Dục Lạc

Chương 118: Thiệt hại không ít.

Hải Lang

21/09/2021

[PROTECT][BOOK]"Ta thấy chặt cả cánh tay của hắn cũng là đáng."

Cảnh Khang liền nhíu mày, nghiêm giọng quát Tiểu Văn:

"Tiểu Văn! Không được thêm dầu vào lửa!"

Tiểu Văn mặc kệ Cảnh Khang, hắn bước tới chỗ ta rồi quay xuống nói:

"Các vị tướng quân đi ra ngoài đi, đây là chuyện nội bộ."

Ta xoa vai của mình, xương cốt đang đau mà da thịt thì nhứt. Trước kia ta bị thương vô số lại liều mạng nên sức khỏe càng lớn tuổi càng yếu, hôm qua đánh nhau như vậy nên giờ lại thấy có chút mệt mỏi. Tiểu Văn hình như nhìn thấy được nên vội vịnh vai ta, hỏi:

"Nàng khỏe không? Hay là vào nghỉ ngơi đi."

Ta gạt tay hắn xuống, ngã người ra trước một chút rồi nói:

"Cũng xong chuyện rồi, các vị tướng quân đây quay về tập trung binh lực quản lý việc trị thương cho binh sĩ đi, không cần ở lại."

Bọn họ tỏ ý không muốn đi, dường như vẫn muốn ta đổi ý tha cho Đại Lục, điều này làm ta vô cùng tức giận, ta quát:

"Các ngươi có đi không hả? Muốn ta giết Đại Lục mới chịu đi sao?"

Bọn họ lập tức đứng dậy, một lúc sau thì rời đi hết.

Trong đại điện chỉ còn người trong nhà, ta thở dài ngã người ra sau, dựa vào ghế:

"Đại Lục, lần này ngươi làm ta thất vọng quá! Ta thật không nở xuống tay với ngươi."

Có tiếng của Đại Lục cất tiếng lên:

"Hàn Hàn, ta sai thật rồi."

"Ừm, biết sai là tốt nhưng kết quả thì không sửa được đâu."

Đột nhiên lúc này Tiểu Văn bước tới đá vào ngực Đại Lục, ta giật mình đứng dậy:

"Ngươi làm trò gì vậy?"

Cả đám người xung quanh cũng đang hốt hoảng như ta. Tiểu Văn bước tới chỉ tay vào trán ta:

"Ngươi nhìn mà xem. Do ngươi dẫn binh không lường hậu quả nên mới khiến Hàn Hàn phải một mình đối chọi với hàng vạn ác linh, còn suýt chút thì bị tên yêu quái cưỡng bức. Ta vốn dĩ không định nói ra đâu nhưng ta buột phải nói. Nếu ta không tới cứu kịp thời thì không biết Hàn Hàn bây giờ ra sao rồi."

Đại Lục tròn mắt nhìn ta:

"Là thật sao?"

Ta đột nhiên bối rối, đám người này nhìn ta cứ như sinh vật lạ. Ta không biết phải nói gì nên vội ngồi thẳng lại, nói:



"Chỉ là đánh nhau nên làm y phục rách, Sơn Tiểu Văn nghĩ nhiều thôi. Chẳng có gì to tát cả."

Tiểu Văn lại lên tiếng: "Ta biết nàng ngại nhưng nàng phải nói ra cho hắn biết tội của mình chứ!"

Ta tức giận, cau mày nhìn Sơn Tiểu Văn rồi ra lệnh:

"Người đâu! Bắt Sơn Tiểu Văn đánh 300 gậy cho ta."

Ngay sau đó hắn bị bắt lại lôi đi, lúc bị kéo ra ngoài Tiểu Văn vẫn tức giận la hét:

"Ta đã làm gì sai mà lại đánh ta? Nàng đừng thiên vị hắn! Hàn Hàn, nàng phải biết tốt cho bản thân chứ! Hàn Hàn!"

Tiểu Văn đi ra ngoài rồi, đại điện yên ắng hẳn đi. Ta ngồi im lặng còn chưa tới 3 phút thì đầu đột đau nhói lên giữa trán rồi lan ra hai thái dương, ta nắm chặt tay lại, cắn răng chịu đựng rồi cố lấy giọng nói bình ổn nhất để nói:

"Đại Lục, ta biết ngươi nóng lòng lo cho chủ. Thôi thì thế này, ngươi ra ngoài lãnh 500 gậy, xong thì đi tới làm việc chôn xác binh sĩ tử trận, 3 tuần chỉ uống nước, ngươi đi chôn xác, ta muốn ngươi nhớ kĩ từng mặt của họ.. Ta mệt rồi, ta muốn ngủ một chút."

Nói rồi, ta vội đi thật nhanh vào trong. Vừa khuất bóng bọn họ, ta chạy thật nhanh đến đại một căn phòng rồi ngồi xuống ôm lấy đầu, im lặng chịu đựng cơn đau.

* * *

Hai canh giờ sau. Ta hết cơn đau đầu và cũng ngủ được một lúc. Vừa tỉnh dậy ta nhớ ngay đến Sơn Tiểu Văn, phạt hắn tận 300 gậy, không biết hắn còn đi nổi hay không? Ta vội chạy đi tìm hắn, khi đến nơi hắn ở thì đúng lúc Cảnh Khang vừa bước từ trong phòng ra, ta lén lút đi vào phòng. Sơn Tiểu Văn nằm sấp ngủ trên giường, hắn quay lại hình dạng bán yêu thú rồi, bộ dạng này dễ coi hơn nhiều, vẻ mặt hắn như vậy chắc là rất đau. Ta muốn gọi hắn dậy nhưng lại sợ hắn tưởng ta lo lắng cho hắn nên đành rót trà ra ly rồi đổ lên mặt hắn, ngay tức khắc hắn bật dậy, lớn tiếng quát:

"Là kẻ nào?"

Dữ tợn là thế nhưng khi hắn nhìn thấy ta thì liền tỏ ra dịu dàng lại:

"Hàn Hàn, là nàng tới thăm ta sao? Ta biết nàng lo cho ta mà."

Ta ngồi xuống giường, đưa tay vén tóc cho hắn rồi nói:

"Có phải đau lắm không? Chuyện hôm nay cũng may là có ngươi. Đa tạ."

Hắn mỉm cười:

"Là trách nhiệm của ta mà."

"Ừm, cũng đúng, ngươi là nô tài của ta mà phải không?"

Nghe câu này, mặt hắn rạng rỡ lên mấy phần, hắn nắm lấy tay ta:

"Ta đương nhiên là nô tài của nàng rồi. Chuyện nàng sai người phạt ta, ta không giận đâu. Ba trăm gậy làm sao khiến ta bị gì được."

Ta chăm chú nhìn vào mắt hắn. Nãy giờ hắn vẫn chưa nhận ra hắn đang dần sập bẫy hay sao? Cái bẫy này cũng do bản năng mà ra, lúc đến ta cũng chưa định gài hắn.

Ta tay lên mặt hắn, hắn từ từ thả lỏng ra rồi say sưa nhìn ta. Ta lại nói tiếp:

"Ma quân không để yên cho ta đâu. Ngươi là nô tài thì phải giúp ta. Con yêu thú muốn cưỡng bức ta là con yêu thú có viên ngọc quỷ bị ngươi lấy, nó hận ta đã phá hủy nó nên giờ nó hợp tác với Ma để trả thù. Ngươi thấy rồi đó, những con quái thú đó ta đánh không lại, sau này lỡ ta gặp lại nó mà không có ngươi thì ta biết phải làm sao? Cho nên ngươi hãy cũng ta chiến đấu, quỷ binh là lực lượng lớn nhất của ta, ta chỉ muốn chúng được mạnh hơn. Ngươi hứa giúp ta đi."

Hắn chần chừ một lúc rồi cũng chịu gật đầu: "Được, ta giúp nàng."



"Ngươi thề sẽ làm đi."

"Phải thề sao?"

"Phải thề thì ta mới tin được."

"Được, ta thề."

Hắn vừa dứt câu ta liền lấy tay khỏi mặt hắn, nghiêm giọng lại:

"Nghỉ ngơi tiếp đi. Ta đi ra ngoài có việc."

Vừa nhấc mông đứng dậy thì hắn kéo tay ta lại, dùng ánh mắt khẩn khoản mà cầu xin:

"Đừng đi, ở lại với ta đi."

Mới gài bẫy hắn nên ta cũng không muốn nói lời khó nghe để hắn phật lòng, ta đành nhỏ giọng lại, tìm một lý do thích hợp mà nói:

"Hôm nay ta rất mệt, ta muốn về phòng ngủ một chút."

Nghe ta nói vậy hắn mới chịu buông ta. Ngay lúc đó ta liền bỏ đi ngay. Ra tới bên ngoài, ta lại đi tới hồ cá ở Hàn Trung Động rồi đứng trầm ngâm suy nghĩ. Chẳng lẽ phải gạt hắn thế này hoài sao? Sau mỗi lần lừa hắn ta lại cảm thấy bất an, nếu hắn biết ta dịu dàng với hắn chỉ vì chút lợi ích thì đường nào hắn cũng tức giận. Không biết ta có thể dùng cách này gạt hắn được bao nhiêu lần nữa..

Đứng suy nghĩ được một lúc, ta lại chạy tới doanh trại lo chuyện binh.

* * *

Ngày hôm sau, khi mọi chuyện đã dần ổn thỏa ta mới lấy vài vòi rượi ra uống. Lúc đang ngồi uống chút rượu trong doanh trại thì Ly tướng đi vào báo thiệt hại, lúc này ta mới biết, hóa ra Ma quân thiệt hại nặng hơn ta rất nhiều, trận này Đại Lục cũng không phải là thua thảm hại. Chỉ có điều quỷ binh của ta chết nhiều, bây giờ trong động nhốt ở Đan Điểu Thành không biết còn tới 3 vạn không, gộp với số còn lại ở Hàn Trung Động thì chắc chỉ còn chừng 5 vạn, như vậy làm sao đánh tiếp đây? Thật sự rầu đến thối rượu. Đã thế, còn rước mẫu thân về, vừa nguy hiểm mà vừa vô ích, lơ là là Ma quân lấy cớ này đánh lần nữa. Đại Lục trọng nghĩa với mẫu thân, nhỡ đâu bà ta lại cùng một bọn với Ma quân rồi khuyên Đại Lục phản ta, Đại Lục mà phản thì Tiểu Lục và Binh Kính cũng phản, Trác Liên và Mạt Xuyên cũng không ổn, Ly tướng quân lẽ nào cũng lung lay, binh sĩ đương nhiên sẽ quay có phần hướng về Đại Lục bởi vì hắn vốn rất được lòng binh sĩ. Ta không sợ ai phản, chỉ sợ duy nhất kẻ này, mười mấy vạn năm nay hắn bảo có tình cảm với ta nhưng ta cứ phất lờ đi, việc này nhất định cũng làm cho hắn để bụng, cứ mỗi lần hắn bảo buồn vì cứ phải giữ chừng mực ở trước mặt người khác với ta thì ta lại bày chuyện uống rượu, không biết hắn có lấy đó để sinh lòng đố kị, ghen ghét không? Con người này quá hiểu ta, càng làm ta e sợ.

Ta uống được hơn 2 vòi rượu thì dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh rồi đứng dậy bước ra ngoài nói với 2 tên lính gác cửa:

"Các ngươi đi đến theo xem Đại Lục mấy hôm nay làm những gì."

"Dạ."

Nói rồi, ta đi tới tìm mẫu thân nhưng nghe binh sĩ nói mẫu thân ta dạo này rất hay ở chỗ của Tiểu Văn nên ta đến chỗ hắn coi hắn có giúp được gì cho ta không.

Ta đến trước phòng của hắn thì thấy mẫu thân ta vừa từ trong đi ra, thấy bà ấy, ta liền vội trốn đi, đợi bà ấy đi xa ta mới dám đi vào.

Vào trong phòng, ta quay lưng để đóng cửa lại thì Tiểu Văn chạy tới sau lưng ta:

"Nàng nhớ ta rồi phải không? Hôm nay nàng uống rượu sao?"

Ta không trả lời hắn mà bỏ đi lại bàn rồi nghiêm giọng, nói:

"Mẫu thân ta coi bộ rất hay nói chuyện với ngươi. Ta muốn ngươi theo dõi hành tung của bà ta, có gì lạ thì nói cho ta biết ngay."

Nói xong, ta rót vài ly trà uống rồi đứng dậy bỏ đi ra. Vẻ mặt Tiểu Văn lúc đó vô cùng hụt hẫng. Lúc ta đi ra ngoài rồi thì hắn vẫn còn đi ra cửa ngóng theo ta. Có lẽ bây giờ hắn đang cảm thấy bất lực nhưng không phải chỉ có mình hắn đâu, ta cũng đang bất lực đây, mong là mọi chuyện sớm qua nhanh, ta chẳng mong tình cảnh này lại kéo dài mãi như vậy, chắc rồi thời gian qua sẽ có một thứ gì đó chấm dứt chuỗi ngày này thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook