Dục Lạc

Chương 160: Quả Báo Khi Là Người Đào Hoa.

Hải Lang

08/10/2021

Tối đó, Hàn Hàn ngồi ăn cơm với hai con và Tu lệ, cô chú ý vào ánh mắt gạ gẫm của Tu Lệ với con trai mình. Trác Liên còn non trẻ ngu ngốc, bị nhìn chầm chầm liền gượng gạo ngay cả đút cơm cho muội muội còn run tay. Hàn Hàn xem không lọt mắt, cô vội đập tay lên bàn đứng dậy nghiêm mặt nhìn Tu Lệ. Bây giờ thì cô đã hiểu cảm giác của Thùy Dung khi có con trai mê mẩn nữ nhân xấu tính như mình rồi, bây giờ cô cũng đã sợ y hệt như Thùy Dung. Bị Hàn Hàn chắn ngang tầm mắt, Tu Lệ liền đẩy mặt cô sang một bên rồi mỉm cười hỏi Trác Liên:

“Huynh tên gì vậy? Nãy giờ sao muội nhìn mà huynh run quá vậy?”

Nghe tiếng “muội” này, Hàn Hàn chỉ muốn nôn mà thôi. Tuổi tác của Tu Lệ xấp xỉ tuổi cô vậy mà dám xưng muội gọi huynh với thằng bé mới lớn thua mình hơn mười vạn tuổi, thật là quá lố bịch. Cô không trị được Tu Lệ nên nhìn sang con trai xem biểu hiện của nó thế nào, không ngờ con trai lại đỏ mặt ngập ngừng giới thiệu:

“Huynh…huynh tên Trác Liên.”

Rồi, từ đây Hàn Hàn bất lực ngồi lại ghế khoanh tay nhìn mà thôi. Nhìn cái mặt là cô đoán được con trai mình cũng thích bị Tu Lệ ghẹo, đã thích rồi thì càng cấm càng khó bỏ. Tiếc thay cho cô cả đời làm thợ săn, đến khi có con, con trai lại thành con mồi. Bất lực nhìn Trác Liên dần dần đi vào đường “đời”, Hàn Hàn buông xuôi, cô vốn biết rõ mị lực của Tu Lệ khó có nam nhân nào tránh được, chỉ mong Tu Lệ đừng đùa cợt con trai mình. Vừa ngồi một chút Tu Lệ đã bắt đầu đi qua vờ ngồi cạnh Mạt Xuyên để gần Trác Liên hơn. Điều đáng nói là cả Mạt Xuyên khó tính không ai bì cũng thích Tu Lệ, sẵn sàng cho cô ta ngồi chung. Càng lúc Trác Liên càng lộ rõ đang say mê Tu Lệ qua ánh mắt, Hàn Hàn cứu không nổi con của mình, đành cho nó trải đời để trưởng thành thôi….

Ăn cơm xong, Tu Lệ giả vờ nữ công gia chánh dọn dẹp bàn ăn rồi tận dụng thời cơ cùng Trác Liên ra suối rửa chén. Hàn Hàn ngồi trong phòng nóng lòng vội cho Mạt Xuyên đi theo họ để chặng đứng âm mưu đen tối kia. Người ta nói trai lớn khó giữ, cô giữ thì giữ nhưng phải xem con trai cô có muốn giữ hay không. Vì cô cũng từng mê hoặc nam nhân trẻ đẹp nên cô không dám nói Tu Lệ, cô chỉ mong Trác Liên thông minh hơn để giữ mình.

Trong lúc rửa chén cùng Trác Liên ở bờ suối Tu Lệ cảm thấy rất có hứng thú với đứa trẻ này, cảm giác rất đặc biệt, khác nhiều với những nam nhân trước kia cô ta bắt để hút tinh lực. Trác Liên ngồi cạnh nữ nhân liền hồi hộp, rụt rè không dám nói nhiều nhưng thấy không khí trầm lắng nên cũng cất giọng hỏi:

“Muội…Muội tên gì vậy?”

Nghe hỏi câu này Tu Lệ liền khoái chí áp sát người vào y, cố tình thỏ thẻ nói vào tai y:

“Muội chỉ nói tên với người yêu muội thôi. Huynh muốn nghe không?”

Trác Liên nghe xong mặt đỏ bừng bừng đơ cả người không biết trả lời thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể bẽn lẽn cúi đầu rồi giấu mặt đi. Tu Lệ chưa thấy ai đáng yêu như người trước mặt, chẳng biết là do tuổi lớn hơn hay do cảm xúc mạnh mà tự nhiên cô ta véo má Trác Liên để nựng. Lúc đó Trác Liên bất ngờ, mở to mắt nhìn cô ta, một cảm giác khó tả vô cùng. Tuổi trẻ chưa trải sự đời, khó mà tránh nổi chiêu trò của nữ nhân dày dặn tình trường. Người làm mẹ như Hàn Hàn có lo cũng không lo nổi.

….

Những ngày tiếp theo, Tu Lệ dường như đã rất thích Trác Liên cứ liên tục bám theo không rời, còn Trác Liên lại không né tránh, nhiều lúc không bị gạ gẫm lại buồn. Hàn Hàn không nói chuyện được nên rất tức tối, cô viết ra giấy để kể sự thật cho Trác Liên nghe nhưng cũng bị Tu Lệ đổi trắng thay đen. Thật sự thì Hàn Hàn không chê Tu Lệ không hợp với con trai của mình, cũng không chê xuất thân hay tuổi tác. Hơn ai hết cô là người có quá khứ và thân phận không mấy tốt đẹp nên cũng không dám chê bai quá khứ hay thân phận của ai. Tu Lệ có nói sao cũng không làm nhiều chuyện ác bằng cô, tính tình tuy có chút cổ quái nhưng nghĩa khí và rất hiểu chuyện, so ra còn tốt tính hơn Hàn Hàn nhiều. Mấy ngày nay chứng kiến Trác Liên vui vẻ như vậy, cô cũng không muốn con buồn. Chuyện quá khứ hay tuổi tác của Tu Lệ đều không phải vấn đề cô lo lắng, nguyện vọng lớn nhất của cô là Tu Lệ sẽ chung thủy một lòng với Trác Liên chứ đừng chơi đùa rồi bỏ. Hàn Hàn thường hay nói và khuyên răng Tu Lệ về đều này, việc mà hôm nay cô làm chẳng khác gì việc mà năm xưa Thùy Dung cầu xin cô đối xử tốt với Tiểu Văn. Quả thật là chạy trước chạy sau vẫn không nghiệp quật, bây giờ cô đã thấu nỗi lòng của Thùy Dung năm đó rồi.



Qua hai tuần, Hàn Hàn bắt đầu có chút nhớ đến Tiểu Văn. Có lẽ là do hắn hiện diện quanh cô quá nhiều nên giờ đi rồi mới thấy thiếu thiếu, cơm mà Trác Liên nấu cô ăn cảm thấy không ngon miệng, quần áo cũng không có ai giặt giúp, phòng ốc bừa bộn chẳng ai dọn. Hàn Hàn chỉ thấy nhớ hắn vì phương diện này thôi, còn hắn thì nhớ cô ngày đêm không ngủ được. Ở Ung Linh Sơn, hắn gặp lại mẫu thân của mình nhưng chỉ nói được vài tiếng chào hỏi rồi liền vào phòng đóng ở lỳ trong đó. Suốt mấy ngày ở nhà hắn không nói được quá 5 câu, mặt mày ủ rủ chỉ biết lôi hết công việc nhà ra làm. Sáng sớm hắn đã đi đốn củi, tới trưa lôi hết đồ trong nhà ra giặc, chiều lại bất chấp chẻ củi cho tới khua. Thùy Dung xót xa mà không khuyên nhủ được gì. Càng chứng kiến con mình lụy tình, người làm mẹ càng đau lòng. Thùy Dung vì quá thương con mà sau đó quyết định đi tìm Hàn Hàn để cầu xin.

Sáng hôm đó, nhân lúc Tiểu Văn vừa lên đường đi đốn củi, Thùy Dung đi đến chỗ của Hàn Hàn đang ở theo lời Tiểu Văn từng kể. Khi đến nơi, cô ta bước vào sơn cốc được mấy bước thì bị Mạt Xuyên đang leo trên cây chơi ở gần đó nhìn thấy. Con bé thấy người lạ nên liền lớn tiếng hỏi:

“Người đang vào sơn cốc là ai? Đến đây có việc gì?”

Nghe tiếng hỏi, Thùy Dung giật mình nhìn lên cây. Thấy Mạt Xuyên, cô ta liền trả lời:

“Ta đền tìm Liên Hàn Hàn. Con có biết người đó ở đâu không?”

Mạt Xuyên vội nhảy từ cây xuống, đứng trước mặt Thùy Dung. Chính khoảnh khắc này, Thùy Dung nhận ra được khí chất của Hàn Hàn toát ra từ người đứa bé trước mặt, không ai sai khiến như cô ta bỗng chốc e dặt nhỏ giọng lại, hỏi:

“Con có quen biết với Hàn Hàn à?”

Mạt Xuyên không chần chừ, trả lời ngay:

“Người mà dì hỏi là mẫu thân của ta, tìm mẫu thân ta có việc gì? Dạo này mẫu thân sống ẩn, không muốn vướng vào chuyện bên ngoài nữa.”

Thùy Dung không nén nổi kinh ngạc, cô ta không biết Hàn Hàn có con gái chỉ biết có một đứa con trai mà thôi. Trong lòng cô ta lúc này nghĩ tới cảnh Tiểu Văn phải làm cha dượng khi sống cạnh Hàn Hàn thì cảm thấy càng xót xa. Im lặng một hồi, cô ta thở dài rồi đưa tay muốn vuốt tóc Mạt Xuyên nhưng lại bị con bé thẳng thừng gạt ra, nói:

“Đừng có tùy tiện động vào ta? Muốn gặp mẫu thân ta thì ta sẽ đi báo. Nhưng ta nói trước, nếu dì dám nói về những chuyện tranh đấu bên ngoài làm phiền đến mẫu thân ta thì dì không yên với ta đâu.”

Nói xong, Mạt Xuyên quay lưng bỏ đi, khí chất của nó cao ngạo, lạnh lùng chẳng khác gì Hàn Hàn. Thùy Dung tròn mắt nhìn theo con bé, với bao nhiêu đó biểu hiện thì cô ta đã biết Tiểu Văn không dễ làm hài lòng đứa con gái này. Biết con trai sẽ khổ nhưng vì con trai biết khổ vẫn đâm đầu nên người làm mẹ cũng chỉ biết ủng họ con, giúp con có được thứ mình khao khát. Chẳng người mẹ thương con nào lại đi ngăn cản quyết tâm mãnh liệt của con mình, đành lòng để con tự chịu khổ rồi sẽ từ buông tay.

….



Một lúc sau, Mạt Xuyên báo tin cho mẫu thân. Bấy giờ Hàn Hàn đắng do rất nhiều, cuối cùng mới quyết định cho mời Thùy Dung đến tiếp chuyện. Nhưng Hàn Hàn không muốn xuất hiện trong bộ dạng tàn phế bây giờ mà nhờ Tu Lệ biến thành mình để gặp Thùy Dung. Tu Lệ có đủ khả năng nghe được truyền âm của cô nên cô có thể ngồi bên trong âm thầm nghe cuộc nói chuyện đó… Cuộc nói chuyện nghiêm túc diễn ra ở trước sân nhà, bên dưới một gốc cây lớn, Hàn Hàn thật ngồi trong phòng âm thầm nhìn qua khe cửa nhỏ quan sát. Thùy Dung lần đầu gặp lại Hàn Hàn sau khi có tin cô đã chết, nhìn thấy cô vẫn xinh đẹp rạng ngờ, cơ thể lành lặn chẳng có chút suy nhược gì liền cảm thấy có chút bất ngờ. Bắt đầu vào câu chuyện, Tu Lệ giả cả giọng của Hàn Hàn cất giọng hỏi:

“Cô đến tìm ta có việc gì? Con trai cô không có ở đây.”

Thùy Dung khiêm nhường cẩn trọng từng lời, mỉm cười đáp lời:

“Ta thừa biết Tiểu Văn không ở đây, hiện nó đang sống cùng ta.”

“Sống cùng cô à? Vậy cô đến đây làm gì?”

“Ta đến là để xin cô một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Tới đây, Thùy Dung liền biến ra một chiếc rương gỗ nhỏ. Mở nắp ra thì bên trong toàn là trâm cày, ngọc ngà quý giá sáng lóa cả mắt. Nếu là Hàn Hàn thật thì sẽ chẳng ngó tới mấy thứ này nhưng đây là Tu Lệ biến thành, Tu Lệ thì rất mê những thứ diễm lệ xinh đẹp này. Vừa nhìn thấy mắt Tu Lệ liền sáng lên, vội kéo rương gỗ về phía mình thích thú ngắm nhìn, hoàn toàn mất hết khí chất của Hàn Hàn. Hàn Hàn thật ngồi trong phòng nhìn thấy thế chỉ biết lắc đầu, tự dưng cảm thấy nhờ vã sai người rồi. Thùy Dung không biết người trước mặt là giả, nghĩ là Hàn Hàn thích mấy thứ này liền vui vẻ mà nói tiếp:

“Những thứ này ở chỗ ta còn rất nhiều, nếu cô thích thì ta có thể cho nhiều hơn nữa.”

Tu Lệ tham lam, vừa nghe thế đã nắm lấy tay của Thùy Dung:

“Được, cứ đem hết qua cho ta. Cho ta càng nhiều càng tốt, cô có yêu cầu gì ta cũng sẽ đồng ý.”

Câu này của Tu Lệ vừa hay trúng vào ý của Thùy Dung. Cô ta không chần chừ nữa mà đi thẳng vào vấn đề luôn:

“Ta sẽ đem hết tất cả trang sức quý giá nhất của ta qua cho cô, những thứ này coi như là sính lễ. Ta chỉ mong cô có thể đồng ý gã cho Tiểu Văn, ở bên cạnh nó có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook