Chương 195: Báo Đáp Yêu Đan
Phong Lưu Ca Ca
26/08/2021
Nhìn sang, chỉ thấy Du Phụng thở dài, khuôn mặt không dấu nổi lo lắng.
- Tống trang chủ quá lời rồi, vừa rồi quả thật là nguy hiểm a. Ta cùng Tống công tử bên trong huyệt động, chút nữa là đã không thể trở lại kịp rồi !
Khuôn mặt Tống Lượng như trầm tư.
- Chưa bao giờ bên trong mộ huyệt lại xuất hiện việc quỷ dị như vậy, đến tận bây giờ, chỉ mới hơn 20 người truyền tống ra ngoài. Những người còn lại… e rằng…
.
.
“Ầm ầm ầm…. ầm ầm ầm”
.
.
Vừa nói đến đây, cả Tống gia bất ngờ rung lên dữ dội. Tất cả mọi người ai nấy sắc mặt đều đại biến.
Lão tổ tống gia đứng đối diện miệng giếng chợt quát lớn.
- Trận pháp của mộ huyệt bên trong dường như đang bị thứ gì đó công kích chấn động dữ dội, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Mọi người mau tránh !
Dứt lời, vô số tu sĩ khác ở lại đều bị doạ vỡ mật, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy tứ tán.
Chỉ thấy Du Phụng có chút trấn tĩnh, nheo mắt nhìn sang Lý Quý lẩm bẩm.
- Thứ gì đó ?
Nói đến đây cả hai ánh mắt đều mở lớn, dường như cũng thầm đoán được vấn đề.
- Nơi này nguy hiểm, trang chủ mau rời đi !
Bên cạnh chợt Tống Thanh Thư khuôn mặt lo lắng lẫn nôn nóng nắm tay Du Phụng kéo đi. Hà Dạ Tư ánh mắt loé lên khó hiểu. Bất ngờ đã nghe tiếng Lý Quý.
- Đi thôi !
.
.
.
Cả đám người vừa tiến đến đào hoa viên, bất ngờ nghe một tiếng nổ lớn vang vọng cả hư không.
“Ầm”
Sóng xung kích do tiếng nổ này lan ra thậm chí có thể thấy bằng mắt thường.
Lý Quý ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía mấy dãy núi đá bên miệng giếng. Bất ngờ, nghe giọng của Tống Lượng gia vang vọng.
“Mau mau hạ xuống trận pháp bảo hộ, toàn bộ Tống gia đình chỉ, tuyệt không được công kích”
Bất ngờ từ trong sương mù phía xa có hai nhân ảnh khổng lồ xuất hiện, mỗi một nhân ảnh thậm chí còn lớn hơn cả hai toà nhà Tống gia cộng lại. Đang phe phẩy đôi cánh to lớn của mình, còn thấy rõ mỗi lần đập cánh, sương mù xung quanh toàn bộ đều bị quạt sang một bên.
Hắn nuốt nước miếng mấy cái.
- Con mẹ nó, con bọ que xanh cùng với con dơi mập kia nói chơi vậy mà…. thực sự thoát ra ngoài a !
Chỉ thấy Du Phụng bên cạnh nhìn về đối diện thở dài.
- Bạch Dực Biên Bức thì không nói, Lục Dực Đường Lang là tồn tại đỉnh cấp của Cấm Không Sâm Lâm hơn ngàn năm qua, duy trì trật tự cho khu rừng này. Nay mộ huyệt này sụp đổ, cũng đến lúc... phải được tự do rồi.
Đang định mở miệng nói phu nhân, thấy Tống thanh thư bên cạnh, Lý Quý cười khổ.
- Trang chủ, nhưng để yên cho hai đầu yêu thú này rời đi cũng có chút nằm ngoài dự đoán….
Chỉ thấy Du Phụng nhìn sang bên cạnh bật cười, ánh mắt loé lên dị sắc.
- Không cần lo lắng, Thanh Thư hiện tại có thể coi như người mình. Đúng không nhỉ ?
Bên cạnh nghe vậy, Tống Thanh Thư có chút thất thố, mỉm cười gật đầu. Lý Quý hắn chợt liếc sang, nhưng ngoài trừ biểu hiện với Du Phụng ra, cũng chẳng có gì khác thường. Nhất thời dâng lên kiêng kị với Nhất Chú Vĩnh Tâm. Đang miên man thì đã nghe.
- Tống gia hiện tại đối cứng với hai đầu yếu thú này không sáng suốt chút nào. Nếu không nắm chắc, chẳng ai muốn cùng lúc có ai địch thủ Quân Cảnh cả. Đó là chưa nói yêu thú cùng giai thì trội hẳn hơn so với tu sĩ a.
Lúc này chỉ thấy hai đầu yêu thú này bay lên cao chừng hơn trăm trượng, ánh mắt đảo xuống một vòng bên dưới Tống gia. Các tu sĩ bên dưới lẫn hạ nhân Tống gia thấy ánh mắt của hai đầu yêu thú này ai nấy đều bất giác rùng mình run lên cầm cập.
Dường nhi đã có linh trí chẳng khác gì tu sĩ, đầu Lục Dực Đường Lang này đảo mắt một vòng sau đó liền nhìn chằm chằm vào ba tu sĩ Quân Cảnh Tống gia đứng kề miệng giếng. Sau một hồi dường như thấy ai cũng đứng yên không có địch ý.
Hai lưỡi đao quỷ dị ở hai chi trước đang bật ra bất ngờ gập lại. Bất ngờ đầu Lục Dực Đường Lang này gầm khẽ như muốn nói gì đó. Nhưng đáng tiếng bên dưới chẳng có ai hiểu gì. Bất ngờ, hai râu yêu xà bên trên khẽ phe phẩy. Miệng mở hờ ra.
Bên dưới, các tu sĩ Tống gia thấy dị động ai nấy đều vô thức dâng lên cảnh giác cực độ.
“Phụt…phụt….”
Từ trong miệng của đầu yêu thú này, có vô số vật thể kì dị hình tròn không thể đếm xuể phun xuống bên dưới vị trí ba người Quân Cảnh Tống gia.
- Tất cả dừng tay ! Không được vọng động !
Có không ít tu sĩ yếu bóng vía của Tống gia đang định dùng bảo khí tấn công đã bị lão tổ Tống gia quát. Nhất thời ai nấy cũng đều giật mình vội thu thu chiêu.
Chỉ thấy những vật thể hình tròn kia rơi xuống đất mới nhìn rõ hình dạng, nhỏ như trứng gà cũng có, lớn như chiếc bát cũng có, bên trên còn dính máu me bê bết. Nhìn sơ qua số lượng lên đến cả ngàn.
Tống Lượng vừa thấy ánh mắt chợt loé. Bên cạnh Tống Diêu khuôn mặt sáng rỡ.
- Yêu đan, là yêu đan…. cả ngàn viên yêu đan Địa Cảnh, Thiên Cảnh a !
Vừa phun xuống vô số yêu đan, hai đầu yêu thú này rít lên vang vọng, sau đó bay lượn một vòng quanh Tống gia như đang tìm kiếm phương hướng, qua mấy chục hơi thở, đã cùng nhau biến mất sau làn sương mù mịt. Không thấy bóng dáng đâu nữa.
.
.
.
- Này… này.. Phu nhân có thấy vật trong miệng đầu yêu thú kia là gì không ?
Chỉ thấy Du Phụng gật đầu.
- Đúng là yêu đan. Dường như trước khi ra ngoài, đầu Lục Dực Đường Lang này đã tàn sát không ít yêu thú bên trong Sâm Lâm.
Lý Quý ánh mắt đanh lại.
- Phải chăng vì đám yêu thú kia không thể thoát được, chắc chắn toàn bộ đều sẽ chết ?
Du Phụng thở dài.
- Cũng có thể coi đó là nguyên nhân. Nhưng ta nghĩ nguyên nhân chính đó là trước khi đi rời đi, Lục Dực Đường Lang này muốn chuẩn bị một chút, yêu đan đối với yêu thú cũng có diệu dụng hệt như tu sĩ vậy.
- Nếu vậy thì đống yêu đan kia ắt hẳn chỉ là một phần mà con bọ ngựa kia đang có thôi a !
Nghe lý Quý nói vậy, Du Phụng liền bật cười.
- Nhưng dù sao đi nữa, không thể không nói, đầu yêu thú này cũng thật biết điều. Ba tu sĩ Quân Cảnh lẫn người của Tống gia không gây khó dễ, yêu đan kia âu cũng là có qua có lại.
Lý Quý thở dài, giọng điệu có chút tiếc rẻ.
- Khốn kiếp, ta thấy qua toàn là yêu đan Địa Cảnh lẫn Thiên Cảnh, nếu vào miệng ta…. ai dà…
Du Phụng nghe đến đây liền bật cười. Bất chợt Tống Thanh Thư bên cạnh mở lời.
- Nếu Tiểu Kê đại sư thật sự cần yêu đan kia, ta có thể mở lời với gia phụ, xoay sở một ít cho ngươi a.
Ánh mắt Lý Quý bổng mở lớn, gật đầu như bổ củi.
- Ái da. Đa tạ Tống huynh, vậy thì còn gì bằng… còn gì bằng a !
Tống Thanh Thư chỉ gật đầu, quay sang Du Phụng.
- Trang chủ, dù sao cũng đã kết thúc chuyến đi lần này, chúng ta cũng có thể coi như cùng vào sinh ra tử, chẳng hay có thể nán lại một chút, để Thanh Thư chiêu đãi ngươi a !
Du Phụng ánh mắt chợt loé, quay sang mỉm cười.
- Không sao, vẫn còn nhiều cơ hội. Tấm thịnh tình của ngươi ta đã rõ. Thanh Thư rãnh rỗi nhớ đến Vạn Nhẫn Trang thăm ta là được.
Dứt lời, Du Phụng ánh mắt trầm xuống, nhìn về Hà Dạ Tư.
- Ta… còn nhiều việc còn phải giải quyết a.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vạn Nhẫn Trang.
Bên trong sương phòng của Du Phụng.
Chỉ thấy Lý Quý cùng Hà Dạ Tư đang ngồi một bên, hắn thì nhàn nhã uống rượu, còn nàng ta thì chỉ cúi gằm mặt. Ở đối diện, chỉ thấy Du Phụng khuôn mặt trợn tròn khó tin.
- Ngươi thật sự là người Hợp Hoan Tông ?
Hà Dạ Tư chợt ngước lên, gật đầu.
- Trang chủ, ta quả thật là người của Hợp Hoan Tông, trước kia môn phái gặp nạn mới lung lạc đến đây. Mong người thứ lỗi cho chuyện ở cự động, ta cũng là thân bất do kỉ nên mới…
Du Phụng thở dài, gật đầu.
- Ngươi dù sao cùng Tiểu Kê cũng là đồng môn, hơn nữa ngươi cũng cho ta biết thêm không ít thông tin giá trị của Đường gia. Việc cũ cũng bỏ qua đi thôi !
Chợt Du Phụng quay sang Lý Quý, ánh mắt lo lắng.
- Ngươi vẫn chưa cho ta biết rốt cuộc có đạt được truyền thừa không a ?
Ngược lại, nghe vậy Lý Quý bộ dạng vô cùng nhàn nhã, bật cười.
- Phu nhân từ lúc trở về cứ năm lần bảy lượt muốn ra tay với Hà Dạ Tư, tất nhiên ta phải giải quyết chuyện này trước tiên a.
Dứt lời, không chờ Du Phụng trả lời, hắn ngưng thần phất tay. Từ bên trong nhẫn trữ vật xuất hiện một quải trượng bay về phía Du Phụng.
Vừa thấy quải trượng kia, Du Phụng trợn tròn đứng phắt dậy, cả người run rẩy.
- Đây là… ngươi…
- Hàn Trượng của lão tổ…. không ngờ vậy mà ngươi…
….thật sự lấy được truyền thừa.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy qua bộ dạng thất thố kia của Du Phụng, hắn bất giác nhoẻn miệng trêu chọc.
- Phu nhân, coi như Tiểu Kê ta cũng không có nhục mệnh a ?
Du Phụng cũng không có trả lời, cầm lấy quải trượng kia. Chỉ thấy một cỗ lạnh lẽo thấu xương truyền đến, nhưng nàng ta dường như không để ý đến. Không thể dấu nổi hỉ sắc bật cười một tràng.
- Ha ha ha…. ha ha ha…. ha ha ha…. ha ha ha….
Chợt Du Phụng vận khí, cả gian phòng bất giác trở nên lạnh lẽo quỷ dị, chỉ thấy ánh mắt bỗng đanh lại, vô cùng lăng lệ.
- Có Huyết Châu Hàn Trượng này, Du gia ta đã nắm ưu thế tuyệt đối trước Đường gia rồi !
Nàng ta chẳng biết nghĩ gì, liền quay sang vừa gật đầu vừa nói.
- Tiểu Kê chớ lo lắng, việc ta đã hứa với ngươi, chắc chắn sẽ thực hiện !
.
.
- Tống trang chủ quá lời rồi, vừa rồi quả thật là nguy hiểm a. Ta cùng Tống công tử bên trong huyệt động, chút nữa là đã không thể trở lại kịp rồi !
Khuôn mặt Tống Lượng như trầm tư.
- Chưa bao giờ bên trong mộ huyệt lại xuất hiện việc quỷ dị như vậy, đến tận bây giờ, chỉ mới hơn 20 người truyền tống ra ngoài. Những người còn lại… e rằng…
.
.
“Ầm ầm ầm…. ầm ầm ầm”
.
.
Vừa nói đến đây, cả Tống gia bất ngờ rung lên dữ dội. Tất cả mọi người ai nấy sắc mặt đều đại biến.
Lão tổ tống gia đứng đối diện miệng giếng chợt quát lớn.
- Trận pháp của mộ huyệt bên trong dường như đang bị thứ gì đó công kích chấn động dữ dội, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Mọi người mau tránh !
Dứt lời, vô số tu sĩ khác ở lại đều bị doạ vỡ mật, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy tứ tán.
Chỉ thấy Du Phụng có chút trấn tĩnh, nheo mắt nhìn sang Lý Quý lẩm bẩm.
- Thứ gì đó ?
Nói đến đây cả hai ánh mắt đều mở lớn, dường như cũng thầm đoán được vấn đề.
- Nơi này nguy hiểm, trang chủ mau rời đi !
Bên cạnh chợt Tống Thanh Thư khuôn mặt lo lắng lẫn nôn nóng nắm tay Du Phụng kéo đi. Hà Dạ Tư ánh mắt loé lên khó hiểu. Bất ngờ đã nghe tiếng Lý Quý.
- Đi thôi !
.
.
.
Cả đám người vừa tiến đến đào hoa viên, bất ngờ nghe một tiếng nổ lớn vang vọng cả hư không.
“Ầm”
Sóng xung kích do tiếng nổ này lan ra thậm chí có thể thấy bằng mắt thường.
Lý Quý ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía mấy dãy núi đá bên miệng giếng. Bất ngờ, nghe giọng của Tống Lượng gia vang vọng.
“Mau mau hạ xuống trận pháp bảo hộ, toàn bộ Tống gia đình chỉ, tuyệt không được công kích”
Bất ngờ từ trong sương mù phía xa có hai nhân ảnh khổng lồ xuất hiện, mỗi một nhân ảnh thậm chí còn lớn hơn cả hai toà nhà Tống gia cộng lại. Đang phe phẩy đôi cánh to lớn của mình, còn thấy rõ mỗi lần đập cánh, sương mù xung quanh toàn bộ đều bị quạt sang một bên.
Hắn nuốt nước miếng mấy cái.
- Con mẹ nó, con bọ que xanh cùng với con dơi mập kia nói chơi vậy mà…. thực sự thoát ra ngoài a !
Chỉ thấy Du Phụng bên cạnh nhìn về đối diện thở dài.
- Bạch Dực Biên Bức thì không nói, Lục Dực Đường Lang là tồn tại đỉnh cấp của Cấm Không Sâm Lâm hơn ngàn năm qua, duy trì trật tự cho khu rừng này. Nay mộ huyệt này sụp đổ, cũng đến lúc... phải được tự do rồi.
Đang định mở miệng nói phu nhân, thấy Tống thanh thư bên cạnh, Lý Quý cười khổ.
- Trang chủ, nhưng để yên cho hai đầu yêu thú này rời đi cũng có chút nằm ngoài dự đoán….
Chỉ thấy Du Phụng nhìn sang bên cạnh bật cười, ánh mắt loé lên dị sắc.
- Không cần lo lắng, Thanh Thư hiện tại có thể coi như người mình. Đúng không nhỉ ?
Bên cạnh nghe vậy, Tống Thanh Thư có chút thất thố, mỉm cười gật đầu. Lý Quý hắn chợt liếc sang, nhưng ngoài trừ biểu hiện với Du Phụng ra, cũng chẳng có gì khác thường. Nhất thời dâng lên kiêng kị với Nhất Chú Vĩnh Tâm. Đang miên man thì đã nghe.
- Tống gia hiện tại đối cứng với hai đầu yếu thú này không sáng suốt chút nào. Nếu không nắm chắc, chẳng ai muốn cùng lúc có ai địch thủ Quân Cảnh cả. Đó là chưa nói yêu thú cùng giai thì trội hẳn hơn so với tu sĩ a.
Lúc này chỉ thấy hai đầu yêu thú này bay lên cao chừng hơn trăm trượng, ánh mắt đảo xuống một vòng bên dưới Tống gia. Các tu sĩ bên dưới lẫn hạ nhân Tống gia thấy ánh mắt của hai đầu yêu thú này ai nấy đều bất giác rùng mình run lên cầm cập.
Dường nhi đã có linh trí chẳng khác gì tu sĩ, đầu Lục Dực Đường Lang này đảo mắt một vòng sau đó liền nhìn chằm chằm vào ba tu sĩ Quân Cảnh Tống gia đứng kề miệng giếng. Sau một hồi dường như thấy ai cũng đứng yên không có địch ý.
Hai lưỡi đao quỷ dị ở hai chi trước đang bật ra bất ngờ gập lại. Bất ngờ đầu Lục Dực Đường Lang này gầm khẽ như muốn nói gì đó. Nhưng đáng tiếng bên dưới chẳng có ai hiểu gì. Bất ngờ, hai râu yêu xà bên trên khẽ phe phẩy. Miệng mở hờ ra.
Bên dưới, các tu sĩ Tống gia thấy dị động ai nấy đều vô thức dâng lên cảnh giác cực độ.
“Phụt…phụt….”
Từ trong miệng của đầu yêu thú này, có vô số vật thể kì dị hình tròn không thể đếm xuể phun xuống bên dưới vị trí ba người Quân Cảnh Tống gia.
- Tất cả dừng tay ! Không được vọng động !
Có không ít tu sĩ yếu bóng vía của Tống gia đang định dùng bảo khí tấn công đã bị lão tổ Tống gia quát. Nhất thời ai nấy cũng đều giật mình vội thu thu chiêu.
Chỉ thấy những vật thể hình tròn kia rơi xuống đất mới nhìn rõ hình dạng, nhỏ như trứng gà cũng có, lớn như chiếc bát cũng có, bên trên còn dính máu me bê bết. Nhìn sơ qua số lượng lên đến cả ngàn.
Tống Lượng vừa thấy ánh mắt chợt loé. Bên cạnh Tống Diêu khuôn mặt sáng rỡ.
- Yêu đan, là yêu đan…. cả ngàn viên yêu đan Địa Cảnh, Thiên Cảnh a !
Vừa phun xuống vô số yêu đan, hai đầu yêu thú này rít lên vang vọng, sau đó bay lượn một vòng quanh Tống gia như đang tìm kiếm phương hướng, qua mấy chục hơi thở, đã cùng nhau biến mất sau làn sương mù mịt. Không thấy bóng dáng đâu nữa.
.
.
.
- Này… này.. Phu nhân có thấy vật trong miệng đầu yêu thú kia là gì không ?
Chỉ thấy Du Phụng gật đầu.
- Đúng là yêu đan. Dường như trước khi ra ngoài, đầu Lục Dực Đường Lang này đã tàn sát không ít yêu thú bên trong Sâm Lâm.
Lý Quý ánh mắt đanh lại.
- Phải chăng vì đám yêu thú kia không thể thoát được, chắc chắn toàn bộ đều sẽ chết ?
Du Phụng thở dài.
- Cũng có thể coi đó là nguyên nhân. Nhưng ta nghĩ nguyên nhân chính đó là trước khi đi rời đi, Lục Dực Đường Lang này muốn chuẩn bị một chút, yêu đan đối với yêu thú cũng có diệu dụng hệt như tu sĩ vậy.
- Nếu vậy thì đống yêu đan kia ắt hẳn chỉ là một phần mà con bọ ngựa kia đang có thôi a !
Nghe lý Quý nói vậy, Du Phụng liền bật cười.
- Nhưng dù sao đi nữa, không thể không nói, đầu yêu thú này cũng thật biết điều. Ba tu sĩ Quân Cảnh lẫn người của Tống gia không gây khó dễ, yêu đan kia âu cũng là có qua có lại.
Lý Quý thở dài, giọng điệu có chút tiếc rẻ.
- Khốn kiếp, ta thấy qua toàn là yêu đan Địa Cảnh lẫn Thiên Cảnh, nếu vào miệng ta…. ai dà…
Du Phụng nghe đến đây liền bật cười. Bất chợt Tống Thanh Thư bên cạnh mở lời.
- Nếu Tiểu Kê đại sư thật sự cần yêu đan kia, ta có thể mở lời với gia phụ, xoay sở một ít cho ngươi a.
Ánh mắt Lý Quý bổng mở lớn, gật đầu như bổ củi.
- Ái da. Đa tạ Tống huynh, vậy thì còn gì bằng… còn gì bằng a !
Tống Thanh Thư chỉ gật đầu, quay sang Du Phụng.
- Trang chủ, dù sao cũng đã kết thúc chuyến đi lần này, chúng ta cũng có thể coi như cùng vào sinh ra tử, chẳng hay có thể nán lại một chút, để Thanh Thư chiêu đãi ngươi a !
Du Phụng ánh mắt chợt loé, quay sang mỉm cười.
- Không sao, vẫn còn nhiều cơ hội. Tấm thịnh tình của ngươi ta đã rõ. Thanh Thư rãnh rỗi nhớ đến Vạn Nhẫn Trang thăm ta là được.
Dứt lời, Du Phụng ánh mắt trầm xuống, nhìn về Hà Dạ Tư.
- Ta… còn nhiều việc còn phải giải quyết a.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vạn Nhẫn Trang.
Bên trong sương phòng của Du Phụng.
Chỉ thấy Lý Quý cùng Hà Dạ Tư đang ngồi một bên, hắn thì nhàn nhã uống rượu, còn nàng ta thì chỉ cúi gằm mặt. Ở đối diện, chỉ thấy Du Phụng khuôn mặt trợn tròn khó tin.
- Ngươi thật sự là người Hợp Hoan Tông ?
Hà Dạ Tư chợt ngước lên, gật đầu.
- Trang chủ, ta quả thật là người của Hợp Hoan Tông, trước kia môn phái gặp nạn mới lung lạc đến đây. Mong người thứ lỗi cho chuyện ở cự động, ta cũng là thân bất do kỉ nên mới…
Du Phụng thở dài, gật đầu.
- Ngươi dù sao cùng Tiểu Kê cũng là đồng môn, hơn nữa ngươi cũng cho ta biết thêm không ít thông tin giá trị của Đường gia. Việc cũ cũng bỏ qua đi thôi !
Chợt Du Phụng quay sang Lý Quý, ánh mắt lo lắng.
- Ngươi vẫn chưa cho ta biết rốt cuộc có đạt được truyền thừa không a ?
Ngược lại, nghe vậy Lý Quý bộ dạng vô cùng nhàn nhã, bật cười.
- Phu nhân từ lúc trở về cứ năm lần bảy lượt muốn ra tay với Hà Dạ Tư, tất nhiên ta phải giải quyết chuyện này trước tiên a.
Dứt lời, không chờ Du Phụng trả lời, hắn ngưng thần phất tay. Từ bên trong nhẫn trữ vật xuất hiện một quải trượng bay về phía Du Phụng.
Vừa thấy quải trượng kia, Du Phụng trợn tròn đứng phắt dậy, cả người run rẩy.
- Đây là… ngươi…
- Hàn Trượng của lão tổ…. không ngờ vậy mà ngươi…
….thật sự lấy được truyền thừa.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy qua bộ dạng thất thố kia của Du Phụng, hắn bất giác nhoẻn miệng trêu chọc.
- Phu nhân, coi như Tiểu Kê ta cũng không có nhục mệnh a ?
Du Phụng cũng không có trả lời, cầm lấy quải trượng kia. Chỉ thấy một cỗ lạnh lẽo thấu xương truyền đến, nhưng nàng ta dường như không để ý đến. Không thể dấu nổi hỉ sắc bật cười một tràng.
- Ha ha ha…. ha ha ha…. ha ha ha…. ha ha ha….
Chợt Du Phụng vận khí, cả gian phòng bất giác trở nên lạnh lẽo quỷ dị, chỉ thấy ánh mắt bỗng đanh lại, vô cùng lăng lệ.
- Có Huyết Châu Hàn Trượng này, Du gia ta đã nắm ưu thế tuyệt đối trước Đường gia rồi !
Nàng ta chẳng biết nghĩ gì, liền quay sang vừa gật đầu vừa nói.
- Tiểu Kê chớ lo lắng, việc ta đã hứa với ngươi, chắc chắn sẽ thực hiện !
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.