói là vì hối hận những chuyện đã gây ra cho những người vô tội đi. Sao lúc ta khuyên, nàng không chịu nghe lọt tai, tới lúc Chiến Thần khuyên nàng lại hối hận?"



Một lần nữa cô không có phản ứng. Tiểu Văn đau lòng bật khóc nức nở, hắn bước lên giường rồi ôm lấy cô. Cô biết mình không thể phủi bỏ tất cả sai trái mà đi như vậy được. Cô nợ rất nhiều người, làm sao để trả hết cho họ? Dùng cái mạng này trả thì chỉ có phanh thây thành vạn mảnh mới trả hết. Trong lúc cô đang suy nghĩ thì bất ngờ lúc đó Tiểu Văn hôn lên má cô, cất một giọng rất trầm:

"Đã 10 năm rồi, bao nhiêu sự chờ đợi của ta, thanh xuân của ta đều dành cho nàng. Nàng nghe ta lần này đi, đừng phản kháng nữa.”

Cô đương nhiên là không nghe hắn, hắn đến gần lại càng làm Hàn Hàn càng phẫn nộ, cô không kiềm chế được nữa mà cắn tay của hắn, cái cắn của cô không hề có chút nương tình nào, vừa hắn vào máu của hắn đã chảy ra. Cơn đau khiến Tiểu Văn bật dậy, hắn vội buông cô ra rồi ôm vết máu đó bỏ đi. Tuy không nói nhưng lòng hắn đã như có một đống lửa cháy lớn rồi.

Thoát được một lần, Hàn Hàn tự biết mình không nên ở lại nơi này lâu nữa. Cô bắt đầu nghĩ tới việc bỏ trốn. Đêm đó cô nằm một mình trên giường mà cứ suy nghĩ không ngủ được. Cô biết Tiểu Văn sẽ chẳng bao giờ thấy cô dừng cuốn hút cho tới khi ta thành bộ xương khô bởi vì cô là thứ khiến hắn khao khát quá lâu mà không có được. Cô tự hỏi rằng ông trời không cho mình chết là vì lý do gì đây? Dám chắc điều ước sống yên bình của Tiểu Văn sẽ không bao giờ xảy ra, bởi vì chỉ khi cô chết thì đám ma linh và Quỷ binh mới không tiếp tục tìm cô, nếu cô còn sống thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ tìm tới mà thôi.

Sau hôm đó hình như Tiểu Văn không còn cáu gắt về chuyện quá khứ với cô nữa. Hắn không nói gì cả, chỉ tập trung vào những công việc chăm sóc cho cô, cũng không đòi hỏi cô cả. Thế nhưng, cô vẫn muốn trốn đi nhưng do hai chân một thời gian một đi lại quá lâu nên đi không được linh hoạt, phải tập luyện nhiều. Nhận thức bản thân mình không thể năm yên một chỗ mãi, Hàn Hàn bắt đầu tập đi, việc này cô đành cho Tiểu Văn ở cạnh giúp đỡ.



Trong vòng một tháng, họ ở cạnh nhau trong căn nhà đơn sơ. Tiểu Văn một mình quản trong lo ngoài, ở hạ giới mọi thứ đều phải đổi bằng tiền vì thế hắn phải đi làm việc bên ngoài để kiếm thu nhập. Đi cách nhà chừng hai dặm là một trấn lớn, ở đó hắn làm phụ bếp ở quán rượu. Những lúc Tiểu Văn đi làm, Hàn Hàn âm thầm luyện công để phục hồi cơ thể. Lúc trước khi Hàn Hàn chưa tỉnh lại Tiểu Văn chỉ lo tiền cho mình ăn và tiền thuốc mà thôi, bây giờ lại thêm một miệng ăn nên hắn phải đi làm thêm việc mới có thể đủ. Bởi thế, sau giờ làm phụ bếp vào buổi sáng hắn đi ra bên cảng khuân vác hàng, công việc này rất vất vả nhưng tiền lương có được ngay sau khi làm nên hắn cũng cố sức mà làm. Tiểu Văn có sức dẻo day hơn người thường nên vác được rất nhiều hàng, từ trưa làm đến sập tối hắn có thể vác được hơn 500 bao hàng nên lãnh lương rất ổn.

Nhưng dù có khỏe cách mấy thì cũng phải có lúc suy yếu, bề ngoài do không được quan tâm nên chỉ toàn râu và mặt rất hốc hác. Cả ngày không ăn không uống khiến hắn đổ bệnh. Sau một tháng làm việc, sức khỏe của Tiểu Văn dần không ổn định, một phần cũng là do căn bệnh của Sơn gia vẫn còn trên cơ thể kiếp này của hắn.

Một hôm nọ, ho quá mệt mỏi nên hắn chọn nhận lương để về sớm, hôm đó chỉ vác được một trăm thùng hàng nên tiền nhận ít hơn ngày thường. Vì thế, ngoài mua thuốc cho Hàn Hàn ra, hắn chỉ có thể mua một ít gạo và một con cá đem về.

Buổi trưa, Tiểu Văn về đến nhà thì thấy Hàn Hàn đang ngủ, thấy vậy hắn bèn đi lại hôn lên trán cô. Nụ hôn này làm cho hắn quên hết cả mệt mỏi, mỉm cười trong vô thức. Nhưng việc hắn hôn làm cho Hàn Hàn giật mình tỉnh giấc, đoán là Gia Nguyên về, cô liền ngồi dậy. Thấy cô thức, hắn liền ngồi xuống giường nắm lấy tay cô, nói:

“Hôm nay hết việc sớm nên ta về sớm với nàng. Tối nay không có thịt, chỉ có cá thôi. Nàng cố ăn bữa nay, ngày mai nhất định có thịt để ăn.”

Cô nghe ra giọng của Tiểu có chút mệt mỏi, cô lo lắng thử chạm vào mặt hắn thì mới phát hiện ra cắm hắn toàn râu mà thôi. Tuy rằng không muốn ở cạnh Tiểu Văn bởi vì kiếp trước và cả kiếp này hắn đã lập mưu gián tiếp hại chết Đại Lục nhưng nói gì thì hắn cũng đã hết lòng lo lắng cho mình nên cô cũng không thể làm ngơ được. Dường như sự rung động của cô Tiểu Văn có thể cảm nhận được, hắn mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc cô:



“Không sao đâu, ta rất khỏe, không dễ gục ngã thế đâu. Chỉ là do mấy ngày nay bận quá nên ta quên cạo râu, để tối ta cạo.”

Nghe hắn nói thế cô cũng chỉ có thể thở dài rồi thu tay lại nằm xuống giường tiếp. Thấy cô nằm ngủ, cậu cũng tranh thủ đi xuống bếp nấu cơm chiều. Nhưng hắn không hề biết rằng, ngoài cảm nhận được cô có chút lo lắng cho mình thì hắn đã bỏ qua suy nghĩ tự lập của một nữ nhân cứng rắn như cô. Tưởng rằng nhìn thấy mình bận rộn lo toan thì cô sẽ mềm lòng sao? Không. Càng biết hắn lo nhiều thì cô càng muốn đi để không phải dựa dẫm.

Ngay sau khi Tiểu Văn rời đi, cô lập tức tranh thủ trong lúc Tiểu Văn đang nấu cơm mà lén đi ra ngoài một mình. Một tháng nay luyện tập nhiều nên chân cô đã đi lại bình thường được rồi. Khi vừa bước ra tới cửa, cô ngẩng mặt lên trời rồi hít một hơi dài mà than thở với chính mình. Nhớ khi xưa mỗi lần cô giết một ai đó, bọn họ đều quyền rủa cô chết không toàn thây, nghĩ lại, rất có thể cô sẽ chết như vậy nên ông trời không cho chết bây giờ, phải chờ ai đó phanh thây mới chết. Mà cũng chẳng cần chờ đợi, đoán mồ gỉ về người phây thây mình, cô biết nếu đã sống lại thế này thì sẽ không tránh khỏi sự truy lùng của đám ma linh trước đây, bọn chúng nhất định không để cô yên. Hít một ngụm khí trời làm cô cũng suy đoán, với mùi ma khí trong trời đất thế này thì nhanh nhất là 3 ngày chậm nhất là 1 tuần chúng sẽ đánh hơi ra vị trí của cô, tới lúc đó muốn chết toàn thây quả là không dễ chút nào, chuyện sống chết đúng là có số. Cô muốn nhanh chóng đi tìm đám ma linh rồi chết cùng chúng để chúng không đi hại người nữa nhưng giờ khả năng suy yếu, không đoán được chúng ở đâu nên đành bất lực đợi chúng tìm đến. Rồi bỗng dưng lúc này cô nhớ tới hai đưa con của mình với Đại Lục. Không biết Mạt Xuyên bây giờ lớn thế nào rồi nhỉ? Trác Liên có sống tốt hay không? Nghĩ tới đây, nước mắt cô không kìm được và thế là cô quyết định đi tìm chúng….

Cất vài bước đi, cô tìm được một cây gậy rồi cứ thế mà mò đường để đi.

Cô đi thẳng về phía rừng, vừa đi ra khỏi nhà được một lúc thì Tiểu Văn bưng cơm lên phòng cho cô. Không thấy cô trong phòng, hắn hoảng hốt chạy xung quanh tìm, không ngừng gọi lớn tên cô. Từ đằng xa, cô nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Văn liền vội đi nhanh hơn để hắn không tìm thấy. Dù là đi nhưng cô cũng chỉ đoán chừng phương hướng mà thôi. Cô cứ đi, cứ đi mà không hề biết rằng Tiểu Văn sau một hồi tìm kiếm ra gần đi đến chỗ của mình. Đi một lúc nữa, cô liền nghe thấy tiếng bước chân rất gần, nghĩ là Tiểu Văn gần tới, cô vội tìm một bụi cây trốn vào và cầu mong hắn không tìm ra.

Một lúc sau đó, Tiểu Văn thật sự xuất hiện gần bụi cây cô trốn, hắn rất giận dữ, hét lớn:

"Liên Hàn Hàn, nàng dám trốn ta hay sao? Nàng mau ra đây! Ra nhanh lên!"

Tim cô tự nhiên đập rất nhanh, cảm thấy rất sợ bị hắn bắt lại rồi nổi nóng mà chửi mình.

Sau một hồi thấp thỏm lo âu, Tiểu Văn cuối cùng cũng phát giác ra cô đang trốn trong bụi rậm, hắn đi tới nắm lấy cổ áo cô kéo lên. Đột nhiên có người nắm cổ áo mình từng phía sau, kéo lên khiến cô hoảng sợ la lên nhưng tiếng la của cô nghe như mèo tắt tiếng. Biết đúng là cô, Tiểu Văn lập tức bế cô lên, hắn nói:

"Nàng to gan lắm Hàn Hàn! Ta sẽ cho nàng biết trốn ta thì sẽ bị gì."

Nói rồi, hắn đưa cô đi, cô vùng vẫy đánh vào lưng hắn, cố gắng thoát khỏi tay hắn nhưng bất thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook