Chương 53: Ngươi Có Nói Không ?
Phong Lưu Ca Ca
18/05/2021
Nhìn khuôn mặt gượng gạo của Lý Quý.
Tuyết Nhi như suy nghĩ gì đó, quay sang phía trước.
- Dù gì thì chuyến đi này cũng lịch lãm là chính, có mấy lão Thiên Ma, Thiên Tiên dưới kia, hẳn là không có phần chúng ta a.
Chợt quay đầu lại, đảo mắt xung quanh mấy vòng có chút bực bội.
- Xung quanh kín đáo như vậy, thiếu chủ ngươi sợ cái gì a.
Lý Quý tim đập như trống đánh, mặt không giấu nổi khó xử.
Nếu nói hắn không sợ thì chính là nói láo a.
Xung quanh tiếng xì xầm cười nói không ngớt, để ý thấy nãy giờ còn có mấy tu sĩ qua lại phía trước chỗ của hắn.
Đó là chưa nói bên dưới còn có 6 vị Thiên Cảnh tu sĩ, trong đó có cả chưởng giáo Mặc Long.
Xui xẻo bị phát hiện…ở đây cũng không có cái lỗ nào để chui xuống a.
Hắn bộ dạng thụt thò, nói nhỏ.
- Không phải là ta sợ…chỉ là...
....thời điểm có chút không thích hợp !.
Chợt Tuyết Nhi liếc lên nhìn hắn cười cười, ngọc thủ cầm lấy dương vật hắn vuốt vuốt mấy cái.
- Đấu giá còn lâu mới kết thúc. Coi như bổn cô nương cùng ngươi giết thời gian một chút a.
Thấy khuôn mặt hắn suy nghĩ, hai chân bên dưới vẫn đang khép chặt lại. Nàng ta cười nháy mắt.
- Ngươi là thiếu chủ Hợp Hoan tông…phải bạo gan một chút a.
Thấy khuôn mặt Lý Quý đã đỏ ran lên, Tuyết Nhi ánh mắt tinh nghịch kề sát tai hắn.
Thủ thỉ giống hệt như một hồ ly tinh đang ra sức dụ hoặc một tiểu nam tử ngây thơ.
- Bổn cô nương nói cho ngươi biết, lén lút….
….là một trong những khoái cảm cực đỉnh a.
Lý Quý cũng không phải thiện nam tín nữ gì, Tuyết Nhi nói vậy như xé bỏ lớp phòng ngự cuối cùng của hắn.
Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, hai chân bên dưới khẽ buông lỏng, nhìn khuôn mặt đang cổ vũ bên dưới
…khẽ cười...rồi gật đầu.
Không cần nói cũng biết kết quả như thế nào.
Bên dưới hạ thân cương cứng cảm giác đầy ấm nóng.
Hắn cảm thấy miệng nàng ta đang hút chặt lấy tiểu huynh đệ mình, đầu lưỡi bên trong đảo loạn cực kì nhanh. Từng đợt khoan khoái bên dưới truyền đến liên hồi.
Lý Quý dù đang cảnh giác nhìn về phía trước, nhưng lúc này khuôn mặt đã thôi sợ sệt.
Hắn khẽ dựa người ra sau, thả lỏng cơ thể mình, âm thầm tận hưởng yêu khẩu của Tuyết Nhi.
Nàng ta thấy biểu hiện của hắn liền cười đắc ý, nắm tay còn đưa lên ngón cái. Miệng uyển chuyển uốn éo đầy kích thích.
.
.
.
Không lâu sau.
Chợt Tuyết Nhi đình chỉ. Như sực nhớ gì đó, rút miệng ra đầy tò mò:
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc vẫn chưa nói ta vì sao ngươi biết được nữ tu sĩ Đan Tông kia có vấn đề a ?
Lý Quý đang khoan khoái, nghe Tuyết Nhi nói vậy, ánh mắt khẽ động. Cười thâm ý, cũng không có trả lời ngay.
Hắn đảo mắt xuống cơ thể nàng ta bên dưới mấy vòng.
Tuyết Nhi thấy nét mặt của hắn càng tò mò hơn, nhưng dường như biết hắn sẽ nói gì đó.
Nên cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này Tuyết Nhi đang nằm úp lên băng ghế, cơ thể vẫn đang mặc nguyên bộ y phục màu xám lúc sáng.
Chợt Lý Quý nhìn nàng ta cười cợt.
- Ta còn biết hôm nay ngươi...mang thanh Hạt Côn kia bị ngược a.
Nghe vậy, Tuyết Nhi liền bất ngờ, bán tín bán nghi.
Khẽ ngưng thần, thầm xem xét bên dưới âm hộ mình. Nhất thời ánh mắt trợn tròn.
- Hắn...hắn nói đúng a.
Khuôn mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Bất chợt, nàng ta liếc lên, ánh mắt kinh ngạc.
- Hắc Nhãn ?
Lý Quý nhìn nàng cười tít mắt, gật đầu mấy cái.
Nhưng thấy hắn gật đầu, Tuyết Nhi không những không hài lòng mà còn tức giận hơn.
- Ngươi đừng nghĩ bổn cô nương ta ngu a.
- Sát sanh tăng trước đây có nói qua, Hắc Nhãn chỉ là tiểu thuật nhìn thấu y phục…
Ánh mắt trợn tròn chất vấn.
…Làm gì có thể nhìn thấu thể nội ?
Nghe Tuyết Nhi nói vậy, Lý Quý thở dài như u oán.
Bộ dạng chợt đầy đắc ý, cúi xuống vỗ mông nàng mấy cái.
- Hắc Nhãn vốn dĩ chỉ nhìn thấu y phục…
Haizz…Nhưng chỉ tại bổn thiếu chủ….
….quá xuất sắc a !
Như để chứng minh cho lời nói của hắn, ánh mắt Lý Quý chợt chăm chú đảo một vòng lên người Tuyết Nhi.
Bất chợt dừng lại ở hạ thân nàng, khuôn mặt như tìm kiếm gì đó.
Không lâu sau, hắn đắc ý, nhìn lên trời nói bâng quơ.
- Bên trong âm hộ lẫn nhị đạo của cô nương, có không ít vết xước đang liền da, hẳn là có chút đau rát lẫn ngứa ngáy a.
Tuyết Nhi nghe vậy ánh mắt trợn trừng.
Sắc mặt đổi từ trắng sang đỏ. Vừa xấu hổ lẫn bực tức nhất thời không thể kìm chế.
Bàn tay nhanh như chớp gõ tiểu huynh đệ hắn bên dưới một cái rõ đau.
Liếc lên hắn tức giận quát.
- Còn không phải do hạ thân ngươi cả ngày hôm qua đâm chọc…báo hại ta….ta...
…ta không đi đứng bình được.
Nàng vừa nói xong, toàn trường chợt im ắng kì lạ.
Im lặng đến độ cả một thanh kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tuyết Nhi lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, hai tay bụm chặt miệng.
Còn Lý Quý, hắn hoảng sợ quên cả tiểu huynh đệ đang đau nhói bên dưới.
Đảo mắt còn thấy phía hàng đầu. Thậm chí 2 trong 6 vị cao thủ Thiên Cảnh còn ngoái đầu lại nhìn về phía này đầy khó hiểu.
Không lâu sau, khi không còn nghe tiếng nói nữ nhân kia nữa, bầu không khí mới dần trở lại bình thường.
Nhưng hiển nhiên vẫn có chút cổ quái, tất cả các khách nhân đều là tu sĩ, thính lực nhạy bén vô cùng.
Nếu có thể thấy bên trong các chòi nhỏ khác, tất cả các nữ tu sĩ, ai nấy mặt đều đã đỏ ran lên.
Thầm…xấu hổ dùm cho giọng nói phát ra lúc nãy.
Nàng liền rụt đầu, có chút xấu hổ, kề sát tai hắn.
- Ta có chút lỡ miệng a.
Tuyết Nhi lại cười cợt, trở lại bộ dạng lúc trước, đưa ngón cái lên.
- Nếu vậy Hắc Nhãn cũng thật là ngưu a.
Bỗng ánh mắt chợt loé, lườm sang Lý Quý.
- Thiếu chủ ngươi lục lọi bên trong cơ thể ta có gì là hay ho.
- Ngươi có giỏi thì nói ta nghe xem bên trong kia đang có thứ gì đi a.
Nói đoạn, nàng chỉ về mấy chiếc bàn bằng vàng kia.
Nghe ý tứ, dường như nàng ta đang khích tướng. Lý Quý không chút hứng thú.
Liền trề môi, mặt dửng dưng nói từng chữ.
- Ta….không….rãnh
Vừa nói xong hắn giật bắn mình.
Tiểu huynh đệ bên dưới đang bị hàm răng trắng như tuyết của nàng ta mạnh bạo cắn chặt, đau đớn không thôi.
- ..N…g.ươi….ó….nói….ông ?
Hắn đau như chết đi sống lại, bản năng dùng tay đẩy đầu nàng ta ra.
Càng đẩy mạnh ra, nàng ta càng cắn mạnh hơn, hạ thân lại càng đau nhói. Lý Quý khuôn mặt méo mó.
- Á…Đau…đau…yêu nữ….mau thả hảo huynh đệ đáng thương của ta ra a.
Thấy hắn không có thành ý, Tuyết Nhi hàm răng cắn mạnh hơn nữa.
- Được được…ta nói…ta nói…khốn kiếp…..mau nhả ra…
Lúc này nàng mới đình chỉ, rút miệng ra.
Còn lườm hắn mấy cái thị uy.
- Ngươi mà nói sớm thì cũng đâu có ăn đau khổ a.
Lý Quý khuôn mặt nhăn nhó, hai tay ôm chặt hạ thân. Cũng không có trả lời.
Hắn khẽ quay đầu nhìn xuống bên dưới kia, hắc linh lực cuồn cuộn chảy vào mắt.
Không lâu sau.
Chỉ nghe tiếng hắn nói chầm chậm.
- Từ trái qua phải lần lượt là…
- 5 viên đan trắng tinh được cất trong 5 hộp gỗ nhỏ.
- Một đan lô.
- Một thanh đoản kiếm.
- Một bộ y phục.
- Một ngọc giản củ kĩ.
- Và một lọ sứ đen chứa chất lỏng.
Tuyết Nhi sắc mặt chấn kinh.
Phải biết rằng bên trên đều được bọc kín bằng một tấm lụa đỏ lập loè tinh quang, nàng ta có phóng xuất thần thức kiểu gì đều không xuyên qua được.
Thần thức phóng xuất đến bao nhiêu đều bị phản chất bấy nhiêu.
Đoán chừng ngay cả các cao thủ Thiên Cảnh bên dưới cũng vậy.
Nhưng Lý Quý, hắn chỉ nhìn sơ qua đã nói vanh vách vật bên trong.
Chưa kể…
Nghe giọng điệu của hắn.
…..không giống nói đùa chút nào.
Bởi vậy, Tuyết Nhi làm sao mà không chấn kinh cho được.
Nàng thất thố hỏi lại một lần nữa.
- Ngươi nói thật ?
Lý Quý cúi gằm mặt nhìn tiểu huynh đệ bên dưới, tay khẽ xoa xoa, có chút tức giận.
- Tin hay không thì tuỳ ngươi a. Đau chết đi được.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó kia, Tuyết Nhi chợt bật cười, nàng nhanh chóng cởi hạ khố, chỉ mang trường sam màu trắng bên trên.
Nhẹ nhàng rút Hạt Côn bên dưới ra, ngọc thủ nghịch ngợm cầm lấy dương cụ kia đưa tới trước mặt Lý Quý vờn vờn mấy cái.
Lý Quý thấy dương cụ trên tay Tuyết Nhi đang ướt đẫm bóng lẫy, còn dính không ít chất lỏng bên trên thì sợ hãi né tránh không thôi.
Tuyết Nhi thấy bộ dạng của hắn liền cười thích thú, nhanh chóng ngồi lên người hắn, mặt đối mặt.
Lý Quý còn đang ngơ ngác thì âm hộ lông lá bên dưới trong chớp mắt đã nút chửng tiểu huynh đệ hắn.
Cảm giác ấm áp lẫn ẩm ướt truyền đến. Bất chợt Tuyết Nhi dồn sức xuống hạ thân, hắn cảm thấy bên dưới mình như đang bị bóp chặt lại.
Nàng ta vòng hai tay qua cổ hắn, cười yêu mị.
- Chút nữa để xem ngươi nói có đúng hay không a.
Ánh mắt có chút tinh nghịch.
- Bật mí cho ngươi biết, bổn cô nương còn là một Y Sư a.
Lý Quý nghe vậy, khuôn mặt vừa ngạc nhiên, vừa khó tin, nhìn nàng khinh bỉ.
- Y Sư á...ta nhổ a ?
Tuyết Nhi không có trả lời, chỉ nhìn vào mắt hắn cười cười, sau đó cúi người tới nói khẽ.
- Ta có thể chữa cho tiểu đệ của ngươi hết đau a.
Lý Quý trố mắt.
Nhất thời, cả hắn lẫn Tuyết Nhi liền cười một tràng.
Hắn tay phải vỗ mông nàng một cái.
- Hồ ly tinh...
Dứt lời khuôn mặt áp sát tới, hôn lấy đôi môi đỏ hồng kia. Đầu lưỡi tham lam tiến vào.
Tuyết Nhi khuôn mặt chợt giãn ra, ánh mắt có ý cười.
Đầu lưỡi nhanh chóng phối hợp với hắn, hạ thân bắt đầu nhẹ nhàng nhấp đều đặn, chầm chậm tăng dần tốc độ.
Cả hai như ngầm hiểu ý nhau.
Cố tình giữ im lặng không gây ra động tĩnh.
Lý Quý chìm đắm trong cảm giác đê mê kia....
Bỏ ngoài tai cả tiếng thông báo bên dưới.
“ Chư vị đạo hữu, đã để các vị chờ đợi. Tại hạ là Dương Thông, thay mặt cho Bảo Các hội, chủ sự cuộc đấu giá hôm nay ”
Tuyết Nhi như suy nghĩ gì đó, quay sang phía trước.
- Dù gì thì chuyến đi này cũng lịch lãm là chính, có mấy lão Thiên Ma, Thiên Tiên dưới kia, hẳn là không có phần chúng ta a.
Chợt quay đầu lại, đảo mắt xung quanh mấy vòng có chút bực bội.
- Xung quanh kín đáo như vậy, thiếu chủ ngươi sợ cái gì a.
Lý Quý tim đập như trống đánh, mặt không giấu nổi khó xử.
Nếu nói hắn không sợ thì chính là nói láo a.
Xung quanh tiếng xì xầm cười nói không ngớt, để ý thấy nãy giờ còn có mấy tu sĩ qua lại phía trước chỗ của hắn.
Đó là chưa nói bên dưới còn có 6 vị Thiên Cảnh tu sĩ, trong đó có cả chưởng giáo Mặc Long.
Xui xẻo bị phát hiện…ở đây cũng không có cái lỗ nào để chui xuống a.
Hắn bộ dạng thụt thò, nói nhỏ.
- Không phải là ta sợ…chỉ là...
....thời điểm có chút không thích hợp !.
Chợt Tuyết Nhi liếc lên nhìn hắn cười cười, ngọc thủ cầm lấy dương vật hắn vuốt vuốt mấy cái.
- Đấu giá còn lâu mới kết thúc. Coi như bổn cô nương cùng ngươi giết thời gian một chút a.
Thấy khuôn mặt hắn suy nghĩ, hai chân bên dưới vẫn đang khép chặt lại. Nàng ta cười nháy mắt.
- Ngươi là thiếu chủ Hợp Hoan tông…phải bạo gan một chút a.
Thấy khuôn mặt Lý Quý đã đỏ ran lên, Tuyết Nhi ánh mắt tinh nghịch kề sát tai hắn.
Thủ thỉ giống hệt như một hồ ly tinh đang ra sức dụ hoặc một tiểu nam tử ngây thơ.
- Bổn cô nương nói cho ngươi biết, lén lút….
….là một trong những khoái cảm cực đỉnh a.
Lý Quý cũng không phải thiện nam tín nữ gì, Tuyết Nhi nói vậy như xé bỏ lớp phòng ngự cuối cùng của hắn.
Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, hai chân bên dưới khẽ buông lỏng, nhìn khuôn mặt đang cổ vũ bên dưới
…khẽ cười...rồi gật đầu.
Không cần nói cũng biết kết quả như thế nào.
Bên dưới hạ thân cương cứng cảm giác đầy ấm nóng.
Hắn cảm thấy miệng nàng ta đang hút chặt lấy tiểu huynh đệ mình, đầu lưỡi bên trong đảo loạn cực kì nhanh. Từng đợt khoan khoái bên dưới truyền đến liên hồi.
Lý Quý dù đang cảnh giác nhìn về phía trước, nhưng lúc này khuôn mặt đã thôi sợ sệt.
Hắn khẽ dựa người ra sau, thả lỏng cơ thể mình, âm thầm tận hưởng yêu khẩu của Tuyết Nhi.
Nàng ta thấy biểu hiện của hắn liền cười đắc ý, nắm tay còn đưa lên ngón cái. Miệng uyển chuyển uốn éo đầy kích thích.
.
.
.
Không lâu sau.
Chợt Tuyết Nhi đình chỉ. Như sực nhớ gì đó, rút miệng ra đầy tò mò:
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc vẫn chưa nói ta vì sao ngươi biết được nữ tu sĩ Đan Tông kia có vấn đề a ?
Lý Quý đang khoan khoái, nghe Tuyết Nhi nói vậy, ánh mắt khẽ động. Cười thâm ý, cũng không có trả lời ngay.
Hắn đảo mắt xuống cơ thể nàng ta bên dưới mấy vòng.
Tuyết Nhi thấy nét mặt của hắn càng tò mò hơn, nhưng dường như biết hắn sẽ nói gì đó.
Nên cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này Tuyết Nhi đang nằm úp lên băng ghế, cơ thể vẫn đang mặc nguyên bộ y phục màu xám lúc sáng.
Chợt Lý Quý nhìn nàng ta cười cợt.
- Ta còn biết hôm nay ngươi...mang thanh Hạt Côn kia bị ngược a.
Nghe vậy, Tuyết Nhi liền bất ngờ, bán tín bán nghi.
Khẽ ngưng thần, thầm xem xét bên dưới âm hộ mình. Nhất thời ánh mắt trợn tròn.
- Hắn...hắn nói đúng a.
Khuôn mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Bất chợt, nàng ta liếc lên, ánh mắt kinh ngạc.
- Hắc Nhãn ?
Lý Quý nhìn nàng cười tít mắt, gật đầu mấy cái.
Nhưng thấy hắn gật đầu, Tuyết Nhi không những không hài lòng mà còn tức giận hơn.
- Ngươi đừng nghĩ bổn cô nương ta ngu a.
- Sát sanh tăng trước đây có nói qua, Hắc Nhãn chỉ là tiểu thuật nhìn thấu y phục…
Ánh mắt trợn tròn chất vấn.
…Làm gì có thể nhìn thấu thể nội ?
Nghe Tuyết Nhi nói vậy, Lý Quý thở dài như u oán.
Bộ dạng chợt đầy đắc ý, cúi xuống vỗ mông nàng mấy cái.
- Hắc Nhãn vốn dĩ chỉ nhìn thấu y phục…
Haizz…Nhưng chỉ tại bổn thiếu chủ….
….quá xuất sắc a !
Như để chứng minh cho lời nói của hắn, ánh mắt Lý Quý chợt chăm chú đảo một vòng lên người Tuyết Nhi.
Bất chợt dừng lại ở hạ thân nàng, khuôn mặt như tìm kiếm gì đó.
Không lâu sau, hắn đắc ý, nhìn lên trời nói bâng quơ.
- Bên trong âm hộ lẫn nhị đạo của cô nương, có không ít vết xước đang liền da, hẳn là có chút đau rát lẫn ngứa ngáy a.
Tuyết Nhi nghe vậy ánh mắt trợn trừng.
Sắc mặt đổi từ trắng sang đỏ. Vừa xấu hổ lẫn bực tức nhất thời không thể kìm chế.
Bàn tay nhanh như chớp gõ tiểu huynh đệ hắn bên dưới một cái rõ đau.
Liếc lên hắn tức giận quát.
- Còn không phải do hạ thân ngươi cả ngày hôm qua đâm chọc…báo hại ta….ta...
…ta không đi đứng bình được.
Nàng vừa nói xong, toàn trường chợt im ắng kì lạ.
Im lặng đến độ cả một thanh kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tuyết Nhi lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, hai tay bụm chặt miệng.
Còn Lý Quý, hắn hoảng sợ quên cả tiểu huynh đệ đang đau nhói bên dưới.
Đảo mắt còn thấy phía hàng đầu. Thậm chí 2 trong 6 vị cao thủ Thiên Cảnh còn ngoái đầu lại nhìn về phía này đầy khó hiểu.
Không lâu sau, khi không còn nghe tiếng nói nữ nhân kia nữa, bầu không khí mới dần trở lại bình thường.
Nhưng hiển nhiên vẫn có chút cổ quái, tất cả các khách nhân đều là tu sĩ, thính lực nhạy bén vô cùng.
Nếu có thể thấy bên trong các chòi nhỏ khác, tất cả các nữ tu sĩ, ai nấy mặt đều đã đỏ ran lên.
Thầm…xấu hổ dùm cho giọng nói phát ra lúc nãy.
Nàng liền rụt đầu, có chút xấu hổ, kề sát tai hắn.
- Ta có chút lỡ miệng a.
Tuyết Nhi lại cười cợt, trở lại bộ dạng lúc trước, đưa ngón cái lên.
- Nếu vậy Hắc Nhãn cũng thật là ngưu a.
Bỗng ánh mắt chợt loé, lườm sang Lý Quý.
- Thiếu chủ ngươi lục lọi bên trong cơ thể ta có gì là hay ho.
- Ngươi có giỏi thì nói ta nghe xem bên trong kia đang có thứ gì đi a.
Nói đoạn, nàng chỉ về mấy chiếc bàn bằng vàng kia.
Nghe ý tứ, dường như nàng ta đang khích tướng. Lý Quý không chút hứng thú.
Liền trề môi, mặt dửng dưng nói từng chữ.
- Ta….không….rãnh
Vừa nói xong hắn giật bắn mình.
Tiểu huynh đệ bên dưới đang bị hàm răng trắng như tuyết của nàng ta mạnh bạo cắn chặt, đau đớn không thôi.
- ..N…g.ươi….ó….nói….ông ?
Hắn đau như chết đi sống lại, bản năng dùng tay đẩy đầu nàng ta ra.
Càng đẩy mạnh ra, nàng ta càng cắn mạnh hơn, hạ thân lại càng đau nhói. Lý Quý khuôn mặt méo mó.
- Á…Đau…đau…yêu nữ….mau thả hảo huynh đệ đáng thương của ta ra a.
Thấy hắn không có thành ý, Tuyết Nhi hàm răng cắn mạnh hơn nữa.
- Được được…ta nói…ta nói…khốn kiếp…..mau nhả ra…
Lúc này nàng mới đình chỉ, rút miệng ra.
Còn lườm hắn mấy cái thị uy.
- Ngươi mà nói sớm thì cũng đâu có ăn đau khổ a.
Lý Quý khuôn mặt nhăn nhó, hai tay ôm chặt hạ thân. Cũng không có trả lời.
Hắn khẽ quay đầu nhìn xuống bên dưới kia, hắc linh lực cuồn cuộn chảy vào mắt.
Không lâu sau.
Chỉ nghe tiếng hắn nói chầm chậm.
- Từ trái qua phải lần lượt là…
- 5 viên đan trắng tinh được cất trong 5 hộp gỗ nhỏ.
- Một đan lô.
- Một thanh đoản kiếm.
- Một bộ y phục.
- Một ngọc giản củ kĩ.
- Và một lọ sứ đen chứa chất lỏng.
Tuyết Nhi sắc mặt chấn kinh.
Phải biết rằng bên trên đều được bọc kín bằng một tấm lụa đỏ lập loè tinh quang, nàng ta có phóng xuất thần thức kiểu gì đều không xuyên qua được.
Thần thức phóng xuất đến bao nhiêu đều bị phản chất bấy nhiêu.
Đoán chừng ngay cả các cao thủ Thiên Cảnh bên dưới cũng vậy.
Nhưng Lý Quý, hắn chỉ nhìn sơ qua đã nói vanh vách vật bên trong.
Chưa kể…
Nghe giọng điệu của hắn.
…..không giống nói đùa chút nào.
Bởi vậy, Tuyết Nhi làm sao mà không chấn kinh cho được.
Nàng thất thố hỏi lại một lần nữa.
- Ngươi nói thật ?
Lý Quý cúi gằm mặt nhìn tiểu huynh đệ bên dưới, tay khẽ xoa xoa, có chút tức giận.
- Tin hay không thì tuỳ ngươi a. Đau chết đi được.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó kia, Tuyết Nhi chợt bật cười, nàng nhanh chóng cởi hạ khố, chỉ mang trường sam màu trắng bên trên.
Nhẹ nhàng rút Hạt Côn bên dưới ra, ngọc thủ nghịch ngợm cầm lấy dương cụ kia đưa tới trước mặt Lý Quý vờn vờn mấy cái.
Lý Quý thấy dương cụ trên tay Tuyết Nhi đang ướt đẫm bóng lẫy, còn dính không ít chất lỏng bên trên thì sợ hãi né tránh không thôi.
Tuyết Nhi thấy bộ dạng của hắn liền cười thích thú, nhanh chóng ngồi lên người hắn, mặt đối mặt.
Lý Quý còn đang ngơ ngác thì âm hộ lông lá bên dưới trong chớp mắt đã nút chửng tiểu huynh đệ hắn.
Cảm giác ấm áp lẫn ẩm ướt truyền đến. Bất chợt Tuyết Nhi dồn sức xuống hạ thân, hắn cảm thấy bên dưới mình như đang bị bóp chặt lại.
Nàng ta vòng hai tay qua cổ hắn, cười yêu mị.
- Chút nữa để xem ngươi nói có đúng hay không a.
Ánh mắt có chút tinh nghịch.
- Bật mí cho ngươi biết, bổn cô nương còn là một Y Sư a.
Lý Quý nghe vậy, khuôn mặt vừa ngạc nhiên, vừa khó tin, nhìn nàng khinh bỉ.
- Y Sư á...ta nhổ a ?
Tuyết Nhi không có trả lời, chỉ nhìn vào mắt hắn cười cười, sau đó cúi người tới nói khẽ.
- Ta có thể chữa cho tiểu đệ của ngươi hết đau a.
Lý Quý trố mắt.
Nhất thời, cả hắn lẫn Tuyết Nhi liền cười một tràng.
Hắn tay phải vỗ mông nàng một cái.
- Hồ ly tinh...
Dứt lời khuôn mặt áp sát tới, hôn lấy đôi môi đỏ hồng kia. Đầu lưỡi tham lam tiến vào.
Tuyết Nhi khuôn mặt chợt giãn ra, ánh mắt có ý cười.
Đầu lưỡi nhanh chóng phối hợp với hắn, hạ thân bắt đầu nhẹ nhàng nhấp đều đặn, chầm chậm tăng dần tốc độ.
Cả hai như ngầm hiểu ý nhau.
Cố tình giữ im lặng không gây ra động tĩnh.
Lý Quý chìm đắm trong cảm giác đê mê kia....
Bỏ ngoài tai cả tiếng thông báo bên dưới.
“ Chư vị đạo hữu, đã để các vị chờ đợi. Tại hạ là Dương Thông, thay mặt cho Bảo Các hội, chủ sự cuộc đấu giá hôm nay ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.