Đừng Bảo Ta Dễ Thương Nữa

Chương 1

Bán Tài Minh Nguyệt

06/09/2023

1.

Tôi, ma nữ xinh đẹp nhất vùng đất này.

Tôi có một khuôn mặt trắng bệch, một đôi mắt đen nhánh không có tròng mắt, màu môi tím đen thời thượng, mái tóc xinh đẹp dài quá đầu gối, váy dài màu trắng độc nhất vô nhị, hơn nữa còn không có chân.

Khuôn mặt này, dáng vẻ này, bộ quần áo này.

Đích thị là 'bóng ma' trong mộng của tất cả 'ma' ở đây rồi nhỉ.

Tiếc là xung quanh không có con m.a nào khác để so sánh với vẻ đẹp này của tôi.

Kể từ khi có ý thức, tôi đã lang thang trong hoang nguyên này như một bóng ma.

Một hoang nguyên cằn cỗi, trống trải và vô tận.

Cơ thể m.a rất nhẹ, một lần nhảy tôi có thể bay đến ba dặm, thuận gió thì thêm hai dặm, ngược gió lại giảm hai dặm.

Tôi cứ nhảy xung quanh như thế, nhảy một cái liền bay lung tung lang tang, cuối cùng tôi cũng tìm thấy một chỗ có khói quỷ bốc lên.

Nhìn thấy đồng loại, tôi liền móc ra tấm gương nhỏ luôn mang bên mình rồi cẩn thận kiểm tra lớp trang điểm, không có vấn đề, tôi vẫn là con m.a trong mộng xinh đẹp xuất sắc nhất.

Tôi hơi lo lắng và ngại ngùng, định tiến lên chào hỏi họ bằng một bước nhảy rất lịch sự…

Oái, toang cmnr.

Bay qua đầu luôn rồi.

Tóc tôi duỗi ra và cuốn lấy cái cọc gỗ sát bên, cuối cùng cũng dừng lại được.

Nơi có khói quỷ này thật tốt nhỉ, có núi có nước còn có cọc gỗ, không giống những vùng khác chỉ là một mảnh đất cằn cỗi.

Những con quỷ khác không phát hiện tôi bay qua, còn đang lẩm bẩm gì đó.

Tôi ở cách đó không xa nên “đành” nghe lén vậy.

Bọn họ đang thảo luận làm thế nào để hành đám người chơi ra bã.



Người chơi?

Nắm được mấu chốt tôi liền sáp đầu lại, tiếp theo lại nghe bọn họ tiết lộ đây là một quyển tiểu thuyết kinh dị vô hạn lưu.

Nó được thiết lập để bắt ngẫu nhiên người chơi từ thế giới thực sang thế giới trò chơi, sau khi hoàn thành các phó bản có thể quay về thế giới hiện thực, hơn nữa còn có thể 'phất' lên rất nhanh. Tuy nhiên, nếu không qua được phó bản thì sẽ mãi không quay về được nữa, ở lại thế giới trò chơi này làm chất dinh dưỡng.

Hoang nguyên chính là phó bản dành cho newbie (*).

(*) Tân binh, người chơi mới.

Họ là NPC trong trò chơi này.

Hả?

Vậy tôi là gì?

2.

Tôi mở miệng hỏi.

Vài đồng loại sau khi nghe thấy tiếng động, mới phát hiện giữa bọn họ đã có thêm một cái đầu quỷ.

“AAAAA, có quỷ!”

Bọn họ chạy loạn khắp nơi một lúc rồi ôm chặt lấy nhau run lẩy bẩy.

Cơ thể tôi đi theo phía sau, xoa xoa cổ, ha ha, ngay cả quỷ cũng có thể bị dọa sợ. Tôi đắc ý cực kỳ, "Tôi cũng cảm thấy mình trông khá đáng sợ.”

Nhìn thấy hình dáng thật của tôi, bọn họ mới dần dần bình tĩnh lại và cảm thấy việc họ vừa làm lúc nãy có chút mất mặt. Vì vậy, họ mặt nhăn mày nhó nhìn tôi.

Phó boss phó bản: "Cô hồn dã quỷ ở đâu ra?”

Tôi cũng thành thật khai báo: "Thì... bay qua.”

“Bay từ đâu đến?”

“Bên ngoài.”



“Bên ngoài trông như thế nào?”

“Một mảnh hoang nguyên, bằng phẳng và rộng rãi.”

Mấy con quỷ đồng thanh: “Lừa quỷ à.”

Phó boss phó bản: "Nơi này chính là biên giới phó bản, không có quỷ nào có thể ra ngoài được.”

Tôi: "Ồ"

Tôi xoay xoay lọn tóc, nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi thật sự bay từ ngoài vào mà.”

Không có quỷ nào tin cả, họ đã phổ cập một chút về phân loại NPC trong phó bản này cho tôi, không có loại nào có thể rời khỏi phó bản biên giới cả.

Một loại là quỷ nguyên sinh (*), có chỉ số thông minh, có cốt truyện, thuộc thẩm quyền của chủ phó bản, là một NPC chính thức.

(*) nguyên bản, được tạo ra từ đầu

Một loại là quỷ thứ sinh, hình thành từ sự oán hận của người chơi sau khi chết, không có trí tuệ, không có cốt truyện, không quan tâm đến bất cứ điều gì và thậm chí còn không được xem là NPC.

"Vậy tôi có chỉ số thông minh, nhưng không có cốt truyện thì là loại gì?"

Bọn quỷ rơi vào trầm tư.

Một con quỷ như mì sợi xoắn xuýt đến sắp thắt được cả nút.

Cuối cùng,họ đã tạo ra một thuật ngữ mới để phân loại tôi, "Cô có thể... là một NPC hoang dã lang thang?"

“Vậy, vậy thì khác gì mấy người hả?”

Phó boss phó bản đắc ý nói: "Chúng ta có biên chế, có tiền lương, là NPC chính thức.”

Lương là gì?

Ăn được không?

Đôi mắt đen nhánh của tôi tỏ ra háo hức, hưng phấn xoa tay, nhăn nhó lễ phép hỏi: "Cho tôi gia nhập với được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bảo Ta Dễ Thương Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook