Dục Lạc

Chương 91: Đòi Hỏi Quá Rồi!

Hải Lang

16/09/2021

Vừa nghe hỏi, hắn liền bỏ qua chuyện kia mà trả lời ta:

"Ta đã nói với Liêu Kỹ. Ông ta sẽ nhanh chóng tập hợp toàn lực, phá phong ấn ở U Minh giới để toàn bộ người của Quỷ tộc lấy lại sức mạnh thật sự. Đối với chuyện đánh Thiên tộc ta không ủng hộ nàng nhưng cũng không phản đối. Ngoài ra Liêu Kỹ có một yêu cầu với nàng, ông ta nói nàng phải cho ta một vị thế để ở cạnh nàng. Ông ta muốn nàng chính thức xác nhận thân phận cho ta, chính thức công bố với thiên hạ biết ta và nàng có quan hệ gì, có như vậy thì Quỷ tộc mới chịu nghe lời nàng. Còn nữa, Liêu Kỹ nói nàng phải chiều ý ta, thì hắn sẽ cho quân đến giúp, còn nếu ta không vừa ý, hắn sẽ không đem quân cho nàng, thậm chí là có thể đánh chiếm thành của nàng. Nàng nghe có hiểu không?"

Nghe tới đây, ta bắt đầu cảm thấy ghét tên Liêu Kỹ lắm điều kia. Bực mình, ta kênh lại Tiểu Văn:

"Ngươi có đồng ý để Liêu Kỹ làm vậy với ta không?"

Hắn bật cười:

"Ta đâu có quyền quyết định."

Đại Lục nghe vậy cũng cất lời vào:

"Tiểu Văn, ngươi đồng ý với tên Liêu Kỹ gì đó là có mưu đồ phải không? Muốn lợi dụng chuyện này để tiếp cần gần hơn với Hàn Hàn à? Đừng có mơ."

Đại Lục vừa dứt lời liền lập tức bị Tiểu Văn nạt lại:

"Ngươi im đi, đừng có xen vào chuyện của ta!"

Hắn nạt lớn như vậy không những làm Đại Lục giật mình mà cả ta cũng thế. Còn chưa kịp để tim ổn định sao cái nạt của hắn thì hắn đã quay lại nhìn chầm vào mắt ta. Thái độ lập tức đổi 360 độ, lo lắng hỏi ta:

"Chỉ chưa tròn một ngày mà nàng lại có được mắt rồi, nàng thấy có ổn không? Có cần ta làm gì giúp nàng không?"

Cảnh Khang cũng lên tiếng hỏi: "Tiểu Văn nói phải đó. Cô có cần cho ta xem lại không?"

Ta liền mỉm cười, đáp: Không có gì đâu. Ta nghỉ ngơi là được. Chuyện mà ta muốn ba người các ngươi cùng nghe đã xong rồi, bây giờ ai về phòng nấy đi, riêng Tiểu Văn ở lại, ta còn có việc nói với hắn. "

Nghe ta nói vậy, Cảnh Khang và Đại Lục nghe theo rời khỏi thư phòng, nhưng trông điệu bộ của Đại Lục thì biết chắc là hắn khó chịu rồi, xem ra ta lại phải vỗ dành hắn.

* * *

Sau khi thư phòng chỉ còn mỗi ta và Tiểu Văn, ta liền lấy tờ giấy đồng ý của bà già ở Sơn gia đưa cho hắn xem và nói:

" Ta đã cầu xin được sự đồng ý của bà bà rồi, ngươi đã có thể giúp ta. "

Tiểu Văn cầm tờ giấy lên xem thật kĩ, hắn dường như không tin là ta có được lời đồng ý của bà ta thật. Sau một hồi rà soát từng nét chữ hắn bỗng quay lại hỏi ta:

" Làm sao nàng có được giấy đồng ý hay vậy? Ta cầu xin bà ấy còn không cho đấy. "

Ta cười một cách ngạo mạn:" Chuyện gì mà ta chẳng làm được! Do ngươi dỡ tệ mà thôi. "

Hắn cũng mỉm cười nhưng trong thái độ có chút xảo trá. Hắn bỏ mảnh giấy lên bàn rồi đột nhiên nghiêng người định hôn lên mặt ta, may mà ta phản xạ nhanh kịp lấy ta đẩy hắn ra. Dù thế nhưng lòng ta vẫn bực tức, ta quát hắn:

" Ngươi bị điên à? Làm trò quái gì vậy chứ? "

Hắn cười, đáp ngay:" Bây giờ ta đã quá có ích với nàng rồi, có phải nàng cũng nên thưởng gì cho ta không? "

" Thật nực cười! Ta cho ngươi ngồi trước mặt ta để nói chuyện là đã ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi rồi đó tên đầu bò. "



" Nàng nói ta là đầu bò sao? Ta sẽ đem chuyện này nói cho Liêu Kỹ, hắn sẽ không cho nàng dùng binh của hắn nữa. "

Bị hắn hăm dọa làm ta bực tức, nhưng dù sau thì trong tay hắn bây giờ là viện binh của ta, ta đành nhường hắn một bước, hạ giọng lại:

" Ngươi muốn thưởng gì đây? Nói đi ta sẽ cho. "

Vừa nghe vậy hắn liền cười hớn hở rồi thiếu tự trọng mà nắm lấy tay ta, hắn nói:

" Sau khi xong việc nàng đi với ta đi. Ta đưa nàng về hạ giới sinh sống. "

Nghe thế ta liền gạt tay hắn ra, cộc cằn mắng:" Điên khùng! Cái khác đi, cái này không được. "

Hắn bắt đầu bối rối, ấp a ấp úng suy nghĩ một hồi thì bỗng nói:

" Ta chỉ ôm một lúc có được không? "

Ta có chút đắng đo nhưng rồi vẫn gật đầu cho hắn. Vừa thấy ta đồng ý hắn liền kéo ta vào lòng ôm ngay lập tức. Ta chẳng có chút cảm xúc nào những vẫn để hắn ôm cho thỏa mãn trong vài phút, còn hắn thì thiết thú tận hưởng rất mãn nguyện. Ta còn chẳng hiểu ôm một cái có gì mà mãn nguyện đến vậy chứ! Sau khi đong đếm thấy đủ lâu, ta đẩy hắn ra rồi chỉnh y phục chỉnh tề lại:

" Ngươi ôm đủ rồi. "

Nói rồi, ta liền đứng dậy quay lưng rời đi, nhưng hắn vẫn còn như lưu luyến, hắn cầm vạt áo của ta lại nhưng sau đó thì buông lỏng ra để cho mảnh vải lướt qua tay mình.

* * *

Từ sau hôm đó, Đại Lục không thèm nói chuyện với ta nữa, ngay cả Trác Liên cũng bị hắn bảo tránh xa ta ra. Ta thật sự không muốn như vậy chút nào, ta không muốn mất hắn.. Đã mấy hôm rồi Tiểu Văn đều đến tìm ta, chủ ý của ta là hạn chế gặp hắn nhưng nào như ta tính. Sơn Tiểu Văn quyết gặp mặt ta, hắn càng làm như vậy ta lại cảm thấy áp lực đủ đường. Hắn thật sự rất tốt, sau hơn 1 năm không gặp thì cũng chẳng có thay đổi gì. Hắn vẫn dịu dàng ân cần mà chăm sóc ta từng ly từng tí. Chỉ có điều hắn lại quá điều khiển ta quá mức, đến nổi ta chỉ thở mạnh một tiếng hắn liền hỏi suốt ngày đó ta làm gì. Chỉ có những lúc ra trận ta mới thôi không bị hắn hỏi tới hỏi lui.

Ta ra trận cùng Đại Lục nhưng Đại Lục lại không thèm nói chuyện với ta, có nói thì cũng là truyền qua bên thứ ba. Ta thật sự rất chán nản với việc này. Việc cứ xảy ra lặp lại suốt 1 tháng. Một tháng ta không được nói chuyện với Đại Lục thì cũng là một tháng ta câm lặng. Vốn dĩ xưa nay ta chỉ đùa giỡn với mỗi mình khuê mật là hắn, bây giờ không có hắn, ta như người câm. Ta đối với Sơn Tiểu Văn cũng không phải dạng hiểu hết lòng nhau, ta cũng không có gì để nói được với hắn.. Bây giờ 1 tuần 7 ngày ta chỉ gặp được con trai của mình 2 lần. Mọi người ta yêu quý đều ra sức dồn ta vào đường cùng, ta thật vô cùng vô cùng phiền não.

Hôm nay vào buổi chiều, ta vừa từ chiến trường giết địch trở về, trên người còn mặc giáp, máu quân giặc còn dính trên kiếm, ta cưỡi ngựa vào thành thì gặp Trác Liên đứng chờ cùng Cảnh Khang. Ta dừng lại, quan sát thật kĩ xung quanh xem có Đại Lục ở gần không. Biết được hắn còn đang ở phía sau rất xa, ta mừng huýnh, lập tức nhảy khỏi ngựa chạy tới ôm lấy Trác Liên cười tít mắt:

" Con trai của ta. Cuối cùng ta cũng được ôm con rồi. "

Trác Liên cũng vui vẻ mà nhìn ta:

" Mẹ, con nhớ mẹ lắm. Hôm nay nhờ có Cảnh Khang thúc mà con mới gặp mẹ được. "

Ta nhìn sang Cảnh Khang mà cười:

" Cảm ơn ngươi nhiều lắm. "

Hắn trả lời lại ta:" Ta thấy cô cực khổ như vậy nhìn cũng không nỡ. Sáng sớm Tiểu Văn đi khỏi thành nên ta mới dám dẫn Trác Liên ra chờ cô. Bình thường hắn cứ theo dõi ta suốt. "

" Vậy sao? Hôm nay hắn ra ngoài làm gì vậy? "

" Ta cũng không biết. Chắc là đi tìm mẫu thân. Mấy lần rồi ta tìm bà ấy cũng không được. "

Nghe hắn nói, trong lòng ta hơi lo một chút. Nhưng ta không suy nghĩ nhiều, lúc này ta chỉ muốn ôm Trác Liên thật lâu mà thôi. Ta hôn lên má thằng bé rồi ôm chặt nó vào lòng, muốn rơi nước mắt:



" Mẹ nhớ con quá đi mất! Cha con cứ không cho mẹ gặp con. "

Trác Liên trả lời lại ta:" Cha nói con không phải do mẹ sinh ra, mẹ và cha chỉ là bằng hữu nên làm gì có con với nhau được. Con chỉ là được nhặt về. Mẹ, có phải thật vậy không? "

Ta vội trả lời:" Làm gì có. Mẹ sinh con ra mà, thử hỏi Cảnh Khang thúc đi. "

" Vậy.. mẹ nói thử xem con bao nhiêu tuổi rồi? "

Ta bắt đầu bối rối. Không biết Đại Lục nói với Trác Liên nó bao nhiêu tuổi. Trác Liên vốn dĩ lớn nhanh hơn bình thường, do giấu chuyện nó được tạo ra không phải như những đứa trẻ bình thường nên chắc chắn Đại Lục sẽ nói dối tuổi thật của nó. Lần này thật sự quá khó đoán rồi. Ta còn đang suy nghĩ chưa kịp trả lời thì đột nhiên Đại Lục từ đâu đi tới giật lấy Trác Liên rồi bỏ đi. Ta ngơ ngác nhìn hắn rồi chạy đuổi theo, gọi:

" Đại Lục, ta muốn nói chuyện với ngươi. Ngươi mau dừng lại đi! "

Ta đuổi gần tới thì hắn cũng dừng lại. Hắn tỏ ra khó chịu nhìn ta:

" Nói chuyện gì? Chúng ta còn chuyện gì để nói nữa? "

Ta vội trả lời:

" Chúng ta uống rượu được không? "

" Không được. "

" Đại Lục, đừng như vậy nữa. Chúng ta là ở thân thiết với nhau, tại sao lại chỉ vì một người ngoài mà bất hòa? Thôi đi mà, coi như ta năn nỉ ngươi. "

" Hắn chỉ là người ngoài vậy sao cô nói chuyện riêng với hắn mà đuổi ta ra ngoài? "

" Ta.. ta biết sai rồi mà! Cả tháng nay ta và hắn đâu có gì với nhau, ta chỉ cần hắn là vì chuyện Quỷ tộc thôi. "

" Có thật không? "

" Thật. "

" Vậy sau này có xảy ra chuyện gì cô giúp ta hay giúp hắn? "

" Đương nhiên là giúp ngươi rồi. "

" Nhớ lời của cô đó. "

Ta gật đầu:" Nhớ, nhớ mà. Đại Lục, hai chúng ta đi uống rượu đi. Hôm nay không có Sơn Tiểu Văn, chúng ta tha hồ tâm sự. "

Nói rồi, ta kéo hắn đi thật nhanh, áo giáp cũng cởi ra rồi ném đi.

Ta sợ Tiểu Văn thình lình quay về sẽ có chuyện nên nhanh trí chọn phòng của Đại Lục cho an toàn. Ta và hắn ngồi trước bàn, bốn vòi rượu lớn đặt dưới chân, hai vòi rượu nhỏ trên bàn, ta rót rượu uống trước một chén rồi rót cho hắn:

"Uống xong chén rượu này, chúng ta không ai giận ai nữa được không? "

Hắn cầm chén rượu lên uống, hắn chịu làm hòa rồi. Ta lại rót rượu ra, ta uống một chén, hắn uống một chén, cứ như thế hết cả bốn vòi rượu dưới chân mà còn đem thêm 5 vòi vào, ta với hắn uống từ đầu giờ chiều đến tận trời tối mịt. Lúc vào cơn say, hắn mới đi lại ngồi cạnh ta, ngồi dựa vào ta, hắn nói:

"Ta và hắn, cô yêu ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook