Chương 99: Cảm Giác Này .... Không Tệ Chút Nào
Phong Lưu Ca Ca
26/08/2021
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan cũng không có trả lời, chỉ dính chặt môi vào nhân ảnh phía sau, ánh mắt liếc về phía Hạo Phi cười nhếch mép.
.
.
.
Phạch…. Phạch…. Phạch…
.
.
.
Ư….ư…..ơ….
.
.
.
- Hahaha….Nhược Lan à….Ta đã nói sẽ khiến ngươi sướng đến chết mà….
.
.
.
Lý Quý bỗng rút miệng ra, cười một tràng….
Nghe vậy, ánh mắt nàng ta chợt loé, kìm chế cơn đau, khẽ cắn môi mỉm cười.
.
.
- Ư…. Ngươi làm ta sướng điên lên a… chả bù với tên yếu ớt vô dụng kia…
.
.
- Ư…ư… mạnh nữa đi….
.
.
Nghe nàng ta nói vậy, Lý Quý hạ thân thô bạo nhấp tới hơn nữa.
.
.
“Phạch…. Phạch…..”
.
.
“Phạch…. Phạch…. Phạch……”
.
.
Hồng Nhược Lan trợn tròn, đau đớn nhanh chóng quay ra sau, hòng không để Hạo Phi nhìn thấy.
Lén liếc về Lý Quý phía sau, thì thầm ngắt quãng.
.
.
“Đau … nhẹ … nhẹ một chút…”
.
.
Nhưng Lý Quý cũng chẳng có đình chỉ, thì thầm vào tai Hồng Nhược Lan.
- Tại sao ta phải nhẹ nhàng với ngươi ? Ta là đang muốn dày vò ngươi a..
- Còn nữa … hắn ta chẳng phân biệt được tiếng rên rỉ đau đớn hay sung sướng của ngươi đâu…
Nhất thời, Lý Quý cười một tràng.
- Nhược Lan, nàng cần gì cố kị nữa … cho hắn thấy nàng đang sung sướng như thế nào đi a.
Nghe Lý Quý nói vậy, Hồng Nhược Lan đang đau đớn cắn răng đầy bất lực, không biết nghĩ gì, ánh mắt chợt loé.
.
.
.
“Phạch…. Phạch …. Phạch….”
.
.
.
Từng nhịp, từng nhịp nhấp càng lúc càng thô bạo hơn.
Hạ thân truyền đến cảm giác đau rát khó chịu, nhưng chẳng biết Hồng Nhược Lan đang sung sướng hay đau đớn, cơ thể quằn quoại liên hồi.
.
.
.
“Phạch…. Phạch…. Phạch…..”
.
.
.
“Á …. Á …. A…..Á…. mạnh… mạnh nữa ….”
.
.
.
“Phạch … phạch …. “
.
.
.
“Mạnh nữa …Á …. nhanh nữa …. Ta sướng … ta sướng lắm …..”
.
.
.
Dù biết nàng ta đang đau đớn…. cố diễn trò dày vò Hạo Phi, nhưng khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Hồng Nhược Lan, Lý Quý bên dưới cũng kích thích cực độ, cắn răng kiềm chế phóng xuất.
Nhìn sang Hạo Phi đang tức điên đối điện, hắn cũng cùng Hồng Nhược Lan mở miệng phối hợp trêu chọc.
- Ấy … ấy…. đừng nhìn ta oán độc như vậy…
- Hạo Phi ngươi hạ thân đã không còn…. Dù có muốn giao hoan như thế này ….
….cũng đành …. chịu a …
- Ha Ha ha….
Lý Quý vừa dứt lời, Hồng Nhược Lan liền phụ hoạ, vừa rên rỉ vừa nói.
- Ư…. Hắn ta dù có còn đi chăng nữa …ư…ư…
…. cũng là đồ vô dụng a… làm sao mạnh mẽ được như ngươi a.
.
.
.
.
“Phạch…. Phạch… phạch ….”
.
.
.
- Tên kia …ư… chẳng thể duy trì quá 10 phân…. Ngươi biết không … ư…ư…
.
.
- Kết đạo lữ với hắn…ư….mấy năm qua….a…ứ… ta…
.
.
- Ta lúc nào cũng phải giả vờ thượng đỉnh sung sướng …. để làm hắn vui a….
.
.
Nghe đến đây, Lý Quý trố mắt, khuôn mặt vô cùng đặc sắc.
.
“Con mẹ nó … nữ nhân này cũng thật là ác a…”
.
“Vấn đề tế nhị này vốn là nhược điểm chí mạng của nam nhân…. mà ả ta….cũng có thể nghĩ ra….”
.
“Hạo Phi… không điên lên mới là lạ….”
.
Nhất thời, Lý Quý chưa kịp định thần đã nghe…
.
.
.
“Phụt….”
.
.
.
Đối diện, miệng của Hạo Phi phun ra một ngụm máu. Cơ thể run lẩy bẩy, ánh mắt đầy oán hận không sao tả xiết.
Lý Quý trước đây đã nghe qua việc khi bị tức giận quá độ, cơ thể sẽ xuất huyết hoặc ói ra máu không thể tự chủ.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến.
Không cần nói cũng biết Hạo Phi bị kích thích mạnh mẽ như thế nào.
Thấy tràng cảnh kia….Hạ thân dù đang nhấp nhưng hắn vẫn kề mặt tới, như hôn hít sau tai của Hồng Nhược Lan, thật ra là hỏi thầm.
- Này….ngươi bịa đặt hay nói thật mà hắn tức ói máu thế kia a…
Hồng Nhược Lan thấy biểu hiện của Hạo Phi, vô cùng hả dạ, bất ngờ nghe thấy Lý Quý hỏi vậy. Cơ thể đang đung đưa theo từng nhịp nhưng ánh mắt lại thâm ý, chợt nói lớn.
- Ta nói thật a…. ngươi không biết đấy thôi… nếu hắn mạnh mẽ có thể kiềm chế được …
… ta cũng không có cái thai này a….
- Chỉ tiếc … Nhược Lan ta thật xui xẻo, kết đạo lữ với một tên vừa nhỏ nhen, vừa yếu ớt chuyện này a….
- Mấy năm qua…ư…. ta chẳng biết đến khoái cảm giao hoan là gì ….
Vừa dứt lời, Hạo Phi đối diện phun thêm một ngụm máu nữa, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run lên bần bật.
Lý Quý thì trố mắt, dù hắn không biết Hồng Nhược Lan nói thật hay bịa đặt, nhưng nhìn biểu hiện của Hạo Phi, hắn nghĩ thầm.
“ Con mẹ nó….dường như…..
.
.
….ả ta….. nói thật …..
.
.
Có tật mới giật mình, nếu bịa đặt…..Hạo Phi sao lại….sao lại…. điên tiết thế kia….”
.
.
.
Bất ngờ.
Hạo Phi dãy dụa như một con thú dữ, rống lên.
.
.
“A…. A…….AAAAAAA”
.
.
“ AAAAA…..AAAAA……”
.
.
Hạo Phi la hét liên hồi, không lâu sâu đó, tiếng hét mới đình chỉ, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
Nhìn biểu hiện kia của Hạo Phi, Lý Quý người cũng dần thả lỏng. Bởi mấy ngày qua, hắn cũng chẳng lạ gì.
Không chỉ Hạo Phi mà ngay cả Hồng Nhược Lan cũng vậy.
Một ngày sẽ có 1 đến 3 canh giờ phát tác, điên điên khùng khùng rống lên sau đó đờ đẫn như thế kia.
Đây chính là hậu quả của việc bị thi triển Dục Thi Quyết, mất đi một tia hồn phách.
Lý Quý thở dài, nói chầm chậm.
- Được rồi, ngươi ….. không cần đóng kịch nữa….
Hồng Nhược Lan khuôn mặt đang đỏ bừng, chăm chú nhìn về phía đối diện, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Dù mấy ngày qua đã quen với tràng cảnh kia, nhưng mỗi lần thấy, trong đầu lại không khỏi nổi lên u oán.
.
.
“Hôm nay…..khi nào ta…..sẽ trở nên điên khùng như thế kia….?”
.
.
“Khi nào….mới kết thúc….”
.
.
- Này… có nghe ta nói không ?
Tiếng nói của Lý Quý kéo Hồng Nhược Lan trở về thực tại. Nàng ta quay mặt ra sau, ánh mắt đầy phức tạp chẳng biết nghĩ gì.
Chợt Lý Quý nhấp sâu vào bên trong, sau đó đình chỉ. Ánh mắt tò mò.
- Này…ngươi định dày vò hắn đến lúc nào mới thoả mãn ?
Hồng Nhược Lan liếc về Lý Quý, ánh mắt độc ác.
- Vậy ngươi định dày vò ta và hắn đến khi nào mới thoản mãn ?
Nghe vậy, Lý Quý nhanh như chớp bóp cổ Hồng Nhược Lan, kéo về phía mình.
- Đừng trả lời câu hỏi của ta bằng một câu hỏi khác.
Tay hắn như gọng kìm bóp chặt cổ bên dưới, Hồng Nhược Lan đau đớn giãy dụa, khuôn mặt đỏ bừng. Thấy vậy, Lý Quý hắn mới từ từ buông tay ra.
Hồng Nhược Lan tranh thủ thở dốc, ánh mắt nhìn Lý Quý oán độc.
- Thiếu chủ ngươi cũng thật tò mò a…
Thấy Lý Quý nhướng mày vẻ mặt không vui, Hồng Nhược Lan liền thở dài, nhìn về Hạo Phi đối diện.
- Tên bạc bẽo tráo trở kia… ta sẽ dày vò hắn đến chết mới thôi…
Lý Quý nghe vậy thoáng qua bất ngờ, sau đó nheo mắt lại.
- Lòng dạ ngươi….
....cũng thật độc ác.
Hồng Nhược Lan nhếch mép.
- Ta độc ác … nhưng ngươi….
.... còn độc ác hơn….
Nghe vậy, Lý Quý liền cười một tràng khoái chí.
- Ha…ha….ha…..ha….
Bất ngờ, Lý Quý ghìm đầu Hồng Nhược Lan kéo về phía mình, dính chặt môi vào.
Nàng ta bất ngờ bị cưỡng hôn, ánh mắt trợn tròn.
- Ư…ư…ngươi...?... hắn … đã … đã ….
…. không …. cần … phải …. phối…. hợp …
Lý Quý chợt rút miệng ra, liếm môi mấy cái.
- Còn tưởng ngươi sẽ cắn lưỡi ta a…
Hắn nhìn sang phía đối diện, nói chầm chậm.
- Đúng … Hạo Phi mấy canh giờ nữa mới trở lại như thường.
- Ngươi … đóng kịch không thấy mệt mỏi chăng ?
Hồng Nhược Lan ánh mắt vẫn trợn tròn, miệng lẩm bẩm.
.
.
- Đóng kịch …. ?
.
.
….mệt mỏi ?
Nghe nàng ta lẩm bẩm, Lý Quý bật cười, nheo mắt lại.
- Chẳng lẽ ngươi không thấy chút khoái cảm nào…. Khi giao hoan cùng ta trước mặt Hạo Phi ?
- Sao lại phải cố gắng đóng kịch để dày vò hắn ?
- Chẳng phải nếu ngươi…..
…. thật sự đắm chìm trong khoái cảm …..
.
.
.
…. mới thực sự là dày vò hắn ?
.
.
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan như suy nghĩ gì đó, ánh mắt chợt ngẩn ngơ.
.
.
“Khoái cảm …. ?”
.
.
“Đắm chìm….?”
.
.
“Trong hoàn cảnh này …. có thể sao…?”.
.
.
“Nhưng….”
.
.
“Bị buộc chặt, lẫn Dục Thi Quyết ... ngoài tận hưởng khoái cảm kia…. ta … cũng chẳng còn có thể làm gì khác.
.
.
.
“Chửi bới …. giãy dụa …. hắn sẽ buông tha …. Không bao giờ….”
.
.
“Còn nữa…. hắn nói
… cũng chẳng sai …“
.
.
“Tại sao ….ta phải gắng gượng, phải đóng kịch…. ?”
.
.
“Khoái cảm kì lạ với tên này …. thật sự …. Không tệ chút nào ….”
.
.
Thấy khuôn mặt thất thần của Hồng Nhược Lan, Lý Quý khẽ cười đắc ý, nhướng mày chờ đợi.
Bất ngờ, Hồng Nhược Lan ngước ra sau nhìn Lý Quý, ánh mắt đầy mê man chẳng biết nghĩ gì, sau đó đầu chầm chậm đưa tới, hơi thở dồn dập.
Lý Quý cũng chẳng nói lời thừa, đưa đầu tới dính chặt lấy môi của Hồng Nhược Lan. Ánh mắt hẵn vẫn quan sát.
Lúc này đã thấy Hồng Nhược Lan hơi thở càng lúc càng nặng nề, ánh mắt nàng ta cũng mở lớn nhìn trân trân Lý Quý hắn.
Mấy cái hô hấp sau, Hồng Nhược Lan khuôn mặt chợt ửng đỏ, ánh mắt từ từ nhắm lại. Miệng mở hờ, đầu lưỡi chủ động tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi Lý Quý, bờ môi dính chặt lấy hắn.
Hồng Nhược Lan lúc này chẳng dám mở mắt ra nhìn khuôn mặt hắn, bởi sâu trong tiềm thức. Nàng ta có chút xấu hổ, cũng biết chuyện này có gì đó sai trái, nhưng không thể cưỡng lại được.
Bởi từ trước đến nay, Hồng Nhược Lan chỉ có một nam nhân duy nhất, chính là Hạo Phi. Nàng cũng chưa từng nếm qua trái cấm với nam tử khác.
Lúc trước bị Lý Quý cưỡng bức thì chỉ có khoái cảm thân xác khô khan.
Nhưng bây giờ vẫn là giao hoan, nhưng khác biệt ở chỗ.
Hồng Nhược Lan tâm lý thả lỏng….
….chủ động thật sự.
Nàng ta chỉ im lặng trải nghiệm khoảnh khắc lạ lùng này.
Bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu thiếu thốn tình cảm mấy ngày qua trút hết vào nụ hôn này.
Bất ngờ, Hồng Nhược Lan cảm thấy vật ở bên trong cúc hoa đang từ từ lớn lên thấy rõ, cảm giác đau đớn kia trở lại.
Nhưng Hồng Nhược Lan cũng mặc kệ, chỉ ngấu nghiến hôn lấy Lý Quý.
.
.
.
“Tét”
.
.
.
Lý Quý vỗ mông nàng một cái.
Dù miệng đang dính chặt nhưng vẫn nghe tiếng hắn nói.
- K…khá …. lắm… vậy mới… đúng … là… dày vò… hắn…. a…
Về phần Lý Quý, cảm giác sung sướng chật chội dưới hạ thân vô cùng rõ ràng, hạ thân khẽ động, từ từ nhịp tới.
Một tay luồn tới trước nhào nắn bầu sữa của Hồng Nhược Lan, tay còn lại lần mò xuống hạ thân lông lá bên dưới, tiến vào âm hộ, tham lam moi móc.
.
.
.
“ọc… ọc… ọc ….”
.
.
.
Vì Lý Quý chỉ nhấp tới chầm chậm nên bên dưới chỉ còn nghe thấy tiếng moi móc hạ thân ẩm ướt của Hồng Nhược Lan.
Dù đang nhắm nghiền mắt hôn ngấu nghiến Lý Quý… nhưng vẫn nghe tiếng ngắt quãng của nàng ta.
- Đằng…ư… sau… phía sau ta… đau…
…. Nên…ư… ngươi mạnh tay… một chút….
Lý Quý ánh mắt loé lên tiếu ý, bàn tay moi móc càng lúc càng thô bạo hơn. Kèm theo đó, tiếng rên rỉ của Hồng Nhược Lan phát ra càng lúc càng dồn dập hơn…
.
.
.
“Ọc… ọc … ọc…”
.
.
.
Ư….ư…. đúng… rồi….ư… chỗ… đó….
.
.
.
“Ọc … ọc…. ọc….”
.
.
.
ư…ư….ớ……
.
.
.
“Ọc… ọc… ọc…ọc….”
.
.
.
Ư...ư… ngươi… ư… ngươi…biết không….ơ…cảm giác này… ư….
.
.
.
“Ọc… ọc…. ọc….ọc…”
.
.
.
Ơ…ơ….Cảm giác này…..thực sự …. không tệ chút nào….ư…..
.
.
.
Đa tạ đạo hữu vientuan và hakhanh1512 của cộng đồng truyenyy đã ủng hộ TLT cho tại hạ.
Cũng như đa tạ đạo hữu giangcoi1612 đã đẩy Kim Phiếu cho ta a.
Tại hạ vô cùng cảm kích !
Hôm nay đăng hơi muộn, chúc các đh ngủ ngon luôn.
Mai chủ nhật rồi, hi vọng đủ số lượng bạo chương a !!!
.
.
.
Phạch…. Phạch…. Phạch…
.
.
.
Ư….ư…..ơ….
.
.
.
- Hahaha….Nhược Lan à….Ta đã nói sẽ khiến ngươi sướng đến chết mà….
.
.
.
Lý Quý bỗng rút miệng ra, cười một tràng….
Nghe vậy, ánh mắt nàng ta chợt loé, kìm chế cơn đau, khẽ cắn môi mỉm cười.
.
.
- Ư…. Ngươi làm ta sướng điên lên a… chả bù với tên yếu ớt vô dụng kia…
.
.
- Ư…ư… mạnh nữa đi….
.
.
Nghe nàng ta nói vậy, Lý Quý hạ thân thô bạo nhấp tới hơn nữa.
.
.
“Phạch…. Phạch…..”
.
.
“Phạch…. Phạch…. Phạch……”
.
.
Hồng Nhược Lan trợn tròn, đau đớn nhanh chóng quay ra sau, hòng không để Hạo Phi nhìn thấy.
Lén liếc về Lý Quý phía sau, thì thầm ngắt quãng.
.
.
“Đau … nhẹ … nhẹ một chút…”
.
.
Nhưng Lý Quý cũng chẳng có đình chỉ, thì thầm vào tai Hồng Nhược Lan.
- Tại sao ta phải nhẹ nhàng với ngươi ? Ta là đang muốn dày vò ngươi a..
- Còn nữa … hắn ta chẳng phân biệt được tiếng rên rỉ đau đớn hay sung sướng của ngươi đâu…
Nhất thời, Lý Quý cười một tràng.
- Nhược Lan, nàng cần gì cố kị nữa … cho hắn thấy nàng đang sung sướng như thế nào đi a.
Nghe Lý Quý nói vậy, Hồng Nhược Lan đang đau đớn cắn răng đầy bất lực, không biết nghĩ gì, ánh mắt chợt loé.
.
.
.
“Phạch…. Phạch …. Phạch….”
.
.
.
Từng nhịp, từng nhịp nhấp càng lúc càng thô bạo hơn.
Hạ thân truyền đến cảm giác đau rát khó chịu, nhưng chẳng biết Hồng Nhược Lan đang sung sướng hay đau đớn, cơ thể quằn quoại liên hồi.
.
.
.
“Phạch…. Phạch…. Phạch…..”
.
.
.
“Á …. Á …. A…..Á…. mạnh… mạnh nữa ….”
.
.
.
“Phạch … phạch …. “
.
.
.
“Mạnh nữa …Á …. nhanh nữa …. Ta sướng … ta sướng lắm …..”
.
.
.
Dù biết nàng ta đang đau đớn…. cố diễn trò dày vò Hạo Phi, nhưng khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Hồng Nhược Lan, Lý Quý bên dưới cũng kích thích cực độ, cắn răng kiềm chế phóng xuất.
Nhìn sang Hạo Phi đang tức điên đối điện, hắn cũng cùng Hồng Nhược Lan mở miệng phối hợp trêu chọc.
- Ấy … ấy…. đừng nhìn ta oán độc như vậy…
- Hạo Phi ngươi hạ thân đã không còn…. Dù có muốn giao hoan như thế này ….
….cũng đành …. chịu a …
- Ha Ha ha….
Lý Quý vừa dứt lời, Hồng Nhược Lan liền phụ hoạ, vừa rên rỉ vừa nói.
- Ư…. Hắn ta dù có còn đi chăng nữa …ư…ư…
…. cũng là đồ vô dụng a… làm sao mạnh mẽ được như ngươi a.
.
.
.
.
“Phạch…. Phạch… phạch ….”
.
.
.
- Tên kia …ư… chẳng thể duy trì quá 10 phân…. Ngươi biết không … ư…ư…
.
.
- Kết đạo lữ với hắn…ư….mấy năm qua….a…ứ… ta…
.
.
- Ta lúc nào cũng phải giả vờ thượng đỉnh sung sướng …. để làm hắn vui a….
.
.
Nghe đến đây, Lý Quý trố mắt, khuôn mặt vô cùng đặc sắc.
.
“Con mẹ nó … nữ nhân này cũng thật là ác a…”
.
“Vấn đề tế nhị này vốn là nhược điểm chí mạng của nam nhân…. mà ả ta….cũng có thể nghĩ ra….”
.
“Hạo Phi… không điên lên mới là lạ….”
.
Nhất thời, Lý Quý chưa kịp định thần đã nghe…
.
.
.
“Phụt….”
.
.
.
Đối diện, miệng của Hạo Phi phun ra một ngụm máu. Cơ thể run lẩy bẩy, ánh mắt đầy oán hận không sao tả xiết.
Lý Quý trước đây đã nghe qua việc khi bị tức giận quá độ, cơ thể sẽ xuất huyết hoặc ói ra máu không thể tự chủ.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến.
Không cần nói cũng biết Hạo Phi bị kích thích mạnh mẽ như thế nào.
Thấy tràng cảnh kia….Hạ thân dù đang nhấp nhưng hắn vẫn kề mặt tới, như hôn hít sau tai của Hồng Nhược Lan, thật ra là hỏi thầm.
- Này….ngươi bịa đặt hay nói thật mà hắn tức ói máu thế kia a…
Hồng Nhược Lan thấy biểu hiện của Hạo Phi, vô cùng hả dạ, bất ngờ nghe thấy Lý Quý hỏi vậy. Cơ thể đang đung đưa theo từng nhịp nhưng ánh mắt lại thâm ý, chợt nói lớn.
- Ta nói thật a…. ngươi không biết đấy thôi… nếu hắn mạnh mẽ có thể kiềm chế được …
… ta cũng không có cái thai này a….
- Chỉ tiếc … Nhược Lan ta thật xui xẻo, kết đạo lữ với một tên vừa nhỏ nhen, vừa yếu ớt chuyện này a….
- Mấy năm qua…ư…. ta chẳng biết đến khoái cảm giao hoan là gì ….
Vừa dứt lời, Hạo Phi đối diện phun thêm một ngụm máu nữa, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run lên bần bật.
Lý Quý thì trố mắt, dù hắn không biết Hồng Nhược Lan nói thật hay bịa đặt, nhưng nhìn biểu hiện của Hạo Phi, hắn nghĩ thầm.
“ Con mẹ nó….dường như…..
.
.
….ả ta….. nói thật …..
.
.
Có tật mới giật mình, nếu bịa đặt…..Hạo Phi sao lại….sao lại…. điên tiết thế kia….”
.
.
.
Bất ngờ.
Hạo Phi dãy dụa như một con thú dữ, rống lên.
.
.
“A…. A…….AAAAAAA”
.
.
“ AAAAA…..AAAAA……”
.
.
Hạo Phi la hét liên hồi, không lâu sâu đó, tiếng hét mới đình chỉ, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
Nhìn biểu hiện kia của Hạo Phi, Lý Quý người cũng dần thả lỏng. Bởi mấy ngày qua, hắn cũng chẳng lạ gì.
Không chỉ Hạo Phi mà ngay cả Hồng Nhược Lan cũng vậy.
Một ngày sẽ có 1 đến 3 canh giờ phát tác, điên điên khùng khùng rống lên sau đó đờ đẫn như thế kia.
Đây chính là hậu quả của việc bị thi triển Dục Thi Quyết, mất đi một tia hồn phách.
Lý Quý thở dài, nói chầm chậm.
- Được rồi, ngươi ….. không cần đóng kịch nữa….
Hồng Nhược Lan khuôn mặt đang đỏ bừng, chăm chú nhìn về phía đối diện, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Dù mấy ngày qua đã quen với tràng cảnh kia, nhưng mỗi lần thấy, trong đầu lại không khỏi nổi lên u oán.
.
.
“Hôm nay…..khi nào ta…..sẽ trở nên điên khùng như thế kia….?”
.
.
“Khi nào….mới kết thúc….”
.
.
- Này… có nghe ta nói không ?
Tiếng nói của Lý Quý kéo Hồng Nhược Lan trở về thực tại. Nàng ta quay mặt ra sau, ánh mắt đầy phức tạp chẳng biết nghĩ gì.
Chợt Lý Quý nhấp sâu vào bên trong, sau đó đình chỉ. Ánh mắt tò mò.
- Này…ngươi định dày vò hắn đến lúc nào mới thoả mãn ?
Hồng Nhược Lan liếc về Lý Quý, ánh mắt độc ác.
- Vậy ngươi định dày vò ta và hắn đến khi nào mới thoản mãn ?
Nghe vậy, Lý Quý nhanh như chớp bóp cổ Hồng Nhược Lan, kéo về phía mình.
- Đừng trả lời câu hỏi của ta bằng một câu hỏi khác.
Tay hắn như gọng kìm bóp chặt cổ bên dưới, Hồng Nhược Lan đau đớn giãy dụa, khuôn mặt đỏ bừng. Thấy vậy, Lý Quý hắn mới từ từ buông tay ra.
Hồng Nhược Lan tranh thủ thở dốc, ánh mắt nhìn Lý Quý oán độc.
- Thiếu chủ ngươi cũng thật tò mò a…
Thấy Lý Quý nhướng mày vẻ mặt không vui, Hồng Nhược Lan liền thở dài, nhìn về Hạo Phi đối diện.
- Tên bạc bẽo tráo trở kia… ta sẽ dày vò hắn đến chết mới thôi…
Lý Quý nghe vậy thoáng qua bất ngờ, sau đó nheo mắt lại.
- Lòng dạ ngươi….
....cũng thật độc ác.
Hồng Nhược Lan nhếch mép.
- Ta độc ác … nhưng ngươi….
.... còn độc ác hơn….
Nghe vậy, Lý Quý liền cười một tràng khoái chí.
- Ha…ha….ha…..ha….
Bất ngờ, Lý Quý ghìm đầu Hồng Nhược Lan kéo về phía mình, dính chặt môi vào.
Nàng ta bất ngờ bị cưỡng hôn, ánh mắt trợn tròn.
- Ư…ư…ngươi...?... hắn … đã … đã ….
…. không …. cần … phải …. phối…. hợp …
Lý Quý chợt rút miệng ra, liếm môi mấy cái.
- Còn tưởng ngươi sẽ cắn lưỡi ta a…
Hắn nhìn sang phía đối diện, nói chầm chậm.
- Đúng … Hạo Phi mấy canh giờ nữa mới trở lại như thường.
- Ngươi … đóng kịch không thấy mệt mỏi chăng ?
Hồng Nhược Lan ánh mắt vẫn trợn tròn, miệng lẩm bẩm.
.
.
- Đóng kịch …. ?
.
.
….mệt mỏi ?
Nghe nàng ta lẩm bẩm, Lý Quý bật cười, nheo mắt lại.
- Chẳng lẽ ngươi không thấy chút khoái cảm nào…. Khi giao hoan cùng ta trước mặt Hạo Phi ?
- Sao lại phải cố gắng đóng kịch để dày vò hắn ?
- Chẳng phải nếu ngươi…..
…. thật sự đắm chìm trong khoái cảm …..
.
.
.
…. mới thực sự là dày vò hắn ?
.
.
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan như suy nghĩ gì đó, ánh mắt chợt ngẩn ngơ.
.
.
“Khoái cảm …. ?”
.
.
“Đắm chìm….?”
.
.
“Trong hoàn cảnh này …. có thể sao…?”.
.
.
“Nhưng….”
.
.
“Bị buộc chặt, lẫn Dục Thi Quyết ... ngoài tận hưởng khoái cảm kia…. ta … cũng chẳng còn có thể làm gì khác.
.
.
.
“Chửi bới …. giãy dụa …. hắn sẽ buông tha …. Không bao giờ….”
.
.
“Còn nữa…. hắn nói
… cũng chẳng sai …“
.
.
“Tại sao ….ta phải gắng gượng, phải đóng kịch…. ?”
.
.
“Khoái cảm kì lạ với tên này …. thật sự …. Không tệ chút nào ….”
.
.
Thấy khuôn mặt thất thần của Hồng Nhược Lan, Lý Quý khẽ cười đắc ý, nhướng mày chờ đợi.
Bất ngờ, Hồng Nhược Lan ngước ra sau nhìn Lý Quý, ánh mắt đầy mê man chẳng biết nghĩ gì, sau đó đầu chầm chậm đưa tới, hơi thở dồn dập.
Lý Quý cũng chẳng nói lời thừa, đưa đầu tới dính chặt lấy môi của Hồng Nhược Lan. Ánh mắt hẵn vẫn quan sát.
Lúc này đã thấy Hồng Nhược Lan hơi thở càng lúc càng nặng nề, ánh mắt nàng ta cũng mở lớn nhìn trân trân Lý Quý hắn.
Mấy cái hô hấp sau, Hồng Nhược Lan khuôn mặt chợt ửng đỏ, ánh mắt từ từ nhắm lại. Miệng mở hờ, đầu lưỡi chủ động tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi Lý Quý, bờ môi dính chặt lấy hắn.
Hồng Nhược Lan lúc này chẳng dám mở mắt ra nhìn khuôn mặt hắn, bởi sâu trong tiềm thức. Nàng ta có chút xấu hổ, cũng biết chuyện này có gì đó sai trái, nhưng không thể cưỡng lại được.
Bởi từ trước đến nay, Hồng Nhược Lan chỉ có một nam nhân duy nhất, chính là Hạo Phi. Nàng cũng chưa từng nếm qua trái cấm với nam tử khác.
Lúc trước bị Lý Quý cưỡng bức thì chỉ có khoái cảm thân xác khô khan.
Nhưng bây giờ vẫn là giao hoan, nhưng khác biệt ở chỗ.
Hồng Nhược Lan tâm lý thả lỏng….
….chủ động thật sự.
Nàng ta chỉ im lặng trải nghiệm khoảnh khắc lạ lùng này.
Bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu thiếu thốn tình cảm mấy ngày qua trút hết vào nụ hôn này.
Bất ngờ, Hồng Nhược Lan cảm thấy vật ở bên trong cúc hoa đang từ từ lớn lên thấy rõ, cảm giác đau đớn kia trở lại.
Nhưng Hồng Nhược Lan cũng mặc kệ, chỉ ngấu nghiến hôn lấy Lý Quý.
.
.
.
“Tét”
.
.
.
Lý Quý vỗ mông nàng một cái.
Dù miệng đang dính chặt nhưng vẫn nghe tiếng hắn nói.
- K…khá …. lắm… vậy mới… đúng … là… dày vò… hắn…. a…
Về phần Lý Quý, cảm giác sung sướng chật chội dưới hạ thân vô cùng rõ ràng, hạ thân khẽ động, từ từ nhịp tới.
Một tay luồn tới trước nhào nắn bầu sữa của Hồng Nhược Lan, tay còn lại lần mò xuống hạ thân lông lá bên dưới, tiến vào âm hộ, tham lam moi móc.
.
.
.
“ọc… ọc… ọc ….”
.
.
.
Vì Lý Quý chỉ nhấp tới chầm chậm nên bên dưới chỉ còn nghe thấy tiếng moi móc hạ thân ẩm ướt của Hồng Nhược Lan.
Dù đang nhắm nghiền mắt hôn ngấu nghiến Lý Quý… nhưng vẫn nghe tiếng ngắt quãng của nàng ta.
- Đằng…ư… sau… phía sau ta… đau…
…. Nên…ư… ngươi mạnh tay… một chút….
Lý Quý ánh mắt loé lên tiếu ý, bàn tay moi móc càng lúc càng thô bạo hơn. Kèm theo đó, tiếng rên rỉ của Hồng Nhược Lan phát ra càng lúc càng dồn dập hơn…
.
.
.
“Ọc… ọc … ọc…”
.
.
.
Ư….ư…. đúng… rồi….ư… chỗ… đó….
.
.
.
“Ọc … ọc…. ọc….”
.
.
.
ư…ư….ớ……
.
.
.
“Ọc… ọc… ọc…ọc….”
.
.
.
Ư...ư… ngươi… ư… ngươi…biết không….ơ…cảm giác này… ư….
.
.
.
“Ọc… ọc…. ọc….ọc…”
.
.
.
Ơ…ơ….Cảm giác này…..thực sự …. không tệ chút nào….ư…..
.
.
.
Đa tạ đạo hữu vientuan và hakhanh1512 của cộng đồng truyenyy đã ủng hộ TLT cho tại hạ.
Cũng như đa tạ đạo hữu giangcoi1612 đã đẩy Kim Phiếu cho ta a.
Tại hạ vô cùng cảm kích !
Hôm nay đăng hơi muộn, chúc các đh ngủ ngon luôn.
Mai chủ nhật rồi, hi vọng đủ số lượng bạo chương a !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.