Chương 76: Muội Hết ! Muội Hết !
Phong Lưu Ca Ca
02/06/2021
.
.
.
.
Hạ du sông Lỗ Giang.
Trên một vùng cỏ dại mọc cao quá đầu người.
Có bốn nhân ảnh y phục bê bết máu đang vội vã tách đám cỏ ra bỏ chạy, nhưng bước chân vô cùng nặng nề, hẳn là đã không còn nhiều sức lực.
Thần sắc ai nấy cũng trắng bệch, khuôn mặt vô cùng hoảng sợ.
- Tản ra…đừng đi chung.
Bốn người nhanh chóng đình chỉ, nhìn nhau. Chợt một nam nhân cao gầy lên tiếng.
- Nếu ai may mắn còn sống…thì mau trở về báo tin cho chưởng giáo.
Cả ba người kia đều gật đầu.
Phút chốc cả 4 nhân ảnh chia ra 4 hướng bỏ chạy.
Bốn nhân ảnh này sau lưng đều đeo kiếm, y phục màu trắng, đai lưng để ý đều có thêu một chữ “thần kiếm” nhỏ.
Cách 4 nhân ảnh này không xa, có hơn 4 nhân ảnh cả nam lẫn nữ.
Tất cả đều trắng bệch, mắt nhắm nghiền đang chạy theo phía sau, tốc độ cực nhanh.
Bên trên, cũng có 8 nhân ảnh cưỡi phi cầm, bộ dạng ai nấy đều thong thả nhìn xuống như đang xem gì đó thú vị.
“Cũng biết tách ra để mà chạy a !”
“Dù sao kết quả vẫn chẳng có gì khác nhau.”
“Đừng giết bọn chính phái này vội, chơi đùa một chút”
“Được được…ta cùng Tú Nương chọn tên bên trái kia”
“Hai ta chọn tên cao gầy bên phải kia vậy”
.
.
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Lý Quý lúc này thở dốc, hạ thân đã co giật liên hồi, phóng xuất ồ ạt vào hạ bộ lông lá của Tuyết Nhi bên trên.
Chỉ thấy Tuyết Nhi ửng đỏ, thở hồng hộc, nhưng khuôn mặt vẫn có nét tiếu ý khó dấu.
Hắn cũng không có rút hạ thân của mình ra, chỉ ôm Tuyết Nhi ngã người ra sau.
Lọt thỏm vào giữa Đan Hiểu cùng Lý Xuân Hồng đang nằm.
Lý Xuân Hồng thấy đệ đệ mình dù đã đình chỉ nhưng khuôn mặt vẫn còn si mê thì liếc sang mỉm cười.
- Tỷ chưa bao giờ thấy đệ cùng Tuyết Nhi tỷ tỷ điên cuồng như vậy.
Lý Quý thở dốc, chỉ mỉm cười, liếc xuống thân ảnh đang nằm gục đầu trên người mình.
- Ta…ta không nghĩ muội ấy lại…xinh đẹp như vậy.
Nghe hắn nói vậy, Tuyết Nhi chợt ngước lên nhìn hắn mỉm cười đắc ý.
Sau đó lại áp mặt trở lại vào ngực hắn.
- Chỉ mới có mấy tháng, sao tóc muội lại….?
- Muội dùng Dưỡng Mô Đan, thứ này các nữ tu sĩ rất ưa thích.
- Tuy dùng có chút ngứa ngáy, nhưng chỉ cần tóc nhanh chóng mọc dài trở lại là được.
Dù sao cũng là nữ tử, Lý Xuân Hồng nghe vậy ánh mắt mở lớn, vô cùng hứng thú.
- Tuyết Nhi tỷ tỷ…khi nào cho muội Dưỡng Mô Đan với.
Đang mỉm cười nghe Lý Xuân Hồng nói chuyện, Lý Quý không biết nghĩ gì.
Bỗng.
Sắc mặt hắn cả kinh.
Quay sang nhìn sang Đan Hiểu, sau đó lại nhìn xuống Tuyết Nhi.
Rồi từ từ nhìn sang Lý Xuân Hồng.
- Chờ đã…chờ đã....
- Tỷ tỷ…ngươi gọi Tuyết Nhi là sư tỷ. Ta là đệ đệ ngươi mà gọi Tuyết Nhi là muội thì…
…chẳng phải…tỷ tỷ với ta….
Đang mỉm cười nhắm mắt, Tuyết Nhi vậy liền ngước lên, khuôn mặt ửng hồng nhìn Lý Quý.
- Chỉ cần huynh gọi ta là muội, ta cũng sẽ tình nguyện gọi Xuân Hồng là tỷ tỷ.
Lý Xuân Hồng nghe vậy thì trợn mắt, phất tay liên hồi. Còn Lý Quý thì tặc lưỡi.
“Cái gì….đang là sư tỷ của tỷ tỷ ta. Bây giờ Tuyết Nhi lại gọi tỷ tỷ ta…cũng là tỷ tỷ?”
“Sao ta lại có cảm giác giống như…"
"Nàng ta đang cố tình xưng hô giống như…”
Chả trách Lý Quý suy nghĩ như vậy, bối phận lẫn tuổi tác của Tuyết Nhi đều lớn hơn Lý Xuân Hồng nhiều lắm.
Với tu sĩ thì việc phân biệt bối phận vô cùng quan trọng, nhưng Tuyết Nhi lại tự hạ thấp để gọi Lý Xuân Hồng là tỷ tỷ.
Việc chênh lệch bối phận mà người nữ lại xưng hô giống như người nam, thường chỉ xảy ra khi đôi nam nữ này đã thành thân.
Cho nên Lý Quý mới thất thố như vậy.
Lúc này hắn mới dần nhận ra ẩn ý của Tuyết Nhi.
Cũng biết là Lý Xuân Hồng không giúp được. Nên Lý Quý tuy mở miệng nói với Tuyết Nhi nhưng ánh mắt cầu cứu Đan Hiểu.
- Hay là…chúng ta cứ xưng hô lại như cũ đi, ta…sẽ không gọi Tuyết Nhi là yêu nữ nữa.
- Đan Hiểu tỷ…thấy thế nào ?
Chữ “Đan Hiểu tỷ” hắn cố tình kéo dài ra. Mím môi nhăn mặt nhìn về nàng ta.
- Huynh…huynh…tráo trở…chưa rút hạ thân ra khỏi người ta mà huynh đã đổi ý rồi.
- Đồ….đồ…
Tuyết Nhi liếc lên, khuôn mặt đỏ ran như sắp khóc.
Lý Quý liền nhìn nàng. Nở một nụ cười còn…nhăn hơn cả khóc.
Đan Hiểu thấy Tuyết Nhi biểu hiện như như vậy chợt xót xa.
Tiến đến vuốt vuốt mái tóc của nàng ta, mỉm cười hiền lành. Sau đó liếc xuống nhướng mày thâm ý.
- Ngươi dù sao cũng là tông chủ tương lai của Hợp Hoan Tông, xưng hô với đám nữ đệ tử là gì chẳng được, xưng là muội thì có xá gì.
- Như ta chẳng hạn, sao dám nhận câu “Đan Hiểu tỷ” của thiếu tông chủ được. Dù sao “Đan Hiểu muội muội” vẫn dễ nghe hơn nhiều a.
- Còn Lý Xuân Hồng ?...tuy nàng nhỏ tuổi, vào tông muộn. Nhưng đám đệ tử chúng ta xưng tỷ tỷ của thiếu tông chủ là tỷ tỷ thì có sao ?
- Đúng không ? Xuân Hồng tỷ tỷ
Thấy Lý Xuân Hồng đang xấu hổ cúi gằm xuống không nói gì, Đan Hiểu ánh mắt nheo lại, nhìn Lý Quý cười cợt.
- Bọn tỷ muội ta chẳng may mà không có phu quân như Tam Trưởng Lão, Đại Trưởng Lão thì ngươi…
….chịu khó phải làm phu quân cho chúng ta mãn kiếp rồi.
Vừa nói xong, ngoại trừ Lý Quý ra.
Cả ba nàng đều bật cười rung cả thuyền.
Để mặc cho hắn khó xử.
“…chẳng những không giúp mà còn đổ thêm dầu vào lửa”
“Con mẹ nó… hai nàng đúng là cá mè một lứa”
Bỗng khuôn mặt suy tư.
“Nhưng mà….”
“Đan Hiểu nói không phải không có lý, ta sẽ là Tông Chủ của Hợp Hoan Tông, ngoại trừ tỷ tỷ ra, ta gọi các nàng cái quái gì chẳng được ?”
Lý Quý ánh mặt chợt liếc sang Tuyết Nhi.
“Còn cả tấm lòng của nàng ta nữa…”
“Thật sự…ta không nỡ…”
“Trước giờ...cũng....chưa có nữ tử nào thổ lộ với ta như vậy a….”
.
.
.
Không lâu sau, Lý Quý người cũng giãn ra, mặc kệ chuyện rối loạn xưng hô bối phận.
Tay trái hắn ôm Lý Xuân Hồng, tay phải vươn sang ôm lấy Đan Hiểu kéo xuống nằm bên cạnh.
Khuôn mặc vô cùng bất cần.
- Tuyết Nhi muội, hết tay rồi…ôm tiểu ca ca cái nào…
Nghe như vậy, Tuyết Nhi đang nằm trên người Lý Quý liền bật dậy nhìn hắn trố mắt.
Ánh mắt nàng ta chợt sáng lên, mỉm cười đầy rạng rỡ.
...Hệt như nắng giữa mùa đông.
Hai tay nàng ta nhanh chóng ôm chầm lấy Lý Quý, hôn hít khắp nơi.
.
.
.
.
Bên ngoài thuyền chỉ vọng ra tiếng cười lớn của Lý Quý.
“Bổn thiếu chủ ta từ giờ…đám nữ tử Hợp Hoan Tông…con mẹ nó…xưng muội hết”
“Đệ đệ, ngươi nói năng thật thô tục, ngươi gọi ta là gì”
“Muội…à không…tất nhiên là tỷ tỷ chứ”
Giọng Đan Hiểu chất vấn.
“Ta thì sao ?”
“Muội hết”
“Hihi…Được…Còn A Ly tỷ tỷ thì sao ? Tỷ ấy hơn 90 tuổi rồi a”
“Đã nói là xưng muội hết”
“Phù Như cũng gần 75 tuổi rồi”
“Muội hết”
“Sương Sương hơn 77 tuổi rồi đấy”
“Muội hết”
“Mạn Thiên, Mạc Giai đều hơn 70 tuổi”
“Muội hết”
“Liễu Thanh thì sao?”
“Muội hết…”
“À không…bà ta là ngoại lệ.”
Tiếng cười giòn giã của cả nam tử nữ tử vọng ra ngoài.
.
.
.
.
Trên một con thuyền nhỏ, chỉ vừa vặn hai người ngồi.
Một đôi vợ chồng già, khuôn mặt nhăn nheo, tóc tai bạc trắng… đang cắm cúi thả lưới trên sông Lỗ Giang.
Thấy có một chiếc thuyền đang rung rinh, đầu thuyền chẳng có phu lái, thả trôi tự do trên sông.
Lão bà thấy vậy liền trố mắt.
- Ta để ý đã hơn một khắc rồi.
- Ông xem thử…chiếc thuyền kia dường như có gì đó…bất thường.
Ông lão nghe vậy nheo mắt, từ từ dùng một thanh tre dài, cắm xuống sông, đánh thuyền lại gần.
Chưa lại gần đã nghe tiếng vọng ra.
“Tuyết Nhi muội…đủ rồi…ta vừa mới phóng xuất…chờ đã, Bổ Dương Đan…Bổ Dương Đan…”
“Ư….ư……ư…”
“Tuyết Nhi muội a nhẹ nhàng một chút, lật thuyền bây giờ”
“Im lặng…”
“Tỷ tỷ chờ đã….một người…phải có một người điều khiển thuyền a, lật bây giờ”
“Á…Đan Hiểu…muội…đừng có ngồi lên…mặt ta…”
“um..u…ummm”
“Im lặng như vậy có phải tốt không”
“Ư….đừng…”
.
.
.
Chưa lại gần, hai ông bà lão đã nghe đầy những tiếng động kì quái.
Khuôn mặt nhăn nheo của bà lão trợn trừng, khuôn mặt đầy đồi mồi cháy nắng kia cũng đỏ ửng lên thấy rõ.
Ông lão cũng trợn mắt, chợt nhìn sang thấy biểu hiện của lão bà mình thì bật cười một tràng.
Nhẹ nhàng đánh thuyền ra chỗ khác…
“Bọn nhỏ bây giờ…cũng giống ta với bà khi xưa a!”
“Gần xuống lỗ đến nơi rồi, mà vẫn chưa chịu nói năng đứng đắn”
.
.
.
.
.
Trời dần về chiều.
Hoàng hôn đỏ rực ánh lên mặt nước tạo ra một khung cảnh vô cùng thơ mộng.
Sông Lỗ Giang bóng thuyền bè cũng dần thưa thớt.
Con thuyền vẫn cứ dập dìu trôi
Lý Quý mây mưa với 3 nàng phóng xuất không biết bao nhiêu lần, đều bị Tuyết Nhi giành hết.
Lúc này chỉ thấy Lý Xuân Hồng, Đan Hiểu đang đang nằm bên trong buồng thuyền, say mê trò chuyện gì đó.
Để lại không gian riêng tư cho đôi nam nữ đang ngồi trên mũi thuyền.
Tuyết Nhi đang tựa vào vai Lý Quý, khuôn mặt vui vẻ, hai chân trần đang đá đá dưới nước.
- Lúc mới gặp huynh, ta thấy huynh thật ngốc nghếch…
Lý Quý tay cầm một bầu rượu bỏ lên miệng uống một hơi. Nhìn về phía chân trời, ánh mắt có nét cười.
- Bây giờ thì sao ?
Tuyết Nhi liền ngồi dậy, ánh mắt lanh lảnh nhìn Lý Quý, ngắm nghía một hồi lâu mới nói.
- Ngoại trừ mái tóc bạc trắng ra thì…vẫn ngốc nghếch như vậy.
Lý Quý một tay vòng qua eo nàng ta, bật cười, cũng không có giải thích.
--------------------------------
.
.
.
Hạ du sông Lỗ Giang.
Trên một vùng cỏ dại mọc cao quá đầu người.
Có bốn nhân ảnh y phục bê bết máu đang vội vã tách đám cỏ ra bỏ chạy, nhưng bước chân vô cùng nặng nề, hẳn là đã không còn nhiều sức lực.
Thần sắc ai nấy cũng trắng bệch, khuôn mặt vô cùng hoảng sợ.
- Tản ra…đừng đi chung.
Bốn người nhanh chóng đình chỉ, nhìn nhau. Chợt một nam nhân cao gầy lên tiếng.
- Nếu ai may mắn còn sống…thì mau trở về báo tin cho chưởng giáo.
Cả ba người kia đều gật đầu.
Phút chốc cả 4 nhân ảnh chia ra 4 hướng bỏ chạy.
Bốn nhân ảnh này sau lưng đều đeo kiếm, y phục màu trắng, đai lưng để ý đều có thêu một chữ “thần kiếm” nhỏ.
Cách 4 nhân ảnh này không xa, có hơn 4 nhân ảnh cả nam lẫn nữ.
Tất cả đều trắng bệch, mắt nhắm nghiền đang chạy theo phía sau, tốc độ cực nhanh.
Bên trên, cũng có 8 nhân ảnh cưỡi phi cầm, bộ dạng ai nấy đều thong thả nhìn xuống như đang xem gì đó thú vị.
“Cũng biết tách ra để mà chạy a !”
“Dù sao kết quả vẫn chẳng có gì khác nhau.”
“Đừng giết bọn chính phái này vội, chơi đùa một chút”
“Được được…ta cùng Tú Nương chọn tên bên trái kia”
“Hai ta chọn tên cao gầy bên phải kia vậy”
.
.
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Lý Quý lúc này thở dốc, hạ thân đã co giật liên hồi, phóng xuất ồ ạt vào hạ bộ lông lá của Tuyết Nhi bên trên.
Chỉ thấy Tuyết Nhi ửng đỏ, thở hồng hộc, nhưng khuôn mặt vẫn có nét tiếu ý khó dấu.
Hắn cũng không có rút hạ thân của mình ra, chỉ ôm Tuyết Nhi ngã người ra sau.
Lọt thỏm vào giữa Đan Hiểu cùng Lý Xuân Hồng đang nằm.
Lý Xuân Hồng thấy đệ đệ mình dù đã đình chỉ nhưng khuôn mặt vẫn còn si mê thì liếc sang mỉm cười.
- Tỷ chưa bao giờ thấy đệ cùng Tuyết Nhi tỷ tỷ điên cuồng như vậy.
Lý Quý thở dốc, chỉ mỉm cười, liếc xuống thân ảnh đang nằm gục đầu trên người mình.
- Ta…ta không nghĩ muội ấy lại…xinh đẹp như vậy.
Nghe hắn nói vậy, Tuyết Nhi chợt ngước lên nhìn hắn mỉm cười đắc ý.
Sau đó lại áp mặt trở lại vào ngực hắn.
- Chỉ mới có mấy tháng, sao tóc muội lại….?
- Muội dùng Dưỡng Mô Đan, thứ này các nữ tu sĩ rất ưa thích.
- Tuy dùng có chút ngứa ngáy, nhưng chỉ cần tóc nhanh chóng mọc dài trở lại là được.
Dù sao cũng là nữ tử, Lý Xuân Hồng nghe vậy ánh mắt mở lớn, vô cùng hứng thú.
- Tuyết Nhi tỷ tỷ…khi nào cho muội Dưỡng Mô Đan với.
Đang mỉm cười nghe Lý Xuân Hồng nói chuyện, Lý Quý không biết nghĩ gì.
Bỗng.
Sắc mặt hắn cả kinh.
Quay sang nhìn sang Đan Hiểu, sau đó lại nhìn xuống Tuyết Nhi.
Rồi từ từ nhìn sang Lý Xuân Hồng.
- Chờ đã…chờ đã....
- Tỷ tỷ…ngươi gọi Tuyết Nhi là sư tỷ. Ta là đệ đệ ngươi mà gọi Tuyết Nhi là muội thì…
…chẳng phải…tỷ tỷ với ta….
Đang mỉm cười nhắm mắt, Tuyết Nhi vậy liền ngước lên, khuôn mặt ửng hồng nhìn Lý Quý.
- Chỉ cần huynh gọi ta là muội, ta cũng sẽ tình nguyện gọi Xuân Hồng là tỷ tỷ.
Lý Xuân Hồng nghe vậy thì trợn mắt, phất tay liên hồi. Còn Lý Quý thì tặc lưỡi.
“Cái gì….đang là sư tỷ của tỷ tỷ ta. Bây giờ Tuyết Nhi lại gọi tỷ tỷ ta…cũng là tỷ tỷ?”
“Sao ta lại có cảm giác giống như…"
"Nàng ta đang cố tình xưng hô giống như…”
Chả trách Lý Quý suy nghĩ như vậy, bối phận lẫn tuổi tác của Tuyết Nhi đều lớn hơn Lý Xuân Hồng nhiều lắm.
Với tu sĩ thì việc phân biệt bối phận vô cùng quan trọng, nhưng Tuyết Nhi lại tự hạ thấp để gọi Lý Xuân Hồng là tỷ tỷ.
Việc chênh lệch bối phận mà người nữ lại xưng hô giống như người nam, thường chỉ xảy ra khi đôi nam nữ này đã thành thân.
Cho nên Lý Quý mới thất thố như vậy.
Lúc này hắn mới dần nhận ra ẩn ý của Tuyết Nhi.
Cũng biết là Lý Xuân Hồng không giúp được. Nên Lý Quý tuy mở miệng nói với Tuyết Nhi nhưng ánh mắt cầu cứu Đan Hiểu.
- Hay là…chúng ta cứ xưng hô lại như cũ đi, ta…sẽ không gọi Tuyết Nhi là yêu nữ nữa.
- Đan Hiểu tỷ…thấy thế nào ?
Chữ “Đan Hiểu tỷ” hắn cố tình kéo dài ra. Mím môi nhăn mặt nhìn về nàng ta.
- Huynh…huynh…tráo trở…chưa rút hạ thân ra khỏi người ta mà huynh đã đổi ý rồi.
- Đồ….đồ…
Tuyết Nhi liếc lên, khuôn mặt đỏ ran như sắp khóc.
Lý Quý liền nhìn nàng. Nở một nụ cười còn…nhăn hơn cả khóc.
Đan Hiểu thấy Tuyết Nhi biểu hiện như như vậy chợt xót xa.
Tiến đến vuốt vuốt mái tóc của nàng ta, mỉm cười hiền lành. Sau đó liếc xuống nhướng mày thâm ý.
- Ngươi dù sao cũng là tông chủ tương lai của Hợp Hoan Tông, xưng hô với đám nữ đệ tử là gì chẳng được, xưng là muội thì có xá gì.
- Như ta chẳng hạn, sao dám nhận câu “Đan Hiểu tỷ” của thiếu tông chủ được. Dù sao “Đan Hiểu muội muội” vẫn dễ nghe hơn nhiều a.
- Còn Lý Xuân Hồng ?...tuy nàng nhỏ tuổi, vào tông muộn. Nhưng đám đệ tử chúng ta xưng tỷ tỷ của thiếu tông chủ là tỷ tỷ thì có sao ?
- Đúng không ? Xuân Hồng tỷ tỷ
Thấy Lý Xuân Hồng đang xấu hổ cúi gằm xuống không nói gì, Đan Hiểu ánh mắt nheo lại, nhìn Lý Quý cười cợt.
- Bọn tỷ muội ta chẳng may mà không có phu quân như Tam Trưởng Lão, Đại Trưởng Lão thì ngươi…
….chịu khó phải làm phu quân cho chúng ta mãn kiếp rồi.
Vừa nói xong, ngoại trừ Lý Quý ra.
Cả ba nàng đều bật cười rung cả thuyền.
Để mặc cho hắn khó xử.
“…chẳng những không giúp mà còn đổ thêm dầu vào lửa”
“Con mẹ nó… hai nàng đúng là cá mè một lứa”
Bỗng khuôn mặt suy tư.
“Nhưng mà….”
“Đan Hiểu nói không phải không có lý, ta sẽ là Tông Chủ của Hợp Hoan Tông, ngoại trừ tỷ tỷ ra, ta gọi các nàng cái quái gì chẳng được ?”
Lý Quý ánh mặt chợt liếc sang Tuyết Nhi.
“Còn cả tấm lòng của nàng ta nữa…”
“Thật sự…ta không nỡ…”
“Trước giờ...cũng....chưa có nữ tử nào thổ lộ với ta như vậy a….”
.
.
.
Không lâu sau, Lý Quý người cũng giãn ra, mặc kệ chuyện rối loạn xưng hô bối phận.
Tay trái hắn ôm Lý Xuân Hồng, tay phải vươn sang ôm lấy Đan Hiểu kéo xuống nằm bên cạnh.
Khuôn mặc vô cùng bất cần.
- Tuyết Nhi muội, hết tay rồi…ôm tiểu ca ca cái nào…
Nghe như vậy, Tuyết Nhi đang nằm trên người Lý Quý liền bật dậy nhìn hắn trố mắt.
Ánh mắt nàng ta chợt sáng lên, mỉm cười đầy rạng rỡ.
...Hệt như nắng giữa mùa đông.
Hai tay nàng ta nhanh chóng ôm chầm lấy Lý Quý, hôn hít khắp nơi.
.
.
.
.
Bên ngoài thuyền chỉ vọng ra tiếng cười lớn của Lý Quý.
“Bổn thiếu chủ ta từ giờ…đám nữ tử Hợp Hoan Tông…con mẹ nó…xưng muội hết”
“Đệ đệ, ngươi nói năng thật thô tục, ngươi gọi ta là gì”
“Muội…à không…tất nhiên là tỷ tỷ chứ”
Giọng Đan Hiểu chất vấn.
“Ta thì sao ?”
“Muội hết”
“Hihi…Được…Còn A Ly tỷ tỷ thì sao ? Tỷ ấy hơn 90 tuổi rồi a”
“Đã nói là xưng muội hết”
“Phù Như cũng gần 75 tuổi rồi”
“Muội hết”
“Sương Sương hơn 77 tuổi rồi đấy”
“Muội hết”
“Mạn Thiên, Mạc Giai đều hơn 70 tuổi”
“Muội hết”
“Liễu Thanh thì sao?”
“Muội hết…”
“À không…bà ta là ngoại lệ.”
Tiếng cười giòn giã của cả nam tử nữ tử vọng ra ngoài.
.
.
.
.
Trên một con thuyền nhỏ, chỉ vừa vặn hai người ngồi.
Một đôi vợ chồng già, khuôn mặt nhăn nheo, tóc tai bạc trắng… đang cắm cúi thả lưới trên sông Lỗ Giang.
Thấy có một chiếc thuyền đang rung rinh, đầu thuyền chẳng có phu lái, thả trôi tự do trên sông.
Lão bà thấy vậy liền trố mắt.
- Ta để ý đã hơn một khắc rồi.
- Ông xem thử…chiếc thuyền kia dường như có gì đó…bất thường.
Ông lão nghe vậy nheo mắt, từ từ dùng một thanh tre dài, cắm xuống sông, đánh thuyền lại gần.
Chưa lại gần đã nghe tiếng vọng ra.
“Tuyết Nhi muội…đủ rồi…ta vừa mới phóng xuất…chờ đã, Bổ Dương Đan…Bổ Dương Đan…”
“Ư….ư……ư…”
“Tuyết Nhi muội a nhẹ nhàng một chút, lật thuyền bây giờ”
“Im lặng…”
“Tỷ tỷ chờ đã….một người…phải có một người điều khiển thuyền a, lật bây giờ”
“Á…Đan Hiểu…muội…đừng có ngồi lên…mặt ta…”
“um..u…ummm”
“Im lặng như vậy có phải tốt không”
“Ư….đừng…”
.
.
.
Chưa lại gần, hai ông bà lão đã nghe đầy những tiếng động kì quái.
Khuôn mặt nhăn nheo của bà lão trợn trừng, khuôn mặt đầy đồi mồi cháy nắng kia cũng đỏ ửng lên thấy rõ.
Ông lão cũng trợn mắt, chợt nhìn sang thấy biểu hiện của lão bà mình thì bật cười một tràng.
Nhẹ nhàng đánh thuyền ra chỗ khác…
“Bọn nhỏ bây giờ…cũng giống ta với bà khi xưa a!”
“Gần xuống lỗ đến nơi rồi, mà vẫn chưa chịu nói năng đứng đắn”
.
.
.
.
.
Trời dần về chiều.
Hoàng hôn đỏ rực ánh lên mặt nước tạo ra một khung cảnh vô cùng thơ mộng.
Sông Lỗ Giang bóng thuyền bè cũng dần thưa thớt.
Con thuyền vẫn cứ dập dìu trôi
Lý Quý mây mưa với 3 nàng phóng xuất không biết bao nhiêu lần, đều bị Tuyết Nhi giành hết.
Lúc này chỉ thấy Lý Xuân Hồng, Đan Hiểu đang đang nằm bên trong buồng thuyền, say mê trò chuyện gì đó.
Để lại không gian riêng tư cho đôi nam nữ đang ngồi trên mũi thuyền.
Tuyết Nhi đang tựa vào vai Lý Quý, khuôn mặt vui vẻ, hai chân trần đang đá đá dưới nước.
- Lúc mới gặp huynh, ta thấy huynh thật ngốc nghếch…
Lý Quý tay cầm một bầu rượu bỏ lên miệng uống một hơi. Nhìn về phía chân trời, ánh mắt có nét cười.
- Bây giờ thì sao ?
Tuyết Nhi liền ngồi dậy, ánh mắt lanh lảnh nhìn Lý Quý, ngắm nghía một hồi lâu mới nói.
- Ngoại trừ mái tóc bạc trắng ra thì…vẫn ngốc nghếch như vậy.
Lý Quý một tay vòng qua eo nàng ta, bật cười, cũng không có giải thích.
--------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.