Chương 44: Đừng Trách Ta Vô Tình, Ta Đâu Rãnh Quan Tâm Người Khác.
Hải Lang
06/09/2021
Nghe những lời đó của Tiểu Văn làm ta càng lo lắng. Ta ném đóa hoa hồng hắn tặng ta xuống đất:
"Hôm nay ngươi nói chuyện lạ quá. Ngươi vẫn ổn chứ?"
Hắn cúi đầu và tiếng cười của hắn hòa với tiếng khóc:
"Đương nhiên là ổn. Ta chưa từng ổn như bây giờ. Hàn Hàn, nàng còn nhớ năm xưa lúc nàng gặp ta lần đầu sau 5 vạn năm ta ở trong quân ngũ không? Lúc đó ta lén xem tranh của nàng nên bị người ta phát hiện, đánh cho một trận, đánh đến đi không nổi. May mà có nàng giúp, ta nhớ lúc đó nàng suýt đã không nhận ra ta vì bộ dạng bẩn thỉu, râu ria của ta. Bây giờ ta cũng y hệt vậy, chỉ có điều đã tấm sạch sẽ rồi. Ha ha.. ta kể cho nàng nghe một bí mật, thật ra.. ta chỉ cần 1 ngày không cạo râu thì râu đã mọc lỏm chỏm rồi, bởi vậy lúc nào ta cũng phải cạo râu kĩ rồi mới dám hôn nàng, sợ nàng bị râu của ta làm đau. Từ hồi yêu nàng tới giờ chưa có ngày nào mà ta không soi gương châm chút tỉ mỉ cả, ta sợ mình soái khí không bằng Chiến Thần, sợ mình không tỏ ra bản lĩnh, không tỏ ra vững chắc để nàng có thể yên tâm dựa dẫm. Ta càng sợ mình không ôn nhu, không dịu dàng, ân cần, ngọt ngào bằng Đại Lục, sợ nàng cảm thấy ta cứng nhắc, sẽ không yêu ta. Ta sợ mọi thứ, làm mọi thứ, cuối cùng cũng là bàn tay trắng. Ta.."
Tiểu Văn định nói thêm nhưng ta cắt ngang lới hắn, nói lớn:
"Ngươi muốn cái gì thì nói thẳng đi! Đừng lòng vòng nữa!"
Tiểu Văn ngẩng mặt lên nhìn ta, hắn hít một hơi dài rồi nói:
"Được, ta không lòng vòng nữa. Ta nói luôn. Trước mặt nàng là hai ly rượu có bôi thuốc độc, nàng tùy ý chọn một chun, ta cũng chọn một chun. Độc này sẽ phát tán sau 1 canh giờ, trong một canh giờ đó, có thể giải độc bằng cách lấy con dao vàng trên mâm để cho nó thấm máu của đối phương, tự khắc máu đó sẽ biến thành thuốc giải. Đặc biệt, chỉ có thể dùng máu của đối phương trên dao làm thuốc giải, không được dùng máu của chính mình, nếu không độc sẽ càng độc, vô phương cứu chữa. Nàng chọn đi."
Ta nhìn hai chun rượu rồi lại nhìn Tiểu Văn:
"Ngươi bắt buộc phải làm như vậy mới được sao? Ngươi sẽ chẳng bao giờ giết ta. Trò chơi này nên kết thúc sớm đi."
"Không có được tình cảm của nàng, ta sống còn có ý nghĩa gì. Nàng vẫn có thể giết chết ta để giải độc mà."
"Ta không chọn. Ta không rãnh để lấy sinh mạng ra đùa giỡn."
Nghe lời ta nói, hắn mỉm cười, nhanh chóng rót rượu ra 2 chun rồi uống cạn cả hai làm ta không kịp ngăn cản. Hắn uống xong liền đập vỡ hai chiếc chun ngọc đó, nhìn ta mà cười lớn:
"Lần này ta thắng nàng rồi. Nàng sẽ phải nhìn thấy ta chết ngay trước mặt, nàng sẽ nhớ, nhớ ta cả đời cũng không thể quên."
Vừa nói xong hắn liền thổ huyết, ta hốt hoảng bật dậy né máu của hắn. Suýt chút né không kịp là dơ hết cả rồi. Ta tức giận quát:
"Ngươi điên thật rồi! Sau không chịu chết ở Vong Xuyên đi, muốn chết ở đây mới được sao?"
Hắn dựa lưng vào vách giường, máu trong miệng cứ tuôn trào, giọng hắn ngắt quãng:
"Ta không chết ở đó.. vì ta biết.. nàng muốn ta chết ở đó. Ta biết hết mọi chuyện rồi. Nàng từng dùng hết.. mấy trăm năm công lực tu luyện để cứu ta. Còn vì ta mà mạo hiểm lấy máu của mình thực hiện giao ước với tà linh, giúp ta trị thương. Ta biết.. ta biết lòng nàng có ta, chỉ là ta tham lam, không muốn chỉ chiếm một vị trí nhỏ.. ta muốn có vị trí lớn hơn."
Trước cái chết của hắn mà ta bình thản như không, có lẽ là ta thấy quá nhiều cái chết rồi. Với lại, ta không còn coi hắn là đứa nhỏ mà ngày xưa ta yêu thương nữa nên hắn có chết ta cũng không thương tiếc, chỉ là hơi thắc mắc một chuyện nên mới hỏi hắn:
"Không phải ngươi nói một canh giờ mới phát độc hay sao? Tại sao giờ lại phát độc nhanh vậy?"
Nghe ta hỏi Tiểu Văn bật cười rồi thành ho và tiếp tục thổ huyết. Lúc này 2 lỗ tai hắn đột nhiên chảy máu, mũi cũng như đang trào máu ra, hắn đau đớn chòm tới đưa tay nắm chặt tay ta:
"Nàng cuối cùng cũng biết.. biết mùi vị bị gạt.. ạt, Sơ.. sơn gia, làm.. làm.. gì.. có.. có loại độc nào.. phát độc chậm như.. như vậy? Lần.. lần này.. ta thật sự.. không cứu.. ứu nổi nữa.."
Vừa nói dứt lời, hắn đột nhiên co giật, miệng trào máu không ngừng. Trong lúc sinh tử như thế Tiểu Văn vẫn không buông tay ta ra, hắn luôn miệng gọi tên ta trong đau đớn. Ta nhìn hắn với một ánh mắt e ngại, muốn rút tay lại vì sợ dính máu nhưng hắn cứ không buôn. Mùi máu của hắn làm ta thấy khó chịu, ta bịt mũi lại giũ mạnh tay ra:
"Ngươi hà tất gì phải tự khiến mình chết đau đớn như vậy? Chết ở Vong Xuyên không chừng còn khỏe hơn đó, ngươi chết rồi lại mắc ta chôn sao?"
Ta vừa dứt cậu Tiểu Văn liền gục mặt ngã xuống, hắn tắt thở, bây giờ thì không thể nghe được ta nói gì nữa, mắt lúc này cũng có máu chảy ra. Nhìn hắn chết đau đớn mà ta thương thai cho mẹ hắn, đẻ ra thằng con ngu như thế này có đáng không?
Lát sau, ta bỏ mặc hắn ở lại mà bước ra khỏi phòng. Bên ngoài trời đã tối, đã thế còn có mưa, cơn mưa day dẳng trở thành một cơn giông. Gió thổi lớn làm tung cánh cửa sổ, mưa cứ thế tạt vào xói xả, ta bỗng nghĩ có nên về Hàn Trung Động giữa mưa thế này hay không. Bấy giờ có một đám linh hồn trẻ con ở Sơn gia đi theo đường cửa sổ mà vào phòng, bọn chúng tỏ ra hoang mang, nói chuyện với nhau ồn ào:
"Chết rồi.. chết rồi kìa. Sơn Tiểu Văn chết rồi lấy ai làm chủ Sơn gia? Ngài ấy không có con, ngài ấy làm sao có mặt mũi gặp mặt tổ tiên Sơn gia đây? Không ngờ Sơn gia qua mười mấy đời lại kết thúc thảm như vậy? Sơn Thánh đã không phải trưởng tử đích tôn rồi vậy mà tới một đứa con gái cũng không có mà thời phụng.."
Nghe bọn chúng nói vậy ta liền có hứng thú ló đầu ghé vào phòng, hình như ta có kèo thơm rồi, ta nói với chúng:
"Này, các ngươi không có chủ vậy giờ cho ta làm chủ các ngươi nha."
Một linh hồn có vẽ là của người lớn sáng rất mờ bước lên phía trên, nhìn ta và nói:
"Cô biết gì về Sơn gia mà muốn thay Sơn Thánh cai quản?"
"Ta không biết, nhưng mà ta sẽ quản được."
Vong hồn đó đáp lại đầy khinh bỉ:
"Không biết gì mà muốn cai quản nơi này sao? Ta cho cô biết, Sơn Tiểu Văn chết khi còn rất trẻ, theo gia quy của Sơn gia ngài ấy sẽ không được đi đến vòng luân hồi hay bất kỳ đâu. Cả đời phải như bọn ta, trở thành vong hồn mãi mãi không được đầu thai, ở lại trong bốn bức tường. Có bao giờ cô tự hỏi tại sao ở đây không có người mà chỉ toàn là hồn ma không? Ta cho cô biết luôn. Người còn sống ở Sơn gia rất nhiều nhưng họ đều ở dưới mật thất chế thuốc, cả đời họ cũng không lên, chỉ khi nào Sơn Thánh đương nhiệm có con nối giỏi. Cô khiến Tiểu Văn chết như vậy là hại cả nhà họ Sơn."
Ta thắc mắc hỏi tiếp:
"Tại sao phải đợi Sơn Thánh có con bọn họ mới được lên? Có bí mật gì sao?"
Vong hồn đó đi lại gần ta, nói nhỏ:
"Cô có nghe câu một núi không thể có 2 hổ không? Tất cả người trong Sơn gia đều là hổ, nhưng lại là những con hổ bị bệnh. Căn bệnh của gia tộc ai cũng bị nhưng Sơn Thánh lại có Sơn Linh Thạch chữa trị, còn những người còn lại làm sao? Họ đương nhiên phải tự tìm cách duy trì mạng sống bằng cách ngày đêm tự luyện đan dược cho mình. Khi đứa con của Sơn Thánh ra đời, tất cả họ sẽ không làm nữa, tập trung toàn lực bảo vệ đứa trẻ đó. Nam nhân Sơn gia không dễ dàng sinh được con đâu.. sinh 10 đứa thì tỉ lệ còn sống tới khi lớn chỉ có 1, cô hiểu ta nói không? Rất khó để có người nối giỏi. Nhưng cũng may Tiểu Văn không hoàn toàn có huyết thống của Sơn gia, đáng tiếc lại chết quá sớm."
Nghe tới đây thì ta cũng dần hiểu được lý do tại sao Tiểu Văn luôn nói muốn có con. Thôi, muốn vớt chút lợi từ Sơn gia mà không được thì bỏ, ta quay lưng định về Hàn Trung Động trong mưa luôn nhưng không ngờ đúng lúc này Thùy Dung xuất hiện từ trên trời rồi bay xuống chạy tới chỗ ta la hét om sùm lên:
"Con trai của ta đâu? Cô mau nói đi! Cô giết nó rồi có phải không?"
Ta ngơ ngác, thái độ lồi lõm này là sao nhỉ? Ta có làm gì đâu mà bị nạt kinh thế. Không nói được lời nào chen vào miệng cô ta, ta chỉ tay vào trong phòng. Vừa thấy ta chỉ Thùy Dung liền chạy vào rồi đỡ Tiểu Văn nằm lên đùi, nước mắt của cô ta giàn giụa lấy trong người ra một lọ thuốc rồi cắt máu của mình nhỏ vào đó cho Tiểu Văn uống. Vừa uống vào người Tiểu Văn liền phục từ trong miệng nôn máu xanh ra khỏi người, hắn ho sặc sụa. Ta nửa mừng nửa sợ lại mấy phần bàng hoàng nhìn hắn, Thùy Dung cho hắn uống gì mà cải tử hoàn sinh vậy? Bản tính hiếu kì khiến chân ta cất bước đi lại hỏi cô ta:
"Này, cô cho hắn uống gì vậy? Có thể cho ta biết không?"
Thùy Dung liếc mắt lên nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống: "Đồ nữ nhân tàn độc vô lương tâm! Tiểu Văn yêu cô đến điên cuồng vậy mà cô lại vô tình với nó."
"Hắn yêu ta thì ta phải yêu lại sao? Ta đâu có nợ gì hắn, hắn cũng đâu có nuôi ta bữa nào mà ta phải xem thái độ của hắn có vui vẻ không?"
"Loại người vô tình như cô đáng lẽ nên chết sớm đi!"
"Ơ kìa, ta làm gì sai đâu?"
Bực tức quá, ta quay lưng bỏ về luôn. Trên đường về ta cứ tự hỏi, tại sao ta không làm gì mà cứ bị cho là ác vậy? Ở đời thật khó sống mà! Yêu thầm người ta thì bị nói là ngốc, người ta yêu thầm mình mà mình không đáp lại thì bị nói là máu lạnh vô tình. Thật lạ? Sống sao cũng bị nói ác, bởi vậy ta đâu có cải tà quy chính được. Hầy...
"Hôm nay ngươi nói chuyện lạ quá. Ngươi vẫn ổn chứ?"
Hắn cúi đầu và tiếng cười của hắn hòa với tiếng khóc:
"Đương nhiên là ổn. Ta chưa từng ổn như bây giờ. Hàn Hàn, nàng còn nhớ năm xưa lúc nàng gặp ta lần đầu sau 5 vạn năm ta ở trong quân ngũ không? Lúc đó ta lén xem tranh của nàng nên bị người ta phát hiện, đánh cho một trận, đánh đến đi không nổi. May mà có nàng giúp, ta nhớ lúc đó nàng suýt đã không nhận ra ta vì bộ dạng bẩn thỉu, râu ria của ta. Bây giờ ta cũng y hệt vậy, chỉ có điều đã tấm sạch sẽ rồi. Ha ha.. ta kể cho nàng nghe một bí mật, thật ra.. ta chỉ cần 1 ngày không cạo râu thì râu đã mọc lỏm chỏm rồi, bởi vậy lúc nào ta cũng phải cạo râu kĩ rồi mới dám hôn nàng, sợ nàng bị râu của ta làm đau. Từ hồi yêu nàng tới giờ chưa có ngày nào mà ta không soi gương châm chút tỉ mỉ cả, ta sợ mình soái khí không bằng Chiến Thần, sợ mình không tỏ ra bản lĩnh, không tỏ ra vững chắc để nàng có thể yên tâm dựa dẫm. Ta càng sợ mình không ôn nhu, không dịu dàng, ân cần, ngọt ngào bằng Đại Lục, sợ nàng cảm thấy ta cứng nhắc, sẽ không yêu ta. Ta sợ mọi thứ, làm mọi thứ, cuối cùng cũng là bàn tay trắng. Ta.."
Tiểu Văn định nói thêm nhưng ta cắt ngang lới hắn, nói lớn:
"Ngươi muốn cái gì thì nói thẳng đi! Đừng lòng vòng nữa!"
Tiểu Văn ngẩng mặt lên nhìn ta, hắn hít một hơi dài rồi nói:
"Được, ta không lòng vòng nữa. Ta nói luôn. Trước mặt nàng là hai ly rượu có bôi thuốc độc, nàng tùy ý chọn một chun, ta cũng chọn một chun. Độc này sẽ phát tán sau 1 canh giờ, trong một canh giờ đó, có thể giải độc bằng cách lấy con dao vàng trên mâm để cho nó thấm máu của đối phương, tự khắc máu đó sẽ biến thành thuốc giải. Đặc biệt, chỉ có thể dùng máu của đối phương trên dao làm thuốc giải, không được dùng máu của chính mình, nếu không độc sẽ càng độc, vô phương cứu chữa. Nàng chọn đi."
Ta nhìn hai chun rượu rồi lại nhìn Tiểu Văn:
"Ngươi bắt buộc phải làm như vậy mới được sao? Ngươi sẽ chẳng bao giờ giết ta. Trò chơi này nên kết thúc sớm đi."
"Không có được tình cảm của nàng, ta sống còn có ý nghĩa gì. Nàng vẫn có thể giết chết ta để giải độc mà."
"Ta không chọn. Ta không rãnh để lấy sinh mạng ra đùa giỡn."
Nghe lời ta nói, hắn mỉm cười, nhanh chóng rót rượu ra 2 chun rồi uống cạn cả hai làm ta không kịp ngăn cản. Hắn uống xong liền đập vỡ hai chiếc chun ngọc đó, nhìn ta mà cười lớn:
"Lần này ta thắng nàng rồi. Nàng sẽ phải nhìn thấy ta chết ngay trước mặt, nàng sẽ nhớ, nhớ ta cả đời cũng không thể quên."
Vừa nói xong hắn liền thổ huyết, ta hốt hoảng bật dậy né máu của hắn. Suýt chút né không kịp là dơ hết cả rồi. Ta tức giận quát:
"Ngươi điên thật rồi! Sau không chịu chết ở Vong Xuyên đi, muốn chết ở đây mới được sao?"
