Chương 77: Quá Khứ Tiền Kiếp.
Hải Lang
13/09/2021
Có được bộ đồ mới, Di Nhi mừng rỡ ngắm nhìn bộ y phục. Quỷ Thiên Vương cũng nhìn cô say đắm, ánh mắt đó của hắn đã là u mê rồi.
Di Nhi vui vẻ xuống núi. Thời gian cô vui chơi cũng là lúc Quỷ Thiên Vương ngồi ngóng trước cửa hang chờ cô về. Xuống dưới trấn, cô gặp được một chàng thư sinh, hai người họ đem lòng ái mộ nhau. Nam nhân đó bảo hắn là thư sinh lên kinh ứng thí, đi ngang đây nên ghé lại vài hôm. Di Nhi mê mẩn hắn, nguyện dẫn hắn đi khắp nơi trong trấn để ngao du, mà quên mất thời gian đã hẹn với Quỷ Thiên Vương. Hai ngày sau, lúc tiễn thư sinh đó đi thi, hắn nắm lấy cô mà hẹn ước:
"Ta nhất định thi đỗ và về đây làm quan, tới lúc đó ta sẽ dùng kiệu hoa tám người khiêng để cưới nàng về. Nàng đợi ta 1 năm thôi."
Di Nhi tin lời. Tiễn hắn đi rồi, cô không quên mua kẹo rồi mới trở về núi. Ở trong hang, Quỷ Thiên Vương chuẩn bị cơm canh đã là lần thứ 4, hắn sợ Di Nhi về mệt mỏi lại không có cơm ăn nên đã nấu, nào ngờ đâu lại chỉ chờ đợi rồi ăn một mình. Lúc Di Nhi quay trở lại cũng là lúc Quỷ Thiên Vương cảm thấy bản thân nổi cơn ghen dữ dội. Hắn không đi tìm cô nhưng hắn có thể biết được cô đã làm gì thông qua viên dạ minh châu. Quá tức giận nhưng hắn chọn im lặng. Di Nhi quay về với bộ mặt vui vẻ, cầm một túi kẹo chạy vào hang:
"Tiểu Văn, ra đây ta cho ngươi kẹo này!"
Quỷ Thiên Vương nhắm mắt kìm chế lại. Thấy Quỷ Thiên Vương ngồi một góc mà không trả lời, Di Nhi chạy đến câu cổ, lấy kẹo đưa lên miệng hắn:
"Sao vậy? Không thích kẹo sao? Ăn một chút đi."
Hắn ngửi nhẹ vào người Di Nhi rồi đẩy cô ra:
"Trên người của nàng có mùi của nam nhân khác. Nàng tránh ra đi!"
Di Nhi phủi y phục:
"Có mùi sao? À, ta nói cho ngươi biết, ta xuống núi gặp được một nam nhân, hắn lớn hơn ta 2 tuổi. Bọn ta vừa gặp đã yêu rồi, huynh ấy còn nói sẽ cưới ta."
"Nàng lấy hắn, vậy ta thì sao?"
"Ngươi đương nhiên cũng theo ta. Huynh ấy là người nho nhã, chỉ cần ta giải thích rõ ngươi vô hại, huynh ấy nhất định cho ngươi ở lại cạnh ta."
"Ta không vô hại như nàng tưởng đâu. Việc nàng đang làm bây giờ là đang ép ta làm chuyện có hại đấy!"
"Ta làm gì? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gã chồng, ta đã gần 20 tuổi rồi, yêu một người cũng không có gì sai. Ngươi đó, sau này ta dẫn ngươi đi gặp huynh ấy, ngươi nhất định phải gọi ta là chủ nhân, xưng hô tôn kính một chút, đừng gọi" nàng "nữa. Nghe chẳng đúng gì cả."
Quỷ Thiên Vương mở mắt ra, chòm tới nắm lấy tay Di Nhi kéo vào lòng mình, hắn chạm ta vào eo cô:
"Xưng hô tôn kính sao? Ta có thể gọi nàng bằng phu nhân không? Là phu nhân của ta."
Di Nhi đánh yêu vào mặt Quỷ Thiên Vương:
"Đúng là ngốc nghếch không cứu nổi. Ngươi phải gọi ta là chủ nhân hoặc tiểu thư mới phải."
"Ta ngốc nghếch vậy.. Nếu có cách làm cho ta hết ngốc nàng có chịu làm không?"
"Làm thế nào?"
Di Nhi vừa nói dứt lời liền lập tức bị hắn kéo ngã ra sau, khóa chặt môi lại. Cô hốt hoảng đẩy hắn ra:
"Ngươi làm gì vậy? Sao lại hôn ta?"
"Nàng nói ta ngốc mà. Với lại, nàng không xem ta là con người, cũng không xem ta là nam nhân, ta hôn nàng thì có vấn đề gì?"
"Nhưng.."
"Nhưng ta không khôi ngô, không nho nhã bằng hắn chứ gì? Nàng chê ta thô kệch, xấu xí, đáng sợ phải không? Ta nói cho nàng biết, ta không phải động vật, cũng không phải người, ta là Quỷ Thiên Vương, con trai của Quỷ Tướng Quân đứng đầu Quỷ tộc. Ta là quỷ.. là nam, còn nàng là người.. là nữ. Ta không bị hấp dẫn bởi bất kỳ nữ nhi nào trên đời này, trừ nàng."
"Ngươi nói với ta làm gì? Ngươi là quỷ hay yêu gì thì cũng là thú cưng của ta thôi. Ngoan đi, bỏ ta ra, ta bỏ chuyện khi nãy cho ngươi."
Quỷ Thiên Vương cắn chặt răng, bực tức bỏ Di Nhi ra. Hắn đấm mạnh tay lên giường đá rồi lấy một viên kẻo bỏ vào miệng. Di Nhi mỉm cười xoa đầu hắn:
"Vậy mới ngoan chứ. Ngươi ngồi ăn đi, ta đi lau mình cho sạch sẽ mới được, hai ngày rồi không tắm, ngứa ngáy thật!"
Nói rồi cô bỏ đi vào trong. Lát sau cung đem ra một thao nước và một chiếc khăn ngồi nép vào một góc, lấy mảnh vải mỏng màu trắng che lại rồi cởi y phục ra. Quỷ Thiên Vương đang ăn kẹo nhìn thấy mà nuốt trọng cả viên. Trên tắm vải trắng đó, bóng của Di Nhi hiện lên, từng đường nét cơ thể một. Nó giống như đang dùng cực hình với nam nhân. Quỷ Thiên Vương chỉ còn biết thở ra mà kiềm chế. Ta cảm thấy tình cảm của họ bắt đầu có vấn đề rồi. Quỷ Thiên Vương có vẻ không chịu đựng được quá lâu nữa. Ta ở trong giấc mộng này cũng không biết bao lâu rồi? Tại sao lại đưa ta về mộng cảnh này?
* * *
Quá khứ trôi nhanh thoăn thoắt, mấy chốc, ta lại lạc vào một cảnh khác. Lúc này Quỷ Thiên Vương và Di Nhi đứng đối diện nhau giữa rừng hoa Ban hai người từng chơi đùa. Gương Di Nhi vô cùng nghiêm túc:
"Tiểu Văn, ta không ở lại với ngươi được nữa. Ta sẽ gả vào Bùi gia. Sau này sẽ không về đây nữa."
Quỷ Thiên Vương ngậm ngùi, trên tay hắn vẫn còn cầm một đóa hoa, hắn nói:
"Nàng đã từng hứa cả đời ở cạnh ta, sao bây giờ lại thất hứa? Nàng đừng lấy hắn, ta xin nàng."
"Ta thật sự muốn thay đổi cuộc sống của mình. Ta không muốn phải sống lang bạt. Không có ta, ngươi hãy cố mà sống tốt."
"Nàng muốn đi thật sao?"
"Đúng vậy."
"Sau này có việc gì cũng đừng hối hận, đừng quay lại tìm ta."
Nói rồi, Quỷ Thiên Vương ném cành hoa xuống đất, sau đó hắn ném ra một thứ lấp lánh khiến Di Nhi ngất đi. Ngay sau đó, hắn bế Di Nhi vào một bụi rậm rồi xâm hại cô ấy. Cơ thể to lớn của hắn bao trọn lấy toàn bọn cơ thể nhỏ bé yếu đuổi của Di Nhi. Di Nhi bị hắn làm cho chảy máu rất nhiều, ướt cả cỏ, và lần đầu của cô bị hắn cướp mất đi. Cảnh tượng kinh khủng trước mắt ta chỉ còn biết đứng đơ mà nhìn, thật không ngờ Liên Hàn Hàn ta lại có ngày chứng kiến lại toàn cảnh này. Di Nhi thật đáng thương hay chính la mới là kẻ đáng thương? Quỷ Thiên Vương như một con quái vật ăn trọn cơ thể của cô gái nhỏ bé ấy, nhiều lần cô ấy đau buốt và đã nhíu mày nhưng có lẽ cô ấy không tỉnh nổi. Sau khi có được Di Nhi, gieo vào người cô ấy những hạt giống trắng xóa, hắn dùng khăn lau máu, giúp Di Nhi mặc quần áo lại, trân trọng cất giữ chiếc khăn ấy rồi quay lưng bỏ đi không ngoảnh mặt lại. Rất lâu sau khi Quỷ Thiên Vương rời đi Di Nhi mới tỉnh lại, cô ấy ngơ ngách không biết gì, không nhớ gì cả, không hề nhận ra bản thân đã bị xâm hại.
Từ hôm đó hai người hai ngã. Di Nhi trở thành thê tử của người khác nhưng gả vào Bùi gia lại bị người chồng phát hiện là không còn trong trắng nên đối xử với cô rất tệ, cứ uống rượu vào là đánh đập cô, nhưng cô hoàn toàn không biết tại sao mình lại như vậy. Còn Quỷ Thiên Vương, sau khi cướp đi đời con gái của Di Nhi, hắn không trở về U Minh giới mà liên tục đại khai sát giới, hắn không còn dễ chịu như lúc trước, hắn uống máu người, quậy phá khắp mọi nơi.
Rồi một ngày nọ, Quỷ Thiên Vương lại nhớ đến Di Nhi. Nửa đêm hắn lẻn vào phủ của Bùi gia, nơi Di Nhi đang ở, rồi ân ái với cô lúc cô đang ngủ say. Liên tục như vậy xuyên suốt không sót ngày nào. Di Nhi vì hắn mà sáng nào cũng mệt mỏi, sức khỏe suy giảm. Ít lâu sau Di Nhi có mang con của Quỷ Thiên Vương nhưng cô cứ nghĩ là con của chồng mình nên đã rất hi vọng vào nó, chấp nhận chịu khổ cự mang thai. Thế nhưng, cái thai 10 tháng vẫn không ra đời, người ta đòn cô mang phải thai quỷ nên nhốt cô vào kho củi. Di Nhi bị nhốt ở đó thêm hai tháng và sinh con nhưng đứa con đó không phải người mà giống hệt Quỷ Thiên Vương, cô ấy cũng nhận ra điều đó.
Trước đây vốn dĩ Bùi gia không thích Di Nhi, lấy Di Nhi về, phu thê họ một năm không được chung phòng. Sau này còn cưới thêm thứ thiếp. Mãi đến một lần phu quân cô uống say thì hai người mới ở bên nhau. Theo như ta biết sơ lược là như vậy. Di Nhi về nhà chồng cũng chẳng sung sướng gì, suốt ngày bị xem thường, chửi mắng, bây giờ lại sinh ra một đứa con không hề giống người, bộ dạng giống như con của quỷ, lọt lòng mẹ cũng không biết khóc, chỉ biết uống sữa mẹ. Di Nhi bị đánh đập còn trầm trọng hơn, chỉ vừa sinh con ba ngày cô phải dọn ra chuồng ngựa để ngủ. Tình thế trớ trêu, Di Nhi đau khổ tột cùng và quyết tâm lén đi về núi tìm Quỷ Thiên Vương hỏi chuyện.
Di Nhi vui vẻ xuống núi. Thời gian cô vui chơi cũng là lúc Quỷ Thiên Vương ngồi ngóng trước cửa hang chờ cô về. Xuống dưới trấn, cô gặp được một chàng thư sinh, hai người họ đem lòng ái mộ nhau. Nam nhân đó bảo hắn là thư sinh lên kinh ứng thí, đi ngang đây nên ghé lại vài hôm. Di Nhi mê mẩn hắn, nguyện dẫn hắn đi khắp nơi trong trấn để ngao du, mà quên mất thời gian đã hẹn với Quỷ Thiên Vương. Hai ngày sau, lúc tiễn thư sinh đó đi thi, hắn nắm lấy cô mà hẹn ước:
"Ta nhất định thi đỗ và về đây làm quan, tới lúc đó ta sẽ dùng kiệu hoa tám người khiêng để cưới nàng về. Nàng đợi ta 1 năm thôi."
Di Nhi tin lời. Tiễn hắn đi rồi, cô không quên mua kẹo rồi mới trở về núi. Ở trong hang, Quỷ Thiên Vương chuẩn bị cơm canh đã là lần thứ 4, hắn sợ Di Nhi về mệt mỏi lại không có cơm ăn nên đã nấu, nào ngờ đâu lại chỉ chờ đợi rồi ăn một mình. Lúc Di Nhi quay trở lại cũng là lúc Quỷ Thiên Vương cảm thấy bản thân nổi cơn ghen dữ dội. Hắn không đi tìm cô nhưng hắn có thể biết được cô đã làm gì thông qua viên dạ minh châu. Quá tức giận nhưng hắn chọn im lặng. Di Nhi quay về với bộ mặt vui vẻ, cầm một túi kẹo chạy vào hang:
"Tiểu Văn, ra đây ta cho ngươi kẹo này!"
Quỷ Thiên Vương nhắm mắt kìm chế lại. Thấy Quỷ Thiên Vương ngồi một góc mà không trả lời, Di Nhi chạy đến câu cổ, lấy kẹo đưa lên miệng hắn:
"Sao vậy? Không thích kẹo sao? Ăn một chút đi."
Hắn ngửi nhẹ vào người Di Nhi rồi đẩy cô ra:
"Trên người của nàng có mùi của nam nhân khác. Nàng tránh ra đi!"
Di Nhi phủi y phục:
"Có mùi sao? À, ta nói cho ngươi biết, ta xuống núi gặp được một nam nhân, hắn lớn hơn ta 2 tuổi. Bọn ta vừa gặp đã yêu rồi, huynh ấy còn nói sẽ cưới ta."
"Nàng lấy hắn, vậy ta thì sao?"
"Ngươi đương nhiên cũng theo ta. Huynh ấy là người nho nhã, chỉ cần ta giải thích rõ ngươi vô hại, huynh ấy nhất định cho ngươi ở lại cạnh ta."
"Ta không vô hại như nàng tưởng đâu. Việc nàng đang làm bây giờ là đang ép ta làm chuyện có hại đấy!"
"Ta làm gì? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gã chồng, ta đã gần 20 tuổi rồi, yêu một người cũng không có gì sai. Ngươi đó, sau này ta dẫn ngươi đi gặp huynh ấy, ngươi nhất định phải gọi ta là chủ nhân, xưng hô tôn kính một chút, đừng gọi" nàng "nữa. Nghe chẳng đúng gì cả."
Quỷ Thiên Vương mở mắt ra, chòm tới nắm lấy tay Di Nhi kéo vào lòng mình, hắn chạm ta vào eo cô:
"Xưng hô tôn kính sao? Ta có thể gọi nàng bằng phu nhân không? Là phu nhân của ta."
Di Nhi đánh yêu vào mặt Quỷ Thiên Vương:
"Đúng là ngốc nghếch không cứu nổi. Ngươi phải gọi ta là chủ nhân hoặc tiểu thư mới phải."
"Ta ngốc nghếch vậy.. Nếu có cách làm cho ta hết ngốc nàng có chịu làm không?"
"Làm thế nào?"
Di Nhi vừa nói dứt lời liền lập tức bị hắn kéo ngã ra sau, khóa chặt môi lại. Cô hốt hoảng đẩy hắn ra:
"Ngươi làm gì vậy? Sao lại hôn ta?"
"Nàng nói ta ngốc mà. Với lại, nàng không xem ta là con người, cũng không xem ta là nam nhân, ta hôn nàng thì có vấn đề gì?"
"Nhưng.."
"Nhưng ta không khôi ngô, không nho nhã bằng hắn chứ gì? Nàng chê ta thô kệch, xấu xí, đáng sợ phải không? Ta nói cho nàng biết, ta không phải động vật, cũng không phải người, ta là Quỷ Thiên Vương, con trai của Quỷ Tướng Quân đứng đầu Quỷ tộc. Ta là quỷ.. là nam, còn nàng là người.. là nữ. Ta không bị hấp dẫn bởi bất kỳ nữ nhi nào trên đời này, trừ nàng."
"Ngươi nói với ta làm gì? Ngươi là quỷ hay yêu gì thì cũng là thú cưng của ta thôi. Ngoan đi, bỏ ta ra, ta bỏ chuyện khi nãy cho ngươi."
Quỷ Thiên Vương cắn chặt răng, bực tức bỏ Di Nhi ra. Hắn đấm mạnh tay lên giường đá rồi lấy một viên kẻo bỏ vào miệng. Di Nhi mỉm cười xoa đầu hắn:
"Vậy mới ngoan chứ. Ngươi ngồi ăn đi, ta đi lau mình cho sạch sẽ mới được, hai ngày rồi không tắm, ngứa ngáy thật!"
Nói rồi cô bỏ đi vào trong. Lát sau cung đem ra một thao nước và một chiếc khăn ngồi nép vào một góc, lấy mảnh vải mỏng màu trắng che lại rồi cởi y phục ra. Quỷ Thiên Vương đang ăn kẹo nhìn thấy mà nuốt trọng cả viên. Trên tắm vải trắng đó, bóng của Di Nhi hiện lên, từng đường nét cơ thể một. Nó giống như đang dùng cực hình với nam nhân. Quỷ Thiên Vương chỉ còn biết thở ra mà kiềm chế. Ta cảm thấy tình cảm của họ bắt đầu có vấn đề rồi. Quỷ Thiên Vương có vẻ không chịu đựng được quá lâu nữa. Ta ở trong giấc mộng này cũng không biết bao lâu rồi? Tại sao lại đưa ta về mộng cảnh này?
* * *
Quá khứ trôi nhanh thoăn thoắt, mấy chốc, ta lại lạc vào một cảnh khác. Lúc này Quỷ Thiên Vương và Di Nhi đứng đối diện nhau giữa rừng hoa Ban hai người từng chơi đùa. Gương Di Nhi vô cùng nghiêm túc:
"Tiểu Văn, ta không ở lại với ngươi được nữa. Ta sẽ gả vào Bùi gia. Sau này sẽ không về đây nữa."
Quỷ Thiên Vương ngậm ngùi, trên tay hắn vẫn còn cầm một đóa hoa, hắn nói:
"Nàng đã từng hứa cả đời ở cạnh ta, sao bây giờ lại thất hứa? Nàng đừng lấy hắn, ta xin nàng."
"Ta thật sự muốn thay đổi cuộc sống của mình. Ta không muốn phải sống lang bạt. Không có ta, ngươi hãy cố mà sống tốt."
"Nàng muốn đi thật sao?"
"Đúng vậy."
"Sau này có việc gì cũng đừng hối hận, đừng quay lại tìm ta."
Nói rồi, Quỷ Thiên Vương ném cành hoa xuống đất, sau đó hắn ném ra một thứ lấp lánh khiến Di Nhi ngất đi. Ngay sau đó, hắn bế Di Nhi vào một bụi rậm rồi xâm hại cô ấy. Cơ thể to lớn của hắn bao trọn lấy toàn bọn cơ thể nhỏ bé yếu đuổi của Di Nhi. Di Nhi bị hắn làm cho chảy máu rất nhiều, ướt cả cỏ, và lần đầu của cô bị hắn cướp mất đi. Cảnh tượng kinh khủng trước mắt ta chỉ còn biết đứng đơ mà nhìn, thật không ngờ Liên Hàn Hàn ta lại có ngày chứng kiến lại toàn cảnh này. Di Nhi thật đáng thương hay chính la mới là kẻ đáng thương? Quỷ Thiên Vương như một con quái vật ăn trọn cơ thể của cô gái nhỏ bé ấy, nhiều lần cô ấy đau buốt và đã nhíu mày nhưng có lẽ cô ấy không tỉnh nổi. Sau khi có được Di Nhi, gieo vào người cô ấy những hạt giống trắng xóa, hắn dùng khăn lau máu, giúp Di Nhi mặc quần áo lại, trân trọng cất giữ chiếc khăn ấy rồi quay lưng bỏ đi không ngoảnh mặt lại. Rất lâu sau khi Quỷ Thiên Vương rời đi Di Nhi mới tỉnh lại, cô ấy ngơ ngách không biết gì, không nhớ gì cả, không hề nhận ra bản thân đã bị xâm hại.
Từ hôm đó hai người hai ngã. Di Nhi trở thành thê tử của người khác nhưng gả vào Bùi gia lại bị người chồng phát hiện là không còn trong trắng nên đối xử với cô rất tệ, cứ uống rượu vào là đánh đập cô, nhưng cô hoàn toàn không biết tại sao mình lại như vậy. Còn Quỷ Thiên Vương, sau khi cướp đi đời con gái của Di Nhi, hắn không trở về U Minh giới mà liên tục đại khai sát giới, hắn không còn dễ chịu như lúc trước, hắn uống máu người, quậy phá khắp mọi nơi.
Rồi một ngày nọ, Quỷ Thiên Vương lại nhớ đến Di Nhi. Nửa đêm hắn lẻn vào phủ của Bùi gia, nơi Di Nhi đang ở, rồi ân ái với cô lúc cô đang ngủ say. Liên tục như vậy xuyên suốt không sót ngày nào. Di Nhi vì hắn mà sáng nào cũng mệt mỏi, sức khỏe suy giảm. Ít lâu sau Di Nhi có mang con của Quỷ Thiên Vương nhưng cô cứ nghĩ là con của chồng mình nên đã rất hi vọng vào nó, chấp nhận chịu khổ cự mang thai. Thế nhưng, cái thai 10 tháng vẫn không ra đời, người ta đòn cô mang phải thai quỷ nên nhốt cô vào kho củi. Di Nhi bị nhốt ở đó thêm hai tháng và sinh con nhưng đứa con đó không phải người mà giống hệt Quỷ Thiên Vương, cô ấy cũng nhận ra điều đó.
Trước đây vốn dĩ Bùi gia không thích Di Nhi, lấy Di Nhi về, phu thê họ một năm không được chung phòng. Sau này còn cưới thêm thứ thiếp. Mãi đến một lần phu quân cô uống say thì hai người mới ở bên nhau. Theo như ta biết sơ lược là như vậy. Di Nhi về nhà chồng cũng chẳng sung sướng gì, suốt ngày bị xem thường, chửi mắng, bây giờ lại sinh ra một đứa con không hề giống người, bộ dạng giống như con của quỷ, lọt lòng mẹ cũng không biết khóc, chỉ biết uống sữa mẹ. Di Nhi bị đánh đập còn trầm trọng hơn, chỉ vừa sinh con ba ngày cô phải dọn ra chuồng ngựa để ngủ. Tình thế trớ trêu, Di Nhi đau khổ tột cùng và quyết tâm lén đi về núi tìm Quỷ Thiên Vương hỏi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.