Chương 69: Ảo Cảnh Không Thư
Phong Lưu Ca Ca
02/06/2021
Dọc đường đi, các ngoại môn, nội môn đệ tử thấy nhóm Liễu Thanh thì xì xầm bàn tán.
“Sao Liễu phu nhân lại đi chung với bọn họ?”
“Ni cô kia là ai ? Khuôn mặt thật xinh xắn”
“Phế vật Lý Quý sao bộ dạng tiều tuỵ, đầu tóc bạc trắng vậy ?”
“Ngươi nghe gì chưa, mấy hôm trước Vĩnh Lạc thôn toàn bộ bị giết sạch, trong đó e là có cả gia đình Lý Quý nữa”
“Nữ tử kia là ai ?”
Liễu Thanh khẽ hừ một tiếng, chợt các đệ tử đều cả kinh, ai nấy đều lảng đi chỗ khác, chẳng dám bàn tán nữa.
.
.
.
Không lâu sau, rốt cuộc cũng đến gian nhà nhỏ của Lý Quý. Hắn nhìn gian nhà vẫn đang cài then kia có chút hoài niệm.
Liễu Thanh đến đây liền quay mặt trở về động phủ, cũng không có phân phó gì.
Lý Quý nhanh chóng mở cửa tiến vào. Lý Xuân Hồng theo sau khuôn mặt thích thú.
- Đệ đệ, đây là nơi ở của ngươi ? Cũng thật là một nơi yên tĩnh.
Tuyết Nhi nghe vậy thì lại bĩu môi.
- Tiểu tử ngươi cũng thật thích suối a. Gian nhà này cũng nằm bên cạnh bờ suối, hệt như ở Vô Không Ama.
Lý Quý cặm cụi dọn dẹp đồ đạc, chỉ cười cười.
- Ngươi nhầm rồi. Ta được phân phó ở đâu thì ở đó, cũng không có quyền lựa chọn.
.
.
.
.
Không lâu sau, Tuyết Nhi chợt kéo tay Lý Xuân Hồng đi mất dạng, để lại Lý Quý trầm tư, cũng không biết đang nghĩ gì.
Khoảng một canh giờ sau.
Bên ngoài chợt có một đám ngoại môn đệ tử cầu kiến.
Nói chuyện với bọn hắn, lúc này Lý Quý mới biết.
Thì ra không biết từ lúc nào, Liễu Thanh đã phân phó đám đệ tử này đến dựng thêm một căn nhà nhỏ khác, nằm bên kia bờ suối, đối diện với gian nhà của Lý Quý hắn.
Lý Quý biết vậy thì gật đầu suy ngẫm:
- Liễu Thanh suy nghĩ cũng thật chu toàn, nếu cả 3 ở chung một gian nhà... thế nào cũng có lời dị nghị.
- Dù sao…nơi đây cũng là Thần Kiếm Tông.
Các đệ tử ngoại môn này tu vi đều là Nhân Tiên tầng 2, tầng 3. Khí lực cực kì tốt.
Hắn thấy mười mấy đệ tử này ai nấy đều hết sức chăm chú làm việc, hẳn là sợ Liễu Thanh trách phạt.
Dường như đã có chuẩn bị từ trước.
Chỉ qua nửa ngày, lúc này trời đã chập tối.
Một căn nhà nhỏ đơn sơ, lưng tựa vào rừng, mặt hướng ra suối đã hoàn thành.
Lý Xuân Hồng cùng Tuyết Nhi thấy căn nhà của mình thì vô cùng thích thú, nhanh chóng dọn dẹp, bày biện vô số vật dụng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật.
Lý Quý tiến vào chỉ thấy bên trong chỉ có một chiếc giường lớn, vừa đủ cho hai người nằm ngủ.
Xung quanh bày biện vô số vật dụng linh tinh khác của nữ tử.
Lúc này hắn mới yên tâm, mỉm cười trở về gian nhà mình.
.
.
.
.
Nằm trên giường, Lý Quý khuôn mặt đăm chiêu.
- Hiện tại, thứ cần thiết nhất là nhanh chóng gia tăng thực lực.
- Càng sớm càng tốt.
Cả một ngày đường dài mỏi mệt, hắn dự định sẽ ngủ một giấc, sáng mai sẽ bắt tay vào tiếp tục tập luyện Cách Không Khống Pháp.
Bỗng đang miên man chợt nhớ đến một thứ.
- Đúng rồi, chút nữa quên mất Không Thư.
Lý Quý khuôn mặt cẩn thận, liền lấy ra một ngọc giản sứt mẻ.
Nhìn vật trên tay, hắn khuôn mặt phức tạp, miệng nói thầm.
- Vì thứ này…hẳn là trước đây không biết bao nhiêu thế lực tranh giành sức đầu mẻ trán.
- Hi vọng…đúng như lời tam trưởng lão nói…
Lý Quý hít một hơi thật sâu, khuôn mặt hiện lên quyết tâm, truyền linh lực vào.
.
.
.
Hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên trong một vùng không gian tối đen.
Chẳng có trời, chẳng có đất, chỉ có một mảnh hư không hỗn độn.
Lý Quý chấn kinh, đảo mắt xung quanh, chẳng thấy thân thể mình đâu.
Dường như cả người hắn đã hoà cùng với hư không hỗn độn này vậy.
- Thật là tà môn, chỉ mới phóng linh lực vào ngọc giản đã phát sinh dị tượng như vậy.
- Quả không hổ là một trong tam đại thiên thư.
Hắn đang suy nghĩ thì chợt có ánh sáng loé lên.
Hư không ở phương xa như bị xé ra, có một khe nứt chói loà.
Từ trong khe nứt kia bay ra mấy hàng chữ xếp ngay ngắn.
Đầy ngạc nhiên, nhìn dòng chữ Lý Quý lẩm bẩm.
.
.
Hư Vô nhất khiếu chính đương trung.
.
Vô sinh, vô diệt, tự vô cùng.
.
Chiêu chiêu, Linh Linh, tướng phi tướng.
.
Yểu yểu, minh minh, không bất không.
Tạm dịch.
Hư Vô Nhất Khiếu, giữa không trung,
Vô sinh, vô diệt, vốn vô cùng.
Chiêu chiêu, Linh Linh, vốn không tướng,
Yểu yểu, minh minh, Không chẳng Không.
.
.
Đọc xong mấy dòng chữ tối nghĩa kia, Lý Quý như nghệch ra.
Dù có cố gắng vận dụng hết toàn bộ vốn kiến thức ít ỏi của mình...
....cũng không hiểu gì.
Hắn khuôn mặt méo mó cười khổ.
- Chả trách Thiền Tông ăn trái đắng, những dòng chữ trên thật sự….
- Con bà nó…. chẳng có nghĩa gì a.
Hắn thở phào một hơi, thầm thúc dục hắc linh lực tận cùng vào trong nhãn cầu, miệng lẩm bẩm pháp quyết, sử ra Hắc Nhãn.
Trước mắt Lý Quý, cả hư không đen mịt đang dần dần tan biến đi.
Khung cảnh thay đổi chóng mặt, khi định thần lại đã thấy đang đứng trong một khu rừng già.
Xung qua cây cối to lớn vô cùng, những cây cổ thụ cao chạm tầng mây, thậm chỉ cả những nhành cỏ đã cao hơn quá đầu của hắn.
Bất chợt xuất hiện hai thân ảnh, một già một trẻ cách hắn chưa tới 10 bước chân.
Lý Quý cả kinh, vội vàng bày ra tư thế phòng thủ, nhưng hai thân ảnh kia như ngó lơ hắn, vẫn đang mỉm cười nhìn nhau, miệng lẩm bẩm gì đó.
Thân ảnh thứ nhất là một lão già râu tóc bạc phơ mang y phục trắng, khuôn mặt hiền lành, cơ thể to lớn.
Đang ung dung ngồi bên cạnh bộ bàn đá thưởng trà, ánh mắt y nhìn về đối diện.
Thân ảnh thứ hai là một nam tử trạc tuổi Lý Quý, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, bộ dạng phiêu dật đang múa những tư thế võ kì quái.
Lý Quý nhanh chóng ngưng thần, chợt cả kinh.
Hai thân ảnh kia rõ ràng miệng đang nói chuyện, nhưng cũng không có âm thanh gì phát ra cả.
Hắn liền bạo gan đi đến bên cạnh, thậm chí còn quơ quơ tay trước mặt lão già kia mấy lần, nhưng thân ảnh lão giả râu tóc bạc phơ vẫn tập trung nhìn về phía trước, mỉm cười, giống như hắn vô hình vậy.
Lý Quý đầy khó hiểu, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
“Sao chỉ thấy có hai nhân ảnh này, còn…”
“Không Thư…rốt cuộc Không Thư là ở đâu ?”
Hắn liền tò mò, đứng dậy dò xét, nhưng bước chừng mấy chục bước đã bị thứ gì đó vô hình ngăn chặn, không thể tiến thêm, hắn liền quay đi chỗ khác tiếp tục tìm kiếm.
Sau một hồi, rốt cuộc Lý Quý mới hiểu ra.
Xung quanh bán kính chừng 50 bước lấy hai nhân ảnh kia làm trung tâm thì không thể đi ra được.
Hắn thở dài, đầy chán nản ngồi bên cạnh lão già, bất chợt liền nghe tiếng nói.
Lý Quý liền cả kinh đứng lên.
Kì lạ thay, khi vừa đứng dậy tiếng nói kia liền biến mất.
Thì ra…phải ngồi xuống ghế đá này mới nghe được tiếng nói chuyện của hai nhân ảnh này.
- Địch nhi, vì vậy mới nói, phép tắc không gian, dễ thì không dễ, nhưng khó thì không khó.
- Chỉ gói gọn trong mấy chữ.
.
Tam giáo nhất nguyên giá cá viên.
.
Sinh tại Vô Vi, tượng đế tiên.
.
Ngộ đắc thử Trung Chân Diệu Lý.
.
Thủy tri Đại Đạo tổ căn nguyên.
.
.
Tạm dịch:
Tam giáo Hư Vô vẽ một vòng,
Sinh tại Vô Vi, vạn tượng tông.
Có hiểu Trung Hoàng chân diệu lý,
Rồi ra nguồn đạo sẽ khai thông.
.
.
- Gia gia, đạo lý này ta đã hiểu, nhưng phải tích khí ở đâu để phát động ?
Lão già kia khuôn mặt hiền từ, khẽ nói.
.
.
Lão Tử Kim Đan,Thích thị Châu.
.
Viên minh vô khiếm, diệc vô dư.
.
Tử Hộ, Sinh Môn tông thử khiếu.
.
Thử Khiếu do năng đoạt Thái Hư.
.
.
Tạm dịch:
Lão gọi Kim Đơn, Thích gọi Châu,
Dáng tròn vành vạnh, chẳng thiếu thừa.
Tử Hộ, Sinh Môn cùng Khiếu ấy,
Nó cũng đủ to, nạp Thái Hư.
.
.
Nghe đến đây khuôn mặt Lý Quý chấn động. Nếu hắn không hiểu thì là quá ngu ngốc.
- Con bà nó, Không Thư…
- Thì ra yếu quyết của Không Thư chính là cuộc nói chuyện của hai ông cháu này.
Lý Quý vội vàng định thần, vô cùng chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện.
Như muốn khắc ghi từng lời từng chữ vào đầu vậy.
- Gia gia, nói thì dễ... nhưng cái khó là làm sao để nhìn thấy được các phép tắc không gian xung quanh ?
Lão già kia ánh mắt xa xăm, khẽ mỉm cười cất lời.
Hư Vô nhất khiếu hiệu Huyền Quan.
Chính tại Nhân Thân Thiên Địa gian.
Bát vạn tứ thiên phân thượng hạ.
Cửu, tam, ngũ, lục liệt tuần hoàn.
Đại bao Pháp giới hồn vô tích.
Tế nhập trần ai, bất kiến nhan.
.
.
Tạm dịch:
Hư Vô một khiếu gọi Huyền Quan,
Giữa lòng Trời đất với nhân gian
Tám vạn bốn nghìn phân thượng hạ,
9, 3, 5, 6 Liệt tuần hoàn.
Lớn trùm Pháp Giới không lưu vết,
Nhỏ nhập trần ai, chẳng thấy nhan.
.
.
- Địch nhi, chỉ cần như vậy, ngươi đã….
Lý Quý nghe đến đây chợt không gian xung quanh xuất hiện biến động mãnh liệt.
Trong cái chớp mắt, hắn như bị cưỡng ép, liền trở về với thực tại.
Hai tay khẽ vuốt mồ hôi, nhưng khuôn mặt vô cùng chấn động.
- Thì ra…đó chính là phép tắc không gian.
Hắn hít một hơi thật sâu, lần này vô cùng tập trung, phóng xuất thần thức vào ngọc giản trở lại.
Không lâu sau, cảnh tượng đến ngay lúc nãy lại kết thúc, trở lại như cũ.
Lúc này hắn mới biết, ngọc giản chỉ truyền thụ đến đây là hết.
Nghe cuộc nói chuyện của hai người kia từ đầu, Lý Quý còn biết được một thông tin nữa. Ngọc giản trong tay hắn chính là bản hạ, còn bản thượng dường như ở một giới khác, gọi là Thanh Siêu Giới.
Ánh mắt Lý Quý loé lên, mặt khẽ mỉm cười.
- Thông tin này cực kì giá trị, nếu như luyện thành bản hạ này, sau này muốn tìm bản thượng cũng không phải...
...mò kim đáy bể nữa.
Cả đêm hôm đó, Lý Quý không giấu nổi vui sướng, chìm trong những cảm ngộ về pháp tắc không gian.
Mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
.
.
.
.
Buổi sáng rồi cũng đến.
Tiếng chim chóc từ bên kia bờ suối ríu rít kiếm ăn.
Cùng với tiếng ồn ã của các đệ tử Thần Kiếm Tông đang tập luyện, vang vọng khắp cả ngọn núi.
Hôm nay Liễu Thanh đã đến đánh thức Lý Quý vào lúc tờ mờ sáng.
Bà ta cũng nâng cao độ khó tập luyện hơn.
Lần này là vừa nâng tảng đá nặng hơn 2 đảm, vừa phải di chuyển trên không, độ khó tất nhiên không cùng một cấp bậc lúc trước.
Đang chăm chú đã nghe Liễu Thanh giọng điệu nhắc nhở.
- Lý Nhi, tranh thủ trước khi Mặc Long trở về, ngươi phải dùng được Cách Không Khống Pháp để phi hành.
- Đây là một trong những yếu tố cực kì quan trọng để nguỵ trang thành người chính phái.
- Có như vậy, sau này ta mới yên tâm để ngươi ra ngoài lịch lãm.
“Sao Liễu phu nhân lại đi chung với bọn họ?”
“Ni cô kia là ai ? Khuôn mặt thật xinh xắn”
“Phế vật Lý Quý sao bộ dạng tiều tuỵ, đầu tóc bạc trắng vậy ?”
“Ngươi nghe gì chưa, mấy hôm trước Vĩnh Lạc thôn toàn bộ bị giết sạch, trong đó e là có cả gia đình Lý Quý nữa”
“Nữ tử kia là ai ?”
Liễu Thanh khẽ hừ một tiếng, chợt các đệ tử đều cả kinh, ai nấy đều lảng đi chỗ khác, chẳng dám bàn tán nữa.
.
.
.
Không lâu sau, rốt cuộc cũng đến gian nhà nhỏ của Lý Quý. Hắn nhìn gian nhà vẫn đang cài then kia có chút hoài niệm.
Liễu Thanh đến đây liền quay mặt trở về động phủ, cũng không có phân phó gì.
Lý Quý nhanh chóng mở cửa tiến vào. Lý Xuân Hồng theo sau khuôn mặt thích thú.
- Đệ đệ, đây là nơi ở của ngươi ? Cũng thật là một nơi yên tĩnh.
Tuyết Nhi nghe vậy thì lại bĩu môi.
- Tiểu tử ngươi cũng thật thích suối a. Gian nhà này cũng nằm bên cạnh bờ suối, hệt như ở Vô Không Ama.
Lý Quý cặm cụi dọn dẹp đồ đạc, chỉ cười cười.
- Ngươi nhầm rồi. Ta được phân phó ở đâu thì ở đó, cũng không có quyền lựa chọn.
.
.
.
.
Không lâu sau, Tuyết Nhi chợt kéo tay Lý Xuân Hồng đi mất dạng, để lại Lý Quý trầm tư, cũng không biết đang nghĩ gì.
Khoảng một canh giờ sau.
Bên ngoài chợt có một đám ngoại môn đệ tử cầu kiến.
Nói chuyện với bọn hắn, lúc này Lý Quý mới biết.
Thì ra không biết từ lúc nào, Liễu Thanh đã phân phó đám đệ tử này đến dựng thêm một căn nhà nhỏ khác, nằm bên kia bờ suối, đối diện với gian nhà của Lý Quý hắn.
Lý Quý biết vậy thì gật đầu suy ngẫm:
- Liễu Thanh suy nghĩ cũng thật chu toàn, nếu cả 3 ở chung một gian nhà... thế nào cũng có lời dị nghị.
- Dù sao…nơi đây cũng là Thần Kiếm Tông.
Các đệ tử ngoại môn này tu vi đều là Nhân Tiên tầng 2, tầng 3. Khí lực cực kì tốt.
Hắn thấy mười mấy đệ tử này ai nấy đều hết sức chăm chú làm việc, hẳn là sợ Liễu Thanh trách phạt.
Dường như đã có chuẩn bị từ trước.
Chỉ qua nửa ngày, lúc này trời đã chập tối.
Một căn nhà nhỏ đơn sơ, lưng tựa vào rừng, mặt hướng ra suối đã hoàn thành.
Lý Xuân Hồng cùng Tuyết Nhi thấy căn nhà của mình thì vô cùng thích thú, nhanh chóng dọn dẹp, bày biện vô số vật dụng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật.
Lý Quý tiến vào chỉ thấy bên trong chỉ có một chiếc giường lớn, vừa đủ cho hai người nằm ngủ.
Xung quanh bày biện vô số vật dụng linh tinh khác của nữ tử.
Lúc này hắn mới yên tâm, mỉm cười trở về gian nhà mình.
.
.
.
.
Nằm trên giường, Lý Quý khuôn mặt đăm chiêu.
- Hiện tại, thứ cần thiết nhất là nhanh chóng gia tăng thực lực.
- Càng sớm càng tốt.
Cả một ngày đường dài mỏi mệt, hắn dự định sẽ ngủ một giấc, sáng mai sẽ bắt tay vào tiếp tục tập luyện Cách Không Khống Pháp.
Bỗng đang miên man chợt nhớ đến một thứ.
- Đúng rồi, chút nữa quên mất Không Thư.
Lý Quý khuôn mặt cẩn thận, liền lấy ra một ngọc giản sứt mẻ.
Nhìn vật trên tay, hắn khuôn mặt phức tạp, miệng nói thầm.
- Vì thứ này…hẳn là trước đây không biết bao nhiêu thế lực tranh giành sức đầu mẻ trán.
- Hi vọng…đúng như lời tam trưởng lão nói…
Lý Quý hít một hơi thật sâu, khuôn mặt hiện lên quyết tâm, truyền linh lực vào.
.
.
.
Hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên trong một vùng không gian tối đen.
Chẳng có trời, chẳng có đất, chỉ có một mảnh hư không hỗn độn.
Lý Quý chấn kinh, đảo mắt xung quanh, chẳng thấy thân thể mình đâu.
Dường như cả người hắn đã hoà cùng với hư không hỗn độn này vậy.
- Thật là tà môn, chỉ mới phóng linh lực vào ngọc giản đã phát sinh dị tượng như vậy.
- Quả không hổ là một trong tam đại thiên thư.
Hắn đang suy nghĩ thì chợt có ánh sáng loé lên.
Hư không ở phương xa như bị xé ra, có một khe nứt chói loà.
Từ trong khe nứt kia bay ra mấy hàng chữ xếp ngay ngắn.
Đầy ngạc nhiên, nhìn dòng chữ Lý Quý lẩm bẩm.
.
.
Hư Vô nhất khiếu chính đương trung.
.
Vô sinh, vô diệt, tự vô cùng.
.
Chiêu chiêu, Linh Linh, tướng phi tướng.
.
Yểu yểu, minh minh, không bất không.
Tạm dịch.
Hư Vô Nhất Khiếu, giữa không trung,
Vô sinh, vô diệt, vốn vô cùng.
Chiêu chiêu, Linh Linh, vốn không tướng,
Yểu yểu, minh minh, Không chẳng Không.
.
.
Đọc xong mấy dòng chữ tối nghĩa kia, Lý Quý như nghệch ra.
Dù có cố gắng vận dụng hết toàn bộ vốn kiến thức ít ỏi của mình...
....cũng không hiểu gì.
Hắn khuôn mặt méo mó cười khổ.
- Chả trách Thiền Tông ăn trái đắng, những dòng chữ trên thật sự….
- Con bà nó…. chẳng có nghĩa gì a.
Hắn thở phào một hơi, thầm thúc dục hắc linh lực tận cùng vào trong nhãn cầu, miệng lẩm bẩm pháp quyết, sử ra Hắc Nhãn.
Trước mắt Lý Quý, cả hư không đen mịt đang dần dần tan biến đi.
Khung cảnh thay đổi chóng mặt, khi định thần lại đã thấy đang đứng trong một khu rừng già.
Xung qua cây cối to lớn vô cùng, những cây cổ thụ cao chạm tầng mây, thậm chỉ cả những nhành cỏ đã cao hơn quá đầu của hắn.
Bất chợt xuất hiện hai thân ảnh, một già một trẻ cách hắn chưa tới 10 bước chân.
Lý Quý cả kinh, vội vàng bày ra tư thế phòng thủ, nhưng hai thân ảnh kia như ngó lơ hắn, vẫn đang mỉm cười nhìn nhau, miệng lẩm bẩm gì đó.
Thân ảnh thứ nhất là một lão già râu tóc bạc phơ mang y phục trắng, khuôn mặt hiền lành, cơ thể to lớn.
Đang ung dung ngồi bên cạnh bộ bàn đá thưởng trà, ánh mắt y nhìn về đối diện.
Thân ảnh thứ hai là một nam tử trạc tuổi Lý Quý, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, bộ dạng phiêu dật đang múa những tư thế võ kì quái.
Lý Quý nhanh chóng ngưng thần, chợt cả kinh.
Hai thân ảnh kia rõ ràng miệng đang nói chuyện, nhưng cũng không có âm thanh gì phát ra cả.
Hắn liền bạo gan đi đến bên cạnh, thậm chí còn quơ quơ tay trước mặt lão già kia mấy lần, nhưng thân ảnh lão giả râu tóc bạc phơ vẫn tập trung nhìn về phía trước, mỉm cười, giống như hắn vô hình vậy.
Lý Quý đầy khó hiểu, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
“Sao chỉ thấy có hai nhân ảnh này, còn…”
“Không Thư…rốt cuộc Không Thư là ở đâu ?”
Hắn liền tò mò, đứng dậy dò xét, nhưng bước chừng mấy chục bước đã bị thứ gì đó vô hình ngăn chặn, không thể tiến thêm, hắn liền quay đi chỗ khác tiếp tục tìm kiếm.
Sau một hồi, rốt cuộc Lý Quý mới hiểu ra.
Xung quanh bán kính chừng 50 bước lấy hai nhân ảnh kia làm trung tâm thì không thể đi ra được.
Hắn thở dài, đầy chán nản ngồi bên cạnh lão già, bất chợt liền nghe tiếng nói.
Lý Quý liền cả kinh đứng lên.
Kì lạ thay, khi vừa đứng dậy tiếng nói kia liền biến mất.
Thì ra…phải ngồi xuống ghế đá này mới nghe được tiếng nói chuyện của hai nhân ảnh này.
- Địch nhi, vì vậy mới nói, phép tắc không gian, dễ thì không dễ, nhưng khó thì không khó.
- Chỉ gói gọn trong mấy chữ.
.
Tam giáo nhất nguyên giá cá viên.
.
Sinh tại Vô Vi, tượng đế tiên.
.
Ngộ đắc thử Trung Chân Diệu Lý.
.
Thủy tri Đại Đạo tổ căn nguyên.
.
.
Tạm dịch:
Tam giáo Hư Vô vẽ một vòng,
Sinh tại Vô Vi, vạn tượng tông.
Có hiểu Trung Hoàng chân diệu lý,
Rồi ra nguồn đạo sẽ khai thông.
.
.
- Gia gia, đạo lý này ta đã hiểu, nhưng phải tích khí ở đâu để phát động ?
Lão già kia khuôn mặt hiền từ, khẽ nói.
.
.
Lão Tử Kim Đan,Thích thị Châu.
.
Viên minh vô khiếm, diệc vô dư.
.
Tử Hộ, Sinh Môn tông thử khiếu.
.
Thử Khiếu do năng đoạt Thái Hư.
.
.
Tạm dịch:
Lão gọi Kim Đơn, Thích gọi Châu,
Dáng tròn vành vạnh, chẳng thiếu thừa.
Tử Hộ, Sinh Môn cùng Khiếu ấy,
Nó cũng đủ to, nạp Thái Hư.
.
.
Nghe đến đây khuôn mặt Lý Quý chấn động. Nếu hắn không hiểu thì là quá ngu ngốc.
- Con bà nó, Không Thư…
- Thì ra yếu quyết của Không Thư chính là cuộc nói chuyện của hai ông cháu này.
Lý Quý vội vàng định thần, vô cùng chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện.
Như muốn khắc ghi từng lời từng chữ vào đầu vậy.
- Gia gia, nói thì dễ... nhưng cái khó là làm sao để nhìn thấy được các phép tắc không gian xung quanh ?
Lão già kia ánh mắt xa xăm, khẽ mỉm cười cất lời.
Hư Vô nhất khiếu hiệu Huyền Quan.
Chính tại Nhân Thân Thiên Địa gian.
Bát vạn tứ thiên phân thượng hạ.
Cửu, tam, ngũ, lục liệt tuần hoàn.
Đại bao Pháp giới hồn vô tích.
Tế nhập trần ai, bất kiến nhan.
.
.
Tạm dịch:
Hư Vô một khiếu gọi Huyền Quan,
Giữa lòng Trời đất với nhân gian
Tám vạn bốn nghìn phân thượng hạ,
9, 3, 5, 6 Liệt tuần hoàn.
Lớn trùm Pháp Giới không lưu vết,
Nhỏ nhập trần ai, chẳng thấy nhan.
.
.
- Địch nhi, chỉ cần như vậy, ngươi đã….
Lý Quý nghe đến đây chợt không gian xung quanh xuất hiện biến động mãnh liệt.
Trong cái chớp mắt, hắn như bị cưỡng ép, liền trở về với thực tại.
Hai tay khẽ vuốt mồ hôi, nhưng khuôn mặt vô cùng chấn động.
- Thì ra…đó chính là phép tắc không gian.
Hắn hít một hơi thật sâu, lần này vô cùng tập trung, phóng xuất thần thức vào ngọc giản trở lại.
Không lâu sau, cảnh tượng đến ngay lúc nãy lại kết thúc, trở lại như cũ.
Lúc này hắn mới biết, ngọc giản chỉ truyền thụ đến đây là hết.
Nghe cuộc nói chuyện của hai người kia từ đầu, Lý Quý còn biết được một thông tin nữa. Ngọc giản trong tay hắn chính là bản hạ, còn bản thượng dường như ở một giới khác, gọi là Thanh Siêu Giới.
Ánh mắt Lý Quý loé lên, mặt khẽ mỉm cười.
- Thông tin này cực kì giá trị, nếu như luyện thành bản hạ này, sau này muốn tìm bản thượng cũng không phải...
...mò kim đáy bể nữa.
Cả đêm hôm đó, Lý Quý không giấu nổi vui sướng, chìm trong những cảm ngộ về pháp tắc không gian.
Mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
.
.
.
.
Buổi sáng rồi cũng đến.
Tiếng chim chóc từ bên kia bờ suối ríu rít kiếm ăn.
Cùng với tiếng ồn ã của các đệ tử Thần Kiếm Tông đang tập luyện, vang vọng khắp cả ngọn núi.
Hôm nay Liễu Thanh đã đến đánh thức Lý Quý vào lúc tờ mờ sáng.
Bà ta cũng nâng cao độ khó tập luyện hơn.
Lần này là vừa nâng tảng đá nặng hơn 2 đảm, vừa phải di chuyển trên không, độ khó tất nhiên không cùng một cấp bậc lúc trước.
Đang chăm chú đã nghe Liễu Thanh giọng điệu nhắc nhở.
- Lý Nhi, tranh thủ trước khi Mặc Long trở về, ngươi phải dùng được Cách Không Khống Pháp để phi hành.
- Đây là một trong những yếu tố cực kì quan trọng để nguỵ trang thành người chính phái.
- Có như vậy, sau này ta mới yên tâm để ngươi ra ngoài lịch lãm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.