Hắn dựa lưng vào vách giường, máu trong miệng cứ tuôn trào, giọng hắn ngắt quãng:
"Ta không chết ở đó.. vì ta biết.. nàng muốn ta chết ở đó. Ta biết hết mọi chuyện rồi. Nàng từng dùng hết.. mấy trăm năm công lực tu luyện để cứu ta. Còn vì ta mà mạo hiểm lấy máu của mình thực hiện giao ước với tà linh, giúp ta trị thương. Ta biết.. ta biết lòng nàng có ta, chỉ là ta tham lam, không muốn chỉ chiếm một vị trí nhỏ.. ta muốn có vị trí lớn hơn."
Trước cái chết của hắn mà ta bình thản như không, có lẽ là ta thấy quá nhiều cái chết rồi. Với lại, ta không còn coi hắn là đứa nhỏ mà ngày xưa ta yêu thương nữa nên hắn có chết ta cũng không thương tiếc, chỉ là hơi thắc mắc một chuyện nên mới hỏi hắn:
"Không phải ngươi nói một canh giờ mới phát độc hay sao? Tại sao giờ lại phát độc nhanh vậy?"
Nghe ta hỏi Tiểu Văn bật cười rồi thành ho và tiếp tục thổ huyết. Lúc này 2 lỗ tai hắn đột nhiên chảy máu, mũi cũng như đang trào máu ra, hắn đau đớn chòm tới đưa tay nắm chặt tay ta:
"Nàng cuối cùng cũng biết.. biết mùi vị bị gạt.. ạt, Sơ.. sơn gia, làm.. làm.. gì.. có.. có loại độc nào.. phát độc chậm như.. như vậy? Lần.. lần này.. ta thật sự.. không cứu.. ứu nổi nữa.."
Vừa nói dứt lời, hắn đột nhiên co giật, miệng trào máu không ngừng. Trong lúc sinh tử như thế Tiểu Văn vẫn không buông tay ta ra, hắn luôn miệng gọi tên ta trong đau đớn. Ta nhìn hắn với một ánh mắt e ngại, muốn rút tay lại vì sợ dính máu nhưng hắn cứ không buôn. Mùi máu của hắn làm ta thấy khó chịu, ta bịt mũi lại giũ mạnh tay ra:
"Ngươi hà tất gì phải tự khiến mình chết đau đớn như vậy? Chết ở Vong Xuyên không chừng còn khỏe hơn đó, ngươi chết rồi lại mắc ta chôn sao?"
Ta vừa dứt cậu Tiểu Văn liền gục mặt ngã xuống, hắn tắt thở, bây giờ thì không thể nghe được ta nói gì nữa, mắt lúc này cũng có máu chảy ra. Nhìn hắn chết đau đớn mà ta thương thai cho mẹ hắn, đẻ ra thằng con ngu như thế này có đáng không?
Lát sau, ta bỏ mặc hắn ở lại mà bước ra khỏi phòng. Bên ngoài trời đã tối, đã thế còn có mưa, cơn mưa day dẳng trở thành một cơn giông. Gió thổi lớn làm tung cánh cửa sổ, mưa cứ thế tạt vào xói xả, ta bỗng nghĩ có nên về Hàn Trung Động giữa mưa thế này hay không. Bấy giờ có một đám linh hồn trẻ con ở Sơn gia đi theo đường cửa sổ mà vào phòng, bọn chúng tỏ ra hoang mang, nói chuyện với nhau ồn ào:
"Chết rồi.. chết rồi kìa. Sơn Tiểu Văn chết rồi lấy ai làm chủ Sơn gia? Ngài ấy không có con, ngài ấy làm sao có mặt mũi gặp mặt tổ tiên Sơn gia đây? Không ngờ Sơn gia qua mười mấy đời lại kết thúc thảm như vậy? Sơn Thánh đã không phải trưởng tử đích tôn rồi vậy mà tới một đứa con gái cũng không có mà thời phụng.."
Nghe bọn chúng nói vậy ta liền có hứng thú ló đầu ghé vào phòng, hình như ta có kèo thơm rồi, ta nói với chúng:
"Này, các ngươi không có chủ vậy giờ cho ta làm chủ các ngươi nha."
Một linh hồn có vẽ là của người lớn sáng rất mờ bước lên phía trên, nhìn ta và nói:
"Cô biết gì về Sơn gia mà muốn thay Sơn Thánh cai quản?"
"Ta không biết, nhưng mà ta sẽ quản được."
