Dục Tu Ký

Chương 78: Tố Tâm Kinh

Phong Lưu Ca Ca

02/06/2021

Đúng như các nàng đoán, Lý Quý lúc này vô cùng tập trung, thần trí đang ra sức lục lọi bên trong đầu óc nữ tử này, nhưng hắn biết tình hình nguy cấp.

Cũng không dám duy trì quá lâu, qua mấy hơi thở, hắn buông tay ra.

Nữ tử mặt sẹo này ánh mắt trắng dã, ngã xuống sàn, đoạn tuyệt hô hấp.

Thì ra lúc nãy trên không, Lý Quý vừa dùng Hợp Hoan Đại Pháp công kích khiến nàng ta thất thần rơi xuống.

Chưa rơi xuống nước đã bị hắn nhanh chóng dùng liên tiếp mấy ngân châm xuyên qua cổ.

Bấy giờ nàng ta đã hấp hối không còn sống lâu nữa.

Hắn tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi này dùng Sưu Hồn Thuật tìm kiếm thêm thông tin.

Thở dốc mấy cái, nhìn sang Đan Hiểu.

- Không ổn rồi…còn một tên lão giả lưng còng người của Thi Tông đi cùng với nữ tử này nữa.

- Hắn ta tu vi Địa Ma tầng 3, có một cương thi mập mạp là Địa Ma tầng 5.

- Đang trên đường đến đây, Đan Hiểu, Tuyết Nhi đối phó được chứ ?.

Đan Hiểu nhìn sang Tuyết Nhi, ánh mắt tự tin.

- Ta có 6 thành thủ thắng. Cộng thêm Tuyết Nhi…thì…

Nghe nàng ta nói vậy, Lý Quý gật đầu.

- Vậy là đủ rồi.

- Tuyết Nhi…mau dùng Tụ Linh Đan, đối phương phát hiện tu vi chúng ta cũng sẽ dè chừng không dám vọng động.

Lý Quý nghe vậy, suy nghĩ gì đó.

Liền nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt phát lạnh.

- Đừng...các nàng đang nguỵ trang phàm nhân, đây là thế mạnh của chúng ta.

- Có như vậy…mới dễ…

Bỗng Lý Quý cười gằn.

…giết hắn được.

Nghe vậy Đan Hiểu bỗng chốc rùng mình, liếc sang Lý Quý.

“Thì ra hắn không phải muốn tránh rắc rối”

“Mà là đang nổi sát tâm a”

Đan Hiểu không biết nghĩ gì, khuôn mặt phức tạp.

“Cũng chả trách được…dù sao tên kia cũng là người Thi Tông”

Sau đó chỉ thở dài gật đầu, chẳng nói gì nữa.

.

.

.

Bất chợt tất cả sắc mặt đều đại biến.

Trên trời bỗng có tiếng quát vọng cả không trung.

- Hỗn đản….

- Dám giết người của ta, cũng thật to gan…

.

.

.

.

.

Lão giả lưng còng này vừa đến đã thấy thú cưỡi của nữ tử kia vẫn còn trên bầu trời, nhưng người thì không thấy đâu.

Phóng thần thức xuống.

Nhất thời thấy ngoài 3 nữ một nam, ở giữa còn một nhân ảnh nử tử đã tắt thở, co quắp bên trong buồng thuyền.

Y liền nhất thời động nộ.

Vốn dĩ Phiên Vũ chỉ là Nhân Tiên tầng 4, lại còn đang trọng thương, thậm chí không còn khí lực để phi hành.

Lão biết vậy nên thoải mái để Tú Nương đuổi theo phía trước, bởi nàng ta đã là Nhân Ma tầng 6.

Giết Phiên Vũ vô cùng dễ dàng.

Chính vì vậy lão mới chủ quan, nhàn nhã theo sau. Để Tú Nương chơi đùa ở phía trước.

Về lý mà nói, Phiên Vũ không hề có cơ hội sống sót. Nhưng không ngờ, xuất hiện dị biến.

Cả Phiên Vũ lẫn Tú Nương đều bị hạ sát.

Làm sao lại không khiến lão điên tiết cho được.

.

.

.

.

Nghe thấy giọng nói vọng xuống, khuôn mặt tất cả đều đanh lại, thầm chuẩn bị tư thế.

“Ầm” “Ầm”

Hai tiếng động phát ra liên tiếp.

Con thuyền như có gì đó nặng nề đáp xuống, đang lắc lư liên hồi.

Lý Quý ra hiệu cho Xuân Hồng ở lại, sau đó nhìn sang Đan Hiểu, Tuyết Nhi gật đầu.

Cả ba nhanh chóng đi ra ngoài thuyền.

Lúc này chỉ thấy một lão giả lưng còng, khuôn mặt trắng bệch nhăn nheo đang đứng ở mũi thuyền.

Bên cạnh là nhân ảnh một nam tử to lớn mập mạp, hai mắt nhắm nghiền.

Vừa thấy 3 nhân ảnh đi ra, lão giả vô cùng kinh ngạc.

Lúc này lão mới phóng thần thức kiểm tra kĩ càng 3 nhân ảnh này.

Ngoài một nữ tử phàm nhân đang ngồi bên trong thuyền, 2 nữ nhân bên cạnh nam nhân này cũng là thường nhân.

Chỉ duy nhất một nam tử tóc trắng trước mắt có tu vi. Mà lại chỉ mới là Nhân Ma tầng 2.

Trong đầu vô cùng khó hiểu, nhất thời không dám vọng động.

“Không thể nào…tiểu tử này chỉ là Nhân Ma tầng 2, không thể nhất thời hạ sát Tú Nương Nhân Ma tầng 6 được”

“Làm thế nào mà Tú Nương thậm chí ngay cả bỏ chạy cũng không có cơ hội”

“Việc này không thể xảy ra”

“Vậy…rốt cuộc là ai đã ra tay ?”

“Nhưng….rõ ràng thi thể Tú Nương vẫn còn nằm bên trong thuyền của bọn hắn”

Chẳng trách lão giả Thi Tông này kinh ngạc.

Tu sĩ cùng giai khi giao đấu, thực sự rất khó giết được đối phương.

Đa phần nếu cảm thấy thất thế thì các tu sĩ này đều bỏ chạy mà bảo mệnh.

Huống hồ là Tú Nương lại còn cao hơn thanh tiên tóc trắng trước mặt tận 4 tiểu cảnh giới.

Mặc khác, thanh niên này thấy lão xuất hiện khuôn mặt chỉ lạnh tanh, không có gì là hoảng sợ.

.

.



.

Có thể thấy Lý Quý đã có tâm tư cẩn thận.

Vốn dĩ hắn đang là tu vi Nhân Ma tầng 7.

Nhưng mấy tháng qua ở Thần Kiếm Tông luôn dùng Tán Linh Đan để giảm tu vi xuống chỉ là tầng 2, còn phục dụng cả Chuyển Khí Đan để nguỵ trang thành chính phái.

Ban nãy Lý Quý sau khi nghe Thi Tông và Thanh Phong Hội truy sát Phiên Vũ.

Lý Quý biết cả hai thế lực này đều là người của tà phái, nên đã nhanh chóng sử dụng thuốc giải Chuyển Khí Đan.

Trở lại thành người của tà phái như cũ.

Phòng ngừa nếu không thể chống đỡ thì vẫn còn cơ hội xoay sở. Dù sao người tà phái với nhau, vẫn dễ ăn nói hơn.

Chính vì nguyên nhân này mà nữ tử Thanh Phong Hội lúc nãy phân vân. Dù biết chắc là Lý Quý giết Phiên Vũ nhưng cũng không có động thủ.

Ngược lại, nếu thấy Lý Quý hắn là người của chính phái, thì hẳn là những kẻ đuổi giết Phiên Vũ sẽ chẳng buồn nghe giải thích.

Mà sẽ động thủ với hắn không chút nghĩ ngợi.

Nhưng toàn bộ vẫn chưa phải là kế hoạch của hắn.

Từ lúc nghe Phiên Vũ nói kẻ đuổi theo phía sau là Thi Tông cùng Thanh Phong Hội thì Lý Quý đã không còn mang tâm lý bỏ trốn nữa.

Hắn muốn tận mắt thấy nhưng kẻ kia.

Nếu đối phương thực lực quá mạnh thì không nói, nhưng nếu chênh lệch không nhiều, chỉ cần liên quan đến Thi Tông, Lý Quý hắn không ngại giết sạch.

Chính vì vậy, việc đầu tiên hắn làm chính là hạ sát Phiên Vũ.

Việc này có hai mục đích.

Thứ nhất là để diệt khẩu. Nếu Phiên Vũ không chết, đám Lý Quý sẽ vướng víu không thể ra tay được. Nếu động thủ chắc chắn sẽ bại lộ thân phận.

Thứ hai là để chừa đường lui. Nếu đám truy sát Phiên Vũ thực lực chênh lực với hắn quá lớn.

Lý Quý hắn sẽ đơn thuần là lấy danh nghĩa người của tà phái, chán ghét chính phái mà ra tay với Phiên Vũ.

Cho nên hắn hành động vô cùng dứt khoát.

Ban đầu vận dụng Hắc Nhãn quan sát kỹ càng, Lý Quý chỉ nghĩ có một mình nữ tử Thanh Phong Hội truy sát, mà nàng ta chỉ là Nhân Ma tầng 6.

Hắn liền hạ sát thủ, không nghĩ ngợi.

Nhưng vẫn phòng ngừa dùng Sưu Hồn Thuật với nữ tử này, kiểm tra lại một lần nữa.

Nằm ngoài dự đoán của Lý Quý.

Còn có một lão giả Địa Ma cảnh của Thi Tông đang đuổi theo sau nữa.

Chính vì vậy, mới xuất hiện tràng cảnh này.

.

.

.

.

Lão giả Thi Tông dù sao cũng là hạng trải đời. Dù thất thố trong chốc lát nhưng đã nhanh chóng định thần. Lão nhìn về Lý Quý đánh giá một lượt, chợt chất vấn.

- Tiểu tử ngươi là ai ?

Nghe vậy, Lý Quý ánh mắt đang nheo lại chợt giãn ra. Không biết từ lúc nào lấy ra một thanh châm phe phẩy trước mặt.

- Ta chỉ là một tiểu sinh của Ám Sát Đường, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới a.

Đan Hiểu nghe vậy giật mình, trợn tròn nhìn hắn.

“Hàm huyết phún nhân…tiểu tử này cũng thật là…thâm độc…”

(*Hàm huyết phún nhân : Ngậm máu phun người, vu oan giá hoạ, bịa đặt hãm hại người khác)

Nghe vậy ánh mắt lão ta chợt loé. Sống gần cả trăm năm, tiếp xúc không ít thi thể của Ám Sát Đường, cũng không xa lạ gì.

Thanh châm tiểu tử đang cầm trước mặt đúng là vũ khí độc môn mà Ám Sát Đường thường dùng.

Chợt nhìn bộ dạng hai nữ tử phàm nhân bên cạnh, lão vẫn bán tín bán nghi, phóng xuất thần thức ra xung quanh.

Khi thấy thi thể của Phiên Vũ lẫn Tú Nương đều có dấu hiệu bị xuyên thủng bởi vật nhọn thì mới cả kinh.

“Thật tà môn…”

“Đúng là đều bị các thanh châm kia xuyên thấu”

Nhưng lão vẫn rất tỉnh táo, thầm suy tính.

“Cho dù là người của Ám Sát Đường đi chăng nữa, tu vi tầng hai mà muốn hạ sát Tú Nương…

…là điều không thể”

“Ám Sát Đường vốn nổi danh là bày bố bẫy rập, dùng mưu kế đưa đẩy mục tiêu vào chỗ chết, lấy nhiều thắng ít”

“Rất ít khi Ám Sát Đường chủ động tấn công những kẻ mà không phải mục tiêu”

“Mặc khác, xung quanh đây là một vùng sông nước, làm gì có thể bài bố bẫy rập được”

“Tiểu tử này có gì đó…không bình thường”

Không phải lão không nghĩ đến khả năng Lý Quý ẩn dấu tu vi, nhưng khả năng này cực kì nhỏ.

Vốn dĩ chỉ có cao thủ vượt qua thiên cảnh, vận dụng được phép tắc thiên địa mới có thể áp chế tu vi tuỳ tâm sở dục.

Nhưng cao thủ vượt qua Thiên Cảnh.

Dưới gầm trời phương Bắc này…hiển nhiên không có.

Sống gần cả trăm năm ở phương Bắc này, lão cũng chưa từng nghe qua có công pháp hay đan dược tà môn gì có thể áp chế tu vi như vậy.

Suy nghĩ thì lâu nhưng bên ngoài chỉ mới trải qua mấy hơi thở, lão nhanh chóng định thần. Cười gằn.

- Ngươi đã không muốn nói thật thì…để lão phu động tay một chút vậy.

Lý Quý nghe vậy chợt khựng lại, sau đó mỉm cười, phất tay liên hồi.

- Ấy ấy tiền bối…ta đúng là người của Ám Sát Đường a.

- Tiền bối, nếu ngươi không tin…

Ánh mắt hắn chợt loé.

Vô số thanh châm nhanh như thiểm điện từ lòng bàn tay hắn phóng ra, từ dưới nước cũng có vô số thanh châm bay đến phóng tới sau lưng lão.

Cùng lúc này, Tuyết Nhi, Đan Hiểu thấy Lý Quý hành động liền vội nhảy sang hai bên.

Đan Hiểu phất tay, dùng Cách Không Khống Pháp đẩy cương thi của lão ta ra sau mấy bước.

Tuyết Nhi thì lại phóng tới trước vô số phù lục, đan dược quỷ dị.

Cùng lúc đó, hai nàng như đồng thời cùng hô khẽ.

.

.

.

“Tố Tâm Kinh”.

.

.

.

Đây là một trong những pháp quyết Địa Cảnh nổi danh phương Nam mà nữ tử Hợp Hoan Tông tu luyện. Thường dùng để cài cắm ảo cảnh vào trí óc của đối phương.

Đáng sợ ở chỗ, càng đông đệ tử cùng thi triển, ảo cảnh càng chồng điệp, đây là điểm khiến cho Tố Tâm Kinh vô cùng nguy hiểm.

Nhưng pháp môn Tố Tâm Kinh này chỉ hiệu quả nhất khi đối phương không đề phòng.

Chính vì vậy hai nàng Tuyết Nhi, Đan Hiểu trước khi thi triển mới làm vô số động tác thừa thải, dương đông kích tây, đánh lạc hướng đối phương.

.

.



.

Lão giả Thi Tông thấy cả ba đồng thời tấn công, thậm chí cả hai nữ tử phàm nhân kia cũng động thủ thì nhất thời sắc mặt đại biến.

Nhưng trong một sát na, lão chỉ cảm thấy…

…. Cả người nhẹ bâng, vô cùng khoan khoái, dễ chịu.

.

.

.

.

.

Không biết qua bao lâu.

Cảm giác như đã trải qua vô số tuế nguyệt dài dằng dẵng.

Trong cơn mơ màng.

Lão bất chợt giật mình mở mắt.

Hai tay liền đưa ra trước mặt vuốt vuốt mồ hôi, khó hiểu.

- Vừa rồi là chuyện gì ?

- Còn cả con thuyền kia....

Chợt có tiếng nói của nam tử khiến lão giật mình.

"Con thuyền ? Con thuyền nào ?"

"Tông chủ...người cảm thấy không khoẻ?"

Lão nghe vậy liền cả kinh.

Đảo mắt bất ngờ thấy mình đang ngồi trên vương toạ của Thi Tông.

Bên dưới, vô số nhân ảnh đang quỳ rạp trước mặt, kéo dài xa tít, không thể đếm xuể.

Lão giật thót, vội vàng định thần.

Tiếng nam tử lại nói tiếp.

"Tông chủ, nếu người không khoẻ....hay là hôm nay dừng lại ở đây"

Lão ta chợt liếc sang phía giọng nói, chỉ thấy nam tử này dáng người gầy gò, trắng bệch quỷ dị, đang nhìn y vô cùng quan tâm.

Thấy vậy lão liền vội định thần, kiểm tra bên trong cơ thể mình.

Không lâu sau, cảm thấy không có gì bất thường. Khuôn mặt lão mới giãn ra, phất tay.

"Ta không sao, tiếp tục đi"

Nghe vậy, nam tử kia nhìn xuống bên dưới phất tay.

Tất cả nhân ảnh đang quỳ dưới kia miệng đều đồng thanh hô lớn..

.

.

.

“Tông chủ uy vũ, thần công cái thế”

.

.

.

“Vang danh Mãng Hoang, thống nhất hắc đạo”

.

.

.

.

Nghe tiếng hô vang vọng cả mấy dặm. Lão cảm thấy cả người lâng lâng, mặt đầy tiếu ý.

Cảm thấy lúc này có hai thân ảnh đang đứng sau lưng vương toạ. Lão ngạc nhiên nhìn ra sau.

Chỉ thấy tả hữu có hai cỗ thi đang lập loè tinh quang, ánh mắt đỏ thẫm.

Không khí xung quanh hai cỗ thi này đang bùng nổ phát ra tiếng tí tách tí tách.

Lão ngạc nhiên, miệng lắp bắp.

- Hai cỗ thi này…đều là…đều là…Ma Quân ?

Như nghĩ gì đó, bàn tay lão khẽ động, bất chợt hai cổ thi thể này khẽ quỳ xuống.

Khiến lão đại hỷ.

- Hahahaha…là của ta…thì ra là của ta….

- Rốt cuộc là ta bị cái gì vậy a ?

Vừa dứt lời.

Một đám nữ tử sắc mặt tuyệt trần từ sau vương toạ đang ríu rít đi ra.

Ai nấy đều trần truồng không mảnh vải che thân. Mỗi người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, không chê vào đâu được.

Bao vây lấy lão, tiếng oanh oanh yến yến nô đùa khắp nơi.

"Tông chủ, người sao lại thất thố như vậy"

"Sao ta thấy tông chủ có gì đó không bình thường a"

"Các ngươi lo lắng quá rồi, Tông Chủ uy vũ, làm sao bị gì được"

"Ngươi tránh ra một chút, để ta hầu hạ người"

"Ngươi làm gì mà hung hăng vậy, Tông chủ, nàng ta ăn hiếp ta"

.

.

.

Lão ta thấy vậy trợn tròn, chợt cười lên như điên.

Một tay nhanh chóng sờ soạng hạ thân lông lá của nữ tử đứng bên cạnh, tham lam moi móc. Ta còn lại thì ôm chầm lấy một nử tử thân hình nhỏ nhắn khác.

- Hahaha…các nàng từ từ một chút.

- Ai da…mau đến đây, ta sờ một cái nào….

Đang bị một đám nữ tử bao vây, bất chợt có tiếng nữ tử đầy vui mừng từ xa vọng lại.

- Tông chủ, đây là những chiến lợi phẩm chúng ta chiếm được sau khi diệt sạch lũ chính phái phương Bắc.

- Mời người xem qua.

Lão nghe vậy, liền đẩy nữ tử trần truồng trước mặt sang một bên.

Vừa nhìn đã cả kinh.

Lão hít một ngụm khí lạnh.

Vô số linh khí pháp bảo lập loè tinh quang chất đầy mấy chục rương.

Gần đó, cực phẩm linh thạch chất cao như núi không thể đếm xuể.

Còn có cả vô số thi thể các tông chủ chính phái nổi danh đương thời như Tống An Hạng, Trầm Phục, Phùng Diêm Sâm....

Ánh mắt lão đầy tham lam, cười vang vọng cả đỉnh núi.

- Ha…ha….ha…ha…Tốt tốt....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Tu Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook