Chương 68: Trò Đùa Vui.
Hải Lang
11/09/2021
Nghe vậy hắn xúc động chạm lên bụng ta, hắn mỉm cười hạnh phúc nhưng nước mắt vẫn rơi.
Ta tắc lưỡi, cảm thấy kinh khủng vô cùng, sắp không chịu được nữa rồi. Được một lúc, ta gạt tay hắn ra rồi quay lại ngồi vào ghế. Ta vừa cười vừa nhìn hắn mà nói:
"Chạm bao nhiêu là đủ rồi, ngày mai ta lấy con ra cho ngươi ngắm."
Hắn giật mình, hai mắt trợn tròn: "Nàng nói gì? Ý nàng là sao"
"Hứ! Không hiểu sao? Là ta sẽ phá nó đó."
Ngay lập tức hắn hét lên một cách rất kích động:
"Nàng không được phép làm vậy! Nàng không được giết nó!"
Ta nhởn nhơn trước sự bất lực của hắn, vui vẻ đáp: Ta thích làm ngươi cản được à? "
Tiểu Văn vô cùng kích động, hắn nhảy vồ tới, hai tên binh sĩ kia giữ không được nên lấy xích lớn trói lại. Ta vẫn bình thản như không có gì, chạm tay vào bụng:
" Ta có thai bốn tháng rồi. Nghe bảo đâu, trẻ con vừa mới hình thành mà phải sinh non thì rất yếu, xương sẽ giống như que tâm vậy, mạch máu hai nội tạm đều có thể thấy rõ. Trẻ con sinh non sẽ rất ngoan ngoãn, cả đời cũng không khóc lấy một tiếng. Sẽ rất vui.. "
Hắn hét lên:" Nàng im đi! Nàng điên thật rồi! Sao nàng có thể nói những lời đó. Nó là đứa con đầu tiên của chúng ta, là tình yêu mà cả cuộc đời ta dành cho nàng. Nàng muốn giết con thì hãy giết ta trước đi! "
Ta tách lưỡi:" Chụt chụt chụt chụt.. không gấp. Đợi ta đem đứa trẻ chết yểu này đến cho ngươi, ngươi cũng tự khắc sẽ chết theo thôi. Hay là lúc lấy đứa trẻ này ra ta cho ngươi cùng xem, sẽ rất thú vị đó. "
" Nàng điên rồi Hàn Hàn! Nàng bị điên thật rồi! "
Tiểu Văn gào khóc, hắn hất hai tên lính bên cạnh ra, gồng đứt dây xích lần nữa rồi quỳ hai chân đi tới, ôm lấy eo ta:
" Hàn Hàn, nàng bình tĩnh lại đi. Nàng cũng từng muốn cùng ta sinh con mà. Tuy từ trước tới giờ nàng không nói nhưng ta biết nàng rất yêu ta. Nàng rõ ràng từng muốn có con, vậy tại sao bây giờ lại muốn bỏ? Ta không cho phép nàng làm vậy. "
" Ta nói muốn sinh con cho ngươi khi nào? "
Mặc kệ hắn làm gì, ta vươn vai, rồi dựa lưng ra ghế, thở dài:
" Hầy.. dù sao cũng là lần cuối được gặp. Ta cho ngươi ôm đó. Về sẵn ta tắm ra luôn. Hai hôm nay uống hết mấy vòi rượu, lại lạnh quá nên chẳng muốn tắm. "
Tiểu Văn ngẩng mặt nhìn ta một chút rồi hắn đặt tay lên ngực trái, nét mặt khó chịu, đau đớn:
" Vì sao vậy? Là ta không tốt sao? "
" Ngươi cũng biết nguyên nhân là gì còn gì. Ta không thể để con của mình phải gọi Chiến Thần là ông, ta muốn nó gọi ông ấy là cha.. "
Tiểu Văn hụt hẫng, quỵ xuống. Hắn lắc đầu, gương mặt nhăn lại giống như đang đau đớn, hắn bóp chặt ngực trái rồi đột nhiên thổ huyết. Ta giật mình đứng dậy. Hắn nằm lăn ra đất, giống đang rất khó thở, hắn nắm chặt lấy váy của ta. Một tên binh sĩ thấy vậy liền chạy tới xem cho hắn:
" Ngươi lại bị thế nữa sao? Sao hôm nay lại còn thổ huyết nữa? "
Tiểu Văn khóc nức nở, hắn đau đớn, quằn quại nhưng cũng tức giận, hắn đập tay xuống đất, gào lên, ánh mắt vô cùng đáng sợ
" Tại sao nàng vẫn yêu ông ta? Tại sao vậy! Ta nhẫn nhịn bao lâu nay, vẫn chưa đủ sao? "
Nói rồi hắn lấy tay đập mạnh lên ngực mình, mắt đỏ ngầu, gân cổ hiện lên rõ rệt, cảm giác hắn đang phải trải qua một cơn đau rất dữ dội, hắn vừa thở gấp, vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Ta cũng chẳng biết làm gì, lúc đó chỉ nghĩ hắn vì quá kích động nên phát bệnh. Ta phân vân, nửa muốn chạy tới đỡ hắn, nửa lại không, cuối cùng ta cũng quyết định ngoảnh mặt đi, hôm nay hình như đùa quá trớn rồi. Lúc ta quay lưng định rời đi thì bỗng dưng Tiểu Văn lên tiếng đầy đau thương:
" Hàn Hàn.. ta cầu xin nàng, cho con của chúng ta một con đường sống. Nàng không cần con nhưng ta cần.. Ta là cha của nó.. ta xin nàng. Ta sẽ nuôi con thật tốt. Ta xin nàng, Hàn Hàn.. ta dùng cả sinh mạng của ta để cầu xin nàng. Đừng giết con của chúng ta.. nó vô tội, nó còn chưa ra hình hài mà. Ta xin nàng! Ta xin nàng! Làm ơn, đừng làm ta đau khổ thêm nữa. "
Ta ngoái đầu nhìn lại, không hiểu sao nhìn người ta đau khổ quằn quại ta lại thấy vui vô cùng. Ta thật không cố ý cười hắn đâu nhưng mà môi ta không khép lại được, ta nói:
" Ai bảo ngươi đi theo ta? Thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào. Chẳng qua ngươi chỉ vì chút ham muốn kiếp trước không bỏ được nên kiếp này đến tìm ta. Quỷ Thiên Vương mà biết kiếp sau của mình vô dụng như vậy chắc sẽ rất nhục nhã. Đợi đi, đừng quá nôn nóng, không lâu nữa ngươi sẽ gặp được con của ngươi thôi, sẽ nhìn thấy cả cơ thể trong suốt của đứa trẻ sinh non, sẽ rất đẹp.. "
Hắn như một con bệnh dùng hết sức lực gào lên trong làn nước mắt:
" Nàng không còn nhân tính nữa sao Hàn Hàn? Ta không tin nàng dám làm như vậy. Nó là con của chúng ta đó, nó là minh chứng cho tình yêu của ta dành cho nàng. Ta yêu nàng mà Hàn Hàn.. làm ơn, để con được sống, cho dù ta có bỏ mạng ta cũng chấp nhận.. "
Ta không để tâm tới hắn nữa mà đi thật. Lúc ra khỏi phòng giam ta có nhìn lại thì thấy Tiểu Văn bất lực nằm gục xuống nền đất ẩm, Hắn mơ màng như kẻ mất hồn:
" Con của ta.. ta có lỗi với con.."
Chỉ tính đùa chơi một chút thôi mà ai ngờ hắn tin là thật như vậy, cũng không ngờ là hắn thương con đến thế, không nhớ ngủ cùng ta lúc nào mà ta bảo có con của hắn hắn cũng tin. Cái này là ngu hay là quá thật thà đây?
Từ sau hôm đó người ta nói Sơn Tiểu Văn lúc nào cũng gào thét muốn gặp ta, hắn không bình tĩnh ở trong đại lao nữa. Cảnh Khang tới chỗ gặp hắn, hắn liền kéo Cảnh Khang lại mà tra hỏi. Cảnh Khang quay về lại trách móc ta tại sao mang thai mà không nói với hắn, trách ta bất nhân muốn giết con mình, hắn còn bảo nếu ta làm gì đứa trẻ trong bụng hắn sẽ bắt ta trả giá. Ta cười cho qua chuyện, lỡ đùa rồi thì đùa cho tới. Ta sai người xuống hạ giới tìm một cái thai sinh non, ta không phải giết mẹ lấy thai đâu, ở dưới hạ giới thiếu gì người phá thai rồi ném con vào sọt rác. Mất vài ba hôm, tên thuộc hại đem về cho ta một cái xác trẻ là con gái nhỏ xíu hình như mới 4, 5 tháng. Ta tự nhận giết người không gớm tay nhưng nhìn cái xác sinh linh nhỏ đó ta còn thấy gợn người, tự nhiên thấy rồi ta tự thề với lòng sẽ không bao giờ có ý định phá thai thật sự. Có được cái xác đó, ta cho người đem gửi tới cho Tiểu Văn. Đúng như ta nghĩ, hắn vừa nhìn xong liền khóc chết ngất ngay tại chỗ, ba ngày ba đêm sốt li bì khóc cạn nước mắt, gào hét hận ta đến khản cả cổ. Ta nghe đâu hắn hô ra máu, xỉu lên xỉu xuống mấy đêm liền trống rất thảm hại. Lần nay ta chơi hắn một vố đau như vậy, không biết lỡ sau này hắn biết thì sẽ ra sao.
Qua ba ngày đó, thấy hắn quằn quại đủ đau khổ rồi nên trong một lần nói chuyện với Cảnh Khang ta cố ý tiếc lộ rằng ta chỉ đùa vui với Tiểu Văn và kêu hắn giữ bí mật. Việc làm lần này ta đã có chủ đích trước, ta muốn thử xem Cảnh Khang có phải là người đáng tin chọn đi theo ta hay không. Nếu sau khi biết ta chỉ giả vờ có con với Tiểu Văn hắn đi nói lại với Tiểu Văn thì coi như ta hiểu ra cách dùng người này rồi.
Sau khi nghe ta tiếc lộ tin chưa tới một canh giờ, Cảnh Khang đã âm thầm tới đại lao tìm Tiểu Văn, nói cho hắn biết tất cả. Ta đừng từ xa quan sát thấy, bấy giờ thì ta đã hiểu giữa ta và tên đệ đệ cùng mẹ hắn chọn ai. Lúc hay tin, Tiểu Văn chỉ ngẩng người mà không nói lời nào cả, ta cũng khá bất ngờ trước thái độ đó của hắn.
Ta tắc lưỡi, cảm thấy kinh khủng vô cùng, sắp không chịu được nữa rồi. Được một lúc, ta gạt tay hắn ra rồi quay lại ngồi vào ghế. Ta vừa cười vừa nhìn hắn mà nói:
"Chạm bao nhiêu là đủ rồi, ngày mai ta lấy con ra cho ngươi ngắm."
Hắn giật mình, hai mắt trợn tròn: "Nàng nói gì? Ý nàng là sao"
"Hứ! Không hiểu sao? Là ta sẽ phá nó đó."
Ngay lập tức hắn hét lên một cách rất kích động:
"Nàng không được phép làm vậy! Nàng không được giết nó!"
Ta nhởn nhơn trước sự bất lực của hắn, vui vẻ đáp: Ta thích làm ngươi cản được à? "
Tiểu Văn vô cùng kích động, hắn nhảy vồ tới, hai tên binh sĩ kia giữ không được nên lấy xích lớn trói lại. Ta vẫn bình thản như không có gì, chạm tay vào bụng:
" Ta có thai bốn tháng rồi. Nghe bảo đâu, trẻ con vừa mới hình thành mà phải sinh non thì rất yếu, xương sẽ giống như que tâm vậy, mạch máu hai nội tạm đều có thể thấy rõ. Trẻ con sinh non sẽ rất ngoan ngoãn, cả đời cũng không khóc lấy một tiếng. Sẽ rất vui.. "
Hắn hét lên:" Nàng im đi! Nàng điên thật rồi! Sao nàng có thể nói những lời đó. Nó là đứa con đầu tiên của chúng ta, là tình yêu mà cả cuộc đời ta dành cho nàng. Nàng muốn giết con thì hãy giết ta trước đi! "
Ta tách lưỡi:" Chụt chụt chụt chụt.. không gấp. Đợi ta đem đứa trẻ chết yểu này đến cho ngươi, ngươi cũng tự khắc sẽ chết theo thôi. Hay là lúc lấy đứa trẻ này ra ta cho ngươi cùng xem, sẽ rất thú vị đó. "
" Nàng điên rồi Hàn Hàn! Nàng bị điên thật rồi! "
Tiểu Văn gào khóc, hắn hất hai tên lính bên cạnh ra, gồng đứt dây xích lần nữa rồi quỳ hai chân đi tới, ôm lấy eo ta:
" Hàn Hàn, nàng bình tĩnh lại đi. Nàng cũng từng muốn cùng ta sinh con mà. Tuy từ trước tới giờ nàng không nói nhưng ta biết nàng rất yêu ta. Nàng rõ ràng từng muốn có con, vậy tại sao bây giờ lại muốn bỏ? Ta không cho phép nàng làm vậy. "
" Ta nói muốn sinh con cho ngươi khi nào? "
Mặc kệ hắn làm gì, ta vươn vai, rồi dựa lưng ra ghế, thở dài:
" Hầy.. dù sao cũng là lần cuối được gặp. Ta cho ngươi ôm đó. Về sẵn ta tắm ra luôn. Hai hôm nay uống hết mấy vòi rượu, lại lạnh quá nên chẳng muốn tắm. "
Tiểu Văn ngẩng mặt nhìn ta một chút rồi hắn đặt tay lên ngực trái, nét mặt khó chịu, đau đớn:
" Vì sao vậy? Là ta không tốt sao? "
" Ngươi cũng biết nguyên nhân là gì còn gì. Ta không thể để con của mình phải gọi Chiến Thần là ông, ta muốn nó gọi ông ấy là cha.. "
Tiểu Văn hụt hẫng, quỵ xuống. Hắn lắc đầu, gương mặt nhăn lại giống như đang đau đớn, hắn bóp chặt ngực trái rồi đột nhiên thổ huyết. Ta giật mình đứng dậy. Hắn nằm lăn ra đất, giống đang rất khó thở, hắn nắm chặt lấy váy của ta. Một tên binh sĩ thấy vậy liền chạy tới xem cho hắn:
" Ngươi lại bị thế nữa sao? Sao hôm nay lại còn thổ huyết nữa? "
Tiểu Văn khóc nức nở, hắn đau đớn, quằn quại nhưng cũng tức giận, hắn đập tay xuống đất, gào lên, ánh mắt vô cùng đáng sợ
" Tại sao nàng vẫn yêu ông ta? Tại sao vậy! Ta nhẫn nhịn bao lâu nay, vẫn chưa đủ sao? "
Nói rồi hắn lấy tay đập mạnh lên ngực mình, mắt đỏ ngầu, gân cổ hiện lên rõ rệt, cảm giác hắn đang phải trải qua một cơn đau rất dữ dội, hắn vừa thở gấp, vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Ta cũng chẳng biết làm gì, lúc đó chỉ nghĩ hắn vì quá kích động nên phát bệnh. Ta phân vân, nửa muốn chạy tới đỡ hắn, nửa lại không, cuối cùng ta cũng quyết định ngoảnh mặt đi, hôm nay hình như đùa quá trớn rồi. Lúc ta quay lưng định rời đi thì bỗng dưng Tiểu Văn lên tiếng đầy đau thương:
" Hàn Hàn.. ta cầu xin nàng, cho con của chúng ta một con đường sống. Nàng không cần con nhưng ta cần.. Ta là cha của nó.. ta xin nàng. Ta sẽ nuôi con thật tốt. Ta xin nàng, Hàn Hàn.. ta dùng cả sinh mạng của ta để cầu xin nàng. Đừng giết con của chúng ta.. nó vô tội, nó còn chưa ra hình hài mà. Ta xin nàng! Ta xin nàng! Làm ơn, đừng làm ta đau khổ thêm nữa. "
Ta ngoái đầu nhìn lại, không hiểu sao nhìn người ta đau khổ quằn quại ta lại thấy vui vô cùng. Ta thật không cố ý cười hắn đâu nhưng mà môi ta không khép lại được, ta nói:
" Ai bảo ngươi đi theo ta? Thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào. Chẳng qua ngươi chỉ vì chút ham muốn kiếp trước không bỏ được nên kiếp này đến tìm ta. Quỷ Thiên Vương mà biết kiếp sau của mình vô dụng như vậy chắc sẽ rất nhục nhã. Đợi đi, đừng quá nôn nóng, không lâu nữa ngươi sẽ gặp được con của ngươi thôi, sẽ nhìn thấy cả cơ thể trong suốt của đứa trẻ sinh non, sẽ rất đẹp.. "
Hắn như một con bệnh dùng hết sức lực gào lên trong làn nước mắt:
" Nàng không còn nhân tính nữa sao Hàn Hàn? Ta không tin nàng dám làm như vậy. Nó là con của chúng ta đó, nó là minh chứng cho tình yêu của ta dành cho nàng. Ta yêu nàng mà Hàn Hàn.. làm ơn, để con được sống, cho dù ta có bỏ mạng ta cũng chấp nhận.. "
Ta không để tâm tới hắn nữa mà đi thật. Lúc ra khỏi phòng giam ta có nhìn lại thì thấy Tiểu Văn bất lực nằm gục xuống nền đất ẩm, Hắn mơ màng như kẻ mất hồn:
" Con của ta.. ta có lỗi với con.."
Chỉ tính đùa chơi một chút thôi mà ai ngờ hắn tin là thật như vậy, cũng không ngờ là hắn thương con đến thế, không nhớ ngủ cùng ta lúc nào mà ta bảo có con của hắn hắn cũng tin. Cái này là ngu hay là quá thật thà đây?
Từ sau hôm đó người ta nói Sơn Tiểu Văn lúc nào cũng gào thét muốn gặp ta, hắn không bình tĩnh ở trong đại lao nữa. Cảnh Khang tới chỗ gặp hắn, hắn liền kéo Cảnh Khang lại mà tra hỏi. Cảnh Khang quay về lại trách móc ta tại sao mang thai mà không nói với hắn, trách ta bất nhân muốn giết con mình, hắn còn bảo nếu ta làm gì đứa trẻ trong bụng hắn sẽ bắt ta trả giá. Ta cười cho qua chuyện, lỡ đùa rồi thì đùa cho tới. Ta sai người xuống hạ giới tìm một cái thai sinh non, ta không phải giết mẹ lấy thai đâu, ở dưới hạ giới thiếu gì người phá thai rồi ném con vào sọt rác. Mất vài ba hôm, tên thuộc hại đem về cho ta một cái xác trẻ là con gái nhỏ xíu hình như mới 4, 5 tháng. Ta tự nhận giết người không gớm tay nhưng nhìn cái xác sinh linh nhỏ đó ta còn thấy gợn người, tự nhiên thấy rồi ta tự thề với lòng sẽ không bao giờ có ý định phá thai thật sự. Có được cái xác đó, ta cho người đem gửi tới cho Tiểu Văn. Đúng như ta nghĩ, hắn vừa nhìn xong liền khóc chết ngất ngay tại chỗ, ba ngày ba đêm sốt li bì khóc cạn nước mắt, gào hét hận ta đến khản cả cổ. Ta nghe đâu hắn hô ra máu, xỉu lên xỉu xuống mấy đêm liền trống rất thảm hại. Lần nay ta chơi hắn một vố đau như vậy, không biết lỡ sau này hắn biết thì sẽ ra sao.
Qua ba ngày đó, thấy hắn quằn quại đủ đau khổ rồi nên trong một lần nói chuyện với Cảnh Khang ta cố ý tiếc lộ rằng ta chỉ đùa vui với Tiểu Văn và kêu hắn giữ bí mật. Việc làm lần này ta đã có chủ đích trước, ta muốn thử xem Cảnh Khang có phải là người đáng tin chọn đi theo ta hay không. Nếu sau khi biết ta chỉ giả vờ có con với Tiểu Văn hắn đi nói lại với Tiểu Văn thì coi như ta hiểu ra cách dùng người này rồi.
Sau khi nghe ta tiếc lộ tin chưa tới một canh giờ, Cảnh Khang đã âm thầm tới đại lao tìm Tiểu Văn, nói cho hắn biết tất cả. Ta đừng từ xa quan sát thấy, bấy giờ thì ta đã hiểu giữa ta và tên đệ đệ cùng mẹ hắn chọn ai. Lúc hay tin, Tiểu Văn chỉ ngẩng người mà không nói lời nào cả, ta cũng khá bất ngờ trước thái độ đó của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.