Chương 99: Gặp lại nhau suy sụp
Thánh Yêu
20/05/2014
Cuộc sống luôn thay đổi, cô càng lo lắng chuyện gì, lại càng hay phát sinh chuyện đó.
Hạ Tử Hạo vốn được Hạ lão gia an bài chuẩn bị thay thế vị trí của ông ta, tiền đồ sớm đã được trải sẵn , Hạ gia lại có công ty của mình, hơn nữa, hơn nữa, lần này thị ủy toàn những hạ phẩm, cho dù Hạ lão gia rút lui, cũng không cần lo lắng, mối quan hệ ông ta đã giữ gìn mấy thập niên bị sụp đổ.
Nhưng ngay trong lễ ra mắt, Hạ gia lại xảy ra chuyện
Hạ Tử Hạo nhận hối lộ, mà nhân chứng vật chứng đều có, hắn ta vốn đã vào thị ủy, giai đoạn này vừa mới ở trong khảo hạch, người dân ầm ĩ như hiện nay, chẳng khác gì thọc gậy bánh xe, Hạ gia loạn hết cả lên.
Làm quan tối kị nhất là ăn hối lộ, Hạ lão gia lo lắng không thôi, Hạ Tử Hạo bị tạm giam, trước mắt đã bị mang ra khỏi Hạ gia.
Dung Ân cùng Tư Cần hẹn ăn cơm ở góc đường, không nghĩ sẽ đụng phải Hạ Phi Vũ.
Mặc dù gia đình gặp phải phiền toái như vậy, cô ta vẫn sang trọng, xinh đẹp, nhưng thần sắc quả thật tiều tụy không ít. Dung Ân cùng Tư Cần cũng vừa mới ngồi xuống, mới gọi thức ăn đã nghe tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà lạnh băng.
" Cô còn tâm trạng ngồi đây ăn cơm sao?" Hạ Phi vũ ánh mắt lạnh băng, ánh mắt lạnh băng liếc trên người Dung Ân , bỗng nhiên trở nên lạnh giá: " Các người quen biết nhau?" Hai đầu lông mày cô ta hiện lên sự thoải mái: " Tôi đã biết rồi, lần trước ở Cám Dỗ là các người thông đồng với nhau, Dung Ân, không nghĩ là cô nham hiểm như vậy. Hừ!"
" Hạ Phi Vũ, ở đây không phải là Hạ gia nhà các người, không đến lượt cô làm ầm ĩ", Tư Cần đem menu để xuống bên cạnh , mặt lạnh tanh.
" Cô tính làm cái gì? Một người ả múa mở màn ở Cám Dỗ, bẩn thỉu, lại còn sống chết bám lấy anh tôi không buông. Còn vọng tưởng được gả vào Hạ gia, cô thật nực cười, muốn làm thiếu phu nhân đến điên rồi phải không?" Hạ Phi Vũ thuận tay quơ lấy chén nước hất về phía Tư Cần. Cô ấy không né tránh, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy nước. Dung Ân cảm nhận được những giọt nước lạnh lẽo kia theo cổ của Tư Cần chảy xuống dưới, lạnh đến thấu xương.
Tư Cần đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, dáng người mảnh mai đứng trước mặt Hạ Phi Vũ: " Đúng, là tôi vọng tưởng, anh ta không phải là anh của cô sao? Tôi không cầu xin tình yêu của anh ta, cô làm cho anh ta buông tay đi, Hạ Phi Vũ, trong nhà của cô hẳn là rất lộn xộn rồi, không về mà tìm cách đưa anh cô ra ngoài đi, cô còn tâm tư rảnh rỗi mà ở đây ầm ĩ cùng tôi sao?"
" Anh tôi từ sau khi biết cô cũng chưa từng có một ngày tốt đẹp, thân phận như cô mà cũng dám có loại suy nghĩ này, cô biết điều thì hãy tránh xa anh tôi, đừng để anh ấy gặp lại cô."
Tư Cần lạnh lùng ngước nhìn gương mặt này. Nếu như có thể, cô hận không thể tới trước xé nát miệng cô ta nhưng cô vẫn là nhịn xuống. Khi bồi bàn đi qua, cô cầm lấy ly nước đá trên khay hất vào mặt Hạ Phi Vũ: " Đây là trả lại cho cô đó, còn nữa, đừng tưởng rằng mọi người đều phải dựa vào nhà cô,cô lợi hại. Cô lợi hại như thế nào mà ngay cả một người đàn ông cũng không có được? Người khác có thể được gọi đến cũng không đến lượt cô."
Tư Cần cười hả hê, sau khi ngồi xuống lau khô nước đọng trên mặt. Cô cúi đầu, Dung Ân có thể nhìn thấy rất rõ sự khác thường trong mắt cô ấy. Hạ Phi Vũ vốn không muốn cho qua như vậy nhưng bên trong phòng ăn, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía họ, cô gái đi cùng vội vàng kéo tay cô ta đi, đem cô ta ra khỏi nhà hàng.
Dung Ân rút khăn giấy, lau nước đọng trên tóc của Tư Cần, cô gái ngồi đối diện lẳng lặng chốc lát, lúc này mới ngẩng đầu: "Dung Ân.."
Cô hai tay nắm ly nước, yên lặng một lát, trầm tư hỏi: " Tư Cần, cậu và chuyện Hạ Tử Hạo, không có quan hệ gì đấy chứ?"
Tư Cần không nói gì, chỉ là quật cường quay đầu đi hướng về phía cửa sổ, Dung Ân thấy thần sắc này của cô ấy, nói ra suy nghĩ trong lòng: " Cậu hồ đồ rồi, cậu ra tay tàn nhẫn như vậy, khác gì cắt đứt con đường của các cậu, Tư Cần, vì sao cậu không chịu nghe lời mình?"
" Dung Ân, mình chỉ cần biết, anh ta là anh trai Hạ Phi Vũ."
Tư Cần ngữ khí kiên định, mặc dù hơn ai khác cô biết rõ, như vậy chẳng khác gì một nhát dao cắm xuống, sẽ làm tổn thương sâu sắc chính là cô, nhưng cô không quan tâm.
Dung Ân khi về đến nhà, liền nghe thấy tiếng Hạ Phi Vũ từ trong phòng khách truyền đến, Hạ Phi Vũ đến Ngự Cảnh Uyển, đang cùng Nam Dạ Tước Nói đến chuyện rắc rối của Hạ Tử Hạo.
" Dung tiểu thư" Vương Linh nhìn thấy Dung Ân đầu tiên, đang đổi dép đi trong nhà ở cửa. Nam Dạ Tước ngồi trên ghế sa lon, Hạ Phi Vũ ngồi dối diện anh, mắt hồng hồng, nước mặt đọng đầy trên mặt.
" Hôm nay em mới biết, thì ra Dung Ân cùng Giản lại quen biết, lại còn quan hệ không phải bình thường."
Nam Dạ Tước nghe nói, cũng ngẩn ra, ánh mắt rơi trên mặt Dung Ân , mặt anh không biểu hiện thần sắc gì, nhưng trong ánh mắt đã có sự nghi ngờ.
Dung Ân đi đến trước sô pha, ngồi xuống cạnh Nam Dạ Tước. " Hôm nay chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau thôi. Sau lần ở Cám Dỗ có gặp lại vài lần, nói chuyện cũng rất hợp ý cho nên hôm nay mới ăn cơm cùng nhau."
Nam Dạ Tước cánh tay ôm lấy cô thân mật, ngón tay đặt trên bả vai Dung Ân vuốt nhè nhẹ mấy cái "Những chuyện trong quan trường thật sự phiền toái, bố cô tài giỏi như vậy, ngay cả con mình cũng không cứu được ư?"
Hạ Phi Vũ không nghĩ tới khẩu khí anh lại lạnh lùng như vậy. Nếu như là trước kia không nói hai lời liền đồng ý ngay: " Tước, lần này anh trai em bất ngờ xảy ra chuyện, ba em đã tìm đủ mọi cách, dùng mọi mối quan hệ, nhưng dù sao cũng liên quan đến tiền đồ của anh em, lại không thể làm công khai thái quá, hơn nữa, nhận hối lộ cũng không phải chuyện nhỏ, nếu không quá phiền toái, em cũng sẽ không tìm tới anh."
Hạ Phi Vũ thần sắc bi thương mà khẩn trương, Dung Ân ngồi bên cạnh có chút xuất thần. Mặc dù cô cùng Hạ Tử Hạo không quen biết, nhưng cô có thể nhìn ra được, anh ta đối với Tư Cần là thật tâm, giờ lại biến thành như vậy, Tư Cần chẳng qua nhất thời mù quáng, chỉ sợ sau này, người hối hận nhất, vẫn chính là cô ấy.
Nam Dạ Tước đang cùng Hạ Phi Vũ nói gì đó, Dung Ân viện cớ không thoải mái, liền lên lầu trước.
" Tước, anh giúp em một chút đi, nhà em hiện giờ rất hỗn loạn, mẹ em cũng phải vào bệnh viện gấp..."
Nam Dạ Tước ánh mắt sáng quắc: " Anh của cô từ trước đến giờ làm việc luôn luôn cẩn thận mới đúng, làm sao lại bị nắm nhược điểm đơn giản như thế?"
" Em cũng không biết, kể từ khi anh em quen biết người đàn bà đó,nhà em chưa có ngày bình yên. Đầu tiên là anh ấy nói muốn lấy cô ta, hại ba mẹ em thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy, bây giờ lại biến thành như vậy.."
Nam Dạ Tước nghe vậy, trong mắt sắc bén, anh khoát tay: " Tôi biết rồi, cô đi về trước đi."
Khi anh lên lầu, Dung Ân không có ở phòng ngủ, cũng không có mở đèn. Nam Dạ Tước đi tới ban công, quả nhiên thấy cô đang rúc người bên trong ghế sô pha, mắt khép hờ, nghe thấy tiếng bước chân, cô nhẹ giơ mí mắt lên, nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của anh.
Nam Dạ Tước khom lưng,ngồi xuống bên cạnh cô, động tác dứt khoát, liền kéo Dung Ân đến bên cạnh mình.
Cô biết, Nam Dạ Tước muốn hỏi điều gì.
" Ân Ân" Nam Dạ Tước trầm mặc một lát, sau đó âm thanh tản ra trên đầu cô: "Vì sao em quen cô ta?"
Dung Ân mím môi, nhưng lại không nghĩ ra lý do hợp lý có thể thuyết phục Nam Dạ Tước: " Không phải em vừa mới nói sao? Tụi em chính là nói chuyện rất hợp ý."
" Anh không tin, cô ta cùng anh lên giường, Ân Ân, em lại có thể coi như không có chuyện gì cùng cô ấy làm bạn sao?" Nam Dạ Tước nói chuyện rất thẳng thắn, nói trúng tim đen của cô, mà Dung Ân lại không có cách nào nói cho anh biết sự thật. Cô cau đôi lông mày thanh tú lại, hai tay chống trước ngực anh, đẩy khoảng cách giữa hai người ra.
' Em không tin nên đã quên rồi, hôm nay em rất mệt, em đi tắm." Dung Ân từ ghế sô pha đứng lên, không nhìn qua Nam Dạ Tước mà bước về phía phòng ngủ.
Nam Dạ Tước nhìn theo bóng lưng của cô, anh nhìn ra được, cô có chuyện giấu giếm anh. Trở lại phòng ngủ, bên trong truyền đến tiếng nước chảy, Nam Dạ Tước vòng qua giường lớn, vừa muốn đi ngủ thì điện thoại Dung Ân đặt trên tủ đầu giường lại vang lên.
Bởi vì bên trong tiếng động rất lớn, Dung Ân không nghe thấy. Nam Dạ Tước tiện tay cầm lên, lại thấy trên màn hình hiện chữ "Diêm". Lúc trước điện thoại Dung Ân bị vứt đi, sau khi trở lại Ngự Cảnh Uyển, vẫn làm lại số này, số điện thoại của Diêm gia cô vẫn luôn nhớ rõ, do dự mấy lần vẫn là lưu vào trong danh bạ điện thoại.
Nam Dạ Tước cũng không để ý mấy chuyện như vậy, nhưng khi điện trong lòng bàn tay anh rung lên, chữ "Diêm" kia giống như âm hồn lóe sáng, anh chỉ cảm thấy bất an trong lòng ngày càng nhiều, giống dường như chốc lát cuộn sạch, khiến anh không khỏi kinh sợ. Nam Dạ Tước cầm chiếc điện thoại ra ban công, xác định Dung Ân không ra nhanh như vậy, sau đó, ấn nút trả lời: " Alo."
Bên kia rất gấp, không để ý tới cách nói chuyện bên này, liền nói luôn: " Ân Ân, con mau tới đây, thiếu gia sắp không chịu được rồi.."
Ánh mắt Nam Dạ Tước u ám vài phần, tiếng nói rất lạnh, so với bên ngoài gió rét, lạnh thấu xương, khiến cho người khác run rẩy: "Ân Ân không có ở đây, còn chuyện Diêm gia nhà các ngươi sau này có chuyện gì đừng kéo cô ấy vào, nếu không, đừng trách tôi không khách khí."
"Anh.... Anh là ai?" Mẹ Lưu cầm chặt điện thoại, âm thanh ép tới rất thấp: " Van cầu anh, cho tôi nói với Dung Ân vài lời được không?"
"Hừ!" Dung Ân cười lạnh, khóe miệng châm chọc: " Lúc cô ấy cần các người, sao không một ai xuất hiện? Diêm Việt sắp chết sao? Thật là trò cười cho thiên hạ . Dung Ân là người phụ nữ của tôi, không phải là người để các người gọi là tới, đuổi là đi. Diêm gia dựa vào mà muốn ngoắc đầu ngón tay, tôi liền cho cô ấy trở về?"
Nam Dạ Tước không chút do dự, cúp điện thoại, lồng nhực phập phồng vài cái, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, anh để điện thoại lại trên tủ đầu giường. Dung Ân cũng vừa lúc bước ra, tóc buông thõng, không muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Nam Dạ Tước khẽ thở dài nhìn cô ở trước mặt mình, đưa tay từ phía sau lưng ôm lấy cô, chiếc cằm kiên nghị khẽ chống trên đỉnh đầu cô, mái tóc ẩm ướt,hương thơm mát của dầu gội hoa lài làm người ta có chút mê muội. Nam Dạ tước khẽ nhắm mắt lại: "Ân Ân"
Dung Ân không có đáp lại. Chuyện của Tư Cần, cô chắc chắn sẽ không tiết lộ nửa chữ.
"Ân Ân" Nam Dạ Tước không hề nhàm chán gọi tên cô, hai tay dừng trên bụng Dung Ân mà ôm chặt ( _ _!!). Cô gái này, mặc dù anh ôm rất chặt, trong đầu luôn nghĩ bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ mất đi, cảm giác buồn bã lạc lỏng: " Có một ngày, em sẽ rời bỏ anh mà đi sao?"
Tiếng nói của anh khêu gợi mang theo chút u ám nghẹn ngào, khiến cho tai Dung Ân có chút nhột, lời này nghe vào làm cho người khác không khỏi mơ hồ: " Vậy còn anh, anh sẽ rời xa em sao?"
"Ân Ân, nếu anh không buông tay, em cũng đừng buông tay...được không?" Nam Dạ Tước mở mắt, tâm tư không còn đặt hết trên người phụ nữ trong tay mình.
Dung Ân chỉ cảm thấy anh có chút kì lạ, cô cầm hai tay Nam Dạ Tước, mặc dù trong phòng có mở lò sưởi, nhưng cô phát hiện tay anh lạnh như băng: "Vậy, nếu là anh buông tay trước thì sao?" Cô nhìn anh, hai đầu lông mày giãn ra mang theo ý cười nhàn nhạt " Nếu anh chơi đùa đã chán, có phải sẽ một cước đá em đi không? Đến lúc đó,không phải em thực rất đáng thương sao?"
" Sẽ không đâu" Nam Dạ Tước ôm chặt cô. Anh cũng không xác định được, nếu như có một ngày, đem để anh cùng Diêm Việt đặt cùng một chỗ, có phải anh sẽ trở nên không hề có chút cạnh tranh hay không, chỉ có thể ảm đạm nói: " Ân Ân, chúng ta kết hôn đi."
Những lời này nói ra, đừng nói là Dung Ân, ngay cả Nam Dạ Tước cũng giật mình, sao anh lại nói ra lời như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ tới khái niệm hôn nhân, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn.
Dung Ân kinh sợ giật mình, vẻ mặt sững sờ, sau một lúc, vẻ mặt mới dịu lại, cô kéo hai tay Nam Dạ Tước ra, xoay người lại đứng đối mặt với anh: " Anh sao vậy? Không phải em đã nói rồi sao, em đang thử tiếp nhận anh."
" Ân Ân" Cô không hiểu anh sợ hãi cùng bất an như thế nào, Nam Dạ Tước ôm cô, cằm tựa vào đỉnh đầu Dung Ân: "Giữa chúng ta, luôn luôn có một Diêm Việt, em không vượt qua được, anh chỉ sợ, anh sẽ không đợi được..."
Dung Ân cũng không để ở trong lòng, ánh mắt cô xuyên qua khuỷu tay anh hướng về phía xa xa, tay nhẹ giơ lên vuốt nhẹ gương mặt Nam Dạ Tước mấy cái: " Em cùng Diêm Việt không thể nào, anh ấy đã có Tư Mạn,lại nói, dù cho không có người khác, chúng tôi cũng không thể có khả năng. Em cảm thấy, anh ấy không chỉ thay đổi khuôn mặt, mặc dù chúng em có rất nhiều kỉ niệm để nhớ lại, nhưng sự thân mật khi xưa, rốt cuộc đã tìm không thấy. Anh ấy thật sự đã thay đổi, em cũng đã từng cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn là buông tay..."
Nam Dạ Tước muốn xoa nhẹ đầu Dung Ân, nhưng bàn tay bỗng mất tự nhiên mà khựng lại giữa không trung, con ngươi trong phút chốc trầm xuống, hồi ức thân mật, không ai có thể làm lại. Diêm Việt của ngày đó không thể, anh cũng không thể.
" Ân Ân, nếu là người trong trí nhớ của em trở lại thì sao?"
Dung Ân sắc mặt nhăn lại, ý nghĩ này , cô chưa từng có,cho dù lần trước nhìn thấy trong mưa, cô cũng tự nhủ rằng, chẳng qua là nhìn lầm mà thôi. Cô ngẩng đầu, khóe miệng mân cười: " Nam Dạ Tước, anh không hiểu cái gì là long đàm hổ huyệt (Đứng vào giữa tình thế khó khăn ình: đầm rồng, hang hổ.) sao? Nếu quả thật có Diêm Việt thứ hai, cũng không thể quay lại. Một khi anh ấy đã tránh mặt em đến hai năm, chính là không muốn gặp."
Nam Dạ Tước nghe vậy, lúc này trong lòng mới cảm thấy yên tâm không ít. Dung Ân nói không sai, cho dù người nọ tồn tại thật, anh cũng không cần phải lo lắng.
Buổi sáng lúc thức dậy, Dung Ân mới phát hiện điện thoại di động đã tắt nguồn, mở ra rõ ràng là vạch pin vẫn còn đầy.
Cô rửa mặt xong liền xuống lầu, Nam Dạ Tước đã tới công ty từ sớm. Sau khi ăn sáng xong, Dung Ân đi lên ban công lầu hai, hoàn thành nốt bản thiết kế, cho nên rất lâu cũng không đi ra ngoài. Như vậy cũng tốt, cô cảm thấy đỡ buồn chán rất nhiều, vùi đầu vào công việc, thời gian cũng tiêu hao rất tốt.
Di động vang lên, cô đang gõ bàn phím, cũng không nhìn màn hình mà nghe luôn: " A lô.."
" Ân Ân, sáng sớm nay má Lưu đã tới nhà , nói là điện thoại không liên lạc được, hình như có chuyện rất quan trọng. Bà ấy không gọi cho con nữa sao?"
Dung Ân ngừng động tác tay lại, tóc dài thả xuống bờ vai thon gầy: " Dạ, mẹ mấy ngày nay có khỏe không?"
"Mẹ không có chuyện gì, nhưng không biết Diêm gia đã xảy ra chuyện gì, Dung Ân..." Mẹ Dung muốn nói lại thôi: " Nếu không có chuyện gì lớn, con cũng đừng tham gia vào, mẹ không muốn con lại bị liên lụy vào."
" Mẹ yên tâm đi, con biết rồi." Cúp điện thoại, Dung Ân cũng không có đứng dậy, cô suy nghĩ, dù sao má Lưu đối xử với cô rất tốt, nếu không có việc gấp, má Lưu cũng sẽ không tìm cô.
Điện thoại được nối, bên kia âm thanh có chút lạ, má Lưu như đang khóc: " Ân Ân...Ân Ân, con mau tới đây, nếu không sẽ không kịp nữa."
Dung Ân đầu óc mờ mịt, tim đập rất nhanh, hốc mắt liền có chút phiếm hồng: " Má Lưu, má đừng nóng vội, có gì từ từ nói.."
" Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi, Ân Ân, không còn kịp rồi, con mau đến đây, má sẽ nói với con, con mau tới đây nhanh.."
Dung Ân vội vã cúp điện thoại đứng dậy, đầu óc có chút choáng váng, nếu lúc đó không kịp thời dựa vào lan can, chỉ sợ đã ngã xuống. Cô chỉ cảm thấy hoảng hốt, tim đập loạn nhịp, cô cũng không rõ loại cảm giác này từ đâu đến. Cô cầm lấy điện thoại, vội vã khoác áo,bước ra khỏi Ngự Cảnh Uyển.
Đi tới Diêm gia, má Lưu đang ngồi bên ngoài lo lắng, thỉnh thoảng kiểng chân ngóng, sau khi nhìn thấy Dung Ân, bà vội vàng lên tiếng: " Ân Ân.." Má Lưu không nhịn được nghẹn ngào, hai con mắt đã sưng đỏ không chịu nổi.
" Má Lưu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Má Lưu nắm chặt tay Dung Ân, đưa cô vào trong phòng, bước chân tập tễnh, gần như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Gần tới cầu thang, má Lưu cảm thấy trước mắt đen kịt, Dung Ân vội vàng đỡ bà đi lên. Dung Ân đi qua phòng Diêm Việt, liền dừng lại:" Má Lưu, đây không phải phòng của anh ấy sao?"
Má Lưu nghe vậy, nước mắt rơi đầy trên mặt, bà nắm chặt cổ tay Dung Ân, đưa cô tới phòng trước kia của Diêm Việt. Dung Ân cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng chưa nghĩ ra, cánh cửa đã đươc mở ra. Bên trong bác sĩ đi ra, vội vã nên đụng phải Dung Ân, bước chân cô cứng ngắc, chỉ có thể nghiêng mình sang một bên.
" Bác sĩ, thiếu gia nhà tôi thế nào?" Tay má Lưu nắm chặt tay anh ta, không nhịn được buồn bã khóc.
Bác sĩ cũng không có nhiều thời gian để mà giải thích với bà, bên trong đã thành một mớ hỗn độn. Hai chân Dung Ân nặng như đeo chì, nặng nề tiến vào. Nơi này bày trí gần như không có gì thay đổi. Trên tủ đầu giương đặt ảnh chụp chung của cô và Diêm Việt, nụ cười như cũ rạng rỡ, anh mặc bộ quần áo chơi bóng mà Dung Ân mua tặng, treo trên chiêc móc kia, còn có cả đôi giày mà anh thường mang...
Dung Ân ánh mắt đã sớm trở nên mơ hồ, ánh mắt nhìn quanh một vòng, sau đó dừng ở trên giường lớn kia.
Cô hai tay che miệng, ngực đau đớn, cả người khom lại, người nằm trên giường lớn kia là Diêm Việt.
Vẫn là gương mặt đó, con người đó.
Trên kệ cạnh đó, các loại dịch dinh dưỡng đưa vào trong cơ thể anh, biểu đồ điện não hiện lên hình ảnh hỗn tạp. Dung Ân trợn tròn hai mắt, cô biết rõ cái này là như thế nào, đây chính là người sống đời sống thực vật.
Hai chân Dung Ân xụi lơ, không còn chút khí lực chống đỡ, ngã trên mặt đất.
Cô nặng nề ngã xuống, cả người như bị rút hết linh hồn, không còn một chút sức sống.
Hạ Tử Hạo vốn được Hạ lão gia an bài chuẩn bị thay thế vị trí của ông ta, tiền đồ sớm đã được trải sẵn , Hạ gia lại có công ty của mình, hơn nữa, hơn nữa, lần này thị ủy toàn những hạ phẩm, cho dù Hạ lão gia rút lui, cũng không cần lo lắng, mối quan hệ ông ta đã giữ gìn mấy thập niên bị sụp đổ.
Nhưng ngay trong lễ ra mắt, Hạ gia lại xảy ra chuyện
Hạ Tử Hạo nhận hối lộ, mà nhân chứng vật chứng đều có, hắn ta vốn đã vào thị ủy, giai đoạn này vừa mới ở trong khảo hạch, người dân ầm ĩ như hiện nay, chẳng khác gì thọc gậy bánh xe, Hạ gia loạn hết cả lên.
Làm quan tối kị nhất là ăn hối lộ, Hạ lão gia lo lắng không thôi, Hạ Tử Hạo bị tạm giam, trước mắt đã bị mang ra khỏi Hạ gia.
Dung Ân cùng Tư Cần hẹn ăn cơm ở góc đường, không nghĩ sẽ đụng phải Hạ Phi Vũ.
Mặc dù gia đình gặp phải phiền toái như vậy, cô ta vẫn sang trọng, xinh đẹp, nhưng thần sắc quả thật tiều tụy không ít. Dung Ân cùng Tư Cần cũng vừa mới ngồi xuống, mới gọi thức ăn đã nghe tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà lạnh băng.
" Cô còn tâm trạng ngồi đây ăn cơm sao?" Hạ Phi vũ ánh mắt lạnh băng, ánh mắt lạnh băng liếc trên người Dung Ân , bỗng nhiên trở nên lạnh giá: " Các người quen biết nhau?" Hai đầu lông mày cô ta hiện lên sự thoải mái: " Tôi đã biết rồi, lần trước ở Cám Dỗ là các người thông đồng với nhau, Dung Ân, không nghĩ là cô nham hiểm như vậy. Hừ!"
" Hạ Phi Vũ, ở đây không phải là Hạ gia nhà các người, không đến lượt cô làm ầm ĩ", Tư Cần đem menu để xuống bên cạnh , mặt lạnh tanh.
" Cô tính làm cái gì? Một người ả múa mở màn ở Cám Dỗ, bẩn thỉu, lại còn sống chết bám lấy anh tôi không buông. Còn vọng tưởng được gả vào Hạ gia, cô thật nực cười, muốn làm thiếu phu nhân đến điên rồi phải không?" Hạ Phi Vũ thuận tay quơ lấy chén nước hất về phía Tư Cần. Cô ấy không né tránh, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy nước. Dung Ân cảm nhận được những giọt nước lạnh lẽo kia theo cổ của Tư Cần chảy xuống dưới, lạnh đến thấu xương.
Tư Cần đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, dáng người mảnh mai đứng trước mặt Hạ Phi Vũ: " Đúng, là tôi vọng tưởng, anh ta không phải là anh của cô sao? Tôi không cầu xin tình yêu của anh ta, cô làm cho anh ta buông tay đi, Hạ Phi Vũ, trong nhà của cô hẳn là rất lộn xộn rồi, không về mà tìm cách đưa anh cô ra ngoài đi, cô còn tâm tư rảnh rỗi mà ở đây ầm ĩ cùng tôi sao?"
" Anh tôi từ sau khi biết cô cũng chưa từng có một ngày tốt đẹp, thân phận như cô mà cũng dám có loại suy nghĩ này, cô biết điều thì hãy tránh xa anh tôi, đừng để anh ấy gặp lại cô."
Tư Cần lạnh lùng ngước nhìn gương mặt này. Nếu như có thể, cô hận không thể tới trước xé nát miệng cô ta nhưng cô vẫn là nhịn xuống. Khi bồi bàn đi qua, cô cầm lấy ly nước đá trên khay hất vào mặt Hạ Phi Vũ: " Đây là trả lại cho cô đó, còn nữa, đừng tưởng rằng mọi người đều phải dựa vào nhà cô,cô lợi hại. Cô lợi hại như thế nào mà ngay cả một người đàn ông cũng không có được? Người khác có thể được gọi đến cũng không đến lượt cô."
Tư Cần cười hả hê, sau khi ngồi xuống lau khô nước đọng trên mặt. Cô cúi đầu, Dung Ân có thể nhìn thấy rất rõ sự khác thường trong mắt cô ấy. Hạ Phi Vũ vốn không muốn cho qua như vậy nhưng bên trong phòng ăn, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía họ, cô gái đi cùng vội vàng kéo tay cô ta đi, đem cô ta ra khỏi nhà hàng.
Dung Ân rút khăn giấy, lau nước đọng trên tóc của Tư Cần, cô gái ngồi đối diện lẳng lặng chốc lát, lúc này mới ngẩng đầu: "Dung Ân.."
Cô hai tay nắm ly nước, yên lặng một lát, trầm tư hỏi: " Tư Cần, cậu và chuyện Hạ Tử Hạo, không có quan hệ gì đấy chứ?"
Tư Cần không nói gì, chỉ là quật cường quay đầu đi hướng về phía cửa sổ, Dung Ân thấy thần sắc này của cô ấy, nói ra suy nghĩ trong lòng: " Cậu hồ đồ rồi, cậu ra tay tàn nhẫn như vậy, khác gì cắt đứt con đường của các cậu, Tư Cần, vì sao cậu không chịu nghe lời mình?"
" Dung Ân, mình chỉ cần biết, anh ta là anh trai Hạ Phi Vũ."
Tư Cần ngữ khí kiên định, mặc dù hơn ai khác cô biết rõ, như vậy chẳng khác gì một nhát dao cắm xuống, sẽ làm tổn thương sâu sắc chính là cô, nhưng cô không quan tâm.
Dung Ân khi về đến nhà, liền nghe thấy tiếng Hạ Phi Vũ từ trong phòng khách truyền đến, Hạ Phi Vũ đến Ngự Cảnh Uyển, đang cùng Nam Dạ Tước Nói đến chuyện rắc rối của Hạ Tử Hạo.
" Dung tiểu thư" Vương Linh nhìn thấy Dung Ân đầu tiên, đang đổi dép đi trong nhà ở cửa. Nam Dạ Tước ngồi trên ghế sa lon, Hạ Phi Vũ ngồi dối diện anh, mắt hồng hồng, nước mặt đọng đầy trên mặt.
" Hôm nay em mới biết, thì ra Dung Ân cùng Giản lại quen biết, lại còn quan hệ không phải bình thường."
Nam Dạ Tước nghe nói, cũng ngẩn ra, ánh mắt rơi trên mặt Dung Ân , mặt anh không biểu hiện thần sắc gì, nhưng trong ánh mắt đã có sự nghi ngờ.
Dung Ân đi đến trước sô pha, ngồi xuống cạnh Nam Dạ Tước. " Hôm nay chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau thôi. Sau lần ở Cám Dỗ có gặp lại vài lần, nói chuyện cũng rất hợp ý cho nên hôm nay mới ăn cơm cùng nhau."
Nam Dạ Tước cánh tay ôm lấy cô thân mật, ngón tay đặt trên bả vai Dung Ân vuốt nhè nhẹ mấy cái "Những chuyện trong quan trường thật sự phiền toái, bố cô tài giỏi như vậy, ngay cả con mình cũng không cứu được ư?"
Hạ Phi Vũ không nghĩ tới khẩu khí anh lại lạnh lùng như vậy. Nếu như là trước kia không nói hai lời liền đồng ý ngay: " Tước, lần này anh trai em bất ngờ xảy ra chuyện, ba em đã tìm đủ mọi cách, dùng mọi mối quan hệ, nhưng dù sao cũng liên quan đến tiền đồ của anh em, lại không thể làm công khai thái quá, hơn nữa, nhận hối lộ cũng không phải chuyện nhỏ, nếu không quá phiền toái, em cũng sẽ không tìm tới anh."
Hạ Phi Vũ thần sắc bi thương mà khẩn trương, Dung Ân ngồi bên cạnh có chút xuất thần. Mặc dù cô cùng Hạ Tử Hạo không quen biết, nhưng cô có thể nhìn ra được, anh ta đối với Tư Cần là thật tâm, giờ lại biến thành như vậy, Tư Cần chẳng qua nhất thời mù quáng, chỉ sợ sau này, người hối hận nhất, vẫn chính là cô ấy.
Nam Dạ Tước đang cùng Hạ Phi Vũ nói gì đó, Dung Ân viện cớ không thoải mái, liền lên lầu trước.
" Tước, anh giúp em một chút đi, nhà em hiện giờ rất hỗn loạn, mẹ em cũng phải vào bệnh viện gấp..."
Nam Dạ Tước ánh mắt sáng quắc: " Anh của cô từ trước đến giờ làm việc luôn luôn cẩn thận mới đúng, làm sao lại bị nắm nhược điểm đơn giản như thế?"
" Em cũng không biết, kể từ khi anh em quen biết người đàn bà đó,nhà em chưa có ngày bình yên. Đầu tiên là anh ấy nói muốn lấy cô ta, hại ba mẹ em thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy, bây giờ lại biến thành như vậy.."
Nam Dạ Tước nghe vậy, trong mắt sắc bén, anh khoát tay: " Tôi biết rồi, cô đi về trước đi."
Khi anh lên lầu, Dung Ân không có ở phòng ngủ, cũng không có mở đèn. Nam Dạ Tước đi tới ban công, quả nhiên thấy cô đang rúc người bên trong ghế sô pha, mắt khép hờ, nghe thấy tiếng bước chân, cô nhẹ giơ mí mắt lên, nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của anh.
Nam Dạ Tước khom lưng,ngồi xuống bên cạnh cô, động tác dứt khoát, liền kéo Dung Ân đến bên cạnh mình.
Cô biết, Nam Dạ Tước muốn hỏi điều gì.
" Ân Ân" Nam Dạ Tước trầm mặc một lát, sau đó âm thanh tản ra trên đầu cô: "Vì sao em quen cô ta?"
Dung Ân mím môi, nhưng lại không nghĩ ra lý do hợp lý có thể thuyết phục Nam Dạ Tước: " Không phải em vừa mới nói sao? Tụi em chính là nói chuyện rất hợp ý."
" Anh không tin, cô ta cùng anh lên giường, Ân Ân, em lại có thể coi như không có chuyện gì cùng cô ấy làm bạn sao?" Nam Dạ Tước nói chuyện rất thẳng thắn, nói trúng tim đen của cô, mà Dung Ân lại không có cách nào nói cho anh biết sự thật. Cô cau đôi lông mày thanh tú lại, hai tay chống trước ngực anh, đẩy khoảng cách giữa hai người ra.
' Em không tin nên đã quên rồi, hôm nay em rất mệt, em đi tắm." Dung Ân từ ghế sô pha đứng lên, không nhìn qua Nam Dạ Tước mà bước về phía phòng ngủ.
Nam Dạ Tước nhìn theo bóng lưng của cô, anh nhìn ra được, cô có chuyện giấu giếm anh. Trở lại phòng ngủ, bên trong truyền đến tiếng nước chảy, Nam Dạ Tước vòng qua giường lớn, vừa muốn đi ngủ thì điện thoại Dung Ân đặt trên tủ đầu giường lại vang lên.
Bởi vì bên trong tiếng động rất lớn, Dung Ân không nghe thấy. Nam Dạ Tước tiện tay cầm lên, lại thấy trên màn hình hiện chữ "Diêm". Lúc trước điện thoại Dung Ân bị vứt đi, sau khi trở lại Ngự Cảnh Uyển, vẫn làm lại số này, số điện thoại của Diêm gia cô vẫn luôn nhớ rõ, do dự mấy lần vẫn là lưu vào trong danh bạ điện thoại.
Nam Dạ Tước cũng không để ý mấy chuyện như vậy, nhưng khi điện trong lòng bàn tay anh rung lên, chữ "Diêm" kia giống như âm hồn lóe sáng, anh chỉ cảm thấy bất an trong lòng ngày càng nhiều, giống dường như chốc lát cuộn sạch, khiến anh không khỏi kinh sợ. Nam Dạ Tước cầm chiếc điện thoại ra ban công, xác định Dung Ân không ra nhanh như vậy, sau đó, ấn nút trả lời: " Alo."
Bên kia rất gấp, không để ý tới cách nói chuyện bên này, liền nói luôn: " Ân Ân, con mau tới đây, thiếu gia sắp không chịu được rồi.."
Ánh mắt Nam Dạ Tước u ám vài phần, tiếng nói rất lạnh, so với bên ngoài gió rét, lạnh thấu xương, khiến cho người khác run rẩy: "Ân Ân không có ở đây, còn chuyện Diêm gia nhà các ngươi sau này có chuyện gì đừng kéo cô ấy vào, nếu không, đừng trách tôi không khách khí."
"Anh.... Anh là ai?" Mẹ Lưu cầm chặt điện thoại, âm thanh ép tới rất thấp: " Van cầu anh, cho tôi nói với Dung Ân vài lời được không?"
"Hừ!" Dung Ân cười lạnh, khóe miệng châm chọc: " Lúc cô ấy cần các người, sao không một ai xuất hiện? Diêm Việt sắp chết sao? Thật là trò cười cho thiên hạ . Dung Ân là người phụ nữ của tôi, không phải là người để các người gọi là tới, đuổi là đi. Diêm gia dựa vào mà muốn ngoắc đầu ngón tay, tôi liền cho cô ấy trở về?"
Nam Dạ Tước không chút do dự, cúp điện thoại, lồng nhực phập phồng vài cái, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, anh để điện thoại lại trên tủ đầu giường. Dung Ân cũng vừa lúc bước ra, tóc buông thõng, không muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Nam Dạ Tước khẽ thở dài nhìn cô ở trước mặt mình, đưa tay từ phía sau lưng ôm lấy cô, chiếc cằm kiên nghị khẽ chống trên đỉnh đầu cô, mái tóc ẩm ướt,hương thơm mát của dầu gội hoa lài làm người ta có chút mê muội. Nam Dạ tước khẽ nhắm mắt lại: "Ân Ân"
Dung Ân không có đáp lại. Chuyện của Tư Cần, cô chắc chắn sẽ không tiết lộ nửa chữ.
"Ân Ân" Nam Dạ Tước không hề nhàm chán gọi tên cô, hai tay dừng trên bụng Dung Ân mà ôm chặt ( _ _!!). Cô gái này, mặc dù anh ôm rất chặt, trong đầu luôn nghĩ bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ mất đi, cảm giác buồn bã lạc lỏng: " Có một ngày, em sẽ rời bỏ anh mà đi sao?"
Tiếng nói của anh khêu gợi mang theo chút u ám nghẹn ngào, khiến cho tai Dung Ân có chút nhột, lời này nghe vào làm cho người khác không khỏi mơ hồ: " Vậy còn anh, anh sẽ rời xa em sao?"
"Ân Ân, nếu anh không buông tay, em cũng đừng buông tay...được không?" Nam Dạ Tước mở mắt, tâm tư không còn đặt hết trên người phụ nữ trong tay mình.
Dung Ân chỉ cảm thấy anh có chút kì lạ, cô cầm hai tay Nam Dạ Tước, mặc dù trong phòng có mở lò sưởi, nhưng cô phát hiện tay anh lạnh như băng: "Vậy, nếu là anh buông tay trước thì sao?" Cô nhìn anh, hai đầu lông mày giãn ra mang theo ý cười nhàn nhạt " Nếu anh chơi đùa đã chán, có phải sẽ một cước đá em đi không? Đến lúc đó,không phải em thực rất đáng thương sao?"
" Sẽ không đâu" Nam Dạ Tước ôm chặt cô. Anh cũng không xác định được, nếu như có một ngày, đem để anh cùng Diêm Việt đặt cùng một chỗ, có phải anh sẽ trở nên không hề có chút cạnh tranh hay không, chỉ có thể ảm đạm nói: " Ân Ân, chúng ta kết hôn đi."
Những lời này nói ra, đừng nói là Dung Ân, ngay cả Nam Dạ Tước cũng giật mình, sao anh lại nói ra lời như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ tới khái niệm hôn nhân, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn.
Dung Ân kinh sợ giật mình, vẻ mặt sững sờ, sau một lúc, vẻ mặt mới dịu lại, cô kéo hai tay Nam Dạ Tước ra, xoay người lại đứng đối mặt với anh: " Anh sao vậy? Không phải em đã nói rồi sao, em đang thử tiếp nhận anh."
" Ân Ân" Cô không hiểu anh sợ hãi cùng bất an như thế nào, Nam Dạ Tước ôm cô, cằm tựa vào đỉnh đầu Dung Ân: "Giữa chúng ta, luôn luôn có một Diêm Việt, em không vượt qua được, anh chỉ sợ, anh sẽ không đợi được..."
Dung Ân cũng không để ở trong lòng, ánh mắt cô xuyên qua khuỷu tay anh hướng về phía xa xa, tay nhẹ giơ lên vuốt nhẹ gương mặt Nam Dạ Tước mấy cái: " Em cùng Diêm Việt không thể nào, anh ấy đã có Tư Mạn,lại nói, dù cho không có người khác, chúng tôi cũng không thể có khả năng. Em cảm thấy, anh ấy không chỉ thay đổi khuôn mặt, mặc dù chúng em có rất nhiều kỉ niệm để nhớ lại, nhưng sự thân mật khi xưa, rốt cuộc đã tìm không thấy. Anh ấy thật sự đã thay đổi, em cũng đã từng cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn là buông tay..."
Nam Dạ Tước muốn xoa nhẹ đầu Dung Ân, nhưng bàn tay bỗng mất tự nhiên mà khựng lại giữa không trung, con ngươi trong phút chốc trầm xuống, hồi ức thân mật, không ai có thể làm lại. Diêm Việt của ngày đó không thể, anh cũng không thể.
" Ân Ân, nếu là người trong trí nhớ của em trở lại thì sao?"
Dung Ân sắc mặt nhăn lại, ý nghĩ này , cô chưa từng có,cho dù lần trước nhìn thấy trong mưa, cô cũng tự nhủ rằng, chẳng qua là nhìn lầm mà thôi. Cô ngẩng đầu, khóe miệng mân cười: " Nam Dạ Tước, anh không hiểu cái gì là long đàm hổ huyệt (Đứng vào giữa tình thế khó khăn ình: đầm rồng, hang hổ.) sao? Nếu quả thật có Diêm Việt thứ hai, cũng không thể quay lại. Một khi anh ấy đã tránh mặt em đến hai năm, chính là không muốn gặp."
Nam Dạ Tước nghe vậy, lúc này trong lòng mới cảm thấy yên tâm không ít. Dung Ân nói không sai, cho dù người nọ tồn tại thật, anh cũng không cần phải lo lắng.
Buổi sáng lúc thức dậy, Dung Ân mới phát hiện điện thoại di động đã tắt nguồn, mở ra rõ ràng là vạch pin vẫn còn đầy.
Cô rửa mặt xong liền xuống lầu, Nam Dạ Tước đã tới công ty từ sớm. Sau khi ăn sáng xong, Dung Ân đi lên ban công lầu hai, hoàn thành nốt bản thiết kế, cho nên rất lâu cũng không đi ra ngoài. Như vậy cũng tốt, cô cảm thấy đỡ buồn chán rất nhiều, vùi đầu vào công việc, thời gian cũng tiêu hao rất tốt.
Di động vang lên, cô đang gõ bàn phím, cũng không nhìn màn hình mà nghe luôn: " A lô.."
" Ân Ân, sáng sớm nay má Lưu đã tới nhà , nói là điện thoại không liên lạc được, hình như có chuyện rất quan trọng. Bà ấy không gọi cho con nữa sao?"
Dung Ân ngừng động tác tay lại, tóc dài thả xuống bờ vai thon gầy: " Dạ, mẹ mấy ngày nay có khỏe không?"
"Mẹ không có chuyện gì, nhưng không biết Diêm gia đã xảy ra chuyện gì, Dung Ân..." Mẹ Dung muốn nói lại thôi: " Nếu không có chuyện gì lớn, con cũng đừng tham gia vào, mẹ không muốn con lại bị liên lụy vào."
" Mẹ yên tâm đi, con biết rồi." Cúp điện thoại, Dung Ân cũng không có đứng dậy, cô suy nghĩ, dù sao má Lưu đối xử với cô rất tốt, nếu không có việc gấp, má Lưu cũng sẽ không tìm cô.
Điện thoại được nối, bên kia âm thanh có chút lạ, má Lưu như đang khóc: " Ân Ân...Ân Ân, con mau tới đây, nếu không sẽ không kịp nữa."
Dung Ân đầu óc mờ mịt, tim đập rất nhanh, hốc mắt liền có chút phiếm hồng: " Má Lưu, má đừng nóng vội, có gì từ từ nói.."
" Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi, Ân Ân, không còn kịp rồi, con mau đến đây, má sẽ nói với con, con mau tới đây nhanh.."
Dung Ân vội vã cúp điện thoại đứng dậy, đầu óc có chút choáng váng, nếu lúc đó không kịp thời dựa vào lan can, chỉ sợ đã ngã xuống. Cô chỉ cảm thấy hoảng hốt, tim đập loạn nhịp, cô cũng không rõ loại cảm giác này từ đâu đến. Cô cầm lấy điện thoại, vội vã khoác áo,bước ra khỏi Ngự Cảnh Uyển.
Đi tới Diêm gia, má Lưu đang ngồi bên ngoài lo lắng, thỉnh thoảng kiểng chân ngóng, sau khi nhìn thấy Dung Ân, bà vội vàng lên tiếng: " Ân Ân.." Má Lưu không nhịn được nghẹn ngào, hai con mắt đã sưng đỏ không chịu nổi.
" Má Lưu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Má Lưu nắm chặt tay Dung Ân, đưa cô vào trong phòng, bước chân tập tễnh, gần như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Gần tới cầu thang, má Lưu cảm thấy trước mắt đen kịt, Dung Ân vội vàng đỡ bà đi lên. Dung Ân đi qua phòng Diêm Việt, liền dừng lại:" Má Lưu, đây không phải phòng của anh ấy sao?"
Má Lưu nghe vậy, nước mắt rơi đầy trên mặt, bà nắm chặt cổ tay Dung Ân, đưa cô tới phòng trước kia của Diêm Việt. Dung Ân cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng chưa nghĩ ra, cánh cửa đã đươc mở ra. Bên trong bác sĩ đi ra, vội vã nên đụng phải Dung Ân, bước chân cô cứng ngắc, chỉ có thể nghiêng mình sang một bên.
" Bác sĩ, thiếu gia nhà tôi thế nào?" Tay má Lưu nắm chặt tay anh ta, không nhịn được buồn bã khóc.
Bác sĩ cũng không có nhiều thời gian để mà giải thích với bà, bên trong đã thành một mớ hỗn độn. Hai chân Dung Ân nặng như đeo chì, nặng nề tiến vào. Nơi này bày trí gần như không có gì thay đổi. Trên tủ đầu giương đặt ảnh chụp chung của cô và Diêm Việt, nụ cười như cũ rạng rỡ, anh mặc bộ quần áo chơi bóng mà Dung Ân mua tặng, treo trên chiêc móc kia, còn có cả đôi giày mà anh thường mang...
Dung Ân ánh mắt đã sớm trở nên mơ hồ, ánh mắt nhìn quanh một vòng, sau đó dừng ở trên giường lớn kia.
Cô hai tay che miệng, ngực đau đớn, cả người khom lại, người nằm trên giường lớn kia là Diêm Việt.
Vẫn là gương mặt đó, con người đó.
Trên kệ cạnh đó, các loại dịch dinh dưỡng đưa vào trong cơ thể anh, biểu đồ điện não hiện lên hình ảnh hỗn tạp. Dung Ân trợn tròn hai mắt, cô biết rõ cái này là như thế nào, đây chính là người sống đời sống thực vật.
Hai chân Dung Ân xụi lơ, không còn chút khí lực chống đỡ, ngã trên mặt đất.
Cô nặng nề ngã xuống, cả người như bị rút hết linh hồn, không còn một chút sức sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.