Chương 16: Sinh nhật
Đào Hoà Chi
17/10/2019
Edit: Timy
Ngày hôm sau, bài đăng trên diễn đàn vẫn nổi bật như cũ. Chủ bài đăng không trả lời bình luận nữa, nhưng số bình luận vẫn không ngừng tăng lên. Càng ngày càng có nhiều bình luận hoài nghi người đó chính là Chương Du, thậm chí cũng có người nói lối sống của Chương Du hoàn toàn không giống như lời miêu tả của bài đăng.
Còn có người đăng tin nóng liên quan về chuyện tình cảm và cuộc sống cá nhân của Chương Du nữa. Từ chuyện công kích anh ta, chuyển thành công kích các sinh viên khoa kinh tế, chỉ ra một vài sinh viên nam trong khoa có lối sống tình cảm quá phóng túng.
Mắt thấy chuyện này càng ngày càng trở nên khó kiễm soát, quản trị viên lập tức xoá bài đăng đi.
Tuy rằng bài đăng đã bị xoá, nhưng mọi người vẫn mang ánh mắt thành kiến đối với Chương Du, bản thân anh ta còn bị gắn cái mác là " Tra nam"
Trong lòng Chương Du vô cùng lo lắng, muốn tìm gặp chủ bài đăng với mong muốn cô ta sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.
Tất nhiên có anh ta lại gọi điện cho Kiều Trăn, biết được việc cô chưa gặp mặt Hành Tư Hành, nhịn không được nên đã nói những lời nói có chút khó nghe mà thúc giục cô. Còn nói nếu cô không làm được, thì hãy đưa số điện thoại của Hàn Tư Hành cho anh ta.
Đương nhiên Kiều Trăn sẽ không đưa số điện thoại cho Chương Du, cô trầm mặc một lúc mới nói hôm nay sẽ gặp mặt Hàn Tư Hành nói chuyện này.
Lúc này Chương Du mới thoáng an tâm một chút, vì anh ta vừa mới có thái độ không tốt với Kiều Trăn, cho nên liền lên tiếng xin lỗi.
Đã nhận lời ủy thác của người khác thì phải làm hết sức mình. Kiều Trăn thầm hạ quyết tâm, thừa dịp hôm nay có cơ hội đi dùng cơm với Hàn Tư Hành mà nói ra chuyện này.
Nếu cậu không muốn giúp thì thôi vậy, dù sao bản thân mình cũng không thể nói thẳng với Chương Du rằng anh ta hãy tự mình giải quyết chuyện này đi.
*
Buổi chiều sau khi tan học, Kiều Trăn nhờ Ninh Ngữ Mông đem sách vỡ của mình về phòng, chuẩn bị đi đến cửa Tây của trường gặp mặt Hàn Tư Hành. Khi cô vừa đi xuống lầu học viện, đã nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng chờ ở đây.
Cậu ngồi trên một chiếc xe đạp màu trắng, mặc áo trắng quần đen khá đơn giản, dường như tóc vừa mới cắt, nhìn càng cảm thấy có tinh thần. Vốn dĩ cậu lớn lên đã không tệ, hôm nay còn đặc biệt sửa soạn càng tăng thêm vẻ đẹp trai.
Tiếng chuông tan học vang lên, trong nháy mắt các lầu của học viện toàn là sinh viên.
Cậu vẫn nghênh ngang ngồi ở đó, thu hút biết bao ánh mắt nữ sinh. Dường như cậu không bận tâm chuyện đó, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng Kiều Trăn trong đám người đó.
Nhìn thấy Kiều Trăn, cậu lập tức đứng thẳng người, ánh mắt không rời khỏi người cô.
Dưới ánh mắt trần trụi này của cậu, Kiều Trăn cũng lập tức phát hiện ra.
Cô đi xuyên qua đám người, càng bước đến gần càng thấy rõ dáng vẻ khi được sửa soạn tỉ mỉ của Hàn Tư Hành, cô hơi bất ngờ.
" Sao vậy?"
" Không có gì, hôm nay em thật là đẹp trai nha." Kiều Trăn nhoẻn miệng cười.
Khoé môi Hàn Tư Hành hơi kiều lên, cậu chỉ vào yên sau xe đạp, " Lên đi."
Kiều Trăn ngồi lên yên sau, Hàn Tư Hành lại nói một câu, " Ôm chặt vào" sau đó liền chở cô rời khỏi trường.
Hàn Tư Hành dẫn Kiều Trăn đến một tiệm ăn phía sau trường học.
" Đến rồi." Hàn Tư Hành dừng lại, ý bảo Kiều Trăn xuống xe.
Kiều Trăn ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy tên của tiệm ăn này có chút ngẩn người.
Tiệm ăn có tên là 1127.
Chính là ngày sinh nhật của mình ngày 27 tháng 11
" Bất ngờ không?" Hàn Tư Hành đứng bên cạnh mỉm cười, " Em cũng chỉ là tình cờ phát hiện ra tiệm ăn này, lúc ấy em đã dự định vào ngày sinh nhật của chị sẽ cùng nhau đi đến đây dùng một bữa cơm."
" À." Trong lòng Kiều Trăn bắt đầu cảm động, " Khéo thật nha, em đúng là có tâm."
Tiệm ăn cũng không quá đông khách, hai người bọn họ chọn một cái bàn gần cửa sổ. Tuy rằng vị trí của tiệm ăn này không quá dễ tìm, nhưng nội thất bên trong được trang trí rất tinh tế. Trên mỗi bàn ăn đều đặt một bảng thực đơn.
Hàn Tư Hành gọi vài món ăn, sau đó đưa thực đơn đến cho Kiều Trăn.
" Chị nhìn xem còn muốn dùng món gì nữa không."
Kiều Trăn nhìn thoáng qua thực đơn, lắc đầu, " Bao nhiêu đây là đủ rồi, Tư Hành."
Chỉ có hai người ăn, mà cậu đã gọi 4 món một canh rồi. Trong lúc dùng bữa, Kiều Trăn không thể tìm được cơ hội nói chuyện của Chương Du cho cậu nghe.
Chờ sau khi dùng bữa xong, Hàn Tư Hành đưa cô trở về trường học, thời điểm đi ngang qua ký túc xá nam cậu lại dừng xe.
" Chờ em một chút, em có món quà muốn tặng cho chị."
Kiều Trăn gật đầu, nhìn cậu chạy nhanh lên lầu. Không quá hai phút, đã thấy cậu quay trở lại, trên tay còn cầm một hộp quà to được gói rất cẩn thận.
" Đây là cái gì?" Kiều Trăn tò mò hỏi, còn nói muốn mở quà ra xem.
" Đừng mở!" Hàn Tư Hành đè tay cô lại, " Chờ sau khi trở về phòng rồi hãy mở nó ra." Cậu sợ cô nhìn thấy sẽ không chịu nhận nó.
Kiều Trăn do dự nhìn món quà, rồi gật đầu đồng ý. " Tư Hành, nếu món quà có giá trị quá lớn chị sẽ không nhận đâu."
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn lên tiếng nhắc nhở, " Em có biết không hả?"
Từ nhỏ đến lớn tiền tiêu vặt của Hàn Tư Hành không nhiều lắm, món quà sinh nhật đầu tiên cậu tặng cho cô đó chính là một chiếc lắc tay khá đắt tiền. Sau đó cô phát hiện cậu đã phải xài tiền rất tiết kiệm để tích góp mua nó.
Lúc ấy cô tức giận muốn trả tiền lại cho cậu, nhưng cậu sống chết cũng không chịu cầm lấy. Cuối cùng cô phải đặt ra một quy định nghiêm khắc chính là tặng quà không thể vượt quá 100 đồng.
" À......." Hàn Tư Hành thấp giọng lên tiếng. Trước kia và bây giờ khônh giống nhau, cho nên quy định này cũng phải thay đổi thôi.
Kiều Trăn nhìn thấy cậu đã đồng ý, lúc này mới yên tâm nhận lấy.
" Em sẽ giữ giúp chị món quà này, chờ sau khi trở về ký túc xá của chị, sẽ đưa lại nhé." Hàn Tư Hành đề nghị.
" Được."
Mãi đến khi đứng dưới lầu ký túc xá của Kiều Trăn, hai người bọn họ đồng thời cùng lên tiếng.
"Trăn ——"
"Tư hành ——"
" Em nói trước đi." Sau khi có chút bất ngờ, Kiều Trăn lại bảo Hàn Tư Hành nói trước.
" Trăn Trăn, sinh nhật vui vẻ."
Kiều Trăn nở một nụ cười, " Cảm ơn em, Tư Hành."
" Trăn Trăn, chị nhắm mắt lại đi, em còn có một món quà khác tặng cho chị."
" Còn nữa sao?" Kiều Trăn kinh ngạc hỏi.
" Ừ, mau nhắm mắt lại."
Kiều Trăn nghe lời nhắm mắt lại, không biết Hàn Tư Hành lại muốn làm cái gì.
Một lúc sau, cô cảm thấy dường như Hàn Tư Hành đang đến tiến đến gần mình. Khoảng cách càng ngày càng gần, còn có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Hơi thở nóng rực của cậu phả vào vành tai cô, lúc này tai cô đã hơi ửng đỏ.
" Tư Hành......" Giọng nói cô có chút run rẩy. Khoảng cách này, có phải đã quá gần.....
" Đừng mở mắt!" Hàn Tư Hành nghẹn ngào nói, " Ngoan nào, nhắm mắt lại."
Thanh âm của cậu trầm thấp còn có chút khàn khàn, làm cho cả người Kiều Trăn muốn mềm nhũn, cảm giác tê dại từ lỗ tai lan toả khắp thân thể.
Theo sau, cô cảm thấy có một thứ gì lạnh lẽo đang đeo trên lỗ tai mình, có gì đó ấm áp vừa lướt qua gương mặt mình. Chưa kịp nghĩ đó là gì, Hàn Tư Hành đã đứng thẳng người.
" Được rồi, có thể mở mắt."
Kiều Trăn từ từ mở mắt lên, đưa tay sờ lỗ tai của mình.
" Bông tai sao?"
" Ừ." Hàn Tư Hành nắm lấy tay Kiều Trăn, đặt chiếc bông tai còn lại vào tay cô.
" Món đồ này quý giá quá, chị không thể nhận." Kiều Trăn nhìn thôi đã biết đôi bông tai này khẳng định không phải là món đồ tầm thường.
Cô lập tức cởi bông tai trên lỗ tai mình xuống, đưa cho Hàn Tư Hành.
Khuôn mặt Hàn Tư Hành trầm xuống không nhận lấy nó.
" Chúng ta đã thống nhất, quà tặng không thể quá mắc tiền." Kiều Trăn nhỏ nhẹ nói.
Một lúc lâu, cậu mới lên tiếng, " Đây là do em dùng tiền học bổng mua. Em vẫn ăn uống đàng hoàng."
" Nhưng mà, món quà này thực sự quá quý giá...."
Khuôn mặt Hàn Tư Hành lại xụ xuống, " Chị không cần thì cứ ném nó đi."
" Cái gì?"
" Nếu chị trả nó lại cho em, thì em sẽ lập tức ném nó đi." Hàn Tư Hành cố chấp nói.
Kiều Trăn trầm mặc một lúc, yên lặng bỏ tay xuống, " Trước mắt chị sẽ nhận nó. Lần này thôi nhé, lần sau em không cần mua những món quà đắt tiền này nữa. Chị không dám nhận đâu."
" Biết rồi không cần chị nhắc nhở." Hàn Tư Hàn thấy cô đã nhận quà, lúc này mới vui vẻ trở lại, " Đúng rồi, vừa rồi chị muốn nói gì với em?"
" Chuyện là..... Em có xem bài viết trên diễn đàn không?" Kiều Trăn chần chừ nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
" Diễn đàn......" Hàn Tư Hành thấp giọng lặp lại, trong nháy mắt đã biết chuyện gì, " Chị nói bài đăng " Bạn trai cũ" gì đó sao?"
" Ừ......" Nếu cậu đã biết, Kiều Trăn cũng đơn giản nói rõ mọi chuyện, " Vậy em có đọc bình luận không? Có một số người nói người trong bức ảnh khá giống học trưởng Chương Du."
" À."
À là có ý gì?
" Hôm qua anh ta có tìm chị, muốn chị hỏi em. Có thể giúp anh tìm ra chủ bài đăng kia không, anh ta muốn chủ bài đăng trực tiếp làm sáng tỏ chuyện này không liên quan đến anh ta."
Kiều Trăn nói xong lập tức ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Hàn Tư Hành, quả nhiên đã trở nên khó coi.
Hàn Tư Hành trầm mặc thật lâu, đột nhiên lại cười nhạo một tiếng, " Dựa vào đâu em phải giúp anh ta? Nói không chừng anh ta chính là người bạn trai cũ của chủ bài đăng thì sao?"
" Em đã lén đọc lịch sử trò chuyện của anh ta, khẳng định em cũng biết rõ người đó không phải là anh ta, đúng không?" Suy đoán này của Kiều Trăn là có căn cứ.
Nếu thực sự là Chương Du, khẳng định ngày đó khi Hàn Tư Hành đưa cho mình xem lịch sử trò chuyện sẽ nói ra chuyện đó.
" Không phải thì sao?" Hàn Tư Hành khinh thường nói, " Cho dù không phải là anh ta, thì anh ta cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì, còn vọng tưởng tán tỉnh chị. Nhìn thấy anh ta bị người khác nghi ngờ, không biết em vui vẻ đến cỡ nào...."
"......Tư Hành." Kiều Trăn nhíu mày, ngắt ngang lời cậu.
" Nếu em đã không muốn giúp thì thôi, chị chỉ thuận miệng hỏi như vậy."
" Thuận miệng hỏi? Khẳng định chị biết rõ em không muốn giúp, vì sao lại còn hỏi em? Trong lòng chị cũng hy vọng em giúp anh ta, có đúng không?" Hàn Tư Hành tức giận lên tiếng.
" Chị không có....." Nhất thời Kiều Trăn nói không nên lời. Bởi vì trước đó Hàn Tư Hành đã lén xem lịch sử trò chuyện của Chương Du, trong lòng cô luôn cảm thấy áy náy. Hơn nữa cô là người có tính không thể từ chối chuyện người khác nhờ vả, vì vậy khi ấy mới đồng ý với Chương Du.
" Trăn Trăn." Hàn Tư Hành gọi cô, trong giọng nói có sự uỷ khuất không thể diễn tả bằng lời.
" Chị không muốn nhận quà của em, lại còn muốn em giúp cái tên đáng ghét kia......"
Trong đôi mắt đào hoa của cậu toàn là sự lên án, khoé mắt ửng đỏ, " Chị lại khi dễ em."
" Chị không có nha." Kiều Trăn lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt này của cậu, cô cảm thấy bản thân tội nghiệt nặng nề, " Chị xin lỗi em, được chưa?"
" Không muốn! Chị ức hiếp em."
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, nếu bản thân cô cảm thấy áy náy với mình bằng một phần mười sự áy náy với chuyện kia thì tốt biết bao.
" Làm, làm sao chị có thể ức hiếp em?" Kiều Trăn ôn nhu nói, giống như nói chuyện với một bạn nhỏ.
Hàn Tư Hành nhìn cô, khoé mắt càng ửng đỏ. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng, thanh âm từ yết hầu phát ra có chút trầm khàn, còn mang theo vài phần run run.
" Chị lại đây."
" Ôm em một cái."
Cậu đối với việc tiếp xúc với thân thể của cô có một khát vọng rất mạnh liệt, sắp không thể khống chế được nữa.
Ngày hôm sau, bài đăng trên diễn đàn vẫn nổi bật như cũ. Chủ bài đăng không trả lời bình luận nữa, nhưng số bình luận vẫn không ngừng tăng lên. Càng ngày càng có nhiều bình luận hoài nghi người đó chính là Chương Du, thậm chí cũng có người nói lối sống của Chương Du hoàn toàn không giống như lời miêu tả của bài đăng.
Còn có người đăng tin nóng liên quan về chuyện tình cảm và cuộc sống cá nhân của Chương Du nữa. Từ chuyện công kích anh ta, chuyển thành công kích các sinh viên khoa kinh tế, chỉ ra một vài sinh viên nam trong khoa có lối sống tình cảm quá phóng túng.
Mắt thấy chuyện này càng ngày càng trở nên khó kiễm soát, quản trị viên lập tức xoá bài đăng đi.
Tuy rằng bài đăng đã bị xoá, nhưng mọi người vẫn mang ánh mắt thành kiến đối với Chương Du, bản thân anh ta còn bị gắn cái mác là " Tra nam"
Trong lòng Chương Du vô cùng lo lắng, muốn tìm gặp chủ bài đăng với mong muốn cô ta sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.
Tất nhiên có anh ta lại gọi điện cho Kiều Trăn, biết được việc cô chưa gặp mặt Hành Tư Hành, nhịn không được nên đã nói những lời nói có chút khó nghe mà thúc giục cô. Còn nói nếu cô không làm được, thì hãy đưa số điện thoại của Hàn Tư Hành cho anh ta.
Đương nhiên Kiều Trăn sẽ không đưa số điện thoại cho Chương Du, cô trầm mặc một lúc mới nói hôm nay sẽ gặp mặt Hàn Tư Hành nói chuyện này.
Lúc này Chương Du mới thoáng an tâm một chút, vì anh ta vừa mới có thái độ không tốt với Kiều Trăn, cho nên liền lên tiếng xin lỗi.
Đã nhận lời ủy thác của người khác thì phải làm hết sức mình. Kiều Trăn thầm hạ quyết tâm, thừa dịp hôm nay có cơ hội đi dùng cơm với Hàn Tư Hành mà nói ra chuyện này.
Nếu cậu không muốn giúp thì thôi vậy, dù sao bản thân mình cũng không thể nói thẳng với Chương Du rằng anh ta hãy tự mình giải quyết chuyện này đi.
*
Buổi chiều sau khi tan học, Kiều Trăn nhờ Ninh Ngữ Mông đem sách vỡ của mình về phòng, chuẩn bị đi đến cửa Tây của trường gặp mặt Hàn Tư Hành. Khi cô vừa đi xuống lầu học viện, đã nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng chờ ở đây.
Cậu ngồi trên một chiếc xe đạp màu trắng, mặc áo trắng quần đen khá đơn giản, dường như tóc vừa mới cắt, nhìn càng cảm thấy có tinh thần. Vốn dĩ cậu lớn lên đã không tệ, hôm nay còn đặc biệt sửa soạn càng tăng thêm vẻ đẹp trai.
Tiếng chuông tan học vang lên, trong nháy mắt các lầu của học viện toàn là sinh viên.
Cậu vẫn nghênh ngang ngồi ở đó, thu hút biết bao ánh mắt nữ sinh. Dường như cậu không bận tâm chuyện đó, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng Kiều Trăn trong đám người đó.
Nhìn thấy Kiều Trăn, cậu lập tức đứng thẳng người, ánh mắt không rời khỏi người cô.
Dưới ánh mắt trần trụi này của cậu, Kiều Trăn cũng lập tức phát hiện ra.
Cô đi xuyên qua đám người, càng bước đến gần càng thấy rõ dáng vẻ khi được sửa soạn tỉ mỉ của Hàn Tư Hành, cô hơi bất ngờ.
" Sao vậy?"
" Không có gì, hôm nay em thật là đẹp trai nha." Kiều Trăn nhoẻn miệng cười.
Khoé môi Hàn Tư Hành hơi kiều lên, cậu chỉ vào yên sau xe đạp, " Lên đi."
Kiều Trăn ngồi lên yên sau, Hàn Tư Hành lại nói một câu, " Ôm chặt vào" sau đó liền chở cô rời khỏi trường.
Hàn Tư Hành dẫn Kiều Trăn đến một tiệm ăn phía sau trường học.
" Đến rồi." Hàn Tư Hành dừng lại, ý bảo Kiều Trăn xuống xe.
Kiều Trăn ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy tên của tiệm ăn này có chút ngẩn người.
Tiệm ăn có tên là 1127.
Chính là ngày sinh nhật của mình ngày 27 tháng 11
" Bất ngờ không?" Hàn Tư Hành đứng bên cạnh mỉm cười, " Em cũng chỉ là tình cờ phát hiện ra tiệm ăn này, lúc ấy em đã dự định vào ngày sinh nhật của chị sẽ cùng nhau đi đến đây dùng một bữa cơm."
" À." Trong lòng Kiều Trăn bắt đầu cảm động, " Khéo thật nha, em đúng là có tâm."
Tiệm ăn cũng không quá đông khách, hai người bọn họ chọn một cái bàn gần cửa sổ. Tuy rằng vị trí của tiệm ăn này không quá dễ tìm, nhưng nội thất bên trong được trang trí rất tinh tế. Trên mỗi bàn ăn đều đặt một bảng thực đơn.
Hàn Tư Hành gọi vài món ăn, sau đó đưa thực đơn đến cho Kiều Trăn.
" Chị nhìn xem còn muốn dùng món gì nữa không."
Kiều Trăn nhìn thoáng qua thực đơn, lắc đầu, " Bao nhiêu đây là đủ rồi, Tư Hành."
Chỉ có hai người ăn, mà cậu đã gọi 4 món một canh rồi. Trong lúc dùng bữa, Kiều Trăn không thể tìm được cơ hội nói chuyện của Chương Du cho cậu nghe.
Chờ sau khi dùng bữa xong, Hàn Tư Hành đưa cô trở về trường học, thời điểm đi ngang qua ký túc xá nam cậu lại dừng xe.
" Chờ em một chút, em có món quà muốn tặng cho chị."
Kiều Trăn gật đầu, nhìn cậu chạy nhanh lên lầu. Không quá hai phút, đã thấy cậu quay trở lại, trên tay còn cầm một hộp quà to được gói rất cẩn thận.
" Đây là cái gì?" Kiều Trăn tò mò hỏi, còn nói muốn mở quà ra xem.
" Đừng mở!" Hàn Tư Hành đè tay cô lại, " Chờ sau khi trở về phòng rồi hãy mở nó ra." Cậu sợ cô nhìn thấy sẽ không chịu nhận nó.
Kiều Trăn do dự nhìn món quà, rồi gật đầu đồng ý. " Tư Hành, nếu món quà có giá trị quá lớn chị sẽ không nhận đâu."
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn lên tiếng nhắc nhở, " Em có biết không hả?"
Từ nhỏ đến lớn tiền tiêu vặt của Hàn Tư Hành không nhiều lắm, món quà sinh nhật đầu tiên cậu tặng cho cô đó chính là một chiếc lắc tay khá đắt tiền. Sau đó cô phát hiện cậu đã phải xài tiền rất tiết kiệm để tích góp mua nó.
Lúc ấy cô tức giận muốn trả tiền lại cho cậu, nhưng cậu sống chết cũng không chịu cầm lấy. Cuối cùng cô phải đặt ra một quy định nghiêm khắc chính là tặng quà không thể vượt quá 100 đồng.
" À......." Hàn Tư Hành thấp giọng lên tiếng. Trước kia và bây giờ khônh giống nhau, cho nên quy định này cũng phải thay đổi thôi.
Kiều Trăn nhìn thấy cậu đã đồng ý, lúc này mới yên tâm nhận lấy.
" Em sẽ giữ giúp chị món quà này, chờ sau khi trở về ký túc xá của chị, sẽ đưa lại nhé." Hàn Tư Hành đề nghị.
" Được."
Mãi đến khi đứng dưới lầu ký túc xá của Kiều Trăn, hai người bọn họ đồng thời cùng lên tiếng.
"Trăn ——"
"Tư hành ——"
" Em nói trước đi." Sau khi có chút bất ngờ, Kiều Trăn lại bảo Hàn Tư Hành nói trước.
" Trăn Trăn, sinh nhật vui vẻ."
Kiều Trăn nở một nụ cười, " Cảm ơn em, Tư Hành."
" Trăn Trăn, chị nhắm mắt lại đi, em còn có một món quà khác tặng cho chị."
" Còn nữa sao?" Kiều Trăn kinh ngạc hỏi.
" Ừ, mau nhắm mắt lại."
Kiều Trăn nghe lời nhắm mắt lại, không biết Hàn Tư Hành lại muốn làm cái gì.
Một lúc sau, cô cảm thấy dường như Hàn Tư Hành đang đến tiến đến gần mình. Khoảng cách càng ngày càng gần, còn có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Hơi thở nóng rực của cậu phả vào vành tai cô, lúc này tai cô đã hơi ửng đỏ.
" Tư Hành......" Giọng nói cô có chút run rẩy. Khoảng cách này, có phải đã quá gần.....
" Đừng mở mắt!" Hàn Tư Hành nghẹn ngào nói, " Ngoan nào, nhắm mắt lại."
Thanh âm của cậu trầm thấp còn có chút khàn khàn, làm cho cả người Kiều Trăn muốn mềm nhũn, cảm giác tê dại từ lỗ tai lan toả khắp thân thể.
Theo sau, cô cảm thấy có một thứ gì lạnh lẽo đang đeo trên lỗ tai mình, có gì đó ấm áp vừa lướt qua gương mặt mình. Chưa kịp nghĩ đó là gì, Hàn Tư Hành đã đứng thẳng người.
" Được rồi, có thể mở mắt."
Kiều Trăn từ từ mở mắt lên, đưa tay sờ lỗ tai của mình.
" Bông tai sao?"
" Ừ." Hàn Tư Hành nắm lấy tay Kiều Trăn, đặt chiếc bông tai còn lại vào tay cô.
" Món đồ này quý giá quá, chị không thể nhận." Kiều Trăn nhìn thôi đã biết đôi bông tai này khẳng định không phải là món đồ tầm thường.
Cô lập tức cởi bông tai trên lỗ tai mình xuống, đưa cho Hàn Tư Hành.
Khuôn mặt Hàn Tư Hành trầm xuống không nhận lấy nó.
" Chúng ta đã thống nhất, quà tặng không thể quá mắc tiền." Kiều Trăn nhỏ nhẹ nói.
Một lúc lâu, cậu mới lên tiếng, " Đây là do em dùng tiền học bổng mua. Em vẫn ăn uống đàng hoàng."
" Nhưng mà, món quà này thực sự quá quý giá...."
Khuôn mặt Hàn Tư Hành lại xụ xuống, " Chị không cần thì cứ ném nó đi."
" Cái gì?"
" Nếu chị trả nó lại cho em, thì em sẽ lập tức ném nó đi." Hàn Tư Hành cố chấp nói.
Kiều Trăn trầm mặc một lúc, yên lặng bỏ tay xuống, " Trước mắt chị sẽ nhận nó. Lần này thôi nhé, lần sau em không cần mua những món quà đắt tiền này nữa. Chị không dám nhận đâu."
" Biết rồi không cần chị nhắc nhở." Hàn Tư Hàn thấy cô đã nhận quà, lúc này mới vui vẻ trở lại, " Đúng rồi, vừa rồi chị muốn nói gì với em?"
" Chuyện là..... Em có xem bài viết trên diễn đàn không?" Kiều Trăn chần chừ nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
" Diễn đàn......" Hàn Tư Hành thấp giọng lặp lại, trong nháy mắt đã biết chuyện gì, " Chị nói bài đăng " Bạn trai cũ" gì đó sao?"
" Ừ......" Nếu cậu đã biết, Kiều Trăn cũng đơn giản nói rõ mọi chuyện, " Vậy em có đọc bình luận không? Có một số người nói người trong bức ảnh khá giống học trưởng Chương Du."
" À."
À là có ý gì?
" Hôm qua anh ta có tìm chị, muốn chị hỏi em. Có thể giúp anh tìm ra chủ bài đăng kia không, anh ta muốn chủ bài đăng trực tiếp làm sáng tỏ chuyện này không liên quan đến anh ta."
Kiều Trăn nói xong lập tức ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Hàn Tư Hành, quả nhiên đã trở nên khó coi.
Hàn Tư Hành trầm mặc thật lâu, đột nhiên lại cười nhạo một tiếng, " Dựa vào đâu em phải giúp anh ta? Nói không chừng anh ta chính là người bạn trai cũ của chủ bài đăng thì sao?"
" Em đã lén đọc lịch sử trò chuyện của anh ta, khẳng định em cũng biết rõ người đó không phải là anh ta, đúng không?" Suy đoán này của Kiều Trăn là có căn cứ.
Nếu thực sự là Chương Du, khẳng định ngày đó khi Hàn Tư Hành đưa cho mình xem lịch sử trò chuyện sẽ nói ra chuyện đó.
" Không phải thì sao?" Hàn Tư Hành khinh thường nói, " Cho dù không phải là anh ta, thì anh ta cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì, còn vọng tưởng tán tỉnh chị. Nhìn thấy anh ta bị người khác nghi ngờ, không biết em vui vẻ đến cỡ nào...."
"......Tư Hành." Kiều Trăn nhíu mày, ngắt ngang lời cậu.
" Nếu em đã không muốn giúp thì thôi, chị chỉ thuận miệng hỏi như vậy."
" Thuận miệng hỏi? Khẳng định chị biết rõ em không muốn giúp, vì sao lại còn hỏi em? Trong lòng chị cũng hy vọng em giúp anh ta, có đúng không?" Hàn Tư Hành tức giận lên tiếng.
" Chị không có....." Nhất thời Kiều Trăn nói không nên lời. Bởi vì trước đó Hàn Tư Hành đã lén xem lịch sử trò chuyện của Chương Du, trong lòng cô luôn cảm thấy áy náy. Hơn nữa cô là người có tính không thể từ chối chuyện người khác nhờ vả, vì vậy khi ấy mới đồng ý với Chương Du.
" Trăn Trăn." Hàn Tư Hành gọi cô, trong giọng nói có sự uỷ khuất không thể diễn tả bằng lời.
" Chị không muốn nhận quà của em, lại còn muốn em giúp cái tên đáng ghét kia......"
Trong đôi mắt đào hoa của cậu toàn là sự lên án, khoé mắt ửng đỏ, " Chị lại khi dễ em."
" Chị không có nha." Kiều Trăn lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt này của cậu, cô cảm thấy bản thân tội nghiệt nặng nề, " Chị xin lỗi em, được chưa?"
" Không muốn! Chị ức hiếp em."
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, nếu bản thân cô cảm thấy áy náy với mình bằng một phần mười sự áy náy với chuyện kia thì tốt biết bao.
" Làm, làm sao chị có thể ức hiếp em?" Kiều Trăn ôn nhu nói, giống như nói chuyện với một bạn nhỏ.
Hàn Tư Hành nhìn cô, khoé mắt càng ửng đỏ. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng, thanh âm từ yết hầu phát ra có chút trầm khàn, còn mang theo vài phần run run.
" Chị lại đây."
" Ôm em một cái."
Cậu đối với việc tiếp xúc với thân thể của cô có một khát vọng rất mạnh liệt, sắp không thể khống chế được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.