Chương 53: Cố Tiểu Bạch
Đinh Mặc
10/09/2013
Khi Hứa
Mộ Triều đã quyết tâm phải lấy lòng một người cô sẽ sẵn sàng dùng bất cứ thủ
đoạn tồi tệ nào kể cả thủ đoạn lưu manh nhất.
Một trăm năm trước, cô là một sinh viên bình thường, không cần cố ý lấy lòng bất cứ ai. Khi đến lãnh địa của Thú tộc, ngay ngày đầu tiên đã đánh ngã đám thú binh đại đội năm, cho nên cũng chỉ có bọn họ xun xoe nịnh nọt cô. Sau này làm việc dưới trướng thống lĩnh Đồ Lôi thì mỗi khi nhìn thấy hắn cô đều cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ nên chỉ tập trung vào công việc. Muốn cô cố ý lấy lòng, nằm mơ đi!
Mà Minh Hoằng, tên người máy khiến cô hận đến nghiến răng như nghiến lợi thì cô lừa gạt hắn nhiều hơn là lấy lòng.
Nhưng mà Hứa Mộ Triều hôm nay, đã không còn là cô gái đơn thuần của trăm năm trước. Cô đã nhiều lần đi qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, cũng hiểu được tầm quan trọng của việc co được dãn được. Huống chi cũng do bản thân cô hiểu lầm Cố Triệt trước.
Sau ngày đó, cô đã ba lần xin được gặp Cố Triệt, đều bị người hầu từ chối nói Nguyên soái bận bịu nhiều việc. Cô cảm thấy đã đến lúc phải lấy lòng Cố Triệt rồi.
Cô nằm chừng bảy ngày, sức lực mới cơ bản hồi phục. Cô không biết từ khi nào các mối quan hệ của mình lại tốt như vậy, vì trong bảy ngày đó có không ít sĩ quan cao cấp tới thăm cô.
Đại Vũ nói toạc nguyên nhân với cô: “Hình ảnh của đội trưởng đã được lan truyền khắp toàn quân, không là cả đế đô. Hiện tại, cô chính là nữ chiến thần Thú tộc được công nhận, là tấm gương, là linh hồn của quân đội. Nhờ phúc của cô, người thú chúng ta hiện giờ đi đến đâu, loài người cũng phải nhường nhịn ba phần!”
Lúc này Hứa Mộ Triều nở nụ cười đầu tiên trong suốt mấy ngày qua. Nếu chỉ hy sinh một đội thú binh lại có thể thay đổi hình tượng của cả chủng tộc, cũng coi như là sự bồi thường cho bốn ngàn anh em đã nằm xuống.
Thôi Tư lệnh cũng tới thăm Hứa Mộ Triều. Là một Tư lệnh tính tình nghiêm túc bẩm sinh, ông cũng không biết cách giao tiếp với cô gái bán thú trẻ tuổi, chỉ uyển chuyển tỏ vẻ thân thiện giữa đồng nghiệp với nhau. Cũng vui vẻ dặn cô phải dưỡng thương cho tốt.
Khi nhắc đến chuyện đại quân gấp rút tiếp viện Hứa Mộ Triều, ngữ khí của Thôi Tư lệnh bỗng dưng trở nên chân thành hiếm thấy.
“Hứa Thượng tá, Nguyên soái cũng hết lòng đối xử với cô và Thú tộc rồi. Chúng ta làm thuộc hạ, càng phải dốc hết sức lực báo đáp.”
“….. tôi không hiểu ý Tư lệnh,.”
“Tôi nghiên cứu suốt một tuần, mới hoàn thành việc bố trí ba vạn đại quân phía Bắc nhằm đối địch với bọn người máy. Vì cứu ba ngàn tàn quân Thú tộc của cô, tôi buông tha cho việc bao vây, quyết định lấy cứng chọi cứng với đại quân trung lộ của đám người máy. Tuy rằng thắng, nhưng thương vong lại lớn hơn nhiều. Đương nhiên, cô đã chiến đấu rất anh hùng, đã làm hết sức để ủng hộ lòng quân. Cố Nguyên soái đã ra lệnh cho tôi nhất định phải cứu mọi người! Điều này cũng cho thấy tấm lòng của Nguyên soái rồi!”
“….Tấm …lòng? Không đúng, Thôi Tư lệnh! Ở hội nghị tác chiến, không phải ngài nói đó là kế hay của Cố Nguyên soái sao?”
“…..Hứa Thượng tá, loài người chúng tôi có câu, kiệu hoa người người nâng*”
(*Kiệu hoa người người nâng: ý nói người có thực lực thì sẽ được tâng bốc hâm mộ. )
“….”
Qua hai ngày, lệnh khen thưởng của Nguyên soái được ban ra. Những quân nhân Thú tộc may mắn còn sống sót, toàn bộ đều được thăng một cấp. Mộ Đạt Tư lệnh từ Thiếu tướng lên thành Trung tướng, Hứa Mộ Triều thành Thiếu tướng. Mà Thú tộc, hệt như lời Đại Vũ nói, đã nhận được sự tôn trọng của quân đội loài người. Hai bên phối hợp tác chiến càng thêm hài hòa.
Chiến trường tiền tuyến vẫn vô cùng đáng lo. Thú tộc nhờ có sự khích lệ của Hứa Mộ Triều, không còn e sợ đội quân cải tạo nữa, chiếc đấu hăng hái dũng mãnh hơn người. Sau vài lần giao đấu, đội quân cải tạo bị đánh cho liên tiếp thua trận phải rút lui. Mà quân đội loài người cũng quen dần, không còn run tay run chân nữa.
Tuy rằng tình hình chung, thế lực hai bên vẫn ngang bằng nhau, nhưng liên quân Thú tộc và loài người vốn có xu hướng suy tàn đã chuyển mình. Tư lệnh của các quân đoàn đều xoa tay, chờ mong thằng lợi kế tiếp.
Hứa Mộ Triều vì thương thế chưa lành, vẫn ở lại Bộ Chỉ huy. Cho nên mới có thời gian rảnh rỗi, thật sự cân nhắc làm cách nào để lấy lòng người lãnh đạo trực tiếp.
Trời trong mà rét căm căm, tại căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khách của Nguyên soái, người hầu trẻ tuổi cười như không cười nhìn Hứa Mộ Triều.
“Hứa Thiếu tướng, ngài muốn tìm hiểu về Nguyên soái ư?”
Hứa Mộ Triều cười hắc hắc: “Thân là cấp dưới, quả thật trước kia tôi đã sơ sót không quan tâm đến Nguyên soái đầy đủ.”
“Thân là người hầu cận, nguyên tắc đầu tiên là phải hầu hạ Nguyên soái thật tốt, nguyên tắc thứ hai là phải là tuyệt đối giữ bí mật. Yêu cầu này quả thật khiến tôi rất khó xử.”
“Tôi chỉ muốn biết một chút chuyện râu ria thôi mà.”
“Chẳng hạn như?”
“Sở thích của Nguyên soái?”
“Chiến tranh, vũ khí.” Không có việc gì phải lo, cũng không cần giữ bí mật.
“….Chính xác, chuyện này quá rõ ràng. Thích nhất màu gì?”
“Không có.”
“Thích loại quần áo nào?”
“Không có”
“Thích ăn món gì?”
“Không có.”
“….Được rồi, Nguyên soái thích kiểu cô gái hoặc….chàng trai như thế nào?”
Người hầu nhanh chóng liếc cô một cái: “Thiếu tướng, vấn đề này vượt quá giới hạn.”
Nói chuyện một hồi, lại không tìm được điểm gì đột phá. Dù Hứa Mộ Triều muốn toàn tâm toàn ý lấy lòng, nhưng quả thật giống như câu “không bột đố gột nên hồ”. Cô thất vọng chào người hầu, mới đi được vài bước, lại bị người hầu gọi lại.
“Nếu thật sự xem xét….” Ánh mắt người hầu trở nên xa xăm, “Tôi nhớ khi Nguyên soái còn nhỏ, từng đem một con chó hoang về nhà. Chỉ là sau khi bị tiền Nguyên soái phát hiện đã lập tức tiêu diệt.”
“Tiêu diệt? Vì sao?”
“Thiếu tướng, vấn đề này quá giới hạn”
“Được rồi…Nhưng mà, một con chó thì có gì mà quá giới hạn chứ?”
“Thiếu tướng, cô lại vượt giới hạn.”
Sau khi rời chỗ người hầu, Hứa Mộ Triều cảm thấy hơi buồn cười. Bất kể như thế nào, cô cũng không thấy có điểm nào liên hệ giữa hình ảnh con chó nhỏ đáng yêu và Cố Nguyên soái mặt lạnh. Chỉ là ai biết được, nhìn vẻ mặt “không thể vượt quá giới hạn” của người hầu kia, có lẽ một động vật nhỏ bình thường lại có thể khiến người máu lạnh kia thích thì sao?
Ngày hôm sau.
Nhìn con cún nho nhỏ cuộn thành một cục màu trắng trong ngực, Hứa Mộ Triều cảm thấy, việc đưa con chó nhỏ này đến phòng của Cố Nguyên soái mới là nhiệm vụ “không thể vượt qua”.
Tuy rằng người hầu chỉ điểm Hứa Mộ Triều, nhưng muốn bọn họ thay Nguyên soái nhận lấy, là chuyện không có khả năng! Làm sao có thể để động vật mang vi khuẩn như thế này tiếp cận Nguyên soái?
Trực tiếp đưa cho Cố Triệt? Cô còn không gặp được anh nữa là. Hơn nữa với tính cách của anh ta, đưa trực tiếp chắc chắn sẽ bị từ chối.
Vì thế, cô đập cánh nhè nhẹ, lặng yên không tiếng động bay lên không, né qua tất cả cảnh vệ và phòng tuyến phóng xạ tiếp cận cửa sổ thư phòng của Nguyên soái.
Căn phòng im ắng lạnh như băng giống hệt như con người anh ta. Hứa Mộ Triều dùng dây xích cột con chó nhỏ vào chân bàn làm việc. Con cún bình thản quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt đen láy lẳng lặng nhìn Hứa Mộ Triều, rồi hăm hở quan sát hoàn cảnh mới không kêu la tiếng nào.
Hứa Mộ Triều rất vừa lòng. Mấy ngày trước Thú binh đưa tới một đống chó con, cô chỉ chọn được một con trông có vẻ bình tĩnh và im lặng nhất, có cảm giác rất giống Cố Triệt.
“Tiểu Bạch” Cô nhẹ giọng nói, “Chúc may mắn! Chủ nhân của mày rất mạnh mẽ, mày sẽ được hạnh phúc”
Dường như hiểu được lời cô, con chó nhỏ khẽ hừ nhẹ hai tiếng.
Cô phát hiện mình bắt đầu thích nó, hơi luyến tiếc khi phải đem tặng bé cưng này. Yêu thương sờ sờ lớp lông xù trên đầu nó, nó vẫn thản nhiên tiếp nhận.
Sau đó, Hứa Mộ Triều nhìn thấy, nó đứng lên, nâng một chân sau lên, nhắm ngay chân bàn làm việc của Nguyên soái…..
Ặc…..Nhìn một bãi ướt sũng nho nhỏ và ánh mắt vô tội của Tiểu Bạch, Hứa Mộ Triều bỗng hoài nghi. Món quà này, Cố Triệt thật sự sẽ thích sao?
Lúc này, cô rõ ràng nghe được tiếng bước chân mơ hồ từ ngoài cửa truyền đến,
Cô lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ.
Năm phút sau.
Người hầu thường trực trầm mặc đứng trước mặt Nguyên soái.
