Dục Lạc

Chương 158: Người Vẫn Vô Tình.

Hải Lang

06/10/2021

Ít lâu sau, theo thời gian Hàn Hàn trải qua cơn bệnh đầu tiên khởi đầu cho quá trình suy kiệt của cơ thể. Cơn bệnh đó được khơi màu từ một lần Hàn Hàn chạy chơi đùa cùng Mạt Xuyên, đang chơi cô chợt thấy chống mặt rồi bất tỉnh ngã ngay tại chỗ. Mạt Xuyên chứng kiến mẫu thân mình ngã xuống liền sợ hãi hét lên chạy tới chỗ cô. Sau đó Hàn Hàn được đưa vào căn nhà tranh mà họ dựng lên để nghỉ ngơi. Tiểu Văn từng cứu cô sống lại, từng chứng kiến cô chết đi nên bây giờ bỗng trở nên hoảng sợ khi phải nhìn lại cảnh tượng giống như vậy. Hắn không đứng yên được, nghĩ đủ mọi cách và cuối cùng là chạy đi nhờ vã lại Cảnh Khang ở ngoài đảo. Nội trong hôm đó Tiểu Văn tìm tới được Cảnh tộc, khi Cảnh Khang biết tin hắn liền bấm tay bói toán thì biết được rằng quẻ bói năm xưa hắn mà mình bói cho Hàn Hàn rằng cô sẽ không sống được tới 18 vạn tuổi đã ứng nghiệm rồi. Cảnh Khang bàng hoàng đứng yên như một pho tượng nhìn xa xăm với đôi mắt đượm chút tiếc nuối. Thấy Cảnh Khang như thế, Tiểu Văn đứng bên cạnh nóng ruột vội hỏi:

“Ngươi làm sao vậy? Không định đi cứu Hàn Hàn sao? Mau chuẩn bị đồ đi đi!”

Nghe giọng hắn, Cảnh Khang nhìn sang vỗ vai hắn rồi thở dài:

“Ta không muốn giấu người, tuy chưa xem bệnh nhưng ta không chắc là sẽ chữa được. Hàn Hàn là người rất cố chấp, về đó ngươi hãy đối xử thật tốt với cô ấy, đừng buông lơ ngày nào cả.

Tiểu Văn cảm thấy quá khó hiểu, chân mày liền nhíu lại, hỏi:

“Là sao? Có chuyện gì? Ngươi chưa xem bệnh sao biết mình không chắc chữa được? Ngươi là thần y mà, ngươi không chắc thì ai chắc nữa đây?”

“Ta chỉ có thể duy trì cho cô ấy sống khỏe mạnh thêm một thời gian ngắn, còn thọ mệnh sau này đều phải xem phúc đức của cô ấy có đủ không thôi.”

Tiểu Văn hoang mang: “Sao…sao ngươi nói có vẻ nghiêm trọng vậy? Ngươi bói toán ra việc gì rồi à?”

Cảnh Khang không muốn trả lời câu hỏi này, hắn quay mặt lãng tránh rồi đi vào trong vội thoái thác:

“Ta đi lấy đồ, ngươi đứng đợi một chút.”

Tiểu Văn đứng nhìn theo nhưng vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Hắn đắng đo cố mở đầu mình để suy nghĩ nhưng còn chưa kịp nghĩ ra thì Cảnh Khang đã đem đồ nghề ra tới, hắn đành bỏ qua suy nghĩ mà dẫn Cảnh Khang đi cứu người.

Đến tối, hai người họ về đến Hàn Trung Động. Khi vào tới phòng thì mới biết Hàn Hàn đã tỉnh lại rồi và cô còn đang được Trác Liên đút canh. Nhìn thấy Tiểu Văn dẫn Cảnh Khang tới, cô như đoán được Cảnh Khang đã biết chuyện của mình nên có chút tránh né không muốn để hắn khám bệnh, mắt lãng tránh nhìn qua hướng khác rồi giả vờ mệt định nằm xuống nghỉ ngơi.Tiểu Văn lo lắng cho cô nên vội chạy tới bên cạnh đỡ cô năm xuống rồi dịu dàng nói:

“Cả ngày nay ta cất công đi tìm Cảnh Khang đến để xem bệnh cho nàng, nàng chịu khó để hắn bắt mạnh của nha? Sẽ không lâu đâu.”



Hàn Hàn dứt khoát lắc đầu rồi kéo chăn quay nghiêng người vào trong vách giả vờ ngủ. Tiểu Văn muốn năn nỉ cô tiếp nhưng bị Trác Liên ngăn lại đẩy ra không muốn hắn làm phiền mẫu thân mình nghỉ ngơi. Cứ như thế, Cảnh Khang và Tiểu Văn bị đẩy ra khỏi phòng không cho vào quấy rầy nữa. Hàn Hàn biết rõ bản thân mình không còn cách cứu chữa nên không muốn ai mất thời gian cho mình, chấp nhận một mình chịu đau đớn cũng không cho người khác biết nguyên do mình chết là thứ mà cô muốn làm để giữ lại danh tiếng trên đời rằng chết là do tuổi già chứ không phải vì quả báo do mình gây ra.



Hôm sau, sáng sớm khi mặt trời còn chưa lên, Hàn Hàn rời khỏi phòng để ra chăm sóc vườn hoa. Cô đi nhẹ nhàng trong gió mát, quên lãng chuyện ngã bệnh hôm qua mà vui cười sống tiếp. Không lâu sau khi cô ra vườn thì Cảnh Khang cũng đến giống như có dự đoán trước, hắn từ phía sau lưng cô đi tới, cất một giọng thương hại hỏi cô:

“Cô đã biết mình sắp chết nên không muốn để ai biết chuyện có phải không?”

Nghe giọng hắn Hàn Hàn liền quay đầu lại, đây là người duy nhất hiện tại đã từng chứng kiến một phần tuổi trẻ hạnh phúc của cô và cả những mốc cuộc đời. Mới hồi nhỏ tuổi vì chút mâu thuẫn mà quen biết nhau thế mà giờ lại trở thành những người trưởng thành trong mắt không còn sự trong sáng xưa nữa. Là do cô không nói được chứ nếu có thể nói cô cũng muốn hỏi xem cuộc sống của Cảnh Khang dạo này thế nào, có tìm được hành phúc hay chưa. Đứng nhìn nhau một hồi, Cảnh Khang bước đến gần thêm vài bước rồi lại nói:

“Giấu không phải là cách, cô nên tìm cách nào đó tốt hơn để những người cô yêu thương không bị sốc khi chứng kiến cô ra đi. Tiểu Văn đang có hi vọng với cô, nếu cô chết đột ngột ta sợ nó sẽ không chịu đựng nổi. Thân là đại ca ta cũng lo cho tiểu đệ này, nó yêu cô nhiều đến thế, chết theo cô cũng không thể không có khả năng. Để thay cô giải quyết vấn đề, ở đây ta có đem theo một loại thuốc có thể làm người uống mất hoàn toàn kí ức. Nếu cô tán đồng ta sẽ cho Tiểu Văn dùng loại thuốc này để nó quên đi cô trước khi cô chết đi, cô thấy thế nào?”

Ý này của Cảnh Khang không tồi nhưng Hàn Hàn lại chẳng quan tâm đến vấn đề Tiểu Văn có chịu được khi cô chết đi hay không, tính cách của cô từ trước tới giờ không chu đáo lo toan được nhiều như thế. Cô thầm nghĩ Cảnh Khang nói thế cuối cùng cũng vì lo cho đệ đệ mà thôi, hắn muốn làm thì làm không nhất thiết phải báo cáo hay hỏi ý của mình. Nghĩ thế nên cô gật đầu để thuận ý của Cảnh Khang. Không ngờ Cảnh Khang bỗng nhiên trở mặt quay sang tức giận với cô, lớn tiếng nói:

“Ta đoán không sai mà, cho dù cô có trải qua bao nhiêu sinh tử thì sự vô tình của cô cũng không đổi được! Đáng lẽ trong trường hợp này cô phải nghĩ tới Tiểu Văn sẽ có cảm nghĩ thế nào khi cô chết chứ không phải là để nó quên cô đi là xong chuyện.”

Bất ngờ bị quát, Hàn Hàn không kịp hiểu mình vừa làm gì sai. Mặt của Cảnh Khang rất giận dữ làm cô có chút thấy sợ nên vội quay lưng vội chạy chùn trước. Ai ngờ, cô vừa kéo váy chạy chưa được bốn bước thì tự nhiên choáng váng muốn ngã, lúc sắp úp mặt xuống thì từ đâu Tiểu Văn lại xuất hiện đỡ lấy cô. Cô mơ mơ màn màn nắm chặt lấy cánh tay của Tiểu Văn sợ hãi ôm chặt lấy hắn để trụ lại. Không biết cô bị gì, Tiểu Văn vô cùng lo lắng nhìn cô rồi nhìn sang Cảnh Khang, hỏi:

“Hàn Hàn bị sao vậy? Suýt chút nữa đã ngã mà ngươi còn đứng yên đó à? Mau lại coi mạch đi!”

Cảnh Khang lúng túng đi lại nắm lấy tay Hàn Hàn để bắt mạch nhưng cô lại không cho, trực tiếp hất tay hắn ra. Bây giờ cô chỉ cảm thấy khô cổ, người chẳng có chút sức lực nào, mắt cũng mờ nhưng mũi lại ngửi được mùi máu rất thơm của Tiểu Văn. Cô đoán mình đang thèm được uống máu bởi vì cũng đã lâu rồi không động đến thứ máu tươi mát của Tiểu Văn rồi. Tiểu Văn thấy cô sắp ngất nên đành bế cô lên đưa về nhà tranh. Vào nhà, Hàn Hàn được đặt lên giường nhưng cô lại muốn ngửi tiếp mùi máu của Tiểu Văn cho đỡ thèm nên kéo cổ hắn lại. Hắn muốn đi để nấu chút thuốc tẩm bổ cho cô nhưng không được chỉ đành ở lại thôi. Đứng khom người trong tư thế này làm cho họ tiếp xúc rất gần, ban đầu thì không sao nhưng chỉ một lúc hắn đã bắt đầu để ý đến biểu cảm ngửi mùi mê mẫn đó của Hàn Hàn. Nội tâm của một kẻ thèm khát có được cô đã lâu bỗng trở nên xao động, nhìn nét nào cũng ra là gợi tình, cả việc cảm nhận được hơi thở của cô cũng làm hắn nghĩ tới chuyện đen tối. Hắn cố gắng hít thở thật sâu để không chú ý tới những chi tiết đó nữa, nhưng có cố phân tâm cách mấy thì cuối cùng hắn cũng không tránh được. Mồ hôi trên trán hắn đổ ra, cổ nuốt nước bọt ừng ực rồi cuối cùng cũng chịu thua mà dần hạ người xuống hôn lên cổ cô một cách không thể nào thỏa mãn hơn.

Cảnh Khang đứng ở bên ngoài nhìn thấy toàn bộ những việc mà Tiểu Văn làm, hắn cũng là đàn ông nên hắn biết Tiểu Văn đã kiềm chế quá lâu và quá giỏi rồi, thách thức thêm một thời gian nữa thì Tiểu Văn nhất định sẽ bùng nổ. Cảnh Khang không dám nhìn lâu, hắn quay mặt đi nhưng trong lòng đầy nổi tâm sự. Bởi vì hắn cũng từng có mấy kiếp ở nhân gian sống trọn nghĩa phu thê với Hàn Hàn, đến lúc trở về thiên giới hắn cũng từng muốn nối lại tình xưa. Thế nhưng bây giờ có lẽ chỉ có người năm xưa hắn gặp ở hạ giới mới là người hắn yêu còn người hiện tại trước mặt là để Tiểu Văn yêu rồi. Một mặt hắn biết kiếp trước của Tiểu Văn là Qủy Thiên Vương mà hắn từng ghét, mặt khác cũng chấp nhận kiếp này Tiểu Văn là đệ đệ duy nhất của mình. Hắn vừa muốn Tiểu Văn nhận quả báo kiếp trước để lại, vừa muốn cho Tiểu Văn được hạnh phúc, thế nên giờ đây hắn chẳng biết nên làm thế nào cho phải, nên giúp ai để mọi thứ tốt đẹp.

Đang lúc Cảnh Khang đang suy nghĩ thì nhìn thấy Trác Liên dẫn Mạt Xuyên đi về hướng nhà tranh. Cảnh Khang sợ hai đức trẻ nhìn thấy cảnh bên trong nên vội nhặt đá ném vào cửa để báo động cho Tiểu Văn. Tiểu Văn đang say mê thì nghe thấy tiếng động, hắn giật mình đứng phất dậy rồi vội chỉnh cổ áo của Hàn Hàn ngay ngắn lại rồi đi cửa sau rời khỏi đó. Hàn Hàn nằm trên giường không hề nhận ra mình vừa suýt chút đã rơi vào tay của Tiểu Văn bởi vì trong miệng cô còn vươg mùi máu ngọt lành, lúc buông Tiểu Văn ra cô còn tiếc nuối liếm máu dính trên môi rồi mới lân lân vào giấc ngủ. Xem ra chỉ cần là đang hút máu thì Hàn Hàn sẽ lơ là không phòng bị và trở nên khao khát nhất, tính ra thì cô cũng chỉ là một con mèo ngốc nghếch tham ăn dễ bị lừa mà thôi. Tiểu Văn lần này bỏ lỡ cảm thấy tiếc không sao tả được, quyết tâm có cơ hội sau nhất định sẽ chóp thời cơ. Cho cô uống máu, hắn vừa có lý do để nói rằng là cô chủ động khiến cô không trách mình được, vừa thành người bị hại đáng thương, một việc tiện cả đôi đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook