Chương 65: Dị Mẫu Tỷ Đệ
Phong Lưu Ca Ca
23/05/2021
Cẩn Phạn nghe ra ý tứ của Mặc Long, khuôn mặt đầy tiếu ý.
Bà cũng biết trước giờ có không biết bao nhiêu người đến cầu thân với Văn Tịnh Kỳ đều bị ông ta khéo léo từ chối.
Thực ra mà nói, bà luôn hết mực quan tâm và cưng chiều Phùng Hi Bạch.
Dù Vạn Đao Tông là môn phái Đao Tu, nhưng không thiếu nữ đệ tử thầm thương trộm nhớ con trai bà. Nhưng đều bị Cẩn Phạn âm thầm ngăn cách.
Không có nhiều nữ tử lọt vào mắt xanh của bà, mà Văn Tịnh Kỳ là một trong số ít đó.
Chính vì vậy, ban nãy Cẩn Phạn chỉ dám nói bóng gió, không có dám trực tiếp đi vào vấn đề.
Lần này biết được tâm ý của Mặc Long, bà ta vui mừng khó dấu, thầm thúc tay phu quân.
Phùng Diêm Sâm thấy vậy liền ho khan mấy tiếng, chợt nhìn Mặc Long mở lời.
- Mặc huynh, ta có ý như thế này, ngươi xem thế nào.
Ông ta khuôn mặt nghiêm túc.
- Chúng đệ tử của ta và ngươi suốt ngày chỉ quanh quẩn trong tông môn, không có thực chiến nhiều.
Mặc Long nghe đến đây ánh mắt chợt loé, chăm chú lắng nghe.
- Ta dự định để đám đệ tử nội môn của Vạn Đao Tông cùng với Thần Kiếm Tông giao lưu học hỏi với nhau, mở mang một chút.
Nghe Phùng Diêm Sâm nói vậy, Mặc Long bật cười.
- Thật khéo, tại hạ cũng có ý đó a.
Nghe Mặc Long không chút suy nghĩ liền đồng ý, Phùng Diêm Sâm ánh mắt mở lớn.
- Được, ta dự định khoảng 10 tháng sau, chọn sơn môn Thần Kiếm Tông để tổ chức, Mặc huynh thấy thế nào ?
Mặc Long nghe rằng sẽ tổ chức ở Thần Kiếm Tông không khỏi ngạc nhiên.
Khoảng cách giữa Vạn Đao Tông và Thần Kiếm Tông không dưới ngàn dặm.
Nhưng Phùng lão có ý để chúng đệ tử Vạn Đao Tông cất công đến sơn môn của Thần Kiếm Tông phải nói là vô cùng có ý tứ.
Thứ nhất là để thể hiện thành ý của Phùng Diêm Sâm.
Thứ hai là để Mặc Long yên tâm, bởi nếu tổ chức ở Vạn Đao Tông, chẳng may Phùng Diêm Sâm có ác ý gì, thì Thần Kiếm Tông khác nào chui đầu vào lưới.
Tu chân giới là vậy, cho dù cùng chính phái nhưng các tu sĩ luôn đề cao cảnh giác với nhau. Chính vì vậy mới nói Phùng Diêm Sâm chủ động chịu thiệt, vô cùng có thành ý.
Mặc Long sau một hồi suy nghĩ, khuôn mặt khẽ cười.
- Được, quyết định vậy đi !.
Thấy mọi việc đều suôn sẽ, khuôn mặt của Phùng Diêm Sâm giãn ra cười một tràng.
Bất chợt Mặc Long cùng với Cẩn Phạn cả kinh.
Tiếng gió bên tai rít lên liên hồi có chút bất thường.
Chỉ nghe tiếng Cao Lãng nặng nề.
- Bão tuyết lại đến rồi, mong các vị đạo hữu tương trợ Cao mỗ một tay gia cố trận pháp a.
Cả ba người còn lại đều gật đầu, dường như không có gì bất ngờ.
.
.
Bên trong Bạch Thành, tiếng la ó, tiếng nhắc nhở khắp nơi, thậm chí cả tiếng cầu nguyện xen lẫn với tiếng con nít khóc.
“Đến rồi, đến rồi, mau đóng cửa thành lại”
“Mong thượng thiên phù trợ thành chủ một tay, để Bạch Thành vượt qua a”
“Mau mau, dọn dẹp đồ đạc vào bên trong”
.
.
.
Đứng trên cao nhìn ra, chỉ thấy vô số những cơn sóng tuyết cao đến tận chân trời, tốc độ cực nhanh đang di chuyển tới Bạch Thành.
.
.
.
.
.
.
Trời đã về trưa.
Lúc này Lý Quý mới mở mắt, thấy nhân ảnh trước mắt chợt giật mình.
Lý Xuân Hồng đã dậy từ lúc nào, đang ngồi nhìn hắn chăm chú, ánh mắt nhu hoà.
- Đệ dậy rồi đó à.
Hắn nhanh chóng bật dậy, ánh mắt đảo quanh.
Lý Xuân Hồng vẫn chưa mang y phục, dường như cũng mới dậy không lâu, tấm đệm vẫn còn đọng lại vết máu đỏ thẫm.
Vô thức Lý Quý ánh mắt đảo đảo mấy vòng lên tỷ tỷ mình, khẽ nút nước miếng.
Khác hẳn tối qua, chỉ thấy mờ mịt, bây giờ hắn mới có thể nhìn rõ ràng cơ thể trắng muốt của Lý Xuân Hồng.
Cả bầu ngực cao vút lẫn hạ thân rậm rạp hắc mao bên dưới nữa.
Nhìn biểu hiện bần thần của đệ đệ mình, Lý Xuân Hồng khuôn mặt ửng đỏ. Hai chân đang ngồi cũng vô thức khép lại.
- Biểu hiện của đệ…giống hệt sắc lang a.
Nghe vậy Lý Quý chợt giật mình, bật cười lảng sang chuyện khác.
- Tỷ thấy trong người thế nào ?
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng chăm chú ngưng thần.
- Ta thấy ở đây hơi nóng, cảm giác cả người nhẹ nhàng khác thường.
Dù tỷ tỷ hắn đang chỉ vào bụng, nhưng Lý Quý lại vô thức dán chặt mắt vào hạ thân lông lá bên dưới, hắn ho khan mấy cái, vội định thần.
- Đêm qua trong lúc…. trong lúc...
….ta đã đả thông kinh mạch cho tỷ, bây giờ tỷ có thể bắt đầu tu luyện rồi a.
Lý Xuân Hồng nghe vậy khuôn mặt vô cùng bất ngờ. Chợt nhớ ra.
Ắt hẳn là vào lúc nàng ta thấy khuôn mặt hắn chăm chú, điểm vào mấy chỗ trên người mình.
Nàng tiến lại, khuôn mặt phức tạp cúi gằm xuống.
- Đa tạ đệ…ngươi…
Thấy bộ dạng kia của Lý Xuân Hồng, hắn chỉ mỉm cười, đứng dậy mang lại y phục, khẽ liếc sang nàng ta.
- Tỷ không cần nói mấy lời khách khí như vậy.
Chợt hắn như suy nghĩ gì đó.
- Cũng đã trễ rồi. Tỷ chuẩn bị một chút, ta dẫn ngươi đến gặp Liễu Thanh.
.
.
.
.
Một canh giờ sau.
Bên trong căn nhà gỗ cách đó không xa, bên ngoài được bao bọc một vài trận pháp lập loè.
Lúc này bên trong chỉ có 3 người.
- Tiểu nữ ngươi cũng thật là….
Liễu Thanh nhìn Lý Xuân Hồng đầy thâm ý.
Thấy tỷ tỷ hắn bộ dạng khó xử, Lý Quý vội vàng nói.
- Người cũng đừng làm bộ dạng kia a…là do ta.
Lý Xuân Hồng thấy đệ đệ mình nói vậy vội vàng quỳ xuống, bộ dạng hấp tấp.
- Tiền bối…người người….là tiểu nữ ép buộc hắn, không phải lỗi của đệ đệ.
Chợt hai hàng nước mắt lăn dài.
- Tiền bối…người có trách phạt thì hãy trách phạt ta… đệ đệ…hắn không có lỗi.
Thấy Lý Xuân Hồng nhận lỗi về phần mình, Liễu Thanh khẽ cười, đỡ nàng dậy.
Nếu để ý một chút sẽ thấy khuôn mặt bà ta đầy đắc ý.
- Thôi được rồi, chuyện hai tỷ đệ ngươi…ta chẳng xen vào làm gì.
Liếc sang Lý Xuân Hồng, dù đã biết nhưng Liễu Thanh vẫn cố tình xác nhận lại.
- Tiểu nữ ngươi đã biết rõ mối quan hệ của tông chủ và nữ đệ tử Hợp Hoan Tông ?
Nghe bà ta đột ngột hỏi vậy, khuôn mặt đang ngấn lệ của Lý Xuân Hồng đỏ ran như trên lò lửa.
Nàng cũng biết hẳn là bà ta đang ám chỉ đến việc dục tu, nên cũng không có trả lời, chỉ ngại ngùng cắn đầu môi, gật đầu mấy cái.
Nhìn bộ dạng kia của Lý Xuân Hồng, chợt gợi cho Liễu Thanh nhớ đến lúc mới vào Hợp Hoan Tông.
Dù số phận đẩy đưa, làm phấn đầu chốn lầu xanh phàm tục, nhưng khi biết chuyện này cũng ngạc nhiên lẫn xấu hổ không thôi, huống gì là nữ tử thôn dã như Lý Xuân Hồng.
Khuôn mặt bà ta chợt giãn ra.
- Qua một thời gian rồi ngươi cũng sẽ dần quen với việc này.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng khuôn mặt phức tạp, chẳng biết đang nghĩ gì.
Chợt Liễu Thanh cất lời.
- Việc dục tu với tông chủ, ngay cả ta…cũng không ngoại lệ.
Chẳng biết Liễu Thanh có ý tứ gì, nhưng Lý Xuân Hồng nghe đến đây ánh mắt trợn tròn, vô thức nhìn sang Lý Quý. Vô cùng kinh ngạc.
“ Ta tưởng chỉ có nữ đệ tử, không ngờ ngay cả trưỡng lão cũng…”
Liễu Thanh chợt liếc sang Lý Quý ánh mắt như có ý tứ trêu chọc.
Sau đó nhìn sang khuôn mặt kinh ngạc của Lý Xuân Hồng.
- Sau này…không biết chừng ta và ngươi…sẽ cùng hầu hạ hắn a…
Bà ta liền mỉm cười.
- Nên mỗi lần gặp ta… cũng không cần phải căng thẳng như vậy.
Nghe đến đây, Lý Quý giật thót, khuôn mặt cũng đỏ bừng. Cúi gằm chẳng nói gì.
Bất chợt nghe Liễu Thanh hỏi.
- Ngươi biết Lý Quý gọi ta là gì không ?
Lý Xuân Hồng chỉ nghe đệ đệ mình nói về xuất thân lẫn địa vị của bà ta trong tông, cũng không có nói qua chuyện này.
Khuôn mặt ngơ ngác, ấp úng.
- Là…là…trưởng lão ?
Lý Quý cùng Liễu Thanh lúc này cùng nói.
- Là mẫu thân.
Nghe vậy Lý Xuân Hồng cả kinh, hai mắt trợn tròn, tất nhiên không hiểu gì cả.
Liễu Thanh nhìn nàng mỉm cười.
- Để trở thành tông chủ Hợp Hoan Tông, kẻ đó phải có chung huyết thống với tông chủ hoặc trưởng lão. Đây là yêu cầu bắt buộc.
Lúc này Lý Xuân Hồng mới hiểu ra huyền cơ, tuy nhiên vẫn không rõ chủ ý của Liễu Thanh.
Chợt bà ta đến bên cạnh Lý Quý, vỗ vai hắn mấy cái, ánh mắt thâm ý.
- Nhưng ta cũng thực sự xem hắn như nghĩa tử của mình.
Trong mắt Lý Xuân Hồng, Lý Quý vẫn là tiểu đệ mà từ nhỏ nàng chăm sóc, lớn lên cùng nhau, vì vậy dù lời nói Liễu Thanh có ý quan tâm. Nhưng nàng vẫn vô thức lo lắng lẫn đề phòng, đánh giá thực hư lời nói của Liễu Thanh.
Thực sự ra, nếu biết Liễu Thanh đã hao tổn bao nhiêu tâm cơ sức lực cho Lý Quý, hẳn Lý Xuân Hồng sẽ không có biểu hiện như vậy.
Liễu Thanh thấy bộ dạng kia của nàng không chút để ý, vẫn chầm chậm nói.
- Vì vậy ta đã truyền đạt với chúng đệ tử, hắn chính là nhi tử mình.
- Giờ đây…ngươi đột ngột xuất hiện. Lại còn…
….trở thành đệ tử Hợp Hoan Tông.
- Ta phải nhắc nhở ngươi…giữ mồm miệng một chút.
Lý Xuân Hồng bần thần, dù chưa hiểu rõ ý của bà ta nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe, không dám mở miệng.
Chỉ thấy Liễu Thanh đảo mắt qua cả hai.
- Từ đây về sau, luôn nhớ kỹ.
- Mối quan hệ của hai ngươi sẽ là dị mẫu tỷ đệ…biết chưa ?
(*Dị mẫu tỷ đệ: Chị em cùng cha khác mẹ)
Nghe vậy, cả Lý Quý lẫn Lý Xuân Hồng đều không chút suy nghĩ gật đầu.
Bà ta ánh mắt chợt loé, nhìn sang Lý Xuân Hồng.
- Bây giờ hẳn chúng đệ tử sẽ không dám bàn tán. Nhưng sau này khả năng sẽ hội họp với đám trưởng lão kia, ta không muốn bọn hắn vì ngươi mà dị nghị, cản trở Lý Quý hắn nhậm chức.
- Ngươi đã rõ chưa ?
Lý Xuân Hồng dù rụt rè nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
- Tiền bối. Ta đã biết…ta…ta…tuyệt sẽ không làm ảnh hưởng đến đệ đệ mình.
Liễu Thanh ánh mắt chợt loé.
- Xưng hô có chút không ổn, từ giờ gọi ta là di nương.
(*Di nương: Vợ 2 của cha)
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng như hiểu ra ý của Liễu Thanh, dù xưng hô vậy có chút ngượng miệng, nhưng nàng ta vẫn gật đầu.
- Được rồi, bây giờ ngươi đi gặp nữ đệ tử tên A Ly, nàng ta sẽ hướng dẫn ngươi cụ thể các bước tiếp theo.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng liền chắp tay, khẽ nhìn sang Lý Quý thật sâu, liền xoay người đi.
Vừa cất bước đã nghe tiếng Liễu Thanh.
- Còn nữa, tiểu nữ ngươi sau này lúc hành sự…
…bé miệng một chút.
Lý Xuân Hồng cước bộ đình chỉ, khuôn mặt lại đỏ lên như gấc, quay lại gật đầu.
Sau đó nhanh chóng...
.....chạy đi một mạch.
Bà cũng biết trước giờ có không biết bao nhiêu người đến cầu thân với Văn Tịnh Kỳ đều bị ông ta khéo léo từ chối.
Thực ra mà nói, bà luôn hết mực quan tâm và cưng chiều Phùng Hi Bạch.
Dù Vạn Đao Tông là môn phái Đao Tu, nhưng không thiếu nữ đệ tử thầm thương trộm nhớ con trai bà. Nhưng đều bị Cẩn Phạn âm thầm ngăn cách.
Không có nhiều nữ tử lọt vào mắt xanh của bà, mà Văn Tịnh Kỳ là một trong số ít đó.
Chính vì vậy, ban nãy Cẩn Phạn chỉ dám nói bóng gió, không có dám trực tiếp đi vào vấn đề.
Lần này biết được tâm ý của Mặc Long, bà ta vui mừng khó dấu, thầm thúc tay phu quân.
Phùng Diêm Sâm thấy vậy liền ho khan mấy tiếng, chợt nhìn Mặc Long mở lời.
- Mặc huynh, ta có ý như thế này, ngươi xem thế nào.
Ông ta khuôn mặt nghiêm túc.
- Chúng đệ tử của ta và ngươi suốt ngày chỉ quanh quẩn trong tông môn, không có thực chiến nhiều.
Mặc Long nghe đến đây ánh mắt chợt loé, chăm chú lắng nghe.
- Ta dự định để đám đệ tử nội môn của Vạn Đao Tông cùng với Thần Kiếm Tông giao lưu học hỏi với nhau, mở mang một chút.
Nghe Phùng Diêm Sâm nói vậy, Mặc Long bật cười.
- Thật khéo, tại hạ cũng có ý đó a.
Nghe Mặc Long không chút suy nghĩ liền đồng ý, Phùng Diêm Sâm ánh mắt mở lớn.
- Được, ta dự định khoảng 10 tháng sau, chọn sơn môn Thần Kiếm Tông để tổ chức, Mặc huynh thấy thế nào ?
Mặc Long nghe rằng sẽ tổ chức ở Thần Kiếm Tông không khỏi ngạc nhiên.
Khoảng cách giữa Vạn Đao Tông và Thần Kiếm Tông không dưới ngàn dặm.
Nhưng Phùng lão có ý để chúng đệ tử Vạn Đao Tông cất công đến sơn môn của Thần Kiếm Tông phải nói là vô cùng có ý tứ.
Thứ nhất là để thể hiện thành ý của Phùng Diêm Sâm.
Thứ hai là để Mặc Long yên tâm, bởi nếu tổ chức ở Vạn Đao Tông, chẳng may Phùng Diêm Sâm có ác ý gì, thì Thần Kiếm Tông khác nào chui đầu vào lưới.
Tu chân giới là vậy, cho dù cùng chính phái nhưng các tu sĩ luôn đề cao cảnh giác với nhau. Chính vì vậy mới nói Phùng Diêm Sâm chủ động chịu thiệt, vô cùng có thành ý.
Mặc Long sau một hồi suy nghĩ, khuôn mặt khẽ cười.
- Được, quyết định vậy đi !.
Thấy mọi việc đều suôn sẽ, khuôn mặt của Phùng Diêm Sâm giãn ra cười một tràng.
Bất chợt Mặc Long cùng với Cẩn Phạn cả kinh.
Tiếng gió bên tai rít lên liên hồi có chút bất thường.
Chỉ nghe tiếng Cao Lãng nặng nề.
- Bão tuyết lại đến rồi, mong các vị đạo hữu tương trợ Cao mỗ một tay gia cố trận pháp a.
Cả ba người còn lại đều gật đầu, dường như không có gì bất ngờ.
.
.
Bên trong Bạch Thành, tiếng la ó, tiếng nhắc nhở khắp nơi, thậm chí cả tiếng cầu nguyện xen lẫn với tiếng con nít khóc.
“Đến rồi, đến rồi, mau đóng cửa thành lại”
“Mong thượng thiên phù trợ thành chủ một tay, để Bạch Thành vượt qua a”
“Mau mau, dọn dẹp đồ đạc vào bên trong”
.
.
.
Đứng trên cao nhìn ra, chỉ thấy vô số những cơn sóng tuyết cao đến tận chân trời, tốc độ cực nhanh đang di chuyển tới Bạch Thành.
.
.
.
.
.
.
Trời đã về trưa.
Lúc này Lý Quý mới mở mắt, thấy nhân ảnh trước mắt chợt giật mình.
Lý Xuân Hồng đã dậy từ lúc nào, đang ngồi nhìn hắn chăm chú, ánh mắt nhu hoà.
- Đệ dậy rồi đó à.
Hắn nhanh chóng bật dậy, ánh mắt đảo quanh.
Lý Xuân Hồng vẫn chưa mang y phục, dường như cũng mới dậy không lâu, tấm đệm vẫn còn đọng lại vết máu đỏ thẫm.
Vô thức Lý Quý ánh mắt đảo đảo mấy vòng lên tỷ tỷ mình, khẽ nút nước miếng.
Khác hẳn tối qua, chỉ thấy mờ mịt, bây giờ hắn mới có thể nhìn rõ ràng cơ thể trắng muốt của Lý Xuân Hồng.
Cả bầu ngực cao vút lẫn hạ thân rậm rạp hắc mao bên dưới nữa.
Nhìn biểu hiện bần thần của đệ đệ mình, Lý Xuân Hồng khuôn mặt ửng đỏ. Hai chân đang ngồi cũng vô thức khép lại.
- Biểu hiện của đệ…giống hệt sắc lang a.
Nghe vậy Lý Quý chợt giật mình, bật cười lảng sang chuyện khác.
- Tỷ thấy trong người thế nào ?
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng chăm chú ngưng thần.
- Ta thấy ở đây hơi nóng, cảm giác cả người nhẹ nhàng khác thường.
Dù tỷ tỷ hắn đang chỉ vào bụng, nhưng Lý Quý lại vô thức dán chặt mắt vào hạ thân lông lá bên dưới, hắn ho khan mấy cái, vội định thần.
- Đêm qua trong lúc…. trong lúc...
….ta đã đả thông kinh mạch cho tỷ, bây giờ tỷ có thể bắt đầu tu luyện rồi a.
Lý Xuân Hồng nghe vậy khuôn mặt vô cùng bất ngờ. Chợt nhớ ra.
Ắt hẳn là vào lúc nàng ta thấy khuôn mặt hắn chăm chú, điểm vào mấy chỗ trên người mình.
Nàng tiến lại, khuôn mặt phức tạp cúi gằm xuống.
- Đa tạ đệ…ngươi…
Thấy bộ dạng kia của Lý Xuân Hồng, hắn chỉ mỉm cười, đứng dậy mang lại y phục, khẽ liếc sang nàng ta.
- Tỷ không cần nói mấy lời khách khí như vậy.
Chợt hắn như suy nghĩ gì đó.
- Cũng đã trễ rồi. Tỷ chuẩn bị một chút, ta dẫn ngươi đến gặp Liễu Thanh.
.
.
.
.
Một canh giờ sau.
Bên trong căn nhà gỗ cách đó không xa, bên ngoài được bao bọc một vài trận pháp lập loè.
Lúc này bên trong chỉ có 3 người.
- Tiểu nữ ngươi cũng thật là….
Liễu Thanh nhìn Lý Xuân Hồng đầy thâm ý.
Thấy tỷ tỷ hắn bộ dạng khó xử, Lý Quý vội vàng nói.
- Người cũng đừng làm bộ dạng kia a…là do ta.
Lý Xuân Hồng thấy đệ đệ mình nói vậy vội vàng quỳ xuống, bộ dạng hấp tấp.
- Tiền bối…người người….là tiểu nữ ép buộc hắn, không phải lỗi của đệ đệ.
Chợt hai hàng nước mắt lăn dài.
- Tiền bối…người có trách phạt thì hãy trách phạt ta… đệ đệ…hắn không có lỗi.
Thấy Lý Xuân Hồng nhận lỗi về phần mình, Liễu Thanh khẽ cười, đỡ nàng dậy.
Nếu để ý một chút sẽ thấy khuôn mặt bà ta đầy đắc ý.
- Thôi được rồi, chuyện hai tỷ đệ ngươi…ta chẳng xen vào làm gì.
Liếc sang Lý Xuân Hồng, dù đã biết nhưng Liễu Thanh vẫn cố tình xác nhận lại.
- Tiểu nữ ngươi đã biết rõ mối quan hệ của tông chủ và nữ đệ tử Hợp Hoan Tông ?
Nghe bà ta đột ngột hỏi vậy, khuôn mặt đang ngấn lệ của Lý Xuân Hồng đỏ ran như trên lò lửa.
Nàng cũng biết hẳn là bà ta đang ám chỉ đến việc dục tu, nên cũng không có trả lời, chỉ ngại ngùng cắn đầu môi, gật đầu mấy cái.
Nhìn bộ dạng kia của Lý Xuân Hồng, chợt gợi cho Liễu Thanh nhớ đến lúc mới vào Hợp Hoan Tông.
Dù số phận đẩy đưa, làm phấn đầu chốn lầu xanh phàm tục, nhưng khi biết chuyện này cũng ngạc nhiên lẫn xấu hổ không thôi, huống gì là nữ tử thôn dã như Lý Xuân Hồng.
Khuôn mặt bà ta chợt giãn ra.
- Qua một thời gian rồi ngươi cũng sẽ dần quen với việc này.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng khuôn mặt phức tạp, chẳng biết đang nghĩ gì.
Chợt Liễu Thanh cất lời.
- Việc dục tu với tông chủ, ngay cả ta…cũng không ngoại lệ.
Chẳng biết Liễu Thanh có ý tứ gì, nhưng Lý Xuân Hồng nghe đến đây ánh mắt trợn tròn, vô thức nhìn sang Lý Quý. Vô cùng kinh ngạc.
“ Ta tưởng chỉ có nữ đệ tử, không ngờ ngay cả trưỡng lão cũng…”
Liễu Thanh chợt liếc sang Lý Quý ánh mắt như có ý tứ trêu chọc.
Sau đó nhìn sang khuôn mặt kinh ngạc của Lý Xuân Hồng.
- Sau này…không biết chừng ta và ngươi…sẽ cùng hầu hạ hắn a…
Bà ta liền mỉm cười.
- Nên mỗi lần gặp ta… cũng không cần phải căng thẳng như vậy.
Nghe đến đây, Lý Quý giật thót, khuôn mặt cũng đỏ bừng. Cúi gằm chẳng nói gì.
Bất chợt nghe Liễu Thanh hỏi.
- Ngươi biết Lý Quý gọi ta là gì không ?
Lý Xuân Hồng chỉ nghe đệ đệ mình nói về xuất thân lẫn địa vị của bà ta trong tông, cũng không có nói qua chuyện này.
Khuôn mặt ngơ ngác, ấp úng.
- Là…là…trưởng lão ?
Lý Quý cùng Liễu Thanh lúc này cùng nói.
- Là mẫu thân.
Nghe vậy Lý Xuân Hồng cả kinh, hai mắt trợn tròn, tất nhiên không hiểu gì cả.
Liễu Thanh nhìn nàng mỉm cười.
- Để trở thành tông chủ Hợp Hoan Tông, kẻ đó phải có chung huyết thống với tông chủ hoặc trưởng lão. Đây là yêu cầu bắt buộc.
Lúc này Lý Xuân Hồng mới hiểu ra huyền cơ, tuy nhiên vẫn không rõ chủ ý của Liễu Thanh.
Chợt bà ta đến bên cạnh Lý Quý, vỗ vai hắn mấy cái, ánh mắt thâm ý.
- Nhưng ta cũng thực sự xem hắn như nghĩa tử của mình.
Trong mắt Lý Xuân Hồng, Lý Quý vẫn là tiểu đệ mà từ nhỏ nàng chăm sóc, lớn lên cùng nhau, vì vậy dù lời nói Liễu Thanh có ý quan tâm. Nhưng nàng vẫn vô thức lo lắng lẫn đề phòng, đánh giá thực hư lời nói của Liễu Thanh.
Thực sự ra, nếu biết Liễu Thanh đã hao tổn bao nhiêu tâm cơ sức lực cho Lý Quý, hẳn Lý Xuân Hồng sẽ không có biểu hiện như vậy.
Liễu Thanh thấy bộ dạng kia của nàng không chút để ý, vẫn chầm chậm nói.
- Vì vậy ta đã truyền đạt với chúng đệ tử, hắn chính là nhi tử mình.
- Giờ đây…ngươi đột ngột xuất hiện. Lại còn…
….trở thành đệ tử Hợp Hoan Tông.
- Ta phải nhắc nhở ngươi…giữ mồm miệng một chút.
Lý Xuân Hồng bần thần, dù chưa hiểu rõ ý của bà ta nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe, không dám mở miệng.
Chỉ thấy Liễu Thanh đảo mắt qua cả hai.
- Từ đây về sau, luôn nhớ kỹ.
- Mối quan hệ của hai ngươi sẽ là dị mẫu tỷ đệ…biết chưa ?
(*Dị mẫu tỷ đệ: Chị em cùng cha khác mẹ)
Nghe vậy, cả Lý Quý lẫn Lý Xuân Hồng đều không chút suy nghĩ gật đầu.
Bà ta ánh mắt chợt loé, nhìn sang Lý Xuân Hồng.
- Bây giờ hẳn chúng đệ tử sẽ không dám bàn tán. Nhưng sau này khả năng sẽ hội họp với đám trưởng lão kia, ta không muốn bọn hắn vì ngươi mà dị nghị, cản trở Lý Quý hắn nhậm chức.
- Ngươi đã rõ chưa ?
Lý Xuân Hồng dù rụt rè nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
- Tiền bối. Ta đã biết…ta…ta…tuyệt sẽ không làm ảnh hưởng đến đệ đệ mình.
Liễu Thanh ánh mắt chợt loé.
- Xưng hô có chút không ổn, từ giờ gọi ta là di nương.
(*Di nương: Vợ 2 của cha)
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng như hiểu ra ý của Liễu Thanh, dù xưng hô vậy có chút ngượng miệng, nhưng nàng ta vẫn gật đầu.
- Được rồi, bây giờ ngươi đi gặp nữ đệ tử tên A Ly, nàng ta sẽ hướng dẫn ngươi cụ thể các bước tiếp theo.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng liền chắp tay, khẽ nhìn sang Lý Quý thật sâu, liền xoay người đi.
Vừa cất bước đã nghe tiếng Liễu Thanh.
- Còn nữa, tiểu nữ ngươi sau này lúc hành sự…
…bé miệng một chút.
Lý Xuân Hồng cước bộ đình chỉ, khuôn mặt lại đỏ lên như gấc, quay lại gật đầu.
Sau đó nhanh chóng...
.....chạy đi một mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.