Chương 11: Kẻ Ngốc
Hải Lang
05/08/2021
Tiểu Văn vẫn chưa quay lại hình người, nó đang nằm ngủ, ta sòng sọc đi vào, rót chút nước trắng , dùng tay vo thành bột viên ngọc trai ra rồi bước đến một cách xổ sàng vạch miệng Tiểu Văn ra đổ vào. Con bạch hổ đó choàng tỉnh, khạc vài tiếng. Cho nó uống xong ta lại bỏ đi ngay.
Xong việc với con hổ này thì ta đi làm việc riêng của mình ở Hạ giới.
Tối, ta trở về nhà tranh xem tình hình của hắn, bởi vì quá mệt mỏi nên ngủ rất say trên giường. Nửa đêm chợt nghe có gió thổi vào tai, ta quay qua phủi nhẹ thì đột nhiên có ai đó nắm tay ta lại, ta giật mình ngồi dậy. Sơn Tiểu Văn áo vải một lớp nằm cạnh ta mà ngủ. Trong đầu ta lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ biết là mình thành công rồi. Ta nhẹ nhàng rời khỏi giường ngủ. Ngay trong đêm ta chạy đến một thanh lâu, mua một cô gái xinh đẹp dẫn về nhà tranh. Ta kéo cô ta đến trước cửa phòng, dặn dò cẩn thận :
"Người trong đó sức rất mạnh nhưng tuyệt đối không được làm hắn quá kích động. Cô cứ từ từ mà hậu hạ hắn, sáng mai ta sẽ trả cho cô tiền gấp đôi."
Cô ta gật đầu vội rồi đi vào. Ta đành đứng bên ngoài chờ đợi, bên trong không một tiếng động làm ta vô cùng hồi hộp. Đùn một cái, "choảng" là tiếng đồ gốm vỡ. Tiếng của Tiểu Văn quát lớn:
"Cô là ai? Mau cút cho ta!"
Cô gái khi nãy ta đưa vào chạy ra, trên người còn chưa mất một mảnh vải, ta lo lắng hỏi:
"Bên trong sao rồi? "
Cô ta mếu máo trả lời:
"Cô có giết ta ta cũng không làm nổi. Hắn bị điên rồi!"
Nói xong cô ta chạy tít mất. Ta không biết làm thế nào nữa, cánh cửa mở sẵn, ta ló mặt vào xem. Tiểu Văn ngồi trên giường liếc mắt qua ta:
"Liên Hàn Hàn, nàng giỏi lắm! "
Áo của hắn bị cởi ra rồi, có lẽ hắn đang giận.Đi đến nước này rồi thì không thể quay đầu được nữa. Ta ưỡn ngực thẳng lưng đi vào:
"Ta thì đã sao nào? Trả thù chuyện hôm trước không được sao? Tiểu tử như ngươi còn tỏ ra thanh cao, không phải hôm đó còn giỡn trò với ta à. Hôm nay thấy ngươi tỏ ra như vậy chắc là ngoài thì muốn nhưng bên trong thì bất lực có phải không? Ha ha ha..."
Tiểu Văn lập tức đứng dậy, đi nhanh tới nắm chặt vai ta:
"Nàng nói ai bất lực? Ta cho nàng nói lại đó!"
"Ta nói ngươi chứ ai nữa? Ngoài ngươi ra trong lục giới này còn ai nữ nhân dâng tới tận miệng vẫn không làm được gì không? Ngũ ca của ngươi vậy mà vẫn có thê tử, còn ngươi...sợ rằng còn chưa biết nữ nhân là gì?"
"Nàng quá đáng rồi đó!"
"Ta quá đáng chỗ nào? Nữ nhân kia chạy chưa xa đâu, hay là ta bắt lại cho ngươi..."
Tiểu Văn đẩy ta vào tường, áp sát mặt ta:
"Nàng có mục đích gì? Đương không nàng đối xử vô tình với ta, đẩy ta xuống Phong Hoa Đài khiến ta suýt chết rồi lại nhốt ta vào băng động định đóng băng ta. Bây giờ khi ta cố tự cứu mình mà bỏ chạy thì nàng lại xông ra cứu ta khỏi giàn hỏa của lũ phàm nhân coi ta là yêu thú. Đừng tưởng ta không biết nàng truyền công lực cho ta, lại còn bị thương để cứu ta. Nàng, thật sự có âm mưu gì?"
Ta cố không tỏ ra bối rối :
"Ngươi nghĩ nhóc con như ngươi có gì đáng cho ta lợi dụng sao? Ai mà rãnh để cứu ngươi chứ. Ta bị thương vì ngươi bao giờ? Toàn lời sáo rỗng! "
Tiểu Văn chợt chạm vào mặt ta, hắn động vào vết cắt trên mặt cho đánh nhau giành ngọc trai làm ta đau điếng. Hất tay hắn ra, ta xô hắn mạnh ra phía sau :
"Ai cho phép ngươi đụng cái tay bẩn thỉu đó vào mặt ta?"
Hắn nhìn tay của mình, nói :
"Bẩn thỉu ư? Đôi tay này của ta chỉ chạm vào mỗi mình nàng, nàng nói nó bẩn thỉu thì khác gì nói cả nàng. Nàng nói nàng không chỉ ở cạnh mỗi Chiến Thần mà còn ở cạnh nhiều nam nhân khác nữa, nàng nói thử xem giữa ta và nàng ai bẩn thỉu hơn ai? Khi nãy nàng đưa một kỷ nữ đến cho ta, chi bằng sao nàng không chọn chính mình?"
Những lời nói đó của hắn chẳng khác gì đổ dầu nóng vào tai. Ta giận dữ vô cùng, đi tới tát bạt tay thật mạnh vào mặt hắn.
Tát hắn một cái ta bỗng cảm thấy có lỗi.Tiểu Văn chảy máu miệng nhưng vẫn đang nhìn ta, hắn nói:
"Nàng cảm thấy bị xúc phạm rồi ư? Sao không đánh tiếp đi, nàng dừng lại có nghĩa là nàng thấy lời ta nói quá đúng chứ gì?"
Ta im lặng, thật sự ta không muốn nói nhiều với hắn nữa. Thấy ta không nói hắn bỗng nhiên đi lại đưa hai tay nâng mặt ta lên, ánh mắt của hắn nhìn ta đầy dụ hoặc:
"Đúng như vậy cũng không sao cả. Nàng là viên ngọc quý, cho dù có bị bám bao nhiêu bùn đất thì vẫn là ngọc quý, chỉ cần dùng một chiếc khăn lau sạch mà thôi. Vậy chi bằng để ta là chiếc khăn đó có được không?"
Con tim ta chợt thắt lại, hai mắt mở to hơn. Hắn ôm lấy toàn cơ thể của ta như thể một vật nhỏ bé của hắn rồi từ từ chạm môi lên khuôn miệng ta. Là một đứa trẻ lần đầu hôn người khác hắn như đang muốn chậm rãi mà chiêm ngưỡng từ từ khám phá vậy. Ta vẫn đứng ngêy người, không hề đáp lại nụ hôn đó. Ta cảm giác được Tiểu Văn thật sự khao khát muốn có được ta, nó đắm chìm vào nụ hôn đó mãi không thôi. Nhưng đáng tiếc ta phải làm ngươi mất hứng rồi. Ta đẩy hắn ra, hắn chợt tỉnh mộng. Ta lấy ra một viên kẹo nhỏ đưa ra trước mặt :
"Thứ này thích hợp với ngươi hơn. Dù ta có muốn lựa chọn một chiếc khăn thì cũng không bao giờ chọn ngươi."
"Vậy ta phải làm gì nàng mới chọn ta?" - hắn hỏi ngay.
Ta suy nghĩ đại vài điều kiện và quyết định lấy những thứ khó khăn nhất, ta nói:
"Điều thứ nhất, nếu ngươi thật sự yêu ta thì ngoài ta ra không được phép cho nữ nhân nào chạm vào ngươi. Thứ hai, giữa Sơn gia và Mạc gia, ta muốn một trong hai phải do ngươi làm chủ. Đương nhiên, ngươi muốn có được ta thì cũng nên hiểu ta có huyết thống Ma tộc, nên ngươi phải phân định rõ ràng hướng đi của mình. Thứ ba...ta muốn ngươi chữa hết bệnh của bản thân, ta không mươi hở chút lại thấy ngươi nằm liệt giường. Thứ tư, ở U Minh giới có một yêu thú, trên tráng nó có một viên ngọc, ta muốn ngươi dùng nó để tặng ta. Thứ năm, Đông Hải có một ngọn núi lửa đã tắc, đất đai xung quanh nó khô cằn vô cùng, ta muốn ngươi trồng hết hai mươi dặm quanh nó cùng một loài hoa. Thứ sáu..."
"Ta có thể nói một chút được không? " - Tiểu Văn xen lời.
"Ngươi nói đi."
"Ta thực hiện những điều đó cho nàng thì cần phải có thời gian dài, trong thời gian đó làm sao ta chắc chắn nàng không phản bội ta mà ở cạnh nam nhân khác. Lúc ta lấy Sơn Linh thạch nàng có hứa nếu trong thời hạn bảy ngày mà ta lấy được nó nàng sẽ làm theo mong muốn của ta nàng còn nhớ không... "
Ta cắt lời hắn :
"Ngươi nghe nhầm rồi đó. Ta nói là trong thời hạn bảy ngày có nghĩa là ngươi chỉ được đưa ra mong muốn trong thời gian 7 ngày, bây giờ đã 3 tháng rồi ngươi nghĩ còn yêu cầu được ư?"
"Nàng lừa ta."
"Là do ngươi chưa đủ thông minh thôi. Những điều kiện khi nãy ta nói ngươi cũng đã nghe rồi đó, làm được càng sớm thì ngươi còn có cơ hội có được ta. Còn nếu ngươi quá vô dụng thì cứ đợi kiếp sau đi."
"Được...ta sẽ làm, cho dù có phải chết ta cũng phải có được nàng. "
Ta nhếch môi cười:
"Khẩu khí rất lớn nhưng ta nói trước một điều, hiệp ước đình chiến của ta và Chiến Thần có thời hạn. Sau khi kết thúc thời hạn thì sẽ có hai kết cục xảy ra. Một là, ta và ông ấy đánh nhau tới khi có một kẻ phải chết. Hai là ta đánh thắng, chiếm được Lục giới, tới khi đó nói không chừng Chiến Thần lại trở thành nam nhân của ta. Nếu chuyện đó xảy ra e rằng ngươi sẽ phải có thêm vài đệ đệ hay muội muội trắng trẻo mập mạp. Cho nên...ta khuyên ngươi phải nhanh chóng làm được yêu cầu của ta đi, ta già rồi, không thích đợi lâu."
Tiểu Văn hùng hổ bước đến chỗ ta:
"Nàng dám làm như vậy thử xem. Coi thử con của nàng và Chiến Thần có được sinh ra đời hay không? Nàng đừng xem thường ta, cho dù nàng có bao nhiêu nam nhân đi nữa thì người nàng phải ở cạnh cả đời chỉ có ta mà thôi. Nàng nhớ cho kỹ."
Vừa nói xong hắn lấy hòn sỏi nhỏ đặt vào tay ta :
"Nàng cầm lấy mà nhớ cho rõ trên đời này vẫn còn Sơn Tiểu Văn ta tồn tại. Nàng chờ đi, sẽ nhanh thôi!"
Hắn hôn lên trán ta một cái rồi hóa thành Bạch hổ bay lên trời.
Kể từ đó ta không còn nghe tin của hắn nữa, rất lâu về sau vẫn thế nhưng mỗi năm đều có người gửi cho ta một cành hoa hướng dương tươi tốt và còn kèm theo cây trâm cày. Những thứ đó chắc chắn là Tiểu Văn gửi…Rồi hai vạn năm trôi qua, rương trang sức của ta đã đầy, hoa hướng dương được ta sấy khô cũng đã chất thành núi nhưng vẫn không nghe tin của hắn. Sơn gia ở rất xa nên ta cũng không nghe ngóng được tình hình, huống hồ gia tộc đó chẳng muốn có liên quan tới ai, kín tiếng vô cùng, còn con thú ở U Minh giới nghe nói đã chạy trốn khỏi U Minh nên bị lôi thần đánh chết rồi. Ngọn núi lửa mà ta nói ở Bắc Hải sau khi Tiểu Văn đi được một năm thì phun trào trở lại, chỉ e...Sơn Tiểu Văn mãi cũng không thực hiện nổi năm điều ta nói....
Hiệp ước đình chiến đã kết thúc, lại có chiến sự mới. Chiến Thần vẫn như vậy, yêu mà không dám nhận, chúng tôi đánh nhau không ngừng, cỏ xanh không mọc nổi nhưng vẫn bất phân thắng bại. Dạo gần đây tóc của Chiến Thần băt đầu bạc rồi, ông ấy càng ngày càng nhìn ta với ánh mắt xa lạ, trong mắt giờ đã hiện rõ ý định giết chết ta cho bằng được. Xem ra nam nhân họ Mạc điều là sắt đá, hi vọng lâu nay coi như là ta quá đa tình, kiếp này đành cô độc đến già.
Xong việc với con hổ này thì ta đi làm việc riêng của mình ở Hạ giới.
Tối, ta trở về nhà tranh xem tình hình của hắn, bởi vì quá mệt mỏi nên ngủ rất say trên giường. Nửa đêm chợt nghe có gió thổi vào tai, ta quay qua phủi nhẹ thì đột nhiên có ai đó nắm tay ta lại, ta giật mình ngồi dậy. Sơn Tiểu Văn áo vải một lớp nằm cạnh ta mà ngủ. Trong đầu ta lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ biết là mình thành công rồi. Ta nhẹ nhàng rời khỏi giường ngủ. Ngay trong đêm ta chạy đến một thanh lâu, mua một cô gái xinh đẹp dẫn về nhà tranh. Ta kéo cô ta đến trước cửa phòng, dặn dò cẩn thận :
"Người trong đó sức rất mạnh nhưng tuyệt đối không được làm hắn quá kích động. Cô cứ từ từ mà hậu hạ hắn, sáng mai ta sẽ trả cho cô tiền gấp đôi."
Cô ta gật đầu vội rồi đi vào. Ta đành đứng bên ngoài chờ đợi, bên trong không một tiếng động làm ta vô cùng hồi hộp. Đùn một cái, "choảng" là tiếng đồ gốm vỡ. Tiếng của Tiểu Văn quát lớn:
"Cô là ai? Mau cút cho ta!"
Cô gái khi nãy ta đưa vào chạy ra, trên người còn chưa mất một mảnh vải, ta lo lắng hỏi:
"Bên trong sao rồi? "
Cô ta mếu máo trả lời:
"Cô có giết ta ta cũng không làm nổi. Hắn bị điên rồi!"
Nói xong cô ta chạy tít mất. Ta không biết làm thế nào nữa, cánh cửa mở sẵn, ta ló mặt vào xem. Tiểu Văn ngồi trên giường liếc mắt qua ta:
"Liên Hàn Hàn, nàng giỏi lắm! "
Áo của hắn bị cởi ra rồi, có lẽ hắn đang giận.Đi đến nước này rồi thì không thể quay đầu được nữa. Ta ưỡn ngực thẳng lưng đi vào:
"Ta thì đã sao nào? Trả thù chuyện hôm trước không được sao? Tiểu tử như ngươi còn tỏ ra thanh cao, không phải hôm đó còn giỡn trò với ta à. Hôm nay thấy ngươi tỏ ra như vậy chắc là ngoài thì muốn nhưng bên trong thì bất lực có phải không? Ha ha ha..."
Tiểu Văn lập tức đứng dậy, đi nhanh tới nắm chặt vai ta:
"Nàng nói ai bất lực? Ta cho nàng nói lại đó!"
"Ta nói ngươi chứ ai nữa? Ngoài ngươi ra trong lục giới này còn ai nữ nhân dâng tới tận miệng vẫn không làm được gì không? Ngũ ca của ngươi vậy mà vẫn có thê tử, còn ngươi...sợ rằng còn chưa biết nữ nhân là gì?"
"Nàng quá đáng rồi đó!"
"Ta quá đáng chỗ nào? Nữ nhân kia chạy chưa xa đâu, hay là ta bắt lại cho ngươi..."
Tiểu Văn đẩy ta vào tường, áp sát mặt ta:
"Nàng có mục đích gì? Đương không nàng đối xử vô tình với ta, đẩy ta xuống Phong Hoa Đài khiến ta suýt chết rồi lại nhốt ta vào băng động định đóng băng ta. Bây giờ khi ta cố tự cứu mình mà bỏ chạy thì nàng lại xông ra cứu ta khỏi giàn hỏa của lũ phàm nhân coi ta là yêu thú. Đừng tưởng ta không biết nàng truyền công lực cho ta, lại còn bị thương để cứu ta. Nàng, thật sự có âm mưu gì?"
Ta cố không tỏ ra bối rối :
"Ngươi nghĩ nhóc con như ngươi có gì đáng cho ta lợi dụng sao? Ai mà rãnh để cứu ngươi chứ. Ta bị thương vì ngươi bao giờ? Toàn lời sáo rỗng! "
Tiểu Văn chợt chạm vào mặt ta, hắn động vào vết cắt trên mặt cho đánh nhau giành ngọc trai làm ta đau điếng. Hất tay hắn ra, ta xô hắn mạnh ra phía sau :
"Ai cho phép ngươi đụng cái tay bẩn thỉu đó vào mặt ta?"
Hắn nhìn tay của mình, nói :
"Bẩn thỉu ư? Đôi tay này của ta chỉ chạm vào mỗi mình nàng, nàng nói nó bẩn thỉu thì khác gì nói cả nàng. Nàng nói nàng không chỉ ở cạnh mỗi Chiến Thần mà còn ở cạnh nhiều nam nhân khác nữa, nàng nói thử xem giữa ta và nàng ai bẩn thỉu hơn ai? Khi nãy nàng đưa một kỷ nữ đến cho ta, chi bằng sao nàng không chọn chính mình?"
Những lời nói đó của hắn chẳng khác gì đổ dầu nóng vào tai. Ta giận dữ vô cùng, đi tới tát bạt tay thật mạnh vào mặt hắn.
Tát hắn một cái ta bỗng cảm thấy có lỗi.Tiểu Văn chảy máu miệng nhưng vẫn đang nhìn ta, hắn nói:
"Nàng cảm thấy bị xúc phạm rồi ư? Sao không đánh tiếp đi, nàng dừng lại có nghĩa là nàng thấy lời ta nói quá đúng chứ gì?"
Ta im lặng, thật sự ta không muốn nói nhiều với hắn nữa. Thấy ta không nói hắn bỗng nhiên đi lại đưa hai tay nâng mặt ta lên, ánh mắt của hắn nhìn ta đầy dụ hoặc:
"Đúng như vậy cũng không sao cả. Nàng là viên ngọc quý, cho dù có bị bám bao nhiêu bùn đất thì vẫn là ngọc quý, chỉ cần dùng một chiếc khăn lau sạch mà thôi. Vậy chi bằng để ta là chiếc khăn đó có được không?"
Con tim ta chợt thắt lại, hai mắt mở to hơn. Hắn ôm lấy toàn cơ thể của ta như thể một vật nhỏ bé của hắn rồi từ từ chạm môi lên khuôn miệng ta. Là một đứa trẻ lần đầu hôn người khác hắn như đang muốn chậm rãi mà chiêm ngưỡng từ từ khám phá vậy. Ta vẫn đứng ngêy người, không hề đáp lại nụ hôn đó. Ta cảm giác được Tiểu Văn thật sự khao khát muốn có được ta, nó đắm chìm vào nụ hôn đó mãi không thôi. Nhưng đáng tiếc ta phải làm ngươi mất hứng rồi. Ta đẩy hắn ra, hắn chợt tỉnh mộng. Ta lấy ra một viên kẹo nhỏ đưa ra trước mặt :
"Thứ này thích hợp với ngươi hơn. Dù ta có muốn lựa chọn một chiếc khăn thì cũng không bao giờ chọn ngươi."
"Vậy ta phải làm gì nàng mới chọn ta?" - hắn hỏi ngay.
Ta suy nghĩ đại vài điều kiện và quyết định lấy những thứ khó khăn nhất, ta nói:
"Điều thứ nhất, nếu ngươi thật sự yêu ta thì ngoài ta ra không được phép cho nữ nhân nào chạm vào ngươi. Thứ hai, giữa Sơn gia và Mạc gia, ta muốn một trong hai phải do ngươi làm chủ. Đương nhiên, ngươi muốn có được ta thì cũng nên hiểu ta có huyết thống Ma tộc, nên ngươi phải phân định rõ ràng hướng đi của mình. Thứ ba...ta muốn ngươi chữa hết bệnh của bản thân, ta không mươi hở chút lại thấy ngươi nằm liệt giường. Thứ tư, ở U Minh giới có một yêu thú, trên tráng nó có một viên ngọc, ta muốn ngươi dùng nó để tặng ta. Thứ năm, Đông Hải có một ngọn núi lửa đã tắc, đất đai xung quanh nó khô cằn vô cùng, ta muốn ngươi trồng hết hai mươi dặm quanh nó cùng một loài hoa. Thứ sáu..."
"Ta có thể nói một chút được không? " - Tiểu Văn xen lời.
"Ngươi nói đi."
"Ta thực hiện những điều đó cho nàng thì cần phải có thời gian dài, trong thời gian đó làm sao ta chắc chắn nàng không phản bội ta mà ở cạnh nam nhân khác. Lúc ta lấy Sơn Linh thạch nàng có hứa nếu trong thời hạn bảy ngày mà ta lấy được nó nàng sẽ làm theo mong muốn của ta nàng còn nhớ không... "
Ta cắt lời hắn :
"Ngươi nghe nhầm rồi đó. Ta nói là trong thời hạn bảy ngày có nghĩa là ngươi chỉ được đưa ra mong muốn trong thời gian 7 ngày, bây giờ đã 3 tháng rồi ngươi nghĩ còn yêu cầu được ư?"
"Nàng lừa ta."
"Là do ngươi chưa đủ thông minh thôi. Những điều kiện khi nãy ta nói ngươi cũng đã nghe rồi đó, làm được càng sớm thì ngươi còn có cơ hội có được ta. Còn nếu ngươi quá vô dụng thì cứ đợi kiếp sau đi."
"Được...ta sẽ làm, cho dù có phải chết ta cũng phải có được nàng. "
Ta nhếch môi cười:
"Khẩu khí rất lớn nhưng ta nói trước một điều, hiệp ước đình chiến của ta và Chiến Thần có thời hạn. Sau khi kết thúc thời hạn thì sẽ có hai kết cục xảy ra. Một là, ta và ông ấy đánh nhau tới khi có một kẻ phải chết. Hai là ta đánh thắng, chiếm được Lục giới, tới khi đó nói không chừng Chiến Thần lại trở thành nam nhân của ta. Nếu chuyện đó xảy ra e rằng ngươi sẽ phải có thêm vài đệ đệ hay muội muội trắng trẻo mập mạp. Cho nên...ta khuyên ngươi phải nhanh chóng làm được yêu cầu của ta đi, ta già rồi, không thích đợi lâu."
Tiểu Văn hùng hổ bước đến chỗ ta:
"Nàng dám làm như vậy thử xem. Coi thử con của nàng và Chiến Thần có được sinh ra đời hay không? Nàng đừng xem thường ta, cho dù nàng có bao nhiêu nam nhân đi nữa thì người nàng phải ở cạnh cả đời chỉ có ta mà thôi. Nàng nhớ cho kỹ."
Vừa nói xong hắn lấy hòn sỏi nhỏ đặt vào tay ta :
"Nàng cầm lấy mà nhớ cho rõ trên đời này vẫn còn Sơn Tiểu Văn ta tồn tại. Nàng chờ đi, sẽ nhanh thôi!"
Hắn hôn lên trán ta một cái rồi hóa thành Bạch hổ bay lên trời.
Kể từ đó ta không còn nghe tin của hắn nữa, rất lâu về sau vẫn thế nhưng mỗi năm đều có người gửi cho ta một cành hoa hướng dương tươi tốt và còn kèm theo cây trâm cày. Những thứ đó chắc chắn là Tiểu Văn gửi…Rồi hai vạn năm trôi qua, rương trang sức của ta đã đầy, hoa hướng dương được ta sấy khô cũng đã chất thành núi nhưng vẫn không nghe tin của hắn. Sơn gia ở rất xa nên ta cũng không nghe ngóng được tình hình, huống hồ gia tộc đó chẳng muốn có liên quan tới ai, kín tiếng vô cùng, còn con thú ở U Minh giới nghe nói đã chạy trốn khỏi U Minh nên bị lôi thần đánh chết rồi. Ngọn núi lửa mà ta nói ở Bắc Hải sau khi Tiểu Văn đi được một năm thì phun trào trở lại, chỉ e...Sơn Tiểu Văn mãi cũng không thực hiện nổi năm điều ta nói....
Hiệp ước đình chiến đã kết thúc, lại có chiến sự mới. Chiến Thần vẫn như vậy, yêu mà không dám nhận, chúng tôi đánh nhau không ngừng, cỏ xanh không mọc nổi nhưng vẫn bất phân thắng bại. Dạo gần đây tóc của Chiến Thần băt đầu bạc rồi, ông ấy càng ngày càng nhìn ta với ánh mắt xa lạ, trong mắt giờ đã hiện rõ ý định giết chết ta cho bằng được. Xem ra nam nhân họ Mạc điều là sắt đá, hi vọng lâu nay coi như là ta quá đa tình, kiếp này đành cô độc đến già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.