Chương 102: Sự Cao Ngạo Thấm Nhuần Trong Máu.
Hải Lang
18/09/2021
Sáng hôm sau, trời bên ngoài thoáng đãng, gió phất phất tràn vào cửa sổ mang theo chút se lạnh. Ta vừa ngồi uống chén canh ớt cho ấm người và đang tháo băng trên tay ra, thử hoạt động một chút. Một lúc sau có người đứng ngoài cửa tâu:
"Chủ nhân, Sơn Tiểu Văn không còn ở trong giếng nước nữa."
Ta ngạc nhiên:
"Tại sao lại không ở đó? Hắn bay lên phá đá à?"
"Không phải, tiểu nhân cũng không biết."
Nghe nói vậy, ta đành đi đến đó xem thử. Đến bên thành giếng nước, ta nhìn xuống thì cũng là lúc có thứ gì đó trồi lên. Sơn Tiểu Văn trên tay cầm một con cái to, trên sừng dính đầy rong, ngẩng mặt nhìn ta và reo lên:
"Hàn Hàn! Ta bắt được cá rồi!"
Vừa thấy hắn, ta lập tức đóng nắm giếng lại rồi bỏ đi và nói với tên đi báo tin lúc nãy: "Phạt 30 trượng. Lấy nắp và đá dằn lên lại đi."
Tên đó mặt mũi nhăn nhó làm theo, ta bắt đầu đi được chừng vài bước thì một tiếng động cực lớn vang lên, ta giật mình quay lại, nắp giếng gãy làm hai, đá cũng vỡ tan nát. Sơn Tiểu Văn nhảy khỏi giếng, hai cầm theo con cá chạy nhanh đến chỗ ta:
"Hàn Hàn, ta bắt được cá rồi. Ở giếng nước này có thông với một sông lớn đấy, sông đó nhiều cá lắm."
Nhìn bộ mặt của hắn lúc này, ta không có ý nghĩ gì trong đầu ngoài hai từ "giả tạo". Ta chưa từng cảm thấy ghét hắn như bây giờ, ghét đến tận xương tủy, hắn càng cười ta càng ghét, chỉ muốn tát vào mặt hắn và đúng là ta làm theo ý muốn của mình, ta đưa tay lên định tát hắn, nào ngờ hắn kịp nắm tay ta lại đã thế còn đặt tay ta lên gò má mình:
"Tay của nàng ấm thật đấy."
Ta rút tay mình lại rồi bỏ đi. Hắn vẫn ở phía sau chạy theo, nói chuyện vo ve liên tục như con muỗi kêu:
"Hàn Hàn, nàng muốn ăn món gì? Ta nướng được không? Nướng rất dễ làm nhưng mà ăn thì không được ngon lắm, nấu cháo lại không được, cá này đâu ai nấu cháo. Hàn Hàn.. hay là.."
Mặc kệ hắn nói nhiều thế nào, ta chỉ trả lời lại duy nhất một câu:
"Lừa biệt, giả tạo."
"Giả tạo là món ăn sao? Món đó nấu sao vậy?"
Ta bước thật nhanh để rời khỏi hắn, một lúc sau hắn không theo ta nữa. Ta thở phào nhẹ nhõm đi tới thao trường tập luyện.
Ở thao trường ta chạy bộ hai mươi mấy vòng sân lớn, xong rồi lại thấy chán quá nên tổ chức cho đám binh sĩ đánh nhau. Ta ngồi trên ghế lớn xem họ đấu, cảm thấy thiếu chút hương vị nên bèn gọi một cô gái xinh đẹp quyến rũ đến chung vui, cô gái đó mặc hở eo ngồi trên đùi ta. Một tay uống rượu, một tay ôm mỹ nhân quả thật chẳng còn gì bằng. Ta vui vẻ hôn lên má cô gái đó rồi hỏi:
"Nàng tên gì?"
Cô ta trả lời:
"Thiếp tên Hạ Uyên."
"Hạ Uyên? Tên đẹp lắm đó, đẹp y chang người vậy. Tối nay, nàng đến phòng ta hầu hạ được không?"
"Người bảo thiếp đến đó làm gì? Nếu muốn, người sao không gọi vài tên nam nhân tới để hầu hạ?"
"Hầy.. Nam nhân chán lắm, cái gì cũng cứng, da thịt thì thô, chẳng bằng tiểu mỹ nhân da thịt mịn màng trắng trẻo, ngửi thôi đã cảm thấy mê mẩn rồi."
"Người chán nam nhân rồi sao?"
"Chán lắm rồi, chán lắm rồi. Vậy hắn thì sao?"
"Hắn nào?"
Cô gái đó chỉ tay về phía trước, ta nhìn theo hướng chỉ của cô ấy thì thấy Sơn Tiểu Văn đang đi lại, trên tay bưng theo thứ gì đó. Ta liền tắc lưỡi túm lấy cô gái đó, đè ra sau vờ như đang hôn, tay sờ soạng khắp người cô ta, ta nói nhỏ:
"Diễn cảnh đang vui vẻ cho ta."
Cô gái đó lập tức nghe lời, rên lên với một âm thanh làm ai cũng phải nổi da gà: "Đừng mà.."
Ta thấy vậy liền diễn tới, cởi từng lớp áo của cô ta ném đi. Đúng lúc này lại nghe tiếng Tiểu Văn hét lên:
"Hàn Hàn! Nàng đang làm gì vậy?"
Hắn định chạy tới, ngay lập tức bị binh lính của ta chặn lại, quát:
"Ngươi muốn làm gì? Chủ nhân của bọn ta đang vui vẻ, không tiện tiếp khách."
Tiểu Văn hoảng hốt la lên:
"Hàn Hàn, cô ta là nữ nhân đó. Nàng bình tĩnh lại đi!"
Ta bật cười, cắn vào ngực cô gái đó. Cô ta la lên: "Á á.."
Thứ âm thanh này chắc đám nam nhân ở đây ai cũng muốn nghe. Cắn xong rồi, ta bật dậy, quay lại nhìn Sơn Tiểu Văn, cô gái kia cuống cuồng thu dọn y phục rồi lùi lại sau lưng ta, ta ngồi chéo chân, đưa hai tay gác lên thành ghế trong đó có một tay đang chạm vào lưng cô gái kia. Ta nói với Tiểu Văn:
"Bổn vương đang vui vẻ, ngươi để quấy rầy là có ý gì?"
Hắn trả lời ta:
"Ta đem thức ăn đến cho nàng."
"Ăn ư? Ta chẳng phải đang ăn sao? Ăn vô cùng ngon."
Ta nhìn sang cô ta, đưa ta chạm vào eo cô ta, mỉm cười nói:
"Mỹ nhân này vô cùng vừa lòng ta, tối nay ta muốn cô ta hầu hạ, đưa cô ta đi tắm rửa chuẩn bị đi."
Cô gái đó gật đầu lui ra, Sơn Tiểu Văn lập tức hậm hực nói với ta:
"Nàng đừng cố chọc tức ta, ta biết nàng chỉ giả vờ mà thôi."
"Ta giả vờ làm gì? Nói nghe thật mắc cười."
Tất cả binh sĩ lúc này cũng hùa theo ta phá lên cười. Ta lại được thuận thế nói thêm:
"Nam nhân thật quá nhàm chán, ta giờ chỉ thích nữ nhân thôi. Ta sẽ lấy cô gái mới nãy."
Sơn Tiểu Văn liền hỏi lại: "Nàng chắc chắn muốn lấy cô ta chứ?"
"Sao mà không chắc? Cô ta xinh đẹp, dịu dàng biết bao, đâu như tên nam nhân thô kệ như ngươi, đã cao hơn người khác vậy mà còn có sừng, tối nằm ngủ chắc bất tiện lắm nhỉ?"
"Muốn biết có bất tiện hay không thì sớm muộn gì ta cũng cho nàng biết. Hôm nay ta đến không phải để đôi co với nàng, ta biết nàng giận ta chuyện hôm trước, ta biết ta thô kệ, thô lỗ, ghen tuông và vô cùng ích kỷ, ta hứa với nàng ta sẽ sửa đổi. Nhất định ta sẽ thay đổi bản tính."
"Thôi đi, bản tính khó đổi. Nếu ngươi muốn sửa đổi, muốn ta hết giận thì giao toàn bộ binh lực của Quỷ tộc cho ta, dẫn Liêu Kỹ tới đây thực hiện lời hứa của mình."
"Nàng có thể nào đừng tiếp tục ra những yêu cầu liên quan tới chuyện binh không? Nàng có thể ra yêu cầu khác mà."
"Không có yêu cầu khác."
"Nàng đừng ép ta, ta đã muốn xin lỗi nàng rồi, món cá này ta đặc biệt làm cho nàng. Nàng làm ơn dành một chút, một chút tình cảm nhỏ nhoi để hiểu ta một lần thôi. Đâu phải vô cớ mà ta giận dữ với nàng, mọi chuyện đều có nguyên nhân cơ mà!"
Ta ngoảnh mặt chỗ khác, vừa lúc đó, đám binh sĩ đang chặn Tiểu Văn đột nhiên bị hất hất bay văng ra tứ phía. Sơn Tiểu Văn chậm rãi đi đến chỗ ta, nét mặt hắn hiền dịu tựa như một đóa hoa nhẹ nhàng nào đó đang bay trong cơn gió, vừa mới nãy còn cáu gắt thì bây giờ đã thay đổi rồi, quả đúng là người hai mặt. Hắn đến gần bàn của ta, nhỏ nhẹ mà nói:
"Ăn thôi, ta đã mất rất nhiều công sức để nấu cho nàng đó, nhất định rất ngon."
Ta khó chịu khi thấy vẻ mặt hiền lành của hắn, không kiềm được mà cộc cằn:
"Đổ đi, không ăn."
Hắn không tỏ thái độ gì mà tiếp tục nhỏ nhẹ: "Nàng ăn một chút thôi cũng được. Đây là cá tự nhiên dưới giếng nước, rất hiếm đó."
"Đã bảo không ăn. Ngươi bỏ độc vào ám hại ta thì sao?"
"Một chút thôi."
Hắn quỳ một chân xuống dưới chân, lấy đũa gấp một miếng thịt cá trên lưng đưa lên miệng ta:
"Ăn đi, không có độc đâu."
Ta nhìn vào mắt hắn, ánh mắt đó cứ cảm thấy nó đâm chiêu, chẳng lúc nào là rạng rỡ, cho dù lúc cười cũng có cái gì đó đau thương, cho dù là lúc giận cũng có chút hiền dịu. Hắn thấy ta không ăn liền lấy miếng cá đó để vào miệng, hắn nhai qua nhai lại rồi nói với ta:
"Tuyệt đối không có độc đâu."
Nói rồi, hắn gấp một miếng khác đưa lên miệng ta, ta gạt mạnh nó ra:
"Trở đầu đũa lại. Muốn ta ăn nước bọt của người à?
Hắn cười nhẹ, trở đầu đũa lại rồi gấp cá đưa lên, ta nhìn kỹ miếng cá đó rồi nói:
" Có xương. "
Hắn vội vã lấy tay lấy sương ra, ta lại nói:
" Tay ngươi chạm vào bẩn rồi, gấp miếng khác. "
Hắn lại lần nữa gấp cá ra rồi lựa xương ngay trên dĩa. Lựa xong rồi hắn mới đưa lên cho ta, ta mở miệng ra ăn miếng cá đó. Món này quả thật rất ngon, vừa vào miệng đã tan ra thấm đều vị trong miệng, ăn rồi lại muốn ăn miếng nữa. Ta nhìn lại hắn:
" Một.. một miếng nữa. "
Hắn liền cười:" Hì hì hì. Được, ta gấp cho nàng. "
Ăn miếng thứ 2 rồi thứ 3, chẳng biết khi nào đã ăn hết cả một con cá to, ta xoa bụng dựa lưng ra sau ghế rồi ợ lớn một cái rồi nói:
" No rồi! "
Tiểu Văn nhìn vào bụng ta rồi lại nhìn lên mặt, hắn tỏ ra rất ngưỡng mộ:
" Sao nàng ợ lớn được hay vậy? Ta trước giờ chưa từng ợ ra tiếng lớn như vậy. "
Ta gác chân lên vai hắn:
" Ngươi là con thú thì làm sao biết ợ là gì? Ta muốn ngủ một chút, đừng quấy rầy ta. "
Nói rồi ta ngã đầu ra sau mà ngủ, vừa nhắm mắt lại được một chút thì đột nhiên có cái gì đó cắm sực vào búi tóc của ta. Ta giật mình mở mắt ra, ngồi dậy lấy thứ đó ra khỏi đầu, đó là một mũi phi tiêu và có cả một bước thư, ta tháo bức thư ra đọc thành tiếng:
" Cha thân yêu của con mời con đến dùng cơm đây. "
Đọc xong bức thư, ta liền hốt hoảng ném nó đi rồi nhìn lại hai tay của mình thì đúng như ta nghĩ tay ta bị hạ đọc rồi. Tiểu Văn quỳ bên cạnh vội hỏi ta:
" Là cha nàng gửi ư? Miêu Quân gửi cho nàng sao? "
Ta giấu bàn tay bị dính độc vào rồi nhìn ra xa, trong lòng bắt đầu hừng hực lửa, chửi:
" Cha thân yêu của ta làm sao có thể là Miêu Quân được. Lão già Ma quân chết tiệt đó, rãnh rỗi quá nên muốn kiếm chuyện đây mà. Đồ già mất nết!"
Nói xong, ta đứng dậy, dùng pháp thuật đốt lá thư đó rồi bỏ đi.
* * *
"Chủ nhân, Sơn Tiểu Văn không còn ở trong giếng nước nữa."
Ta ngạc nhiên:
"Tại sao lại không ở đó? Hắn bay lên phá đá à?"
"Không phải, tiểu nhân cũng không biết."
Nghe nói vậy, ta đành đi đến đó xem thử. Đến bên thành giếng nước, ta nhìn xuống thì cũng là lúc có thứ gì đó trồi lên. Sơn Tiểu Văn trên tay cầm một con cái to, trên sừng dính đầy rong, ngẩng mặt nhìn ta và reo lên:
"Hàn Hàn! Ta bắt được cá rồi!"
Vừa thấy hắn, ta lập tức đóng nắm giếng lại rồi bỏ đi và nói với tên đi báo tin lúc nãy: "Phạt 30 trượng. Lấy nắp và đá dằn lên lại đi."
Tên đó mặt mũi nhăn nhó làm theo, ta bắt đầu đi được chừng vài bước thì một tiếng động cực lớn vang lên, ta giật mình quay lại, nắp giếng gãy làm hai, đá cũng vỡ tan nát. Sơn Tiểu Văn nhảy khỏi giếng, hai cầm theo con cá chạy nhanh đến chỗ ta:
"Hàn Hàn, ta bắt được cá rồi. Ở giếng nước này có thông với một sông lớn đấy, sông đó nhiều cá lắm."
Nhìn bộ mặt của hắn lúc này, ta không có ý nghĩ gì trong đầu ngoài hai từ "giả tạo". Ta chưa từng cảm thấy ghét hắn như bây giờ, ghét đến tận xương tủy, hắn càng cười ta càng ghét, chỉ muốn tát vào mặt hắn và đúng là ta làm theo ý muốn của mình, ta đưa tay lên định tát hắn, nào ngờ hắn kịp nắm tay ta lại đã thế còn đặt tay ta lên gò má mình:
"Tay của nàng ấm thật đấy."
