Chương 44: Nhất Canh Tán
Phong Lưu Ca Ca
18/05/2021
Không chút báo trước, cơ thể nóng ran như có lửa đốt, tiểu huynh đệ bên dưới đầy đau đớn đã sưng phồng trở lại.
Khung cảnh xung quanh lại bất ngờ méo mó hệt ban nãy.
Con mẹ nó ! Lại nữa a !
Muốn lão tử chết thật a.
Lý Quý không chút chần chừ, tiến đến đối diện Tuyết Nhi, dang hai chân nàng ta ra.
Quỳ bệt xuống.
Lại một lần nữa nhanh như chớp đưa tiểu huynh đệ tiến vào hạ thân của Tuyết Nhi.
Lúc này cơ thể vẫn còn đau đớn, run lên bần bật không thôi.
Mồ hôi từng hạt rơi lã chả.
Hắn giữ nguyên tư thế vậy, nhanh chóng định thần.
Cả người lúc này không ngừng nóng ran từng đợt như không ngừng thôi thúc.
Nhưng dục vọng trong người dù có dâng lên như nước lũ cũng không thể lấn át được sự hãi trong lòng lúc này.
Không lâu sau, chỉ thấy khuôn mặt đỏ ran của hắn ngước lên trời thở dốc, khẽ nói thầm.
- Thật tà môn ! Rốt cuộc lão tử ta bị gì a.
Bỗng có tiếng bên dưới phát ra.
- Cảm giác thật kì lạ đúng không ?
Lý Quý đang ngước cổ có chút đồng tình trả lời.
- Đúng vậy.
Bỗng.
Hắn khựng lại.
Sắc mặt đại biến.
Hắn hai mắt trợn tròn, từ từ cúi xuống.
Bên dưới Tuyết Nhi nhìn hắn cười đầy thích thú.
Hắn bất giác hiểu ra tất cả.
Khuôn mặt đổi từ trắng sang xanh rồi lại đổi sang đỏ, lúc này chỉ thấy đầy đầy giận dữ.
- Con mẹ nó ! thì ra là tiểu hồ ly tinh ngươi bày trò.
Trong đầu hắn, mọi thiện cảm trước giờ với nương Tuyết Nhi này tan biến không còn chút nào.
Khuôn mặt hắn nộ hoả không chút che dấu, hắn nghiến răng, tay run run chỉ thẳng vào mặt nàng ta.
- Ngươi…ngươi…rốt ngươi đã làm gì ta ?
Nhìn khuôn mặt động nộ của hắn, Tuyết Nhi cũng không có trả lời.
Chỉ thấy nàng ta chống hai hai tay ra sau, ngồi choàng dậy.
Bất chợt dồn sức xuống hạ thân, bên trong âm hộ bỗng bóp chặt lấy hắn.
Lý Quý đang quỳ lúc này chỉ thấy nàng hai chân đang dang rộng.
Bỗng nhanh như chớp co lại, móc vào phía sau hai đùi kẹp chặt lấy hắn.
Hắn giật mình, vô thức khẽ giãy dụa. Nhưng cảm thấy lúc này, hai chân nàng ta như gọng kìm khoá chặt lấy hạ thân bên dưới.
Khuôn mặt Lý Quý lúc này đầy tức tối, một bụng phẫn nộ, đang định tiếp tục gặng hỏi đã nghe nàng ta nói.
- Để xem a…hình như là Nhất Canh Tán a.
Chỉ thấy Tuyết Nhi đang nói nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn chăm chú xuống bên dưới, nơi hạ thân của hắn và nàng đang dính chặt lấy nhau, ánh mắt có chút mê li.
Nàng khẽ động, sắc mặt có chút ý tứ trêu trọc, thân trên chủ động khẽ nhấp nhè nhẹ vào hạ thân hắn.
Lúc này, từng đợt ma sát khoan khoái bên dưới hạ thân cũng không hề làm hắn nguôi giận chút nào.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ban nãy vẫn còn đó, khiến tâm trí hắn lúc này vẫn còn lo lắng tột độ.
Hạ thân Lý Quý không chút cử động, ánh mắt đanh lại, nhìn chằm chằm Tuyết Nhi đầy phẫn nộ.
- Ngươi…Ngươi…Nhất Canh Tán rốt cuộc là thứ chó gì ?
Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt động nộ của hắn, bất giác có chút phân vân, không biết nàng nghĩ gì.
Nhưng đã nhanh chóng định thần.
