Chương 35: Tâm ta giờ này chẳng biết rõ
Hải Lang
04/09/2021
Ta đi lại ngồi lên ghế thở ra, trong lòng nặng trĩu:
"Đại Lục, ta thấy.."
"Thấy gì? Cô làm ta lo quá!"
Ta lại thở dài:
"Thôi nói chuyện khác trước đã. Sao rồi? Việc ta bảo ngươi do thám."
"Ta do thám được mấy ngày trước trên Đại Điện Cửu Trùng Thiên, trong lúc Chiến Thần đang tranh luận với chư tiên về kế sách bình loạn Thiên giới thì đột nhiên thổ huyết, làm cả đại diện vô cùng hốt hoảng. Hiện tại Chiến Thần đang ở chỗ Thái Thượng Lão Quân để cho ông ấy chuẩn bệnh trị thương."
Ta lúc này mới ngây người thốt lên:
"Vậy ra chuyện cô ta nói là thật."
"Ai nói với cô chuyện gì hả?"
Ta lơ đi không trả lời câu hỏi đó, trong lòng lúc này cảm thấy thật chán nản và nhức đầu không muốn quan tâm chuyện người khác nữa. Muốn cho đầu óc được thư giản một chút nên ta đi tắm.
Lát sau, ta nằm trong bồn tắm lớn ngâm nước hoa hồng còn Đại Lục thì ngồi bên cạnh xoa bóp cho ta. Ban đầu thì xoa bóp bình thường, ta cũng ngắm mắt thoải mái cho hắn làm. Nhưng chỉ một lát sau thì hành động của hắn có chút lạ, hắn từ vai rồi chuyển xuống gần ngực của ta. Ta giật mình mở mắt nhìn hắn:
"Làm gì vậy?"
Hắn thu tay lại, điều hắn muốn hiện rõ trong ánh mắt, tình ý như vậy thật là quá lộ liễu. Hắn hôn lên trán ta, giọng trầm xuống:
"Hôm nay cô đẹp quá."
Nghe câu này ta biết chắc là hắn muốn chuyện "đó". Ta mỉm cười ngước mặt chạm tay vào mặt hắn, nói gì thì nói, Hoa Linh có đẹp hơn Đại Lục thật nhưng mà người đàn ông chung thủy như hắn ta rất trân trọng. Trước kia là ta buồn chuyện của Chiến Thần mà tìm đến hắn uống rượu rồi lỡ phát sinh chuyện quan hệ với nhau, từ lúc đó ta và hắn đều giữ nguyên quan hệ tình cảm như thế. Đã rất lâu rồi, ta cứ giữ hắn bên cạnh, hắn cho ta nhiều thứ nhưng xưa nay ta chưa từng cho hắn thứ gì cả. Ánh mắt của nam nhân này luôn không cầu mong gì to lớn ở ta, hắn chỉ là một chú chó nhỏ mong mỏi duy nhất là sự quan tâm mà thôi. Hắn không nói thì ta cũng biết hắn muốn gì, ta nắm lấy bàn tay của hắn rồi kéo hắn vào bồn nước cùng ta. Hắn vẫn là đàn ông mà, người đàn ông này được cho phép thì mới thành đàn ông còn không được cho phép thì là một nô dịch. Ta cùng hắn say đắm quắn lấy nhau. Trong cuộc đời này, ta bên Chiến Thần là vì tình, bên Đại Lục là vì nghĩa. Tình trước nghĩa sau, chữ tình dễ tan, chữ nghĩa mới là thứ nếu giữ ta đến trọn đời..
Đã nồng nàn bên nhau được một lúc lâu rồi, Đại Lục vẫn say đắm nằm trong vòng tay ta, đầu ta bây ta nghĩ đến cái nghĩa với hắn, có lẽ ta nên cho hắn gì đó. Sau một hồi suy nghĩ, ta nhớ đến chuyện hôm đó hắn nhắc tới trứng Tụ Huyết để tạo ra con của mình, có lẽ đó là cách duy nhất để ta báo đáp ơn nghĩa cho hắn, ta nói:
"Hôm đó ngươi nói muốn có con, bây giờ ta và người tạo ra con của chúng ta đi."
Nghe lời này hắn lập tức dừng lại nhìn vào mắt ta:
"Cô đồng ý với ta sao?"
Ta gật đầu. Được cái gật đầu này hắn liền vui mừng đứng dậy bế ta khỏi bồn nước rồi lấy quần áo mặc vào cho ta, trông hắn gấp gút chưa kìa. Sau khi cả hai ta mặc quần áo xong, hắn dắt tay ta đi. Trên đường đi hắn rất vui vẻ, ta cũng như thế. Đi ngang Lục Trung Các, lúc này tình cờ bắt gặp Binh Kinh xách nước nhưng mặt cứ ngó vào trong nhìn gì đó, có lẽ là đang tìm Tiểu Lục. Hắn vừa thấy ta và Đại Lục tới liền hốt hoảng bưng hai xô nước lên rồi chạy trốn. Ta bật cười đi tiếp:
"Hắn sợ ngươi tới vậy sao? Tiểu Lục cũng thật là giống ta, cũng một thời gian rồi vẫn không cho hắn đến gần, là nữ nhân cứng rắn như vậy mới phải chứ!"
Đại Lục tiếp lời:
"Nó không cứng rắn đâu. Nó vẫn hay lén bỏ thêm thức ăn vào phần cơm của tên Binh Kinh đó. Nhiều lúc ta cảm thấy rất ghen tị với hắn."
"Yên tâm, sau này có con rồi ngươi sẽ không còn thời gian để ghen tỵ đâu."
Nói rồi, hai bọn ta tiếp tục đi. Đi một lúc thì tới một hang động có bảo vệ, Đại Lục mở kết giới rồi kéo ta đi vào. Thứ đầu tiên ập vào mắt ta khi vào trong động chính là một quả trứng to đùng. Ta hơi hoang mang một chút nhưng rồi cũng nội đan của mình ra để sẵn. Lát sau, ta lại phân vân một chút nên hỏi:
"Sinh ra nó sẽ là trai hay gái? Nó mang họ ta hay họ của ngươi, tên ta sẽ đặt hay ngươi đặt."
Đại Lục trả lời lại:
"Đương nhiên là họ của ta."
Ta nắm nội đan lại, bỏ ra ngoài:
"Mối làm ăn này không có lời, ta không làm."
Đại Lục vội níu ta lại:
"Ta xin cô mà. Ta biết cô tốn công nhiều hơn nhưng ta chỉ có một đứa con thôi, cô cho nó mang họ ta đi, ta cho cô đặt tên, sau này nó sẽ gọi cô bằng mẫu thân, lỡ sau này cô có chết ta sẽ bắt nó thờ cúng hương quả cho cô."
"Không khả thi, ta muốn nó mang họ của ta."
"Sao mà được! Cô không sinh mà muốn có con à?"
"Vậy ngươi có sinh không mà nói! Nói nữa ta bẻ răng ngươi bây giờ."
Nghe đến đây, Đại Lục ấm ức nói không thành tiếng, hắn tiếc nuối nhìn lại quả trứng đó rồi nhìn lại ta, bản mặt đó thật tội nghiệp. Cuối cùng, hắn nghĩ kĩ rồi gật đầu với ta:
"Được rồi, nó mang họ của cô."
Ta bật cười: "Vậy có phải dễ dàng hơn rồi không! Yên tâm đi, nếu nó mang họ của ta, những thứ của ta sau này đều là có nó."
Nói rồi ta đưa nội đan cho Đại Lục:
"Ta cho ngươi mượn, muốn làm gì cứ làm, nhưng không được mượn quá lâu."
Hắn giữ nội đan của ta một cách trân trọng nhưng khi ta nói thế thì hắn lại giật mình:
"Làm sao được, ta phải bế quan 200 ngày mới ra được."
Ta thấy hơi dài nhưng thôi vì hắn ta hi sinh một chút cho hắn vui vậy:
"Vậy thì 200 ngày, lần này ta liều với ngươi luôn. Cùng lắm ta không đụng độ với người khác là được. Nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, không có nội đan ta chỉ còn 3 phần công lực, nội đan bị hủy, ta lập tức sẽ hồn tiêu phách tán, ngươi làm cho cẩn thận vào."
"Ta biết mà. Ta phải tính toán rất kỹ mới dám liều lần này. Cô cứ tin tưởng vào ta."
Nói chuyện với Đại Lục xong ta liền đi ra ngoài cửa động, lúc này phiến đá rơi xuống chắn cửa động lại, ta thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy là hơn nửa năm tới Đại Lục mới xuất quan, thời gian này không có hắn ta sẽ dễ hành sự hơn.
* * *
Tối đó ta không ngủ, cũng định sẵn 200 ngày tới sẽ không ngủ vào buổi tối. Ta ngự kiếm xuyên đêm tới chỗ của Thái Thượng Lão Quân, nhưng giữ đường lại gặp Thùy Dung. Ta và cô ta cùng dừng lại, cô ta nói trước:
" Tới thăm Chiến Thần à? Cô vào không được đâu. Tiểu Văn có sính lễ đem về rồi đó, giờ này đã đem tới chỗ mẹ cô rồi. Tiểu văn nhà ta thương cô nên điều tra rất kĩ về gia thế của cô, nếu nó không nói thì ta cũng không biết cô có mẹ. Cô như thế này chắc mẹ cô cũng không hơn nhỉ? "
Gặp mặt cô ta là ta muốn đánh chết rồi, nhưng ta cố nén cơn thịnh nộ lại, giữ bình tĩnh mà nói:
" Cô dám chơi sỏ ta, may là ta vẫn chưa có thành thân với thắng nhóc đó. Ta chưa giết cô là may rồi, vậy mà dám đứng trước mặt ta ăn nói khó nghe, cô đúng là không biết sống chết! "
" Ê này, ta nói như vậy mà khó nghe sao? Sắp cùng một nhà rồi, thái độ của con dâu tương lai nói chuyện với mẹ chồng mình là thế sao? Chẳng lẽ mẹ cô không dạy cô cách ăn nói? "
" Cô câm mồm cho ta! Cô tốt nhất là đưa thuốc giải của Chiến Thần ra, nếu không đừng trách ta độc ác! "
Cô ta không tỏ ra chút gì sợ hãi nhưng lại đi tới nhét vào tay ta một lọ thuốc, nói:
" Đây là thuốc giải, Chiến Thần hiện tại đang ở rừng trúc phía nam, trong một hang động để bế quan trị thương. "
Nói rồi cô ta bỏ đi ngay. Ta cầm lọ thuốc trên tay, có chút phân vân không biết có phải là thuốc thật không, loại phụ nữ chiêu trò này ta phải đề phòng. Tuy hơi nghi ngờ nhưng ta vẫn tiếp tục đi tìm Chiến Thần.
Ta tới được hang động mà Thùy Dung nói, xem ra đúng là Chiến Thần ở đây. Ta quyết lẽn vào trong. Ta vừa vào, Chiến Thần đã lập tức phát hiện, ngài ấy lên tiếng:
" Cô cuối cùng cũng tới rồi sao? "
Ta ngơ ngác nhìn xung quanh tìm Chiến Thần nhưng không thấy, vừa nhấc chân đi thêm bước nữa liền lập tức rơi xuống một mật đạo, ở dưới đó Chiến Thần đang ngồi trên một tản đá nhìn chầm chầm vào ta, nói:
" Ta cứ tưởng cô thông minh lắm, ai ngờ cũng ngu ngốc tin lời nữ nhân kia. "
Ta ngạc nhiên đi đến gần Chiến Thần:
" Chàng nói vậy là sao? Chẳng lẽ chàng biết hết mọi chuyện cô ta làm rồi?"
"Đại Lục, ta thấy.."
"Thấy gì? Cô làm ta lo quá!"
Ta lại thở dài:
"Thôi nói chuyện khác trước đã. Sao rồi? Việc ta bảo ngươi do thám."
"Ta do thám được mấy ngày trước trên Đại Điện Cửu Trùng Thiên, trong lúc Chiến Thần đang tranh luận với chư tiên về kế sách bình loạn Thiên giới thì đột nhiên thổ huyết, làm cả đại diện vô cùng hốt hoảng. Hiện tại Chiến Thần đang ở chỗ Thái Thượng Lão Quân để cho ông ấy chuẩn bệnh trị thương."
Ta lúc này mới ngây người thốt lên:
"Vậy ra chuyện cô ta nói là thật."
"Ai nói với cô chuyện gì hả?"
Ta lơ đi không trả lời câu hỏi đó, trong lòng lúc này cảm thấy thật chán nản và nhức đầu không muốn quan tâm chuyện người khác nữa. Muốn cho đầu óc được thư giản một chút nên ta đi tắm.
Lát sau, ta nằm trong bồn tắm lớn ngâm nước hoa hồng còn Đại Lục thì ngồi bên cạnh xoa bóp cho ta. Ban đầu thì xoa bóp bình thường, ta cũng ngắm mắt thoải mái cho hắn làm. Nhưng chỉ một lát sau thì hành động của hắn có chút lạ, hắn từ vai rồi chuyển xuống gần ngực của ta. Ta giật mình mở mắt nhìn hắn:
"Làm gì vậy?"
Hắn thu tay lại, điều hắn muốn hiện rõ trong ánh mắt, tình ý như vậy thật là quá lộ liễu. Hắn hôn lên trán ta, giọng trầm xuống:
"Hôm nay cô đẹp quá."
Nghe câu này ta biết chắc là hắn muốn chuyện "đó". Ta mỉm cười ngước mặt chạm tay vào mặt hắn, nói gì thì nói, Hoa Linh có đẹp hơn Đại Lục thật nhưng mà người đàn ông chung thủy như hắn ta rất trân trọng. Trước kia là ta buồn chuyện của Chiến Thần mà tìm đến hắn uống rượu rồi lỡ phát sinh chuyện quan hệ với nhau, từ lúc đó ta và hắn đều giữ nguyên quan hệ tình cảm như thế. Đã rất lâu rồi, ta cứ giữ hắn bên cạnh, hắn cho ta nhiều thứ nhưng xưa nay ta chưa từng cho hắn thứ gì cả. Ánh mắt của nam nhân này luôn không cầu mong gì to lớn ở ta, hắn chỉ là một chú chó nhỏ mong mỏi duy nhất là sự quan tâm mà thôi. Hắn không nói thì ta cũng biết hắn muốn gì, ta nắm lấy bàn tay của hắn rồi kéo hắn vào bồn nước cùng ta. Hắn vẫn là đàn ông mà, người đàn ông này được cho phép thì mới thành đàn ông còn không được cho phép thì là một nô dịch. Ta cùng hắn say đắm quắn lấy nhau. Trong cuộc đời này, ta bên Chiến Thần là vì tình, bên Đại Lục là vì nghĩa. Tình trước nghĩa sau, chữ tình dễ tan, chữ nghĩa mới là thứ nếu giữ ta đến trọn đời..
Đã nồng nàn bên nhau được một lúc lâu rồi, Đại Lục vẫn say đắm nằm trong vòng tay ta, đầu ta bây ta nghĩ đến cái nghĩa với hắn, có lẽ ta nên cho hắn gì đó. Sau một hồi suy nghĩ, ta nhớ đến chuyện hôm đó hắn nhắc tới trứng Tụ Huyết để tạo ra con của mình, có lẽ đó là cách duy nhất để ta báo đáp ơn nghĩa cho hắn, ta nói:
"Hôm đó ngươi nói muốn có con, bây giờ ta và người tạo ra con của chúng ta đi."
Nghe lời này hắn lập tức dừng lại nhìn vào mắt ta:
"Cô đồng ý với ta sao?"
Ta gật đầu. Được cái gật đầu này hắn liền vui mừng đứng dậy bế ta khỏi bồn nước rồi lấy quần áo mặc vào cho ta, trông hắn gấp gút chưa kìa. Sau khi cả hai ta mặc quần áo xong, hắn dắt tay ta đi. Trên đường đi hắn rất vui vẻ, ta cũng như thế. Đi ngang Lục Trung Các, lúc này tình cờ bắt gặp Binh Kinh xách nước nhưng mặt cứ ngó vào trong nhìn gì đó, có lẽ là đang tìm Tiểu Lục. Hắn vừa thấy ta và Đại Lục tới liền hốt hoảng bưng hai xô nước lên rồi chạy trốn. Ta bật cười đi tiếp:
"Hắn sợ ngươi tới vậy sao? Tiểu Lục cũng thật là giống ta, cũng một thời gian rồi vẫn không cho hắn đến gần, là nữ nhân cứng rắn như vậy mới phải chứ!"
Đại Lục tiếp lời:
"Nó không cứng rắn đâu. Nó vẫn hay lén bỏ thêm thức ăn vào phần cơm của tên Binh Kinh đó. Nhiều lúc ta cảm thấy rất ghen tị với hắn."
"Yên tâm, sau này có con rồi ngươi sẽ không còn thời gian để ghen tỵ đâu."
Nói rồi, hai bọn ta tiếp tục đi. Đi một lúc thì tới một hang động có bảo vệ, Đại Lục mở kết giới rồi kéo ta đi vào. Thứ đầu tiên ập vào mắt ta khi vào trong động chính là một quả trứng to đùng. Ta hơi hoang mang một chút nhưng rồi cũng nội đan của mình ra để sẵn. Lát sau, ta lại phân vân một chút nên hỏi:
"Sinh ra nó sẽ là trai hay gái? Nó mang họ ta hay họ của ngươi, tên ta sẽ đặt hay ngươi đặt."
Đại Lục trả lời lại:
"Đương nhiên là họ của ta."
Ta nắm nội đan lại, bỏ ra ngoài:
"Mối làm ăn này không có lời, ta không làm."
Đại Lục vội níu ta lại:
"Ta xin cô mà. Ta biết cô tốn công nhiều hơn nhưng ta chỉ có một đứa con thôi, cô cho nó mang họ ta đi, ta cho cô đặt tên, sau này nó sẽ gọi cô bằng mẫu thân, lỡ sau này cô có chết ta sẽ bắt nó thờ cúng hương quả cho cô."
"Không khả thi, ta muốn nó mang họ của ta."
"Sao mà được! Cô không sinh mà muốn có con à?"
"Vậy ngươi có sinh không mà nói! Nói nữa ta bẻ răng ngươi bây giờ."
Nghe đến đây, Đại Lục ấm ức nói không thành tiếng, hắn tiếc nuối nhìn lại quả trứng đó rồi nhìn lại ta, bản mặt đó thật tội nghiệp. Cuối cùng, hắn nghĩ kĩ rồi gật đầu với ta:
"Được rồi, nó mang họ của cô."
Ta bật cười: "Vậy có phải dễ dàng hơn rồi không! Yên tâm đi, nếu nó mang họ của ta, những thứ của ta sau này đều là có nó."
Nói rồi ta đưa nội đan cho Đại Lục:
"Ta cho ngươi mượn, muốn làm gì cứ làm, nhưng không được mượn quá lâu."
Hắn giữ nội đan của ta một cách trân trọng nhưng khi ta nói thế thì hắn lại giật mình:
"Làm sao được, ta phải bế quan 200 ngày mới ra được."
Ta thấy hơi dài nhưng thôi vì hắn ta hi sinh một chút cho hắn vui vậy:
"Vậy thì 200 ngày, lần này ta liều với ngươi luôn. Cùng lắm ta không đụng độ với người khác là được. Nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, không có nội đan ta chỉ còn 3 phần công lực, nội đan bị hủy, ta lập tức sẽ hồn tiêu phách tán, ngươi làm cho cẩn thận vào."
"Ta biết mà. Ta phải tính toán rất kỹ mới dám liều lần này. Cô cứ tin tưởng vào ta."
Nói chuyện với Đại Lục xong ta liền đi ra ngoài cửa động, lúc này phiến đá rơi xuống chắn cửa động lại, ta thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy là hơn nửa năm tới Đại Lục mới xuất quan, thời gian này không có hắn ta sẽ dễ hành sự hơn.
* * *
Tối đó ta không ngủ, cũng định sẵn 200 ngày tới sẽ không ngủ vào buổi tối. Ta ngự kiếm xuyên đêm tới chỗ của Thái Thượng Lão Quân, nhưng giữ đường lại gặp Thùy Dung. Ta và cô ta cùng dừng lại, cô ta nói trước:
" Tới thăm Chiến Thần à? Cô vào không được đâu. Tiểu Văn có sính lễ đem về rồi đó, giờ này đã đem tới chỗ mẹ cô rồi. Tiểu văn nhà ta thương cô nên điều tra rất kĩ về gia thế của cô, nếu nó không nói thì ta cũng không biết cô có mẹ. Cô như thế này chắc mẹ cô cũng không hơn nhỉ? "
Gặp mặt cô ta là ta muốn đánh chết rồi, nhưng ta cố nén cơn thịnh nộ lại, giữ bình tĩnh mà nói:
" Cô dám chơi sỏ ta, may là ta vẫn chưa có thành thân với thắng nhóc đó. Ta chưa giết cô là may rồi, vậy mà dám đứng trước mặt ta ăn nói khó nghe, cô đúng là không biết sống chết! "
" Ê này, ta nói như vậy mà khó nghe sao? Sắp cùng một nhà rồi, thái độ của con dâu tương lai nói chuyện với mẹ chồng mình là thế sao? Chẳng lẽ mẹ cô không dạy cô cách ăn nói? "
" Cô câm mồm cho ta! Cô tốt nhất là đưa thuốc giải của Chiến Thần ra, nếu không đừng trách ta độc ác! "
Cô ta không tỏ ra chút gì sợ hãi nhưng lại đi tới nhét vào tay ta một lọ thuốc, nói:
" Đây là thuốc giải, Chiến Thần hiện tại đang ở rừng trúc phía nam, trong một hang động để bế quan trị thương. "
Nói rồi cô ta bỏ đi ngay. Ta cầm lọ thuốc trên tay, có chút phân vân không biết có phải là thuốc thật không, loại phụ nữ chiêu trò này ta phải đề phòng. Tuy hơi nghi ngờ nhưng ta vẫn tiếp tục đi tìm Chiến Thần.
Ta tới được hang động mà Thùy Dung nói, xem ra đúng là Chiến Thần ở đây. Ta quyết lẽn vào trong. Ta vừa vào, Chiến Thần đã lập tức phát hiện, ngài ấy lên tiếng:
" Cô cuối cùng cũng tới rồi sao? "
Ta ngơ ngác nhìn xung quanh tìm Chiến Thần nhưng không thấy, vừa nhấc chân đi thêm bước nữa liền lập tức rơi xuống một mật đạo, ở dưới đó Chiến Thần đang ngồi trên một tản đá nhìn chầm chầm vào ta, nói:
" Ta cứ tưởng cô thông minh lắm, ai ngờ cũng ngu ngốc tin lời nữ nhân kia. "
Ta ngạc nhiên đi đến gần Chiến Thần:
" Chàng nói vậy là sao? Chẳng lẽ chàng biết hết mọi chuyện cô ta làm rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.