Dục Vọng Đen Tối

Chương 72: Sự thật của một năm về trước

Thánh Yêu

20/05/2014

"Hơn nữa tướng mạo cũng đường hoàng, hôn anh rất lời".

——–

Thoảng chốc đã xế chiều.

Trên ban công thiết kế theo phong cách châu Âu, dường như hãy còn phảng phất hình ảnh hai người.

Xuyên qua lớp sương mù mỏng tang trắng đục, cô trông thấy dáng dấp Nam Dạ Tước đang thưởng thức ly rượu vang đỏ, còn cô, tựa đầu vào vai anh, nếu như không vì những hiểu lầm chồng chất, hai người hẳn sẽ rất hợp nhau.

Ánh dương cuối chiều rơi rớt lại, chiếu rọi lên bả vai cô, nắng vàng le lói rọi sáng những hạt bụi li ti đang bay lơ lửng.

Chiếc túi da được kéo đi, để lại hai rãnh nhỏ trên con đường bằng sỏi, lòng bàn tay cô tê dại, trong hoa viên, một bông hoa hay ngọn cỏ, cô cũng chưa từng liếc qua, hôm nay nhìn lại, mới biết cảnh sắc tuyệt đẹp đến nhường nào.

Nơi này, đã chứng kiến biết bao kỷ niệm giữa cô và Nam Dạ Tước, lúc này đây, hiện hữu rõ mồn một tựa như một thước phim quay chậm.

Lần đầu tiên gặp gỡ, anh nói, "Cùng tôi ngủ một đêm, thế nào?"

Sau này, anh nói, "Em muốn gì, tôi cũng cho em cái đó".

Cho đến đêm hôm qua, khi hãy còn đang hoan ái trên giường, anh nói, ""Nếu cô không mơ tưởng lấy đứa trẻ quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không nhanh như vậy có ý nghĩ này".

Tới ngày hôm nay, anh nói, ""Hôm nay, có chuyện phải chúc mừng, đặc biệt là cô".

Dung Ân cảm giác như chính mình vừa trải qua một giấc mơ. Cho tới khi tỉnh lại, vẫn chỉ một mình cô độc lẻ loi và vô vọng.

Đàn ông.

Nói đã chơi chán, quả thực quá dễ dàng, Dung Ân nhịn không được cảm giác vui mừng, đối với Nam Dạ Tước, may mắn cô đã sớm đề phòng. Một đêm phóng túng ngày hôm qua, cũng chỉ là đòn bẩy hối thúc anh buông tay, sự chủ động của cô đã không còn làm anh hứng thú, cô đề nghị giao dịch, càng nhấn mạnh rõ mối quan hệ ràng buộc giữa hai người, Nam Dạ Tước quả nhiên rất nhạy bén, khi buông tay, không chút mảy mai dây dưa dài dòng.

Đứng chờ rất lâu bên đường, Dung Ân mới bắt được xe, cô để hành lý vào sau cốp xe, sau đó đi đến bệnh viện chức năng.

Khi Nam Dạ Tước trở về Ngự Cảnh Uyển, đã là chập choạng tối.

Trên tầng hai, Vương Linh đang thu dọn, kỳ thực cũng không có gì phải sắp xếp lại, chỉ là trải mới ga giường, vỏ gối và đốt tinh dầu, đem mùi hương của Dung Ân còn lưu lại tan biến toàn bộ.

Khi Nam Dạ Tước đẩy cửa vào, gần như, tưởng chính mình đã vào nhầm phòng, anh đứng ở cửa rất lâu, mãi cho đến khi trông thấy Vương Linh mới tỉnh táo lại.

"Cậu chủ, cậu về rồi ạ".

Người đàn ông cởi áo choàng, ném tùy ý xuống giường, "Cô ở đây làm gì, ai cho cô đổi lại đồ?".

"Là Dung tiểu thư ạ", Vương Linh đứng trước mặt anh, "Tiểu thư nói, chủ mới của nơi này sẽ không thích dùng lại đồ, nên dặn tôi thay mới toàn bộ".

Nam Dạ Tước cởi cà vạt, mở tủ quần áo, bên trong trống không, chỉ còn lại móc treo lủng lẳng, ngày thường cô chẳng hề động vào đống quần áo này lấy một lần, khi ra đi lại mang theo toàn bộ, bàn trang điểm cũng trống trơn, bóng lưng người đàn ông quay lại, khóe miệng nhếch lên để lộ một nụ cười cứng nhắc, cô, khi đã thông suốt, học cả thói khôn ngoan.

"Được rồi, ra ngoài đi".

Nam Dạ Tước đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong, trên người, hãy còn lưu lại cảm giác đau nhức vì vết cắn Dung Ân để lại đêm qua bị nhiễm nước, anh mặc áo choàng ngủ, cũng không để ý, hơn nữa, vết thương qua vài ngày rồi cũng sẽ liền lại.

Dung Ân hoàn thành xong thủ tục xuất viện ẹ cô, trời cũng đã sẩm tối, sau khi dọn dẹp xong xuôi, lúc này mới cảm giác được bụng đang không ngừng sôi lên, "Mẹ, con ra ngoài mua đồ ăn về rồi".

Mẹ Dung mặc bộ đồ ngủ, ngồi dựng dậy, căn nhà vẫn ấm cúng như trước đây, tuy rằng chỉ rộng vừa phải, nhưng vẫn là nhà, "Ân Ân, cuối cùng....chúng ta cũng về rồi".

Dung Ân thổi thìa cháo đưa lên miệng bà, "Mẹ, ăn đi kẻo nguội, chắc mẹ đã đói lắm rồi".

"Mẹ....tự ăn được", tay trái mẹ Dung run rẩy cầm lấy bát cháo, "Sau này.....mẹ cũng sẽ tự ăn, mẹ....không muốn làm phiền con".

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?", cõi lòng Dung Ân xót xa, hốc mắt ửng đỏ.

"Nha đầu ngốc....", mẹ Dung sau khi thử vài lần mới đưa được thìa cháo tới miệng, "Con có công việc của con....Mẹ, chỉ có tự chăm sóc được mình, con mới có thể yên tâm đi làm....".

"Mẹ, con tin", Vẻ mặt Dung Ân ngập tràn ấm áp, tay phải đặt trên đùi đã không còn tê liệt của mẹ, "Mẹ sẽ mau chóng bình phục".

Đặt cạnh giường là một cây gậy và xe lăn, tuy bà trước nay vẫn cảm thấy bất tiện, nhưng vẫn tự ép chính mình ngồi lên xe, Dung Ân dự định ngày mai sẽ đi thuê một người giúp việc, có thể hằng ngày xoa bóp trị liệu cho bà, giúp bà mau chóng bình phục hơn.

Phía bên công ty Sang Tân đã thu xếp ổn thỏa, ngay ngày mai cô đã có thể đi làm ngay.

Sau khi ăn xong cơm tối, Dung Ân trở lại phòng mình, cô bật đèn đầu giường, ánh sáng màu cam ấm nóng vây phủ khắp gian phòng, ngay cả vị trí để dép trước đây của cô cũng không hề thay đổi, cô ngã người xuống giường, cảm giác chăn nệm hãy còn lạnh dần thâm nhiễm cơ thể, Dung Ân trở mình, đem khuôn mặt gối lên vai, khẽ chà sát mặt nệm.

Sau khi tính toán chi phí sinh hoạt trong hai tháng, cô bỗng như nhớ ra điều gì, đứng bật dậy, mở ngăn kéo, lấy ra từ bên trong một chiếc thẻ.

Bên trong, có mười lăm vạn.

Cô chưa từng muốn tiêu tiền của anh, nhưng cũng không vứt bỏ, Dung Ân sẽ không chỉ vì giữ lại tôn nghiêm cho bản thân mà hành động ngốc nghếch để chính mình bị đói.

Cô dùng bút viết màu đen ghi lại vào sổ, mười lăm vạn, có số tiền này, sau này mẹ cô muốn mau chóng hồi phục sẽ dễ dàng hơn, cô cũng không cần phải tự đeo lên mình một trách nhiệm nặng nề nữa phải gánh vác. Cắn đầu bút, cánh mũi thở ra, khắp căn phòng tràn ngập sự hưng phấn, Dung Ân đóng quyển sổ lại, chung qui, mọi việc đều rất thuận lợi, bắt đầu từ ngày mai, là có thể thấy được ánh sáng rực rỡ.

Ngày hôm sau, Dung Ân đi tới công ty môi giới tìm người giúp việc, bên phía công ty Sang Tân, ngay cả bàn làm việc Thẩm Mặc cũng đã chuẩn bị chu toàn cho Dung Ân, cô chỉ cần đi làm là được.