Ta rút tay mình lại rồi bỏ đi. Hắn vẫn ở phía sau chạy theo, nói chuyện vo ve liên tục như con muỗi kêu:
"Hàn Hàn, nàng muốn ăn món gì? Ta nướng được không? Nướng rất dễ làm nhưng mà ăn thì không được ngon lắm, nấu cháo lại không được, cá này đâu ai nấu cháo. Hàn Hàn.. hay là.."
Mặc kệ hắn nói nhiều thế nào, ta chỉ trả lời lại duy nhất một câu:
"Lừa biệt, giả tạo."
"Giả tạo là món ăn sao? Món đó nấu sao vậy?"
Ta bước thật nhanh để rời khỏi hắn, một lúc sau hắn không theo ta nữa. Ta thở phào nhẹ nhõm đi tới thao trường tập luyện.
Ở thao trường ta chạy bộ hai mươi mấy vòng sân lớn, xong rồi lại thấy chán quá nên tổ chức cho đám binh sĩ đánh nhau. Ta ngồi trên ghế lớn xem họ đấu, cảm thấy thiếu chút hương vị nên bèn gọi một cô gái xinh đẹp quyến rũ đến chung vui, cô gái đó mặc hở eo ngồi trên đùi ta. Một tay uống rượu, một tay ôm mỹ nhân quả thật chẳng còn gì bằng. Ta vui vẻ hôn lên má cô gái đó rồi hỏi:
"Nàng tên gì?"
Cô ta trả lời:
"Thiếp tên Hạ Uyên."
"Hạ Uyên? Tên đẹp lắm đó, đẹp y chang người vậy. Tối nay, nàng đến phòng ta hầu hạ được không?"
"Người bảo thiếp đến đó làm gì? Nếu muốn, người sao không gọi vài tên nam nhân tới để hầu hạ?"
"Hầy.. Nam nhân chán lắm, cái gì cũng cứng, da thịt thì thô, chẳng bằng tiểu mỹ nhân da thịt mịn màng trắng trẻo, ngửi thôi đã cảm thấy mê mẩn rồi."
"Người chán nam nhân rồi sao?"
"Chán lắm rồi, chán lắm rồi. Vậy hắn thì sao?"
"Hắn nào?"
Cô gái đó chỉ tay về phía trước, ta nhìn theo hướng chỉ của cô ấy thì thấy Sơn Tiểu Văn đang đi lại, trên tay bưng theo thứ gì đó. Ta liền tắc lưỡi túm lấy cô gái đó, đè ra sau vờ như đang hôn, tay sờ soạng khắp người cô ta, ta nói nhỏ:
"Diễn cảnh đang vui vẻ cho ta."
Cô gái đó lập tức nghe lời, rên lên với một âm thanh làm ai cũng phải nổi da gà: "Đừng mà.."
Ta thấy vậy liền diễn tới, cởi từng lớp áo của cô ta ném đi. Đúng lúc này lại nghe tiếng Tiểu Văn hét lên:
"Hàn Hàn! Nàng đang làm gì vậy?"
Hắn định chạy tới, ngay lập tức bị binh lính của ta chặn lại, quát:
"Ngươi muốn làm gì? Chủ nhân của bọn ta đang vui vẻ, không tiện tiếp khách."
Tiểu Văn hoảng hốt la lên:
"Hàn Hàn, cô ta là nữ nhân đó. Nàng bình tĩnh lại đi!"
Ta bật cười, cắn vào ngực cô gái đó. Cô ta la lên: "Á á.."
Thứ âm thanh này chắc đám nam nhân ở đây ai cũng muốn nghe. Cắn xong rồi, ta bật dậy, quay lại nhìn Sơn Tiểu Văn, cô gái kia cuống cuồng thu dọn y phục rồi lùi lại sau lưng ta, ta ngồi chéo chân, đưa hai tay gác lên thành ghế trong đó có một tay đang chạm vào lưng cô gái kia. Ta nói với Tiểu Văn:
"Bổn vương đang vui vẻ, ngươi để quấy rầy là có ý gì?"
Hắn trả lời ta:
"Ta đem thức ăn đến cho nàng."
"Ăn ư? Ta chẳng phải đang ăn sao? Ăn vô cùng ngon."
Ta nhìn sang cô ta, đưa ta chạm vào eo cô ta, mỉm cười nói:
"Mỹ nhân này vô cùng vừa lòng ta, tối nay ta muốn cô ta hầu hạ, đưa cô ta đi tắm rửa chuẩn bị đi."
Cô gái đó gật đầu lui ra, Sơn Tiểu Văn lập tức hậm hực nói với ta:
"Nàng đừng cố chọc tức ta, ta biết nàng chỉ giả vờ mà thôi."
"Ta giả vờ làm gì? Nói nghe thật mắc cười."
Tất cả binh sĩ lúc này cũng hùa theo ta phá lên cười. Ta lại được thuận thế nói thêm:
"Nam nhân thật quá nhàm chán, ta giờ chỉ thích nữ nhân thôi. Ta sẽ lấy cô gái mới nãy."
Sơn Tiểu Văn liền hỏi lại: "Nàng chắc chắn muốn lấy cô ta chứ?"
"Sao mà không chắc? Cô ta xinh đẹp, dịu dàng biết bao, đâu như tên nam nhân thô kệ như ngươi, đã cao hơn người khác vậy mà còn có sừng, tối nằm ngủ chắc bất tiện lắm nhỉ?"
"Muốn biết có bất tiện hay không thì sớm muộn gì ta cũng cho nàng biết. Hôm nay ta đến không phải để đôi co với nàng, ta biết nàng giận ta chuyện hôm trước, ta biết ta thô kệ, thô lỗ, ghen tuông và vô cùng ích kỷ, ta hứa với nàng ta sẽ sửa đổi. Nhất định ta sẽ thay đổi bản tính."
"Thôi đi, bản tính khó đổi. Nếu ngươi muốn sửa đổi, muốn ta hết giận thì giao toàn bộ binh lực của Quỷ tộc cho ta, dẫn Liêu Kỹ tới đây thực hiện lời hứa của mình."
"Nàng có thể nào đừng tiếp tục ra những yêu cầu liên quan tới chuyện binh không? Nàng có thể ra yêu cầu khác mà."
"Không có yêu cầu khác."
"Nàng đừng ép ta, ta đã muốn xin lỗi nàng rồi, món cá này ta đặc biệt làm cho nàng. Nàng làm ơn dành một chút, một chút tình cảm nhỏ nhoi để hiểu ta một lần thôi. Đâu phải vô cớ mà ta giận dữ với nàng, mọi chuyện đều có nguyên nhân cơ mà!"
Ta ngoảnh mặt chỗ khác, vừa lúc đó, đám binh sĩ đang chặn Tiểu Văn đột nhiên bị hất hất bay văng ra tứ phía. Sơn Tiểu Văn chậm rãi đi đến chỗ ta, nét mặt hắn hiền dịu tựa như một đóa hoa nhẹ nhàng nào đó đang bay trong cơn gió, vừa mới nãy còn cáu gắt thì bây giờ đã thay đổi rồi, quả đúng là người hai mặt. Hắn đến gần bàn của ta, nhỏ nhẹ mà nói:
"Ăn thôi, ta đã mất rất nhiều công sức để nấu cho nàng đó, nhất định rất ngon."
Ta khó chịu khi thấy vẻ mặt hiền lành của hắn, không kiềm được mà cộc cằn:
"Đổ đi, không ăn."
Hắn không tỏ thái độ gì mà tiếp tục nhỏ nhẹ: "Nàng ăn một chút thôi cũng được. Đây là cá tự nhiên dưới giếng nước, rất hiếm đó."
"Đã bảo không ăn. Ngươi bỏ độc vào ám hại ta thì sao?"
"Một chút thôi."
Hắn quỳ một chân xuống dưới chân, lấy đũa gấp một miếng thịt cá trên lưng đưa lên miệng ta:
"Ăn đi, không có độc đâu."
Ta nhìn vào mắt hắn, ánh mắt đó cứ cảm thấy nó đâm chiêu, chẳng lúc nào là rạng rỡ, cho dù lúc cười cũng có cái gì đó đau thương, cho dù là lúc giận cũng có chút hiền dịu. Hắn thấy ta không ăn liền lấy miếng cá đó để vào miệng, hắn nhai qua nhai lại rồi nói với ta:
"Tuyệt đối không có độc đâu."
Nói rồi, hắn gấp một miếng khác đưa lên miệng ta, ta gạt mạnh nó ra:
"Trở đầu đũa lại. Muốn ta ăn nước bọt của người à?
Hắn cười nhẹ, trở đầu đũa lại rồi gấp cá đưa lên, ta nhìn kỹ miếng cá đó rồi nói:
" Có xương. "
Hắn vội vã lấy tay lấy sương ra, ta lại nói:
" Tay ngươi chạm vào bẩn rồi, gấp miếng khác. "
Hắn lại lần nữa gấp cá ra rồi lựa xương ngay trên dĩa. Lựa xong rồi hắn mới đưa lên cho ta, ta mở miệng ra ăn miếng cá đó. Món này quả thật rất ngon, vừa vào miệng đã tan ra thấm đều vị trong miệng, ăn rồi lại muốn ăn miếng nữa. Ta nhìn lại hắn:
" Một.. một miếng nữa. "
Hắn liền cười:" Hì hì hì. Được, ta gấp cho nàng. "
Ăn miếng thứ 2 rồi thứ 3, chẳng biết khi nào đã ăn hết cả một con cá to, ta xoa bụng dựa lưng ra sau ghế rồi ợ lớn một cái rồi nói:
" No rồi! "
Tiểu Văn nhìn vào bụng ta rồi lại nhìn lên mặt, hắn tỏ ra rất ngưỡng mộ:
" Sao nàng ợ lớn được hay vậy? Ta trước giờ chưa từng ợ ra tiếng lớn như vậy. "
Ta gác chân lên vai hắn:
" Ngươi là con thú thì làm sao biết ợ là gì? Ta muốn ngủ một chút, đừng quấy rầy ta. "
Nói rồi ta ngã đầu ra sau mà ngủ, vừa nhắm mắt lại được một chút thì đột nhiên có cái gì đó cắm sực vào búi tóc của ta. Ta giật mình mở mắt ra, ngồi dậy lấy thứ đó ra khỏi đầu, đó là một mũi phi tiêu và có cả một bước thư, ta tháo bức thư ra đọc thành tiếng:
" Cha thân yêu của con mời con đến dùng cơm đây. "
Đọc xong bức thư, ta liền hốt hoảng ném nó đi rồi nhìn lại hai tay của mình thì đúng như ta nghĩ tay ta bị hạ đọc rồi. Tiểu Văn quỳ bên cạnh vội hỏi ta:
" Là cha nàng gửi ư? Miêu Quân gửi cho nàng sao? "
Ta giấu bàn tay bị dính độc vào rồi nhìn ra xa, trong lòng bắt đầu hừng hực lửa, chửi:
" Cha thân yêu của ta làm sao có thể là Miêu Quân được. Lão già Ma quân chết tiệt đó, rãnh rỗi quá nên muốn kiếm chuyện đây mà. Đồ già mất nết!"
Nói xong, ta đứng dậy, dùng pháp thuật đốt lá thư đó rồi bỏ đi.
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.