Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn
Chương 14: Em trai tâm lý biến thái
Tiểu Mật Đào
09/09/2020
Edit: DiTi
Beta: Đậu Xanh
Úc Châu, trong một câu lạc bộ tư nhân, ánh đèn bắn ra bốn phía, âm nhạc long trọng, vô số đàn ông và phụ nữ thời trang thời thượng đang hát và nhảy múa trong sự xa hoa trụy lạc.
Văn Nguyệt đang cùng bạn trai khiêu vũ thì nhận được một cuộc điện thoại.
" Ai a?. Đừng nghe ~".
Tay Trần Từ Thuật không thành thật mà di chuyển khắp nơi trên người cô, anh không muốn bị quấy rầy, duỗi tay muốn ném di động của cô.
" Đừng nháo, là Tiểu Sâm".
Văn Nguyệt đẩy anh ra, che một bên lỗ tai rồi nghe điện thoại.
" Ôi, đại thiếu gia,hôm nay như thế nào rảnh rỗi nhớ tới người chị gái thân ái này?".
Cô trêu đùa cậu, bên kia lại thật lâu không vang lên âm thanh.
" Sao em không nói....".
" Chị, em gây họa rồi".
Đầu bên kia, thanh âm Văn Sâm trầm thấp mà có chút run rẩy, khác hoàn toàn với dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường của cậu.
Văn Nguyệt vốn định trêu ghẹo, nhưng lại bị ngữ khí này của cậu dọa.
Chọc họa gì mà khiến cho đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa trải qua gian khổ dùng loại ngữ khí thất hồn lạc phách này nói chuyện?.
" Em đừng làm chị sợ, chọc họa gì?. Là giết người hay phóng hỏa?".
Văn Nguyệt vội vàng đi đến chỗ yên tĩnh hỏi đứa em này.
" Còn nghiêm trọng hơn như thế".
"!!!!" .
Văn Nguyệt bị dọa: " Em đốt trường học à?".
" Không phải".
" Thế rốt cuộc là cái gì?. Em là muốn dọa chết chị hay sao?".
" Em chọc Ngôn Hi tức giận".
" Chọc Ngôn Hi tức giận?. Thì ra là việc này a, chị còn tưởng rằng...khoan đã, em làm thế nào mà có qua lại với Ngôn Hi?".
Văn Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Tiểu tử này, lần trước ánh mắt nhìn Ngôn Hi thèm khát, cô cũng không để ý, liền thuận miệng nhắc nhở một câu, không nghĩ tới lại làm thật!
" Em thật sự đi tìm cô ấy?".
" Ừm".
" Chị không phải đã nói với em không được đi trêu chọc cô ấy rồi sao?. Hai người không thể nào!. Hơn nữa... Tính tình cô ấy tốt như vậy, sẽ không giống như có thể dễ dàng tức giận?. Em làm cái gì khiến cô ấy tức giận?. Thổ lộ bị cự tuyệt?. Ở trước mặt mọi người làm cô ấy xuống đài không được?".
Văn Nguyệt một hơi hỏi rất nhiều.
Văn Sâm rũ mắt xuống, lông mi nồng đậm đem ánh sáng mất mát che đi hơn phân nửa.
So với mấy cái đó càng quá phận hơn nhiều.
Văn Nguyệt thấy cậu không nói lời nào, cũng khó thấy được bộ dạng này của cậu, giọng nói liền mềm xuống: " Được rồi, được rồi, lát nữa chị sẽ gọi điện xin lỗi cô ấy, nhưng hiện tại khẳng định cô ấy đang tắt máy, chờ chị từ Úc Châu trở về, tự mình tới cửa xin lỗi,nhưng em phải bảo đảm về sau sẽ không đi quấy rầy cô ấy nữa...".
" Không có khả năng".
Tiếng nói của cô còn chưa ngừng hẳn, đã bị Văn Sâm chém đinh chặt sắt mà đánh gãy.
Lúc Văn Nguyệt đang thất thần, anh liền nói một câu.
" Ngôn Hi là của em".
Giọng nói kiên định không cho bất cứ ai xen vào.
Văn Nguyệt sững sốt hồi lâu đã hoãn thần lại.
" Không phải, Ngôn Hi khi nào là của em?".
" Vốn dĩ chính là của em". Từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô.
" Em....Tiểu Sâm, em từ lúc nào lại trở nên biến thái như vậy?".
Văn Nguyệt bị cậu làm cho tức giận đến mức nói năng lộn xộn.
Thấy vừa ý cậu, liền chính là của cậu, đứa em này của cô luôn là thiếu niên tỏa sáng như ánh mặt trời. Từ lúc nào mà tâm lí vặn vẹo như vậy?.
" Chị nói cho em, làm thế nào để làm cô ấy nguôi giận?".
" Làm cô ấy nguôi giận?. Cái này chị cũng không biết, Ngôn Hi tính tình mềm như mèo, ai có thể làm cô ấy tức giận, cũng là bị em chọc!. Em khẳng định làm gì đó quá phận với cô ấy!".
" Cô ấy có hay không thích đồ vật gì?".
" Thích...động vật nhỏ lông xù xù?".
Dứt lời, Văn Sâm lập tức cắt điện thoại.
Di động truyền đến âm thanh điện thoại bị ngắt, Văn Nguyệt vẻ mặt tức giận: " Thằng nhóc chết tiệt này, nói xong liền ngắt, không lẽ... em ấy sẽ lại đi tìm Ngôn Hi!".
Ôi má ơi!. Ngôn Hi đã tạo cái nghiệp gì!.
Beta: Đậu Xanh
Úc Châu, trong một câu lạc bộ tư nhân, ánh đèn bắn ra bốn phía, âm nhạc long trọng, vô số đàn ông và phụ nữ thời trang thời thượng đang hát và nhảy múa trong sự xa hoa trụy lạc.
Văn Nguyệt đang cùng bạn trai khiêu vũ thì nhận được một cuộc điện thoại.
" Ai a?. Đừng nghe ~".
Tay Trần Từ Thuật không thành thật mà di chuyển khắp nơi trên người cô, anh không muốn bị quấy rầy, duỗi tay muốn ném di động của cô.
" Đừng nháo, là Tiểu Sâm".
Văn Nguyệt đẩy anh ra, che một bên lỗ tai rồi nghe điện thoại.
" Ôi, đại thiếu gia,hôm nay như thế nào rảnh rỗi nhớ tới người chị gái thân ái này?".
Cô trêu đùa cậu, bên kia lại thật lâu không vang lên âm thanh.
" Sao em không nói....".
" Chị, em gây họa rồi".
Đầu bên kia, thanh âm Văn Sâm trầm thấp mà có chút run rẩy, khác hoàn toàn với dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường của cậu.
Văn Nguyệt vốn định trêu ghẹo, nhưng lại bị ngữ khí này của cậu dọa.
Chọc họa gì mà khiến cho đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa trải qua gian khổ dùng loại ngữ khí thất hồn lạc phách này nói chuyện?.
" Em đừng làm chị sợ, chọc họa gì?. Là giết người hay phóng hỏa?".
Văn Nguyệt vội vàng đi đến chỗ yên tĩnh hỏi đứa em này.
" Còn nghiêm trọng hơn như thế".
"!!!!" .
Văn Nguyệt bị dọa: " Em đốt trường học à?".
" Không phải".
" Thế rốt cuộc là cái gì?. Em là muốn dọa chết chị hay sao?".
" Em chọc Ngôn Hi tức giận".
" Chọc Ngôn Hi tức giận?. Thì ra là việc này a, chị còn tưởng rằng...khoan đã, em làm thế nào mà có qua lại với Ngôn Hi?".
Văn Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Tiểu tử này, lần trước ánh mắt nhìn Ngôn Hi thèm khát, cô cũng không để ý, liền thuận miệng nhắc nhở một câu, không nghĩ tới lại làm thật!
" Em thật sự đi tìm cô ấy?".
" Ừm".
" Chị không phải đã nói với em không được đi trêu chọc cô ấy rồi sao?. Hai người không thể nào!. Hơn nữa... Tính tình cô ấy tốt như vậy, sẽ không giống như có thể dễ dàng tức giận?. Em làm cái gì khiến cô ấy tức giận?. Thổ lộ bị cự tuyệt?. Ở trước mặt mọi người làm cô ấy xuống đài không được?".
Văn Nguyệt một hơi hỏi rất nhiều.
Văn Sâm rũ mắt xuống, lông mi nồng đậm đem ánh sáng mất mát che đi hơn phân nửa.
So với mấy cái đó càng quá phận hơn nhiều.
Văn Nguyệt thấy cậu không nói lời nào, cũng khó thấy được bộ dạng này của cậu, giọng nói liền mềm xuống: " Được rồi, được rồi, lát nữa chị sẽ gọi điện xin lỗi cô ấy, nhưng hiện tại khẳng định cô ấy đang tắt máy, chờ chị từ Úc Châu trở về, tự mình tới cửa xin lỗi,nhưng em phải bảo đảm về sau sẽ không đi quấy rầy cô ấy nữa...".
" Không có khả năng".
Tiếng nói của cô còn chưa ngừng hẳn, đã bị Văn Sâm chém đinh chặt sắt mà đánh gãy.
Lúc Văn Nguyệt đang thất thần, anh liền nói một câu.
" Ngôn Hi là của em".
Giọng nói kiên định không cho bất cứ ai xen vào.
Văn Nguyệt sững sốt hồi lâu đã hoãn thần lại.
" Không phải, Ngôn Hi khi nào là của em?".
" Vốn dĩ chính là của em". Từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô.
" Em....Tiểu Sâm, em từ lúc nào lại trở nên biến thái như vậy?".
Văn Nguyệt bị cậu làm cho tức giận đến mức nói năng lộn xộn.
Thấy vừa ý cậu, liền chính là của cậu, đứa em này của cô luôn là thiếu niên tỏa sáng như ánh mặt trời. Từ lúc nào mà tâm lí vặn vẹo như vậy?.
" Chị nói cho em, làm thế nào để làm cô ấy nguôi giận?".
" Làm cô ấy nguôi giận?. Cái này chị cũng không biết, Ngôn Hi tính tình mềm như mèo, ai có thể làm cô ấy tức giận, cũng là bị em chọc!. Em khẳng định làm gì đó quá phận với cô ấy!".
" Cô ấy có hay không thích đồ vật gì?".
" Thích...động vật nhỏ lông xù xù?".
Dứt lời, Văn Sâm lập tức cắt điện thoại.
Di động truyền đến âm thanh điện thoại bị ngắt, Văn Nguyệt vẻ mặt tức giận: " Thằng nhóc chết tiệt này, nói xong liền ngắt, không lẽ... em ấy sẽ lại đi tìm Ngôn Hi!".
Ôi má ơi!. Ngôn Hi đã tạo cái nghiệp gì!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.