Đừng Bỏ Anh

Chương 67

Cún

19/04/2020

Chấn Phong kéo người Linh Đan từ trong lòng ra đằng sau người mình. Anh nhìn người đàn ông trên ghế sắc mặt lộ rõ vẻ khó hiểu. Đã lâu lắm rồi căn nhà này chỉ có mình anh, sao tự nhiên đùng một cái bố anh xuất hiện, lại có chìa khóa nhà, hiên ngang ngồi uống nước trong phòng khách. Phải biết căn nhà này đã chuyển tên chủ sở hữu là anh rồi, trước đó chìa khóa nhà chỉ một mình anh giữ.

- Ta và mẹ con không ở đây nên con sống có vẻ buông thả nhỉ?

Gương mặt nghiêm nghị, giọng nói cũng vạn phần nghiêm khắc của bố anh khiến Linh Đan hơi run sợ, nó bấu chặt tay áo Chấn Phong len lén nhìn trộm ông.

- Đây là bạn gái con, con dẫn cô ấy đến để học.

Anh không ngần ngại mà đối mặt thẳng với bố, dõng dạc thông báo.

Bờ môi mỏng trên gương mặt nghiêm nghị kia khẽ nhếch, những ngón tay theo nhịp gõ xuống thành sô pha, ông không nói gì càng làm cho bầu không khí trở nên quỷ dị. Người phá vỡ sự im lặng đó là Linh Đan. Không biết dũng khí ở đâu ra mà con bé rời khỏi người Chấn Phong, đứng ngang hàng với anh, âm thanh phát ra có phần run sợ nhưng rất rõ ràng :

- Con chào bác.

Tiếng cười vang lên khiến khí thế trên người con bé dập tắt, nép người vào anh. Ông đang yên vị trên ghế đột nhiên đứng dậy chầm chầm bước về phía anh và nó. Hành động này càng làm cho Chấn Phong có phòng bị hơn, anh kéo Linh Đan núp hoàn toàn sau lưng mình, trực tiếp đối đầu với bố. Bố của anh là người không hề đơn giản, anh biết rõ điều đó dù ông luôn dấu diếm đủ đường.

- Con làm vậy là có ý gì? Ta có ăn thịt con bé đâu mà lo.

Dừng lại trước anh, bố anh nhướng mày hỏi.

- Cô ấy sợ, bố đừng tỏ vẻ nghiêm túc, đáng sợ đó nữa.

Nghe anh nói vậy, ông hừ lạnh, ông đã rất hòa nhã rồi vậy mà thằng con trai còn chưa hài lòng? Ông và mẹ nó cho nó tự lập để nó dẫn gái về nhà? Cố gắng nở nụ cười cùng gương mặt 'thân thiện' đã có dấu hiệu lão hóa nhẹ, ông vui vẻ hỏi :

- Cháu gái là con nhà ai mà xinh xắn đáng yêu thế này?

Linh Đan thấy bố anh đã hòa nhà, sự ngượng ngùng, e dè đã không còn, nó nhí nhảnh trả lời :

- Dạ cháu con nhà bố Nam, mẹ Linh ạ.

- Ngoan lắm, thế cháu là bạn gái của thằng Phong nhà ta hả?

Bố anh gật gật đầu, sắc mặt khá hài lòng, tiếp tục hỏi.

Con bé ngượng ngùng cúi đầu, lí nhí đáp :



- Vâng.

- Thế đã có gì với nhau chưa?

Ông không ngần ngại hỏi thẳng vấn đề nhạy cảm.

Linh Đan ngơ ngác, nó thực sự không hiểu ý của bố Phong, có gì là có gì? Đang định hỏi lại cho rõ thì lời nói chưa kịp phát ra đã bị anh chặn lại, anh nhíu mày, sắc giọng có phần khó chịu :

- Bố đừng hỏi linh tinh thế, chúng con chưa có gì cả.

Sau khi khi trò chuyện một hồi, Chấn Phong luôn nói những câu có ý tứ đuổi bố anh về, ông tất nhiên hiểu hết nhưng nhắm mắt làm ngơ, bơ đi mà sống, còn tự mình quyết định ở lại ăn cơm tối rồi mới rời đi.

Chấn Phong đưa Linh Đan vào trong phòng để trấn an tâm lí. Thấy hai đứa trẻ đã 'đóng cửa bảo nhau', bố anh mới an tâm lôi điện thoại ra gọi cho vợ. Rất tiếc, bỏ ra bao nỗ lực, bao kiên trì mà vợ ông lại không nhấc máy, ông lại gọi cho một số điện thoại khác.

Chuông kêu một tràng dài mới có người bắt máy, giọng nói đầu dây bên kia toát lên khí chất nghiêm nghị :

- "Có chuyện gì?"

- "Điều tra giúp tôi thân phận một người. Càng nhanh càng tốt."

- "Tên?"

Người kia liền hỏi.

- "Tôi quên chưa hỏi."

Ông liền tắt máy.

Lúc này ông mới nhớ ra quên mất một việc, ông định xem cô bé bên cạnh con trai ông kia là ai, lai lịch gì, có môn đăng hộ đối không, qua hành động, cử chỉ của con trai, ông có thể dễ dàng nhận ra nó rất coi trọng con bé đó, tất nhiên việc điều tra này là bí mật.

Bữa ăn, chỉ vài câu nói dụ dỗ, bố của Chấn Phong đã biết được tên cả họ và tên của Linh Đan, ông nhanh chóng lôi điện thoại ra gửi tên vào số điện thoại ban nãy. Ông một hành động thừa thãi, anh và nó chẳng hề có chút nghi ngờ.

Đúng như lời hứa, sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút ông liền ra về, Phong chỉ chào bố qua loa khác hoàn toàn thái độ với "hiếu khách" của Linh Đan, con bé còn giữ ông ở lại vì trời đang mưa. Vốn ông định ở lại thật đấy nhưng ánh mắt của thằng con trai ông đáng sợ quá.

***

Thiên Nhi vừa tan học về nhà đã đi đến bệnh viện thăm Thiên Vương ngay, mấy ngày trước do quá bận bịu với các thủ tục, hồ sơ để nộp đi mà cô hoàn toàn không nhớ đến hắn, mãi đến trưa hôm nay cô mới động đến cái điện thoại đáng thương kia. Nó đã bị hắn gọi đến nỗi sắp nát, hàng trăm tin nhắn đều từ cùng một số điện thoại gửi đến. Mi tâm nhíu lại, tên này phải gọi là quá phiền phức, nếu hắn khỏe mạnh có lẽ sẽ bám cô như âm hồn chưa được siêu thoát chăng?



"Thiên Nhi sao không nghe máy của anh?"

"Em bận?"

"Quên anh rồi à?"

"Em có bồ mới?"

"Anh rất nhớ em."

"Nghe máy của anh đi, có chuyện quan trọng muốn nói với em."

"Không được rồi, anh sẽ bị em làm cho nhớ đến phát điên mất."

"Em không nghe máy cũng không sao, anh nói luôn vậy, nhớ phải đọc đấy. Trưa nay anh xuất viện, nhớ đến đón anh."

"Em đến chưa?"

"Muộn rồi kìa."

"Quá muộn rồi, anh sẽ đợi em đến chiều tối."

Gần 100 cái tin nhắn, hơn 80 cuộc gọi nhỡ. Sắc mặt Thiên Nhi không hề tốt, cô đang rất khó chịu với hắn. Cả người phát ra luồng khí lạnh lẽo đi đến phòng bệnh. Thấy hắn, gương mặt xinh đẹp đầy băng lãnh kia mới miễn cưỡng thu liễm.

Nhìn vợ mình có phần mệt mỏi, xơ xác, Thiên Vương không khỏi đau lòng. Hắn quở trách :

- Anh đã bảo em phải biết chăm sóc bản thân cơ mà, mới vài ngày không gặp mà em nhìn lại em xem.

Lời hắn nói chỉ đúng một phần, Thiên Nhi luôn biết ăn uống đầy đủ, chỉ là dạo này việc học quá kín, lại vướng phần học bổng kia nên cô ngủ không đủ giấc, xanh xao đi đôi chút.

Cô không nói năng gì nhiều, giờ mới để ý có cả bố nuôi của hắn ở đây liền ngắn gọn chào hỏi vài câu. Ông đến để làm thủ tục xuất viện cho hắn, hai người bố mẹ kia của con trai ông, ông không hy vọng gì lớn lao lắm bởi mình ông cũng đủ sức nuôi thằng bé.

Vì có vệ sĩ mà hắn phái để ngấm ngầm đi theo bảo vệ vậy nên không có bất cứ cản trở nào trên đường về nhà, là nhà của bố nuôi hắn mua cho hắn làm quà cưới. Ông không làm phiền hắn nhiều, khi con an vị nằm trên giường, ông liền ra về.

Sau bao ngày sống chung với mùi thuốc khử trùng cùng âm khí lởn vởn xung quanh, nay được giải thoát khiến hắn thoải mái hơn rất nhiều, cơ thể dường như được tăng thêm sức sống. Đã muộn, hắn ép Thiên Nhi ở lại, cô vì mục tiêu sau này đành đồng ý. Bắt cô ở lại với hắn, cô vừa thoát khỏi hắn mới được có vài ngày, chưa kịp vui vẻ gì nhiều thì giờ lại bị hắn bám, cô sẽ trừng phạt hắn một chút vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bỏ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook