Chương 50: Tra tấn
Mạc Mạc Tâm
13/11/2022
Sở Nhược Đình chưa kịp tiêu hóa sự thật mình là thánh nữ Vô Niệm Cung thì Hách Liên U Ngân đã gọi nàng tới bên hắn.
Hắn mở một cuộn tranh và tạo vài pháp chú bằng tay phải. Trong nháy mắt, hàng trăm trận pháp lớn bé xuất hiện trên mặt đất, làm nền gạch xanh của đại điện sáng lập lòe.
Trận pháp cực kỳ huyền ảo, Sở Nhược Đình vô thức bị hấp dẫn bởi những câu thần chú vẽ nên nó. Nàng luyện tập Mị Thánh Quyết quyển thứ hai nên khá hiểu biết luyện đan, luyện khí lẫn trận pháp. Nhưng hiện giờ nàng nhìn mà hoa hết cả mắt, nàng bèn thử thăm dò, “Ma quân, đây là Truyền Tống Trận à?”
Hách Liên U Ngân một lần nữa nhìn nàng với cặp mắt khác.
“Ngươi tinh mắt đấy.” Hắn vung tay áo rồi đứng khoanh tay. “Bản tọa mất ba trăm năm để chế tạo ra ma khí nhất phẩm ‘Phần Nguyệt Đồ’[1] và kết hợp nó với Truyền Tống Trận, thứ mà Côn Luân lão tặc mất cả đời để sáng chế. Có món đồ này thì ngươi muốn đi đâu cũng được.”
Sở Nhược Đình chăm chú quan sát bức tranh. Nó mô tả chi tiết sông nước ao hồ lẫn núi non trùng điệp; bao gồm Tây Giang, Bắc Lộc, Nam Côn, Đông Tô cùng hầu hết các khu vực ở Thấp Hải. Mỗi một khu vực đều đánh dấu đỏ, dấu này tượng trưng cho vị trí của Truyền Tống Trận.
Nếu không tận mắt chứng kiến, Sở Nhược Đình chẳng tin nổi thế gian có pháp bảo lợi hại như vậy.
Nàng giơ tay chỉ một cái thành nhỏ nằm ở Đông Tô và cách xa đây nhất, “Dù cách ngàn vạn dặm cũng có thể đến trong chớp mắt ư?”
“Truyền Tống Trận đủ mạnh thì Phần Nguyệt Đồ của bản tọa có thể làm được điều đó.” Mắt Hách Liên U Ngân lóe sáng, hắn tỏ vẻ khinh thường, “Đáng tiếc trình độ trận pháp của Côn Luân lão tặc lúc nào cũng kém chút đỉnh.”
Đầu ngón tay hắn điểm lên dấu đỏ nào đấy tại Thấp Hải, Sở Nhược Đình chỉ thấy cơ thể giật một cái và ngay sau đó nàng phát hiện mình đã được dịch chuyển đến một cung điện xa lạ.
Thật ra nói là phòng luyện khí thì đúng hơn là cung điện.
Quả nhiên Thấp Hải ma quân cuồng luyện khí. Trên giá kê nguyên liệu rực rỡ đủ màu, dưới đất để đầy cả trăm món pháp khí. Lò rèn thì đủ loại kích cỡ, ngọn lửa màu vàng cam pha xanh tím đang nhảy nhót bên dưới lò cỡ trung. Sở Nhược Đình không nhìn thấu cấp độ của vài món đồ.
Với tư cách là luyện khí sư gà mờ, nàng thấy choáng váng cùng cực.
Hách Liên U Ngân rất hào phóng với luyện khí sư có thiên phú. Hắn chỉ lên cái đài sen ở vị trí cao nhất trong phòng, trên đài sen là một ngọn đèn lưu ly tỏa sáng. Nam tử lạnh lùng nói, “Ngươi không được lại gần đèn Uẩn Hồn[2], những thứ khác thì cứ xem tùy thích.”
Sở Nhược Đình tuân lệnh.
Nàng dời mắt khỏi đèn Uẩn Hồn, thầm nghĩ: nếu có thể học chút kinh nghiệm luyện khí từ ma quân thì sẽ lợi lắm. Nhưng tính khí ma quân thất thường, làm việc dưới trướng hắn cần tập trung toàn bộ tinh thần.
Đầu óc Sở Nhược Đình bắt đầu suy tính, tuy mặt nàng vô cảm nhưng Hách Liên U Ngân liếc một cái là biết nàng đang ngầm mưu đồ điều gì.
Tham lam là dục vọng của mọi người, nó cũng là nhược điểm dễ bị khống chế nhất.
Hách Liên U Ngân chả hề quan tâm, hắn tiện tay cầm chiếc gương nứt rồi hỏi, “Cần chú ý gì khi rèn pháp bảo thuộc hệ gương?”
Sở Nhược Đình sợ đáp sai nên chần chừ miết.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hách Liên U Ngân hạ thấp nhiệt độ phòng luyện khí, “Ngươi không trả lời thì sẽ bị ném vô đảo Táng Thi.”
Sở Nhược Đình miễn cưỡng đáp, “Nấu chảy và tôi bằng nước lạnh.”
“Nói kỹ hơn xem nào.”
Hách Liên U Ngân sở hữu thân hình cao lớn rắn rỏi, hắn ung dung đứng tại chỗ mà đánh giá nàng.
Sở Nhược Đình cảm nhận được ánh mắt vô hình mang đến áp lực trầm trọng, giống hồi còn bé khi nàng làm kiểm tra tại Thanh Kiếm Tông. Có điều lúc ấy không biết câu trả lời thì cùng lắm bị gõ tay vài lần, còn ở đây lại bị giết chết.
Nàng trầm ngâm giây lát mới khẽ nói, “Nấu chảy sai cách khiến bề mặt gương kém bằng phẳng, tôi bằng nước chẳng đủ lạnh sẽ khó tạo độ cứng cần thiết.”
“Đạo luyện khí là gì?”
“Lửa rèn là phụ, linh khí đất trời mới là chính. Luyện khí cũng là tu hành, pháp khí cấp cao dư dương sẽ không linh nghiệm, linh bảo cấp thấp gặp vận sẽ tái sinh. Bói toán xem điềm lành, đồ vật sản sinh linh hồn hoặc được trang bị pháp lực mới đủ sức thăng cấp.”
Sở Nhược Đình nói theo một phần trong quy tắc luyện khí của Mị Thánh Quyết; nàng chẳng biết mình nói đúng không nên chỉ mong màn ba hoa này qua ải trót lọt.
Không biết Hách Liên U Ngân nghĩ gì nhưng hồi lâu sau, hắn gật gù, “Cũng có lý.”
Bây giờ hắn mới thật sự công nhận tư cách luyện khí sư của Sở Nhược Đình.
“Ngươi tên gì?”
“Sở Nhược.”
Hách Liên U Ngân chưa từng nghe danh nàng.
Hắn xem xét chiếc gương nứt trên tay và bảo Sở Nhược Đình, “Đây là pháp bảo lưu giữ âm thanh mà bản tọa mới chế tạo, một khi rót linh lực vào thì có thể ghi lại cuộc đối thoại từ đầu đến cuối.”
Sở Nhược Đình thắc mắc, “Thế này khác gì đá Lưu Ảnh?”
Chiếc gương còn chẳng thể ghi chép hình ảnh.
Thảo luận về pháp bảo hắn tạo nên khiến Hách Liên U Ngân nói nhiều hơn thường ngày, giọng hắn lãnh đạm song khó kìm nén sự kiêu ngạo, “Ai cũng thấy được nội dung trong đá Lưu Ảnh, nhưng gương này chỉ cho đối tượng nhất định nghe thôi.” Nói đến đây, hàng lông mày sắc nhọn thoáng nhíu lại, “Tuy nhiên nó có giới hạn. Khi sử dụng gương, khoảng cách giữa hai người không thể vượt quá ba thước[3].”
Ba thước?
Sở Nhược Đình khoa tay múa chân để đo khoảng cách, nàng ngỡ ngàng bật thốt, “Vậy chẳng phải hai người mặt đối mặt sao?”
Đã đứng cạnh nhau còn ghi lại âm thanh? Bị ngu à!
Hách Liên U Ngân kiềm chế cơn giận, hắn đặt gương xuống để cầm một cái quạt xếp.
Chiếc quạt tao nhã tinh xảo; mặt quạt được dệt từ vải xanh ngọc, còn thân quạt làm bằng ngọc thượng hạng.
Hách Liên U Ngân đắc ý lắm, “Đây là quạt Tứ Quý, tâm huyết ba năm của bản tọa đó. Chỉ cần dùng một chút linh lực là nó thừa sức quạt ở trên không. Mùa xuân với mùa hạ thì mát mẻ, mùa thu với mùa đông thì ấm áp.”
Sở Nhược Đình nói, “Người tu đạo không sợ nóng lạnh, thứ này có vẻ hơi thừa.”
“…”
“Vòng Phi Vân nhỏ xinh tiện lợi, người thường cứ tưởng nó là vòng chứa đồ nhưng thực chất nó là pháp bảo giúp bay lượn!”
“Có thể bay bao xa?”
“Khoảng hơn ba mươi trượng[4].”
“Ồ, vậy ta sẽ chọn đi bộ.”
“…”
Hách Liên U Ngân lôi hết đống pháp bảo mà hắn rèn trong những năm gần đây cho Sở Nhược Đình xem, món nào nàng cũng chỉ ra được khuyết điểm của nó. Hắn chợt thấy thiếu nữ xinh đẹp trước mặt mình trông xấu ghê hồn, hắn muốn vứt nàng vô đảo Táng Thi nhưng lại chẳng nỡ.
Rốt cuộc bao năm qua, thánh nữ hầu hạ hắn chết hết người này đến người khác, mỗi mình Sở Nhược Đình thể hiện tài năng luyện khí.
Hách Liên U Ngân mất hứng thảo luận với Sở Nhược Đình, hắn phất tay cho nàng lui xuống với khuôn mặt lạnh tanh.
Sở Nhược Đình âm thầm thở hắt ra.
Ban nãy nàng đâu cố tình tranh cãi với Hách Liên U Ngân, nàng chỉ muốn dùng lời lẽ để thử giới hạn chịu đựng của ma quân tàn nhẫn vô tình trong truyền thuyết dành cho thuộc hạ thôi.
Kể từ khoảnh khắc đầu tiên thấy Hách Liên U Ngân, nàng chưa bao giờ dám lơ là.
Ma quân có thể giết chết Ánh Thu cùng Ngọc Lang không chút do dự thì cũng có thể làm điều tương tự với nàng. Sau một hồi thử nghiệm, Sở Nhược Đình đã rút ra kết luận.
Đề tài luyện khí giúp nàng tạm thời bảo vệ tính mạng.
Nàng vẫn lo lắng một chuyện: thân phận thánh nữ Vô Niệm Cung có ý nghĩa gì? Nàng vẫn nhớ rõ dáng vẻ kinh hoàng của Ánh Thu, nàng ấy bảo không muốn bị ma quân tra tấn nữa. Hắn tra tấn nàng ấy thế nào?
Ngoại trừ chế tạo vô số pháp khí vớ vẩn và có bề ngoài âm u, nhìn ma quân chẳng giống loại người ngang ngược độc ác.
Hay là hắn nhốt Ánh Thu tại ngục nước và ép người ta ngày ngày học luyện khí?
Nếu vậy thì đúng là tra tấn thật.
Oo———oOo———oΟ
Sở Nhược Đình bước vô Truyền Tống Trận để quay về đại điện hồi nãy.
Hai thi thể trong điện đã được kéo đi, mùi máu tươi lởn vởn trong không khí nhắc nàng phải đề cao cảnh giác.
Sở Nhược Đình trở lại chỗ ban đầu nàng đứng đợi. Nàng thấy Đại Anh ôm đao từ xa, nàng ấy đang bay lên mái nhà.
“Đại Anh!” Sở Nhược Đình vội chạy tới dưới mái hiên, nàng hổ thẹn xin lỗi, “Có chuyện đột xuất nên làm ngươi chờ lâu.”
Đại Anh nhảy đến trước mặt nàng, cau mày đáp, “Ta biết ngươi nhất định sẽ quay lại, hôm nay không gặp được thì ta sẽ mãi chờ ở đây.”
Nàng ấy nói với khuôn mặt nghiêm trang và cặp mắt tròn đen láy.
Nỗi lo trong lòng Sở Nhược Đình được thổi tan, nàng thở dài, “Nói ra dài dòng lắm.”
Đại Anh trầm mặc dẫn nàng đến ngục nước chứ không hỏi nàng đã đi đâu. Bốn ma tu canh gác ngoài cửa nhà tù, bọn họ không ngăn cản hai người.
Nhà tù này chính là pháp khí thiên giai do ma quân đích thân chế tạo. Các phạm nhân trong đây đều bị đánh dấu lên linh hồn, họ rời cửa nhà tù mấy trượng thôi là bị phát giác ngay.
Sở Nhược Đình theo sau Đại Anh, bọn họ bước xuống một cầu thang rất dài. Lối đi chỉ có một mặt, để phòng ngừa phạm nhân chạy trốn thì vừa vào nhà tù sẽ liên tiếp gặp bốn khúc quanh cùng năm cánh cửa. Hành lang tối tăm này bốc mùi nấm mốc thối hoắc. Cứ đi thẳng sẽ thấy những phòng giam chật hẹp lác đác xuất hiện hai bên, trong phòng giam giữ các ma tu không rõ mặt mũi.
Dù cách xa thì Sở Nhược Đình vẫn ngửi được mùi hung thần từ đám ma tu.
Nàng nhíu mày, “Nơi đây giam giữ những ai?”
“Vô Niệm Cung không cấm đấu võ. Đa số ma tu đều thích ác chiến, thường xuyên có kẻ thấy ngứa mắt là lao vào đánh nhau. Có ma tu giết chóc nhiều quá nên rơi vô ma chướng[5], mấy kẻ đó sẽ bị giam ở đây.”
Sở Nhược Đình không thể dùng thần thức trong nhà tù nên đành kiểm tra từng phòng giam. Khi tới căn phòng cuối cùng, nàng thấy một thanh niên ngồi ngay ngắn ở góc ngục nước.
Kinh Mạch ngẩng đầu, dẫu bốn phía u ám thì đôi mắt hắn vĩnh viễn trong veo và sáng rực.
Hắn nhào đến cửa phòng giam làm nước bắn tung tóe, “Sở Sở! Sao nàng lại tới đây?”
Đại Anh vung đao chém xiềng xích, giọng nàng ấy vô cùng bình tĩnh khi nói, “Ma quân đang bế quan, ta sẽ dùng linh hồn giả để lừa nhà tù, các ngươi mau đi đi.”
“Đi?” Kinh Mạch sửng sốt. “Đi đâu?”
Đại Anh cau mày, “Ngươi muốn ở bên nàng ấy mãi mãi còn gì? Vậy phải rời khỏi Vô Niệm Cung.”
Kinh Mạch lại ngần ngừ, hắn lo âu đáp, “Ta mà đi thì ai làm con rối cho ma quân? Ta đã hứa với ma quân sẽ đáp trả ân tình của ngài.” Kinh Mạch đột nhiên nảy ra sáng kiến, hắn nhìn Sở Nhược Đình, “Sở Sở, ta không thể thất hứa với ma quân. Hay là chờ ta biến thành con rối xong thì sẽ đi cùng nàng nhé!”
Ánh mắt Sở Nhược Đình lặng lẽ dừng trên mặt hắn.
Chàng trai mang khuôn mặt thanh tú, con ngươi của hắn tựa đá đen được ngâm ở dòng nước trong vắt.
Sở Nhược Đình chợt nổi giận. Sao nàng có thể đơn độc vào Vô Niệm Cung vì một gã ngốc chứ? Còn muốn đưa hắn đi nữa? Thấp Hải ma quân nắm giữ Phần Nguyệt Đồ, trốn ở đâu cũng sẽ bị tìm thấy! Song nàng chẳng tài nào trơ mắt nhìn Kinh Mạch chết, hắn đã trở thành chướng ngại trên con đường tu luyện của nàng!
Thậm chí Sở Nhược Đình thoáng có suy nghĩ tự tay giết hắn để chấm dứt mọi việc.
“Sở Sở?” Kinh Mạch nhẹ nhàng nghiêng đầu với cặp mắt bối rối. “Sao nàng im lặng thế?”
Sở Nhược Đình hoàn hồn, sát khí vừa trào dâng đã tan thành mây khói.
Sao nàng có thể sản sinh suy nghĩ đó.
Kinh Mạch thiếu hồn phách nên hắn không hiểu gì cả.
Chính vì hắn không hiểu gì mới đủ sức xâm nhập trái tim nàng, để nàng dấn thân vào đây vì hắn.
Sở Nhược Đình hồi phục tinh thần, nàng quay sang nói với Đại Anh, “Chúng ta không thể đi.”
“Ờ.”
Đại Anh không hỏi lý do, nàng ấy sửa lại đống xiềng xích rồi nghiêm túc ôm đao đứng một bên.
Sở Nhược Đình mỉm cười.
Thế nên nàng tuyệt đối không thể bỏ đi.
Nếu nàng rời đi cùng Kinh Mạch còn Đại Anh ở lại, ma quân mà thẩm vấn thì biết đâu nàng ấy sẽ thành Ánh Thu thứ hai? Đảm bảo Đại Anh chưa nghĩ tới an nguy của bản thân, nhưng Sở Nhược Đình phải nghĩ thay nàng ấy.
Hơn nữa nàng hiện là thánh nữ Vô Niệm Cung nên cũng khó chạy thoát, thà cứ ở lại rồi từ từ tính toán.
Nghĩ đến đây, Sở Nhược Đình cất tiếng hỏi, “Thánh nữ Vô Niệm Cung cần làm những gì?”
Kinh Mạch lắc đầu.
Đại Anh bèn giải thích rằng công pháp ma quân tu luyện gây ra một căn bệnh về đầu óc, hắn thường xuyên đau đầu nên chẳng thể ngồi thiền. Vì vậy thánh nữ cần hát cho hắn nghe. Ngoài ra vào đêm trăng tròn hằng năm của tết Trung Thu, dương độc trong ma quân sẽ phát tác và chỉ có thánh nữ mới hỗ trợ tán công được.
Thế nhưng không hiểu vì sao cuối cùng các thánh nữ đều chết.
Mặt mày Sở Nhược Đình sa sầm.
Nàng nghĩ tới tin đồn Thấp Hải ma quân bắt nữ tu chính đạo làm lô đỉnh.
Hát hò không khó, Sở Nhược Đình bận tâm nhiệm vụ thứ hai kìa.
“Làm thế nào để hỗ trợ tán công?”
“Đánh lộn!” Đại Anh dõng dạc trả lời. “Các thánh nữ trước luôn đánh nhau với ma quân vào đêm trăng tròn.”
Sở Nhược Đình giật bắn mình.
Hèn chi thánh nữ tiền nhiệm không chịu nổi; đánh nhau với lão yêu ma Độ Kiếp mà chả mất chân tay đã là phúc tám đời!
Nàng lại nghĩ đến chuyện Ánh Thu không chết sau nhiều lần đánh lộn với Hách Liên U Ngân, chưa biết chừng có điều gì mờ ám ở đây.
Nàng chuẩn bị tinh thần và gật đầu, “Ừ, ta biết rồi.”Chú thích
[1] Bức tranh mặt trăng rực cháy.
[2] Đèn chứa hồn.
[3] Khoảng 1m =)).
[4] Khoảng 100m =)).
[5] Là những dục vọng đen tối cản trở tâm trí người tu hành, rơi vô ma chướng có thể hiểu là bị tẩu hỏa nhập ma.
Hắn mở một cuộn tranh và tạo vài pháp chú bằng tay phải. Trong nháy mắt, hàng trăm trận pháp lớn bé xuất hiện trên mặt đất, làm nền gạch xanh của đại điện sáng lập lòe.
Trận pháp cực kỳ huyền ảo, Sở Nhược Đình vô thức bị hấp dẫn bởi những câu thần chú vẽ nên nó. Nàng luyện tập Mị Thánh Quyết quyển thứ hai nên khá hiểu biết luyện đan, luyện khí lẫn trận pháp. Nhưng hiện giờ nàng nhìn mà hoa hết cả mắt, nàng bèn thử thăm dò, “Ma quân, đây là Truyền Tống Trận à?”
Hách Liên U Ngân một lần nữa nhìn nàng với cặp mắt khác.
“Ngươi tinh mắt đấy.” Hắn vung tay áo rồi đứng khoanh tay. “Bản tọa mất ba trăm năm để chế tạo ra ma khí nhất phẩm ‘Phần Nguyệt Đồ’[1] và kết hợp nó với Truyền Tống Trận, thứ mà Côn Luân lão tặc mất cả đời để sáng chế. Có món đồ này thì ngươi muốn đi đâu cũng được.”
Sở Nhược Đình chăm chú quan sát bức tranh. Nó mô tả chi tiết sông nước ao hồ lẫn núi non trùng điệp; bao gồm Tây Giang, Bắc Lộc, Nam Côn, Đông Tô cùng hầu hết các khu vực ở Thấp Hải. Mỗi một khu vực đều đánh dấu đỏ, dấu này tượng trưng cho vị trí của Truyền Tống Trận.
Nếu không tận mắt chứng kiến, Sở Nhược Đình chẳng tin nổi thế gian có pháp bảo lợi hại như vậy.
Nàng giơ tay chỉ một cái thành nhỏ nằm ở Đông Tô và cách xa đây nhất, “Dù cách ngàn vạn dặm cũng có thể đến trong chớp mắt ư?”
“Truyền Tống Trận đủ mạnh thì Phần Nguyệt Đồ của bản tọa có thể làm được điều đó.” Mắt Hách Liên U Ngân lóe sáng, hắn tỏ vẻ khinh thường, “Đáng tiếc trình độ trận pháp của Côn Luân lão tặc lúc nào cũng kém chút đỉnh.”
Đầu ngón tay hắn điểm lên dấu đỏ nào đấy tại Thấp Hải, Sở Nhược Đình chỉ thấy cơ thể giật một cái và ngay sau đó nàng phát hiện mình đã được dịch chuyển đến một cung điện xa lạ.
Thật ra nói là phòng luyện khí thì đúng hơn là cung điện.
Quả nhiên Thấp Hải ma quân cuồng luyện khí. Trên giá kê nguyên liệu rực rỡ đủ màu, dưới đất để đầy cả trăm món pháp khí. Lò rèn thì đủ loại kích cỡ, ngọn lửa màu vàng cam pha xanh tím đang nhảy nhót bên dưới lò cỡ trung. Sở Nhược Đình không nhìn thấu cấp độ của vài món đồ.
Với tư cách là luyện khí sư gà mờ, nàng thấy choáng váng cùng cực.
Hách Liên U Ngân rất hào phóng với luyện khí sư có thiên phú. Hắn chỉ lên cái đài sen ở vị trí cao nhất trong phòng, trên đài sen là một ngọn đèn lưu ly tỏa sáng. Nam tử lạnh lùng nói, “Ngươi không được lại gần đèn Uẩn Hồn[2], những thứ khác thì cứ xem tùy thích.”
Sở Nhược Đình tuân lệnh.
Nàng dời mắt khỏi đèn Uẩn Hồn, thầm nghĩ: nếu có thể học chút kinh nghiệm luyện khí từ ma quân thì sẽ lợi lắm. Nhưng tính khí ma quân thất thường, làm việc dưới trướng hắn cần tập trung toàn bộ tinh thần.
Đầu óc Sở Nhược Đình bắt đầu suy tính, tuy mặt nàng vô cảm nhưng Hách Liên U Ngân liếc một cái là biết nàng đang ngầm mưu đồ điều gì.
Tham lam là dục vọng của mọi người, nó cũng là nhược điểm dễ bị khống chế nhất.
Hách Liên U Ngân chả hề quan tâm, hắn tiện tay cầm chiếc gương nứt rồi hỏi, “Cần chú ý gì khi rèn pháp bảo thuộc hệ gương?”
Sở Nhược Đình sợ đáp sai nên chần chừ miết.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hách Liên U Ngân hạ thấp nhiệt độ phòng luyện khí, “Ngươi không trả lời thì sẽ bị ném vô đảo Táng Thi.”
Sở Nhược Đình miễn cưỡng đáp, “Nấu chảy và tôi bằng nước lạnh.”
“Nói kỹ hơn xem nào.”
Hách Liên U Ngân sở hữu thân hình cao lớn rắn rỏi, hắn ung dung đứng tại chỗ mà đánh giá nàng.
Sở Nhược Đình cảm nhận được ánh mắt vô hình mang đến áp lực trầm trọng, giống hồi còn bé khi nàng làm kiểm tra tại Thanh Kiếm Tông. Có điều lúc ấy không biết câu trả lời thì cùng lắm bị gõ tay vài lần, còn ở đây lại bị giết chết.
Nàng trầm ngâm giây lát mới khẽ nói, “Nấu chảy sai cách khiến bề mặt gương kém bằng phẳng, tôi bằng nước chẳng đủ lạnh sẽ khó tạo độ cứng cần thiết.”
“Đạo luyện khí là gì?”
“Lửa rèn là phụ, linh khí đất trời mới là chính. Luyện khí cũng là tu hành, pháp khí cấp cao dư dương sẽ không linh nghiệm, linh bảo cấp thấp gặp vận sẽ tái sinh. Bói toán xem điềm lành, đồ vật sản sinh linh hồn hoặc được trang bị pháp lực mới đủ sức thăng cấp.”
Sở Nhược Đình nói theo một phần trong quy tắc luyện khí của Mị Thánh Quyết; nàng chẳng biết mình nói đúng không nên chỉ mong màn ba hoa này qua ải trót lọt.
Không biết Hách Liên U Ngân nghĩ gì nhưng hồi lâu sau, hắn gật gù, “Cũng có lý.”
Bây giờ hắn mới thật sự công nhận tư cách luyện khí sư của Sở Nhược Đình.
“Ngươi tên gì?”
“Sở Nhược.”
Hách Liên U Ngân chưa từng nghe danh nàng.
Hắn xem xét chiếc gương nứt trên tay và bảo Sở Nhược Đình, “Đây là pháp bảo lưu giữ âm thanh mà bản tọa mới chế tạo, một khi rót linh lực vào thì có thể ghi lại cuộc đối thoại từ đầu đến cuối.”
Sở Nhược Đình thắc mắc, “Thế này khác gì đá Lưu Ảnh?”
Chiếc gương còn chẳng thể ghi chép hình ảnh.
Thảo luận về pháp bảo hắn tạo nên khiến Hách Liên U Ngân nói nhiều hơn thường ngày, giọng hắn lãnh đạm song khó kìm nén sự kiêu ngạo, “Ai cũng thấy được nội dung trong đá Lưu Ảnh, nhưng gương này chỉ cho đối tượng nhất định nghe thôi.” Nói đến đây, hàng lông mày sắc nhọn thoáng nhíu lại, “Tuy nhiên nó có giới hạn. Khi sử dụng gương, khoảng cách giữa hai người không thể vượt quá ba thước[3].”
Ba thước?
Sở Nhược Đình khoa tay múa chân để đo khoảng cách, nàng ngỡ ngàng bật thốt, “Vậy chẳng phải hai người mặt đối mặt sao?”
Đã đứng cạnh nhau còn ghi lại âm thanh? Bị ngu à!
Hách Liên U Ngân kiềm chế cơn giận, hắn đặt gương xuống để cầm một cái quạt xếp.
Chiếc quạt tao nhã tinh xảo; mặt quạt được dệt từ vải xanh ngọc, còn thân quạt làm bằng ngọc thượng hạng.
Hách Liên U Ngân đắc ý lắm, “Đây là quạt Tứ Quý, tâm huyết ba năm của bản tọa đó. Chỉ cần dùng một chút linh lực là nó thừa sức quạt ở trên không. Mùa xuân với mùa hạ thì mát mẻ, mùa thu với mùa đông thì ấm áp.”
Sở Nhược Đình nói, “Người tu đạo không sợ nóng lạnh, thứ này có vẻ hơi thừa.”
“…”
“Vòng Phi Vân nhỏ xinh tiện lợi, người thường cứ tưởng nó là vòng chứa đồ nhưng thực chất nó là pháp bảo giúp bay lượn!”
“Có thể bay bao xa?”
“Khoảng hơn ba mươi trượng[4].”
“Ồ, vậy ta sẽ chọn đi bộ.”
“…”
Hách Liên U Ngân lôi hết đống pháp bảo mà hắn rèn trong những năm gần đây cho Sở Nhược Đình xem, món nào nàng cũng chỉ ra được khuyết điểm của nó. Hắn chợt thấy thiếu nữ xinh đẹp trước mặt mình trông xấu ghê hồn, hắn muốn vứt nàng vô đảo Táng Thi nhưng lại chẳng nỡ.
Rốt cuộc bao năm qua, thánh nữ hầu hạ hắn chết hết người này đến người khác, mỗi mình Sở Nhược Đình thể hiện tài năng luyện khí.
Hách Liên U Ngân mất hứng thảo luận với Sở Nhược Đình, hắn phất tay cho nàng lui xuống với khuôn mặt lạnh tanh.
Sở Nhược Đình âm thầm thở hắt ra.
Ban nãy nàng đâu cố tình tranh cãi với Hách Liên U Ngân, nàng chỉ muốn dùng lời lẽ để thử giới hạn chịu đựng của ma quân tàn nhẫn vô tình trong truyền thuyết dành cho thuộc hạ thôi.
Kể từ khoảnh khắc đầu tiên thấy Hách Liên U Ngân, nàng chưa bao giờ dám lơ là.
Ma quân có thể giết chết Ánh Thu cùng Ngọc Lang không chút do dự thì cũng có thể làm điều tương tự với nàng. Sau một hồi thử nghiệm, Sở Nhược Đình đã rút ra kết luận.
Đề tài luyện khí giúp nàng tạm thời bảo vệ tính mạng.
Nàng vẫn lo lắng một chuyện: thân phận thánh nữ Vô Niệm Cung có ý nghĩa gì? Nàng vẫn nhớ rõ dáng vẻ kinh hoàng của Ánh Thu, nàng ấy bảo không muốn bị ma quân tra tấn nữa. Hắn tra tấn nàng ấy thế nào?
Ngoại trừ chế tạo vô số pháp khí vớ vẩn và có bề ngoài âm u, nhìn ma quân chẳng giống loại người ngang ngược độc ác.
Hay là hắn nhốt Ánh Thu tại ngục nước và ép người ta ngày ngày học luyện khí?
Nếu vậy thì đúng là tra tấn thật.
Oo———oOo———oΟ
Sở Nhược Đình bước vô Truyền Tống Trận để quay về đại điện hồi nãy.
Hai thi thể trong điện đã được kéo đi, mùi máu tươi lởn vởn trong không khí nhắc nàng phải đề cao cảnh giác.
Sở Nhược Đình trở lại chỗ ban đầu nàng đứng đợi. Nàng thấy Đại Anh ôm đao từ xa, nàng ấy đang bay lên mái nhà.
“Đại Anh!” Sở Nhược Đình vội chạy tới dưới mái hiên, nàng hổ thẹn xin lỗi, “Có chuyện đột xuất nên làm ngươi chờ lâu.”
Đại Anh nhảy đến trước mặt nàng, cau mày đáp, “Ta biết ngươi nhất định sẽ quay lại, hôm nay không gặp được thì ta sẽ mãi chờ ở đây.”
Nàng ấy nói với khuôn mặt nghiêm trang và cặp mắt tròn đen láy.
Nỗi lo trong lòng Sở Nhược Đình được thổi tan, nàng thở dài, “Nói ra dài dòng lắm.”
Đại Anh trầm mặc dẫn nàng đến ngục nước chứ không hỏi nàng đã đi đâu. Bốn ma tu canh gác ngoài cửa nhà tù, bọn họ không ngăn cản hai người.
Nhà tù này chính là pháp khí thiên giai do ma quân đích thân chế tạo. Các phạm nhân trong đây đều bị đánh dấu lên linh hồn, họ rời cửa nhà tù mấy trượng thôi là bị phát giác ngay.
Sở Nhược Đình theo sau Đại Anh, bọn họ bước xuống một cầu thang rất dài. Lối đi chỉ có một mặt, để phòng ngừa phạm nhân chạy trốn thì vừa vào nhà tù sẽ liên tiếp gặp bốn khúc quanh cùng năm cánh cửa. Hành lang tối tăm này bốc mùi nấm mốc thối hoắc. Cứ đi thẳng sẽ thấy những phòng giam chật hẹp lác đác xuất hiện hai bên, trong phòng giam giữ các ma tu không rõ mặt mũi.
Dù cách xa thì Sở Nhược Đình vẫn ngửi được mùi hung thần từ đám ma tu.
Nàng nhíu mày, “Nơi đây giam giữ những ai?”
“Vô Niệm Cung không cấm đấu võ. Đa số ma tu đều thích ác chiến, thường xuyên có kẻ thấy ngứa mắt là lao vào đánh nhau. Có ma tu giết chóc nhiều quá nên rơi vô ma chướng[5], mấy kẻ đó sẽ bị giam ở đây.”
Sở Nhược Đình không thể dùng thần thức trong nhà tù nên đành kiểm tra từng phòng giam. Khi tới căn phòng cuối cùng, nàng thấy một thanh niên ngồi ngay ngắn ở góc ngục nước.
Kinh Mạch ngẩng đầu, dẫu bốn phía u ám thì đôi mắt hắn vĩnh viễn trong veo và sáng rực.
Hắn nhào đến cửa phòng giam làm nước bắn tung tóe, “Sở Sở! Sao nàng lại tới đây?”
Đại Anh vung đao chém xiềng xích, giọng nàng ấy vô cùng bình tĩnh khi nói, “Ma quân đang bế quan, ta sẽ dùng linh hồn giả để lừa nhà tù, các ngươi mau đi đi.”
“Đi?” Kinh Mạch sửng sốt. “Đi đâu?”
Đại Anh cau mày, “Ngươi muốn ở bên nàng ấy mãi mãi còn gì? Vậy phải rời khỏi Vô Niệm Cung.”
Kinh Mạch lại ngần ngừ, hắn lo âu đáp, “Ta mà đi thì ai làm con rối cho ma quân? Ta đã hứa với ma quân sẽ đáp trả ân tình của ngài.” Kinh Mạch đột nhiên nảy ra sáng kiến, hắn nhìn Sở Nhược Đình, “Sở Sở, ta không thể thất hứa với ma quân. Hay là chờ ta biến thành con rối xong thì sẽ đi cùng nàng nhé!”
Ánh mắt Sở Nhược Đình lặng lẽ dừng trên mặt hắn.
Chàng trai mang khuôn mặt thanh tú, con ngươi của hắn tựa đá đen được ngâm ở dòng nước trong vắt.
Sở Nhược Đình chợt nổi giận. Sao nàng có thể đơn độc vào Vô Niệm Cung vì một gã ngốc chứ? Còn muốn đưa hắn đi nữa? Thấp Hải ma quân nắm giữ Phần Nguyệt Đồ, trốn ở đâu cũng sẽ bị tìm thấy! Song nàng chẳng tài nào trơ mắt nhìn Kinh Mạch chết, hắn đã trở thành chướng ngại trên con đường tu luyện của nàng!
Thậm chí Sở Nhược Đình thoáng có suy nghĩ tự tay giết hắn để chấm dứt mọi việc.
“Sở Sở?” Kinh Mạch nhẹ nhàng nghiêng đầu với cặp mắt bối rối. “Sao nàng im lặng thế?”
Sở Nhược Đình hoàn hồn, sát khí vừa trào dâng đã tan thành mây khói.
Sao nàng có thể sản sinh suy nghĩ đó.
Kinh Mạch thiếu hồn phách nên hắn không hiểu gì cả.
Chính vì hắn không hiểu gì mới đủ sức xâm nhập trái tim nàng, để nàng dấn thân vào đây vì hắn.
Sở Nhược Đình hồi phục tinh thần, nàng quay sang nói với Đại Anh, “Chúng ta không thể đi.”
“Ờ.”
Đại Anh không hỏi lý do, nàng ấy sửa lại đống xiềng xích rồi nghiêm túc ôm đao đứng một bên.
Sở Nhược Đình mỉm cười.
Thế nên nàng tuyệt đối không thể bỏ đi.
Nếu nàng rời đi cùng Kinh Mạch còn Đại Anh ở lại, ma quân mà thẩm vấn thì biết đâu nàng ấy sẽ thành Ánh Thu thứ hai? Đảm bảo Đại Anh chưa nghĩ tới an nguy của bản thân, nhưng Sở Nhược Đình phải nghĩ thay nàng ấy.
Hơn nữa nàng hiện là thánh nữ Vô Niệm Cung nên cũng khó chạy thoát, thà cứ ở lại rồi từ từ tính toán.
Nghĩ đến đây, Sở Nhược Đình cất tiếng hỏi, “Thánh nữ Vô Niệm Cung cần làm những gì?”
Kinh Mạch lắc đầu.
Đại Anh bèn giải thích rằng công pháp ma quân tu luyện gây ra một căn bệnh về đầu óc, hắn thường xuyên đau đầu nên chẳng thể ngồi thiền. Vì vậy thánh nữ cần hát cho hắn nghe. Ngoài ra vào đêm trăng tròn hằng năm của tết Trung Thu, dương độc trong ma quân sẽ phát tác và chỉ có thánh nữ mới hỗ trợ tán công được.
Thế nhưng không hiểu vì sao cuối cùng các thánh nữ đều chết.
Mặt mày Sở Nhược Đình sa sầm.
Nàng nghĩ tới tin đồn Thấp Hải ma quân bắt nữ tu chính đạo làm lô đỉnh.
Hát hò không khó, Sở Nhược Đình bận tâm nhiệm vụ thứ hai kìa.
“Làm thế nào để hỗ trợ tán công?”
“Đánh lộn!” Đại Anh dõng dạc trả lời. “Các thánh nữ trước luôn đánh nhau với ma quân vào đêm trăng tròn.”
Sở Nhược Đình giật bắn mình.
Hèn chi thánh nữ tiền nhiệm không chịu nổi; đánh nhau với lão yêu ma Độ Kiếp mà chả mất chân tay đã là phúc tám đời!
Nàng lại nghĩ đến chuyện Ánh Thu không chết sau nhiều lần đánh lộn với Hách Liên U Ngân, chưa biết chừng có điều gì mờ ám ở đây.
Nàng chuẩn bị tinh thần và gật đầu, “Ừ, ta biết rồi.”Chú thích
[1] Bức tranh mặt trăng rực cháy.
[2] Đèn chứa hồn.
[3] Khoảng 1m =)).
[4] Khoảng 100m =)).
[5] Là những dục vọng đen tối cản trở tâm trí người tu hành, rơi vô ma chướng có thể hiểu là bị tẩu hỏa nhập ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.