Chương 57
Cún
16/04/2020
Thật không thể tưởng tượng nổi, Thiên Nhi vẫn mặc bộ váy ngủ hai dây
mỏng manh, làn da trắng mịn, mái tóc đen rũ xuống che đi một phần gương
mặt tinh xảo.
Nghi không kiềm chế nổi bản thân mà lao vào xác nhận. Bàn tay chạm vào da thịt mát lạnh, mềm mại của cô gái,tiếng thở đều đều. Là thật! Đúng là Thiên Nhi bằng da bằng thịt. Nghi không tin nổi, cứ như những chuyện xảy ra đêm qua như là một giấc mơ. Nghi không kìm nổi sự xúc động, nước mắt cứ tuôn ra, cô đã rất lo lắng cho Thiên Nhi. Sau khi xem xét một hồi, may quá, không có trầy xước nào cả, trên cô chỉ có một vết đỏ kéo dài, Nghi nhíu mày, đây là....
Về thể chất của Thiên Nhi không bị thương, Nghi đã bớt được một phần gánh nặng, nhưng điều cô bác sĩ lo lắng nhất chính là tâm lí của cô bé.
Thận trọng đưa tay lay nhẹ vai Thiên Nhi, Nghi khẽ đánh thức cô dậy :
- Thiên Nhi, dậy đi
- Nhi ơi!
- Cậu dậy đi, dậy nói chuyện với tớ đi nào.
Mệt mỏi chìm trong giấc ngủ, vừa ngủ được một chút đã bị ai đó làm phiền liên hồi, hàng mày của cô nhíu chặt lại, gương mặt lộ rõ vẻ không hài lòng. Thiên Nhi dụi mắt, mở mắt ra xem ai dám to gan đến vậy. Mờ mờ nhìn ra gương mặt lo lắng của bác sĩ tâm lí, trên khóe mắt lấp lánh. Cô ngồi dậy ngơ ngác.
Thấy cô dậy, Nghi liên tục hỏi :
- Đêm qua cậu đi đâu?
- Cậu có làm sao không?
- Sao cậu lại xuất hiện ở đây?
- Có người bắt cậu đi đúng không?
- Thiên Nhi cậu có làm sao không đấy?
- Sao cậu không trả lời tớ?
- Thiên Nhi à....
- N....nhi
Vì Nghi hỏi dồn dập, cô lại vừa bị đánh thức chưa kịp tỉnh ngủ nên phản ứng có phần chậm chạp, chưa thể trả lời câu hỏi của bác sĩ. Câu cuối cùng gọi tên cô, Nghi đã khóc nức nở lao vào ôm cô. Nghi đã nghĩ bệnh của cô đã tái phát, không tiếp xúc, không cảm xúc, chỉ một mình ở trong thế giới. Nghi quá thương xót, quá đau lòng, không nhịn được mà khóc to.
Thiên Nhi đờ người. Tự nhiên đánh thức cô dậy, xong không cho cô cơ hội mở miệng, lại còn khóc rồi ôm cô, thật phiền phức, hiện tại cô chỉ muốn ngủ thôi, cả đêm qua không được ngủ chút nào, đã thế đầu óc phải suy nghĩ khá nhiều. Nghĩ đến kế hoạch của mình, cô liền đưa một tay lên vỗ vỗ lưng Nghi coi như an ủi.
Thấy lưng mình được một bàn tay nhẹ nhàng vô, Nghi liền ngừng khóc, buông Thiên Nhi ra xem tình hình thế nào, cảm thấy gương mặt của cô đầy vẻ bất đắc dĩ, Nghi lắp bắp :
- C...Cậu...cậu....
- Tôi làm sao?
- Cậu...cậu không bị sao đúng không?
Nghi hỏi trong lo âu.
Cô bình thản :
- Có, tôi bị cậu dọa cho ngớ người, đang ngủ ngon.
Cả người Nghi như trút được tảng đá đè nặng. Nghi cười tươi, nước đọng trên khóe mắt nhờ ánh sáng nắng sớm chiếu càng trở nên lấp lánh hơn :
- Cậu vẫn ổn đúng không.
Thiên Nhi thở dài, cô đành mỉm cười,gật đầu phối hợp. Trong lòng cô khá vui vì bác sĩ tâm lí phản ứng như vậy có lẽ là quá lo cho cô thôi. Cảm giác có người luôn để tâm đến mình cũng khá thích đấy, nhưng suy cho cùng cô vẫn quen cảm giác cô độc hơn.
- Mau, mau kể đi, chuyện gì xảy ra với cậu?
Nghi nắm lấy bàn tay của cô, hấp tấp hỏi. Nghi rất muốn biết tại sao cô lại biết mất cả để rồi sáng Nghi vào phòng thì đã nằm ngủ trên giường.
Thiên Nhi rất buồn ngủ, mắt đã díp lại rồi, điều cô cần lúc này là ngủ vì cô cần ngủ đủ, như vậy mới có đủ sức khỏe để ôn thi. Cô xua tay đuổi người :
- Để kể sau đi, tôi buồn ngủ lắm rồi, cậu cho tôi ngủ đi. Sau khi tỉnh tôi sẽ trả lời.
Nhìn bộ dáng cầu xin thành khẩn của Thiên Nhi, cả gương mặt thiếu ngủ kia nữa, Nghi đành gật đầu dù không muốn.
- Còn ngồi đấy làm gì, đi ra ngoài cho tôi ngủ, cậu đừng để ai làm phiền giấc ngủ của tôi nhé.
Thiên Nhi buông một câu cuối cùng rồi nằm xuống nhắm tịt mắt. Nghi đành ra ngoài đóng cửa. Cũng cần phải đi thông báo cho mọi người biết.
Trở về lại buổi tối hôm qua, sau khi bị tên mang mặt nạ, mặc đồ đen kia khống chế, kề dao vào cổ, các nơ - ron thần kinh của cô hoạt động hết mức. Phân tích các tình huống có thể xảy ra, cô chọn ra một cách giải quyết an toàn nhất và cũng mạo hiểm nhất. Có thể thấy lũ người này tuy não hơi kém phát triển nhưng tứ chi của chúng hoạt động rất nhanh, chúng là lũ người giết người không ghê tay và không cần nghĩ đến hậu quả, vậy nên cô chọn cách phối hợp theo kế hoạch của chúng.
Cô mở lời :
- Tôi sẽ để cho các anh mang đi, với điều kiện không để cho tôi có một viết xước, chảy một giọt máu hay đứt một sợi tóc nào. Boss các anh chỉ yêu cầu bắt tôi chứ không yêu cầu các anh làm hại tôi đúng chứ?
Dù sao bọn chúng cũng không còn tâm trạng để làm việc bậy bạ với đứa con gái này mặc dù cô đã làm bọn chúng thèm thuồng. Mở miệng đồng ý :
- Được rồi, bọn tao cũng thích gái có kinh nghiệm hơn là những đứa như mày.
Sau khi được bọn chúng đứa đi, cô không khỏi ngạc nhiên, bọn người này hành động rất sạch sẽ, nhanh chóng, nhưng lại ngang nhiên đi qua từng cái camera một mà không hề né tránh. Có kẻ đã nhúng tay vào?
Ra đến cổng bệnh viện đã có một chiếc xe ô tô 7 chỗ màu đen đứng đó và đưa cô lên. Đi được 15' đồng hồ, xe dừng lại. Dẫn cô đi vào trong một căn phòng, ánh sáng từ bóng đèn chiếc rất yếu, tên đứng đầu cất giọng cung kính :
- Anh Nam, tụi em đã mang hàng về.
Nghi không kiềm chế nổi bản thân mà lao vào xác nhận. Bàn tay chạm vào da thịt mát lạnh, mềm mại của cô gái,tiếng thở đều đều. Là thật! Đúng là Thiên Nhi bằng da bằng thịt. Nghi không tin nổi, cứ như những chuyện xảy ra đêm qua như là một giấc mơ. Nghi không kìm nổi sự xúc động, nước mắt cứ tuôn ra, cô đã rất lo lắng cho Thiên Nhi. Sau khi xem xét một hồi, may quá, không có trầy xước nào cả, trên cô chỉ có một vết đỏ kéo dài, Nghi nhíu mày, đây là....
Về thể chất của Thiên Nhi không bị thương, Nghi đã bớt được một phần gánh nặng, nhưng điều cô bác sĩ lo lắng nhất chính là tâm lí của cô bé.
Thận trọng đưa tay lay nhẹ vai Thiên Nhi, Nghi khẽ đánh thức cô dậy :
- Thiên Nhi, dậy đi
- Nhi ơi!
- Cậu dậy đi, dậy nói chuyện với tớ đi nào.
Mệt mỏi chìm trong giấc ngủ, vừa ngủ được một chút đã bị ai đó làm phiền liên hồi, hàng mày của cô nhíu chặt lại, gương mặt lộ rõ vẻ không hài lòng. Thiên Nhi dụi mắt, mở mắt ra xem ai dám to gan đến vậy. Mờ mờ nhìn ra gương mặt lo lắng của bác sĩ tâm lí, trên khóe mắt lấp lánh. Cô ngồi dậy ngơ ngác.
Thấy cô dậy, Nghi liên tục hỏi :
- Đêm qua cậu đi đâu?
- Cậu có làm sao không?
- Sao cậu lại xuất hiện ở đây?
- Có người bắt cậu đi đúng không?
- Thiên Nhi cậu có làm sao không đấy?
- Sao cậu không trả lời tớ?
- Thiên Nhi à....
- N....nhi
Vì Nghi hỏi dồn dập, cô lại vừa bị đánh thức chưa kịp tỉnh ngủ nên phản ứng có phần chậm chạp, chưa thể trả lời câu hỏi của bác sĩ. Câu cuối cùng gọi tên cô, Nghi đã khóc nức nở lao vào ôm cô. Nghi đã nghĩ bệnh của cô đã tái phát, không tiếp xúc, không cảm xúc, chỉ một mình ở trong thế giới. Nghi quá thương xót, quá đau lòng, không nhịn được mà khóc to.
Thiên Nhi đờ người. Tự nhiên đánh thức cô dậy, xong không cho cô cơ hội mở miệng, lại còn khóc rồi ôm cô, thật phiền phức, hiện tại cô chỉ muốn ngủ thôi, cả đêm qua không được ngủ chút nào, đã thế đầu óc phải suy nghĩ khá nhiều. Nghĩ đến kế hoạch của mình, cô liền đưa một tay lên vỗ vỗ lưng Nghi coi như an ủi.
Thấy lưng mình được một bàn tay nhẹ nhàng vô, Nghi liền ngừng khóc, buông Thiên Nhi ra xem tình hình thế nào, cảm thấy gương mặt của cô đầy vẻ bất đắc dĩ, Nghi lắp bắp :
- C...Cậu...cậu....
- Tôi làm sao?
- Cậu...cậu không bị sao đúng không?
Nghi hỏi trong lo âu.
Cô bình thản :
- Có, tôi bị cậu dọa cho ngớ người, đang ngủ ngon.
Cả người Nghi như trút được tảng đá đè nặng. Nghi cười tươi, nước đọng trên khóe mắt nhờ ánh sáng nắng sớm chiếu càng trở nên lấp lánh hơn :
- Cậu vẫn ổn đúng không.
Thiên Nhi thở dài, cô đành mỉm cười,gật đầu phối hợp. Trong lòng cô khá vui vì bác sĩ tâm lí phản ứng như vậy có lẽ là quá lo cho cô thôi. Cảm giác có người luôn để tâm đến mình cũng khá thích đấy, nhưng suy cho cùng cô vẫn quen cảm giác cô độc hơn.
- Mau, mau kể đi, chuyện gì xảy ra với cậu?
Nghi nắm lấy bàn tay của cô, hấp tấp hỏi. Nghi rất muốn biết tại sao cô lại biết mất cả để rồi sáng Nghi vào phòng thì đã nằm ngủ trên giường.
Thiên Nhi rất buồn ngủ, mắt đã díp lại rồi, điều cô cần lúc này là ngủ vì cô cần ngủ đủ, như vậy mới có đủ sức khỏe để ôn thi. Cô xua tay đuổi người :
- Để kể sau đi, tôi buồn ngủ lắm rồi, cậu cho tôi ngủ đi. Sau khi tỉnh tôi sẽ trả lời.
Nhìn bộ dáng cầu xin thành khẩn của Thiên Nhi, cả gương mặt thiếu ngủ kia nữa, Nghi đành gật đầu dù không muốn.
- Còn ngồi đấy làm gì, đi ra ngoài cho tôi ngủ, cậu đừng để ai làm phiền giấc ngủ của tôi nhé.
Thiên Nhi buông một câu cuối cùng rồi nằm xuống nhắm tịt mắt. Nghi đành ra ngoài đóng cửa. Cũng cần phải đi thông báo cho mọi người biết.
Trở về lại buổi tối hôm qua, sau khi bị tên mang mặt nạ, mặc đồ đen kia khống chế, kề dao vào cổ, các nơ - ron thần kinh của cô hoạt động hết mức. Phân tích các tình huống có thể xảy ra, cô chọn ra một cách giải quyết an toàn nhất và cũng mạo hiểm nhất. Có thể thấy lũ người này tuy não hơi kém phát triển nhưng tứ chi của chúng hoạt động rất nhanh, chúng là lũ người giết người không ghê tay và không cần nghĩ đến hậu quả, vậy nên cô chọn cách phối hợp theo kế hoạch của chúng.
Cô mở lời :
- Tôi sẽ để cho các anh mang đi, với điều kiện không để cho tôi có một viết xước, chảy một giọt máu hay đứt một sợi tóc nào. Boss các anh chỉ yêu cầu bắt tôi chứ không yêu cầu các anh làm hại tôi đúng chứ?
Dù sao bọn chúng cũng không còn tâm trạng để làm việc bậy bạ với đứa con gái này mặc dù cô đã làm bọn chúng thèm thuồng. Mở miệng đồng ý :
- Được rồi, bọn tao cũng thích gái có kinh nghiệm hơn là những đứa như mày.
Sau khi được bọn chúng đứa đi, cô không khỏi ngạc nhiên, bọn người này hành động rất sạch sẽ, nhanh chóng, nhưng lại ngang nhiên đi qua từng cái camera một mà không hề né tránh. Có kẻ đã nhúng tay vào?
Ra đến cổng bệnh viện đã có một chiếc xe ô tô 7 chỗ màu đen đứng đó và đưa cô lên. Đi được 15' đồng hồ, xe dừng lại. Dẫn cô đi vào trong một căn phòng, ánh sáng từ bóng đèn chiếc rất yếu, tên đứng đầu cất giọng cung kính :
- Anh Nam, tụi em đã mang hàng về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.