Đừng Bỏ Anh

Chương 32

Cún

15/04/2020

Cô bị ngất tại nhà nên sẽ đến bệnh viện gần nhà nhất. Hắn cố gắng nhớ xem tên bệnh viện. Sau gần 10 phút ngồi xe với tốc độ bàn thờ. Hắn lại chịu đựng cơn đau ở chân để chạy vào bệnh viện. Sau khi hỏi được phong của cô, hắn liền đi đến số phòng 419. Đúng lúc này có một bác sĩ và y tá đi đến. Ngoài hành lang trước phòng cô trống không, chắc người nhà đang ở trong. Tầm nay họ đến đây chắc để báo cáo kết quả khám bệnh. Hắn là một người thông minh, đương nhiên sẽ phải thật cẩn thận, tránh thiệt thòi cho cô, nếu không may cô có thai hoặc họ phát hiện cô bị xâm phạm tình dục.

Hắn liền kêu hai người áo đen đi cùng :

- Hai người lôi bác sĩ và y tá kia vào góc khuất chỗ này hộ tôi.

Hình như họ xuất thân từ xã hội đen, thân thủ không tồi. Họ nhanh chóng bịt miệng hai người kia lại, lôi vào góc như hắn nói. Tất nhiên bác sĩ và cô y tá đó bất ngờ, chưa kịp la hét thì đã bị chặn miệng. Hắn đối mặt với họ, đưa ngón trỏ lên miệng ra giấu.

- Tôi muốn biết bệnh án của Kiều Thiên Nhi.

Bác sĩ nhíu mày :

- Cậu là ai? Không phải người nhà thì không có quyền được biết. Mau buông chúng tôi ra, tôi còn phải làm việc.

Hắn nhướng mày, rườm rà thật, chẳng nhẽ lại phải dùng bạo lực? Môi hắn nhếch nhẹ :

- Tôi là chồng của cô ấy, được chưa?

Cả bác sĩ lẫn y tá đều nghi ngờ. Nhìn giống học sinh, sinh viên thì hơn! Nhưng vì ôn thi, hắn và cô không cần thực hiện đồng phục. Với lại....hai người thuộc cái kiểu mặt học sinh, thân hình phụ huynh thì hơn. Dù có nghi ngờ, bác sĩ cũng đành nói :

- Cậu là chồng? Sao vô tâm như vậy? Cô ấy bị sốt nặng, thế mà cậu còn vì chút dục vọng đàn ông mà cưỡng ép cô ấy làm điều cô không muốn. Cậu thử nhìn lại thân thể của vợ cậu xem, có khác gì bị lưu manh hãm hiếp không?

Hắn nhíu mày, hắn biết, điều này hắn sai, nhưng vị bác sĩ nên đi thẳng vào vấn đề thì hơn. Cũng may, hắn không phải nhắc đến, bác sĩ đã tiếp tục :

- Thân thể bị tổn thương bởi các vết bầm tím, đặc biệt ở ngực và đùi. Cơ quan sinh dục bị tổn thương nặng, may mắn là chưa băng huyết. Phần gáy bị va đập nhưng không đáng ngại, nguyên nhân ngất là do bị sốt và kiệt sức. Cậu không được phát sinh quan hệ tình dục với cô ấy trong ít nhất hai tháng.



Cái gì? Hai tháng sao? Nhưng mà bác sĩ này có kết luận sai một chút. Tất cả là do hắn mà ra. Hắn để cả người cô vẫn ướt nước lạnh, tóc chưa kịp khô, hành hạ cô đến khi cô đau đến ngất cũng không tha. Vì thế cô mới sốt, kiệt sức và ngã cầu thang. Tội của hắn gây ra thật lớn. Cái chân đau này chẳng là cái thá gì so với nỗi đau cô trải qua. Hắn chỉ biết đến ham muốn, cảm giác sung sướng mà quên đi cô.

Hắn ho vài lần, mặt vị bác sĩ rất đáng sợ. Bà quả là kinh nghiệm thâm sâu, hắn hạ giọng hỏi :

- Tận hai tháng sao?

Lần này hắn hỏi sai câu rồi, bác sĩ kia như quát lên :

- Còn hỏi như thế được? Cậu không lo cho an nguy của vợ cậu, chỉ lo đến nhu cầu của bản thân. Cậu mà không phải chồng của cô ấy, chắc chắn tôi sẽ cắt nát cái thứ giống nòi nhà cậu để cậu hiểu cảm giác, rồi tống cậu vào tù bóc lịch vài năm.

Hắn nổi da gà, dựng tóc gáy. Hai người áo đen và cô y tá cũng có phản ứng tương tự. Thật đáng sợ!

Hắn lấy lại bình tĩnh, không quên mục đích ban đầu, nhẹ giọng nói với vị bác sĩ :

- Tôi xin lỗi, tôi đáng chết, ngồi tù cũng không đáng. Tôi biết lỗi rồi. Bác sĩ, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ.

- Nói!

Bác sĩ lạnh lùng.

- Vợ tôi có thai không? Có thể đừng nói cho bố mẹ vợ của tôi được không? Họ sẽ bắt tôi li dị cô ấy mất. Bệnh án của cô ấy tôi sẽ giữ. Tôi sẽ chăm sóc vợ, mang cho cô ấy hạnh phúc.

- Không có, nếu có đã bị cậu làm cho xảy thai rồi. Cậu gây họa lớn như vậy còn đòi giấu diếm sao? Có đáng làm đàn ông không? Loại người như cậu không đáng bám váy phụ nữ.

Bác sĩ liên tiếp sỉ nhục hắn. Hắn nắm chặt bàn tay, kiềm nén sự tức giận. Thở hắn ra một hơi, hắn trả lời :



- Tôi biết. Mong bác sĩ bỏ qua lần này. Có thể đáp ứng yêu cầu của tôi được không?

- Thôi được rồi. Cậu còn trẻ, có những phút dại dột là không thể tránh khỏi. Mau đi đi, tôi đồng ý.

Hắn mỉm cười. Trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn rút ra một cái thẻ ngân hàng, đưa cho vị bác sĩ :

- Đây là chút tấm lòng.

Bác sĩ cau mày :

- Cầm tiền về chăm vợ cậu đi.

Rồi bà kéo tay y tá đi vào phòng bệnh của cô. Hắn cũng nuốt nước bọt. Đi theo. Vừa vào đến nơi, mẹ và ba muôi của cô đã lập tức đứng dậy hỏi han tình hình của cô. Còn hắn, chỉ chú mục vào cô, không thèm chào hỏi "ba mẹ vợ". Hắn nhìn cô, cô vẫn chưa tỉnh lại. Gương mặt trắng bệch, xanh xao.

Vị bác sĩ làm trái với lương tâm, giúp hắn nói dối "ba mẹ vợ" về bệnh tình của cô :

- Bệnh nhân bị sốt nặng, cộng với kiệt sức. Bị ngã cầu thang cũng vì ngất, chân tay xây sát nhẹ, chỉ cần bôi thuốc. Tuy bị ngã nhưng không đáng lo ngại.

Mẹ cô sốt ruột :

- Con tôi sắp thi đại học. Bao giờ nó mới có thể xuất viện để tiếp tục ôn thi?

Con gái học mệt, kiệt sức đến ngất mà không lo, chỉ lo đến học tập của con, cha mẹ kiểu gì đây? Vô tâm! Mà khoan, còn chồng? Lấy chồng rồi mà vẫn thi đại học sao? Chồng? Bác sĩ thầm nghĩ, cau mày hỏi :

- Chồng? Lấy chồng rồi vẫn ôn thi đại học sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bỏ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook