Dục Lạc

Chương 80: Tỉnh Mộng, Chút Đau Khổ Còn Vương Lại.

Hải Lang

13/09/2021

Đang mơ thì có một thứ gì đó bên ngoài kéo ta khỏi giấc mộng, ta giật mình mở mắt tỉnh dậy. Phải mất mấy phút để hoàn hồn, ta thẩn thờ, nước mắt, nước mũi lã chã. Đang ở đâu đây? Vẫn trong mơ hay là ở thực tại? Ta nhìn xung quanh, phía trên là vách đá, bên cạnh không xa là hồ nước, có cả tiếng gió lùa, còn có một tiếng thút thít. Là âm thanh gì vậy? Nghe thật thảm thiết. Ta cố cử động, nhìn xuống dưới chân giường. Hóa ra là Sơn Tiểu Văn đang khóc, hắn vẫn còn sừng nữa sao? Vậy là ta mất Tiểu Văn thật rồi!

Nước mắt ta đột nhiên rơi vào tai làm ta khá khó chịu, nên mới cố nhích cơ thể đau ê ẩm của mình mà ngồi dậy. Tiểu Văn quay mặt lên nhìn ta, hai mắt hắn sưng húp, vừa thấy ta tỉnh lại, hắn hốt hoảng bật dậy rồi ôm chặt ta:

"Hàn Hàn, nàng tỉnh lại rồi!"

Ta đẩy nhẹ hắn ra, nói bằng một giọng yếu ớt:

"Đừng chạm vào ta.. Ta đang ở đâu đây? Tại sao không đưa ta về?"

"Nàng tỉnh lại là được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá. Nàng nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng cử động."

Ta ho vài tiếng, phổi giống như bị ai đó bốp chặt. Ta nhìn Sơn Tiểu Văn, vừa căm hận, vừa đau lòng. Ta liếc hắn:

"Quỷ Thiên Vương cũng biết lo lắng cho ta hay sao? Di Nhi chết thảm như vậy, đứa bé mới 5 tuổi còn chưa biết gì đã bị ngươi móc mắt rồi, ngươi vẫn còn muốn có được ta hay sao? Ngươi muốn một chuyện tình 3 kiếp mà nhân gian ngưỡng mộ hay sao? Ta khinh! Chỉ là giả dối!"

"Nàng đang nói gì vậy? Di Nhi là ai?"

"Đừng giả vờ nữa. Ta nhớ ra mọi chuyện rồi chẳng lẽ ngươi không nhớ hay sao? Ngươi giỏi lắm, ta làm người phàm ngươi không thể có được nên cố tình đợi ta trở về tiên thể rồi mượn cơ thể của Sơn Tiểu Văn mà có được ta. Tiểu Văn thật sự nhất định đã bị ngươi giết rồi cướp xác phải không? Bây giờ không giấu được nữa rồi. Ngươi giả vờ làm gì nữa?"

"Nàng làm sao vậy Hàn Hàn? Nàng nói gì ta không hiểu."

"Không hiểu hay không muốn hiểu! Quỷ Thiên Vương, coi như ngươi thành công rồi, ta thua."

"Nàng.. nàng lạ quá Hàn Hàn. Có phải vẫn còn mệt hay không?"

Hắn đưa tay định chạm lên trán ta thì bị ta lập tức hất ra. Ta quát lớn:

"Thôi đi! Ngươi tránh xa ra một chút, đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi!"

Hắn nhìn ta với ánh mắt ứ nước mắt, tỏ ra vô tội:

"Lại chuyện gì nữa sao? Nàng lại muốn đuổi ta đi. Ta vừa liều mạng cứu nàng khỏi cái chết đó!"

"Ngươi câm miệng lại! Ngươi chính là một kẻ đáng sợ, đáng hận, ích kỷ, vô nhân tính!"

"Nàng nói gì vậy? Ta lại làm sai gì? Ta đang rất đau khổ vì nàng đỡ đòn cho Chiến Thần nàng có biết không? Nàng ngất đi rất lâu, nàng có biết ta suy sụp ra sao không hả? Ta thành ra bộ dạng không phải người như vậy là ta muốn hay sao? Nàng nhìn thấy ta sinh ra thế nào mà, ta là một con người, có cha, có mẹ. Ta mang tiên cốt, sinh ra là tiên nhân, ta làm sao có thể là một yêu vương? Trên người nàng có huyết thống của Ma tộc, có cả ma khí, nếu nói là yêu vương thì yêu vương chính là nàng! Nàng không có quyền gì ghét ta cả. Nàng cũng máu lạnh, cũng tàn độc như ai thôi!"

Ta đột nhiên lặng người, trong lời nói đó có một cái kim đâm thẳng vào tim ta. Hình như hắn nói đúng. Ta lẳng lặng quay lưng nơi khác. Tiểu Văn sợ hãi điều gì đó mà hốt hoảng ôm chầm lấy ta:

"Ta xin lỗi, ta nói sai rồi. Nàng đừng nghĩ tới lời ta khi nãy. Ta giận quá thôi. Ta nói sai, ta đáng chết!"

"Ngươi nói rất đúng.. Ta lấy quyền gì để ghét ngươi. Ta cũng như Quỷ Thiên Vương.."

"Đừng nói vậy Hàn Hàn, nàng mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi nữa!"



"Bao nhiêu lâu nay, ta cũng quên mất thân phận của mình rồi. Ta là một tai họa, tai họa thì mơ ước gì được hạnh phúc. Ta gặp Quỷ Thiên Vương cũng là báo ứng, gặp phải Sơn Tiểu Văn cũng là báo ứng.."

"Đừng nói vậy. Dù là Quỷ Thiên Vương hay Sơn Tiểu Văn ta đều yêu nàng cả."

"Ngươi là ai? Là Quỷ Thiên Vương hay Sơn Tiểu Văn?"

"Không là ai cả. Ta chỉ là kẻ yêu nàng mà thôi."

"Kẻ yêu ta? Có phải là kẻ ta nợ ta một đôi mắt không?"

"Không phải, ta là Sơn Tiểu Văn, trên đời này cũng chỉ có kẻ tên Tiểu Văn mới là người yêu nàng nhất mà thôi."

"Vậy sao? Trùng hợp thật, ta cũng từng đặt tên cho Quỷ Thiên Vương là Tiểu Văn, ta còn thề, cho dù có kiếp sau, ta vẫn sẽ đặt tên cho hắn là Tiểu Văn. Người khác có thể không tin nhưng ta thì làm sao không tin được đây? Di Nhi là ta, Linh Hàn nhỏ tuổi bị ngươi móc mắt cũng là ta, Hàn Hàn bây giờ tung hoành tứ hải cũng là ta. Lời ta đã thề, ta còn có thể nhầm sao? Ta làm đúng lời thề rồi.. kiếp sau vẫn gọi ngươi là Tiểu Văn.. Quỷ Thiên Vương, ta không trái với lời thề.. ngươi định khi nào tha cho ta đây?"

Nói rồi, ta choáng váng muốn ngất, tay chân ta bủn rủn, rã rời nhìn vào mắt của Tiểu Văn, ta nói trong tiếng nấc. Đã nghĩ sẽ không khóc rồi nhưng lại không kìm được, cứ khóc không ngừng, ta nhỏ giọng:

"Ta từng đọc một cổ thư. Trong đó có nói. Quỷ tộc ở U Minh có hàng vạn cách để tái sinh. Nếu như một kẻ trong tộc chết đi, nếu hắn giữ lại được hồn phách không bị tiêu tán, nội đan vẫn nguyên vẹn thì sau này khi tìm được cơ thể mới, hắn nhất định sẽ nhớ lại mọi chuyện, công lực sẽ có thể phục hồi. Trong đó cũng có viết, nếu như có được cơ thể mới mà cho tới khi trưởng thành cũng không nhớ ra quá khứ kiếp trước thì một là không muốn nhớ lại nữa, hai là hắn muốn trở thành một người khác, không muốn vướng bận sai lầm trong quá khứ. Ngươi.. là thuộc loại nào đây? Tại sao chết rồi còn sống lại làm gì? Ngươi không đến thì cuộc đời của ta cũng đâu thống khổ như vậy, không tại ngươi, ma khí trên người ta làm gì bộc phát ra lớn. Nếu không tại ngươi, ta đã sớm có một gia đình hạnh phúc, là một nữ nhân mà ai cũng phải ngưỡng mộ chứ không như bây giờ.."

"Nàng đừng nói nữa. Ta không phải Quỷ Thiên Vương, ta không phải hắn."

"Ngươi không phải hắn thì là ai? Từ nhỏ ngươi có từng nghĩ tại sao chưa gặp mặt ta lần nào thì đã nhung nhớ không? Ngươi có từng nghĩ tại sao mình có thể yêu người đỡ đẻ cho mình, một người đáng tuổi mẹ ngươi, một người bế bồng ngươi hay không? Chuyện đã rõ rồi đó. Ta hận, ta hận tại sao lại từng yếu lòng yêu thích ngươi? Ông trời tại sao lại bất công với ta như vậy? Ta chỉ muốn yên ổn mà sống!"

Tiểu Văn ôm ta, hai mắt ngập tràn lệ, hỏi: "Nàng hận ta đến thế sao?"

Ta dựa vào lòng hắn, hai tay nắm chặt áo hắn, trong lòng ngực có gì đó tức tưởi:

"Ta làm gì dám hận ngươi.. hận ngươi kiếp này, ngươi lại bảo phải trả nợ cho ta, kiếp sau lại đến tìm ta thì sao? Ta không muốn lòng vòng với ngươi mãi.. tốt nhất, một kiếp đoạn tình.."

Tiểu Văn nhắm mắt lại, nước mắt từ trong khóe trào ra, rơi lên gò má ta:

"Đừng nói nữa.. ta nghe đủ rồi."

Hắn buông ta ra, từ từ ngoảnh mặt đi:

"Kiếp này như vậy là quá đủ rồi, ta còn dám muốn thêm kiếp sau hay sao? Nếu ta sống trên đời này khiến nàng không can tâm như vậy, ta sống còn để làm gì? Coi như nàng cạn tình với ta. Vậy thì giờ ta chết, chết đi để không phải làm phiền nàng nữa."

Nói rồi hắn đi nhặt lên một thanh đao không biết từ đâu ra mà đang nằm trên đất, đặt lên cổ, hắn nhắm mắt, định cắt cổ tự sát. Nhưng đúng vào lúc đo một tên yêu vương từ đâu kịp thời chạy đến gạt mạnh làm thanh đao đó gãy làm hai. Ta hụt hẫng nhắm mắt, lại bỏ qua cơ hội nhìn hắn chết rồi! Lúc này trên người ta vết thương lại đau, đầu ta bỗng đùng đùng như có ai bổ búa lên đầu, đau không sao chịu nổi. Ta bật khóc, la lên:

"Đầu ta đau quá! A a a.."

Nghe tiếng ta kêu, hắn lập tức bỏ thanh đao gãy chạy tới đỡ ta dậy. Ta đau đến chết đi sống lại, mếu máo ôm lấy đầu mình:

"Ta đau. Cứu ta!"

Ta cố mở mắt qua hông của mình, nơi đó lại chảy máu rồi. Máu còn chảy ra rất nhiều, còn dính vào cả y phục của Tiểu Văn. Hắn hoảng loạn đặt tay lên vết thương của ta mà run lên:



"Sao thế này? Rõ ràng không sao rồi mà. Ta phải làm sao đây?"

Ta chỉ biết khóc, quả thật đây là lần đầu tiên ta cảm thấy đau đến như vậy. Hắn gạt lo lắng mà quay mặt lại nhìn tên mới nãy cản hắn tự sát cầu xin:

"Ông, à không. Yêu vương đại nhân, ta xin ông, ông cứu Hàn Hàn đi! Nàng ấy không thể chết được."

Trong khi ta cắn răng chịu đau thì ông ta bỗng đi chạm rãi lại rồi đừng bên cạnh giường nhìn và nói với ta:

"Gọi ta là Liêu Kỹ, ta sẽ trị thương cho cô."

Ta thở dốc, tay vịnh chặt vai Tiểu Văn. Lão Liêu Kỹ đột nhiên lại sờ lên ngực ta, ta giật mình co người lại:

"Đừng đụng vào ta!"

Tiểu Văn đẩy ta ông ta ra:

"Ông muốn làm gì?"

Ông ta nắm mạnh chân ta kéo thẳng ra, lớn tiếng nói:

"Cô muốn sống thì đừng cử động!"

Tiểu Văn thất thần hỏi ông ta:

"Ý ông là sao? Hàn Hàn bị gì?"

Ông ta trả lời:

"Do công lực công đòn ánh quá mạnh, lục phủ ngũ tạng của cô ta đã bị thương rất trầm trọng, nếu không điều trị, cô ta rất có thể sẽ chết."

Nói rồi, ông ta truyền linh lực cho ta, ngay sau đó ta mới cảm thấy đỡ đau. Ta thở phào nằm ra giường, vẫn nắm chặt lấy tay Tiểu Văn, ta trách hắn:

"Đau quá.. ta không muốn sống nữa.. Tất cả đều do ngươi."

Tiểu Văn lau nước mắt cho ta, nhỏ nhẹ an ủi:

"Xin lỗi, ta không hề cố ý tấn công nàng. Ta nhất định không để nàng phải chết."

Một lúc sau, ta hết đau hẳn. Liêu Kỹ gúp cho ta xong, liền nhìn qua Tiểu Văn, buồn bã hỏi:

"Vậy là con không muốn làm người của Quỷ tộc nữa rồi. Sống lại lần này, chẳng lẽ chỉ vì nữ nhân này hay sao? Ả ta ghét con như vậy, con hà tất phải làm khổ mình."

Tiểu Văn bất ngờ nổi cáu, thét vào mặt ông ta:

"Ông đang nói gì vậy? Đừng nói những lời khiến cho Hàn Hàn hiểu lầm. Ta và ông không có liên can gì cả!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook