Chương 4: Ta Giải Nghệ Đi Làm Tổng Tài Bá Đạo (3)
Thanh Y
26/02/2021
Sau khi tiến vào cô nhìn xung quanh một lượt. Phía đối diện cô có năm người cô chỉ nhận ra đạo diễn và biên kịch còn lại những người kia là ai trong kí ức của nguyên chủ có một số tình tiết hơi mờ nhạt cô cũng không thể moi móc ra được. Hạ Mẫn tự tin tiến lên nở một nụ cười ‘công nghiệp’ với mọi người ở đây bắt đầu giới thiệu:
“ Xin chào! Tôi là Tần Nhiên, mong mọi chỉ giáo nhiều hơn!”
Đạo diễn không nói gì chỉ gật đầu ý bảo cô bắt đầu bốc phân cảnh. Hạ Mẫn cố tình lụm lung tung một hồi cuối cùng vẫn bốc phải phân cảnh hắc hóa kia.
“...” Quả thật là chạy kiểu gì cũng không thoát được kịch bản đại thần mà!
Hạ Mẫn yên lặng đi về phía sân khấu đối diện với nhân viên công tác đọc kịch bản nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi đưa tay ra hiệu có thể bắt đầu.
Nhân viên công tác lúc này bắt đầu đọc lời thoại Hạ Mẫn mở to hai mắt diễm lệ mà mông lung.
“ Ung Hiểu Nhu! Ta biết ta có lỗi với nàng, là ta cô phụ nàng! Nhưng nàng hà tất phải làm như vậy? Nàng nhất thiết muốn cầm binh quyền chống lại ta sao? Nàng làm như vậy chẳng những phí công vô ích mà lại tự hại chính mình!...Nàng cũng hà tất phải...giam giữ Uyển nhi? Uyển nhi thật sự vô tội mà!”
Nghe đến lời này tâm nàng cũng lạnh dần. Thì ra hắn đến đây nói những lời này với nàng suy cho cùng cũng là vì Uyển nhi mà thôi! Một câu vì Uyển nhi, hai câu cũng vì Uyển nhi! Nàng so ra kém nàng ta ở điểm nào! Vì sao? Vì sao đến cả một ánh mắt hắn ta cho nàng cũng chỉ vì Uyển nhi? Nàng trong lòng không khỏi tự giễu.
“ Sao? Ngươi nói Uyển nhi vô tội? Thế ta thì sao? Ta vì ai? Vì ai mới có thể đi tới bước đường này? Là vì Mộ Dung Liệt ngươi sao? Không! Là vì chính bản thân ta ngu ngốc yêu ngươi! Vì ta ngu muội tin ngươi vô điều kiện!”
Nàng mỉm cười châm chọc, quan sát kĩ người trước mặt này nàng tực hồ chưa từng quen biết hắn, từ lúc nào mà hắn và nàng trở lên xa lạ đến vậy? Hắn vì quyền lực, vì mỹ nhân mà thay đổi. Mà nàng tựa hồ cũng vì chạy theo hắn một cách mù quáng mà thay đổi theo. Bây giờ trong mắt nàng có bi thương, có tiếc nuối, có không cam lòng, cũng có cả cỗ hận thù vô danh đang dần nhen nhóm tiến vào. Trong chốc lát cỗ hận ý kia bao trùm, xâm chiếm tất cả các cảm xúc còn lại. Giờ đây trong nàng chỉ còn lại duy nhất một ý niệm. “ Phải khiến cho bọn chúng sống không bằng chết! Phải khiến cho bọn chúng thịt nát xương tan trả lại mối thù cho triều đại Ung gia!”
Trên mặt nàng hiện lên nụ cười điên cuồng, ngả ngớn:
“ Ha Ha! Dù sao cũng cảm ơn Mộ Dung tướng quân quan tâm nhắc nhở, cũng cảm ơn tướng quân giúp Ung Hiểu Nhu ta bừng tỉnh đại ngộ. Dù sao mạng của Ung Hiểu Nhu ta suy cho cùng vẫn là tự ta quyết định. Càng không đến phiên một người ngoài cuộc như tướng quân đây xen vào!”
Nói rồi nàng trực tiếp hướng về phía trước, lướt qua người Mộ Dung Liệt mà đi. Trước khi đi qua còn không quên thấp giọng khiêu khích hắn.
“ À quên, xin Mộ Dung tướng quân cứ yên tâm Uyển nhi của ngài ta nhất định sẽ thay ngài ‘chiếu cố’ thật tốt. Ngài cũng không cần thiết phải quá lo lắng cho nàng ta như vậy dù sao thì một nữ tử vô dụng như ta thì có thể làm lên cái đại sự gì chứ?”
Mộ Dung Liệt giật mình quay người cao giọng quát về phía nàng.
“ Nếu ngươi dám động vào Uyển nhi cho dù là một sợi tóc ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
Nàng đi mà không thèm ngoảnh lại. Ha! Ta cũng muốn xem cuộc đời này còn có gì khiến ta hối hận hơn yêu ngươi nữa!
Kết thúc, toàn trường im lặng đến khi Hạ mẫn thu liễm lại hết đống cảm xúc ngổn ngang kia mọi người mới hoàn toàn thoát ra khỏi vở kịch vừa rồi. Đạo diễn giật mình, đây quả là hạt giống tốt mà! Nếu cứ tiếp tục như vậy tương lai không chừng có thể leo lên được hàng ngũ tiểu hoa đán số một, số hai mà cũng có thể cầm đến giải ảnh hậu không chừng!
Lúc đó bọn họ tựa hồ như nhìn thấy đứng trước mặt chính là nàng công chúa cao cao tại thượng, kiêu ngạo, cố chấp kia vùng vẫy trong yêu hận, trong cái đầm lầy đầy cám dỗ của quyền lực. Nàng bị cuốn vào cái vòng xoáy vô tận đó cho dù có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể thoát ra. Từ một thiên chi kiêu nữ, kim chi ngọc diệp thoáng chốc biến thành một con người vì quyền lực, vì hận thù mà có thể đánh cược tất cả.
Đạo diễn và mấy người kia bắt đầu thảo luật một lúc rồi quay về phía Hạ Mẫn mỉm cười hòa nhã nói cô cứ trở về đi có gì sẽ nhận được thông báo. Hạ Mẫn cũng đoán được tám, chín phần mỉm cười cảm ơn rồi rời đi. Nếu vai này mà không nhận được thì có phải mất công cô tự véo chính mình đến tím chỉ để làm ra cái vẻ mặt vừa rồi à! Nếu không nhận được thì lại phải tốn công tự véo chính mình lần nữa trước mặt kim chủ đại nhân rồi! Haizz! Làm nữ phụ thật khó mà! Hệ thống phải tích phúc tám đời mới có thể lôi kéo người chuyên nghiệp như mình về làm việc hộ cho mà!
Hệ thống: [...] Ha hả! Tôi đúng là xui tám đời mới có thể gặp được kí chủ như cô mà! Không biết kí chủ cô lấy đâu ra mặt mũi mà nói những lời này nữa!
Lúc ra ngoài tiểu trợ lí lo lắng hỏi: “ Chị thử vai vất vả rồi! Lý tỷ nói nếu vai diễn này không giành được cũng không sao, dù gì cũng là cho chị cơ hội rèn luyện thôi!”
Hạ Mẫn nghe vậy cũng chỉ mỉm cười nói hai câu cho qua, rồi chuẩn bị rời đi trước khi đi còn quay người lại thì thấy còn tầm năm sáu người nữa vẫn đang tiếp tục chuẩn bị thử vai.
Kì quái! Sao không phải nghe bảo là nữ chủ đi đâu cũng có một đám người đến gây phiền phức sau đó tạo cơ hội cho nữ chủ vả mặt bạch bạch thị uy sao? Sao đến phiên cô lại thành sóng yên biển lặng thế này? Một đường thuận lợi? Có gì đó sai sai! Sai chắc luôn đó!
Nghe được nội tâm kí chủ nhà mình hệ thống không nhịn được khinh bỉ.
Hệ thống: [ Kí chủ à, cô đọc theo tôi nè. Tôi là nữ phụ. Tôi là nữ phụ. Tôi là nữ phụ. Chuyện quan trọng phải nói ba lần đó! Cô là nữ phụ thì làm gì mà có cái đặc quyền vả mặt ngược tra như nữ chính người ta hả!]
Hạ Mẫn không phục nói: “ Nhưng không phải nhiệm vụ của ta là vả mặt ngược tra sao? Ta đang rất cố gắng hoàn thành công việc được giao đó!”
Hệ thống nghe vậy nghẹn họng một lúc: [ Đó là cô phải tự tìm cách chứ! Nữ phụ như cô thì làm gì có việc chỉ ngồi chơi không mà cũng có thể vả mặt người khác!]
Hạ Mẫn: “...” Một câu nữ phụ, hai câu cũng là nữ phụ. Khinh thường nữ phụ hay gì? Hệ thống thù này bà đây nhớ rồi! Mi cứ đợi đó! Là nữ phụ thì không có đặc quyền kia hay sao?
-------
Về đến nhà Hạ Mẫn bắt đầu cuộc hành trình ăn không chờ chết. À không! Phải là ăn không tìm cơ hội vả mặt. Lúc này cô mới chợt nhớ đến cặp cha mẹ kia của nguyên chủ vẫn còn ở nước ngoài đâu. Nhanh chóng lục lại kí ức thấy số điện thoại của mẹ nguyên chủ gọi điện thoại cho họ. Đầu dây bên kia không có bắt máy Hạ Mẫn tiếp tục gọi lại lần hai. Lúc này quả nhiên là có người bắt máy âm thanh trong trẻo, uyển chuyển truyền đến.
“ Alo! Cho hỏi là ai vậy?”
Hạ Mẫn bắt đầu nhập vai, nhỏ giọng đáng thương như con mèo nhỏ bị khi dễ.
“ Mommy...mommy là con đây...Tần Nhiên đây...”
Mẹ Tần lập tức hoảng hốt: “ Nhiên Nhiên là con sao? Co làm sao vậy? Ai khi dễ con? Còn...còn đám người đó có làm gì con không?”
Hiển nhiên là mẹ Tần biết cô bị bắt cóc nhưng có Lăng gia che đậy chứng cứ, lại cộng thêm giữa chừng xảy ra tai nạn chiếc xe kia chắc chắn là bị xử lí cho xuống vực che lấp. Lúc nguyên chủ tỉnh lại là đang ở thành phố S mà nơi nguyên chủ cùng bạn bè đến là thành phố B. Tần gia đến bây giờ cũng chỉ tập chung tìm kiếm ở thành phố B và mấy nơi lân cận. Thảo nào phải đến tận hơn năm nữa nguyên chủ nhớ lại kí ức mới có thể gặp lại cha mẹ mình.
Giờ này hộ khẩu của cô cũng bị sửa thành người nơi đây luôn rồi đã thế lại còn là cô nhi!
Đem hết những việc xảy ra trong một năm qua kể lại toàn bộ cho mẹ Tần. Kể xong Hạ Mẫn tỏ vẻ ủy khuất vô cùng, khi kể còn không quên thêm mắm dặm muối vào làm cho hình tượng của Lăng Ngạo trong mắt mẹ Tần vốn dĩ đã âm lúc này còn âm đến không thể âm hơn nữa rồi!
Quả nhiên mẹ Tần nghe xong tức giận đến đập to cái bàn.
“ Cái gì? Tên tiểu tử kia dám coi con là thế thân? Cái gì mà tình nhân được hắn bao dưỡng? Hắn coi hắn là ai mà dám làm như vậy? Có phải hắn định ngồi lên đầu Tần gia chúng ta phải hay không? Không được! Mẹ phải nói chuyện này cho cha con mới được! Để ông ấy đòi lại công bằng cho con.”
Nghe vậy Hạ Mẫn ôn nhu nói: “ Mommy người bình tĩnh cái đã! Con còn nhớ nửa năm trước gia tộc mình có ý định mở rộng thị trường sang bên này hay sao? Lúc đó ở trong nước rất bận con cũng không có cơ hội tìm hiểu nhiều. Bằng không bây giờ nhân cơ hội này người nói với daddy có thể giao cho một số hạng mục bên này cho con quản lý xem sao. Con hiện tại cũng có khá nhiều thời gian để tìm hiểu những lĩnh vực bên này. Mẹ Tần nghe xong cũng chỉ thở dài bảo cô cẩn thận chút còn bên này tạm thời cũng sẽ không làm ra động tĩnh gì. Hai người tâm sự thêm chút nữa rồi tắt máy.
Qua lời mẹ Tần nói thì cô biết được từ lúc cô mất tích hai Tần gia phong tỏa mọi tin tức, chỉ nói là cô đi nước ngoài du học đồng thời mở rộng công tác thôi. Bên trong bí mật đi tìm kiếm cô. Lúc biết nguyên chủ có khả năng rơi xuống vực kia mẹ Tần cũng đã huy động rất nhiều nhân lực nhưng không có khả quan, lại không dám làm quá lên cho mọi người toàn thiên hạ đều biết việc thiên kim- người thừa kế của Tần thị bị bắt cóc hiện tại không rõ sống chết. Một khi tin tức bị lộ ra cô có khả năng cao sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn.
Hệ thống đứng nhìn toàn bộ từ dầu đến cuối: [...] Ha hả! Kí chủ nhà nó còn có thể giả bộ làm bạch liên hoa rất chuyên nghiệp nha!
“ Xin chào! Tôi là Tần Nhiên, mong mọi chỉ giáo nhiều hơn!”
Đạo diễn không nói gì chỉ gật đầu ý bảo cô bắt đầu bốc phân cảnh. Hạ Mẫn cố tình lụm lung tung một hồi cuối cùng vẫn bốc phải phân cảnh hắc hóa kia.
“...” Quả thật là chạy kiểu gì cũng không thoát được kịch bản đại thần mà!
Hạ Mẫn yên lặng đi về phía sân khấu đối diện với nhân viên công tác đọc kịch bản nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi đưa tay ra hiệu có thể bắt đầu.
Nhân viên công tác lúc này bắt đầu đọc lời thoại Hạ Mẫn mở to hai mắt diễm lệ mà mông lung.
“ Ung Hiểu Nhu! Ta biết ta có lỗi với nàng, là ta cô phụ nàng! Nhưng nàng hà tất phải làm như vậy? Nàng nhất thiết muốn cầm binh quyền chống lại ta sao? Nàng làm như vậy chẳng những phí công vô ích mà lại tự hại chính mình!...Nàng cũng hà tất phải...giam giữ Uyển nhi? Uyển nhi thật sự vô tội mà!”
Nghe đến lời này tâm nàng cũng lạnh dần. Thì ra hắn đến đây nói những lời này với nàng suy cho cùng cũng là vì Uyển nhi mà thôi! Một câu vì Uyển nhi, hai câu cũng vì Uyển nhi! Nàng so ra kém nàng ta ở điểm nào! Vì sao? Vì sao đến cả một ánh mắt hắn ta cho nàng cũng chỉ vì Uyển nhi? Nàng trong lòng không khỏi tự giễu.
“ Sao? Ngươi nói Uyển nhi vô tội? Thế ta thì sao? Ta vì ai? Vì ai mới có thể đi tới bước đường này? Là vì Mộ Dung Liệt ngươi sao? Không! Là vì chính bản thân ta ngu ngốc yêu ngươi! Vì ta ngu muội tin ngươi vô điều kiện!”
Nàng mỉm cười châm chọc, quan sát kĩ người trước mặt này nàng tực hồ chưa từng quen biết hắn, từ lúc nào mà hắn và nàng trở lên xa lạ đến vậy? Hắn vì quyền lực, vì mỹ nhân mà thay đổi. Mà nàng tựa hồ cũng vì chạy theo hắn một cách mù quáng mà thay đổi theo. Bây giờ trong mắt nàng có bi thương, có tiếc nuối, có không cam lòng, cũng có cả cỗ hận thù vô danh đang dần nhen nhóm tiến vào. Trong chốc lát cỗ hận ý kia bao trùm, xâm chiếm tất cả các cảm xúc còn lại. Giờ đây trong nàng chỉ còn lại duy nhất một ý niệm. “ Phải khiến cho bọn chúng sống không bằng chết! Phải khiến cho bọn chúng thịt nát xương tan trả lại mối thù cho triều đại Ung gia!”
Trên mặt nàng hiện lên nụ cười điên cuồng, ngả ngớn:
“ Ha Ha! Dù sao cũng cảm ơn Mộ Dung tướng quân quan tâm nhắc nhở, cũng cảm ơn tướng quân giúp Ung Hiểu Nhu ta bừng tỉnh đại ngộ. Dù sao mạng của Ung Hiểu Nhu ta suy cho cùng vẫn là tự ta quyết định. Càng không đến phiên một người ngoài cuộc như tướng quân đây xen vào!”
Nói rồi nàng trực tiếp hướng về phía trước, lướt qua người Mộ Dung Liệt mà đi. Trước khi đi qua còn không quên thấp giọng khiêu khích hắn.
“ À quên, xin Mộ Dung tướng quân cứ yên tâm Uyển nhi của ngài ta nhất định sẽ thay ngài ‘chiếu cố’ thật tốt. Ngài cũng không cần thiết phải quá lo lắng cho nàng ta như vậy dù sao thì một nữ tử vô dụng như ta thì có thể làm lên cái đại sự gì chứ?”
Mộ Dung Liệt giật mình quay người cao giọng quát về phía nàng.
“ Nếu ngươi dám động vào Uyển nhi cho dù là một sợi tóc ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
Nàng đi mà không thèm ngoảnh lại. Ha! Ta cũng muốn xem cuộc đời này còn có gì khiến ta hối hận hơn yêu ngươi nữa!
Kết thúc, toàn trường im lặng đến khi Hạ mẫn thu liễm lại hết đống cảm xúc ngổn ngang kia mọi người mới hoàn toàn thoát ra khỏi vở kịch vừa rồi. Đạo diễn giật mình, đây quả là hạt giống tốt mà! Nếu cứ tiếp tục như vậy tương lai không chừng có thể leo lên được hàng ngũ tiểu hoa đán số một, số hai mà cũng có thể cầm đến giải ảnh hậu không chừng!
Lúc đó bọn họ tựa hồ như nhìn thấy đứng trước mặt chính là nàng công chúa cao cao tại thượng, kiêu ngạo, cố chấp kia vùng vẫy trong yêu hận, trong cái đầm lầy đầy cám dỗ của quyền lực. Nàng bị cuốn vào cái vòng xoáy vô tận đó cho dù có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể thoát ra. Từ một thiên chi kiêu nữ, kim chi ngọc diệp thoáng chốc biến thành một con người vì quyền lực, vì hận thù mà có thể đánh cược tất cả.
Đạo diễn và mấy người kia bắt đầu thảo luật một lúc rồi quay về phía Hạ Mẫn mỉm cười hòa nhã nói cô cứ trở về đi có gì sẽ nhận được thông báo. Hạ Mẫn cũng đoán được tám, chín phần mỉm cười cảm ơn rồi rời đi. Nếu vai này mà không nhận được thì có phải mất công cô tự véo chính mình đến tím chỉ để làm ra cái vẻ mặt vừa rồi à! Nếu không nhận được thì lại phải tốn công tự véo chính mình lần nữa trước mặt kim chủ đại nhân rồi! Haizz! Làm nữ phụ thật khó mà! Hệ thống phải tích phúc tám đời mới có thể lôi kéo người chuyên nghiệp như mình về làm việc hộ cho mà!
Hệ thống: [...] Ha hả! Tôi đúng là xui tám đời mới có thể gặp được kí chủ như cô mà! Không biết kí chủ cô lấy đâu ra mặt mũi mà nói những lời này nữa!
Lúc ra ngoài tiểu trợ lí lo lắng hỏi: “ Chị thử vai vất vả rồi! Lý tỷ nói nếu vai diễn này không giành được cũng không sao, dù gì cũng là cho chị cơ hội rèn luyện thôi!”
Hạ Mẫn nghe vậy cũng chỉ mỉm cười nói hai câu cho qua, rồi chuẩn bị rời đi trước khi đi còn quay người lại thì thấy còn tầm năm sáu người nữa vẫn đang tiếp tục chuẩn bị thử vai.
Kì quái! Sao không phải nghe bảo là nữ chủ đi đâu cũng có một đám người đến gây phiền phức sau đó tạo cơ hội cho nữ chủ vả mặt bạch bạch thị uy sao? Sao đến phiên cô lại thành sóng yên biển lặng thế này? Một đường thuận lợi? Có gì đó sai sai! Sai chắc luôn đó!
Nghe được nội tâm kí chủ nhà mình hệ thống không nhịn được khinh bỉ.
Hệ thống: [ Kí chủ à, cô đọc theo tôi nè. Tôi là nữ phụ. Tôi là nữ phụ. Tôi là nữ phụ. Chuyện quan trọng phải nói ba lần đó! Cô là nữ phụ thì làm gì mà có cái đặc quyền vả mặt ngược tra như nữ chính người ta hả!]
Hạ Mẫn không phục nói: “ Nhưng không phải nhiệm vụ của ta là vả mặt ngược tra sao? Ta đang rất cố gắng hoàn thành công việc được giao đó!”
Hệ thống nghe vậy nghẹn họng một lúc: [ Đó là cô phải tự tìm cách chứ! Nữ phụ như cô thì làm gì có việc chỉ ngồi chơi không mà cũng có thể vả mặt người khác!]
Hạ Mẫn: “...” Một câu nữ phụ, hai câu cũng là nữ phụ. Khinh thường nữ phụ hay gì? Hệ thống thù này bà đây nhớ rồi! Mi cứ đợi đó! Là nữ phụ thì không có đặc quyền kia hay sao?
-------
Về đến nhà Hạ Mẫn bắt đầu cuộc hành trình ăn không chờ chết. À không! Phải là ăn không tìm cơ hội vả mặt. Lúc này cô mới chợt nhớ đến cặp cha mẹ kia của nguyên chủ vẫn còn ở nước ngoài đâu. Nhanh chóng lục lại kí ức thấy số điện thoại của mẹ nguyên chủ gọi điện thoại cho họ. Đầu dây bên kia không có bắt máy Hạ Mẫn tiếp tục gọi lại lần hai. Lúc này quả nhiên là có người bắt máy âm thanh trong trẻo, uyển chuyển truyền đến.
“ Alo! Cho hỏi là ai vậy?”
Hạ Mẫn bắt đầu nhập vai, nhỏ giọng đáng thương như con mèo nhỏ bị khi dễ.
“ Mommy...mommy là con đây...Tần Nhiên đây...”
Mẹ Tần lập tức hoảng hốt: “ Nhiên Nhiên là con sao? Co làm sao vậy? Ai khi dễ con? Còn...còn đám người đó có làm gì con không?”
Hiển nhiên là mẹ Tần biết cô bị bắt cóc nhưng có Lăng gia che đậy chứng cứ, lại cộng thêm giữa chừng xảy ra tai nạn chiếc xe kia chắc chắn là bị xử lí cho xuống vực che lấp. Lúc nguyên chủ tỉnh lại là đang ở thành phố S mà nơi nguyên chủ cùng bạn bè đến là thành phố B. Tần gia đến bây giờ cũng chỉ tập chung tìm kiếm ở thành phố B và mấy nơi lân cận. Thảo nào phải đến tận hơn năm nữa nguyên chủ nhớ lại kí ức mới có thể gặp lại cha mẹ mình.
Giờ này hộ khẩu của cô cũng bị sửa thành người nơi đây luôn rồi đã thế lại còn là cô nhi!
Đem hết những việc xảy ra trong một năm qua kể lại toàn bộ cho mẹ Tần. Kể xong Hạ Mẫn tỏ vẻ ủy khuất vô cùng, khi kể còn không quên thêm mắm dặm muối vào làm cho hình tượng của Lăng Ngạo trong mắt mẹ Tần vốn dĩ đã âm lúc này còn âm đến không thể âm hơn nữa rồi!
Quả nhiên mẹ Tần nghe xong tức giận đến đập to cái bàn.
“ Cái gì? Tên tiểu tử kia dám coi con là thế thân? Cái gì mà tình nhân được hắn bao dưỡng? Hắn coi hắn là ai mà dám làm như vậy? Có phải hắn định ngồi lên đầu Tần gia chúng ta phải hay không? Không được! Mẹ phải nói chuyện này cho cha con mới được! Để ông ấy đòi lại công bằng cho con.”
Nghe vậy Hạ Mẫn ôn nhu nói: “ Mommy người bình tĩnh cái đã! Con còn nhớ nửa năm trước gia tộc mình có ý định mở rộng thị trường sang bên này hay sao? Lúc đó ở trong nước rất bận con cũng không có cơ hội tìm hiểu nhiều. Bằng không bây giờ nhân cơ hội này người nói với daddy có thể giao cho một số hạng mục bên này cho con quản lý xem sao. Con hiện tại cũng có khá nhiều thời gian để tìm hiểu những lĩnh vực bên này. Mẹ Tần nghe xong cũng chỉ thở dài bảo cô cẩn thận chút còn bên này tạm thời cũng sẽ không làm ra động tĩnh gì. Hai người tâm sự thêm chút nữa rồi tắt máy.
Qua lời mẹ Tần nói thì cô biết được từ lúc cô mất tích hai Tần gia phong tỏa mọi tin tức, chỉ nói là cô đi nước ngoài du học đồng thời mở rộng công tác thôi. Bên trong bí mật đi tìm kiếm cô. Lúc biết nguyên chủ có khả năng rơi xuống vực kia mẹ Tần cũng đã huy động rất nhiều nhân lực nhưng không có khả quan, lại không dám làm quá lên cho mọi người toàn thiên hạ đều biết việc thiên kim- người thừa kế của Tần thị bị bắt cóc hiện tại không rõ sống chết. Một khi tin tức bị lộ ra cô có khả năng cao sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn.
Hệ thống đứng nhìn toàn bộ từ dầu đến cuối: [...] Ha hả! Kí chủ nhà nó còn có thể giả bộ làm bạch liên hoa rất chuyên nghiệp nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.