Chương 88: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn.
Hải Lang
15/09/2021
"Chúng ta đã không ở cạnh nhau hơn 1 năm, ngươi cũng đã quá thích nghi rồi, bây giờ lại nói không thể sống thiếu ta vậy hơn một năm qua ngươi không sống à?"
"Nàng đang giận ta bỏ rơi nàng một năm hay sao? Ta biết ta sai rồi, ta xin lỗi, bây giờ ta bù đắp cho nàng, sau này dù có việc gì ta cũng không bỏ rơi nàng nữa."
Nói rồi hắn lại tiếp tục thực hiện những hành động vô lễ đó với ta, ta cố đẩy hắn ra. Một hồi sau, cũng giống như những lần trước, ta truyền ma linh vào người hắn để hắn đau đớn mà tránh ra. Nhưng thật không ngờ, lần này không còn tác dụng nữa, không có chiêu này ta không cản hắn được, hắn cởi áo ta ra được liền cắn vào vai ta, thật sự làm ta rất đau, ta dùng chân đạp hắn ra, lấy hết sức hét lớn lên:
"Ngươi đang xem ta là thứ cho ngươi thỏa mãn dục vọng đó sao? Tránh ra!"
Hắn đột nhiên chậm lại, hôn lên tóc ta:
"Nàng cứ nghĩ chúng ta đang vui vẻ bên nhau đi. Nếu như ta không làm thế này thì cả đời nàng cũng không chủ động đến gần ta. Ta là người, đương nhiên ta phải được đáp ứng nhu cầu của mình, nàng ngoan ngoãn chút đi, ta yêu nàng nhiều lắm."
"Ngươi ở đây bao lâu nay đã ngủ với bao nhiêu nữ nhân rồi, thỏa mãn thì tìm người khác mà thỏa mãn."
Hắn nắm tay ta, kéo mạnh ra đưa lên trên kẹp chặt lại không cho ta động đậy. Hắn hun hít khắp nơi trên người ta, rồi tỏ ra rất vui vẻ nói với ta:
"Nàng ghen rồi. Nàng có yêu ta nên mới ghen. Sơn Tiểu Văn ta chưa từng có lỗi với nàng, ta chỉ có mình nàng mà thôi."
"Ta không muốn! Thả ta ra! Đã ba ngày ta chưa tắm đó."
"Không sao. Ta không cảm thấy dơ đâu. Nàng nằm yên đi, ta sắp không chịu được nữa rồi."
Ta hốt hoảng nhìn xuống dưới, hắn kéo thắt lưng ta ném xuống đất, cởi váy của ta ném đi luôn.
Hắn hôn lên bụng ta, tay của hắn dài tới nổi đang hôn bụng ta vẫn có thể giữ chặt tay ta ở trên đầu. Hắn vừa chạm vào ta đã nổi hết cả da gà, giật nảy lên. Hắn ngoạm bụng của ta ngửi mạnh một cái. Ta co chân lại, hắn lại kéo chân ta xuống, chòm lên hôn lên môi ta, chân của hắn cọ vào giữa hai chân của ta, ta nín thở, hắn lại ngậm cổ của ta:
"Nàng không hề muốn chấm dứt với ta, nàng chỉ đang giận, đang ghen mà thôi. Cho ta chuộc lỗi lại đi, hơn một năm qua ta rất nhớ nàng nhưng không thể gặp nàng. Tối nay ta sẽ bù đắp hết cho nàng, nàng nhất định sẽ nhớ đêm này."
"Đừng, tên khốn nạn này! Cút ngay cho ta!"
Hắn không buông mà con hừng hực dồn dập tới. Ta tức quá liền gồng lên nhe răng cắn vào tay hắn, cắn đến đến hắn chảy máu mặt hắn mới biến sắc chút đỉnh nhưng vẫn còn quyết tâm lắm, hắn còn nói:
"Nàng đừng nghĩ ta chỉ muốn việc này mới cần nàng, hơn 1 năm qua ta đã bao nhiêu lần muốn làm hòa với nàng, ta nhớ nàng đến không chịu được. Tối nay ta sẽ dành hết tình cảm cho nàng. Ta sẽ không để nàng chịu uất ức đâu. Ta yêu nàng nhiều lắm. Ta không muốn chấm dứt với nàng."
Hắn vừa nói dứt câu, ta cho hắn một đạp cực mạnh vào mắt, hắn bị hất tung ra, máu mũi cũng chảy. Thừa thế, ta đứng dậy trên giường sút chân thật mạnh vào chỗ "đó" của hắn. Hắn đau đớn hét âm lên, giống nhu sấp chết nhưng tiết thay là hắn đã động tới cơn dã thú trong người ta rồi. Ta cho hắn thêm một cú đá vào mặt, nắm cổ hắn lôi xuống đất rồi giẫm liên tục mấy cái vào mặt và bụng hắn, lấy cả ghế ngồi đánh hắn. Hắn chỉ còn biết đau đớn cuộn người cho ta đánh. Cái tên đàn ông ngu xuẩn này nên chết cho đỡ chật đất! Đánh một hồi làm ta thấy mệt, ta dừng lạim mắng hắn:
"Đồ đê tiện, cặn bã! Hèn hạ, lưu manh!"
Hắn nằm trên đất thút thít khóc:
"Ta biết sai rồi mà. Sau này ta không bỏ rơi nàng nữa. Lúc đó là do ta quá buồn, nhất thời không suy nghĩ chính chắn."
Hắn càng nói ta càng tức giận, ta giẫm lên mặt hắn: "Đánh nhiều như vậy mà ngươi vẫn tưởng ta buồn vì ngươi bỏ đi sao? Ngươi có não không vậy?"
Hắn vẫn rất ngu ngốc, hắn còn nói:
"Hàn Hàn, hay là.. nàng bỏ hết tất cả quay về với ta. Chúng ta dựng một căn nhà tranh như bây giờ mà sống, không cần tranh đoạt những thứ hảo mộng kia. Bây giờ nàng bỏ vẫn còn kịp, ta vẫn sẽ chờ nàng."
Ta giậm thêm một cái vào mặt hắn: "Ta chỉ có bỏ mạng, ngoài ra thứ gì ta cũng không bỏ được."
Hắn căm chịu đòn đạp của ta, môi hắn còn cười: "Không sao.. nàng không cần vội quyết định. Chỉ cần sau này được cùng nàng mỗi ngày bên nhau thế này, ta nhất định sẽ khiến nàng thay đổi ý định."
"Vậy cớ chờ thử xem. Quỷ Thiên Vương điên cuồng, ngươi cũng điên cuồng. Ta xui xẻo lắm mới bị ngươi ám mãi không buông. Loại người như ngươi các nữ nhân khác phải tránh xa ra mới an toàn."
"Ở lại đây với ta đi, ta cho nàng đánh, đánh ta thế nào cũng được. Ta chỉ xin nàng đừng đi nữa. Tranh đoạt thì có gì tốt, chỉ chém giết nhau vô nghĩa mà thôi. Chúng ta bây giờ đi tìm một nơi nào đó ẩn cư, cùng nhau trồng rau, nuôi gà, có cơm ăn cơm, không cơm thì ăn cháo, ăn khoai, ăn ngô. Sống một đời không lo không nghĩ há có phải tốt hơn không? Coi như ta xin nàng, dừng tay lại bây giờ cũng còn kịp đó. Đầu hàng họ đi, ta cùng nàng trở về nơi yên bình để sống."
"Ta hàng, bọn họ cũng không tha mạng cho ta."
"Ta sẽ bảo vệ nàng. Dù có chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ nàng."
"Ngươi có thể bảo vệ ta nhưng còn hơn mấy vạn binh sĩ của ta thì sao bảo vệ? Ta không thể từ bỏ giữa chừng như vậy.. Chuyện viện binh Quỷ tộc ngươi còn nhớ không? Ta cần viện binh."
"Ta đương nhiên là nhớ."
"Nhớ thì tại sao không giúp ta? Ta muốn ngươi dùng binh của Sơn gia giúp ta luôn được không? Thuốc, đan dược, dược liệu đều đem đến Hàn Trung Động hết. Có cho không?
Vừa nói ta vừa đè mạnh chân mình vào mặt hắn. Hắn phụt máu mũi rồi sợ hãi cuống cuồng lấy tay đỡ đòn cho mặt, hét lên trong lo sợ:
" Được! Được, ta sẽ tìm cách. Ta sẽ giúp nàng! Đừng giẫm vào mặt ta nữa mà! "
Nhìn hắn thảm thương ta thật sự cảm thấy rất thoải mái. Hắn đã đồng ý rồi thì ta cũng nên dừng lại, chơi đùa một hồi mắc công hắn chết thì khốn. Ta lấy chân ra, chỉnh quần áo lại rồi đáp nát cửa nhà hắn đi ra ngoài không ngoảnh đầu lại lần nào.
Sau khi rời khỏi căn nhà đó, ta giận quá nên đến kỹ viện ở Hạ giới chơi rồi ngủ ở đó một đêm. Cuộc các cô gái xinh đẹp ở kỹ viện hầu rượu ta mới cảm thấy vui lên nổi, cái tên đàn ông dơ dáy rẻ tiền đó ba lần bảy lượt muốn có được ta, nếu không tại vì hắn có giá trị lợi dụng thì ta đã giết chết hắn từ lâu rồi. Đêm nay ta ở kỹ viện, sáng mai lại đến tìm hắn nhắc nhở hắn chuyện nên làm, ta mà không nhắc chắc hắn lại quên lời hứa với ta.
* * *
Sáng sớm hôm sau.
Giữ nguyên ý định đến tìm hắn, ta đến trước cửa nhà, cánh cửa đã bị ta đánh sập từ tối qua rồi nên bây giờ đi vào được ngay luôn. Vừa bước vào nhà ta thấy Tiểu Văn nằm yên ở vị trí tối qua ta đánh hắn, hắn co rút nằm ngủ. Trong lòng ta tự hỏi chẳng lẽ cả tối qua bị đánh xong hắn nằm tại chỗ luôn sao? Thấy hắn mặt mài bầm dập cũng thật tội, khôi ngô thế này ai bảo không có não làm chi, bị đánh cũng không oan. Nếu hắn đã ngủ vậy thì thôi vậy, khi nào rãnh ta sẽ tới nhắc hắn sau. Nghĩ rồi, ta đứng dậy định đi về, ai ngờ vừa nhấc chân một cái đã vô tính đá trúng mắt hắn. Hắn lập tức bật ngồi dậy rồi mắt nhắm mắt mở dụi mắt:
" Ai vậy? "
Ta dừng bước, nhìn lại hắn còn mê ngủ ta liền bước lại đứng trước mặt hắn, đáp:
" Là ta. "
Nghe giọng của ta hắn liền giật mình mở tròn mắt tỉnh ngủ ngay. Khi hắn nhìn ta, trong ánh mắt có chút xúc động:
" Nàng chưa đi à? "
" Gần đi rồi. Ta đến là để nhắc ngươi nhớ giữ lời với ta. Lần này ta không đùa đâu. "
" Ta biết.. "
Vừa ngay lúc đó, đột nhiên có một nữ nhân bên ngoài đi vào nhà. Nữ nhân đó giận dữ, bậm trợn chạy tới chỗ ta, la lên:
" Thì ra con hồ ly tinh cô dám dụ dỗ Tiểu Văn của ta! "
Ta ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng trước lời của cô ta thì Tiểu Văn đã đứng dậy kéo cô ta ra xa chút, nói"
"Ăn nói cho đàn hoàn lại, đây là thê tử của ta."
Cô ta ngạc nhiên nhìn ta:
"Thê tử? Cô ta xấu xí vậy sao?"
"Hôm nay tới lại muốn làm gì đây?"
"Ta nhớ chàng."
Cô gái đó ăn nói ỏng ẹo, nhìn thì cũng coi là xinh đẹp nhưng lại tỏ ra vô cùng thích thú nhìn Tiểu Văn, đã vậy nắm kéo. Trong lòng ta có chút khó chịu, ta nhìn sang Tiểu Văn hỏi:
"Ai đây?"
Tiểu Văn vội gạt tay cô ta ra trả lời:
"Cô gái này là người dưới núi, lúc trước cô ấy bị rắn cắn được ta tiện tay giúp đỡ."
Cô gái chợt chen lời vào: "Phải đó, Tiểu Văn công tử y thuật cao minh, ta nhờ thế mà được cứu mạng nhưng khổ nỗi.. nơi ta bị rắn cắn là ở ngực, huynh ấy đã thấy hết rồi, còn ai dám lấy ta? Ta phải gả cho huynh ấy, nếu không.. tha thật chẳng còn mặt mũi nào nhìn đời nữa."
Ta im lặng chăm chú nhìn Tiểu Văn. Hóa ra là có kiếp đào hoa với mỹ nhân bên ngoài. Để ta xem hắn xử lý việc này ra sao. Tiểu Văn tỏ ra hơi ngại nhưng vẫn từ tốn giải thích với cô ta:
"Cô gái à. Trong lúc cấp bách ta không thể nghĩ tới những chuyện khác nên mạo phạm cô. Ta biết ta phải có trách nhiệm với cô nhưng ta có thê tử rồi, không thể lấy thêm ai khác."
Cô ta nghe xong liền lên giọng trả lời:
"Có thê tử thì đã sao? Cô ta bị mù một mắt, xấu xí tới như vậy thì cứ bỏ cô ta đi là được rồi. Nhà thiếp ở dưới núi cũng không phải nghèo nàn, thiếp có thể cho chàng mọi thứ. Chàng bỏ cô ta đi."
"Nàng đang giận ta bỏ rơi nàng một năm hay sao? Ta biết ta sai rồi, ta xin lỗi, bây giờ ta bù đắp cho nàng, sau này dù có việc gì ta cũng không bỏ rơi nàng nữa."
Nói rồi hắn lại tiếp tục thực hiện những hành động vô lễ đó với ta, ta cố đẩy hắn ra. Một hồi sau, cũng giống như những lần trước, ta truyền ma linh vào người hắn để hắn đau đớn mà tránh ra. Nhưng thật không ngờ, lần này không còn tác dụng nữa, không có chiêu này ta không cản hắn được, hắn cởi áo ta ra được liền cắn vào vai ta, thật sự làm ta rất đau, ta dùng chân đạp hắn ra, lấy hết sức hét lớn lên:
"Ngươi đang xem ta là thứ cho ngươi thỏa mãn dục vọng đó sao? Tránh ra!"
Hắn đột nhiên chậm lại, hôn lên tóc ta:
"Nàng cứ nghĩ chúng ta đang vui vẻ bên nhau đi. Nếu như ta không làm thế này thì cả đời nàng cũng không chủ động đến gần ta. Ta là người, đương nhiên ta phải được đáp ứng nhu cầu của mình, nàng ngoan ngoãn chút đi, ta yêu nàng nhiều lắm."
"Ngươi ở đây bao lâu nay đã ngủ với bao nhiêu nữ nhân rồi, thỏa mãn thì tìm người khác mà thỏa mãn."
Hắn nắm tay ta, kéo mạnh ra đưa lên trên kẹp chặt lại không cho ta động đậy. Hắn hun hít khắp nơi trên người ta, rồi tỏ ra rất vui vẻ nói với ta:
"Nàng ghen rồi. Nàng có yêu ta nên mới ghen. Sơn Tiểu Văn ta chưa từng có lỗi với nàng, ta chỉ có mình nàng mà thôi."
"Ta không muốn! Thả ta ra! Đã ba ngày ta chưa tắm đó."
"Không sao. Ta không cảm thấy dơ đâu. Nàng nằm yên đi, ta sắp không chịu được nữa rồi."
Ta hốt hoảng nhìn xuống dưới, hắn kéo thắt lưng ta ném xuống đất, cởi váy của ta ném đi luôn.
Hắn hôn lên bụng ta, tay của hắn dài tới nổi đang hôn bụng ta vẫn có thể giữ chặt tay ta ở trên đầu. Hắn vừa chạm vào ta đã nổi hết cả da gà, giật nảy lên. Hắn ngoạm bụng của ta ngửi mạnh một cái. Ta co chân lại, hắn lại kéo chân ta xuống, chòm lên hôn lên môi ta, chân của hắn cọ vào giữa hai chân của ta, ta nín thở, hắn lại ngậm cổ của ta:
"Nàng không hề muốn chấm dứt với ta, nàng chỉ đang giận, đang ghen mà thôi. Cho ta chuộc lỗi lại đi, hơn một năm qua ta rất nhớ nàng nhưng không thể gặp nàng. Tối nay ta sẽ bù đắp hết cho nàng, nàng nhất định sẽ nhớ đêm này."
"Đừng, tên khốn nạn này! Cút ngay cho ta!"
Hắn không buông mà con hừng hực dồn dập tới. Ta tức quá liền gồng lên nhe răng cắn vào tay hắn, cắn đến đến hắn chảy máu mặt hắn mới biến sắc chút đỉnh nhưng vẫn còn quyết tâm lắm, hắn còn nói:
"Nàng đừng nghĩ ta chỉ muốn việc này mới cần nàng, hơn 1 năm qua ta đã bao nhiêu lần muốn làm hòa với nàng, ta nhớ nàng đến không chịu được. Tối nay ta sẽ dành hết tình cảm cho nàng. Ta sẽ không để nàng chịu uất ức đâu. Ta yêu nàng nhiều lắm. Ta không muốn chấm dứt với nàng."
Hắn vừa nói dứt câu, ta cho hắn một đạp cực mạnh vào mắt, hắn bị hất tung ra, máu mũi cũng chảy. Thừa thế, ta đứng dậy trên giường sút chân thật mạnh vào chỗ "đó" của hắn. Hắn đau đớn hét âm lên, giống nhu sấp chết nhưng tiết thay là hắn đã động tới cơn dã thú trong người ta rồi. Ta cho hắn thêm một cú đá vào mặt, nắm cổ hắn lôi xuống đất rồi giẫm liên tục mấy cái vào mặt và bụng hắn, lấy cả ghế ngồi đánh hắn. Hắn chỉ còn biết đau đớn cuộn người cho ta đánh. Cái tên đàn ông ngu xuẩn này nên chết cho đỡ chật đất! Đánh một hồi làm ta thấy mệt, ta dừng lạim mắng hắn:
"Đồ đê tiện, cặn bã! Hèn hạ, lưu manh!"
Hắn nằm trên đất thút thít khóc:
"Ta biết sai rồi mà. Sau này ta không bỏ rơi nàng nữa. Lúc đó là do ta quá buồn, nhất thời không suy nghĩ chính chắn."
Hắn càng nói ta càng tức giận, ta giẫm lên mặt hắn: "Đánh nhiều như vậy mà ngươi vẫn tưởng ta buồn vì ngươi bỏ đi sao? Ngươi có não không vậy?"
Hắn vẫn rất ngu ngốc, hắn còn nói:
"Hàn Hàn, hay là.. nàng bỏ hết tất cả quay về với ta. Chúng ta dựng một căn nhà tranh như bây giờ mà sống, không cần tranh đoạt những thứ hảo mộng kia. Bây giờ nàng bỏ vẫn còn kịp, ta vẫn sẽ chờ nàng."
Ta giậm thêm một cái vào mặt hắn: "Ta chỉ có bỏ mạng, ngoài ra thứ gì ta cũng không bỏ được."
Hắn căm chịu đòn đạp của ta, môi hắn còn cười: "Không sao.. nàng không cần vội quyết định. Chỉ cần sau này được cùng nàng mỗi ngày bên nhau thế này, ta nhất định sẽ khiến nàng thay đổi ý định."
"Vậy cớ chờ thử xem. Quỷ Thiên Vương điên cuồng, ngươi cũng điên cuồng. Ta xui xẻo lắm mới bị ngươi ám mãi không buông. Loại người như ngươi các nữ nhân khác phải tránh xa ra mới an toàn."
"Ở lại đây với ta đi, ta cho nàng đánh, đánh ta thế nào cũng được. Ta chỉ xin nàng đừng đi nữa. Tranh đoạt thì có gì tốt, chỉ chém giết nhau vô nghĩa mà thôi. Chúng ta bây giờ đi tìm một nơi nào đó ẩn cư, cùng nhau trồng rau, nuôi gà, có cơm ăn cơm, không cơm thì ăn cháo, ăn khoai, ăn ngô. Sống một đời không lo không nghĩ há có phải tốt hơn không? Coi như ta xin nàng, dừng tay lại bây giờ cũng còn kịp đó. Đầu hàng họ đi, ta cùng nàng trở về nơi yên bình để sống."
"Ta hàng, bọn họ cũng không tha mạng cho ta."
"Ta sẽ bảo vệ nàng. Dù có chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ nàng."
"Ngươi có thể bảo vệ ta nhưng còn hơn mấy vạn binh sĩ của ta thì sao bảo vệ? Ta không thể từ bỏ giữa chừng như vậy.. Chuyện viện binh Quỷ tộc ngươi còn nhớ không? Ta cần viện binh."
"Ta đương nhiên là nhớ."
"Nhớ thì tại sao không giúp ta? Ta muốn ngươi dùng binh của Sơn gia giúp ta luôn được không? Thuốc, đan dược, dược liệu đều đem đến Hàn Trung Động hết. Có cho không?
Vừa nói ta vừa đè mạnh chân mình vào mặt hắn. Hắn phụt máu mũi rồi sợ hãi cuống cuồng lấy tay đỡ đòn cho mặt, hét lên trong lo sợ:
" Được! Được, ta sẽ tìm cách. Ta sẽ giúp nàng! Đừng giẫm vào mặt ta nữa mà! "
Nhìn hắn thảm thương ta thật sự cảm thấy rất thoải mái. Hắn đã đồng ý rồi thì ta cũng nên dừng lại, chơi đùa một hồi mắc công hắn chết thì khốn. Ta lấy chân ra, chỉnh quần áo lại rồi đáp nát cửa nhà hắn đi ra ngoài không ngoảnh đầu lại lần nào.
Sau khi rời khỏi căn nhà đó, ta giận quá nên đến kỹ viện ở Hạ giới chơi rồi ngủ ở đó một đêm. Cuộc các cô gái xinh đẹp ở kỹ viện hầu rượu ta mới cảm thấy vui lên nổi, cái tên đàn ông dơ dáy rẻ tiền đó ba lần bảy lượt muốn có được ta, nếu không tại vì hắn có giá trị lợi dụng thì ta đã giết chết hắn từ lâu rồi. Đêm nay ta ở kỹ viện, sáng mai lại đến tìm hắn nhắc nhở hắn chuyện nên làm, ta mà không nhắc chắc hắn lại quên lời hứa với ta.
* * *
Sáng sớm hôm sau.
Giữ nguyên ý định đến tìm hắn, ta đến trước cửa nhà, cánh cửa đã bị ta đánh sập từ tối qua rồi nên bây giờ đi vào được ngay luôn. Vừa bước vào nhà ta thấy Tiểu Văn nằm yên ở vị trí tối qua ta đánh hắn, hắn co rút nằm ngủ. Trong lòng ta tự hỏi chẳng lẽ cả tối qua bị đánh xong hắn nằm tại chỗ luôn sao? Thấy hắn mặt mài bầm dập cũng thật tội, khôi ngô thế này ai bảo không có não làm chi, bị đánh cũng không oan. Nếu hắn đã ngủ vậy thì thôi vậy, khi nào rãnh ta sẽ tới nhắc hắn sau. Nghĩ rồi, ta đứng dậy định đi về, ai ngờ vừa nhấc chân một cái đã vô tính đá trúng mắt hắn. Hắn lập tức bật ngồi dậy rồi mắt nhắm mắt mở dụi mắt:
" Ai vậy? "
Ta dừng bước, nhìn lại hắn còn mê ngủ ta liền bước lại đứng trước mặt hắn, đáp:
" Là ta. "
Nghe giọng của ta hắn liền giật mình mở tròn mắt tỉnh ngủ ngay. Khi hắn nhìn ta, trong ánh mắt có chút xúc động:
" Nàng chưa đi à? "
" Gần đi rồi. Ta đến là để nhắc ngươi nhớ giữ lời với ta. Lần này ta không đùa đâu. "
" Ta biết.. "
Vừa ngay lúc đó, đột nhiên có một nữ nhân bên ngoài đi vào nhà. Nữ nhân đó giận dữ, bậm trợn chạy tới chỗ ta, la lên:
" Thì ra con hồ ly tinh cô dám dụ dỗ Tiểu Văn của ta! "
Ta ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng trước lời của cô ta thì Tiểu Văn đã đứng dậy kéo cô ta ra xa chút, nói"
"Ăn nói cho đàn hoàn lại, đây là thê tử của ta."
Cô ta ngạc nhiên nhìn ta:
"Thê tử? Cô ta xấu xí vậy sao?"
"Hôm nay tới lại muốn làm gì đây?"
"Ta nhớ chàng."
Cô gái đó ăn nói ỏng ẹo, nhìn thì cũng coi là xinh đẹp nhưng lại tỏ ra vô cùng thích thú nhìn Tiểu Văn, đã vậy nắm kéo. Trong lòng ta có chút khó chịu, ta nhìn sang Tiểu Văn hỏi:
"Ai đây?"
Tiểu Văn vội gạt tay cô ta ra trả lời:
"Cô gái này là người dưới núi, lúc trước cô ấy bị rắn cắn được ta tiện tay giúp đỡ."
Cô gái chợt chen lời vào: "Phải đó, Tiểu Văn công tử y thuật cao minh, ta nhờ thế mà được cứu mạng nhưng khổ nỗi.. nơi ta bị rắn cắn là ở ngực, huynh ấy đã thấy hết rồi, còn ai dám lấy ta? Ta phải gả cho huynh ấy, nếu không.. tha thật chẳng còn mặt mũi nào nhìn đời nữa."
Ta im lặng chăm chú nhìn Tiểu Văn. Hóa ra là có kiếp đào hoa với mỹ nhân bên ngoài. Để ta xem hắn xử lý việc này ra sao. Tiểu Văn tỏ ra hơi ngại nhưng vẫn từ tốn giải thích với cô ta:
"Cô gái à. Trong lúc cấp bách ta không thể nghĩ tới những chuyện khác nên mạo phạm cô. Ta biết ta phải có trách nhiệm với cô nhưng ta có thê tử rồi, không thể lấy thêm ai khác."
Cô ta nghe xong liền lên giọng trả lời:
"Có thê tử thì đã sao? Cô ta bị mù một mắt, xấu xí tới như vậy thì cứ bỏ cô ta đi là được rồi. Nhà thiếp ở dưới núi cũng không phải nghèo nàn, thiếp có thể cho chàng mọi thứ. Chàng bỏ cô ta đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.