Dục Vọng Độc Chiếm Của Ma Vương
Chương 11: Kết thúc
Kim Cát
10/05/2016
Anh yêu, em nguyện ý cho anh hết thảy những gì em có, cho dù em nhỏ bé mà bình thường, cho dù em có khả năng bé nhỏ không đáng kể. ..
Nhưng em nguyện ý lấy tòan bộ cuộc sống này để yêu anh.
Tất cả đều cho anh.
***
Tên tiếng Anh của anh là Eric, ở nhà đứng hàng út chót, lão cha ở phố người Hoa có chút danh tiếng Quán thịt trâu, rốt cục anh trúng tuyển trở thành nhân viên tập đòan toàn cầu, lão cha còn hứng chí quyết định ngày này người đến ăn ở quán không phải trả tiền.
Ách… Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là đi làm ngày thứ ba, hết thảy đều thuận lợi, anh tận tâm như khi chà lau bài vị tổ tông, thật cẩn thận chà lau chiếc xe Rolls- Royce đỗ ở vị trí dừng xe chuyên dụng của tổng giám đốc.
Hôm nay, người lãnh đạo trực tiếp của anh, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc- Jack phân phó anh đảm nhiệm lái xe tạm thời cho tổng giám đốc, bởi vì người lái xe ăn trưa bị ngộ độc, bây giờ còn phải nằm ở bệnh viện.
Có thể trở thành người lái xe tạm thời cho tổng giám đốc tập đòan, là người trong truyền thuyết, thần bí cao thâm khó lường, Eric liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tuy rằng anh là bí thư của trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, nhưng đi làm ba ngày còn chưa có cơ hội được gặp vị tổng giám đốc trong truyền thuyết. Trong ngày trúng tuyển, Eric có suy nghĩ, không biết vị tổng giám đốc mà truyền thông luôn ca tụng, là người có lực ảnh hưởng tới toàn cầu có bộ dáng như thế nào? Eric tưởng tượng, vị này hẳn phải có khuôn mặt nghiêm túc như Tổng thống Mỹ, có bộ tóc nửa trắng nửa đen như Thủ tướng Nhật Bản, và có dáng người giống đàn ông trung niên, chứ sẽ không giống…
Một hồi tiếng bước chân của phần tử tinh anh truyền tới, đừng hỏi anh vì sao lại biết đó là tiếng bước chân của phần tử tinh anh, ở đây mỗi người trở thành một phần tử của tập đoàn quốc tế lớn, ngay cả người dọn vệ sinh cũng thuộc giới tinh anh, cho nên không cần hoài nghi người nện từng bước nhanh chóng, không do dự là một người tinh anh trong những người tinh anh.
Eric đứng thẳng người, bày ra tư thế nghiêm chỉnh như trong quân đội nghênh đón người tới.
“Xe đã chuẩn bị xong chưa?” Jack- người lãnh đạo trực tiếp hỏi anh.
Eric ngây ngốc. Ba giây đồng hồ, khi ngẩng lên nhìn, há hốc miệng, vội vàng hòan hồn: “Thưa ngài, đã chuẩn bị xong rồi.” Làn điệu tiêu chuẩn quân đội.
“Tốt lắm.” Jack gật đầu, nói mấy câu với ông chủ, ông chủ trực tiếp ngồi vào ghế sau, hòan tòan mang phong thái đế vương.
“Cậu biết đường chứ?” Jack lại hỏi. Ông chủ vội vàng về dự sinh nhật của con.
Eric lại ngây ngốc hai giây, mới vội đáp: “Mục tiêu đã được xác định. Tôi nhất định đưa ngài về nhà an toàn và đúng giờ, mong ngài an tâm.” Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt nhìn thẳng phía trước, trả lời mang trung khí mười phần (ý là: tự tin, chắc chắn), chỉ kém bước không thể đưa tay lên thề.
Jack nhịn xuống tiếng cười, khi phỏng vấn anh cảm thấy người này rất thú vị, mới có ấn tượng với người này, anh vỗ vỗ bả vai cấp dưới, sau đó nghênh ngang rời đi.
Eric tuy lái xe rất chăm chú, nhưng nhịn không được qua kính nhìn về ghế sau, vị này là tổng giám đốc đại nhân khiến nhiều người kính sợ, mở máy tính trên xe, một giây cũng không lãng phí mà xử lý công việc.
Anh vốn nghĩ tổng giám đốc đại nhân, hẳn sẽ hé ra khuôn mặt của một nhân vật lớn, không nên hỏi anh mặt của nhân vật lớn ra sao, mở tạp chí ra sẽ biết.
Nhưng vị tổng giám đốc đại nhân này càng làm cho anh thấy, so với những người ở trên báo…. Nói thật, thân là một người chịu huấn luyện trong môi trường quân đội, một trăm phần trăm là nam tử hán (đàn ông đích thực), anh cảm thấy những người đàn ông kia mùi son phấn quá nặng, còn tổng giám đốc đại nhân của bọn họ giống như vương tử của một quốc gia.
Eric lấy ánh mắt của một người đàn ông, Vương tử châu Âu có chút kiêu căng, còn khi ánh mắt của tổng giám đốc đại nhân đảo qua, anh cảm nhận được một cỗ rung động, đại khái chỉ có ở những người được huấn luyện trong quân đội, như một vị tướng quân anh khí mười phần…
“Dừng xe.” Tiếng nói của ông chủ ở ghế sau đánh thức Eric, anh lấy lại tinh thần, chắc là ông chủ bất mãn với tốc độ lái xe quá chậm của anh, nên quyết định xuống xe đi xe khác.
“Tôi...” Anh muốn giải thích, nhưng lại bị ông chủ ngắt lời.
“Ở đây chờ tôi.” Mới nói xong, thân hình cao lớn đã xuống xe, đi vào cửa hàng hoa bên đường, Eric vội vàng lái xe tới phía trước cửa hàng hoa, dừng lại.
Ông chủ muốn mua hoa để tặng con sao? Thật sự là món quà sinh nhật lạ lùng.
Tổng giám đốc đại nhân vào cửa hàng hoa không đến mấy giây, liền ra khỏi, chắc là tổng giám đốc đại nhân đã gọi điện đặt trước.
Lên xe, trên tay tổng giám đốc là một bó hoa màu tím, mùi nồng đậm, hình bông hoa có chút đặc biệt, có chút giống hoa hồng, nở rộ lại có điểm giống hoa hải đường, tóm lại là anh không nghĩ ra tên của loài hoa này.
Thật sự là không tưởng tượng nổi, tổng giám đốc đại nhân rất bình tĩnh, tao nhã, tôn quý, cao thượng, nghiêm cẩn… Tóm lại là một người đàn ông vô cùng hoàn mỹ, thế nhưng cũng vào cửa hàng bán hoa ngắm hoa…
A… Không cẩn thận suy nghĩ tới nhập thần, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện đã gần tới địa chỉ mà Jack đã cho anh, Eric sử dụng ánh mắt đã được huấn luyện, quét qua một loạt biển số nhà.
Lạ vậy. Anh có vắt óc suy nghĩ cũng không thể hình dung, một vị tổng giám đốc vô cùng vĩ đại như vậy lại có thể ở trong một tiểu khu gia đình và ấm áp như vậy, mà phải ở trong một sơn trang rộng lớn, có hoa viên lớn, có bể bơi lớn trong khu dân cư cao cấp mới đúng chứ?
Eric lại mở ra mảnh giấy mà Jack đã viết cho anh để nhìn lại địa chỉ, nhìn mãi… Đúng là ở gần đây mà, hơn nữa… lại ở ngay phía trước, có bức tường gỗ, hành lang màu trắng, hoa viên có đủ loại hoa hồng, cửa lớn có một hộp thư đáng yêu… Tóm lại chính là một ngôi nhà mộng ảo?
Anh cứ nghĩ là cái mà anh đang thấy chỉ là ảo giác, nhưng tiếng nói trầm thấp của vị tổng giám đốc đằng sau không giống như nói giỡn: “Tới rồi.”
Anh lấy lại tinh thần (sao anh có lắm tinh thần để đâu mà lấy lại thế? :-P ), vội vàng dừng xe, xuống xe mở cửa cho ông chủ: “Tổng giám đốc, ngài đi thong thả.” Lễ nghi không thể thiếu. Sau khi ông chủ xuống xe, anh vội vàng nói: “Cho tôi gửi lời chúc sinh nhật tới cậu chủ.”
Tổng giám đốc nhìn anh một cái, đường nét ngũ quan tôn quý trở nên nhu hòa, gật đầu với anh: “Lái xe cẩn thận, không nên xuất thần như vậy.” Nói xong, tổng giám đốc đại nhân bước vào tòa nhà mộng ảo kia.
Eric khiếp sợ cùng sùng bái.
Không hổ là tổng giám đốc đại nhân, biết là anh thất thần lúc lái xe, cửa lớn tòa nhà trắng bạc mở ra, một cậu bé tầm bốn tuổi có khuôn mặt phiên bản của tổng giám đốc đại nhân hưng phấn vọt ra, tổng giám đốc đại nhân với tư thế thẳng lưng đĩnh đạc, lập tức cúi người, ôm lấy tiểu quỷ, khuôn mặt tuấn tú của tổng giám đốc cũng nở nụ cười ôn nhu tới cực điểm.
Từ trong tòa nhà ảo mộng đi ra là một thiếu phụ (phụ nữ có chồng còn trẻ), cô ấy làm cho người ta liên tưởng tới tiên nữ mùa xuân thẹn thùng. Cách ăn mặc của cô ấy rất thanh lịch, bụng hơi hơi nổi lên, chắc là đang mang bầu, nếu đoán không nhầm, vị này chính là tổng giám đốc phu nhân trong truyền thuyết, luôn ở tại nhà, còn làm cho tổng giám đốc đại nhân mỗi ngày đều trở về nhà ăn cơm chiều.
Vị tổng giám đốc vĩ đại đem bó hoa đưa cho vợ, nụ cười xinh đẹp của tổng giám đốc phu nhân còn kiều mỵ hơn cả hoa.
Eric bừng tỉnh, sinh nhật con, hoa đương nhiên phải đưa tặng bà xã có công lao to lớn mà. Anh quả là đầu heo.
Không thể tưởng tượng được, tổng giám đốc sắt đá của bọn họ thế nhưng lại có nhu tình như thế…
Ai, nói đi nói lại, dùng từ “sắt đá” để hình dung tổng giám đốc hơi lạ lạ, tuy thương giới đồn đại tổng giám đốc nnhà bọn họ có bề ngòai tao nhã, lễ độ, quý tộc, nội tâm lại cứng rắn, như ma vương…
Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, đó là một bức tranh cực kì xinh đẹp… bà xã ôn nhu nghênh đón ông xã trở về, tươi cười ngọt ngào sẽ xóa tan mọi mệt mỏi… Mà tổng giám đốc với người ngòai lạnh nhạt, lạnh lùng, nhưng lại là một ba ba tốt, một người chồng tốt.
Khi người vợ tiến vào ngực chồng, người chồng đưa một tay ôm vợ, không để ý tới có người vẫn đứng ở lối đi bộ, lập tức hôn vợ, hai người thâm tình hôn nhau, ngay cả người đi đường cũng luyến tiếc cắt đứt ngọt ngào thân thiết của bọn họ. Cho tới khi con trai kháng nghị, hai người mới lưu luyến tách ra, dắt tay con trai vào trong ngôi nhà mộng ảo.
Eric phục hồi tinh thần, phát giác khóe mắt đã ẩm ướt.
Anh rất dễ dàng cảm động, nhưng một màn kia chính là hạnh phúc mà ai ai cũng tìm kiếm, đột nhiên anh có xúc động muốn lấy vợ
Anh nghĩ muốn, buổi tối hôm nay, ah sẽ cầu hôn bạn gái.
Nhưng em nguyện ý lấy tòan bộ cuộc sống này để yêu anh.
Tất cả đều cho anh.
***
Tên tiếng Anh của anh là Eric, ở nhà đứng hàng út chót, lão cha ở phố người Hoa có chút danh tiếng Quán thịt trâu, rốt cục anh trúng tuyển trở thành nhân viên tập đòan toàn cầu, lão cha còn hứng chí quyết định ngày này người đến ăn ở quán không phải trả tiền.
Ách… Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là đi làm ngày thứ ba, hết thảy đều thuận lợi, anh tận tâm như khi chà lau bài vị tổ tông, thật cẩn thận chà lau chiếc xe Rolls- Royce đỗ ở vị trí dừng xe chuyên dụng của tổng giám đốc.
Hôm nay, người lãnh đạo trực tiếp của anh, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc- Jack phân phó anh đảm nhiệm lái xe tạm thời cho tổng giám đốc, bởi vì người lái xe ăn trưa bị ngộ độc, bây giờ còn phải nằm ở bệnh viện.
Có thể trở thành người lái xe tạm thời cho tổng giám đốc tập đòan, là người trong truyền thuyết, thần bí cao thâm khó lường, Eric liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tuy rằng anh là bí thư của trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, nhưng đi làm ba ngày còn chưa có cơ hội được gặp vị tổng giám đốc trong truyền thuyết. Trong ngày trúng tuyển, Eric có suy nghĩ, không biết vị tổng giám đốc mà truyền thông luôn ca tụng, là người có lực ảnh hưởng tới toàn cầu có bộ dáng như thế nào? Eric tưởng tượng, vị này hẳn phải có khuôn mặt nghiêm túc như Tổng thống Mỹ, có bộ tóc nửa trắng nửa đen như Thủ tướng Nhật Bản, và có dáng người giống đàn ông trung niên, chứ sẽ không giống…
Một hồi tiếng bước chân của phần tử tinh anh truyền tới, đừng hỏi anh vì sao lại biết đó là tiếng bước chân của phần tử tinh anh, ở đây mỗi người trở thành một phần tử của tập đoàn quốc tế lớn, ngay cả người dọn vệ sinh cũng thuộc giới tinh anh, cho nên không cần hoài nghi người nện từng bước nhanh chóng, không do dự là một người tinh anh trong những người tinh anh.
Eric đứng thẳng người, bày ra tư thế nghiêm chỉnh như trong quân đội nghênh đón người tới.
“Xe đã chuẩn bị xong chưa?” Jack- người lãnh đạo trực tiếp hỏi anh.
Eric ngây ngốc. Ba giây đồng hồ, khi ngẩng lên nhìn, há hốc miệng, vội vàng hòan hồn: “Thưa ngài, đã chuẩn bị xong rồi.” Làn điệu tiêu chuẩn quân đội.
“Tốt lắm.” Jack gật đầu, nói mấy câu với ông chủ, ông chủ trực tiếp ngồi vào ghế sau, hòan tòan mang phong thái đế vương.
“Cậu biết đường chứ?” Jack lại hỏi. Ông chủ vội vàng về dự sinh nhật của con.
Eric lại ngây ngốc hai giây, mới vội đáp: “Mục tiêu đã được xác định. Tôi nhất định đưa ngài về nhà an toàn và đúng giờ, mong ngài an tâm.” Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt nhìn thẳng phía trước, trả lời mang trung khí mười phần (ý là: tự tin, chắc chắn), chỉ kém bước không thể đưa tay lên thề.
Jack nhịn xuống tiếng cười, khi phỏng vấn anh cảm thấy người này rất thú vị, mới có ấn tượng với người này, anh vỗ vỗ bả vai cấp dưới, sau đó nghênh ngang rời đi.
Eric tuy lái xe rất chăm chú, nhưng nhịn không được qua kính nhìn về ghế sau, vị này là tổng giám đốc đại nhân khiến nhiều người kính sợ, mở máy tính trên xe, một giây cũng không lãng phí mà xử lý công việc.
Anh vốn nghĩ tổng giám đốc đại nhân, hẳn sẽ hé ra khuôn mặt của một nhân vật lớn, không nên hỏi anh mặt của nhân vật lớn ra sao, mở tạp chí ra sẽ biết.
Nhưng vị tổng giám đốc đại nhân này càng làm cho anh thấy, so với những người ở trên báo…. Nói thật, thân là một người chịu huấn luyện trong môi trường quân đội, một trăm phần trăm là nam tử hán (đàn ông đích thực), anh cảm thấy những người đàn ông kia mùi son phấn quá nặng, còn tổng giám đốc đại nhân của bọn họ giống như vương tử của một quốc gia.
Eric lấy ánh mắt của một người đàn ông, Vương tử châu Âu có chút kiêu căng, còn khi ánh mắt của tổng giám đốc đại nhân đảo qua, anh cảm nhận được một cỗ rung động, đại khái chỉ có ở những người được huấn luyện trong quân đội, như một vị tướng quân anh khí mười phần…
“Dừng xe.” Tiếng nói của ông chủ ở ghế sau đánh thức Eric, anh lấy lại tinh thần, chắc là ông chủ bất mãn với tốc độ lái xe quá chậm của anh, nên quyết định xuống xe đi xe khác.
“Tôi...” Anh muốn giải thích, nhưng lại bị ông chủ ngắt lời.
“Ở đây chờ tôi.” Mới nói xong, thân hình cao lớn đã xuống xe, đi vào cửa hàng hoa bên đường, Eric vội vàng lái xe tới phía trước cửa hàng hoa, dừng lại.
Ông chủ muốn mua hoa để tặng con sao? Thật sự là món quà sinh nhật lạ lùng.
Tổng giám đốc đại nhân vào cửa hàng hoa không đến mấy giây, liền ra khỏi, chắc là tổng giám đốc đại nhân đã gọi điện đặt trước.
Lên xe, trên tay tổng giám đốc là một bó hoa màu tím, mùi nồng đậm, hình bông hoa có chút đặc biệt, có chút giống hoa hồng, nở rộ lại có điểm giống hoa hải đường, tóm lại là anh không nghĩ ra tên của loài hoa này.
Thật sự là không tưởng tượng nổi, tổng giám đốc đại nhân rất bình tĩnh, tao nhã, tôn quý, cao thượng, nghiêm cẩn… Tóm lại là một người đàn ông vô cùng hoàn mỹ, thế nhưng cũng vào cửa hàng bán hoa ngắm hoa…
A… Không cẩn thận suy nghĩ tới nhập thần, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện đã gần tới địa chỉ mà Jack đã cho anh, Eric sử dụng ánh mắt đã được huấn luyện, quét qua một loạt biển số nhà.
Lạ vậy. Anh có vắt óc suy nghĩ cũng không thể hình dung, một vị tổng giám đốc vô cùng vĩ đại như vậy lại có thể ở trong một tiểu khu gia đình và ấm áp như vậy, mà phải ở trong một sơn trang rộng lớn, có hoa viên lớn, có bể bơi lớn trong khu dân cư cao cấp mới đúng chứ?
Eric lại mở ra mảnh giấy mà Jack đã viết cho anh để nhìn lại địa chỉ, nhìn mãi… Đúng là ở gần đây mà, hơn nữa… lại ở ngay phía trước, có bức tường gỗ, hành lang màu trắng, hoa viên có đủ loại hoa hồng, cửa lớn có một hộp thư đáng yêu… Tóm lại chính là một ngôi nhà mộng ảo?
Anh cứ nghĩ là cái mà anh đang thấy chỉ là ảo giác, nhưng tiếng nói trầm thấp của vị tổng giám đốc đằng sau không giống như nói giỡn: “Tới rồi.”
Anh lấy lại tinh thần (sao anh có lắm tinh thần để đâu mà lấy lại thế? :-P ), vội vàng dừng xe, xuống xe mở cửa cho ông chủ: “Tổng giám đốc, ngài đi thong thả.” Lễ nghi không thể thiếu. Sau khi ông chủ xuống xe, anh vội vàng nói: “Cho tôi gửi lời chúc sinh nhật tới cậu chủ.”
Tổng giám đốc nhìn anh một cái, đường nét ngũ quan tôn quý trở nên nhu hòa, gật đầu với anh: “Lái xe cẩn thận, không nên xuất thần như vậy.” Nói xong, tổng giám đốc đại nhân bước vào tòa nhà mộng ảo kia.
Eric khiếp sợ cùng sùng bái.
Không hổ là tổng giám đốc đại nhân, biết là anh thất thần lúc lái xe, cửa lớn tòa nhà trắng bạc mở ra, một cậu bé tầm bốn tuổi có khuôn mặt phiên bản của tổng giám đốc đại nhân hưng phấn vọt ra, tổng giám đốc đại nhân với tư thế thẳng lưng đĩnh đạc, lập tức cúi người, ôm lấy tiểu quỷ, khuôn mặt tuấn tú của tổng giám đốc cũng nở nụ cười ôn nhu tới cực điểm.
Từ trong tòa nhà ảo mộng đi ra là một thiếu phụ (phụ nữ có chồng còn trẻ), cô ấy làm cho người ta liên tưởng tới tiên nữ mùa xuân thẹn thùng. Cách ăn mặc của cô ấy rất thanh lịch, bụng hơi hơi nổi lên, chắc là đang mang bầu, nếu đoán không nhầm, vị này chính là tổng giám đốc phu nhân trong truyền thuyết, luôn ở tại nhà, còn làm cho tổng giám đốc đại nhân mỗi ngày đều trở về nhà ăn cơm chiều.
Vị tổng giám đốc vĩ đại đem bó hoa đưa cho vợ, nụ cười xinh đẹp của tổng giám đốc phu nhân còn kiều mỵ hơn cả hoa.
Eric bừng tỉnh, sinh nhật con, hoa đương nhiên phải đưa tặng bà xã có công lao to lớn mà. Anh quả là đầu heo.
Không thể tưởng tượng được, tổng giám đốc sắt đá của bọn họ thế nhưng lại có nhu tình như thế…
Ai, nói đi nói lại, dùng từ “sắt đá” để hình dung tổng giám đốc hơi lạ lạ, tuy thương giới đồn đại tổng giám đốc nnhà bọn họ có bề ngòai tao nhã, lễ độ, quý tộc, nội tâm lại cứng rắn, như ma vương…
Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, đó là một bức tranh cực kì xinh đẹp… bà xã ôn nhu nghênh đón ông xã trở về, tươi cười ngọt ngào sẽ xóa tan mọi mệt mỏi… Mà tổng giám đốc với người ngòai lạnh nhạt, lạnh lùng, nhưng lại là một ba ba tốt, một người chồng tốt.
Khi người vợ tiến vào ngực chồng, người chồng đưa một tay ôm vợ, không để ý tới có người vẫn đứng ở lối đi bộ, lập tức hôn vợ, hai người thâm tình hôn nhau, ngay cả người đi đường cũng luyến tiếc cắt đứt ngọt ngào thân thiết của bọn họ. Cho tới khi con trai kháng nghị, hai người mới lưu luyến tách ra, dắt tay con trai vào trong ngôi nhà mộng ảo.
Eric phục hồi tinh thần, phát giác khóe mắt đã ẩm ướt.
Anh rất dễ dàng cảm động, nhưng một màn kia chính là hạnh phúc mà ai ai cũng tìm kiếm, đột nhiên anh có xúc động muốn lấy vợ
Anh nghĩ muốn, buổi tối hôm nay, ah sẽ cầu hôn bạn gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.