Vong hồn đó đáp lại đầy khinh bỉ:
"Không biết gì mà muốn cai quản nơi này sao? Ta cho cô biết, Sơn Tiểu Văn chết khi còn rất trẻ, theo gia quy của Sơn gia ngài ấy sẽ không được đi đến vòng luân hồi hay bất kỳ đâu. Cả đời phải như bọn ta, trở thành vong hồn mãi mãi không được đầu thai, ở lại trong bốn bức tường. Có bao giờ cô tự hỏi tại sao ở đây không có người mà chỉ toàn là hồn ma không? Ta cho cô biết luôn. Người còn sống ở Sơn gia rất nhiều nhưng họ đều ở dưới mật thất chế thuốc, cả đời họ cũng không lên, chỉ khi nào Sơn Thánh đương nhiệm có con nối giỏi. Cô khiến Tiểu Văn chết như vậy là hại cả nhà họ Sơn."
Ta thắc mắc hỏi tiếp:
"Tại sao phải đợi Sơn Thánh có con bọn họ mới được lên? Có bí mật gì sao?"
Vong hồn đó đi lại gần ta, nói nhỏ:
"Cô có nghe câu một núi không thể có 2 hổ không? Tất cả người trong Sơn gia đều là hổ, nhưng lại là những con hổ bị bệnh. Căn bệnh của gia tộc ai cũng bị nhưng Sơn Thánh lại có Sơn Linh Thạch chữa trị, còn những người còn lại làm sao? Họ đương nhiên phải tự tìm cách duy trì mạng sống bằng cách ngày đêm tự luyện đan dược cho mình. Khi đứa con của Sơn Thánh ra đời, tất cả họ sẽ không làm nữa, tập trung toàn lực bảo vệ đứa trẻ đó. Nam nhân Sơn gia không dễ dàng sinh được con đâu.. sinh 10 đứa thì tỉ lệ còn sống tới khi lớn chỉ có 1, cô hiểu ta nói không? Rất khó để có người nối giỏi. Nhưng cũng may Tiểu Văn không hoàn toàn có huyết thống của Sơn gia, đáng tiếc lại chết quá sớm."
Nghe tới đây thì ta cũng dần hiểu được lý do tại sao Tiểu Văn luôn nói muốn có con. Thôi, muốn vớt chút lợi từ Sơn gia mà không được thì bỏ, ta quay lưng định về Hàn Trung Động trong mưa luôn nhưng không ngờ đúng lúc này Thùy Dung xuất hiện từ trên trời rồi bay xuống chạy tới chỗ ta la hét om sùm lên:
"Con trai của ta đâu? Cô mau nói đi! Cô giết nó rồi có phải không?"
Ta ngơ ngác, thái độ lồi lõm này là sao nhỉ? Ta có làm gì đâu mà bị nạt kinh thế. Không nói được lời nào chen vào miệng cô ta, ta chỉ tay vào trong phòng. Vừa thấy ta chỉ Thùy Dung liền chạy vào rồi đỡ Tiểu Văn nằm lên đùi, nước mắt của cô ta giàn giụa lấy trong người ra một lọ thuốc rồi cắt máu của mình nhỏ vào đó cho Tiểu Văn uống. Vừa uống vào người Tiểu Văn liền phục từ trong miệng nôn máu xanh ra khỏi người, hắn ho sặc sụa. Ta nửa mừng nửa sợ lại mấy phần bàng hoàng nhìn hắn, Thùy Dung cho hắn uống gì mà cải tử hoàn sinh vậy? Bản tính hiếu kì khiến chân ta cất bước đi lại hỏi cô ta:
"Này, cô cho hắn uống gì vậy? Có thể cho ta biết không?"
Thùy Dung liếc mắt lên nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống: "Đồ nữ nhân tàn độc vô lương tâm! Tiểu Văn yêu cô đến điên cuồng vậy mà cô lại vô tình với nó."
"Hắn yêu ta thì ta phải yêu lại sao? Ta đâu có nợ gì hắn, hắn cũng đâu có nuôi ta bữa nào mà ta phải xem thái độ của hắn có vui vẻ không?"
"Loại người vô tình như cô đáng lẽ nên chết sớm đi!"
"Ơ kìa, ta làm gì sai đâu?"
Bực tức quá, ta quay lưng bỏ về luôn. Trên đường về ta cứ tự hỏi, tại sao ta không làm gì mà cứ bị cho là ác vậy? Ở đời thật khó sống mà! Yêu thầm người ta thì bị nói là ngốc, người ta yêu thầm mình mà mình không đáp lại thì bị nói là máu lạnh vô tình. Thật lạ? Sống sao cũng bị nói ác, bởi vậy ta đâu có cải tà quy chính được. Hầy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.