Chương 20
Cún
13/04/2020
Linh Đan chưa kịp kêu ca xong, Chấn Phong cũng đã chạy đến dùng tay bịt miệng con bé lại.
Anh bất ngờ khi thấy Thiên Vương ở cùng phòng với lớp trưởng.
- Ưmmm....ưm!
Linh Đan dãy dụa, nước mắt lưng chòng. Nó có làm cái gì đâu mà!
- Hai cậu......
Chấn Phong nói bằng vẻ nghi hoặc.
Cô chẹp miệng không muốn trả lời. Thiên Vương hắn đành phải ra tay, hắn nhàn nhạt mở miệng :
- Tôi bàn với lớp trưởng vài việc, mai chúng ta trở về rồi.
Bàn việc gì? Cậu ta thì liên quan gì? Dù thắc mắc nhưng anh cũng sớm bỏ qua.
Hắn cũng ngạc nhiên vì tự nhiên Linh Đan xông vào kêu Chấn Phong làm đau con bé. Haizz, người như cậu ta lại làm hại con gái nhà lành ư? Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Hắn chẳng để ý gì nhiều, chỉ nhướng mày nhìn Linh Đan và Chấn Phong.
Anh hiểu ý, liền kiếm cớ giải thích :
- À... Ờ..... Không có gì đâu. Hai cậu đừng để ý.
Chấn Phong nói xong, lập tức kéo Linh Đan nhanh chóng đi về phòng mình, anh đóng chặt cửa lại. Lúc này, con bé cũng dùng hết sức lực kéo tay anh ra khỏi miệng mình.
Nó uất ức, nước mắt liền chảy dài hai bên má, nức nở òa khóc.
Chấn Phong luống cuống, chẳng biết tại sao con bé này lại khóc. Bàn tay cứng cáp không tự chủ đưa lên má của Linh Đan, quẹt nhẹ nước mắt, anh cất giọng trầm, hơi khàn :
- Tôi không biết tại sao cậu khóc trong khi chính cậu là người có lỗi với tôi.
Sụt sịt một lúc lâu, nước mắt mới ngừng chảy nhưng vẫn còn nghẹn ngào cùng với tiếng nấc.
- Hức....tớ....chẳng....hức.....làm gì có.....hức....lỗi với cậu....hức....cả.
Anh nhíu mày, đứng dậy đi rót một cốc nước ấm, đưa cho Linh Đan uống.
Không có lỗi ư? Thế sao tự nhiên lúc nãy lại nhảy bổ lên hôn anh?
**trở về vài chục phút trước**
Cả anh và con bé Linh Đan đều bị nụ hôn làm cho choáng váng đầu óc. Không giấu gì, đây chính là nụ hôn đầu của anh, và cũng là nụ hôn đầu của Linh Đan. Hai đứa đều non nớt trong việc tình yêu, chưa biết thích ai bao giờ thì đương nhiên hôn rất vụng về.
Nói là hôn cũng chỉ là mút mát một chút ở ngoài môi. Phong không ngờ nụ hôn đầu của anh bất ngờ bị một người con gái bằng tuổi, cùng lớp nhưng không khác gì trẻ con cướp đi mất.
Cảm nhận đầu của Linh Đan đó chính là : vị này thật ngon, thật ngọt. Chính vì thế nên con bé hôn càng ngày càng mạnh, để cảm nhận rõ hơn vị ngọt đầu lưỡi cảm nhận được.
Không hề có bất kì kĩ năng nào, nhưng Linh Đan vẫn đưa cái lưỡi nhỏ nhắn chạm vào môi anh. Dễ dàng đưa vào khoang miệng Chấn Phong. Việc Linh Đan có thể dễ dàng như vậy là vì lúc đó anh đang bị đơ.
Nhanh chóng Linh Đan cảm nhận được một dòng nước ấm như mật ngọt bao quanh cái lưỡi bé nhỏ của mình.
Miệng mình bị một thứ gì đó "xâm phạm", Chấn Phong lập tức tỉnh táo. Anh thật sự đã bị nụ hôn làm cho điên đảo đầu óc. Cái môi ngọt ngào của Linh Đan khiến toàn thân anh như tê liệt. Cả người nhen nhóm một chút lửa. Để tránh xảy ra trường hợp đáng tiếc, anh đẩy Linh Đan ra. Một suy nghĩ chợt vụt qua trong đại não : Linh Đan uống phải xuân dược? Không phải tự nhiên anh có suy nghĩ này, vì anh đã từng gặp ở một mẩu truyện hay bộ phim nào đó mà anh không nhớ rõ. Linh Đan không phải kiểu bạo dạn như vậy, hơn nữa đang yên đang lành lại kêu nóng, kêu khó chịu nhưng không phải bị sốt hay đến tháng, tự nhiên hôn anh thì hơi khác thường.
Bị Chấn Phong đẩy ra, Linh Đan hơi bực bội, thuốc đã hoàn toàn điều khiển suy nghĩ của nó. Nó liền ôm lấy anh một lần nữa.
Lợi dụng sức của con trai, anh khống chế được hành động của con bé. Bế thốc nó đi vào phòng tắm. Anh đặt Linh Đan xuống bồn tắm, vì nó dãy dụa, nên anh phải dùng sức giữ, vậy nên đã vô dình làm đau nó, anh xả nước lạnh khiến da gà da vịt của con bé nổi hết cả lên, anh còn dọa :
- Nếu cậu muốn bản thân được an toàn thì nằm im.
Nước lạnh bủa vây, Linh Đan cảm thấy ngọn lửa bừng bừng trong người đang dần dần nhỏ lại. Sau hơn 15 phút đồng hồ, Linh Đan đã cảm thấy dịu bớt đi cơn khó chịu. Lúc này mặt đối mặt, đôi mắt to tròn, mơ màng của con bé đang nhìn chằm chằm vào Chấn Phong. Nó đã phát giác ra điều bất thường. Hốt hoảng đẩy anh ra.
Linh Đan chạy ngay ra ngoài, lập tức bị Chấn Phong kéo lại. Anh để nó lau khô người, mặc tạm một bộ đồ. Và rồi uất ức tích tụ lâu dài, con bé òa khóc nức nở, chạy vụt đến phòng của Thiên Nhi, anh liền chạy theo.
**trở lại hiện tại**
Cuối cùng Linh Đan cũng bình tĩnh trở lại. Anh thấy ở đùi và bả vai của con bé có vài vết đỏ, chắc là do lúc nãy anh giữ nó quá mạnh tay. Mắt liếc lên gương mặt Linh Đan, nhem nhuốc nước mắt, nhìn đôi môi sưng đỏ kia đáy mắt Chấn Phong liền hiện rõ sự bối rối, hình như hai má cũng hơi ửng đỏ.
Anh lấy khăn mặt để cho nó lau, dùng thuốc bôi những chỗ nó đau, dùng giọng ân cần nhưng rất ngại ngùng, lúng túng hỏi han :
- Cậu còn đau không?
*Gật gật*
Câu hỏi của Chấn Phong lại làm Linh Đan cảm thấy tủi thân, đôi mắt lại mọng nước.
Anh nhíu mày, dễ khóc quá.
- Sao tự nhiên lại khóc?
Lần này con bé nức nở, tiếng khóc tủi thân cố đè nén ở cổ họng.
- Chẳng nhẽ vì nụ hôn? Không sao, nín đi, tôi sẽ không trách cậu đâu. Vấn đề nhạy cảm sẽ không đề cập đến nữa.
Anh dùng tay ngượng nghịu lau đi nước mắt cho Linh Đan.
Lần này là cái lắc đầu nguây nguậy, con bé nghẹn ngào :
- Không.....hức.....không phải vì thế.....hức....đừng....tớ nghe nói như vậy có tác dụng rất tốt....hơn nữa vị môi cậu ngon....không sao hết....lần sau như thế cũng được....Thiên Vương nói đúng thật....
Anh đờ người.
__
Sáng hôm sau, cả lớp lên xe trở về. Hôm nay cô mặc khá kín kẽ, để che đi vết hôn trên khắp người từ hôm qua.
Tối qua, không biết vì lí do gì, cô lại bị hắn ăn sạch sẽ.
Anh bất ngờ khi thấy Thiên Vương ở cùng phòng với lớp trưởng.
- Ưmmm....ưm!
Linh Đan dãy dụa, nước mắt lưng chòng. Nó có làm cái gì đâu mà!
- Hai cậu......
Chấn Phong nói bằng vẻ nghi hoặc.
Cô chẹp miệng không muốn trả lời. Thiên Vương hắn đành phải ra tay, hắn nhàn nhạt mở miệng :
- Tôi bàn với lớp trưởng vài việc, mai chúng ta trở về rồi.
Bàn việc gì? Cậu ta thì liên quan gì? Dù thắc mắc nhưng anh cũng sớm bỏ qua.
Hắn cũng ngạc nhiên vì tự nhiên Linh Đan xông vào kêu Chấn Phong làm đau con bé. Haizz, người như cậu ta lại làm hại con gái nhà lành ư? Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Hắn chẳng để ý gì nhiều, chỉ nhướng mày nhìn Linh Đan và Chấn Phong.
Anh hiểu ý, liền kiếm cớ giải thích :
- À... Ờ..... Không có gì đâu. Hai cậu đừng để ý.
Chấn Phong nói xong, lập tức kéo Linh Đan nhanh chóng đi về phòng mình, anh đóng chặt cửa lại. Lúc này, con bé cũng dùng hết sức lực kéo tay anh ra khỏi miệng mình.
Nó uất ức, nước mắt liền chảy dài hai bên má, nức nở òa khóc.
Chấn Phong luống cuống, chẳng biết tại sao con bé này lại khóc. Bàn tay cứng cáp không tự chủ đưa lên má của Linh Đan, quẹt nhẹ nước mắt, anh cất giọng trầm, hơi khàn :
- Tôi không biết tại sao cậu khóc trong khi chính cậu là người có lỗi với tôi.
Sụt sịt một lúc lâu, nước mắt mới ngừng chảy nhưng vẫn còn nghẹn ngào cùng với tiếng nấc.
- Hức....tớ....chẳng....hức.....làm gì có.....hức....lỗi với cậu....hức....cả.
Anh nhíu mày, đứng dậy đi rót một cốc nước ấm, đưa cho Linh Đan uống.
Không có lỗi ư? Thế sao tự nhiên lúc nãy lại nhảy bổ lên hôn anh?
**trở về vài chục phút trước**
Cả anh và con bé Linh Đan đều bị nụ hôn làm cho choáng váng đầu óc. Không giấu gì, đây chính là nụ hôn đầu của anh, và cũng là nụ hôn đầu của Linh Đan. Hai đứa đều non nớt trong việc tình yêu, chưa biết thích ai bao giờ thì đương nhiên hôn rất vụng về.
Nói là hôn cũng chỉ là mút mát một chút ở ngoài môi. Phong không ngờ nụ hôn đầu của anh bất ngờ bị một người con gái bằng tuổi, cùng lớp nhưng không khác gì trẻ con cướp đi mất.
Cảm nhận đầu của Linh Đan đó chính là : vị này thật ngon, thật ngọt. Chính vì thế nên con bé hôn càng ngày càng mạnh, để cảm nhận rõ hơn vị ngọt đầu lưỡi cảm nhận được.
Không hề có bất kì kĩ năng nào, nhưng Linh Đan vẫn đưa cái lưỡi nhỏ nhắn chạm vào môi anh. Dễ dàng đưa vào khoang miệng Chấn Phong. Việc Linh Đan có thể dễ dàng như vậy là vì lúc đó anh đang bị đơ.
Nhanh chóng Linh Đan cảm nhận được một dòng nước ấm như mật ngọt bao quanh cái lưỡi bé nhỏ của mình.
Miệng mình bị một thứ gì đó "xâm phạm", Chấn Phong lập tức tỉnh táo. Anh thật sự đã bị nụ hôn làm cho điên đảo đầu óc. Cái môi ngọt ngào của Linh Đan khiến toàn thân anh như tê liệt. Cả người nhen nhóm một chút lửa. Để tránh xảy ra trường hợp đáng tiếc, anh đẩy Linh Đan ra. Một suy nghĩ chợt vụt qua trong đại não : Linh Đan uống phải xuân dược? Không phải tự nhiên anh có suy nghĩ này, vì anh đã từng gặp ở một mẩu truyện hay bộ phim nào đó mà anh không nhớ rõ. Linh Đan không phải kiểu bạo dạn như vậy, hơn nữa đang yên đang lành lại kêu nóng, kêu khó chịu nhưng không phải bị sốt hay đến tháng, tự nhiên hôn anh thì hơi khác thường.
Bị Chấn Phong đẩy ra, Linh Đan hơi bực bội, thuốc đã hoàn toàn điều khiển suy nghĩ của nó. Nó liền ôm lấy anh một lần nữa.
Lợi dụng sức của con trai, anh khống chế được hành động của con bé. Bế thốc nó đi vào phòng tắm. Anh đặt Linh Đan xuống bồn tắm, vì nó dãy dụa, nên anh phải dùng sức giữ, vậy nên đã vô dình làm đau nó, anh xả nước lạnh khiến da gà da vịt của con bé nổi hết cả lên, anh còn dọa :
- Nếu cậu muốn bản thân được an toàn thì nằm im.
Nước lạnh bủa vây, Linh Đan cảm thấy ngọn lửa bừng bừng trong người đang dần dần nhỏ lại. Sau hơn 15 phút đồng hồ, Linh Đan đã cảm thấy dịu bớt đi cơn khó chịu. Lúc này mặt đối mặt, đôi mắt to tròn, mơ màng của con bé đang nhìn chằm chằm vào Chấn Phong. Nó đã phát giác ra điều bất thường. Hốt hoảng đẩy anh ra.
Linh Đan chạy ngay ra ngoài, lập tức bị Chấn Phong kéo lại. Anh để nó lau khô người, mặc tạm một bộ đồ. Và rồi uất ức tích tụ lâu dài, con bé òa khóc nức nở, chạy vụt đến phòng của Thiên Nhi, anh liền chạy theo.
**trở lại hiện tại**
Cuối cùng Linh Đan cũng bình tĩnh trở lại. Anh thấy ở đùi và bả vai của con bé có vài vết đỏ, chắc là do lúc nãy anh giữ nó quá mạnh tay. Mắt liếc lên gương mặt Linh Đan, nhem nhuốc nước mắt, nhìn đôi môi sưng đỏ kia đáy mắt Chấn Phong liền hiện rõ sự bối rối, hình như hai má cũng hơi ửng đỏ.
Anh lấy khăn mặt để cho nó lau, dùng thuốc bôi những chỗ nó đau, dùng giọng ân cần nhưng rất ngại ngùng, lúng túng hỏi han :
- Cậu còn đau không?
*Gật gật*
Câu hỏi của Chấn Phong lại làm Linh Đan cảm thấy tủi thân, đôi mắt lại mọng nước.
Anh nhíu mày, dễ khóc quá.
- Sao tự nhiên lại khóc?
Lần này con bé nức nở, tiếng khóc tủi thân cố đè nén ở cổ họng.
- Chẳng nhẽ vì nụ hôn? Không sao, nín đi, tôi sẽ không trách cậu đâu. Vấn đề nhạy cảm sẽ không đề cập đến nữa.
Anh dùng tay ngượng nghịu lau đi nước mắt cho Linh Đan.
Lần này là cái lắc đầu nguây nguậy, con bé nghẹn ngào :
- Không.....hức.....không phải vì thế.....hức....đừng....tớ nghe nói như vậy có tác dụng rất tốt....hơn nữa vị môi cậu ngon....không sao hết....lần sau như thế cũng được....Thiên Vương nói đúng thật....
Anh đờ người.
__
Sáng hôm sau, cả lớp lên xe trở về. Hôm nay cô mặc khá kín kẽ, để che đi vết hôn trên khắp người từ hôm qua.
Tối qua, không biết vì lí do gì, cô lại bị hắn ăn sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.