Quyển 3 - Chương 3: Vô vàn dịu dàng cùng ôn nhu
Lý Tranh
18/06/2015
Đầu tháng bảy, nhóm nghĩa quân cuối cùng đã tới quân doanh Trung Châu. Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan chủ trì mọi công việc hợp quân xong liền lên đường đi Yên Lĩnh.
Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan đã thương thảo kế hoạch, trước hết phải cho Yến Vương một chấn nhiếp mới được.
Khinh Nhan có thai , Nguyên Tĩnh Vũ không để cho nàng cưỡi ngựa, nhưng không nghĩ tới nàng không chào mà đi, mang theo Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc cưỡi ngựa đi trước hắn một bước. Nguyên Tĩnh Vũ vừa nóng vừa giận, vội vàng mang quân cận vệ đuổi theo.
Nữ nhân này...
Hắn thật muốn đánh cái mông nhỏ của nàng. Hiện tại là nàng đang mang thai nha, sao lại không biết qúy trọng thân thể chứ. Muốn phô trương cũng không nhìn thời điểm một chút.
Dọc đường, Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc cũng tận tình khuyên bảo nàng, nhưng Khinh Nhan dù sao cũng là Các chủ, bọn họ cũng chỉ có thể nói vài câu khuyên nhủ mà thôi. Khinh Nhan luôn an ủi bọn họ không cần phải lo lắng, thân thể của nàng chính nàng lại không ro sao? Đâu có yếu ớt thế được. Chỉ mới hơn ba tháng mà thôi. Nàng biết ba tháng sau thai nhi tương đối ổn định. Nàng hàng năm cưỡi ngựa, từ nơi này đến Yên Lĩnh quan đạo (cửa khẩu) cung không có gập ghềnh, lắc lư, hẳn là không có vấn đề gì. Hôm nay tình thế không chắc chán, có thể thay đổi trong nháy mắt, đâu cần câu nệ nữa. Nàng tự nhiên cũng hiểu nỗi lòng của Nguyên Tĩnh Vũ, đều là vì lo lắng cho an nguy của nàng và hài tử, nhưng thự sự cái này bây giờ là không cần thiết mà.
Ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối lên đường, Dịch Khinh Nhan tới Yên Lĩnh lúc vừa mới mở cửa thành. Nàng mặc nam trang, mang theo Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc trực tiếp đi tới phủ tướng quân Yên Lĩnh, thông báo rằng mình là Nguyên soái Định Nam quân Lưu Ngạn Phi.
Giác Hồ nghe nói Định Nam quân chủ soái tới, cầm vôi một cai áo khoác, bỏ lại binh sĩ đang huấn luyện vội vã hướng đại sảnh mà đi. Khí trời đang tháng bảy, lại đang huấn luyện binh sĩ, trong quân doanh đồng phục chỉnh tề cũng thật không nhiều lắm.
Sửa sang y phục thật tốt, đi vào đại sảnh, Giác Hồ thấy một vị thiếu niên phong thía tuấn ngạn ngồi trên ghế chậm rãi uống trà, bên cạnh là hai vị thiếu niên tuấn lãng đứng cạnh. Chỉ thấy vị thiếu niên ngồi trên ghế một thân bạch y trường bào, mặc dù đường xa mà đến nhưng lại không có nửa điểm mệt mỏi. Không biết vì sao, càng nhìn vị thiếu niên tuấn dật này càng cảm thấy mơ hồ. Đối phương thanh cao, nhã nhặn, phong hoa tuyệt đại, mang theo một tia ấm áp, giống như gió nhẹ nhàng thổi qua. Hắn cũng là người có kiến thức rộng rãi, không nói đến hai người bên cạnh, trước là Nghệ An vương Tiêu Dật Phi mà giờ là Trung Châu vương Nguyên Tĩnh Vũ, đội thị vệ của bọn họ không ai có phong thái tuấn nhã bực này. Hắn thậm chí có chút hoài nghi, trên đời này sẽ có một thiếu niên phong hoa tuyệt đại như thế sao? Rồi sau đó hắn lại nghĩ tới lai lịch Định Nam quân, nhớ tới lãnh tụ Giang Nam nghĩa quân – Tuyết y Thần nữ. Vị Lưu Nguyên soái này sẽ không phải là nữ tử đó giả trang chứ? Thiên a, Vương gia của bọn họ đúng là không câu nệ tiểu tiết a... (đoạn này đúng là giết người a, từ cái tên của ông tướng quân đến đoạn miêu tả vẻ đẹp, thật nhức đâu, cơ mà cũng công nhận ông này giỏi, thế mà cũn suy đoán ra thân phận của Nhan tỷ)
“Là Lưu Nguyên soái sao? Hạ quan đã sớm nhận được tin Vương gia phái viện quân tới. Không nghĩ tới chính là Nguyên soái tuổi trẻ tài cao...”
Dịch Khinh Nhan thản nhiên nhìn Giác Hồ một cái, khẽ mỉm cười nói: “Vương gia sẽ đến ngay thôi, Giác tướng quân có thể đi xuống chuẩn bị. Về phần ta, trước hãy an bài một phòng, chuẩn bị chút nước, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
“Vương gia ngài cũng tói sao? Vậy hạ quan sẽ cho người mau chuẩn bị.” Giác Hồ hai mắt tỏa sáng (sặc). Vương gia tới thì mọi chuyện hắn không cần quản nữa. Hắn thật cao hứng, vui mừng kêu quản gia tự mình đưa Dịch Khinh Nhan đi phòng khách nghỉ ngơi, sau đó lại cho người thu dọn phòng Nguyên Tĩnh Vũ lần trước từng ở.
Ngựa của Khinh Nhan là cực tốt, Nguyên Tĩnh Vũ lại không dám đuổi quá nhanh, sợ nàng vội vàng mà xảy ra vấn đề, vì vậy hai người đi tới Yên Lĩnh cũng chênh lệch hai canh giờ.
Giác Hồ thấy Nguyên Tĩnh Vũ đến thật, cuối cùng cũng thờ phào, trái tim vẫn thấp thỏm cũng buồn xuống (hắc, đoạn này quả đen tối nha). Yến vương, Hà Tây, Hà Gian tam phương trước sau hướng Trung Châu tuyên chiến, dọa hắn thật sợ hãi. Dường như bầu trời đã sắp sụp đến nơi. Nhưng vị tân chủ tử lại thông tri cho hắn, nói không cần phải lo lắng, không nên gấp gáp, hắn chỉ cần giữ vững thành trì là được, viện quân sẽ đến rất nhanh. Thế nhưng quân lệnh tới rất nhiều nhưng viện quân nagy cả cái bonhs cũng không thấy. Thật ra chính hắn cũng rõ ràng, Trung Châu ba mặt giáp địch, nơi nào còn viện quân đây? Cũng may hắn đối với Nguyên Tĩnh Vũ rất có lòng tin, không lâu sau đó, Định Nam quân không ngừng hướng tới nơi này, hắn lúc này mới thật an tâm, vừng vàng cho tới bây giờ.
Khen ngợi Giác Hồ mấy câu, Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng hỏi: “Định Nam quân Nguyên soái tới chưa? Hiện tại đang ở nơi nào?”
Giác Hồ nhìn thần sắc Vương gia không tốt lắm, tựa hồ có chút gấp gáp, tức giận, trong lòng càng thêm cẩn thận, trả lời là đã thông báo Lưu Nguyên soái rồi, còn nói Lưu Nguyên soái rất nhanh sẽ tới đây bái kiến Vương gia, lại nói bữa trưa đã được an bài sẵn, chỉ chờ Vương Gia đến.
Nguyên Tĩnh Vũ liếc Giác Hồ một cái, hừ lạnh một tiếng nói: “Hắn nói sẽ tự mình tới đây bái kiến Bổn Vương?” (vì Nhan ty đang giả nam nên gọi là “hắn”)
Giác Hồ không hiểu vì sao Vương gia nổi giận, cẩn thận hồi tưởng một chút, thị vệ của mình sau khi đi thông báo Lưu Nguyên soái, hắn tựa hồ chỉ nói “Biết”, nhưng nếu “biết” còn không qua đây bái kiến sao?
“Đưa Bổn vương qua đó” Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng nói, nhưng cũng không cho cự tuyệt.
Giác Hồ có chút hồ đồ, nhưng hắn vẫn thông minh mà ngậm miệng, không hỏi một câu vội vàng đi trước dẫn đường.
Trong khách phòng (phòng cho khách nhân), cửa chính khép, cửa sổ mở rộng, Phượng Khinh Trần đứng canh ở ngoài hành lang. Dịch Khinh Nhan mặc nam trang nằm ở giường trúc bên cửa sổ, hơi hơi hí mắt, không biết là có phải ngủ thiếp đi rồi hay không. Chu Tử Ngọc cũng một thân nam trang đứng ở một bên nhẹ nhàng phe phẩy quạt. Trong phòng còn có mấy tảng băng chưa tan, đang tỏa khí lạnh.
Thấy vị Lưu Nguyên soái này vẫn còn an vị trên giường trúc mà ngủ, Giác Hồ không nhịn được mà toát mồ hôi hột. Người này lá gan cũng quá lớn đi!
Nguyên Tĩnh Vũ xa xa nhìn chằm chằm thân ảnh Khinh Nhan, thật muốn đánh cho nàng một trận. Cứ là chuyện của nữ nhân này, hắn không tài nào tỉnh táo được. Nhẹ nhàng thở dài ở trong lòng, hắn đối với Giác Hồ nhẹ khoát tay một cái nói: “Giác tướng quân cực khổ rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Sai người mang cơm trưa qua đây, không cần thịnh soạn, không cần rượu.”
Giác Hồ nghi hoặc cáo lui, thấy Phượng Khinh Trần đang khom người hướng Nguyên Tĩnh Vũ hành lễ.
Nguyên Tĩnh Vũ đi vào, khiến Chu Tử Ngọc lui ra, nhạ nhành ngồi xuống cạnh Khinh Nhan, đưa tay nắm mặt của nàng nói: “Chớ giả bộ”
Khinh Nhan cười, mở mắt, nắm lấy cổ của hắn nói: “Chờ chút, chàng tức giận cái gì, không phải ta vẫn rất tốt sao?”
Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt quả đấm, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ôm nàng, hung hăng hôn xuống (hôn rồi, còn tức giận gì nữa hắc hắc)
Hồi lâu sau, Khinh Nhan tựa vào ngực Nguyên Tĩnh Vũ, ôn nhu nói: “Đừng tức giận, chuyện này cũng không có to tát gì. Ta biết chàng là lo lắng cho ta và hài tử, nhưng chàng nhất định phải tin tưởng ta. Ta cũng biết tự chiếu cố bản thân mình và chăm lo hài tử. Bởi vì xác định hài tử không có chuyện gì, ta mới quyết định như thế. Chàng cũng không biết, những ngày này, ta thực sự rất nhớ chàng...”
“Lần này bỏ qua, nhưng tuyệt đối không có lần sau!” Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ thở dài, lửa giận cũng bị ôn như dịu dàng của nàng hòa tan. Còn có thể thế nào đây, chẳng nhẽ hắn lại đánh mông nhỏ của nàng, thật sự là không nỡ a.
Khinh Nhan nhu thuận gật đầu, cao hứng hướng khóe miệng hắn hôn nhẹ một chút nói: “Sau này sẽ không thế nữa. Ta hiểu biết rõ thân thể của mình. Chờ nơi này kết thúc chiến sự, ta nhất định ngoan ngoãn ngồi xe ngựa, sẽ không để cho mình và hài tử chịu chút tổn thương nào.”
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, im lặng thở dài trong lòng. Mình thật đã hãm sâu vào, bất tri bất giác đã để cho nàng chi phối tâm tình. Nhưng tại sao hắn lại không có chút chán ghét, ngược lại cảm thấy như vậy thật ngọt ngào, hạnh phúc?
Nhìn Nguyên Tĩnh Vũ đã bị thu phục, Khinh Nhan chợt cao giọng phân phó: “Tử Ngọc, đem quả nho ướp lạnh bưng lại.”
Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe, lập tức nhíu mày: “Nàng không phải mang thai sao, làm sao có thể ăn trái cây ướp lạnh?”
Khinh Nhan lườm hắn một cái, quệt miệng (đáng yêu a <3) nói: “Ta muốn ăn còn không sớm ăn sao? Còn chờ chàng tới mắng sao? Người ta đây là chuẩn bị cho chàng...” Nhưng mà hắn lên đường khổ cực, tựa hồ cũng không thích hợp ăn thứ quả lạnh đó.
Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe, sắc mặt lập tức hòa hoãn, khẽ vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, không kìm được lại cúi đầu... (sắc dụ :)))
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn về phía Yến quân đang hoảng loạn, quả quyết giơ lên lá cờ đỏ, vẫy ba lần.
Lập tức, hai vạn kỵ binh Yên Lĩnh tuân lệnh đội mưa xuất phát, giống như hai con chim khổng lồ màu đen nhanh chóng bay về phía Yến quân. Lần này chỉ huy binh lính là Giác Hồ và Phượng Khinh Trần, tất cả kỵ binh đều là tinh anh. Khinh Trần mạc dù lần đầu lãnh binh xung phong trên chiến trường nhưng lại rất tự tin, rất hưng phấn.
Năng lực ứng biến của Yến quân luôn luôn rất tốt. Mặc dù lương thảo bốc cháy cũng chỉ phái một phần binh lính cứu hỏa, tướng sĩ còn lại canh giữa ở bên ngaoif tùy thời đợi lệnh. Đoán chừng hai vị Yến vương cũng lo lắng Yên Lĩnh thấy lương thảo bọn họ bốc cháy sẽ tiến đánh bất ngờ. Tuy chủ tướng Yên Lình xưa nay đều lấy phòng ngự làm chủ, rất ít khi chủ động xuất kích nhưng lúc này không giống như xưa, bây giờ Trung Châu vương đang bừng bừng hùng tâm.
Nhưng dù cho Yến quân đã chuẩn bị, lại không ngờ rằng Yên Lĩnh lại đánh tới nhanh như vậy, mạnh như vậy, đối với kỵ binh, lộ trình mấy dặm chỉ nháy mắt là tới. Cho tới giờ khắc này bọn họ mới ý thức được, chẳng lẽ lương thảo quân mình bốc cháy la do Trung Châu đốt? Bằng không tại sao mưa to cũng không dập tắt được?
Nhớ tới kỵ binh yên Lĩnh tháng ba năm nay, chúng tướng sĩ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc đó, bọn họ chỉ một lòng muốn chạy, rất ít dừng lại chống cự, nhưng bọn họ cũng biết dau lưng mình là máu tanh, là xướng thịt của đồng bào mình a.
Kỵ binh Yến quân hoảng hốt chống lại địch, nhưng ánh lửa đã làm ngựa kinh sợ, không cách nào bày binh bố trận chống cự cho hiệu quả, liền rối rít đánh bừa, bị té ngựa không ít, lại bị ngựa của chính mình và đồng bạn dẫm thành thịt nát.
Qua mấy vòng dạo đầu, hai bên kỵ binh bắt đầu đánh giáp lá cà.
Hữu tâm đấu vô tâm, chủ động đối bị động, lòng tin mười phần đối hoảng hốt ứng chiến, Yến quân lòng quân đã sớm tan rã, đâu phải đối thủ của kỵ binh Trung Châu.
Hai vị Yến vương mắt thấy quân mình đã thất thế, lương thảo thì bị thiêu cháy, kỵ binh bại trận, còn không vội vàng chạy trối chết thì đợi đến bao giờ?
Yến quân thấy vương của mình đã chạy, tự nhiên là cũng chạy theo.
Phượng Khinh Trần chưa chân chính trải qua chém giết thực thụ. Hắn quơ kiếm dài, kiếm quang lóe lên thì có một kẻ địch ngã xuống, sau đó bị vó ngựa đạp thành thịt vụn. Thế nhưng những người này cũng chỉ là binh lính bình thường mà thôi, bọn họ chỉ chiến đấu vì chủ, cũng chưa từng làm những chuyện thương thiên hại lý, tại sao lại muốn chém giết như chưa từng chém giết vậy? Tại sao cái thế giới này lại phải chém giết như vậy, phải đổ nhiều máu như vậy? Tại sao mọi người lại không thể chung sống hòa bình?
Máu tươi của kẻ địch nhiễm đõ chiến bào, lại bị nước mưa tẩy rửa, sau một khắc lại bị máu tươi xâm nhiễm, lại được nước mưa tẩy rửa... Từ trên mặt chảy xuối xuống tất cả đều là nước mưa sao? Hay là tuổi trẻ cùng nhiệt huyết? Hay chính là nước mắt bất lực?
Khinh Trần xung phong tiến lên trước, chốc lát cũng không thể ngừng, mặc dù lòng của hắn càng ngày càng nặng trĩu. Hắn hiểu được, dù mình không động thủ kỵ binh phía sau cũng dẽ không bỏ qua những ngươi này, đằng nào cũng chết, thà chết dưới kiếm của mình. Hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, góc độ chuẩn nhất cùng sức lực mạnh nhất trong nháy mắt mang tất cả thống khổ của bọn họ đi.
Tường thành Yên Lĩnh, gió cùng mưa rót vào mái hiên, Nguyên Tĩnh Vũ kéo Dịch Khinh Nhan lui về phía sau, thấy tất cả chư tướng đều tập trung quan sát chiến trường vì vậy nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Khinh Nhan: “Gió lớn, nàng mau trở về trước đi.”
Khinh Nhan khẽ lắc đầu: “Hôm nay ta mặc nhung trang, thì chính là chủ soái của Định Nam quân, chúng tướng sĩ đều ở đây theo dõi cuộc chiến, ta sao có thể rời đi được?”
“Vậy nàng dựa vào tường nghỉ ngơi một chút.” Nguyên Tĩnh Vũ im lặng, than thở trong lòng, chợt thấy chút hối hận.
Khinh Nhan hướng về phái hắn cười lớn, chợt lớn tiếng nói: “Quân ta toàn thắng đã định, Vương gia, không bằng chúng ta cùng chơi một ván cờ?”
Nguyên Tĩnh Vũ đôi mắt sáng lên, mỉm cười gật đầu: “Như thế rất tốt.”
Hai canh giờ sau, mưa đã tạnh, mây đen dần tản đi, ánh nắng mặt trời xuyên mây mù chiếu rọi mặt đất, khiến vạn vật bưng sáng.
Sau cơn mưa gió mắt mang theo mùi máu tươi nông nặc thổi qua, kỵ binh Trung châu cũng quay đầu ngựa hồi doanh.
Nguyên Tĩnh Vũ cũng không có tính toán đuổi tận giết tuyệt, chỉ muốn cho Yến vương một đòn cảnh cáo mà thôi. Lấy ánh mắt nhìn xa trông rộng, con dân Yến vương sớm muộn gì cũng trở thành con dâm của Nguyên Tĩnh Vũ, binh sĩ yến vương cũng sẽ trở thành binh lính của Nguyên Tĩnh Vũ, nếu như thế chỉ cần đạt mục đích là tốt rôi, có thể giết ít bao nhiêu người thì tốt bấy nhiêu. Huống chi dọn dẹp chiến trướng cũng rất phiền toái, thời điểm tháng ba trước, Trung Châu phải xuất ra ba vạn công binh giúp Yến quân thu dọn thi thể. Lần này hãy để cho Yến quân tự mình bận rộn một phen đi.
Chúng tướng sĩ vì đại thắng lần này đều rất hân hoan, Khinh Nhan đi r, len lén dãn gân cốt một cái, sau đó bịt mũi ăn một viên thuốc.
Nguyên Tĩnh Vũ tinh mắt đã nhìn thấy, híp mắt lườm nàng một cái. Khinh Nhan vô tội cười cười, sau đó nhìn về đường quay lại của kỵ binh, không nhìn hắn nữa.
Khinh Trần lần đầu tiên ra trận, hơn nữa lấy thân phận chủ tướng xuất chiến, mặc dù biết võ công của hắn rất cao, sẽ không có nguy hiểm gì nhưng Khinh Nhan vẫn có chút lo lắng. Dù sao chiến trường máu tanh cũng không giống giang hồ máu tanh.
Ở Yên Lĩnh, tất cả tướng lĩnh đều xuống chân thành nghênh đón toàn quân đại thắng trở về. Giác Hồ khuôn mặt kích động cùng tự hào mà Phượng Khinh Trần ,ặc dù trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại không đạt tới đáy mắt. Chắc là trong lòng hắn không dễ chịu gì. Khinh Nhan biết, ai lần đầu tiên ra chiến trường cũng sẽ có cảm nhận như vậy, Khinh Trần năng lực thích ứng cũng coi là tốt rồi...
Cho tới thời khắc này chúng tướng cũng chưa tìm hiểu lương thảo Yến quân đến tột cùng là tại sao lại bị cháy. Hỏi Vương gia tôn kính, Nguyên Tĩnh Vũ cười lắc đầu nói đó là bí mật. Nhìn lại Giác Hồ cũng là mặt cười xán lạn, một chữ cũng đều không nói. Mà Phượng Khinh Trần dù khuôn mặt luôn tươi cười nhưng không ai thân cận, không rõ là hắn biết hay không, nhưng dù có biết chắc cũng sẽ không nói cho mọi người.
Lần xuất chinh này là từ ba vạn kỵ binh Yên Lĩnh chọn ra hai vạn tinh nhuệ, ở trận đại chiến tinh phong huyết vũ trong giông tố, giờ phút này vẫn quân dung chỉnh tề, không thể không nói, Giác Hồ đúng là một nhân tài. Mặc dù chưa có bản lĩnh tấn công nhưng nhiệm vụ thủ thành có thể nói là hoàn hảo vô khuyết.
Lần này đánh bất ngờ, giết khoảng tám vạn quân địch, kỵ binh Trung Châu thương vong chỉ khoảng một ngàn người, tổng kết lại có thể coi đây là một trận đại toàn thắng. Lần này xuất chiến, vừa giúp binh lính lấy lại lòng tin, vừa an định tất cả tướng sĩ và dân chúng Trung Châu, những người bị khủng hoảng bởi cuộc bao vây tam phương. Ở nơi này thắng lợi lớn trước mắt, Nguyên Tĩnh Vũ càng được dân chúng tôn kính, Trung Châu quân càng thêm vững chắc.
Nguyên Tĩnh Vũ đứng ở đài điểm tướng, khen ngợi hai vạn kỵ binh tướng sĩ tiến công lần này: “Các ngươi là niềm kiêu hãnh của Nguyên Tĩnh Vũ ta, là niềm kiêu hãnh của cha mẹ vợ con các ngươi, là kiêu hãnh của toàn Trung Châu. Bởi vì có các ngươi, dân chúng trong châu của chúng ta mới có cuộc sống bình yên sung túc. Bởi vì có các ngươi, Trung Châu mới không phải sợ hãi. Các ngươi anh dũng thiện chiến, chính là đã hướng toàn bộ thiên hạ mà tuyên bố rằng, Trung Châu chúng ta là vô địch.”
“Trung Châu vô địch.”
“Trung Châu vô địch.”
Chúng tướng sĩ kêu hô to, danh chấn hoàn vũ, âm vang trời đất.
Dịch Khinh Nhan đứng ở dưới đài điểm tướng nghe Nguyên Tĩnh Vũ khích lệ lòng quân, nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu vào người hắn khiến cả người hắn càng thêm chói sáng. Lần này trận đánh bất ngờ đã chuẩn bị đầy đủ, thiết kế xảo diệu, thiên cơ thuân lợi, thắng lợi là chuyện đương nhiên. Nhưng hắn có thể nói thế, mang đến khích lệ tinh thần to lớn cho toàn quân. Nàng thầm nghĩ, người này đúng là tinh anh trong toàn thiên hạ ...
Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan đã thương thảo kế hoạch, trước hết phải cho Yến Vương một chấn nhiếp mới được.
Khinh Nhan có thai , Nguyên Tĩnh Vũ không để cho nàng cưỡi ngựa, nhưng không nghĩ tới nàng không chào mà đi, mang theo Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc cưỡi ngựa đi trước hắn một bước. Nguyên Tĩnh Vũ vừa nóng vừa giận, vội vàng mang quân cận vệ đuổi theo.
Nữ nhân này...
Hắn thật muốn đánh cái mông nhỏ của nàng. Hiện tại là nàng đang mang thai nha, sao lại không biết qúy trọng thân thể chứ. Muốn phô trương cũng không nhìn thời điểm một chút.
Dọc đường, Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc cũng tận tình khuyên bảo nàng, nhưng Khinh Nhan dù sao cũng là Các chủ, bọn họ cũng chỉ có thể nói vài câu khuyên nhủ mà thôi. Khinh Nhan luôn an ủi bọn họ không cần phải lo lắng, thân thể của nàng chính nàng lại không ro sao? Đâu có yếu ớt thế được. Chỉ mới hơn ba tháng mà thôi. Nàng biết ba tháng sau thai nhi tương đối ổn định. Nàng hàng năm cưỡi ngựa, từ nơi này đến Yên Lĩnh quan đạo (cửa khẩu) cung không có gập ghềnh, lắc lư, hẳn là không có vấn đề gì. Hôm nay tình thế không chắc chán, có thể thay đổi trong nháy mắt, đâu cần câu nệ nữa. Nàng tự nhiên cũng hiểu nỗi lòng của Nguyên Tĩnh Vũ, đều là vì lo lắng cho an nguy của nàng và hài tử, nhưng thự sự cái này bây giờ là không cần thiết mà.
Ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối lên đường, Dịch Khinh Nhan tới Yên Lĩnh lúc vừa mới mở cửa thành. Nàng mặc nam trang, mang theo Phượng Khinh Trần cùng Chu Tử Ngọc trực tiếp đi tới phủ tướng quân Yên Lĩnh, thông báo rằng mình là Nguyên soái Định Nam quân Lưu Ngạn Phi.
Giác Hồ nghe nói Định Nam quân chủ soái tới, cầm vôi một cai áo khoác, bỏ lại binh sĩ đang huấn luyện vội vã hướng đại sảnh mà đi. Khí trời đang tháng bảy, lại đang huấn luyện binh sĩ, trong quân doanh đồng phục chỉnh tề cũng thật không nhiều lắm.
Sửa sang y phục thật tốt, đi vào đại sảnh, Giác Hồ thấy một vị thiếu niên phong thía tuấn ngạn ngồi trên ghế chậm rãi uống trà, bên cạnh là hai vị thiếu niên tuấn lãng đứng cạnh. Chỉ thấy vị thiếu niên ngồi trên ghế một thân bạch y trường bào, mặc dù đường xa mà đến nhưng lại không có nửa điểm mệt mỏi. Không biết vì sao, càng nhìn vị thiếu niên tuấn dật này càng cảm thấy mơ hồ. Đối phương thanh cao, nhã nhặn, phong hoa tuyệt đại, mang theo một tia ấm áp, giống như gió nhẹ nhàng thổi qua. Hắn cũng là người có kiến thức rộng rãi, không nói đến hai người bên cạnh, trước là Nghệ An vương Tiêu Dật Phi mà giờ là Trung Châu vương Nguyên Tĩnh Vũ, đội thị vệ của bọn họ không ai có phong thái tuấn nhã bực này. Hắn thậm chí có chút hoài nghi, trên đời này sẽ có một thiếu niên phong hoa tuyệt đại như thế sao? Rồi sau đó hắn lại nghĩ tới lai lịch Định Nam quân, nhớ tới lãnh tụ Giang Nam nghĩa quân – Tuyết y Thần nữ. Vị Lưu Nguyên soái này sẽ không phải là nữ tử đó giả trang chứ? Thiên a, Vương gia của bọn họ đúng là không câu nệ tiểu tiết a... (đoạn này đúng là giết người a, từ cái tên của ông tướng quân đến đoạn miêu tả vẻ đẹp, thật nhức đâu, cơ mà cũng công nhận ông này giỏi, thế mà cũn suy đoán ra thân phận của Nhan tỷ)
“Là Lưu Nguyên soái sao? Hạ quan đã sớm nhận được tin Vương gia phái viện quân tới. Không nghĩ tới chính là Nguyên soái tuổi trẻ tài cao...”
Dịch Khinh Nhan thản nhiên nhìn Giác Hồ một cái, khẽ mỉm cười nói: “Vương gia sẽ đến ngay thôi, Giác tướng quân có thể đi xuống chuẩn bị. Về phần ta, trước hãy an bài một phòng, chuẩn bị chút nước, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
“Vương gia ngài cũng tói sao? Vậy hạ quan sẽ cho người mau chuẩn bị.” Giác Hồ hai mắt tỏa sáng (sặc). Vương gia tới thì mọi chuyện hắn không cần quản nữa. Hắn thật cao hứng, vui mừng kêu quản gia tự mình đưa Dịch Khinh Nhan đi phòng khách nghỉ ngơi, sau đó lại cho người thu dọn phòng Nguyên Tĩnh Vũ lần trước từng ở.
Ngựa của Khinh Nhan là cực tốt, Nguyên Tĩnh Vũ lại không dám đuổi quá nhanh, sợ nàng vội vàng mà xảy ra vấn đề, vì vậy hai người đi tới Yên Lĩnh cũng chênh lệch hai canh giờ.
Giác Hồ thấy Nguyên Tĩnh Vũ đến thật, cuối cùng cũng thờ phào, trái tim vẫn thấp thỏm cũng buồn xuống (hắc, đoạn này quả đen tối nha). Yến vương, Hà Tây, Hà Gian tam phương trước sau hướng Trung Châu tuyên chiến, dọa hắn thật sợ hãi. Dường như bầu trời đã sắp sụp đến nơi. Nhưng vị tân chủ tử lại thông tri cho hắn, nói không cần phải lo lắng, không nên gấp gáp, hắn chỉ cần giữ vững thành trì là được, viện quân sẽ đến rất nhanh. Thế nhưng quân lệnh tới rất nhiều nhưng viện quân nagy cả cái bonhs cũng không thấy. Thật ra chính hắn cũng rõ ràng, Trung Châu ba mặt giáp địch, nơi nào còn viện quân đây? Cũng may hắn đối với Nguyên Tĩnh Vũ rất có lòng tin, không lâu sau đó, Định Nam quân không ngừng hướng tới nơi này, hắn lúc này mới thật an tâm, vừng vàng cho tới bây giờ.
Khen ngợi Giác Hồ mấy câu, Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng hỏi: “Định Nam quân Nguyên soái tới chưa? Hiện tại đang ở nơi nào?”
Giác Hồ nhìn thần sắc Vương gia không tốt lắm, tựa hồ có chút gấp gáp, tức giận, trong lòng càng thêm cẩn thận, trả lời là đã thông báo Lưu Nguyên soái rồi, còn nói Lưu Nguyên soái rất nhanh sẽ tới đây bái kiến Vương gia, lại nói bữa trưa đã được an bài sẵn, chỉ chờ Vương Gia đến.
Nguyên Tĩnh Vũ liếc Giác Hồ một cái, hừ lạnh một tiếng nói: “Hắn nói sẽ tự mình tới đây bái kiến Bổn Vương?” (vì Nhan ty đang giả nam nên gọi là “hắn”)
Giác Hồ không hiểu vì sao Vương gia nổi giận, cẩn thận hồi tưởng một chút, thị vệ của mình sau khi đi thông báo Lưu Nguyên soái, hắn tựa hồ chỉ nói “Biết”, nhưng nếu “biết” còn không qua đây bái kiến sao?
“Đưa Bổn vương qua đó” Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng nói, nhưng cũng không cho cự tuyệt.
Giác Hồ có chút hồ đồ, nhưng hắn vẫn thông minh mà ngậm miệng, không hỏi một câu vội vàng đi trước dẫn đường.
Trong khách phòng (phòng cho khách nhân), cửa chính khép, cửa sổ mở rộng, Phượng Khinh Trần đứng canh ở ngoài hành lang. Dịch Khinh Nhan mặc nam trang nằm ở giường trúc bên cửa sổ, hơi hơi hí mắt, không biết là có phải ngủ thiếp đi rồi hay không. Chu Tử Ngọc cũng một thân nam trang đứng ở một bên nhẹ nhàng phe phẩy quạt. Trong phòng còn có mấy tảng băng chưa tan, đang tỏa khí lạnh.
Thấy vị Lưu Nguyên soái này vẫn còn an vị trên giường trúc mà ngủ, Giác Hồ không nhịn được mà toát mồ hôi hột. Người này lá gan cũng quá lớn đi!
Nguyên Tĩnh Vũ xa xa nhìn chằm chằm thân ảnh Khinh Nhan, thật muốn đánh cho nàng một trận. Cứ là chuyện của nữ nhân này, hắn không tài nào tỉnh táo được. Nhẹ nhàng thở dài ở trong lòng, hắn đối với Giác Hồ nhẹ khoát tay một cái nói: “Giác tướng quân cực khổ rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Sai người mang cơm trưa qua đây, không cần thịnh soạn, không cần rượu.”
Giác Hồ nghi hoặc cáo lui, thấy Phượng Khinh Trần đang khom người hướng Nguyên Tĩnh Vũ hành lễ.
Nguyên Tĩnh Vũ đi vào, khiến Chu Tử Ngọc lui ra, nhạ nhành ngồi xuống cạnh Khinh Nhan, đưa tay nắm mặt của nàng nói: “Chớ giả bộ”
Khinh Nhan cười, mở mắt, nắm lấy cổ của hắn nói: “Chờ chút, chàng tức giận cái gì, không phải ta vẫn rất tốt sao?”
Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt quả đấm, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ôm nàng, hung hăng hôn xuống (hôn rồi, còn tức giận gì nữa hắc hắc)
Hồi lâu sau, Khinh Nhan tựa vào ngực Nguyên Tĩnh Vũ, ôn nhu nói: “Đừng tức giận, chuyện này cũng không có to tát gì. Ta biết chàng là lo lắng cho ta và hài tử, nhưng chàng nhất định phải tin tưởng ta. Ta cũng biết tự chiếu cố bản thân mình và chăm lo hài tử. Bởi vì xác định hài tử không có chuyện gì, ta mới quyết định như thế. Chàng cũng không biết, những ngày này, ta thực sự rất nhớ chàng...”
“Lần này bỏ qua, nhưng tuyệt đối không có lần sau!” Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ thở dài, lửa giận cũng bị ôn như dịu dàng của nàng hòa tan. Còn có thể thế nào đây, chẳng nhẽ hắn lại đánh mông nhỏ của nàng, thật sự là không nỡ a.
Khinh Nhan nhu thuận gật đầu, cao hứng hướng khóe miệng hắn hôn nhẹ một chút nói: “Sau này sẽ không thế nữa. Ta hiểu biết rõ thân thể của mình. Chờ nơi này kết thúc chiến sự, ta nhất định ngoan ngoãn ngồi xe ngựa, sẽ không để cho mình và hài tử chịu chút tổn thương nào.”
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, im lặng thở dài trong lòng. Mình thật đã hãm sâu vào, bất tri bất giác đã để cho nàng chi phối tâm tình. Nhưng tại sao hắn lại không có chút chán ghét, ngược lại cảm thấy như vậy thật ngọt ngào, hạnh phúc?
Nhìn Nguyên Tĩnh Vũ đã bị thu phục, Khinh Nhan chợt cao giọng phân phó: “Tử Ngọc, đem quả nho ướp lạnh bưng lại.”
Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe, lập tức nhíu mày: “Nàng không phải mang thai sao, làm sao có thể ăn trái cây ướp lạnh?”
Khinh Nhan lườm hắn một cái, quệt miệng (đáng yêu a <3) nói: “Ta muốn ăn còn không sớm ăn sao? Còn chờ chàng tới mắng sao? Người ta đây là chuẩn bị cho chàng...” Nhưng mà hắn lên đường khổ cực, tựa hồ cũng không thích hợp ăn thứ quả lạnh đó.
Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe, sắc mặt lập tức hòa hoãn, khẽ vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, không kìm được lại cúi đầu... (sắc dụ :)))
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn về phía Yến quân đang hoảng loạn, quả quyết giơ lên lá cờ đỏ, vẫy ba lần.
Lập tức, hai vạn kỵ binh Yên Lĩnh tuân lệnh đội mưa xuất phát, giống như hai con chim khổng lồ màu đen nhanh chóng bay về phía Yến quân. Lần này chỉ huy binh lính là Giác Hồ và Phượng Khinh Trần, tất cả kỵ binh đều là tinh anh. Khinh Trần mạc dù lần đầu lãnh binh xung phong trên chiến trường nhưng lại rất tự tin, rất hưng phấn.
Năng lực ứng biến của Yến quân luôn luôn rất tốt. Mặc dù lương thảo bốc cháy cũng chỉ phái một phần binh lính cứu hỏa, tướng sĩ còn lại canh giữa ở bên ngaoif tùy thời đợi lệnh. Đoán chừng hai vị Yến vương cũng lo lắng Yên Lĩnh thấy lương thảo bọn họ bốc cháy sẽ tiến đánh bất ngờ. Tuy chủ tướng Yên Lình xưa nay đều lấy phòng ngự làm chủ, rất ít khi chủ động xuất kích nhưng lúc này không giống như xưa, bây giờ Trung Châu vương đang bừng bừng hùng tâm.
Nhưng dù cho Yến quân đã chuẩn bị, lại không ngờ rằng Yên Lĩnh lại đánh tới nhanh như vậy, mạnh như vậy, đối với kỵ binh, lộ trình mấy dặm chỉ nháy mắt là tới. Cho tới giờ khắc này bọn họ mới ý thức được, chẳng lẽ lương thảo quân mình bốc cháy la do Trung Châu đốt? Bằng không tại sao mưa to cũng không dập tắt được?
Nhớ tới kỵ binh yên Lĩnh tháng ba năm nay, chúng tướng sĩ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc đó, bọn họ chỉ một lòng muốn chạy, rất ít dừng lại chống cự, nhưng bọn họ cũng biết dau lưng mình là máu tanh, là xướng thịt của đồng bào mình a.
Kỵ binh Yến quân hoảng hốt chống lại địch, nhưng ánh lửa đã làm ngựa kinh sợ, không cách nào bày binh bố trận chống cự cho hiệu quả, liền rối rít đánh bừa, bị té ngựa không ít, lại bị ngựa của chính mình và đồng bạn dẫm thành thịt nát.
Qua mấy vòng dạo đầu, hai bên kỵ binh bắt đầu đánh giáp lá cà.
Hữu tâm đấu vô tâm, chủ động đối bị động, lòng tin mười phần đối hoảng hốt ứng chiến, Yến quân lòng quân đã sớm tan rã, đâu phải đối thủ của kỵ binh Trung Châu.
Hai vị Yến vương mắt thấy quân mình đã thất thế, lương thảo thì bị thiêu cháy, kỵ binh bại trận, còn không vội vàng chạy trối chết thì đợi đến bao giờ?
Yến quân thấy vương của mình đã chạy, tự nhiên là cũng chạy theo.
Phượng Khinh Trần chưa chân chính trải qua chém giết thực thụ. Hắn quơ kiếm dài, kiếm quang lóe lên thì có một kẻ địch ngã xuống, sau đó bị vó ngựa đạp thành thịt vụn. Thế nhưng những người này cũng chỉ là binh lính bình thường mà thôi, bọn họ chỉ chiến đấu vì chủ, cũng chưa từng làm những chuyện thương thiên hại lý, tại sao lại muốn chém giết như chưa từng chém giết vậy? Tại sao cái thế giới này lại phải chém giết như vậy, phải đổ nhiều máu như vậy? Tại sao mọi người lại không thể chung sống hòa bình?
Máu tươi của kẻ địch nhiễm đõ chiến bào, lại bị nước mưa tẩy rửa, sau một khắc lại bị máu tươi xâm nhiễm, lại được nước mưa tẩy rửa... Từ trên mặt chảy xuối xuống tất cả đều là nước mưa sao? Hay là tuổi trẻ cùng nhiệt huyết? Hay chính là nước mắt bất lực?
Khinh Trần xung phong tiến lên trước, chốc lát cũng không thể ngừng, mặc dù lòng của hắn càng ngày càng nặng trĩu. Hắn hiểu được, dù mình không động thủ kỵ binh phía sau cũng dẽ không bỏ qua những ngươi này, đằng nào cũng chết, thà chết dưới kiếm của mình. Hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, góc độ chuẩn nhất cùng sức lực mạnh nhất trong nháy mắt mang tất cả thống khổ của bọn họ đi.
Tường thành Yên Lĩnh, gió cùng mưa rót vào mái hiên, Nguyên Tĩnh Vũ kéo Dịch Khinh Nhan lui về phía sau, thấy tất cả chư tướng đều tập trung quan sát chiến trường vì vậy nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Khinh Nhan: “Gió lớn, nàng mau trở về trước đi.”
Khinh Nhan khẽ lắc đầu: “Hôm nay ta mặc nhung trang, thì chính là chủ soái của Định Nam quân, chúng tướng sĩ đều ở đây theo dõi cuộc chiến, ta sao có thể rời đi được?”
“Vậy nàng dựa vào tường nghỉ ngơi một chút.” Nguyên Tĩnh Vũ im lặng, than thở trong lòng, chợt thấy chút hối hận.
Khinh Nhan hướng về phái hắn cười lớn, chợt lớn tiếng nói: “Quân ta toàn thắng đã định, Vương gia, không bằng chúng ta cùng chơi một ván cờ?”
Nguyên Tĩnh Vũ đôi mắt sáng lên, mỉm cười gật đầu: “Như thế rất tốt.”
Hai canh giờ sau, mưa đã tạnh, mây đen dần tản đi, ánh nắng mặt trời xuyên mây mù chiếu rọi mặt đất, khiến vạn vật bưng sáng.
Sau cơn mưa gió mắt mang theo mùi máu tươi nông nặc thổi qua, kỵ binh Trung châu cũng quay đầu ngựa hồi doanh.
Nguyên Tĩnh Vũ cũng không có tính toán đuổi tận giết tuyệt, chỉ muốn cho Yến vương một đòn cảnh cáo mà thôi. Lấy ánh mắt nhìn xa trông rộng, con dân Yến vương sớm muộn gì cũng trở thành con dâm của Nguyên Tĩnh Vũ, binh sĩ yến vương cũng sẽ trở thành binh lính của Nguyên Tĩnh Vũ, nếu như thế chỉ cần đạt mục đích là tốt rôi, có thể giết ít bao nhiêu người thì tốt bấy nhiêu. Huống chi dọn dẹp chiến trướng cũng rất phiền toái, thời điểm tháng ba trước, Trung Châu phải xuất ra ba vạn công binh giúp Yến quân thu dọn thi thể. Lần này hãy để cho Yến quân tự mình bận rộn một phen đi.
Chúng tướng sĩ vì đại thắng lần này đều rất hân hoan, Khinh Nhan đi r, len lén dãn gân cốt một cái, sau đó bịt mũi ăn một viên thuốc.
Nguyên Tĩnh Vũ tinh mắt đã nhìn thấy, híp mắt lườm nàng một cái. Khinh Nhan vô tội cười cười, sau đó nhìn về đường quay lại của kỵ binh, không nhìn hắn nữa.
Khinh Trần lần đầu tiên ra trận, hơn nữa lấy thân phận chủ tướng xuất chiến, mặc dù biết võ công của hắn rất cao, sẽ không có nguy hiểm gì nhưng Khinh Nhan vẫn có chút lo lắng. Dù sao chiến trường máu tanh cũng không giống giang hồ máu tanh.
Ở Yên Lĩnh, tất cả tướng lĩnh đều xuống chân thành nghênh đón toàn quân đại thắng trở về. Giác Hồ khuôn mặt kích động cùng tự hào mà Phượng Khinh Trần ,ặc dù trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại không đạt tới đáy mắt. Chắc là trong lòng hắn không dễ chịu gì. Khinh Nhan biết, ai lần đầu tiên ra chiến trường cũng sẽ có cảm nhận như vậy, Khinh Trần năng lực thích ứng cũng coi là tốt rồi...
Cho tới thời khắc này chúng tướng cũng chưa tìm hiểu lương thảo Yến quân đến tột cùng là tại sao lại bị cháy. Hỏi Vương gia tôn kính, Nguyên Tĩnh Vũ cười lắc đầu nói đó là bí mật. Nhìn lại Giác Hồ cũng là mặt cười xán lạn, một chữ cũng đều không nói. Mà Phượng Khinh Trần dù khuôn mặt luôn tươi cười nhưng không ai thân cận, không rõ là hắn biết hay không, nhưng dù có biết chắc cũng sẽ không nói cho mọi người.
Lần xuất chinh này là từ ba vạn kỵ binh Yên Lĩnh chọn ra hai vạn tinh nhuệ, ở trận đại chiến tinh phong huyết vũ trong giông tố, giờ phút này vẫn quân dung chỉnh tề, không thể không nói, Giác Hồ đúng là một nhân tài. Mặc dù chưa có bản lĩnh tấn công nhưng nhiệm vụ thủ thành có thể nói là hoàn hảo vô khuyết.
Lần này đánh bất ngờ, giết khoảng tám vạn quân địch, kỵ binh Trung Châu thương vong chỉ khoảng một ngàn người, tổng kết lại có thể coi đây là một trận đại toàn thắng. Lần này xuất chiến, vừa giúp binh lính lấy lại lòng tin, vừa an định tất cả tướng sĩ và dân chúng Trung Châu, những người bị khủng hoảng bởi cuộc bao vây tam phương. Ở nơi này thắng lợi lớn trước mắt, Nguyên Tĩnh Vũ càng được dân chúng tôn kính, Trung Châu quân càng thêm vững chắc.
Nguyên Tĩnh Vũ đứng ở đài điểm tướng, khen ngợi hai vạn kỵ binh tướng sĩ tiến công lần này: “Các ngươi là niềm kiêu hãnh của Nguyên Tĩnh Vũ ta, là niềm kiêu hãnh của cha mẹ vợ con các ngươi, là kiêu hãnh của toàn Trung Châu. Bởi vì có các ngươi, dân chúng trong châu của chúng ta mới có cuộc sống bình yên sung túc. Bởi vì có các ngươi, Trung Châu mới không phải sợ hãi. Các ngươi anh dũng thiện chiến, chính là đã hướng toàn bộ thiên hạ mà tuyên bố rằng, Trung Châu chúng ta là vô địch.”
“Trung Châu vô địch.”
“Trung Châu vô địch.”
Chúng tướng sĩ kêu hô to, danh chấn hoàn vũ, âm vang trời đất.
Dịch Khinh Nhan đứng ở dưới đài điểm tướng nghe Nguyên Tĩnh Vũ khích lệ lòng quân, nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu vào người hắn khiến cả người hắn càng thêm chói sáng. Lần này trận đánh bất ngờ đã chuẩn bị đầy đủ, thiết kế xảo diệu, thiên cơ thuân lợi, thắng lợi là chuyện đương nhiên. Nhưng hắn có thể nói thế, mang đến khích lệ tinh thần to lớn cho toàn quân. Nàng thầm nghĩ, người này đúng là tinh anh trong toàn thiên hạ ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.