Chỉ thấy nàng ta chăm chú nhìn khuôn mặt giận dữ của hắn, ánh mắt khép hờ đầy yêu mị, khẽ cắn nhẹ môi, có chút hờ hững.
- Thiếu chủ, dường như ngươi làm ta sợ hãi, ta đã quên mất a.
Lý Quý nghiến răng.
Lúc này hắn mặc kệ chênh lệch tu vi.
Tay trái nhanh như chớp.
“ Bốp ”
Hắn tát Tuyết Nhi một tát như trời giáng.
- Khốn kiếp, nói mau.
- Ngươi đã làm gì ta ? Nhất Canh Tán kia rốt cuộc là gì ?
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đã đỏ ửng, in hằn dấu tay của hắn, khoé miệng bất giác đã rỉ máu.
Tuyết Nhi bị hắn động thủ khuôn mặt bất ngờ không thôi.
Một tát trong lúc động nộ của tu sĩ Nhân Ma sơ kì cũng không hề dễ chịu.
Nhưng ngược lại với dự đoán của Lý Quý, chỉ thấy Tuyết Nhi đầu lưỡi khẽ liếm vệt máu trên môi.
Ánh mắt nàng vẫn chẳng thay đổi, khẽ nâng cằm lên, nhìn hắn đầy yêu mị, giọng nói có chút u oán.
- Thiếu chủ ngươi thật hung dữ a, hình như Nhất Canh Tán đó hạ thân tách khỏi ta ngươi sẽ chết a…
- Á…bất chợt Tuyết Nhi đã quên sạch rồi a. Rốt cuộc cái gì tán tán đó là gì vậy a.
Bỗng Tuyết Nhi vươn đến nắm chặt lấy hai tay hắn, mượn lực vươn người lên, mặt nàng chỉ cách khuôn mặt hắn chưa tới 2 xích.
Lúc này giác hạ thân nàng ta khe khẽ nhấp nhẹ vào bên dưới hắn một cách đều đặn.
Khuôn mặt Lý Quý vẫn nhăn nhó cực kì khó coi.
Bất giác Tuyết Nhi đảo mắt nhìn hắn yêu mị, xen lẫn một chút trêu ghẹo.
- Thiếu chủ, biểu tình của ngươi làm Tuyết Nhi sợ hãi a.
Lý Quý nghe vậy thấy vậy trong lúc tức giận còn động nộ hơn nữa.
Hắn nghiến răng.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì ?
Tuyết Nhi nghe vậy chỉ vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt hắn, có chút u oán.
- Ta? Ta cũng không nhớ ta muốn gì a !
- Nếu thiếu chủ ngươi vui vẻ chiều chuộng Tuyết Nhi một chút, biết đâu được Tuyết Nhi nhớ ra a.
Lý Quý nghe vậy trợn tròn, đôi mắt giăng đầy tơ máu.
Chỉ nghe thở hồng hộc nặng nề, chưa bao giờ hắn động nộ như vậy.
Hắn biết, dù có tra hỏi thế nào đi nữa rồi cũng chỉ nhận được câu trả lời ởm ờ kiểu như vậy.
- Yêu nghiệt. Nếu ngươi muốn làm ta tức điên thì ngươi đã thành công a.
Hắn giận đến độ cười một tràng quái dị.
- Khốn kiếp ! Được ! Được !
Lý Quý lúc này như một dã thú, hắn tay phải nhanh như chớp.
“Bốp”
Tuyết Nhi lại bị một tát như trời giáng, ngã hẳn ra sau, có chút đáng thương.
Nàng ta lúc này chẳng thấy biểu cảm gì, máu bên khoé miệng đã rũ ra từng dòng đỏ thẩm chảy xuống cằm.
Nhưng kì lạ thay lúc này chỉ thấy miệng nàng ta khẽ cười một tràng yêu mị.
- Thiếu chủ, ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc a.
Lý Quý lúc này nghe vậy liền cười gằn.
- Khốn kiếp, ngươi muốn vui vẻ ?
Vừa nói xong hắn liền dùng hết sức bình sinh thô bạo nhấp mạnh hạ thân đến trước một cái.
Hạ thân Tuyết Nhi đột ngột bị công phá khiến nàng ta bất ngờ không thôi, 2 mắt trợn lên có chút giật mình.
Chưa kịp định thần đã nghe Lý Quý gằn giọng.
- Khuốn kiếp, ngươi muốn chiều chuộng ?
“Xoẹt” “Xoẹt”
Lý Quý lúc này đã xé toạc cả nội khố bên dưới lẫn bên trên của nàng ta.
Cơ thể loã lồ vưu vật của Tuyết Nhi hiện ra trước mắt.
Lý Quý lúc này cũng không nhìn lấy một cái, hai tay vươn tới chụp lấy hai toà nhũ phong trắng như bạch ngọc của Tuyết Nhi, mạnh mẽ hành hạ hai quả tuyết lê kia .
Hạ thân cũng không chút đình chỉ, nhấp từng nhịp cũng thô bạo không kém.
Lý Quý lúc này hệt như một con dã thú, hai mắt đầy tia máu dữ tợn.
Tuyết Nhi thấy từng đợt đau đớn từ ngực lẫn âm hộ bên dưới truyền đến, khẽ nhăn mặt, vô thức rên từng tiếng “ ư ” “ ư ”.
Lý Quý lúc này động nộ, không hề chút chú ý tới sắc mặt của Tuyết Nhi lúc này.
Dù rằng hạ thân lẫn nhũ phong có chút đau đớn, nhưng kì lạ lại không có chút giãy dụa.
Chỉ thấy hai chân đang kìm chặt sau lưng Lý Quý đã buông lỏng từ lúc nào, không biết vô tình hay cố tình để hắn có thêm không gian lấy đà.
Nếu lúc này bắt gặp được biểu tình của nàng, hẵn hắn sẽ cực kì khó hiểu.
Tuyết Nhi lúc này tuy có chút nhăn nhó, nhưng miệng lại khẽ cười.
Nụ cười đầy đắc ý.
Bên ngoài Đan Phòng cũng chẳng bố trí trận pháp cách âm, khiến từng tiếng rên đau đớn của Tuyết Nhi lẫn từng tiếng “Phạch Phạch” vang vọng xung quanh.
Mặt khác thính lực của tu sĩ trung giai rất nhạy bén, có thể nghe rõ rành mạch những tiếng động đầy nhục dục bên trong Đan Phòng.
Đã qua hơn một canh giờ.
Vô Không Am lúc này trời đã sáng hẳn.
Các đệ tử Hợp Hoan Tông trong am đều đã thức dậy.
Phía trước không xa Đan Phòng, lúc này đang có một nhóm nữ đệ tử tụm lại bên ngoài.
“ Nha đầu Tuyết Nhi này làm ồn hơn cả một canh giờ, báo hại ta chẳng thể tập trung làm gì được. ”
“Nghe động tĩnh của Tuyết Nhi, ắt hẳn rất cuồng bạo a.”
“ Có chút kì lạ, nha đầu này lúc bình thường xem trọng Đan Phòng có chút thái quá, hẳn là không có chuyện giao hoan cùng nam tử bên trong đâu a ”
“ Đúng rồi. Ngươi nói ta mới để ý. Có lần ta mới hấp thu dương khí một lô đỉnh xong, chưa tiến vào Đan Phòng đã bị nàng ta đuổi ra. Nói toàn những lời khó nghe, nào là cơ thể ngươi không sạch sẽ, nào là ảnh hưởng đến việc kết đan ”
“ Đúng vậy. Ta cũng vậy a ”
Một ni cô cao gầy vô tình tản bộ gần đó, nhìn thấy một đám tỷ muội đang tụ tập cười nói cũng tò mò đi đến.
Khi nghe được các tiếng động phát ra bên trong làn sương kia thì liền bật cười, khuôn mặt đầy tò mò.
- Các tỷ, rốt cuộc là nam tử nào vậy a ? Ta nhớ không lầm Tuyết Nhi mới đột phá Địa Ma cách đây không lâu a. Sao lại sớm hấp thu dương khí như vậy ?
- Là thiếu chủ.
Một ni cô cách đó không xa đang quét dọn, khuôn mặt không chút biểu tình nói.
Nàng ta chính là A Ly.
Bên ngoài mặt không có biểu hiện gì.
Nhưng lúc này, thực tâm mà nói, A Ly cũng có một chút không hài lòng.
Nàng ta nghĩ thầm trong bụng.
- Thiếu gì chỗ để giao hoan a. Phía sau hậu viên, có hẳn mấy gian phòng trận pháp ẩn dấu khí tức lẫn cách âm được bố trí đầy đủ. Chuyên dành riêng cho các nữ đệ tử mỗi khi đột phá cần thái dương bổ âm.
- Vậy mà nha đầu Tuyết Nhi này lại hành dục ngay tại Đan Phòng. Vị trí nằm sau chính điện, thường có phàm nhân cúng bái thỉnh thoảng hay lui tới.
----------------------------------------------------------
Khung cảnh xung quanh lại bất ngờ méo mó hệt ban nãy.
Con mẹ nó ! Lại nữa a !
Muốn lão tử chết thật a.
Lý Quý không chút chần chừ, tiến đến đối diện Tuyết Nhi, dang hai chân nàng ta ra.
Quỳ bệt xuống.
Lại một lần nữa nhanh như chớp đưa tiểu huynh đệ tiến vào hạ thân của Tuyết Nhi.
Lúc này cơ thể vẫn còn đau đớn, run lên bần bật không thôi.
Mồ hôi từng hạt rơi lã chả.
Hắn giữ nguyên tư thế vậy, nhanh chóng định thần.
Cả người lúc này không ngừng nóng ran từng đợt như không ngừng thôi thúc.
Nhưng dục vọng trong người dù có dâng lên như nước lũ cũng không thể lấn át được sự hãi trong lòng lúc này.
Không lâu sau, chỉ thấy khuôn mặt đỏ ran của hắn ngước lên trời thở dốc, khẽ nói thầm.
- Thật tà môn ! Rốt cuộc lão tử ta bị gì a.
Bỗng có tiếng bên dưới phát ra.
- Cảm giác thật kì lạ đúng không ?
Lý Quý đang ngước cổ có chút đồng tình trả lời.
- Đúng vậy.
Bỗng.
Hắn khựng lại.
Sắc mặt đại biến.
Hắn hai mắt trợn tròn, từ từ cúi xuống.
Bên dưới Tuyết Nhi nhìn hắn cười đầy thích thú.
Hắn bất giác hiểu ra tất cả.
Khuôn mặt đổi từ trắng sang xanh rồi lại đổi sang đỏ, lúc này chỉ thấy đầy đầy giận dữ.
- Con mẹ nó ! thì ra là tiểu hồ ly tinh ngươi bày trò.
Trong đầu hắn, mọi thiện cảm trước giờ với nương Tuyết Nhi này tan biến không còn chút nào.
Khuôn mặt hắn nộ hoả không chút che dấu, hắn nghiến răng, tay run run chỉ thẳng vào mặt nàng ta.
- Ngươi…ngươi…rốt ngươi đã làm gì ta ?
Nhìn khuôn mặt động nộ của hắn, Tuyết Nhi cũng không có trả lời.
Chỉ thấy nàng ta chống hai hai tay ra sau, ngồi choàng dậy.
Bất chợt dồn sức xuống hạ thân, bên trong âm hộ bỗng bóp chặt lấy hắn.
Lý Quý đang quỳ lúc này chỉ thấy nàng hai chân đang dang rộng.
Bỗng nhanh như chớp co lại, móc vào phía sau hai đùi kẹp chặt lấy hắn.
Hắn giật mình, vô thức khẽ giãy dụa. Nhưng cảm thấy lúc này, hai chân nàng ta như gọng kìm khoá chặt lấy hạ thân bên dưới.
Khuôn mặt Lý Quý lúc này đầy tức tối, một bụng phẫn nộ, đang định tiếp tục gặng hỏi đã nghe nàng ta nói.
- Để xem a…hình như là Nhất Canh Tán a.
Chỉ thấy Tuyết Nhi đang nói nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn chăm chú xuống bên dưới, nơi hạ thân của hắn và nàng đang dính chặt lấy nhau, ánh mắt có chút mê li.
Nàng khẽ động, sắc mặt có chút ý tứ trêu trọc, thân trên chủ động khẽ nhấp nhè nhẹ vào hạ thân hắn.
Lúc này, từng đợt ma sát khoan khoái bên dưới hạ thân cũng không hề làm hắn nguôi giận chút nào.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ban nãy vẫn còn đó, khiến tâm trí hắn lúc này vẫn còn lo lắng tột độ.
Hạ thân Lý Quý không chút cử động, ánh mắt đanh lại, nhìn chằm chằm Tuyết Nhi đầy phẫn nộ.
- Ngươi…Ngươi…Nhất Canh Tán rốt cuộc là thứ chó gì ?
Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt động nộ của hắn, bất giác có chút phân vân, không biết nàng nghĩ gì.
Nhưng đã nhanh chóng định thần.
Chỉ thấy nàng ta chăm chú nhìn khuôn mặt giận dữ của hắn, ánh mắt khép hờ đầy yêu mị, khẽ cắn nhẹ môi, có chút hờ hững.
- Thiếu chủ, dường như ngươi làm ta sợ hãi, ta đã quên mất a.
Lý Quý nghiến răng.
Lúc này hắn mặc kệ chênh lệch tu vi.
Tay trái nhanh như chớp.
“ Bốp ”
Hắn tát Tuyết Nhi một tát như trời giáng.
- Khốn kiếp, nói mau.
- Ngươi đã làm gì ta ? Nhất Canh Tán kia rốt cuộc là gì ?
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đã đỏ ửng, in hằn dấu tay của hắn, khoé miệng bất giác đã rỉ máu.
Tuyết Nhi bị hắn động thủ khuôn mặt bất ngờ không thôi.
Một tát trong lúc động nộ của tu sĩ Nhân Ma sơ kì cũng không hề dễ chịu.
Nhưng ngược lại với dự đoán của Lý Quý, chỉ thấy Tuyết Nhi đầu lưỡi khẽ liếm vệt máu trên môi.
Ánh mắt nàng vẫn chẳng thay đổi, khẽ nâng cằm lên, nhìn hắn đầy yêu mị, giọng nói có chút u oán.
- Thiếu chủ ngươi thật hung dữ a, hình như Nhất Canh Tán đó hạ thân tách khỏi ta ngươi sẽ chết a…
- Á…bất chợt Tuyết Nhi đã quên sạch rồi a. Rốt cuộc cái gì tán tán đó là gì vậy a.
Bỗng Tuyết Nhi vươn đến nắm chặt lấy hai tay hắn, mượn lực vươn người lên, mặt nàng chỉ cách khuôn mặt hắn chưa tới 2 xích.
Lúc này giác hạ thân nàng ta khe khẽ nhấp nhẹ vào bên dưới hắn một cách đều đặn.
Khuôn mặt Lý Quý vẫn nhăn nhó cực kì khó coi.
Bất giác Tuyết Nhi đảo mắt nhìn hắn yêu mị, xen lẫn một chút trêu ghẹo.
- Thiếu chủ, biểu tình của ngươi làm Tuyết Nhi sợ hãi a.
Lý Quý nghe vậy thấy vậy trong lúc tức giận còn động nộ hơn nữa.
Hắn nghiến răng.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì ?
Tuyết Nhi nghe vậy chỉ vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt hắn, có chút u oán.
- Ta? Ta cũng không nhớ ta muốn gì a !
- Nếu thiếu chủ ngươi vui vẻ chiều chuộng Tuyết Nhi một chút, biết đâu được Tuyết Nhi nhớ ra a.
Lý Quý nghe vậy trợn tròn, đôi mắt giăng đầy tơ máu.
Chỉ nghe thở hồng hộc nặng nề, chưa bao giờ hắn động nộ như vậy.
Hắn biết, dù có tra hỏi thế nào đi nữa rồi cũng chỉ nhận được câu trả lời ởm ờ kiểu như vậy.
- Yêu nghiệt. Nếu ngươi muốn làm ta tức điên thì ngươi đã thành công a.
Hắn giận đến độ cười một tràng quái dị.
- Khốn kiếp ! Được ! Được !
Lý Quý lúc này như một dã thú, hắn tay phải nhanh như chớp.
“Bốp”
Tuyết Nhi lại bị một tát như trời giáng, ngã hẳn ra sau, có chút đáng thương.
Nàng ta lúc này chẳng thấy biểu cảm gì, máu bên khoé miệng đã rũ ra từng dòng đỏ thẩm chảy xuống cằm.
Nhưng kì lạ thay lúc này chỉ thấy miệng nàng ta khẽ cười một tràng yêu mị.
- Thiếu chủ, ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc a.
Lý Quý lúc này nghe vậy liền cười gằn.
- Khốn kiếp, ngươi muốn vui vẻ ?
Vừa nói xong hắn liền dùng hết sức bình sinh thô bạo nhấp mạnh hạ thân đến trước một cái.
Hạ thân Tuyết Nhi đột ngột bị công phá khiến nàng ta bất ngờ không thôi, 2 mắt trợn lên có chút giật mình.
Chưa kịp định thần đã nghe Lý Quý gằn giọng.
- Khuốn kiếp, ngươi muốn chiều chuộng ?
“Xoẹt” “Xoẹt”
Lý Quý lúc này đã xé toạc cả nội khố bên dưới lẫn bên trên của nàng ta.
Cơ thể loã lồ vưu vật của Tuyết Nhi hiện ra trước mắt.
Lý Quý lúc này cũng không nhìn lấy một cái, hai tay vươn tới chụp lấy hai toà nhũ phong trắng như bạch ngọc của Tuyết Nhi, mạnh mẽ hành hạ hai quả tuyết lê kia .
Hạ thân cũng không chút đình chỉ, nhấp từng nhịp cũng thô bạo không kém.
Lý Quý lúc này hệt như một con dã thú, hai mắt đầy tia máu dữ tợn.
Tuyết Nhi thấy từng đợt đau đớn từ ngực lẫn âm hộ bên dưới truyền đến, khẽ nhăn mặt, vô thức rên từng tiếng “ ư ” “ ư ”.
Lý Quý lúc này động nộ, không hề chút chú ý tới sắc mặt của Tuyết Nhi lúc này.
Dù rằng hạ thân lẫn nhũ phong có chút đau đớn, nhưng kì lạ lại không có chút giãy dụa.
Chỉ thấy hai chân đang kìm chặt sau lưng Lý Quý đã buông lỏng từ lúc nào, không biết vô tình hay cố tình để hắn có thêm không gian lấy đà.
Nếu lúc này bắt gặp được biểu tình của nàng, hẵn hắn sẽ cực kì khó hiểu.
Tuyết Nhi lúc này tuy có chút nhăn nhó, nhưng miệng lại khẽ cười.
Nụ cười đầy đắc ý.
Bên ngoài Đan Phòng cũng chẳng bố trí trận pháp cách âm, khiến từng tiếng rên đau đớn của Tuyết Nhi lẫn từng tiếng “Phạch Phạch” vang vọng xung quanh.
Mặt khác thính lực của tu sĩ trung giai rất nhạy bén, có thể nghe rõ rành mạch những tiếng động đầy nhục dục bên trong Đan Phòng.
Đã qua hơn một canh giờ.
Vô Không Am lúc này trời đã sáng hẳn.
Các đệ tử Hợp Hoan Tông trong am đều đã thức dậy.
Phía trước không xa Đan Phòng, lúc này đang có một nhóm nữ đệ tử tụm lại bên ngoài.
“ Nha đầu Tuyết Nhi này làm ồn hơn cả một canh giờ, báo hại ta chẳng thể tập trung làm gì được. ”
“Nghe động tĩnh của Tuyết Nhi, ắt hẳn rất cuồng bạo a.”
“ Có chút kì lạ, nha đầu này lúc bình thường xem trọng Đan Phòng có chút thái quá, hẳn là không có chuyện giao hoan cùng nam tử bên trong đâu a ”
“ Đúng rồi. Ngươi nói ta mới để ý. Có lần ta mới hấp thu dương khí một lô đỉnh xong, chưa tiến vào Đan Phòng đã bị nàng ta đuổi ra. Nói toàn những lời khó nghe, nào là cơ thể ngươi không sạch sẽ, nào là ảnh hưởng đến việc kết đan ”
“ Đúng vậy. Ta cũng vậy a ”
Một ni cô cao gầy vô tình tản bộ gần đó, nhìn thấy một đám tỷ muội đang tụ tập cười nói cũng tò mò đi đến.
Khi nghe được các tiếng động phát ra bên trong làn sương kia thì liền bật cười, khuôn mặt đầy tò mò.
- Các tỷ, rốt cuộc là nam tử nào vậy a ? Ta nhớ không lầm Tuyết Nhi mới đột phá Địa Ma cách đây không lâu a. Sao lại sớm hấp thu dương khí như vậy ?
- Là thiếu chủ.
Một ni cô cách đó không xa đang quét dọn, khuôn mặt không chút biểu tình nói.
Nàng ta chính là A Ly.
Bên ngoài mặt không có biểu hiện gì.
Nhưng lúc này, thực tâm mà nói, A Ly cũng có một chút không hài lòng.
Nàng ta nghĩ thầm trong bụng.
- Thiếu gì chỗ để giao hoan a. Phía sau hậu viên, có hẳn mấy gian phòng trận pháp ẩn dấu khí tức lẫn cách âm được bố trí đầy đủ. Chuyên dành riêng cho các nữ đệ tử mỗi khi đột phá cần thái dương bổ âm.
- Vậy mà nha đầu Tuyết Nhi này lại hành dục ngay tại Đan Phòng. Vị trí nằm sau chính điện, thường có phàm nhân cúng bái thỉnh thoảng hay lui tới.
----------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.