Chương 45
Mị Hồn
13/10/2016
Buổi luận võ ngày cuối cùng.
Ngày hôm nay hầu như chỉ dành riêng cho các cao thủ phân chia cao thấp, người đến xem náo nhiệt đương nhiên nhiều hơn mấy hôm trước. Những cao thủ xuất hiện trên lôi đài không chỉ có kỹ thuật vượt trội mà còn có nội công thâm hậu. Nếu mang họ ra đem so với những người hôm trước quả thực chỉ như người lớn so với trẻ con.
Lại nói tiếp đến việc phân chia cao thấp, kỳ thực chỉ là muốn khiêu chiến với minh chủ võ lâm thôi. Người giữ vị trí minh chủ võ lâm ở những ngày này phải nhận toàn bộ lời mời khiêu chiến. Thắng làm vua, thua làm giặc, đó đã trở thành luật bất thành văn.
Lãnh Dực Lăng một thân bạch y phiêu dật trong gió, đứng ngay ngắn giữa lôi đài. Dải bạch lăng quanh người lúc này như bao dải lụa trắng khác, mềm mại, trắng thuần một màu không có mảy may lấy một tia sát khí như trong lúc giao đấu. Ánh mắt y tràn ngập vẻ khinh thường, kiêu ngạo, không thèm để ai vào mắt. Chỉ cần có người dám bước lên lôi đài khiêu chiến với y, thì không có một trường hợp nào ngoại lệ nào có thể tiến gần tới y trong phạm vi ba thước.
Đôi phượng nhãn di chuyển một vòng nhìn chung quanh võ tràng, không ai lên nữa sao?
“Trang chủ…” Thiên Nhất Liên nhẹ giọng gọi Hoàng Tự Thủy đang nhìn Lãnh Dực Lăng trên lôi đài đến ngẩn người.
Thu hồi ánh mắt, Hoàng Tự Thủy đứng dậy, tiếp nhận bảo kiếm Thiên Nhất Liên đưa tới, nhún chân một chút đã lập tức có mặt trên lôi đài, dung nhan ưu mỹ làm người ta tưởng hắn đang múa.
“Trang chủ Liễu trang Hoàng Tự Thủy, thỉnh minh chủ chỉ giáo.”
Giọng nói trong trẻo tựa tiếng chim oanh khiến mọi người không khỏi có chút kinh ngạc. Thanh âm này vốn chỉ chốn bồng lai tiên tử mới có cơ hội nghe được, thật không ngờ tại chốn nhân gian xô bồ lại xuất hiện.
Thấy Hoàng Tự Thủy xuất hiện trước mặt mình, Lãnh Dực Lăng tâm động nhíu mày, hắn học võ từ khi nào?
“Minh chủ không nguyện ý?”
Trong thanh âm dẫn theo vài phần ủy khuất khiến cho người khác không đành lòng cự tuyệt. Lãnh Dực Lăng không tự chủ được mà hơi gật đầu. Đợi y kịp phản ứng thì đã muộn, Hoàng Tự Thủy không biết rút kiếm ra từ khi nào đang lao thẳng tới Lãnh Dực Lăng. Dưới tình thế ép buộc, y chỉ đành bất đắc dĩ tiếp chiêu.
Hai người trên võ đài quần qua quần lại. Người khác nhìn vào đều kinh ngạc bởi bạch y nam tử vô song là vậy ấy nhưng lúc này lại luôn ở thế hạ phong. Minh chủ võ lâm sao còn kém cả một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi chứ? Hoặc trang chủ Liễu trang võ công cái thế, ngay cả Lãnh Dực Lăng cũng không chống đỡ được. Mọi người quan sát bên dưới sôi nổi suy đoán.
Chỉ có Hoàng Tự Thủy biết, thực ra Lãnh Dực Lăng không muốn tỷ thí cùng hắn, vì sao không muốn nhận lời khiêu chiến của ta? Đã tiếp nhận khiêu chiến rồi sao y lại luôn lẩn tránh thế này. Lẽ nào y khinh thường ta hay còn có ý tứ khác? Y đã không muốn xuất chiêu, ta đây sẽ làm y phải ra tay.
Xoáy tròn mũi kiếm đem lớp bạch lăng bên ngoài cắt vụn thành từng mảnh nhỏ, mũi kiếm thuận thế phá bỏ lớp phòng bị đầu tiên của Lãnh Dực Lăng mà tiến thẳng vào. Nhưng, ngoài dự tính của Hoàng Tự Thủy, Lãnh Dực Lăng không những không tránh né mà còn thu hồi toàn bộ bạch lăng hộ thân, trên khuôn mặt thanh lãnh còn nhiễm một tầng tiếu ý.
Mắt thấy mũi kiếm đã lún sâu vào trong ***g ngực của y, Hoàng Tự Thủy vội vàng thu hồi kiếm, bật ngã về đằng sau, bạch sa che trước mặt loang ra một vệt máu đỏ thẫm. Một kiếm vừa rồi Hoàng Tự Thủy đã dùng tới bảy tám phần công lực, ngờ đâu Lãnh Dực Lăng lại không có ý tránh đi, vì vậy chân khí cắn ngược, kinh mạch đại loạn, sự vật trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Mọi người xung quanh kinh hô, rõ ràng trang chủ Liễu trang có thể đâm Lãnh Dực Lăng, vì sao lại không hạ thủ?
Nhìn thấy máu đỏ chướng mắt hiện trên bạch sa, Lãnh Dực Lăng trở nên luống cuống. Y vốn tưởng hắn hận y tới thấu xương, chắc chắn sẽ đem kiếm đâm tới, đâu ngờ được…
Du Diệp Vân nhanh chóng nhảy lên lôi đài, ôm lấy thân thể suy yếu của Hoàng Tự Thủy, kinh mạch rối loạn của hắn khiến Du Diệp Vân kinh hãi không thôi.
Đương lúc Du Diệp Vân định truyền chân khí vào người Hoàng Tự Thủy thì Thu Lan giơ tay ngăn cản, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu không muốn để hắn chết thì mau lùi sang một bên.”
“Nhưng…”
Du Diệp Vân tức giận trừng Lãnh Dực Lăng một cái, tâm không cam tình không nguyện giao Hoàng Tự Thủy cho y.
Thẳng đến khi kinh mạch trong người Hoàng Tự Thủy được đả thông, Lãnh Dực Lăng mới thu hồi chân khí, vẫn còn may nội tạng chưa bị ảnh hưởng mấy, bằng không hậu quả sẽ khó lường. Thân thể hắn vốn gầy yếu, lại thêm nội công bị đả thương, tốt nhất nên điều dưỡng dài ngày.
Ôm Hoàng Tự Thủy bay về khách ***, Lãnh Dực Lăng cẩn cẩn dực dực đặt hắn lên giường như thể sợ hắn bị đau. Cẩn thận tháo bỏ bạch sa trước mặt, lại lấy khăn ướt lau đi vết máu chói mắt kia, vuốt nhẹ lên mi tâm vì khó chịu mà nhíu chặt lại của Hoàng Tự Thủy, có phải rất đau hay không? Vì sao lại không đâm ta, như vậy biết đâu chúng ta sẽ tìm được lối thoát.
“Đừng có ở đây làm bộ làm tịch, ngươi rõ ràng cố ý lợi dụng bản tính thiện lương của hắn, biết rõ hắn không nỡ thương tổn ngươi cho nên ngươi mới cố ý làm vậy.”
Cố ý lợi dụng bản tính thiện lương của hắn. Tâm can Thu Lan co thắt lại, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Lãnh Dực Lăng không có biện giải, chỉ là đôi mắt tinh anh của y lúc này chỉ còn lại sự thống khổ cùng hối hận. Y yên lặng viết lại một toa thuốc đưa cho Thượng Quan Tử Duyệt rồi biến mất.
Đem Hoàng Tự Thủy phó thác cho Du Diệp Vân chiếu cố, Thu Lan tìm một chỗ vắng ngồi suy nghĩ. Toàn thân hắn lúc này không chỉ đơn thuần như bị xẻ làm đôi nữa, mà hắn có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau tột độ của Lãnh Dực Lăng, hệt như bị đày xuống địa ngục vậy, cảm xúc đó không giống giả tạo, mà hắn cũng nhận thấy tình yêu sâu nặng của Hoàng Tự Thủy dành cho y. Kiếp số của bọn họ, có chạy cũng không thoát.
Cont…
Ngày hôm nay hầu như chỉ dành riêng cho các cao thủ phân chia cao thấp, người đến xem náo nhiệt đương nhiên nhiều hơn mấy hôm trước. Những cao thủ xuất hiện trên lôi đài không chỉ có kỹ thuật vượt trội mà còn có nội công thâm hậu. Nếu mang họ ra đem so với những người hôm trước quả thực chỉ như người lớn so với trẻ con.
Lại nói tiếp đến việc phân chia cao thấp, kỳ thực chỉ là muốn khiêu chiến với minh chủ võ lâm thôi. Người giữ vị trí minh chủ võ lâm ở những ngày này phải nhận toàn bộ lời mời khiêu chiến. Thắng làm vua, thua làm giặc, đó đã trở thành luật bất thành văn.
Lãnh Dực Lăng một thân bạch y phiêu dật trong gió, đứng ngay ngắn giữa lôi đài. Dải bạch lăng quanh người lúc này như bao dải lụa trắng khác, mềm mại, trắng thuần một màu không có mảy may lấy một tia sát khí như trong lúc giao đấu. Ánh mắt y tràn ngập vẻ khinh thường, kiêu ngạo, không thèm để ai vào mắt. Chỉ cần có người dám bước lên lôi đài khiêu chiến với y, thì không có một trường hợp nào ngoại lệ nào có thể tiến gần tới y trong phạm vi ba thước.
Đôi phượng nhãn di chuyển một vòng nhìn chung quanh võ tràng, không ai lên nữa sao?
“Trang chủ…” Thiên Nhất Liên nhẹ giọng gọi Hoàng Tự Thủy đang nhìn Lãnh Dực Lăng trên lôi đài đến ngẩn người.
Thu hồi ánh mắt, Hoàng Tự Thủy đứng dậy, tiếp nhận bảo kiếm Thiên Nhất Liên đưa tới, nhún chân một chút đã lập tức có mặt trên lôi đài, dung nhan ưu mỹ làm người ta tưởng hắn đang múa.
“Trang chủ Liễu trang Hoàng Tự Thủy, thỉnh minh chủ chỉ giáo.”
Giọng nói trong trẻo tựa tiếng chim oanh khiến mọi người không khỏi có chút kinh ngạc. Thanh âm này vốn chỉ chốn bồng lai tiên tử mới có cơ hội nghe được, thật không ngờ tại chốn nhân gian xô bồ lại xuất hiện.
Thấy Hoàng Tự Thủy xuất hiện trước mặt mình, Lãnh Dực Lăng tâm động nhíu mày, hắn học võ từ khi nào?
“Minh chủ không nguyện ý?”
Trong thanh âm dẫn theo vài phần ủy khuất khiến cho người khác không đành lòng cự tuyệt. Lãnh Dực Lăng không tự chủ được mà hơi gật đầu. Đợi y kịp phản ứng thì đã muộn, Hoàng Tự Thủy không biết rút kiếm ra từ khi nào đang lao thẳng tới Lãnh Dực Lăng. Dưới tình thế ép buộc, y chỉ đành bất đắc dĩ tiếp chiêu.
Hai người trên võ đài quần qua quần lại. Người khác nhìn vào đều kinh ngạc bởi bạch y nam tử vô song là vậy ấy nhưng lúc này lại luôn ở thế hạ phong. Minh chủ võ lâm sao còn kém cả một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi chứ? Hoặc trang chủ Liễu trang võ công cái thế, ngay cả Lãnh Dực Lăng cũng không chống đỡ được. Mọi người quan sát bên dưới sôi nổi suy đoán.
Chỉ có Hoàng Tự Thủy biết, thực ra Lãnh Dực Lăng không muốn tỷ thí cùng hắn, vì sao không muốn nhận lời khiêu chiến của ta? Đã tiếp nhận khiêu chiến rồi sao y lại luôn lẩn tránh thế này. Lẽ nào y khinh thường ta hay còn có ý tứ khác? Y đã không muốn xuất chiêu, ta đây sẽ làm y phải ra tay.
Xoáy tròn mũi kiếm đem lớp bạch lăng bên ngoài cắt vụn thành từng mảnh nhỏ, mũi kiếm thuận thế phá bỏ lớp phòng bị đầu tiên của Lãnh Dực Lăng mà tiến thẳng vào. Nhưng, ngoài dự tính của Hoàng Tự Thủy, Lãnh Dực Lăng không những không tránh né mà còn thu hồi toàn bộ bạch lăng hộ thân, trên khuôn mặt thanh lãnh còn nhiễm một tầng tiếu ý.
Mắt thấy mũi kiếm đã lún sâu vào trong ***g ngực của y, Hoàng Tự Thủy vội vàng thu hồi kiếm, bật ngã về đằng sau, bạch sa che trước mặt loang ra một vệt máu đỏ thẫm. Một kiếm vừa rồi Hoàng Tự Thủy đã dùng tới bảy tám phần công lực, ngờ đâu Lãnh Dực Lăng lại không có ý tránh đi, vì vậy chân khí cắn ngược, kinh mạch đại loạn, sự vật trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Mọi người xung quanh kinh hô, rõ ràng trang chủ Liễu trang có thể đâm Lãnh Dực Lăng, vì sao lại không hạ thủ?
Nhìn thấy máu đỏ chướng mắt hiện trên bạch sa, Lãnh Dực Lăng trở nên luống cuống. Y vốn tưởng hắn hận y tới thấu xương, chắc chắn sẽ đem kiếm đâm tới, đâu ngờ được…
Du Diệp Vân nhanh chóng nhảy lên lôi đài, ôm lấy thân thể suy yếu của Hoàng Tự Thủy, kinh mạch rối loạn của hắn khiến Du Diệp Vân kinh hãi không thôi.
Đương lúc Du Diệp Vân định truyền chân khí vào người Hoàng Tự Thủy thì Thu Lan giơ tay ngăn cản, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu không muốn để hắn chết thì mau lùi sang một bên.”
“Nhưng…”
Du Diệp Vân tức giận trừng Lãnh Dực Lăng một cái, tâm không cam tình không nguyện giao Hoàng Tự Thủy cho y.
Thẳng đến khi kinh mạch trong người Hoàng Tự Thủy được đả thông, Lãnh Dực Lăng mới thu hồi chân khí, vẫn còn may nội tạng chưa bị ảnh hưởng mấy, bằng không hậu quả sẽ khó lường. Thân thể hắn vốn gầy yếu, lại thêm nội công bị đả thương, tốt nhất nên điều dưỡng dài ngày.
Ôm Hoàng Tự Thủy bay về khách ***, Lãnh Dực Lăng cẩn cẩn dực dực đặt hắn lên giường như thể sợ hắn bị đau. Cẩn thận tháo bỏ bạch sa trước mặt, lại lấy khăn ướt lau đi vết máu chói mắt kia, vuốt nhẹ lên mi tâm vì khó chịu mà nhíu chặt lại của Hoàng Tự Thủy, có phải rất đau hay không? Vì sao lại không đâm ta, như vậy biết đâu chúng ta sẽ tìm được lối thoát.
“Đừng có ở đây làm bộ làm tịch, ngươi rõ ràng cố ý lợi dụng bản tính thiện lương của hắn, biết rõ hắn không nỡ thương tổn ngươi cho nên ngươi mới cố ý làm vậy.”
Cố ý lợi dụng bản tính thiện lương của hắn. Tâm can Thu Lan co thắt lại, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Lãnh Dực Lăng không có biện giải, chỉ là đôi mắt tinh anh của y lúc này chỉ còn lại sự thống khổ cùng hối hận. Y yên lặng viết lại một toa thuốc đưa cho Thượng Quan Tử Duyệt rồi biến mất.
Đem Hoàng Tự Thủy phó thác cho Du Diệp Vân chiếu cố, Thu Lan tìm một chỗ vắng ngồi suy nghĩ. Toàn thân hắn lúc này không chỉ đơn thuần như bị xẻ làm đôi nữa, mà hắn có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau tột độ của Lãnh Dực Lăng, hệt như bị đày xuống địa ngục vậy, cảm xúc đó không giống giả tạo, mà hắn cũng nhận thấy tình yêu sâu nặng của Hoàng Tự Thủy dành cho y. Kiếp số của bọn họ, có chạy cũng không thoát.
Cont…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.