“Đây là cái gì?” Nguyên soái nhíu mày nhìn bé cưng vô lại đang quỳ rạp trên mặt đất ngái ngủ, “ai cho phép bỏ nó vào đây?”
“Đội người hầu chưa hề nhận nó thay ngài.” Người hầu bối rối nhìn sắc mặt của Nguyên soái, “Hẳn là có người đưa vào đây.”
Cả căn cứ, dưới tình huống không kinh động cảnh vệ, có thể mang một con chó vào đây chỉ có một người duy nhất.
“Lập tức kêu Hứa Mộ Triều tới gặp tôi.”
Năm phút sau.
Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn bé cưng cũng đang nghiêm túc giống như Nguyên soái, quỳ rạp trên mặt đất im lặng nhìn mình, cô đường đường chính chính trả lời: “Nguyên soái, đây là quà tôi tặng ngài, Tiểu Bạch.”
Cố Triết liếc xéo Hứa Mộ Triều. Im lặng một lát, mới nói: “Tại sao cô lại nghĩ tôi cần một con chó?”
Hứa Mộ Triều nhìn sắc mặt anh, giọng nói vẫn rất trấn định: “Tôi nghe nói, trước đây ngài đã từng nhặt một con chó hoang, lại bị cha….Cho nên mới đoán ngài sẽ thích nó?”
Ặc, người hầu chết tiệt, biểu tình của anh ta nhìn thế nào cũng không giống như người thích động vật nhỏ.
Cố Triệt trầm mặc một lát : “Là A Lệ thích. Sau khi cha tôi sai người giết con chó kia, cậu ấy còn đau lòng một thời gian dài.”
Hứa Mộ Triều cũng im bặt, hốc mắt rưng rưng: “Cậu ấy vẫn luôn thiện lương như thế.”
Hai người đồng thời nhìn về phía chú cún con nằm trên mặt đất.
“Để lại đi” Anh thản nhiên nói, “Cậu ấy vẫn thích có một con.”
Hứa Mộ Triều cảm động nói, “Được.”
“Cô tới chăm sóc nó.” Giọng nói kiên quyết, không cho phép thương lượng.
“Hả?” Hứa Mộ Triều nhức đầu, “Tôi chưa từng nuôi chó!” Hơn nữa, anh có tới mấy người hầu, để bọn họ nuôi không phải tốt hơn sao?
Giống như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh nói thẳng: “Người hầu của tôi, sẽ không đi hầu hạ một con chó.” Lại liếc nhìn cô, “không muốn thì giết chết nó đi”.
“….Được rồi, để tôi nuôi.” Nói cho cùng, Hứa Mộ Triều đến đây cũng vì muốn lấy lòng anh ta nên đành phải đáp ứng.
Cố Triệt xoay người bỏ đi, Hứa Mộ Triều ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cún con, cố ý nói: “Tiểu Bạch, về sau mẹ sẽ tới chăm sóc con. Sau này, tên con là Cố Tiểu Bạch rồi.”
Cố Triệt dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại tiếp tục rời khỏi phòng sách.
Ba ngày sau, đối với Tiểu Bạch, Hứa Mộ Triều thật sự là vừa yêu vừa hận.
Là một món quà, tác dụng của nó đã đạt được, thậm chí còn hơn cả dự tính. Tuy rằng vẫn cần hầu gái chăm lo cho cuộc sống hằng ngày, nhưng mỗi ngày Hứa Mộ Triều đều tạt qua chăm sóc nó một chút. Ổ của Tiểu Bạch chễm chệ ngay tại gian ngoài trước phòng Cố Triệt, mỗi ngày, Hứa Mộ Triều có thể tranh thủ tán gẫu vài câu với Cố Triệt. Hai người lại khôi phục quan hệ như lúc cô vừa mới nhậm chức Tư lệnh, ở bên nhau rất thoải mái tự nhiên.
Buồn bực nhất là, Tiểu Bạch nhanh chóng quen thuộc hoàn cảnh xung quanh. Tuy rằng đại đa số thời điểm nó rất yên lặng, nhưng cũng có lúc hoạt bát vui mừng, chạy nhảy trong phòng. Thậm chí có một lần, còn không muốn sống nhào tới cắn ống quần của Cố Triệt.
Lúc ấy Cố Triệt chỉ thản nhiên liếc nó một cái, theo thói quen hạ lệnh: “Bỏ ra.”
Chính là Tiểu Bạch đang lúc mọc răng, bắt được cái gì cũng điên cuồng cắn, làm lại sao chịu bỏ ra. Cái miệng nhỏ càng hăng hái cắn ống quần và giày da của Cố Triệt, nước miếng thậm chí còn rơi xuống tạo thành một vũng nhỏ.
Thấy Cố Triệt nhíu mày, Hứa Mộ Triều thở dài, đành phải đi qua ngồi xổm xuống. Một tay bắt lấy ống quần Cố Triệt, một tay cầm lấy đầu của Tiểu Bạch, tách ra.
“Tiểu Bạch, con không thể cắn anh ta.” Cô vỗ vỗ đầu nó. “Nào, mẹ mang con đi tản bộ.” Cô ôm nó vào lòng, lại thấy ánh mắt Cố Triệt còn nhìn chằm chằm Tiểu Bạch trong lòng cô.
“Nguyên soái, nó không cố ý đâu.”
Cố Triệt liếc cô một cái, đứng lên: “Đi thôi.”
“…..”
Cùng ngài Nguyên soái đang chỉ huy căn cứ đi tản bộ, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng khó khăn. Hứa Mộ Triều đã cố tình lủi vào những nơi ít người bên ngoài căn cứ nhưng trên đường vẫn gặp không ít lính gác. Có người còn chưa từng biết mặt Nguyên soái, nhưng nghe đồn Nguyên soái có khí chất mạnh mẽ và dung mạo anh tuấn bất phàm, vẫn khiến đám lính vô cùng kích động.
Vậy mà anh chàng Nguyên soái này vẫn lạnh lùng trước sau như một. Cả đường đi anh ta cũng không nói một lời, chỉ khoanh tay im lặng dạo bước bên cạnh Hứa Mộ Triều. Hứa Mộ Triều cũng không nói nhiều, nhưng bạn nhỏ Tiểu Bạch được ra ngoài, lại vô cùng vui mừng. Suốt đường đi Hứa Mộ Triều phải chạy theo hầu hạ nó. Nguyên soái chỉ thản nhiên đứng qua một bên nhìn.
Sau khi bắt được Tiểu Bạch, Hứa Mộ Triều không nhịn được mắng một câu “Mẹ nó”: “Khả năng bay của mình đứng đầu Thú tộc, thế mà lại phải chạy theo sau làm trâu làm ngựa cho cái con Tiểu Bạch này. Mày đúng là thiên hạ đệ nhất cẩu rồi đó!”
Từ nãy đến giờ Cố Triệt vẫn trầm mặc, đột nhiên lại gần, cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Bạch chậm rãi nói: “Bởi vì nó họ Cố.”
Sau một giây đồng hồ Hứa Mộ Triều mới giật mình xoay người, chỉ nhìn thấy bóng Cố Triệt khoanh tay cao ngất. Người Cố gia đúng là….ngay cả bóng lưng mặc quân trang cũng anh tuấn hơn người.
Chỉ là…. vừa rồi anh ta nói giỡn sao? Hay là nói thật? Vì vậy nên cô mới phải mệt nhọc hầu hạ Cố Bạch?
Cô thật sự không xác định được.
Chỉ là vài lần tản bộ ít ỏi cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người. Người khác thì không nói, ngay cả Mộ Đạt khi quay về Bộ chỉ huy báo cáo, cũng ngần ngừ hỏi: “Mộ Triều, nghe nói cô với Cố Nguyên soái ở chung rất hòa hợp?”
“……Thật ra là tôi với con chó của anh ta, ở chung rất hòa hợp mới đúng.”
“Đừng giỡn. Nghe nói chưa từng có người phụ nữ nào thân cận với Nguyên soái đến thế.” Thần sắc Mộ Đạt phức tạp “Tình cảm nguyên soái dành cho cô chắc chắn là đặc biệt hơn những người khác.”
Hứa Mộ Triều nao nao. Phải không? Có lẽ anh chỉ coi cô như kẻ hầu người hạ lẽo đẽo đi theo sau thôi? Vai diễn của cô có giống như người hầu không nhỉ.
“Cô thì sao?” Mộ Đạt hỏi, “Cô có tình ý với Nguyên soái không?”
Hứa Mộ Triều trầm mặc một lát mới trả lời: ” Muốn thích người như anh ta cần phải dũng cảm dữ lắm. Mà bản thân tôi trời sinh đã sợ chết rồi.”
Mộ Đạt nhìn cô: “Tôi cũng không đồng ý cô thích Nguyên soái, anh ta rất….Nhưng mà nếu cô thích thì đừng nói tới mấy cái dũng khí chó má gì đó!”
Hứa Mộ Triều hơi kinh ngạc nhìn Mộ Đạt.
“Oanh oanh liệt liệt, mới là bản sắc của Thú tộc chúng ta.” Mộ Đạt cười hào sảng, ” Hứa Mộ Triều cô không phải là loại người dễ ngượng ngùng như vậy chứ.”
Đúng vậy, quả thật cho tới bây giờ cô cũng chưa từng biết tới cái gì là ngượng ngùng dối lòng. Chỉ là, oanh oanh liệt liệt? Loại tình cảm như thế nào mới gọi là oanh oanh liệt liệt? Cô không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nên thực sự không biết.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, rất lâu trước kia, có người từng nói với cô, có lẽ có một ngày, anh không chết, cô cũng không chết, anh sẽ đến tìm cô.
Không biết bây giờ anh ta ra sao? Nếu anh thật sự thành công, đến tìm cô, cô nên làm thế nào?
Trong đầu lại hiện lên dung nhan tuyệt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước của Cố Triệt, Hứa Mộ Triều bỗng cảm thấy hơi nhức đầu.
Vì thế, theo phong cách của nhà họ Hứa cô lập tức quyết định không nghĩ tới vấn đề này nữa.
Nhưng cô không ngờ ngày hôm sau, lại có người bắt cô phải trực tiếp đối diện với vấn đề này.
Giữa trưa hôm sau, theo thường lệ, Hứa Mộ Triều ăn xong thì đi thăm Cố Bạch. Mới đi đến dưới lầu, liền thấy vài tên lính sắc mặc nghiêm túc, xếp thành hàng trong bầu không khí khẩn trương. Gương mặt bọn họ đều lạnh lùng lộ vẻ đề phòng, rõ ràng mỗi người đều là cao thủ đứng đầu trong loài người. Nếu bọn họ liên thủ, Hứa Mộ Triều cũng không thể toàn vẹn trở ra.
“Hứa Thiếu tướng, Nguyên soái đang gặp khách, mời trở về.” Một gã sĩ quan nói.
Hứa Mộ Triều gật đầu, trong lòng nghi hoặc. Là loại khách gì mà Cố Triệt coi trọng đến thế?
Cô đang định xoay người lại bị người ta gọi lại.
Người hầu của Nguyên soái vội vàng chạy xuống “Hứa Thiếu tướng, Nguyên soái mời cô đi lên.”
Việc tiếp kiến cơ mật như vậy mà anh ta lại gọi cô vào? Hứa Mộ Triều vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nhủ thầm.
Mới vừa bước vào thư phòng, cô chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp mà thuần hậu quen thuộc: “Tôi biết cô ấy đang ở dưới lầu bởi vì trên người cô ấy có máu của tôi.”
Cái gì!!!
Hứa Mộ Triều không dám tin —— có phải mình….đã không theo kịp tình hình biến hóa của đại lục rồi chăng?
Một trăm năm trước, cô là một sinh viên bình thường, không cần cố ý lấy lòng bất cứ ai. Khi đến lãnh địa của Thú tộc, ngay ngày đầu tiên đã đánh ngã đám thú binh đại đội năm, cho nên cũng chỉ có bọn họ xun xoe nịnh nọt cô. Sau này làm việc dưới trướng thống lĩnh Đồ Lôi thì mỗi khi nhìn thấy hắn cô đều cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ nên chỉ tập trung vào công việc. Muốn cô cố ý lấy lòng, nằm mơ đi!
Mà Minh Hoằng, tên người máy khiến cô hận đến nghiến răng như nghiến lợi thì cô lừa gạt hắn nhiều hơn là lấy lòng.
Nhưng mà Hứa Mộ Triều hôm nay, đã không còn là cô gái đơn thuần của trăm năm trước. Cô đã nhiều lần đi qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, cũng hiểu được tầm quan trọng của việc co được dãn được. Huống chi cũng do bản thân cô hiểu lầm Cố Triệt trước.
Sau ngày đó, cô đã ba lần xin được gặp Cố Triệt, đều bị người hầu từ chối nói Nguyên soái bận bịu nhiều việc. Cô cảm thấy đã đến lúc phải lấy lòng Cố Triệt rồi.
Cô nằm chừng bảy ngày, sức lực mới cơ bản hồi phục. Cô không biết từ khi nào các mối quan hệ của mình lại tốt như vậy, vì trong bảy ngày đó có không ít sĩ quan cao cấp tới thăm cô.
Đại Vũ nói toạc nguyên nhân với cô: “Hình ảnh của đội trưởng đã được lan truyền khắp toàn quân, không là cả đế đô. Hiện tại, cô chính là nữ chiến thần Thú tộc được công nhận, là tấm gương, là linh hồn của quân đội. Nhờ phúc của cô, người thú chúng ta hiện giờ đi đến đâu, loài người cũng phải nhường nhịn ba phần!”
Lúc này Hứa Mộ Triều nở nụ cười đầu tiên trong suốt mấy ngày qua. Nếu chỉ hy sinh một đội thú binh lại có thể thay đổi hình tượng của cả chủng tộc, cũng coi như là sự bồi thường cho bốn ngàn anh em đã nằm xuống.
Thôi Tư lệnh cũng tới thăm Hứa Mộ Triều. Là một Tư lệnh tính tình nghiêm túc bẩm sinh, ông cũng không biết cách giao tiếp với cô gái bán thú trẻ tuổi, chỉ uyển chuyển tỏ vẻ thân thiện giữa đồng nghiệp với nhau. Cũng vui vẻ dặn cô phải dưỡng thương cho tốt.
Khi nhắc đến chuyện đại quân gấp rút tiếp viện Hứa Mộ Triều, ngữ khí của Thôi Tư lệnh bỗng dưng trở nên chân thành hiếm thấy.
“Hứa Thượng tá, Nguyên soái cũng hết lòng đối xử với cô và Thú tộc rồi. Chúng ta làm thuộc hạ, càng phải dốc hết sức lực báo đáp.”
“….. tôi không hiểu ý Tư lệnh,.”
“Tôi nghiên cứu suốt một tuần, mới hoàn thành việc bố trí ba vạn đại quân phía Bắc nhằm đối địch với bọn người máy. Vì cứu ba ngàn tàn quân Thú tộc của cô, tôi buông tha cho việc bao vây, quyết định lấy cứng chọi cứng với đại quân trung lộ của đám người máy. Tuy rằng thắng, nhưng thương vong lại lớn hơn nhiều. Đương nhiên, cô đã chiến đấu rất anh hùng, đã làm hết sức để ủng hộ lòng quân. Cố Nguyên soái đã ra lệnh cho tôi nhất định phải cứu mọi người! Điều này cũng cho thấy tấm lòng của Nguyên soái rồi!”
“….Tấm …lòng? Không đúng, Thôi Tư lệnh! Ở hội nghị tác chiến, không phải ngài nói đó là kế hay của Cố Nguyên soái sao?”
“…..Hứa Thượng tá, loài người chúng tôi có câu, kiệu hoa người người nâng*”
(*Kiệu hoa người người nâng: ý nói người có thực lực thì sẽ được tâng bốc hâm mộ. )
“….”
Qua hai ngày, lệnh khen thưởng của Nguyên soái được ban ra. Những quân nhân Thú tộc may mắn còn sống sót, toàn bộ đều được thăng một cấp. Mộ Đạt Tư lệnh từ Thiếu tướng lên thành Trung tướng, Hứa Mộ Triều thành Thiếu tướng. Mà Thú tộc, hệt như lời Đại Vũ nói, đã nhận được sự tôn trọng của quân đội loài người. Hai bên phối hợp tác chiến càng thêm hài hòa.
Chiến trường tiền tuyến vẫn vô cùng đáng lo. Thú tộc nhờ có sự khích lệ của Hứa Mộ Triều, không còn e sợ đội quân cải tạo nữa, chiếc đấu hăng hái dũng mãnh hơn người. Sau vài lần giao đấu, đội quân cải tạo bị đánh cho liên tiếp thua trận phải rút lui. Mà quân đội loài người cũng quen dần, không còn run tay run chân nữa.
Tuy rằng tình hình chung, thế lực hai bên vẫn ngang bằng nhau, nhưng liên quân Thú tộc và loài người vốn có xu hướng suy tàn đã chuyển mình. Tư lệnh của các quân đoàn đều xoa tay, chờ mong thằng lợi kế tiếp.
Hứa Mộ Triều vì thương thế chưa lành, vẫn ở lại Bộ Chỉ huy. Cho nên mới có thời gian rảnh rỗi, thật sự cân nhắc làm cách nào để lấy lòng người lãnh đạo trực tiếp.
Trời trong mà rét căm căm, tại căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khách của Nguyên soái, người hầu trẻ tuổi cười như không cười nhìn Hứa Mộ Triều.
“Hứa Thiếu tướng, ngài muốn tìm hiểu về Nguyên soái ư?”
Hứa Mộ Triều cười hắc hắc: “Thân là cấp dưới, quả thật trước kia tôi đã sơ sót không quan tâm đến Nguyên soái đầy đủ.”
“Thân là người hầu cận, nguyên tắc đầu tiên là phải hầu hạ Nguyên soái thật tốt, nguyên tắc thứ hai là phải là tuyệt đối giữ bí mật. Yêu cầu này quả thật khiến tôi rất khó xử.”
“Tôi chỉ muốn biết một chút chuyện râu ria thôi mà.”
“Chẳng hạn như?”
“Sở thích của Nguyên soái?”
“Chiến tranh, vũ khí.” Không có việc gì phải lo, cũng không cần giữ bí mật.
“….Chính xác, chuyện này quá rõ ràng. Thích nhất màu gì?”
“Không có.”
“Thích loại quần áo nào?”
“Không có”
“Thích ăn món gì?”
“Không có.”
“….Được rồi, Nguyên soái thích kiểu cô gái hoặc….chàng trai như thế nào?”
Người hầu nhanh chóng liếc cô một cái: “Thiếu tướng, vấn đề này vượt quá giới hạn.”
Nói chuyện một hồi, lại không tìm được điểm gì đột phá. Dù Hứa Mộ Triều muốn toàn tâm toàn ý lấy lòng, nhưng quả thật giống như câu “không bột đố gột nên hồ”. Cô thất vọng chào người hầu, mới đi được vài bước, lại bị người hầu gọi lại.
“Nếu thật sự xem xét….” Ánh mắt người hầu trở nên xa xăm, “Tôi nhớ khi Nguyên soái còn nhỏ, từng đem một con chó hoang về nhà. Chỉ là sau khi bị tiền Nguyên soái phát hiện đã lập tức tiêu diệt.”
“Tiêu diệt? Vì sao?”
“Thiếu tướng, vấn đề này quá giới hạn”
“Được rồi…Nhưng mà, một con chó thì có gì mà quá giới hạn chứ?”
“Thiếu tướng, cô lại vượt giới hạn.”
Sau khi rời chỗ người hầu, Hứa Mộ Triều cảm thấy hơi buồn cười. Bất kể như thế nào, cô cũng không thấy có điểm nào liên hệ giữa hình ảnh con chó nhỏ đáng yêu và Cố Nguyên soái mặt lạnh. Chỉ là ai biết được, nhìn vẻ mặt “không thể vượt quá giới hạn” của người hầu kia, có lẽ một động vật nhỏ bình thường lại có thể khiến người máu lạnh kia thích thì sao?
Ngày hôm sau.
Nhìn con cún nho nhỏ cuộn thành một cục màu trắng trong ngực, Hứa Mộ Triều cảm thấy, việc đưa con chó nhỏ này đến phòng của Cố Nguyên soái mới là nhiệm vụ “không thể vượt qua”.
Tuy rằng người hầu chỉ điểm Hứa Mộ Triều, nhưng muốn bọn họ thay Nguyên soái nhận lấy, là chuyện không có khả năng! Làm sao có thể để động vật mang vi khuẩn như thế này tiếp cận Nguyên soái?
Trực tiếp đưa cho Cố Triệt? Cô còn không gặp được anh nữa là. Hơn nữa với tính cách của anh ta, đưa trực tiếp chắc chắn sẽ bị từ chối.
Vì thế, cô đập cánh nhè nhẹ, lặng yên không tiếng động bay lên không, né qua tất cả cảnh vệ và phòng tuyến phóng xạ tiếp cận cửa sổ thư phòng của Nguyên soái.
Căn phòng im ắng lạnh như băng giống hệt như con người anh ta. Hứa Mộ Triều dùng dây xích cột con chó nhỏ vào chân bàn làm việc. Con cún bình thản quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt đen láy lẳng lặng nhìn Hứa Mộ Triều, rồi hăm hở quan sát hoàn cảnh mới không kêu la tiếng nào.
Hứa Mộ Triều rất vừa lòng. Mấy ngày trước Thú binh đưa tới một đống chó con, cô chỉ chọn được một con trông có vẻ bình tĩnh và im lặng nhất, có cảm giác rất giống Cố Triệt.
“Tiểu Bạch” Cô nhẹ giọng nói, “Chúc may mắn! Chủ nhân của mày rất mạnh mẽ, mày sẽ được hạnh phúc”
Dường như hiểu được lời cô, con chó nhỏ khẽ hừ nhẹ hai tiếng.
Cô phát hiện mình bắt đầu thích nó, hơi luyến tiếc khi phải đem tặng bé cưng này. Yêu thương sờ sờ lớp lông xù trên đầu nó, nó vẫn thản nhiên tiếp nhận.
Sau đó, Hứa Mộ Triều nhìn thấy, nó đứng lên, nâng một chân sau lên, nhắm ngay chân bàn làm việc của Nguyên soái…..
Ặc…..Nhìn một bãi ướt sũng nho nhỏ và ánh mắt vô tội của Tiểu Bạch, Hứa Mộ Triều bỗng hoài nghi. Món quà này, Cố Triệt thật sự sẽ thích sao?
Lúc này, cô rõ ràng nghe được tiếng bước chân mơ hồ từ ngoài cửa truyền đến,
Cô lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ.
Năm phút sau.
Người hầu thường trực trầm mặc đứng trước mặt Nguyên soái.
“Đây là cái gì?” Nguyên soái nhíu mày nhìn bé cưng vô lại đang quỳ rạp trên mặt đất ngái ngủ, “ai cho phép bỏ nó vào đây?”
“Đội người hầu chưa hề nhận nó thay ngài.” Người hầu bối rối nhìn sắc mặt của Nguyên soái, “Hẳn là có người đưa vào đây.”
Cả căn cứ, dưới tình huống không kinh động cảnh vệ, có thể mang một con chó vào đây chỉ có một người duy nhất.
“Lập tức kêu Hứa Mộ Triều tới gặp tôi.”
Năm phút sau.
Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn bé cưng cũng đang nghiêm túc giống như Nguyên soái, quỳ rạp trên mặt đất im lặng nhìn mình, cô đường đường chính chính trả lời: “Nguyên soái, đây là quà tôi tặng ngài, Tiểu Bạch.”
Cố Triết liếc xéo Hứa Mộ Triều. Im lặng một lát, mới nói: “Tại sao cô lại nghĩ tôi cần một con chó?”
Hứa Mộ Triều nhìn sắc mặt anh, giọng nói vẫn rất trấn định: “Tôi nghe nói, trước đây ngài đã từng nhặt một con chó hoang, lại bị cha….Cho nên mới đoán ngài sẽ thích nó?”
Ặc, người hầu chết tiệt, biểu tình của anh ta nhìn thế nào cũng không giống như người thích động vật nhỏ.
Cố Triệt trầm mặc một lát : “Là A Lệ thích. Sau khi cha tôi sai người giết con chó kia, cậu ấy còn đau lòng một thời gian dài.”
Hứa Mộ Triều cũng im bặt, hốc mắt rưng rưng: “Cậu ấy vẫn luôn thiện lương như thế.”
Hai người đồng thời nhìn về phía chú cún con nằm trên mặt đất.
“Để lại đi” Anh thản nhiên nói, “Cậu ấy vẫn thích có một con.”
Hứa Mộ Triều cảm động nói, “Được.”
“Cô tới chăm sóc nó.” Giọng nói kiên quyết, không cho phép thương lượng.
“Hả?” Hứa Mộ Triều nhức đầu, “Tôi chưa từng nuôi chó!” Hơn nữa, anh có tới mấy người hầu, để bọn họ nuôi không phải tốt hơn sao?
Giống như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh nói thẳng: “Người hầu của tôi, sẽ không đi hầu hạ một con chó.” Lại liếc nhìn cô, “không muốn thì giết chết nó đi”.
“….Được rồi, để tôi nuôi.” Nói cho cùng, Hứa Mộ Triều đến đây cũng vì muốn lấy lòng anh ta nên đành phải đáp ứng.
Cố Triệt xoay người bỏ đi, Hứa Mộ Triều ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cún con, cố ý nói: “Tiểu Bạch, về sau mẹ sẽ tới chăm sóc con. Sau này, tên con là Cố Tiểu Bạch rồi.”
Cố Triệt dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại tiếp tục rời khỏi phòng sách.
Ba ngày sau, đối với Tiểu Bạch, Hứa Mộ Triều thật sự là vừa yêu vừa hận.
Là một món quà, tác dụng của nó đã đạt được, thậm chí còn hơn cả dự tính. Tuy rằng vẫn cần hầu gái chăm lo cho cuộc sống hằng ngày, nhưng mỗi ngày Hứa Mộ Triều đều tạt qua chăm sóc nó một chút. Ổ của Tiểu Bạch chễm chệ ngay tại gian ngoài trước phòng Cố Triệt, mỗi ngày, Hứa Mộ Triều có thể tranh thủ tán gẫu vài câu với Cố Triệt. Hai người lại khôi phục quan hệ như lúc cô vừa mới nhậm chức Tư lệnh, ở bên nhau rất thoải mái tự nhiên.
Buồn bực nhất là, Tiểu Bạch nhanh chóng quen thuộc hoàn cảnh xung quanh. Tuy rằng đại đa số thời điểm nó rất yên lặng, nhưng cũng có lúc hoạt bát vui mừng, chạy nhảy trong phòng. Thậm chí có một lần, còn không muốn sống nhào tới cắn ống quần của Cố Triệt.
Lúc ấy Cố Triệt chỉ thản nhiên liếc nó một cái, theo thói quen hạ lệnh: “Bỏ ra.”
Chính là Tiểu Bạch đang lúc mọc răng, bắt được cái gì cũng điên cuồng cắn, làm lại sao chịu bỏ ra. Cái miệng nhỏ càng hăng hái cắn ống quần và giày da của Cố Triệt, nước miếng thậm chí còn rơi xuống tạo thành một vũng nhỏ.
Thấy Cố Triệt nhíu mày, Hứa Mộ Triều thở dài, đành phải đi qua ngồi xổm xuống. Một tay bắt lấy ống quần Cố Triệt, một tay cầm lấy đầu của Tiểu Bạch, tách ra.
“Tiểu Bạch, con không thể cắn anh ta.” Cô vỗ vỗ đầu nó. “Nào, mẹ mang con đi tản bộ.” Cô ôm nó vào lòng, lại thấy ánh mắt Cố Triệt còn nhìn chằm chằm Tiểu Bạch trong lòng cô.
“Nguyên soái, nó không cố ý đâu.”
Cố Triệt liếc cô một cái, đứng lên: “Đi thôi.”
“…..”
Cùng ngài Nguyên soái đang chỉ huy căn cứ đi tản bộ, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng khó khăn. Hứa Mộ Triều đã cố tình lủi vào những nơi ít người bên ngoài căn cứ nhưng trên đường vẫn gặp không ít lính gác. Có người còn chưa từng biết mặt Nguyên soái, nhưng nghe đồn Nguyên soái có khí chất mạnh mẽ và dung mạo anh tuấn bất phàm, vẫn khiến đám lính vô cùng kích động.
Vậy mà anh chàng Nguyên soái này vẫn lạnh lùng trước sau như một. Cả đường đi anh ta cũng không nói một lời, chỉ khoanh tay im lặng dạo bước bên cạnh Hứa Mộ Triều. Hứa Mộ Triều cũng không nói nhiều, nhưng bạn nhỏ Tiểu Bạch được ra ngoài, lại vô cùng vui mừng. Suốt đường đi Hứa Mộ Triều phải chạy theo hầu hạ nó. Nguyên soái chỉ thản nhiên đứng qua một bên nhìn.
Sau khi bắt được Tiểu Bạch, Hứa Mộ Triều không nhịn được mắng một câu “Mẹ nó”: “Khả năng bay của mình đứng đầu Thú tộc, thế mà lại phải chạy theo sau làm trâu làm ngựa cho cái con Tiểu Bạch này. Mày đúng là thiên hạ đệ nhất cẩu rồi đó!”
Từ nãy đến giờ Cố Triệt vẫn trầm mặc, đột nhiên lại gần, cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Bạch chậm rãi nói: “Bởi vì nó họ Cố.”
Sau một giây đồng hồ Hứa Mộ Triều mới giật mình xoay người, chỉ nhìn thấy bóng Cố Triệt khoanh tay cao ngất. Người Cố gia đúng là….ngay cả bóng lưng mặc quân trang cũng anh tuấn hơn người.
Chỉ là…. vừa rồi anh ta nói giỡn sao? Hay là nói thật? Vì vậy nên cô mới phải mệt nhọc hầu hạ Cố Bạch?
Cô thật sự không xác định được.
Chỉ là vài lần tản bộ ít ỏi cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người. Người khác thì không nói, ngay cả Mộ Đạt khi quay về Bộ chỉ huy báo cáo, cũng ngần ngừ hỏi: “Mộ Triều, nghe nói cô với Cố Nguyên soái ở chung rất hòa hợp?”
“……Thật ra là tôi với con chó của anh ta, ở chung rất hòa hợp mới đúng.”
“Đừng giỡn. Nghe nói chưa từng có người phụ nữ nào thân cận với Nguyên soái đến thế.” Thần sắc Mộ Đạt phức tạp “Tình cảm nguyên soái dành cho cô chắc chắn là đặc biệt hơn những người khác.”
Hứa Mộ Triều nao nao. Phải không? Có lẽ anh chỉ coi cô như kẻ hầu người hạ lẽo đẽo đi theo sau thôi? Vai diễn của cô có giống như người hầu không nhỉ.
“Cô thì sao?” Mộ Đạt hỏi, “Cô có tình ý với Nguyên soái không?”
Hứa Mộ Triều trầm mặc một lát mới trả lời: ” Muốn thích người như anh ta cần phải dũng cảm dữ lắm. Mà bản thân tôi trời sinh đã sợ chết rồi.”
Mộ Đạt nhìn cô: “Tôi cũng không đồng ý cô thích Nguyên soái, anh ta rất….Nhưng mà nếu cô thích thì đừng nói tới mấy cái dũng khí chó má gì đó!”
Hứa Mộ Triều hơi kinh ngạc nhìn Mộ Đạt.
“Oanh oanh liệt liệt, mới là bản sắc của Thú tộc chúng ta.” Mộ Đạt cười hào sảng, ” Hứa Mộ Triều cô không phải là loại người dễ ngượng ngùng như vậy chứ.”
Đúng vậy, quả thật cho tới bây giờ cô cũng chưa từng biết tới cái gì là ngượng ngùng dối lòng. Chỉ là, oanh oanh liệt liệt? Loại tình cảm như thế nào mới gọi là oanh oanh liệt liệt? Cô không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nên thực sự không biết.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, rất lâu trước kia, có người từng nói với cô, có lẽ có một ngày, anh không chết, cô cũng không chết, anh sẽ đến tìm cô.
Không biết bây giờ anh ta ra sao? Nếu anh thật sự thành công, đến tìm cô, cô nên làm thế nào?
Trong đầu lại hiện lên dung nhan tuyệt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước của Cố Triệt, Hứa Mộ Triều bỗng cảm thấy hơi nhức đầu.
Vì thế, theo phong cách của nhà họ Hứa cô lập tức quyết định không nghĩ tới vấn đề này nữa.
Nhưng cô không ngờ ngày hôm sau, lại có người bắt cô phải trực tiếp đối diện với vấn đề này.
Giữa trưa hôm sau, theo thường lệ, Hứa Mộ Triều ăn xong thì đi thăm Cố Bạch. Mới đi đến dưới lầu, liền thấy vài tên lính sắc mặc nghiêm túc, xếp thành hàng trong bầu không khí khẩn trương. Gương mặt bọn họ đều lạnh lùng lộ vẻ đề phòng, rõ ràng mỗi người đều là cao thủ đứng đầu trong loài người. Nếu bọn họ liên thủ, Hứa Mộ Triều cũng không thể toàn vẹn trở ra.
“Hứa Thiếu tướng, Nguyên soái đang gặp khách, mời trở về.” Một gã sĩ quan nói.
Hứa Mộ Triều gật đầu, trong lòng nghi hoặc. Là loại khách gì mà Cố Triệt coi trọng đến thế?
Cô đang định xoay người lại bị người ta gọi lại.
Người hầu của Nguyên soái vội vàng chạy xuống “Hứa Thiếu tướng, Nguyên soái mời cô đi lên.”
Việc tiếp kiến cơ mật như vậy mà anh ta lại gọi cô vào? Hứa Mộ Triều vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nhủ thầm.
Mới vừa bước vào thư phòng, cô chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp mà thuần hậu quen thuộc: “Tôi biết cô ấy đang ở dưới lầu bởi vì trên người cô ấy có máu của tôi.”
Cái gì!!!
Hứa Mộ Triều không dám tin —— có phải mình….đã không theo kịp tình hình biến hóa của đại lục rồi chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.