Cuộc sống dần bắt đầu đi vào ổn định, ánh dương chiếu rọi từng ngóc ngách, hẻm phố, xua tan những bộn bề lo toan của cuộc sống.

Dung Ân tưởng rằng sự yên bình sẽ còn kéo dài đến hết buổi chiều, nhưng ngay sau khi tan giờ làm, một chiếc xe ô tô đỗ lại ở cổng, trái tim cô lại một lần nữa băng lạnh.

Dung Ân tránh mặt, xem như không nhìn thấy, khi đi đến ven đường, chiếc xe phía sau vẫn như cũ duy trì khoảng cách, sau hơn mười phút, cô dừng bước, quay người lại.

Chiếc xe đỗ lại bên cạnh cô, một tay người đàn ông mở cửa xe, "Ân Ân, chúng ta cần nói chuyện".

"Chúng ta không còn gì để nói nữa".

Diêm Việt xuống xe, thân thể cao lớn tựa trên thân xe, đối diện gương mặt này, Dung Ân chỉ cảm thấy xa lạ hết mực, "Anh nghe nói em qua nhà, vì sao em lại sinh non? Là con của Nam Dạ Tước?".

"Việt", Dung Ân thầm thở dài, ánh mắt trong veo nhìn đối diện anh, đáy mắt dò xét, "Em có nên gọi anh như vậy không?".

"Em có ý gì?".

"Quên đi, mẹ đang chờ, em phải về rồi", Dung Ân nói xong, liền bỏ đi.

"Khoan đã", Diêm Việt không cho cô có cơ hội, bàn tay to lớn khóa trụ cổ tay Dung Ân, đem cô kéo lại gần mình, "Em quan tâm đến khuôn mặt sao? Vì bây giờ anh không còn giống như trước, ngay cả trái tim em cũng đã thay đổi?".

"Diêm Việt!", hai hàng mi thanh tú của Dung Ân đông cứng, cô giật mạnh tay anh, "Trong mắt anh, em cũng chỉ là người như vậy?".

"Ân Ân, nếu không phải, em đã không đối xử với anh lạnh nhạt như bây giờ...."

DunG Ân chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt, cô không muốn đôi co, nhưng người đàn ông trước mặt, vẫn lại giống như thành trì kiên cố, "Vì sao đến lúc này anh còn đến quấy rầy tôi? Diêm Việt, tôi thật sự đoán không ra con người bên trong của anh, tiệc đính hôn anh làm nhục tôi rồi nghênh ngang bỏ đi, sau đấy lại tìm mọi cách cứu vãn tình thế, anh xem tôi là cái gì? Anh cảm thấy trêu đùa tôi thích thú lắm sao?".

"Ân Ân!", Thấy cô rợm bỏ đi, Diêm Việt lại nhanh hơn khóa trụ bả vai cô, "Lẽ nào sự thật một năm về trước, em không muốn biết?".

Ánh mắt thoạt tiên đang vùng vẫy của DunG Ân dịu xuống, nét mắt cô lộ ra vẻ lưỡng lự, "Một năm trước, sự thật gì?".

"Lên xe trước đã", Diêm Việt dắt tay cô, lại bị cô vùng ra, "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?".

"Ân Ân, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đã", Diêm Việt mở cửa xe, cũng không cưỡng ép cô, Dung Ân đứng im lặng hồi lâu, sau đó mới quyết định lên xe.



Bên ngoài cửa sổ xe, những tàng cây lướt qua nhanh như gió, Dung Ân dự cảm, cuộc sống yên bình của cô, dường như một lần nữa lại sắp sa vào một hố khác, cõi lòng lo lắng khôn nguôi.

Một tay cô chống trên cửa sổ xe, bàn tay đỡ lấy quai hàm, tai nạn đêm hôm đó của Diêm Việt, cô đã phủ lên trí nhớ của chính mình một tầng bụi dầy đặc, nếu anh không nhắc lại, cả đời này, Dung Ân cũng không muốn nhớ đến.

Quay ngược lại thời gian, khi cô vẫn đang ở độ tuổi ngây dại, tình yêu của cô lúc đó, đã đậm sâu đến vô cùng tận.

"Diêm Việt, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?", Lúc này đang ở lưng chừng núi, Dung Ân thậm chí không còn sức lực để bò lên trên, cô bám lấy tay người đàn ông, ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc lóc la lối, "Đi không được nữa, hết sức rồi".

Diêm Việt ngoảnh đầu lại, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sức sống tuổi trẻ, hàng lông mày đen nhánh chau lại, anh dừng bước, khom lưng ngồi xuống, "Để anh cõng em".

"Thần thần bí bí cái gì không biết?", Dung Ân bướng bỉnh đùa giỡn, liếc mắt nhìn tấm lưng vững chãi của anh, lại nhớ đến đôi chân của chính mình, không nói năng câu nào bò lên lưng anh, "Ya ya, ngựa, mau chạy".

"Ân Ân, khi chúng ta lên tới đỉnh núi, cũng là gần lúc mặt trời lặn xuống núi, cảnh mặt trời lặn rất đẹp".

"Hôm nay anh bỏ học đưa em đến đây, chỉ vì muốn ngắm mặt trời lặn sao?".

"Đương nhiên", Diêm Việt cõng cô đi lên từng bước một, Dung Ân tựa đầu trên lưng anh, có thể nghe thấy được cả tiếng thở phì phò, "Việt, anh thả em xuống, em tự đi được rồi".

"Không được, đã đi lâu như vậy, nhất định em đã không còn sức nữa", câu nói của Diêm Việt đứt quãng vì hụt hơi, Dung Ân áp mặt vào má anh, nhận thấy trán anh đã đẫm mồ hôi, liền vươn tay lau đi.

"Ân Ân, như vậy đi, nếu xuống núi anh không còn sức, em sẽ lại cõng anh".

"Hả, anh nặng như voi, em làm sao cõng được", Dung Ân chu mỏ cạnh sát trán anh, "Voi, lợn đại ngốc".

Khi lên đến đỉnh núi, Diêm Việt đã mệt đến không còn chút sức lực, anh duỗi tứ chi nằm mệt nhoài trên thảm cỏ, "Ân Ân, em tăng cân nhiều quá, anh kiệt sức rồi".

Dung Ân gối đầu lên đùi anh, nghe xong, liền ngồi dậy, ngã xuống người anh, "Đè chết anh này!".

Tay anh vươn ra ôm lấy cô, cô không chấp thuận, hai người giằng co một hồi, sau cùng vẫn là Dung Ân không còn chút sức lực phản kháng, bị anh khóa trụ hai tay, "Nhìn kìa, mặt trời lặn xuống núi rồi".

Cô thư thái gối đầu lên đùi anh, đỉnh núi đằng xa, mặt trời ngã về tây, tỏa ra màu sắc lộng lẫy khắp bốn phía, những đám mây bồng đều nhuốm một màu đỏ hồng, hoàng hôn, mỹ lệ đến rực rỡ. Diêm Việt khom lưng, mái tóc màu nâu trầm tỏa ra sự phấn chấn, đôi mắt khác hẳn người thường, mỉm cười, con ngươi mệt mỏi chuyển động, "Ân Ân, đẹp không?".

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn lại khuôn mặt anh tuấn, miệng còn chưa kịp buông ra một chữ đẹp, đã bị đối phương phủ lên.

Môi hôn lưu luyến.

Diêm Việt nhẹ lùi người lại, Dung Ân vội vàng lấy hai tay che mặt, hai má, không biết vì ngượng ngùng hay nắng chiều, đã đỏ ửng.

"Ân Ân", Diêm Việt dùng sức kéo tay cô, "Em xấu hổ?".

"Anh mới xấu hổ ý!", Dung Ân không chịu thừa nhận, liền nhắm mắt chơi xấu, đây vốn dĩ là sở trường của cô.

"Em thì có", Ngữ khí Diêm Việt mang theo ý cười, môi mỏng thủ thỉ bên tai cô, "Nhìn xem, ngay cả cổ cũng đỏ lên này, Ân Ân, em xấu hổ gì chứ? Cũng không phải lần đầu tiên, mở mắt ra...."

"Không mở", Dung Ân cong môi, "Nhất quyết không mở".

"Tốt lắm, em không mở, anh sẽ hôn em...."

"Anh....", cô phụng phịu mở mắt, con ngươi đen bóng đối diện cặp mắt màu nâu, chóp mũi khẽ hậm hực, người đàn ông nghịch ngợm hôn lên môi cô, "Em thua rồi".

"Đáng ghét!".

"Ghét thật sao?".

"Vô liêm sỉ", Dung Ân không biết tại sao nghĩ ra ba từ này, vừa nói xong, cũng liền cười thành tiếng.

"Anh có liêm sỉ", người đàn ông nói xong, nghiêm mặt rồi cười rạng rỡ , lộ ra hai hàm răng trắng muốt, "Hơn nữa tướng mạo cũng đường hoàng, hôn anh rất lời".

"Được rồi, em thua", Dung Ân bất quá không nói lại được, hai tay quàng lên cổ anh, "Vì sao muốn đưa em đến đây ngắm mặt trời lặn?".

"Vì Trần Kiều nói, mặt trời lặn xuống núi rất đẹp, em chắc chắn sẽ rất thích".

Dung Ân tựa đầu lên vai anh, khẽ vuốt nhẹ, "Việt, chỉ cần có anh bên cạnh, nơi nào em cũng đều thích".

"Ân Ân, em không vui sao?"

"Vui chứ".

Khóe miệng Diêm Việt cong lên để lộ nụ cười hài lòng, anh vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cô, "Chỉ cần em vui, dù là sao trên trời, anh cũng sẽ hái xuống cho em".

Dung Ân hiểu rõ, đó chỉ là lời thề thốt hữu danh vô thực, nhưng vẫn cảm động, nước mắt hoen tràn khóe mi, cô nắm lấy tay Diêm Việt, không nặng không nhẹ cắn lên vai anh, "Việt, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau, được không?"

"Ân Ân ngốc, chúng ta làm sao lại xa nhau được chứ?", Giọng nói Diêm Việt ngập tràn sự yêu chiều, ôm cô vùi vào lồng ngực mình, anh hơi co chân, Dung Ân liền có thể gối lên thoải mái.

Một tay lục tìm trong túi quần, Diêm Việt lấy ra một hộp vuông nhỏ bọc nhung, "Ân Ân, anh muốn tặng em thứ này".

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, "Là gì vậy?"

"Mở ra thì biết".

Trái tim không nhịn được nhảy nhót, Dung Ân cầm lấy chiếc hộp, cô cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc dây chuyền bằng vàng trắng.

"Thích không?", Diêm Việt lại gần, gỡ dây chuyền, mặt dây chuyền là một hình ngôi sao nhỏ gắn đá lấp lánh, "Nhìn xem, anh đã thật sự hái sao xuống cho em".

Dung Ân mỉm cười, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc, Diêm Việt cầm lấy dây chuyền, đeo lên cổ Dung Ân, vừa cài khóa xong, mũi bỗng cảm thấy khó chịu liền hắt xì.

"Đẹp không?".

"Đẹp", sắc mặt Diêm Việt thoáng chốc trắng bệch, anh chống tay lên mặt đất, bắt đầu thở dốc dữ dội.

"Việt, anh sao vậy?", Dung Ân vội vã đỡ lấy anh, Diêm Việt lúc này hoàn toàn không còn chút nào sinh lực, dù anh có cố gắng lấy hơi đến mấy, cũng không sao hít vào được ô xy để hô hấp, "Mau lấy thuốc xịt?"

Dung Ân biết anh bị bệnh hen suyễn, liền vội vàng lục tìm trong túi, may thay Diêm Việt luôn mang theo bên người, cô tìm được, liền ngay lập tức xịt vào mũi cho anh.

"Việt, anh sao rồi, đỡ hơn chưa?"

"Đỡ...khó chịu", sắc mặt Diêm Việt vì khó thở mà đỏ bừng, anh cướp lấy lọ thuốc từ tay Dung Ân, ra sức sịt, nhưng cơn suyễn lại càng mỗi lúc một nặng hơn.

Dung Ân luống cuống thêm bội phần, hô hấp Diêm Việt nhanh chóng chuyển sang dồn dập, lọ thuốc bị anh bóp đến mức méo sẹo, cổ họng cũng vì hiếm khí mà đỏ bừng, bộ dạng vô cùng đáng sợ.

"Việt, chúng ta mau xuống núi".

Dung Ân vội vàng dìu anh dậy, nhưng Diêm Việt đã bị nặng đến mức ngay cả sức để đứng lên cũng không còn, cô vươn tay giúp anh, sử dụng toàn bộ sức bình sinh đỡ anh lảo đảo đứng dậy.

Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, dưới chân là đá trơn trượt, cả người ngã xuống rồi nằm nhoài lên mặt đất.

"Việt!", Dung Ân cấp bách đến độ không biết phải làm gì, Diêm Việt muốn làm cô bất ngờ, cũng không muốn có ai làm phiền, nên hai người đã cố ý tự đi riêng. Lúc này khắp bốn bề đều là núi, ngay cả một bóng người cũng không có, cô quỳ gối xuống đất, cái lạnh đến thấu xương, thâm nhiễm vào cả cõi lòng, bi thương đến vô cùng tận.

Toàn thân Diêm Việt bị cành cây mọc tua tủa xung quanh làm trầy xước, cơ thể nằm bải hoải lộ ra vẻ bất lực, Dung Ân không kịp nghĩ ngợi, ngay lập tức đỡ anh ngồi dậy, cõng anh trên lưng xuống núi.

"Ân......Ân"



"Việt, em không sao", Dung Ân cũng không dám nói bừa, hơn nữa tình trạng lúc này của DIêm Việt đã khiến cô sợ đến tá hỏa, yết hầu run rẩy, hai đùi gần như đã mất cảm giác bước đi loạng choạng, "Lúc lên núi, anh đã cõng em, bây giờ....".

"Ân Ân..."

Giọng nói từ trên lưng vọng xuống yếu ớt tựa như một chuỗi hạt trân châu bị đứt giữa chừng, Dung Ân kéo lấy cánh tay anh, để cơ thể cao lớn của anh bám trụ được trên lưng mình, cô chỉ có thể cúi lưng hết sức để hai chân anh không bị lê dưới đất, "Việt.....Anh, đừng nói nữa, sức khỏe, quan trọng hơn".

"Ân Ân", Diêm Việt bắt đầu có dự cảm chẳng lành, cơn hen suyễn của anh mỗi lúc một kịch liệt hơn, "Em.....vui không?".

"Vui, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em",ngữ khí Dung Ân nức nở, nước mắt từng giọt lạnh giá rơi xuống mu bàn tay anh, "Việt, có anh bên cạnh mỗi ngày, trái tim em mới có thể vui vẻ, chúng ta sẽ rất nhanh xuống chân núi, anh có thể cố được không?".

"Ân Ân", Diêm Việt đã không thể nói được một câu trọn vẹn, "Anh....yêu.....em".

Lệ tuôn như nước vỡ đê, Dung Ân cũng không dám khóc thành tiếng, cô chỉ cố gắng điều hòa hô hấp, hai vai không ngừng run rẩy, Diêm Việt nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, khi Dung Ân cúi đầu, còn có thể cảm nhận được cổ họng mình đang lạnh cóng.

"Việt, em cũng yêu anh..."

"Ân Ân".

Những lời này là gì? Sinh ly tử biệt sao?

Dung Ân ngẩng đầu, nhận thấy hai cánh tay của người đàn ông đã trở nên trắng bệch, hai mắt cô đẫm lệ, nhưng sự rắn rỏi vẫn không biến mất, cô quay đầu lại, hốc mắt đỏ rực, "Việt, em nhất định sẽ đưa anh xuống núi, anh không được xảy ra chuyện gì, biết chưa?".

Diêm Việt tựa trên vai cô, tiếng thở dốc mỗi lúc một dồn dập, ánh trăng nghiêng vẹo, Dung Ân chỉ cảm thấy chính mình nghe được tiếng tim đập, cùng tiếng hít thở yếu ớt của người đàn ông.

Đường núi không quá dốc, nhưng cô tốn rất nhiều thời gian mới xuống được.

Vất vả sau chặng đường gian truân, bộ dạng hai người đã chật vật đến bất kham, vết trầy xước nhiều vô kể, khi Dung Ân thả Diêm Việt xuống, đầu anh đã buông thõng,hai mắt cũng nhắm nghiền.

Dung Ân không có thời gian để sợ hãi, cô chạy ngay ra đường bắt xe, nhưng nơi này là chốn hẻo lánh, vốn dĩ không hề có xe qua lại, có một chiếc xe dừng lại, nhưng khi cô đỡ Diêm Việt tới gần, người tài xế thấy vậy liền từ chối.

Dung Ân vừa khóc vừa vẫy xe, sau cùng ngồi bệt ra giữa đường, ngay khi có một chiếc taxi dừng lại, cô liền vội vàng nhào tới, "Cầu xin anh, cứu anh ấy, tôi cầu xin anh...."

Tài xế sau khi nhìn kỹ qua cửa kính xe, trông thấy sắc mặt Diêm Việt, anh ta liền không để tâm, rợm bỏ đi, Dung Ân rất khó khăn mới gọi được xe, thấy anh ta chuẩn bị đi, cô chạy đến mở cửa, chắp hai tay khẩn thiết cầu xin, nhưng vì quán tính, cả người cũng bị lôi theo một đoạn, trên quần để lại một vết rách lớn, "Anh không thể, anh không thể thấy chết mà không cứu được".

"Cô nương, tôi còn có khách".

"Tôi mặc kệ anh có bao nhiêu khách", trong mắt Dung Ân đã bắt đầu nhuốm vẻ dữ tợn trước nay chưa từng có, cô ổn định lại cơ thể, hai chân chắn trước bánh xe, "Anh muốn đi, thì đi đè lên chân tôi đi!".

Vừa nói xong, nước mắt lại tuôn như mưa như gió.

Cô đã không còn cách nào khác.

Tài xế thấy vậy, chỉ đành cho rằng chính mình không may, "Vậy được rồi".

Dung Ân nghe xong, vội vã đứng dậy, rất sợ anh ta sẽ giống người trước đó, liền thẳng thắn, "Tôi đã nhớ rõ biển số xe của anh"

, Nói xong, lúc này mới chạy ra ven đường, đỡ Diêm Việt lên xe.

"Việt, không sao nữa, chúng ta đang đến bệnh viện rồi", Dung Ân đỡ đầu anh gối lên bả vai gầy guộc của mình, dọc đường đi, cô đều cố gắng hết sức bắt chuyện cùng anh, nhưng anh lại không đáp lại lấy một câu, cô nắm lấy tay anh, chỉ cảm nhận được hai tay đã lạnh như băng.

"Việt, anh đừng làm em sợ", Dung Ân lấy tay vuốt ve mái tóc màu nâu trầm của anh, "Không, không sao...."

Cô tự an ủi bản thân một lần nữa, hai tay gắng gượng nắm lấy tay Diêm Việt, khi đến bệnh biện, tài xế ngay cả tiền cũng không chờ lấy, phóng đi nhanh như bay giống như đang chạy trốn.

"Ân Ân, Ân Ân?".

Bả vai bị đẩy, Dung Ân sợ hãi, choàng mở mắt, liền trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Diêm Việt, "Em nằm mơ sao?"

Cô đưa tay sờ lên mặt, mới biết chính mình đang khóc, "Việt?".

"Anh đây".

Dung Ân chợt thấy lồng ngực quẫy lên cảm giác khó chịu, ngay lúc tuyệt vọng cùng cô độc, lúc này nhớ lại, dường như ký ức đã ăn sâu đến tận cùng trái tim cô, trọn vẹn kiếp này cũng không sao quên được, cô cúi đầu, Diêm Việt thấy vậy, liền xuống xe, đi sang bên kia tay lái, cởi dây an toàn cho cô.

Nhà hàng Cao Tửu Lầu.

Trong phòng bao, lò sưởi vẫn chưa mở, Dung Ân vừa ngồi xuống, tay đã bị Diêm Việt kéo lấy, "Lạnh không?"

Cô lắc đầu, cũng lén lút rút tay về, cô vén lại tóc, "Chỉ là ăn cơm tối, đâu cần đến những nơi như thế này".

"Ân Ân, thật không ngờ sau một năm, em lại đối xử với anh lạnh nhạt đến mức này".

Dung Ân quay đầu đi chỗ khác, khi đối diện cặp mắt màu nâu, đôi mắt cô lại phủ lên một tầng hơi nước, "Không phải anh muốn nói sự thật cách đây một năm sao? Là chuyện gì?"

Lời vừa nói ra, bầu không khí trong phòng bao lại càng trở nên căng thẳng, Diêm Việt chôn mặt vào hai lòng bàn tay, sau một hồi lâu, mới buông ra, chỉ là đôi mắt màu nâu đã nhuốm lên vẻ lạnh lùng.

Anh lấy ra từ trong túi áo một món đồ, sau đó kéo lấy tay Dung Ân, mở lòng bàn tay cô, rồi thả ra.

Dung Ân cảm giác được vật nặng, sau khi nhìn thấy món đồ, con ngươi lạnh lùng liền trợn tròn, "Đây, không phải là lọ thuốc năm đó anh đã dùng sao?".

Diêm Việt không nói gì, chỉ gật đầu.

Đó là một lọ rỗng.

Dung Ân không hiểu ý tứ của anh, "Cái này và sự thật một năm về trước thì liên quan gì đến nhau? Rốt cuộc anh muốn nói gì?".

"Ân Ân", Dung Ân nghe thấy được trong tiếng gọi của anh tiếng thở dài, còn cả hận ý sâu đậm, "Năm đó, bên trong lọ này, không phải thuốc, mà là nước".

"Cái gì!?", Dung Ân giật mình kinh sợ, cô chưa từng nghĩ tới điều này, chỉ cho rằng Diêm Việt khi đó bệnh tình đã quá trầm trọng, vậy nên, thuốc cũng không còn tác dụng để ngăn chặn lại cơn hen suyễn của anh, "Tại sao có thể như vậy?".

"Đây là lọ thuốc anh đã nắm chặt trong tay năm đó, bác sỹ đã chứng thực lại và khẳng định đó chỉ là nước, vì viện trưởng và gia đình anh có mối quan hệ bằng hữu, sau khi viện trưởng gọi điện cho cha anh, cha đã phong tỏa mọi thông tin, ở cùng anh khi đó chỉ có mình em, ngay lập tức cha mẹ anh đã nghi ngờ chuyện này có liên quan đến em, sau khi anh được đưa vào bệnh viện, não vì thiếu ô xy nghiêm trọng nên anh đã hôn mê bất tỉnh, sau này, cha anh đã sắp xếp cho anh chữa trị ở nước ngoài, anh chuyển sang đó, được khoảng nửa năm, sau đó mới tỉnh lại".

Nói cách khác, anh đã sống thực vật nửa năm.

Lọ thuốc trong tay rớt xuống, ánh mắt Dung Ân mờ mịt, tiếng thở gấp gáp của Diêm Việt, đến nay hãy còn rõn mồn một bên tai cô, "Mọi người nghi ngờ, em không trách, còn anh? Anh cũng nghĩ rằng em đã cố ý hại anh?"

Tầm mắt Diêm Việt né tránh Dung Ân, di chuyển sang phía cửa sổ, anh lấy ra một điếu thuốc, "Đương nhiên anh không tin, nhưng, có một chuyện, em nói rõ được không?"

"Chuyện gì?"

"Khi em đợi bên ngoài, có một y tá trông thấy em quần áo đã rách cả nên cho em mượn thay".

Chuyện này, dĩ nhiên Dung Ân nhớ rất rõ, lúc đó cô đã cảm ơn không ngừng, sau khi vội vàng thay đồ liền ra chờ ở cửa phòng cấp cứu.

"Em nhớ".

Diêm Việt rút ra một điếu thuốc, Dung Ân nhìn khói trắng đục chậm rãi nhả ra từ môi Diêm Việt, vấn vít lấy khuôn mặt anh, "Sau khi kiểm tra, bác sỹ đã xác nhận, trên bộ quần áo em mặc có phấn hoa lan, bệnh hen suyễn của anh, cũng vì vậy mới phát tác, hơn nữa, thuốc cũng là tự anh mang đi, lúc đó người có thể tiếp cận được, chỉ có anh và em...."

"Sao có thể?", Dung Ân không ngừng lắc đầu, cô đột nhiên chuyển động người, "Trên người em làm sao có phấn hoa được, không thể...."

Diêm Việt tựa người lên cửa sổ, dập nửa điếu thuốc còn lại, "Sau khi anh trở về thì biết được, em đến làm ở Cám Dỗ....Ân Ân, thế nên, anh mới làm tổn thương em, bao gồm cả việc nuốt lời lễ đính hôn, đều là vì anh cho rằng...."

"Anh cho rằng, là em đã hại anh sao?", hai tay Dung Ân buông thõng không biết nên thả ở chỗ nào, cô hoàn toàn không biết, trên người mình lại có phấn hoa, "Diêm Việt!", Cô đột nhiên cao giọng lớn tiếng, ngón tay run rẩy chỉ về phía người đàn ông, "Tại sao anh có thể nghi ngờ em đã hại anh, làm sao anh có thể!".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Vọng Đen Tối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook