Chương 85: Mưu.
Hải Lang
14/09/2021
"Còn yêu ta như trước không?"
Hắn im lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời ta:
"Ta không còn cảm nhận được cảm giác vui mừng, lòng tràn nhiệt huyết như khi đó nữa. Có lẽ bây giờ ta cũng không còn là thiếu niên mơ mộng một tình yêu đẹp nên.. lại cảm thấy rất đau. Nhưng vẫn rất yêu nàng."
"Đúng rồi đó. Lúc mới yêu ai cũng mơn mởn đón nhận đến khi yêu sâu đậm lại nhận ra đau nhiều hơn hạnh phúc. Tiểu Văn, ngươi nghĩ ta có yêu ngươi không?"
"Lúc trước.. ta từng nghĩ là có. Sau này mọi chuyện cứ dồn tới, ta bắt đầu nhận ra nàng có yêu ta hay không cũng chẳng còn quan trọng. Có yêu nhưng nàng không dành hết tâm trí cho ta, không yêu cũng không dành hết tâm trí cho ta. Ta chỉ dựa vào chút lòng thương sót của nàng nên mới ở lại."
Ta lại lưng ra sau dựa vào ghế, tư thế thoài mái một chút, nói tiếp:
"Tiểu Văn này. Hôm ở U Minh giới, Liêu Kỹ có nói với ta sẽ dẫn binh giúp ta nếu như ta chịu ở với ngươi, cho ngươi hạnh phúc. Nhưng ta biết rõ hai chữ" chịu ở "của hắn còn mang hàm ý khác. Tiểu Văn, nếu ngươi còn yêu ta thì đi tìm hắn, nói là ta đối xử rất tốt với ngươi, chiều theo ý ngươi, bảo hắn sớm dẫn binh hợp làm một với binh của ta được không? Ngươi cũng thừa biết ta bây giờ rất bận, sau này ta sẽ bù đắp cho ngươi. Chỉ cần ngươi khiến Liêu Kỹ tin là được. Ngươi có giúp ta không?"
Tiểu Văn tỏ ra không đồng ý, ánh mắt của hắn lại khó chịu nữa rồi. Ta liền nhanh trí đứng dậy bước đến chạm tay vào ngực hắn, nhìn hắn âu yếu rồi mỉm cười thật tươi để hắn dễ mềm lòng hơn. Ta cất giọng năn nỉ hắn:
"Đi mà.. Ngươi không yêu ta nữa sao?"
Hắn nhìn lại ta, trong mắt có chút xao động. Và rồi đúng thật như ta đoán, hắn lập tức say đắm, ngoan ngoãn trả lời:
"Được.. ta sẽ nói."
Ta mỉm cười vuốt nhẹ ngực hắn:
"Vậy thì tốt quá! Ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Trong khoảng thời gian ta tịnh dưỡng, ngươi thích nữ nhân nào thì cứ tùy ý mà bảo cô ta hầu hạ, ai cũng được, chỉ cần báo trước một tiếng với ta. Sau này nếu lỡ người đó có thai, ta nhất định đối đãi tốt với họ, sẽ xem đứa bé đó như con ruột của mình."
"Nàng thật sự rộng lượng như vậy sao?"
"Ta chỉ nghĩ cho ngươi thôi."
"Nếu lỡ ta bên người đó mà quên nàng thì sao?"
"Ừm.. cũng không sao. Con người vốn rất mau quên. Tình cảm không có chuyện mãi mãi đâu. Quên rồi thì thôi."
"Nàng nói tình cảm không có mãi mãi vậy nàng với Chiến Thần thì sao? Còn yêu không?"
Ta đột nhiên căm nín, hỏi khó quá đấy! Không chơi với hắn nữa, ta liền đẩy hắn ra để tránh mặt, đi lại ghế cũ ngồi xuống và im lặng.
Tiểu Văn vuốt mặt mình rồi hắn bật cười một cách rất đau khổ:
"Coi như ta hiểu rồi."
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi, lúc hắn đi ra ngoài cửa thì nói một câu:
"Không phải của ta rồi, mãi mãi cũng không là của ta."
Ta không đi theo hắn, cứ ngỡ hắn chỉ đi lòng vòng trong thành thôi nhưng tới sáng hôm sau thì mới biết hắn đã đi khỏi thành rồi. Bây giờ ta biết tìm hắn ở đâu bây giờ? Tứ hải rộng lớn, hắn muốn trốn, ta làm sao tìm được đây? Phí hoài công sức ta cho hắn ăn ngủ nhờ rồi!
Cả buổi hôm đó ta buồn man mác mà không biết vì sao. Chán nản, ta phơi mình trên mái nhà, ai có kêu cũng không xuống. Ta vừa trách hắn, vừa trách bản thân mình. Ta nằm tới chiều, chân tay mệt lã nhưng vẫn chưa tìm được lý do để đi xuống. Lúc này Đại Lục ở dưới nói vọng lên:
"Cô không đi gặp mẫu thân mình à? Tới giờ rồi đấy."
Ta giật mình bật dậy, suýt chút quên mất còn có việc. Ta bay xuống đất, cùng Đại Lục đi đến Tây hải xem kịch.
Đại Lục và ta đến nơi cũng là lúc chứng kiến Miêu quân và mẫu thân ta đứng cạnh nhau. Hai bọn họ không hiểu là có còn tình hay không nhưng chắc chắn vẫn còn chút nghĩa. Bọn họ đứng với nhau trò chuyện gì đó, thấy cũng hơi lâu nên ta khều nhẹ Đại Lục, hỏi:
"Ma quân đâu?"
Đại Lục: "Một chút sẽ đến."
"Xác của con trai ông ta ngươi có đem theo không?
" Không, ông ta vừa đi thì ta cho người gửi thẳng tới nhà rồi. "
" Cũng được.. "
Một lúc sau thì Miêu quân đột nhiên tát mẫu thân ta, ta tức giận định ra xử lý ông ta thì Ma quân tới. Kịch hay bây giờ chính thức bắt đầu. Ma quân ghen tới đỏ mặt tía tai đánh nhau với Miêu quân tới rung chuyển cả Tây hải, kinh động tới cả Long Vương, đánh mấy chục hiệp cuối cùng Ma quân đưa mẫu thân ta bỏ chạy. Ta lại phì cười:
" Vậy là xong rồi. "
Đại Lục đứng bên cạnh tỏ ra không vui cho lắm. Hắn thở dài:
" Hôm ta đưa thư, người gửi thư có nói nghe được tin phu nhân dạo gần đây có cãi vả với Ma quân, không biết vì chuyện gì. "
" Chuyện gì thì mặc kệ họ. Ta hoàn thành kế hoạch rồi. Ngươi về trước đi, ta đi lòng vòng một chút rồi về. "
" Cũng được. Ta về coi sóc Trác Liên, cô đi nhớ cẩn thận đó. "
" Biết rồi. "
Đại Lục rời khỏi trước. Ta suy nghĩ nơi định đi thì chợt muốn đến Vong Xuyên. Vậy là ta đến đó coi như hóng gió. Nước sông êm đềm chảy, cầu Nại Hà vẫn tấp nập linh hồn người qua. Nhớ lại quá khứ ta đã từng thả trôi Tiểu Văn ở nơi này, còn ném cả hòn sỏi nhỏ xuống đáy sông, lúc đó ta chưa biết hắn là Quỷ Thiên Vương mà vẫn đối xử tệ bạc với hắn, đúng là ý trời mà. Ta đi đến gần bờ sông, đột nhiên có một cơn sóng dạt vào bờ một hòn sỏi tím, ta vô cùng ngỡ ngàng nhặt nó lên, ngắm nghía một hồi thì nhận ra đúng là vật năm xưa ta tặng cho Tiểu Văn. Thật không ngờ ta lại tìm được nó sau bao lâu như vậy, quả thật thần kỳ! Ta cất nó vào người rồi chạy quay trở về. Nghĩ bụng, sau này gặp lại Tiểu Văn, ta đưa cho hắn viên sỏi này.
Rồi từ hôm đó, ta chỉ lo chuyện binh sự mà quên mất việc của Tiểu Văn. Ma quân khiêu chiến với Miêu quân thật, cả hai bọn họ đánh nhau trận đầu đã thấy Miêu quân thất thủ. Ta nhận chút nhuệ khí nên quyết định viết chiến thư gửi đến Chiến Thần. Từ khi chiến thư gửi đi, ta bắt đầu sống hẳn trên chiến trường.
Hôm đó vừa đánh xong trận, có người cấp báo có thư của Ma quân, vừa mở thư ra thì thấy một mớ tóc, đoán ngay là tóc của mẫu thân ta. Ta ngơ ngác nhìn rồi lại đập bàn hét lên:
" Ông dám động đến bà ấy sao? "
Ta quả thật không thể ngờ Ma quân lại dám hại mẫu thân ta. Ta còn ngỡ ông ta yêu mẫu thân ta lắm chứ! Nhưng lúc này ta không thể đến Ma Điiện được. Ta đành nói với Đại Lục, để hắn âm thầm điều tra, bảo vệ bà ấy.
Âm thầm nghe ngóng mấy ngày thì biết được cái hôm Ma quân dẫn mẫu thân ta về ông ta đã rất giận dữ, đánh bà ấy mấy bạt tay rồi nhốt hẳn trong phòng cho tới bây giờ vẫn không thả. Nam nhân ai cũng như nhau, ghen lên rồi thì đường đi cũng chẳng nhìn, quả là yêu cho lắm cắn nhau đau mà. Lần này ta nợ mẫu thân một câu xin lỗi rồi.
* * *
Ngày 15 tháng sau.
Ta tới Tây hải tìm Thùy Dung theo lời tiết lộ của Tiểu Văn. Ta muốn nói rõ ràng với cô ta một số chuyện sẵn tiện thanh lý vài món nợ nhưng ta lại đến sớm, không thấy Tiểu Văn mà lại thấy Cảnh Khang. Ta không bất ngờ lắm, sớm biết họ là mẹ con thì chuyện họ gặp nhau là chuyện rất bình thường, ta cũng sẵn sàng tâm lý trước. Cảnh Khang nói gì đó với Thùy Dung rồi hai người ôm nhau nhìn vô cùng thắm thiết. Ta đợi Cảnh Khang rời đi thì lộ diện trước mặt Thùy Dung, cô ta vừa thấy ta liền giật mình, sợ hãi lùi lại:
" Sao cô lại tới đây? "
Ta nghiêm mặt:" Ta đến nơi này tìm cô hỏi cho rõ mọi chuyện. "
" Là chuyện gì? "
" Cô nói dối mình tên Thùy Dung, cô rõ ràng trước khi có Tiểu Văn thì đã có Cảnh Khang. Cô dối trá như vậy là có mục đích gì? "
" Ta.. ta không có mục đích gì cả. "
" Cô làm việc cho Ma quân, lúc ẩn lúc hiện, tùy tiện nói vài lời với con trai ngoan Tiểu Văn của cô liền khiến hắn tức giận suýt chút cưỡng hiếp ta, còn hại Chiến Thần trúng độc. Ta nhìn thấy cô sống cảm thấy rất chướng mắt. "
" Cô muốn làm gì? Một lúc nữa Tiểu Văn tới, cô mà làm gì ta nó sẽ giết cô đó. "
" Ta lại sợ Sơn Tiểu Văn sao? Hôm nay ta tới là để giết cô. Chiến Thần không giết thì để ta giết. "
Nói rồi, ta biến ra Ma Phong, vuốt nhẹ nó một cái liền biến nó thành một thanh kiếm, lập tức xông vào Thùy Dung, cô ta vốn không phải đối thủ của ta nên chỉ biết bỏ chạy. Ta đuổi theo cô ta, chưởng một chưởng khiến cô ta ngã lăn ra đất, thổ huyết. Ta bước đến gần xem cô ta đã chết chưa thì bất ngờ bị cô ta ném một thứ bột màu đen vào mắt, ta đau quá nên tức giận chém loạn xạ về phía trước. Cuối cùng một lúc sau, một bên mắt của ta không mở lên được, ta nhìn nữ nhân người đầy những vết chém trước mặt, cô ta căm hận nhìn ta:
" Cô giết ta rồi Tiểu Văn sẽ không tha cho cô! "
Ta chỉ kiếm vào ngực cô ta:
" Ta định giết cô lâu rồi. Thùy Dung, cô rốt cuộc đã ném thứ gì vào người ta? "
" Là độc, mắt của cô sẽ bị mù. Tiểu Văn nhìn thấy sẽ biết ngay là cô giết ta, nó sẽ trả thù cho ta! "
Ta cắn răng, tức giận đâm thẳng kiếm vào tim cô ta, ngay lập tức cô ta ngã xuống rồi tắt thở.
Xong việc, ta cũng nhanh chóng quay trở về, con mắt này của ta đau rát vô cùng, chắc là không giữ nổi rồi. Ta về tới Thành Đan Điểu liền ngay lập tức được Đại Lục cứu chữa nhưng ta biết nhất định không thể được. Cảnh Khang lúc này còn chưa biết chuyện ta giết mẫu thân hắn nên cũng giúp ta trị mắt nhưng cũng không cứu nổi. Tối hôm đó, ta đành lấy đi một bên mắt của mình. Móc mắt ra ngoài quả là một cảm giác đau đớn vô cùng, ta vừa nghe đã ngất những hai lần. Tới lúc quyết định làm, Cảnh Khang lại nói với ta:
" Nếu như không lấy mắt ra thì con còn lại cũng sẽ bị mù. Loại độc này rất quen, hình như ta thấy ở đâu rồi."
Hắn im lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời ta:
"Ta không còn cảm nhận được cảm giác vui mừng, lòng tràn nhiệt huyết như khi đó nữa. Có lẽ bây giờ ta cũng không còn là thiếu niên mơ mộng một tình yêu đẹp nên.. lại cảm thấy rất đau. Nhưng vẫn rất yêu nàng."
"Đúng rồi đó. Lúc mới yêu ai cũng mơn mởn đón nhận đến khi yêu sâu đậm lại nhận ra đau nhiều hơn hạnh phúc. Tiểu Văn, ngươi nghĩ ta có yêu ngươi không?"
"Lúc trước.. ta từng nghĩ là có. Sau này mọi chuyện cứ dồn tới, ta bắt đầu nhận ra nàng có yêu ta hay không cũng chẳng còn quan trọng. Có yêu nhưng nàng không dành hết tâm trí cho ta, không yêu cũng không dành hết tâm trí cho ta. Ta chỉ dựa vào chút lòng thương sót của nàng nên mới ở lại."
Ta lại lưng ra sau dựa vào ghế, tư thế thoài mái một chút, nói tiếp:
"Tiểu Văn này. Hôm ở U Minh giới, Liêu Kỹ có nói với ta sẽ dẫn binh giúp ta nếu như ta chịu ở với ngươi, cho ngươi hạnh phúc. Nhưng ta biết rõ hai chữ" chịu ở "của hắn còn mang hàm ý khác. Tiểu Văn, nếu ngươi còn yêu ta thì đi tìm hắn, nói là ta đối xử rất tốt với ngươi, chiều theo ý ngươi, bảo hắn sớm dẫn binh hợp làm một với binh của ta được không? Ngươi cũng thừa biết ta bây giờ rất bận, sau này ta sẽ bù đắp cho ngươi. Chỉ cần ngươi khiến Liêu Kỹ tin là được. Ngươi có giúp ta không?"
Tiểu Văn tỏ ra không đồng ý, ánh mắt của hắn lại khó chịu nữa rồi. Ta liền nhanh trí đứng dậy bước đến chạm tay vào ngực hắn, nhìn hắn âu yếu rồi mỉm cười thật tươi để hắn dễ mềm lòng hơn. Ta cất giọng năn nỉ hắn:
"Đi mà.. Ngươi không yêu ta nữa sao?"
Hắn nhìn lại ta, trong mắt có chút xao động. Và rồi đúng thật như ta đoán, hắn lập tức say đắm, ngoan ngoãn trả lời:
"Được.. ta sẽ nói."
Ta mỉm cười vuốt nhẹ ngực hắn:
"Vậy thì tốt quá! Ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Trong khoảng thời gian ta tịnh dưỡng, ngươi thích nữ nhân nào thì cứ tùy ý mà bảo cô ta hầu hạ, ai cũng được, chỉ cần báo trước một tiếng với ta. Sau này nếu lỡ người đó có thai, ta nhất định đối đãi tốt với họ, sẽ xem đứa bé đó như con ruột của mình."
"Nàng thật sự rộng lượng như vậy sao?"
"Ta chỉ nghĩ cho ngươi thôi."
"Nếu lỡ ta bên người đó mà quên nàng thì sao?"
"Ừm.. cũng không sao. Con người vốn rất mau quên. Tình cảm không có chuyện mãi mãi đâu. Quên rồi thì thôi."
"Nàng nói tình cảm không có mãi mãi vậy nàng với Chiến Thần thì sao? Còn yêu không?"
Ta đột nhiên căm nín, hỏi khó quá đấy! Không chơi với hắn nữa, ta liền đẩy hắn ra để tránh mặt, đi lại ghế cũ ngồi xuống và im lặng.
Tiểu Văn vuốt mặt mình rồi hắn bật cười một cách rất đau khổ:
"Coi như ta hiểu rồi."
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi, lúc hắn đi ra ngoài cửa thì nói một câu:
"Không phải của ta rồi, mãi mãi cũng không là của ta."
Ta không đi theo hắn, cứ ngỡ hắn chỉ đi lòng vòng trong thành thôi nhưng tới sáng hôm sau thì mới biết hắn đã đi khỏi thành rồi. Bây giờ ta biết tìm hắn ở đâu bây giờ? Tứ hải rộng lớn, hắn muốn trốn, ta làm sao tìm được đây? Phí hoài công sức ta cho hắn ăn ngủ nhờ rồi!
Cả buổi hôm đó ta buồn man mác mà không biết vì sao. Chán nản, ta phơi mình trên mái nhà, ai có kêu cũng không xuống. Ta vừa trách hắn, vừa trách bản thân mình. Ta nằm tới chiều, chân tay mệt lã nhưng vẫn chưa tìm được lý do để đi xuống. Lúc này Đại Lục ở dưới nói vọng lên:
"Cô không đi gặp mẫu thân mình à? Tới giờ rồi đấy."
Ta giật mình bật dậy, suýt chút quên mất còn có việc. Ta bay xuống đất, cùng Đại Lục đi đến Tây hải xem kịch.
Đại Lục và ta đến nơi cũng là lúc chứng kiến Miêu quân và mẫu thân ta đứng cạnh nhau. Hai bọn họ không hiểu là có còn tình hay không nhưng chắc chắn vẫn còn chút nghĩa. Bọn họ đứng với nhau trò chuyện gì đó, thấy cũng hơi lâu nên ta khều nhẹ Đại Lục, hỏi:
"Ma quân đâu?"
Đại Lục: "Một chút sẽ đến."
"Xác của con trai ông ta ngươi có đem theo không?
" Không, ông ta vừa đi thì ta cho người gửi thẳng tới nhà rồi. "
" Cũng được.. "
Một lúc sau thì Miêu quân đột nhiên tát mẫu thân ta, ta tức giận định ra xử lý ông ta thì Ma quân tới. Kịch hay bây giờ chính thức bắt đầu. Ma quân ghen tới đỏ mặt tía tai đánh nhau với Miêu quân tới rung chuyển cả Tây hải, kinh động tới cả Long Vương, đánh mấy chục hiệp cuối cùng Ma quân đưa mẫu thân ta bỏ chạy. Ta lại phì cười:
" Vậy là xong rồi. "
Đại Lục đứng bên cạnh tỏ ra không vui cho lắm. Hắn thở dài:
" Hôm ta đưa thư, người gửi thư có nói nghe được tin phu nhân dạo gần đây có cãi vả với Ma quân, không biết vì chuyện gì. "
" Chuyện gì thì mặc kệ họ. Ta hoàn thành kế hoạch rồi. Ngươi về trước đi, ta đi lòng vòng một chút rồi về. "
" Cũng được. Ta về coi sóc Trác Liên, cô đi nhớ cẩn thận đó. "
" Biết rồi. "
Đại Lục rời khỏi trước. Ta suy nghĩ nơi định đi thì chợt muốn đến Vong Xuyên. Vậy là ta đến đó coi như hóng gió. Nước sông êm đềm chảy, cầu Nại Hà vẫn tấp nập linh hồn người qua. Nhớ lại quá khứ ta đã từng thả trôi Tiểu Văn ở nơi này, còn ném cả hòn sỏi nhỏ xuống đáy sông, lúc đó ta chưa biết hắn là Quỷ Thiên Vương mà vẫn đối xử tệ bạc với hắn, đúng là ý trời mà. Ta đi đến gần bờ sông, đột nhiên có một cơn sóng dạt vào bờ một hòn sỏi tím, ta vô cùng ngỡ ngàng nhặt nó lên, ngắm nghía một hồi thì nhận ra đúng là vật năm xưa ta tặng cho Tiểu Văn. Thật không ngờ ta lại tìm được nó sau bao lâu như vậy, quả thật thần kỳ! Ta cất nó vào người rồi chạy quay trở về. Nghĩ bụng, sau này gặp lại Tiểu Văn, ta đưa cho hắn viên sỏi này.
Rồi từ hôm đó, ta chỉ lo chuyện binh sự mà quên mất việc của Tiểu Văn. Ma quân khiêu chiến với Miêu quân thật, cả hai bọn họ đánh nhau trận đầu đã thấy Miêu quân thất thủ. Ta nhận chút nhuệ khí nên quyết định viết chiến thư gửi đến Chiến Thần. Từ khi chiến thư gửi đi, ta bắt đầu sống hẳn trên chiến trường.
Hôm đó vừa đánh xong trận, có người cấp báo có thư của Ma quân, vừa mở thư ra thì thấy một mớ tóc, đoán ngay là tóc của mẫu thân ta. Ta ngơ ngác nhìn rồi lại đập bàn hét lên:
" Ông dám động đến bà ấy sao? "
Ta quả thật không thể ngờ Ma quân lại dám hại mẫu thân ta. Ta còn ngỡ ông ta yêu mẫu thân ta lắm chứ! Nhưng lúc này ta không thể đến Ma Điiện được. Ta đành nói với Đại Lục, để hắn âm thầm điều tra, bảo vệ bà ấy.
Âm thầm nghe ngóng mấy ngày thì biết được cái hôm Ma quân dẫn mẫu thân ta về ông ta đã rất giận dữ, đánh bà ấy mấy bạt tay rồi nhốt hẳn trong phòng cho tới bây giờ vẫn không thả. Nam nhân ai cũng như nhau, ghen lên rồi thì đường đi cũng chẳng nhìn, quả là yêu cho lắm cắn nhau đau mà. Lần này ta nợ mẫu thân một câu xin lỗi rồi.
* * *
Ngày 15 tháng sau.
Ta tới Tây hải tìm Thùy Dung theo lời tiết lộ của Tiểu Văn. Ta muốn nói rõ ràng với cô ta một số chuyện sẵn tiện thanh lý vài món nợ nhưng ta lại đến sớm, không thấy Tiểu Văn mà lại thấy Cảnh Khang. Ta không bất ngờ lắm, sớm biết họ là mẹ con thì chuyện họ gặp nhau là chuyện rất bình thường, ta cũng sẵn sàng tâm lý trước. Cảnh Khang nói gì đó với Thùy Dung rồi hai người ôm nhau nhìn vô cùng thắm thiết. Ta đợi Cảnh Khang rời đi thì lộ diện trước mặt Thùy Dung, cô ta vừa thấy ta liền giật mình, sợ hãi lùi lại:
" Sao cô lại tới đây? "
Ta nghiêm mặt:" Ta đến nơi này tìm cô hỏi cho rõ mọi chuyện. "
" Là chuyện gì? "
" Cô nói dối mình tên Thùy Dung, cô rõ ràng trước khi có Tiểu Văn thì đã có Cảnh Khang. Cô dối trá như vậy là có mục đích gì? "
" Ta.. ta không có mục đích gì cả. "
" Cô làm việc cho Ma quân, lúc ẩn lúc hiện, tùy tiện nói vài lời với con trai ngoan Tiểu Văn của cô liền khiến hắn tức giận suýt chút cưỡng hiếp ta, còn hại Chiến Thần trúng độc. Ta nhìn thấy cô sống cảm thấy rất chướng mắt. "
" Cô muốn làm gì? Một lúc nữa Tiểu Văn tới, cô mà làm gì ta nó sẽ giết cô đó. "
" Ta lại sợ Sơn Tiểu Văn sao? Hôm nay ta tới là để giết cô. Chiến Thần không giết thì để ta giết. "
Nói rồi, ta biến ra Ma Phong, vuốt nhẹ nó một cái liền biến nó thành một thanh kiếm, lập tức xông vào Thùy Dung, cô ta vốn không phải đối thủ của ta nên chỉ biết bỏ chạy. Ta đuổi theo cô ta, chưởng một chưởng khiến cô ta ngã lăn ra đất, thổ huyết. Ta bước đến gần xem cô ta đã chết chưa thì bất ngờ bị cô ta ném một thứ bột màu đen vào mắt, ta đau quá nên tức giận chém loạn xạ về phía trước. Cuối cùng một lúc sau, một bên mắt của ta không mở lên được, ta nhìn nữ nhân người đầy những vết chém trước mặt, cô ta căm hận nhìn ta:
" Cô giết ta rồi Tiểu Văn sẽ không tha cho cô! "
Ta chỉ kiếm vào ngực cô ta:
" Ta định giết cô lâu rồi. Thùy Dung, cô rốt cuộc đã ném thứ gì vào người ta? "
" Là độc, mắt của cô sẽ bị mù. Tiểu Văn nhìn thấy sẽ biết ngay là cô giết ta, nó sẽ trả thù cho ta! "
Ta cắn răng, tức giận đâm thẳng kiếm vào tim cô ta, ngay lập tức cô ta ngã xuống rồi tắt thở.
Xong việc, ta cũng nhanh chóng quay trở về, con mắt này của ta đau rát vô cùng, chắc là không giữ nổi rồi. Ta về tới Thành Đan Điểu liền ngay lập tức được Đại Lục cứu chữa nhưng ta biết nhất định không thể được. Cảnh Khang lúc này còn chưa biết chuyện ta giết mẫu thân hắn nên cũng giúp ta trị mắt nhưng cũng không cứu nổi. Tối hôm đó, ta đành lấy đi một bên mắt của mình. Móc mắt ra ngoài quả là một cảm giác đau đớn vô cùng, ta vừa nghe đã ngất những hai lần. Tới lúc quyết định làm, Cảnh Khang lại nói với ta:
" Nếu như không lấy mắt ra thì con còn lại cũng sẽ bị mù. Loại độc này rất quen, hình như ta thấy ở đâu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.