Chương 106
Thánh Yêu
20/05/2014
Dung Ân hai mắt trợn tròn, tay nắm thành quả đấm, "Tôi không tin."
"Tôi không có buộc cô tin " Hạ Tử Hạo đứng dậy, ở trước mộ Tư Cần lưng quay về phía Dung Ân, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve trên khóe miệng cô gái trong hình, "Tôi đi tìm cô ấy vào đêm đó, Nam Dạ Tước cũng ở đó, hắn lúc ấy rời đi, cũng vừa lúc tôi tới". Người đàn ông ánh mắt chán chường cùng Tư Cần đối diện, trong mắt hiện lên tia nhìn khác thường, thật xin lỗi, anh không thể không nói dối.
"Sau đó, cô ấy đem toàn bộ chân tướng đều nói cho tôi biết, bao gồm cả tên thật của cô ấy, những ân oán của cô ấy với Phi Vũ, tôi rất tức giận, còn động thủ tát vào mặt cô ấy..." Người đàn ông cong gập người, khóe mắt hiện lên sự ân hận, điệu bộ cực kỳ bi ai, hai tay hắn nắm lấy bia mộ, đầu khẽ tựa tấm hình của Tư Cần, "Lúc ấy, tôi đã nghĩ đến đem cô ấy rời đi, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy nói Nam Dạ Tước đã bắt đầu ra tay, hắn đã cảnh cáo Tư Cần, bắt cô ấy không được tiếp xúc bất cứ ai của Hạ Gia, cũng làm cho giữa chúng tôi từ đó kết thúc".
Chẳng trách Tư Cần đêm đó rất thương tâm, cô ấy bảo Hạ Tử Hạo nói muốn cưới mình...
Dung Ân ánh mắt đau đớn, đến cả ót cô đều ong ong, cô tưởng rằng Nam Dạ Tước đã biết chân tướng trước sau, sẽ buông tay đối với Tư Cần, thật không ngờ tới hắn vẫn ngầm hành động.
Hắn còn nói, là Tư Cần chính mình mệt mỏi rồi, tự mình muốn đi.
"Ở tiệc đính hôn hôm đó, cô ấy mặc áo cưới ngồi ở trên ban công lầu 10, cô ấy hỏi tôi, cô ấy có đẹp không?" Hạ Tử Hạo đưa ngón tay vuốt ve ở trên mặt Tư Cần, trừ tấm hình này ra, hắn cũng không thể nhìn thấy được nụ cười của cô ấy nữa rồi, "Tôi nói với cô ấy, chúng ta hãy rời chỗ này đi, chúng ta kết hôn, không bao giờ trở lại nữa"
"Lúc ấy Nam Dạ Tước ở ngay phía sau cô ấy, Tư Cần vốn là đã đồng ý, cô ấy nói chỉ cần tôi không chê, cô ấy sẽ bỏ tất cả để đi theo tôi, chúng tôi một lần nữa bắt đầu" Giọng nói người đàn ông giống như có gì nghẹn nơi cổ họng, "Nhưng ..." hắn xoay mình cất cao giọng, giọng lên xuống giống như sóng biển mà phập phồng "Tôi rõ ràng nghe được trong điện thoại giọng của Nam Dạ Tước, hắn nói, chỉ có cô ấy nhảy xuống, mới có thể kết thúc tất cả chuyện này. Hắn đã đáp ứng Phi Vũ sẽ nghiêm trị hết những người đã tổn thương nó. Tư Cần nếu không chết, hắn sẽ làm cho những điều kia tái diễn lại tổn thương cô ấy lần nữa. Tóm lại, hắn sẽ chia rẽ chúng tôi, cũng làm cho cô ấy suốt đời cũng không có một ngày yên ổn."
Dung Ân ngẩng đầu lên, phảng phất nhìn thấy lúc Tư Cần buông tay, thân thể dứt khoát rơi xuống rất nhanh.
" Cô không cảm thấy cái chết của cô ấy cùng cô có quan hệ rất lớn sao?" Hạ Tử Hạo xoay nghiêng đầu, ánh mắt đỏ bừng liếc nhìn cô.
Dung Ân bị tầm mắt như vậy nhìn chằm chằm, toàn thân thật giống như bị chấn động rất nhiều.
"Nam Dạ Tước làm như vậy, chính là có thể làm cho chính hắn yên tâm thoải mái, hắn tưởng như vậy sẽ làm cho Phi Vũ áy náy, còn hắn lại không có chút nào gánh nặng cùng cô ở chung một chỗ. Hắn bức tử Tư Cần, để đổi lấy chính mình thanh thản, nguyên nhân sâu xa rốt cục cũng là vì cô."
Dung Ân hai mắt nhìn xuống ở trước mặt hắn, lùi lại từng bước lớn, phía sau lại là mười mấy bậc thềm đá, cô thiếu chút nữa đã té lăn xuống bậc thềm.
Đối với Tư Cần, cô chính là trong lòng còn có áy náy, ngày đó ở Cám Dỗ, Hạ Phi Vũ nếu không phải bởi vì chính cô mà làm nhục Tư Cần, tất cả mọi người sẽ không có ngày hôm nay.
Ngôi mộ được đặt trong khu rừng tùng bách, bốn mùa thường có âm thanh, Dung Ân theo thềm đá từng bậc đi xuống, rất nhiều chuyện, đi tìm căn nguyên nguồn gốc, đều là không thoát khỏi có sự liên quan lẫn nhau, chuyện của Tư Cần là một bi kịch mà bọn họ đều là những người ở phía sau ra tay, ai cũng đừng nghĩ bo bo giữ mình.
Lát sau Hạ tử Hạo quay đầu lại, Dung Ân đã đi xa, bóng dáng màu trắng hiu quạnh dần dần biến mất trong khu mộ đìu hiu, chỉ còn thấy được mái tóc dài đen nhánh đang nhẹ nhàng bay phấp phới trong gió.
Hắn ngồi yên ở trước mộ Tư Cần, trên mu bàn tay, một loạt các vết thương còn chưa kịp kết mài, lại vừa rỉ máu.
" Cần, thật xin lỗi," hắn vuốt ve tấm hình của Tư Cần, "Anh có phải đã làm cho em ra đi không yên lòng? Em và em gái của anh đều là người mà anh yêu, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vì nó. Nó yêu Nam Dạ Tước, nhưng anh nhìn ra được, Nam Dạ Tước không yêu nó, Phi Vũ sai, hắn cũng có sai, hắn mới chính là hung phạm thúc đẩy chuyện này, chúng ta không có được tình yêu, hắn cũng không xứng..."
Trên bia mộ, chính là tấm hình duy nhất trong cuộc sống cô ấy, đây là bộ dạng an tĩnh nhất của cô ấy, khuôn mặt đáng yêu, nụ cười tinh khiết, cô muốn cho Dung Ân hạnh phúc, nhưng hiện tại, cô không nhìn thấy cũng không nghe thấy, những người cô quan tâm, chẳng lẽ giờ đây lại giết hại lẫn nhau sao?
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh đang đang chuẩn bị cơm tối, bên trong phòng khách trống rỗng bởi vì có hoạt động bận rộn này mới không có vẻ lạnh lẽo, bên ngoài tuyết đang rơi, trên cửa sổ kết lên một lớp sương băng, Dung Ân thông thường có thói quen mở máy sưởi vào mùa đông, cô mang đôi dép lê bằng lông mềm hình thỏ, cơ thể dựa trên ghế sa lon một lúc không lâu liền ngủ say.
Nam Dạ Tước trở về rất đúng giờ, Vương Linh thấy Dung Ân ngủ, cũng không có đánh thức cô, cầm lấy áo khoác của anh treo lên, Nam Dạ Tước bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vừa vặn bao quanh thân thể cường tráng của anh.
Anh nhỏ giọng đi đến bên cạnh Dung Ân, ánh mắt liếc xuống nhìn cô "Ngủ bao lâu rồi?"
"Đoán chừng nửa giờ rồi. " Vương Linh đáp.
Nam Dạ Tước mân lên môi mỏng, sắc mặt có chút âm u, "Ngủ lâu như vậy, cô không biết lấy mền đắp lại cho cô ấy sao? Ngã bệnh rồi làm sao ?"
Vương Linh cũng là do bận rộn mà quên mất, cúi đầu "Thật xin lỗi, tiên sinh."
Nam Dạ Tước xua tay, anh từ trước đến giờ đối với người giúp việc không tính là nghiêm khắc, Vương Linh lấy ra cái chăn bông mới, anh đem nhận lấy sau đó đem nó phủ trên người của Dung Ân, vừa muốn ôm cô đứng lên, cô liền dụi dụi mắt, tỉnh dậy.
Con ngươi cô đen bóng lộ ra vẻ rất có thần, Dung Ân đem chăn bỏ xuống bên cạnh, Nam Dạ Tước ở kế bên cô ngồi xuống "Làm sao ngủ thiếp đi?"
Tiếng nói anh tràn đầy tình cảm, Dung Ân vốn là chờ anh trở về, lại không nghĩ quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, hai gò má cô đỏ bừng, giống như là quả táo chín, đôi môi phơn phớt hồng son dưỡng, Nam Dạ Tước lâu lắm không có đụng chạm đến phụ nữ, lúc này thấy được cảnh tượng như vậy, tự nhiên thú tính nổi lên.
Cánh tay anh vòng qua bả vai Dung Ân, cúi đầu, chiếm lấy môi của cô.
Đầu lưỡi còn không có tham tiến vào, Dung Ân liền có thể cảm giác được anh hô hấp dồn dập, áp về hướng bộ ngực của nàng mà phập phồng không ngừng, hơi thở khàn khàn mang theo nguồn nhiệt xâm nhập cổ cô.
Vương Linh vội đóng cửa phòng bếp, Nam Dạ Tước ngón tay lần theo vạt áo lông của Dung Ân mà chui vào, bàn tay dán chặt lấy da thịt nhẵn nhụi của cô, đồng thời dưới sự kích thích, cổ họng anh gầm nhẹ, dùng sức đem cô áp ở trên ghế sa lon.
Dung Ân vươn tay che miệng anh lại, Nam Dạ Tước đem tay cô kéo ra, cô liền nghiêng đầu đi né tránh nụ hôn của anh.
"Anh không làm gì cả, chẳng qua là hôn mấy cái"
"Nam Dạ Tước."
Nghe giọng cô như vậy, anh ban đầu bị dục vọng ngấm vào con ngươi liền lạnh xuống chút ít, Dung Ân liền ngóc đầu dậy, Nam Dạ Tước căng thẳng, cũng tùy theo ý cô mà nằm kế bên.
"Tư Cần trước khi chết, anh có đi đến nhà tìm cô ấy phải không?" Vốn chuyện này đã qua, Nam Dạ Tước biết cô vì chuyện của Tư Cần mà thương tâm, lại không nghĩ rằng cô có thể nhắc lại.
"Đúng."
Dung Ân thấy anh trả lời thẳng thắn liền gật đầu "Tôi có thể hỏi anh một câu được không?"
"Hỏi cái gì?"
"Anh đối với Hạ Phi Vũ áy náy, cũng trả sạch sao?" Quả nhiên đúng như lời Hạ Tử Hạo nói, anh có đến qua nhà Tư Cần, Dung Ân dù có đánh chết cũng sẽ không tin rằng, một Nam Dạ Tước cao ngạo như vậy lại sẽ đi đến nhà Tư Cần mà tạ lỗi, tuy rằng Nam Dạ Tước không có nói gì, nhưng ở trong lòng anh, anh đúng là nghĩ như vậy.
Đôi mắt anh dừng trên đôi mắt sáng tựa như lưu ly của cô, anh thử phỏng đoán trong lời nói của Dung Ân có chứa ẩn ý gì, có phải ý của cô là thông thường phải trả sạch, bọn họ mới có thể nào không có đố kỵ mà ở chung một chỗ? Anh mặc dù không có bức bách đối với Tư Cần, nhưng đã nghiêm trị đầy đủ tất cả những người kia, chuyện Hạ Gia, anh cũng giúp không ít, anh biết Hạ Phi Vũ là như cũ không thể buông được, nhưng là, chuyện nên làm anh đều đã làm, vì vậy không thể nào còn muốn liên lụy cuộc đời của anh "Anh đều trả sạch."
Dung Ân nhắm hai mắt lại, ngực có cảm giác hít thở không thông như có ai đang đè nén, "Chính là cái chết của Tư Cần, đã làm cho anh trả hết nợ sao?"
Nam Dạ Tước nhớ tới lời nói trước khi chết của Tư Cần, để cho anh có thể đối tốt với Dung Ân, những chuyện qua lại của bọn họ, đúng là bởi vì hành động kia của Tư Cần mà hoàn toàn ngưng hẳn "Cứ cho là như thế đi."
Một câu trả lời như vậy, như một gậy đánh vào trong lòng Dung Ân, rất khó lại cởi bỏ.
Nam Dạ Tước thấy trong mắt cô dần dần hiện ra bi phẫn, suy nghĩ lại, thần sắc của cô có gì đó không đúng, "Từ từ đã, cái gì mà Tư Cần chết đi để trả hết nợ cho tôi sao? Cô ta từ trên khách sạn cao chọc trời nhảy xuống, là bởi vì Hạ Tử Hạo, như vậy thì có quan hệ gì với tôi?"
"Cô ấy không phải là do anh bức tử sao?"
"Em có thể hay không cũng đừng đem chuyện gì xấu cũng để trên người tôi?" Nam Dạ Tước sắc mặt trầm lại "Tôi đúng là có ghé qua nhà cô ấy, nhưng chỉ nói mấy câu liền rời đi, em cho rằng tôi đi làm cái gì hay sao?"
"Không phải anh nói để cho Tư Cần nhảy xuống sao? Nếu không, liền không buông tha cho cô ấy cùng Hạ Tử Hạo?"
"Ai nói với em như vậy?" Nam Dạ Tước nhíu mày, sắc mặt âm u, bỗng nhiên đứng dậy giận dữ hét, "Thì ra là em đào cái bẫy hướng về phía tôi mà giăng, lần sau nói chuyện có thể hay không nói rõ ràng ra? Mẹ nó đừng có cái gì mà bày trò chơi chữ!"
"Nam Dạ Tước, anh nói cái gì đó?" Dung Ân ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh rơi dừng trên mặt anh.
Anh đương nhiên là nói do thuận miệng, nhận thấy được cô đang nhìn chăm chú, anh mân hạ khóe miệng, vén ống tay áo ngồi trở lại trên sofa, "Tôi nói, em lần sau muốn hỏi cái gì thì gọn gàng gứt khoát nói thẳng ra, đừng làm cho tôi phải đoán ý tứ trong lời nói của em, một chút không cẩn thận đã đoán sai, như vậy tôi ngay cả chết như thế nào cũng liền không biết". Giống mới vừa rồi, chính là ví dụ tốt nhất, may mắn là anh phản ứng nhanh, mới không có bị hiểu lầm.
Dung Ân liếc mắt một cái, "Không phải là tôi hoài nghi anh, chẳng qua là tôi thật sự nghĩ không ra cái lý do mà anh đi tìm Tư Cần."
"Tôi biết" Nam Dạ Tước hai tay đan chéo ở trước người, "Chuyện này tôi không có nói cho em biết, chẳng qua là tôi cảm thấy tôi có lẽ nên gặp mặt cô ấy, sự tình ra như thế này, tôi cuối cùng không thể trốn tránh mặc kệ, hoặc là bỏ qua một bên mưu đồ thanh tĩnh cho bản thân. Tôi cũng không phủ nhận tất cả chuyện này đều do tôi gây nên, tôi đến đó để nói với cô ấy, sớm biết sẽ có hôm nay tôi lúc trước cũng sẽ không làm như vậy"
Dung Ân dựa lưng vào ghế sa lon, đem cơ thể dựa ấn sâu vào ghế, nghiêng mặt nhìn Nam Dạ Tước, "Anh hối hận sao?"
Nam Dạ Tước không có thói quen đem hai chữ hối hận để ở trên người, nhưng câu hỏi của Dung Ân lúc này anh cũng không có phản bác, rất an tĩnh nhìn lại cô "Cô ấy nói, muốn tôi đối xử tốt với em"
"Vậy chuyện trên ban công khách sạn chọc trời như thế nào?"
"Tôi chưa kịp cùng cô ấy nói mấy câu, cô ta lúc ấy đang cùng Hạ Tử Hạo nói chuyện điện thoại, tôi tuy rằng cũng có khuyên, nhưng thời điểm tôi đi lên đó liền hiểu rằng, cô ta đã quyết định đi, rất khó để kéo trở về."
Dung Ân mặt lộ vẻ thâm trầm, Nam Dạ Tước biết cô không có tin hoàn toàn, nhưng ít ra cũng không đến độ hoài nghi "Rốt cuộc là ai nói cho em nghe những chuyện đó?"
Nếu như những lời Nam Dạ Tước nói là thật, vậy những lời kia của Hạ Tử Hạo...
Dung Ân nhắm mắt lại, bỗng nhiên không muốn suy nghĩ sâu hơn nữa, Tư Cần đi rồi, bất luận chuyện gì có liên quan đến chuyện của cô ấy, bất kể ai đúng ai sai, Dung Ân thật sự muốn mọi chuyện đều đi qua, nói cho cùng, cô cũng muốn trốn tránh mọi chuyện.
Vương Linh đang đem thức ăn bưng ra, Dung Ân lấy cái gối trên đầu gối xuống, đứng dậy đi đến giúp. Nam Dạ Tước cũng như vậy mà đứng lên, lúc này mới phát hiện, ở nơi nào đó dục vọng còn đang trực trào.
Ở trong lòng Dung Ân, lời nói của Hạ Tử Hạo cô không thể nào quên được, nó chính là hạt mầm lặng lẽ bị chôn chặt trong lòng, mặc dù không phải là rất sâu, nhưng lại đâm chồi mọc rễ trong tim cô.
Nhiều ngày sau đó, Nam Dạ Tước cũng vô cùng tự giác không có tiến đến phòng ngủ chính làm phiền cô. Dạ Dạ hai ngày này đều ở trong phòng mà ngủ, lần trước nó đã bị Hạ Phi Vũ tung một cước, tinh thần đến nay không được tốt lắm, vẫn còn mệt mỏi.
Dạ Dạ bình thường hàng ngày đều không chào mừng Nam Dạ Tước, bởi vì nó biết anh rất khinh thường nó, nhưng giờ Dung Ân vì chuyện của Tư Cần cũng không quan tâm đến nó, còn không có tắm rửa cho nó, tiểu cẩu chỉ có thể dùng sự thông minh của mình nhắm về phía Nam Dạ Tước mà nịnh nọt.
Dây chuyền trên cổ Dạ Dạ cũng không tháo xuống, thật ra thì Nam Dạ Tước làm sao biết tắm cho chó, nhiều lắm chính là đem nó tùy ý ném vào bồn tắm, sau đó thoa sữa tắm lung tung rồi lại ôm ra ngoài.
Dung Ân đã ngủ say trên giường, Nam Dạ Tước đứng ở trước cửa, bên chân còn có Dạ Dạ đi theo, hình ảnh một lớn một nhỏ đứng ở đó, sự kết hợp này nhìn vào có chút tức cười.
"Lông của nó rụng, bẩn chết được!" anh đi vào với dáng vẻ đầy oán trách, Dạ Dạ hai mắt đen láy sáng bóng cũng chạy vào, trên người nước từng giọt từng giọt rớt xuống, lông của nó không dược sấy khô, liền kết lại từng bệt, nhìn rất thảm thương.
"Anh không sấy khô cho nó à, làm sao mà nó bước đi một đường nước chảy hết một đường vậy"
"Tại sao lại muốn tôi sấy khô cho nó, tôi là chủ nhân của nó mà còn phải đi hầu hạ nó nữa à". Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, nhìn Dung Ân chuyên chú lấy khăn lau khô cho Dạ Dạ, cô e dè cẩn thận ôm lấy nó ở trong lòng, sau đó còn lấy máy sấy ra thổi khô cho nó.
Tiểu cẩu khoái chí gục đầu nằm gọn trong chân Dung Ân, đúng là chỉ có nơi này là thoải mái nhất, nó cọ cọ vài cái, phát ra âm thanh rù rù ra điều rất thỏa mãn.
"Chúng ta ngày mai đi ra ngoài ăn cơm tối" Nam Dạ Tước đã lâu rồi không có cùng Dung Ân một mình đi ra ngoài, kể từ khi cô có chướng ngại về tâm lý cho đến nay, thời gian bọn họ ở riêng bên nhau cũng không nhiều lắm.
"Ngày mai là ngày gì đặc biệt sao?"
"Lễ Giáng Sinh có được tính vào hay không?" Nam Dạ Tước tay phải chống bên người, ánh mắt ôn hòa nhìn xuống hai tay của Dung Ân "Chỉ là đi ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, mấy cái ngày lễ kiểu này tôi cũng không để ý lắm, tôi sẽ đặt chỗ tốt ở Thủy Vân vào tối mai, sau khi tan việc tôi về nhà đón em."
"Ngày mai tôi còn có việc" động tác trên tay Dung Ân ngừng lại "Nếu không tôi có thể tự đi, anh cứ đến đó chờ tôi nhé."
"Được" Nam Dạ Tước cũng sảng khoái đồng ý "7 giờ tối, em đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi"
Dung Ân gật đầu, theo hoa văn trên lưng Dạ Dạ mà sấy khô, Nam Dạ Tước cuối người xuống, thấy Dung Ân không có phát hiện liền đem thân thể nằm xuống, tựa vào trong chăn, cô làm việc gì từ trước đến giờ cũng đề rất chăm chú, Nam Dạ Tước một tay đưa lên trán, không biết cô có biết hay không cái bộ dáng sấy khô cho tiểu cẩu, bộ dáng nhìn cũng rất động lòng người.
Dung Ân suy nghĩ rất nhiều ngày, thật ra thì cũng là ngộ ra được, thật sự, nhiều khi, nếu so với chết lựa chọn sống sót càng cần nhiều dũng khí hơn. Ban đầu cô cho là Diêm Việt đã chết, cô cũng đã đau khổ đến mức không muốn sống. Nhưng cô cũng không có nghĩ qua muốn chết, bởi vì cô cùng Tư Cần không giống với nhau, cô ấy hoàn toàn chỉ có Hạ Tử Hạo, còn ngay lúc đó Dung Ân lại có rất nhiều ràng buộc.
Tư Cần sau khi chết, không tới mười ngày, vẫn tại khách sạn cao chọc trời đó, tiệc đính hôn của Hạ Tử Hạo cùng Giang tiểu thư kéo dài thời hạn cử hành, vào lúc này, không có phát cái gì ngoài ý muốn lần nữa, cho nên, nói thực tế một chút, trên thế giới này không có người nào là rời khỏi người nào là không được, Hạ Tử Hạo mặc dù rất thương tâm, nhưng vẫn là theo ý Hạ gia, đặt tiền đồ vững chắc lên trên hết.
Lúc Dung Ân thấy bài báo, thật là trăm thứ cảm xúc ngổn ngang, nói không ra lời trong lòng phức tạp, ban đầu cô ảo tưởng thật đẹp, hôm nay sự thật bày ra trước mắt, cho dù ban đầu Tư Cần liều chết muốn cùng Hạ Tử Hạo ở chung một chỗ, bọn họ lúc đó, cuối cùng kết cục lại như chuyện cổ tích được sao?
Đương nhiên là không. Hạ Gia là có uy tín danh dự, ở trong mắt bọn họ, Tư Cần chẳng qua là không thể nào lộ ra ngoài ánh sáng được.
Ngày đó Dung Ân quả thật là có chuyện, cô muốn đi gặp Diêm Việt, thật ra thì cô biết ngày đó là lễ giáng sinh, cô cũng không có quên, lúc trước hàng năm lễ Giáng Sinh, cũng là cô cùng Diêm Việt trải qua.
Má Lưu từ nhà kho tìm ra được một cây thong giáng sinh, đó là mấy năm trước Diêm Việt cùng Dung Ân đón xong lễ Giáng Sinh còn giữ lại, nói là hàng năm cũng muốn lấy ra.
Dung Ân chọn mua được một món quà mà Diêm Việt thích, đặt ở đầu giường, cô là vì anh mà chọn một bộ quần áo thể thao, chờ sau khi anh tỉnh lại, cô hi vọng có thể thấy anh sinh lực dồi dào ở trên sân bóng.
Trong phòng ngủ được bật điều hòa hết sức ấm áp, Dung Ân để cho anh nằm ở chiếc gường nhỏ bên cạnh cửa sổ, có ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào, bao quanh thân hình cao lớn của Diêm Việt, tóc ngắn màu nâu đậm khoan khoái ở trên mặt, bình thản mà yên ả.
Ở trong căn phòng này, Dung Ân cũng sẽ lấy điện thoại di động mà tắt đi, cô không muốn bị quấy rầy.
Hai ba giờ chiều, Diêm Minh cũng đã đến, lúc Dung Ân nhìn thấy hắn cũng cảm thấy không có lời gì để nói, hắn ở bên cạnh giúp bố trí phòng, bầu không khí cũng rơi vào khó xử.
Má Lưu ở dưới bếp đang làm sủi cảo, bà biết Dung Ân thích ăn, thừa dịp hiện tại Diêm Lão gia không có ở nhà, bà vẫn thường xuyên gọi Dung Ân tới đây.
Má Lưu nói cho Dung Ân nghe rất nhiều chuyện sau khi Diêm Việt hôn mê, đã ăn cơm tối xong, bà đưa Dung Ân tới gian phòng của mình, Diêm Việt đã có Diêm Minh chăm sóc, hơn nữa phía cửa dưới bà đã khóa, không sợ sẽ phát sinh như chuyện Trần Kiều như lần trước.
"Ân Ân." Má Lưu ngồi ở mép giường, để cho cô ngồi gần ở bên cạnh
" Má Lưu, phòng của người vẫn vậy không có gì thay đổi, vẫn như cũ."
"Đúng vậy, trong nháy mắt vài năm đã trôi qua." Má Lưu lời nói thấm thía, kéo tay Dung Ân, " Con hiện tại là như thế nào? Còn cùng người kia ở chung một chỗ sao?"
Đối mặt với ánh mắt ân cần của bà, Dung Ân không khỏi cảm thấy có chút bối rối, giống như việc ở cùng Nam Dạ Tước, là không thể để người khác biết, "Dạ,phải"
"Ân Ân, con có nghĩ tới không, nếu ngày nào đó Việt tỉnh lại, con phải nói làm sao với nó?" đây cũng là chuyện mà Má Lưu lo lắng nhất, nếu là Diêm Việt không tỉnh lại thì Dung Ân ắt cũng không bỏ xuống được, bà thật sự không muốn thấy đứa bé này như vậy mà đau khổ.
Chính vấn đề này đã làm cho Dung Ân trốn tránh đến nay, " Con, con cũng không biết."
"Ai" Má Lưu vỗ nhẹ trên mu bàn tay cô mấy cái." Tính tình của Diêm phu nhân ta là người rõ nhất, nếu là hai năm trước, con cùng Việt có lẽ còn có thể,nhưng sau đó..."
Dung Ân biết Má Lưu lo lắng cái gì, cô cùng Nam Dạ Tước ở chung cho đến nay, hơn nữa bà còn nghi ngờ cô mang thai con của anh, Diêm gia như thế nào cũng sẽ không tiếp nhận.
" Má Lưu, Con hiện chỉ mong Việt nhanh chóng tỉnh lại, cái gì khác cũng không nghĩ đến."
Má Lưu sợ cô phiền lòng, liền nhanh chóng nói qua chuyện khác, đi tới gian phòng Diêm Việt, Diêm Minh đang ngồi ở phía trước cửa sổ cùng hắn nói chuyện, tình cảm anh em bọn họ hẳn là rất tốt, cô đi tới phòng rửa tay, mở nước ấm, chuẩn bị cho Diêm Việt rửa mặt một chút.
Tại Thủy Vân.
Nam Dạ Tước mở điện thoại di động ra, đã qua bảy giờ rồi, anh đem điện thoại di đọng khép lại, nhếch một chân ngồi ở trong phòng, bên trong lò sưởi mở rất cao, khắp nơi điều có mùi vị hương hoa, anh tựa vào bên cửa sổ, môi mỏng thật chặc mân lên, di động ở trong tay, anh mở nắp ra, gọi đến số của Dung Ân.
Bên kia đầu dây không có tín hiệu, Nam Dạ Tước đem điện thoại bỏ trên bàn, đầu ngón tay vô vị gõ lên bàn.
Lúc này Dung Ân đang ngồi ở bên cửa sổ lau chùi mu bàn tay cho Diêm Việt, Diêm Minh đã đem anh ôm trở về giường, bọn họ cùng anh nói chuyện,trong thấy sắc trời đã tối, lúc này mới lần lượt rời đi.
"Ân Ân, tôi đưa cô trở về." Dung Ân đang ở bên đường đón xe, Diêm Minh lái xe tới ý bảo cô lên xe.
"Không cần." Dung Ân lắc đầu từ chối, hai tay cô đút vào túi quần, màu rám nắng, giày ống dẫm lên đống tuyết, trên mặt giày dính màu trắng của bông tuyết.
"Bây giờ đang có tuyết, rất khó đón xe, tôi đưa cô trở về" Diêm Minh xuống xe, đi tới bên cạnh Dung Ân, thấy cô bướng bỉnh, liền muốn đi tới kéo cánh tay của cô.
"Thật không cần." Dung Ân tránh đụng chạm với hắn, "anh mau trở về đi, không cần làm phiền."
Giọng nói đã muốn xa lánh như vậy, người đàn ông đôi mắt màu trà ở trong bông tuyết bay lượn ảm đạm thêm, đúng vào lúc này, một chiếc taxi tới, Dung Ân vội vươn tay đón,l úc mở cửa xe, cô hướng về phía Diêm Minh nói, "Anh mau trở về đi"
Nam Dạ Tước gọi đến mấy lần, điện thoại Dung Ân trước sau vẫn không nối máy được.
Người phục vụ đẩy cửa tiến đến, "Tước thiếu, bây giờ nên mang thức ăn lên chưa?"
Anh liếc tròng mắt nhìn xuống màn hình đã 9 giờ, anh lại tự nhiên có thể ngồi đây đợi cô 2 giờ, Nam Dạ Tước bổng nhiên đứng dậy, một cước đá văng cái ghế "Ngươi không có mắt có phải hay không, không có ai đến thì ăn cái gì!"
Người phục vụ không biết mình đã làm cái cái gì đắc tội đến vị thần tài này, chỉ đành phải mặt đầy ủy khuất theo sát đi ra ngoài.
Dung Ân trở lại Ngự Cảnh Uyển, thấy đại sảnh đèn vẫn sáng, cô đi vào, đổi dép liền thấy Nam Dạ Tước cúi đầu, áo khoác tùy ý vứt ở ghế salon, hai tay anh đan vào nhau, khuỷu tay chống trên đầu gối. Nghe tiếng động ở cửa nên ngẩng đầu lên.
Tròng mắt đen như mực hờ hững chiếm lấy cô," Em đi đâu?"
Dung Ân mang dép đi tới trước mặt anh, " Tôi..."
"Tôi gọi điện thoại cho em tại sao không nhận máy?"
Cô lúc này mới nhớ ra, hôm nay cô đã tắt máy điện thoại di động một ngày, đồng thời cũng nhớ tới bọn họ có hẹn ở Thủy Vân để ăn cơm tối.
" Anh đã ăn chưa? Tôi làm cho anh một chút sủi cảo". Dung Ân để túi xách xuống, chuẩn bị đi vào nhà bếp.
"Em đến Diêm gia, phải không?" Anh nghiêng nửa người lên, khóe mắt lạnh nhạt liếc về phía Dung Ân, anh chắc chắn như vậy ,cũng lường trước đúng là cô từ Diêm Gia trở về.
Cô đứng lại trước người anh. " Ừ"
Nam Dạ Tước giương khóe miệng lên, lộ ra vẻ giễu cợt lạnh lẽo, " Khi Em ở đó chăm sóc Diêm Việt nhớ lại kỉ niệm cũ, tôi cũng đang ở Thủy Vân giống như một tên ngu ngốc ngồi chờ em đến, em cũng không muốn bị quấy rầy, thậm chí còn tắt máy điện thoại, Dung Ân, nếu tôi hiện tại không hỏi em có phải hay không từ đầu em không nhớ đến tối nay chúng ta còn có cuộc hẹn?"
Cô đứng yên tại chỗ, Nam Dạ Tước nói không sai, cô về đến nhà cũng không có nhớ tới.
"Thật xin lỗi"
Người đàn ông gương mặt tuấn tú có vẻ lo lắng khẽ cuối thấp xuống, chỉ cần có Diêm Việt, trong mắt của Dung Ân hoàn toàn không có nhìn thấy anh, bất kể anh cố gắng thế nào, khoảng cách xa thế này, anh cũng khó có thể sánh bằng.
Anh lấy từ bên trong áo khoác ra, bên trong móc ra một chiếc hộp trang sức, cũng không thèm nhìn tới mà vứt xuống bên người Dung Ân.
Đồ vật bên trong rớt đi ra ngoài, lăn đến bên chân của Dung Ân.
Dây chuyền bạch kim,cùng với hình dạng cỏ ba lá, đây là thiết kế nổi tiếng theo phong cách thuở xưa, mấy năm gần đây, dây chuyền này liên tục trở thành trào lưu, loại thiết kế này, càng làm toát lên vẻ đẹp vĩnh cửu.
Dung Ân đối với dây chuyên này cũng không có gì xa lạ, một lần cô từng xem nó là bảo bối, chính là hai năm trước, Diêm Việt ở trên núi tự tay đeo lên cho cô.
Hôm nay, nó giống như là một phế phẩm bị ném ở bên chân.
Dung Ân cúi người xuống, đem dây chuyền nhặt lên, "Anh dựa vào cái gì lục lọi đồ của tôi? Anh tại sao đem nó lấy ra, Nam Dạ tước, đây là Diêm Việt tặng cho tôi, chính tôi quí trọng còn không kịp, anh tại sao phải...."
Nửa câu sau cô muốn nói lại bị ket ở cổ họng, cô thấy anh sắc mặt tái nhợt đứng lên, cặp mắt hung ác nham hiểm, điên cuồng không dứt,sâu như đáy hồ thâm thúy gần như u ám,làm người khác run rẩy, "Em mở mắt mà nhìn cho rõ ràng, đây là tôi vì em mà chọn, phía trên còn nhãn chưa gỡ, Dung Ân, chẳng lẽ trong mắt của em chỉ có hắn sao? Rõ ràng khác biệt như vậy, em cũng xem thường không nhìn qua sao?
Kiểu dáng mặc dù giống nhau, nhưng nhìn kỹ phía dưới, quả thật không giống thứ mà Diệm Việt tặng.
Dung Ân rất nhanh cầm giây chuyền trong tay, con ngươi nhàn nhạt rũ xuống, đầu cũng cuối xuống theo.
Nam Dạ Tước bước nhanh vọt tới trước mặt cô, nhanh tay giật lấy dây chuyền, lúc kéo đứt, mặt dây chuyền hình cỏ 3 lá rơi trên mặt đất.
Dường như, mỗi lần anh tặng đồ cho cô, không phải là bị cô phá hủy cũng là do chính tay anh hủy.
Dây chuyền mảnh khảnh ghìm chặt da thịt, Dung Ân cảm thấy lòng bàn tay giống như sắp nát.
Nam Dạ Tước chế trụ cổ tay của cô, dùng sức đem cô túm lên lầu, lúc Dung Ân bị kéo lên cầu thang, dép bên chân phải vứt rơi ở bên cạnh, cô vội vàng kéo lan can, Nam Dạ Tược nghiêng mặt rất kinh khủng, sắc mặt không khác gì với đêm đó, thật giống như Nam Dạ Tước ác ma vừa trở về rồi, "Anh muốn làm cái gì? Buông!"
Anh thấy cô không chịu đi tới , cánh tay dài liền thu lại, nắm cả thắt lưng sau của Dung Ân đem cả người cô nhấc lên, anh cơ hồ là khiêng cô đưa và phòng ngủ, thân thể cao to tới gần giường lớn về sau, đem cô ném sang một bên.
"Tôi không có buộc cô tin " Hạ Tử Hạo đứng dậy, ở trước mộ Tư Cần lưng quay về phía Dung Ân, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve trên khóe miệng cô gái trong hình, "Tôi đi tìm cô ấy vào đêm đó, Nam Dạ Tước cũng ở đó, hắn lúc ấy rời đi, cũng vừa lúc tôi tới". Người đàn ông ánh mắt chán chường cùng Tư Cần đối diện, trong mắt hiện lên tia nhìn khác thường, thật xin lỗi, anh không thể không nói dối.
"Sau đó, cô ấy đem toàn bộ chân tướng đều nói cho tôi biết, bao gồm cả tên thật của cô ấy, những ân oán của cô ấy với Phi Vũ, tôi rất tức giận, còn động thủ tát vào mặt cô ấy..." Người đàn ông cong gập người, khóe mắt hiện lên sự ân hận, điệu bộ cực kỳ bi ai, hai tay hắn nắm lấy bia mộ, đầu khẽ tựa tấm hình của Tư Cần, "Lúc ấy, tôi đã nghĩ đến đem cô ấy rời đi, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy nói Nam Dạ Tước đã bắt đầu ra tay, hắn đã cảnh cáo Tư Cần, bắt cô ấy không được tiếp xúc bất cứ ai của Hạ Gia, cũng làm cho giữa chúng tôi từ đó kết thúc".
Chẳng trách Tư Cần đêm đó rất thương tâm, cô ấy bảo Hạ Tử Hạo nói muốn cưới mình...
Dung Ân ánh mắt đau đớn, đến cả ót cô đều ong ong, cô tưởng rằng Nam Dạ Tước đã biết chân tướng trước sau, sẽ buông tay đối với Tư Cần, thật không ngờ tới hắn vẫn ngầm hành động.
Hắn còn nói, là Tư Cần chính mình mệt mỏi rồi, tự mình muốn đi.
"Ở tiệc đính hôn hôm đó, cô ấy mặc áo cưới ngồi ở trên ban công lầu 10, cô ấy hỏi tôi, cô ấy có đẹp không?" Hạ Tử Hạo đưa ngón tay vuốt ve ở trên mặt Tư Cần, trừ tấm hình này ra, hắn cũng không thể nhìn thấy được nụ cười của cô ấy nữa rồi, "Tôi nói với cô ấy, chúng ta hãy rời chỗ này đi, chúng ta kết hôn, không bao giờ trở lại nữa"
"Lúc ấy Nam Dạ Tước ở ngay phía sau cô ấy, Tư Cần vốn là đã đồng ý, cô ấy nói chỉ cần tôi không chê, cô ấy sẽ bỏ tất cả để đi theo tôi, chúng tôi một lần nữa bắt đầu" Giọng nói người đàn ông giống như có gì nghẹn nơi cổ họng, "Nhưng ..." hắn xoay mình cất cao giọng, giọng lên xuống giống như sóng biển mà phập phồng "Tôi rõ ràng nghe được trong điện thoại giọng của Nam Dạ Tước, hắn nói, chỉ có cô ấy nhảy xuống, mới có thể kết thúc tất cả chuyện này. Hắn đã đáp ứng Phi Vũ sẽ nghiêm trị hết những người đã tổn thương nó. Tư Cần nếu không chết, hắn sẽ làm cho những điều kia tái diễn lại tổn thương cô ấy lần nữa. Tóm lại, hắn sẽ chia rẽ chúng tôi, cũng làm cho cô ấy suốt đời cũng không có một ngày yên ổn."
Dung Ân ngẩng đầu lên, phảng phất nhìn thấy lúc Tư Cần buông tay, thân thể dứt khoát rơi xuống rất nhanh.
" Cô không cảm thấy cái chết của cô ấy cùng cô có quan hệ rất lớn sao?" Hạ Tử Hạo xoay nghiêng đầu, ánh mắt đỏ bừng liếc nhìn cô.
Dung Ân bị tầm mắt như vậy nhìn chằm chằm, toàn thân thật giống như bị chấn động rất nhiều.
"Nam Dạ Tước làm như vậy, chính là có thể làm cho chính hắn yên tâm thoải mái, hắn tưởng như vậy sẽ làm cho Phi Vũ áy náy, còn hắn lại không có chút nào gánh nặng cùng cô ở chung một chỗ. Hắn bức tử Tư Cần, để đổi lấy chính mình thanh thản, nguyên nhân sâu xa rốt cục cũng là vì cô."
Dung Ân hai mắt nhìn xuống ở trước mặt hắn, lùi lại từng bước lớn, phía sau lại là mười mấy bậc thềm đá, cô thiếu chút nữa đã té lăn xuống bậc thềm.
Đối với Tư Cần, cô chính là trong lòng còn có áy náy, ngày đó ở Cám Dỗ, Hạ Phi Vũ nếu không phải bởi vì chính cô mà làm nhục Tư Cần, tất cả mọi người sẽ không có ngày hôm nay.
Ngôi mộ được đặt trong khu rừng tùng bách, bốn mùa thường có âm thanh, Dung Ân theo thềm đá từng bậc đi xuống, rất nhiều chuyện, đi tìm căn nguyên nguồn gốc, đều là không thoát khỏi có sự liên quan lẫn nhau, chuyện của Tư Cần là một bi kịch mà bọn họ đều là những người ở phía sau ra tay, ai cũng đừng nghĩ bo bo giữ mình.
Lát sau Hạ tử Hạo quay đầu lại, Dung Ân đã đi xa, bóng dáng màu trắng hiu quạnh dần dần biến mất trong khu mộ đìu hiu, chỉ còn thấy được mái tóc dài đen nhánh đang nhẹ nhàng bay phấp phới trong gió.
Hắn ngồi yên ở trước mộ Tư Cần, trên mu bàn tay, một loạt các vết thương còn chưa kịp kết mài, lại vừa rỉ máu.
" Cần, thật xin lỗi," hắn vuốt ve tấm hình của Tư Cần, "Anh có phải đã làm cho em ra đi không yên lòng? Em và em gái của anh đều là người mà anh yêu, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vì nó. Nó yêu Nam Dạ Tước, nhưng anh nhìn ra được, Nam Dạ Tước không yêu nó, Phi Vũ sai, hắn cũng có sai, hắn mới chính là hung phạm thúc đẩy chuyện này, chúng ta không có được tình yêu, hắn cũng không xứng..."
Trên bia mộ, chính là tấm hình duy nhất trong cuộc sống cô ấy, đây là bộ dạng an tĩnh nhất của cô ấy, khuôn mặt đáng yêu, nụ cười tinh khiết, cô muốn cho Dung Ân hạnh phúc, nhưng hiện tại, cô không nhìn thấy cũng không nghe thấy, những người cô quan tâm, chẳng lẽ giờ đây lại giết hại lẫn nhau sao?
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh đang đang chuẩn bị cơm tối, bên trong phòng khách trống rỗng bởi vì có hoạt động bận rộn này mới không có vẻ lạnh lẽo, bên ngoài tuyết đang rơi, trên cửa sổ kết lên một lớp sương băng, Dung Ân thông thường có thói quen mở máy sưởi vào mùa đông, cô mang đôi dép lê bằng lông mềm hình thỏ, cơ thể dựa trên ghế sa lon một lúc không lâu liền ngủ say.
Nam Dạ Tước trở về rất đúng giờ, Vương Linh thấy Dung Ân ngủ, cũng không có đánh thức cô, cầm lấy áo khoác của anh treo lên, Nam Dạ Tước bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vừa vặn bao quanh thân thể cường tráng của anh.
Anh nhỏ giọng đi đến bên cạnh Dung Ân, ánh mắt liếc xuống nhìn cô "Ngủ bao lâu rồi?"
"Đoán chừng nửa giờ rồi. " Vương Linh đáp.
Nam Dạ Tước mân lên môi mỏng, sắc mặt có chút âm u, "Ngủ lâu như vậy, cô không biết lấy mền đắp lại cho cô ấy sao? Ngã bệnh rồi làm sao ?"
Vương Linh cũng là do bận rộn mà quên mất, cúi đầu "Thật xin lỗi, tiên sinh."
Nam Dạ Tước xua tay, anh từ trước đến giờ đối với người giúp việc không tính là nghiêm khắc, Vương Linh lấy ra cái chăn bông mới, anh đem nhận lấy sau đó đem nó phủ trên người của Dung Ân, vừa muốn ôm cô đứng lên, cô liền dụi dụi mắt, tỉnh dậy.
Con ngươi cô đen bóng lộ ra vẻ rất có thần, Dung Ân đem chăn bỏ xuống bên cạnh, Nam Dạ Tước ở kế bên cô ngồi xuống "Làm sao ngủ thiếp đi?"
Tiếng nói anh tràn đầy tình cảm, Dung Ân vốn là chờ anh trở về, lại không nghĩ quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, hai gò má cô đỏ bừng, giống như là quả táo chín, đôi môi phơn phớt hồng son dưỡng, Nam Dạ Tước lâu lắm không có đụng chạm đến phụ nữ, lúc này thấy được cảnh tượng như vậy, tự nhiên thú tính nổi lên.
Cánh tay anh vòng qua bả vai Dung Ân, cúi đầu, chiếm lấy môi của cô.
Đầu lưỡi còn không có tham tiến vào, Dung Ân liền có thể cảm giác được anh hô hấp dồn dập, áp về hướng bộ ngực của nàng mà phập phồng không ngừng, hơi thở khàn khàn mang theo nguồn nhiệt xâm nhập cổ cô.
Vương Linh vội đóng cửa phòng bếp, Nam Dạ Tước ngón tay lần theo vạt áo lông của Dung Ân mà chui vào, bàn tay dán chặt lấy da thịt nhẵn nhụi của cô, đồng thời dưới sự kích thích, cổ họng anh gầm nhẹ, dùng sức đem cô áp ở trên ghế sa lon.
Dung Ân vươn tay che miệng anh lại, Nam Dạ Tước đem tay cô kéo ra, cô liền nghiêng đầu đi né tránh nụ hôn của anh.
"Anh không làm gì cả, chẳng qua là hôn mấy cái"
"Nam Dạ Tước."
Nghe giọng cô như vậy, anh ban đầu bị dục vọng ngấm vào con ngươi liền lạnh xuống chút ít, Dung Ân liền ngóc đầu dậy, Nam Dạ Tước căng thẳng, cũng tùy theo ý cô mà nằm kế bên.
"Tư Cần trước khi chết, anh có đi đến nhà tìm cô ấy phải không?" Vốn chuyện này đã qua, Nam Dạ Tước biết cô vì chuyện của Tư Cần mà thương tâm, lại không nghĩ rằng cô có thể nhắc lại.
"Đúng."
Dung Ân thấy anh trả lời thẳng thắn liền gật đầu "Tôi có thể hỏi anh một câu được không?"
"Hỏi cái gì?"
"Anh đối với Hạ Phi Vũ áy náy, cũng trả sạch sao?" Quả nhiên đúng như lời Hạ Tử Hạo nói, anh có đến qua nhà Tư Cần, Dung Ân dù có đánh chết cũng sẽ không tin rằng, một Nam Dạ Tước cao ngạo như vậy lại sẽ đi đến nhà Tư Cần mà tạ lỗi, tuy rằng Nam Dạ Tước không có nói gì, nhưng ở trong lòng anh, anh đúng là nghĩ như vậy.
Đôi mắt anh dừng trên đôi mắt sáng tựa như lưu ly của cô, anh thử phỏng đoán trong lời nói của Dung Ân có chứa ẩn ý gì, có phải ý của cô là thông thường phải trả sạch, bọn họ mới có thể nào không có đố kỵ mà ở chung một chỗ? Anh mặc dù không có bức bách đối với Tư Cần, nhưng đã nghiêm trị đầy đủ tất cả những người kia, chuyện Hạ Gia, anh cũng giúp không ít, anh biết Hạ Phi Vũ là như cũ không thể buông được, nhưng là, chuyện nên làm anh đều đã làm, vì vậy không thể nào còn muốn liên lụy cuộc đời của anh "Anh đều trả sạch."
Dung Ân nhắm hai mắt lại, ngực có cảm giác hít thở không thông như có ai đang đè nén, "Chính là cái chết của Tư Cần, đã làm cho anh trả hết nợ sao?"
Nam Dạ Tước nhớ tới lời nói trước khi chết của Tư Cần, để cho anh có thể đối tốt với Dung Ân, những chuyện qua lại của bọn họ, đúng là bởi vì hành động kia của Tư Cần mà hoàn toàn ngưng hẳn "Cứ cho là như thế đi."
Một câu trả lời như vậy, như một gậy đánh vào trong lòng Dung Ân, rất khó lại cởi bỏ.
Nam Dạ Tước thấy trong mắt cô dần dần hiện ra bi phẫn, suy nghĩ lại, thần sắc của cô có gì đó không đúng, "Từ từ đã, cái gì mà Tư Cần chết đi để trả hết nợ cho tôi sao? Cô ta từ trên khách sạn cao chọc trời nhảy xuống, là bởi vì Hạ Tử Hạo, như vậy thì có quan hệ gì với tôi?"
"Cô ấy không phải là do anh bức tử sao?"
"Em có thể hay không cũng đừng đem chuyện gì xấu cũng để trên người tôi?" Nam Dạ Tước sắc mặt trầm lại "Tôi đúng là có ghé qua nhà cô ấy, nhưng chỉ nói mấy câu liền rời đi, em cho rằng tôi đi làm cái gì hay sao?"
"Không phải anh nói để cho Tư Cần nhảy xuống sao? Nếu không, liền không buông tha cho cô ấy cùng Hạ Tử Hạo?"
"Ai nói với em như vậy?" Nam Dạ Tước nhíu mày, sắc mặt âm u, bỗng nhiên đứng dậy giận dữ hét, "Thì ra là em đào cái bẫy hướng về phía tôi mà giăng, lần sau nói chuyện có thể hay không nói rõ ràng ra? Mẹ nó đừng có cái gì mà bày trò chơi chữ!"
"Nam Dạ Tước, anh nói cái gì đó?" Dung Ân ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh rơi dừng trên mặt anh.
Anh đương nhiên là nói do thuận miệng, nhận thấy được cô đang nhìn chăm chú, anh mân hạ khóe miệng, vén ống tay áo ngồi trở lại trên sofa, "Tôi nói, em lần sau muốn hỏi cái gì thì gọn gàng gứt khoát nói thẳng ra, đừng làm cho tôi phải đoán ý tứ trong lời nói của em, một chút không cẩn thận đã đoán sai, như vậy tôi ngay cả chết như thế nào cũng liền không biết". Giống mới vừa rồi, chính là ví dụ tốt nhất, may mắn là anh phản ứng nhanh, mới không có bị hiểu lầm.
Dung Ân liếc mắt một cái, "Không phải là tôi hoài nghi anh, chẳng qua là tôi thật sự nghĩ không ra cái lý do mà anh đi tìm Tư Cần."
"Tôi biết" Nam Dạ Tước hai tay đan chéo ở trước người, "Chuyện này tôi không có nói cho em biết, chẳng qua là tôi cảm thấy tôi có lẽ nên gặp mặt cô ấy, sự tình ra như thế này, tôi cuối cùng không thể trốn tránh mặc kệ, hoặc là bỏ qua một bên mưu đồ thanh tĩnh cho bản thân. Tôi cũng không phủ nhận tất cả chuyện này đều do tôi gây nên, tôi đến đó để nói với cô ấy, sớm biết sẽ có hôm nay tôi lúc trước cũng sẽ không làm như vậy"
Dung Ân dựa lưng vào ghế sa lon, đem cơ thể dựa ấn sâu vào ghế, nghiêng mặt nhìn Nam Dạ Tước, "Anh hối hận sao?"
Nam Dạ Tước không có thói quen đem hai chữ hối hận để ở trên người, nhưng câu hỏi của Dung Ân lúc này anh cũng không có phản bác, rất an tĩnh nhìn lại cô "Cô ấy nói, muốn tôi đối xử tốt với em"
"Vậy chuyện trên ban công khách sạn chọc trời như thế nào?"
"Tôi chưa kịp cùng cô ấy nói mấy câu, cô ta lúc ấy đang cùng Hạ Tử Hạo nói chuyện điện thoại, tôi tuy rằng cũng có khuyên, nhưng thời điểm tôi đi lên đó liền hiểu rằng, cô ta đã quyết định đi, rất khó để kéo trở về."
Dung Ân mặt lộ vẻ thâm trầm, Nam Dạ Tước biết cô không có tin hoàn toàn, nhưng ít ra cũng không đến độ hoài nghi "Rốt cuộc là ai nói cho em nghe những chuyện đó?"
Nếu như những lời Nam Dạ Tước nói là thật, vậy những lời kia của Hạ Tử Hạo...
Dung Ân nhắm mắt lại, bỗng nhiên không muốn suy nghĩ sâu hơn nữa, Tư Cần đi rồi, bất luận chuyện gì có liên quan đến chuyện của cô ấy, bất kể ai đúng ai sai, Dung Ân thật sự muốn mọi chuyện đều đi qua, nói cho cùng, cô cũng muốn trốn tránh mọi chuyện.
Vương Linh đang đem thức ăn bưng ra, Dung Ân lấy cái gối trên đầu gối xuống, đứng dậy đi đến giúp. Nam Dạ Tước cũng như vậy mà đứng lên, lúc này mới phát hiện, ở nơi nào đó dục vọng còn đang trực trào.
Ở trong lòng Dung Ân, lời nói của Hạ Tử Hạo cô không thể nào quên được, nó chính là hạt mầm lặng lẽ bị chôn chặt trong lòng, mặc dù không phải là rất sâu, nhưng lại đâm chồi mọc rễ trong tim cô.
Nhiều ngày sau đó, Nam Dạ Tước cũng vô cùng tự giác không có tiến đến phòng ngủ chính làm phiền cô. Dạ Dạ hai ngày này đều ở trong phòng mà ngủ, lần trước nó đã bị Hạ Phi Vũ tung một cước, tinh thần đến nay không được tốt lắm, vẫn còn mệt mỏi.
Dạ Dạ bình thường hàng ngày đều không chào mừng Nam Dạ Tước, bởi vì nó biết anh rất khinh thường nó, nhưng giờ Dung Ân vì chuyện của Tư Cần cũng không quan tâm đến nó, còn không có tắm rửa cho nó, tiểu cẩu chỉ có thể dùng sự thông minh của mình nhắm về phía Nam Dạ Tước mà nịnh nọt.
Dây chuyền trên cổ Dạ Dạ cũng không tháo xuống, thật ra thì Nam Dạ Tước làm sao biết tắm cho chó, nhiều lắm chính là đem nó tùy ý ném vào bồn tắm, sau đó thoa sữa tắm lung tung rồi lại ôm ra ngoài.
Dung Ân đã ngủ say trên giường, Nam Dạ Tước đứng ở trước cửa, bên chân còn có Dạ Dạ đi theo, hình ảnh một lớn một nhỏ đứng ở đó, sự kết hợp này nhìn vào có chút tức cười.
"Lông của nó rụng, bẩn chết được!" anh đi vào với dáng vẻ đầy oán trách, Dạ Dạ hai mắt đen láy sáng bóng cũng chạy vào, trên người nước từng giọt từng giọt rớt xuống, lông của nó không dược sấy khô, liền kết lại từng bệt, nhìn rất thảm thương.
"Anh không sấy khô cho nó à, làm sao mà nó bước đi một đường nước chảy hết một đường vậy"
"Tại sao lại muốn tôi sấy khô cho nó, tôi là chủ nhân của nó mà còn phải đi hầu hạ nó nữa à". Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, nhìn Dung Ân chuyên chú lấy khăn lau khô cho Dạ Dạ, cô e dè cẩn thận ôm lấy nó ở trong lòng, sau đó còn lấy máy sấy ra thổi khô cho nó.
Tiểu cẩu khoái chí gục đầu nằm gọn trong chân Dung Ân, đúng là chỉ có nơi này là thoải mái nhất, nó cọ cọ vài cái, phát ra âm thanh rù rù ra điều rất thỏa mãn.
"Chúng ta ngày mai đi ra ngoài ăn cơm tối" Nam Dạ Tước đã lâu rồi không có cùng Dung Ân một mình đi ra ngoài, kể từ khi cô có chướng ngại về tâm lý cho đến nay, thời gian bọn họ ở riêng bên nhau cũng không nhiều lắm.
"Ngày mai là ngày gì đặc biệt sao?"
"Lễ Giáng Sinh có được tính vào hay không?" Nam Dạ Tước tay phải chống bên người, ánh mắt ôn hòa nhìn xuống hai tay của Dung Ân "Chỉ là đi ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, mấy cái ngày lễ kiểu này tôi cũng không để ý lắm, tôi sẽ đặt chỗ tốt ở Thủy Vân vào tối mai, sau khi tan việc tôi về nhà đón em."
"Ngày mai tôi còn có việc" động tác trên tay Dung Ân ngừng lại "Nếu không tôi có thể tự đi, anh cứ đến đó chờ tôi nhé."
"Được" Nam Dạ Tước cũng sảng khoái đồng ý "7 giờ tối, em đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi"
Dung Ân gật đầu, theo hoa văn trên lưng Dạ Dạ mà sấy khô, Nam Dạ Tước cuối người xuống, thấy Dung Ân không có phát hiện liền đem thân thể nằm xuống, tựa vào trong chăn, cô làm việc gì từ trước đến giờ cũng đề rất chăm chú, Nam Dạ Tước một tay đưa lên trán, không biết cô có biết hay không cái bộ dáng sấy khô cho tiểu cẩu, bộ dáng nhìn cũng rất động lòng người.
Dung Ân suy nghĩ rất nhiều ngày, thật ra thì cũng là ngộ ra được, thật sự, nhiều khi, nếu so với chết lựa chọn sống sót càng cần nhiều dũng khí hơn. Ban đầu cô cho là Diêm Việt đã chết, cô cũng đã đau khổ đến mức không muốn sống. Nhưng cô cũng không có nghĩ qua muốn chết, bởi vì cô cùng Tư Cần không giống với nhau, cô ấy hoàn toàn chỉ có Hạ Tử Hạo, còn ngay lúc đó Dung Ân lại có rất nhiều ràng buộc.
Tư Cần sau khi chết, không tới mười ngày, vẫn tại khách sạn cao chọc trời đó, tiệc đính hôn của Hạ Tử Hạo cùng Giang tiểu thư kéo dài thời hạn cử hành, vào lúc này, không có phát cái gì ngoài ý muốn lần nữa, cho nên, nói thực tế một chút, trên thế giới này không có người nào là rời khỏi người nào là không được, Hạ Tử Hạo mặc dù rất thương tâm, nhưng vẫn là theo ý Hạ gia, đặt tiền đồ vững chắc lên trên hết.
Lúc Dung Ân thấy bài báo, thật là trăm thứ cảm xúc ngổn ngang, nói không ra lời trong lòng phức tạp, ban đầu cô ảo tưởng thật đẹp, hôm nay sự thật bày ra trước mắt, cho dù ban đầu Tư Cần liều chết muốn cùng Hạ Tử Hạo ở chung một chỗ, bọn họ lúc đó, cuối cùng kết cục lại như chuyện cổ tích được sao?
Đương nhiên là không. Hạ Gia là có uy tín danh dự, ở trong mắt bọn họ, Tư Cần chẳng qua là không thể nào lộ ra ngoài ánh sáng được.
Ngày đó Dung Ân quả thật là có chuyện, cô muốn đi gặp Diêm Việt, thật ra thì cô biết ngày đó là lễ giáng sinh, cô cũng không có quên, lúc trước hàng năm lễ Giáng Sinh, cũng là cô cùng Diêm Việt trải qua.
Má Lưu từ nhà kho tìm ra được một cây thong giáng sinh, đó là mấy năm trước Diêm Việt cùng Dung Ân đón xong lễ Giáng Sinh còn giữ lại, nói là hàng năm cũng muốn lấy ra.
Dung Ân chọn mua được một món quà mà Diêm Việt thích, đặt ở đầu giường, cô là vì anh mà chọn một bộ quần áo thể thao, chờ sau khi anh tỉnh lại, cô hi vọng có thể thấy anh sinh lực dồi dào ở trên sân bóng.
Trong phòng ngủ được bật điều hòa hết sức ấm áp, Dung Ân để cho anh nằm ở chiếc gường nhỏ bên cạnh cửa sổ, có ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào, bao quanh thân hình cao lớn của Diêm Việt, tóc ngắn màu nâu đậm khoan khoái ở trên mặt, bình thản mà yên ả.
Ở trong căn phòng này, Dung Ân cũng sẽ lấy điện thoại di động mà tắt đi, cô không muốn bị quấy rầy.
Hai ba giờ chiều, Diêm Minh cũng đã đến, lúc Dung Ân nhìn thấy hắn cũng cảm thấy không có lời gì để nói, hắn ở bên cạnh giúp bố trí phòng, bầu không khí cũng rơi vào khó xử.
Má Lưu ở dưới bếp đang làm sủi cảo, bà biết Dung Ân thích ăn, thừa dịp hiện tại Diêm Lão gia không có ở nhà, bà vẫn thường xuyên gọi Dung Ân tới đây.
Má Lưu nói cho Dung Ân nghe rất nhiều chuyện sau khi Diêm Việt hôn mê, đã ăn cơm tối xong, bà đưa Dung Ân tới gian phòng của mình, Diêm Việt đã có Diêm Minh chăm sóc, hơn nữa phía cửa dưới bà đã khóa, không sợ sẽ phát sinh như chuyện Trần Kiều như lần trước.
"Ân Ân." Má Lưu ngồi ở mép giường, để cho cô ngồi gần ở bên cạnh
" Má Lưu, phòng của người vẫn vậy không có gì thay đổi, vẫn như cũ."
"Đúng vậy, trong nháy mắt vài năm đã trôi qua." Má Lưu lời nói thấm thía, kéo tay Dung Ân, " Con hiện tại là như thế nào? Còn cùng người kia ở chung một chỗ sao?"
Đối mặt với ánh mắt ân cần của bà, Dung Ân không khỏi cảm thấy có chút bối rối, giống như việc ở cùng Nam Dạ Tước, là không thể để người khác biết, "Dạ,phải"
"Ân Ân, con có nghĩ tới không, nếu ngày nào đó Việt tỉnh lại, con phải nói làm sao với nó?" đây cũng là chuyện mà Má Lưu lo lắng nhất, nếu là Diêm Việt không tỉnh lại thì Dung Ân ắt cũng không bỏ xuống được, bà thật sự không muốn thấy đứa bé này như vậy mà đau khổ.
Chính vấn đề này đã làm cho Dung Ân trốn tránh đến nay, " Con, con cũng không biết."
"Ai" Má Lưu vỗ nhẹ trên mu bàn tay cô mấy cái." Tính tình của Diêm phu nhân ta là người rõ nhất, nếu là hai năm trước, con cùng Việt có lẽ còn có thể,nhưng sau đó..."
Dung Ân biết Má Lưu lo lắng cái gì, cô cùng Nam Dạ Tước ở chung cho đến nay, hơn nữa bà còn nghi ngờ cô mang thai con của anh, Diêm gia như thế nào cũng sẽ không tiếp nhận.
" Má Lưu, Con hiện chỉ mong Việt nhanh chóng tỉnh lại, cái gì khác cũng không nghĩ đến."
Má Lưu sợ cô phiền lòng, liền nhanh chóng nói qua chuyện khác, đi tới gian phòng Diêm Việt, Diêm Minh đang ngồi ở phía trước cửa sổ cùng hắn nói chuyện, tình cảm anh em bọn họ hẳn là rất tốt, cô đi tới phòng rửa tay, mở nước ấm, chuẩn bị cho Diêm Việt rửa mặt một chút.
Tại Thủy Vân.
Nam Dạ Tước mở điện thoại di động ra, đã qua bảy giờ rồi, anh đem điện thoại di đọng khép lại, nhếch một chân ngồi ở trong phòng, bên trong lò sưởi mở rất cao, khắp nơi điều có mùi vị hương hoa, anh tựa vào bên cửa sổ, môi mỏng thật chặc mân lên, di động ở trong tay, anh mở nắp ra, gọi đến số của Dung Ân.
Bên kia đầu dây không có tín hiệu, Nam Dạ Tước đem điện thoại bỏ trên bàn, đầu ngón tay vô vị gõ lên bàn.
Lúc này Dung Ân đang ngồi ở bên cửa sổ lau chùi mu bàn tay cho Diêm Việt, Diêm Minh đã đem anh ôm trở về giường, bọn họ cùng anh nói chuyện,trong thấy sắc trời đã tối, lúc này mới lần lượt rời đi.
"Ân Ân, tôi đưa cô trở về." Dung Ân đang ở bên đường đón xe, Diêm Minh lái xe tới ý bảo cô lên xe.
"Không cần." Dung Ân lắc đầu từ chối, hai tay cô đút vào túi quần, màu rám nắng, giày ống dẫm lên đống tuyết, trên mặt giày dính màu trắng của bông tuyết.
"Bây giờ đang có tuyết, rất khó đón xe, tôi đưa cô trở về" Diêm Minh xuống xe, đi tới bên cạnh Dung Ân, thấy cô bướng bỉnh, liền muốn đi tới kéo cánh tay của cô.
"Thật không cần." Dung Ân tránh đụng chạm với hắn, "anh mau trở về đi, không cần làm phiền."
Giọng nói đã muốn xa lánh như vậy, người đàn ông đôi mắt màu trà ở trong bông tuyết bay lượn ảm đạm thêm, đúng vào lúc này, một chiếc taxi tới, Dung Ân vội vươn tay đón,l úc mở cửa xe, cô hướng về phía Diêm Minh nói, "Anh mau trở về đi"
Nam Dạ Tước gọi đến mấy lần, điện thoại Dung Ân trước sau vẫn không nối máy được.
Người phục vụ đẩy cửa tiến đến, "Tước thiếu, bây giờ nên mang thức ăn lên chưa?"
Anh liếc tròng mắt nhìn xuống màn hình đã 9 giờ, anh lại tự nhiên có thể ngồi đây đợi cô 2 giờ, Nam Dạ Tước bổng nhiên đứng dậy, một cước đá văng cái ghế "Ngươi không có mắt có phải hay không, không có ai đến thì ăn cái gì!"
Người phục vụ không biết mình đã làm cái cái gì đắc tội đến vị thần tài này, chỉ đành phải mặt đầy ủy khuất theo sát đi ra ngoài.
Dung Ân trở lại Ngự Cảnh Uyển, thấy đại sảnh đèn vẫn sáng, cô đi vào, đổi dép liền thấy Nam Dạ Tước cúi đầu, áo khoác tùy ý vứt ở ghế salon, hai tay anh đan vào nhau, khuỷu tay chống trên đầu gối. Nghe tiếng động ở cửa nên ngẩng đầu lên.
Tròng mắt đen như mực hờ hững chiếm lấy cô," Em đi đâu?"
Dung Ân mang dép đi tới trước mặt anh, " Tôi..."
"Tôi gọi điện thoại cho em tại sao không nhận máy?"
Cô lúc này mới nhớ ra, hôm nay cô đã tắt máy điện thoại di động một ngày, đồng thời cũng nhớ tới bọn họ có hẹn ở Thủy Vân để ăn cơm tối.
" Anh đã ăn chưa? Tôi làm cho anh một chút sủi cảo". Dung Ân để túi xách xuống, chuẩn bị đi vào nhà bếp.
"Em đến Diêm gia, phải không?" Anh nghiêng nửa người lên, khóe mắt lạnh nhạt liếc về phía Dung Ân, anh chắc chắn như vậy ,cũng lường trước đúng là cô từ Diêm Gia trở về.
Cô đứng lại trước người anh. " Ừ"
Nam Dạ Tước giương khóe miệng lên, lộ ra vẻ giễu cợt lạnh lẽo, " Khi Em ở đó chăm sóc Diêm Việt nhớ lại kỉ niệm cũ, tôi cũng đang ở Thủy Vân giống như một tên ngu ngốc ngồi chờ em đến, em cũng không muốn bị quấy rầy, thậm chí còn tắt máy điện thoại, Dung Ân, nếu tôi hiện tại không hỏi em có phải hay không từ đầu em không nhớ đến tối nay chúng ta còn có cuộc hẹn?"
Cô đứng yên tại chỗ, Nam Dạ Tước nói không sai, cô về đến nhà cũng không có nhớ tới.
"Thật xin lỗi"
Người đàn ông gương mặt tuấn tú có vẻ lo lắng khẽ cuối thấp xuống, chỉ cần có Diêm Việt, trong mắt của Dung Ân hoàn toàn không có nhìn thấy anh, bất kể anh cố gắng thế nào, khoảng cách xa thế này, anh cũng khó có thể sánh bằng.
Anh lấy từ bên trong áo khoác ra, bên trong móc ra một chiếc hộp trang sức, cũng không thèm nhìn tới mà vứt xuống bên người Dung Ân.
Đồ vật bên trong rớt đi ra ngoài, lăn đến bên chân của Dung Ân.
Dây chuyền bạch kim,cùng với hình dạng cỏ ba lá, đây là thiết kế nổi tiếng theo phong cách thuở xưa, mấy năm gần đây, dây chuyền này liên tục trở thành trào lưu, loại thiết kế này, càng làm toát lên vẻ đẹp vĩnh cửu.
Dung Ân đối với dây chuyên này cũng không có gì xa lạ, một lần cô từng xem nó là bảo bối, chính là hai năm trước, Diêm Việt ở trên núi tự tay đeo lên cho cô.
Hôm nay, nó giống như là một phế phẩm bị ném ở bên chân.
Dung Ân cúi người xuống, đem dây chuyền nhặt lên, "Anh dựa vào cái gì lục lọi đồ của tôi? Anh tại sao đem nó lấy ra, Nam Dạ tước, đây là Diêm Việt tặng cho tôi, chính tôi quí trọng còn không kịp, anh tại sao phải...."
Nửa câu sau cô muốn nói lại bị ket ở cổ họng, cô thấy anh sắc mặt tái nhợt đứng lên, cặp mắt hung ác nham hiểm, điên cuồng không dứt,sâu như đáy hồ thâm thúy gần như u ám,làm người khác run rẩy, "Em mở mắt mà nhìn cho rõ ràng, đây là tôi vì em mà chọn, phía trên còn nhãn chưa gỡ, Dung Ân, chẳng lẽ trong mắt của em chỉ có hắn sao? Rõ ràng khác biệt như vậy, em cũng xem thường không nhìn qua sao?
Kiểu dáng mặc dù giống nhau, nhưng nhìn kỹ phía dưới, quả thật không giống thứ mà Diệm Việt tặng.
Dung Ân rất nhanh cầm giây chuyền trong tay, con ngươi nhàn nhạt rũ xuống, đầu cũng cuối xuống theo.
Nam Dạ Tước bước nhanh vọt tới trước mặt cô, nhanh tay giật lấy dây chuyền, lúc kéo đứt, mặt dây chuyền hình cỏ 3 lá rơi trên mặt đất.
Dường như, mỗi lần anh tặng đồ cho cô, không phải là bị cô phá hủy cũng là do chính tay anh hủy.
Dây chuyền mảnh khảnh ghìm chặt da thịt, Dung Ân cảm thấy lòng bàn tay giống như sắp nát.
Nam Dạ Tước chế trụ cổ tay của cô, dùng sức đem cô túm lên lầu, lúc Dung Ân bị kéo lên cầu thang, dép bên chân phải vứt rơi ở bên cạnh, cô vội vàng kéo lan can, Nam Dạ Tược nghiêng mặt rất kinh khủng, sắc mặt không khác gì với đêm đó, thật giống như Nam Dạ Tước ác ma vừa trở về rồi, "Anh muốn làm cái gì? Buông!"
Anh thấy cô không chịu đi tới , cánh tay dài liền thu lại, nắm cả thắt lưng sau của Dung Ân đem cả người cô nhấc lên, anh cơ hồ là khiêng cô đưa và phòng ngủ, thân thể cao to tới gần giường lớn về sau, đem cô ném sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.